Dẫn Linh Sư
-
Chương 89
“Người của Sở gia!” Bạch Diệc Trạch bắt được trọng điểm, sau đó lập tức truy hỏi: “Vậy còn A Mặc thì sao?”
Lượng tin tức vừa rồi của Sở Vân nói ra quá nhiều, làm cho Sở Mặc đến giờ vẫn chưa lấy lại tinh thần. Từ trước tới giờ Sở Mặc chưa từng nghĩ mình lại có một gia cảnh thần bí như vậy, hơn nữa cái gia tộc này lại đeo lên lưng bọn họ một lời nguyền rủa, mà thần kì hơn là lời nguyền rủa không biết đầu đuôi ra sao này lại thật sự tồn tại. Thân thích không có, từ nhỏ anh đều sống cùng với chị gái, hai người nương tựa vào nhau… thì ra nguyên nhân không có người thân là bởi vì bọn họ không ai sống quá ba mươi tuổi!.
“Tiểu Mặc chẳng lẽ không phải họ Sở sao?” Sở Vân bâng quơ hỏi ngược lại, nhưng nụ cười trên mặt đã không còn thoải mái như lúc trước nữa.
“Tại sao có thể như vậy….” Bạch Diệc Trạch ngây dại, cậu cảm thấy không thể tin nổi mà nhìn Sở Vân, giống như vẫn chưa thể tiêu hóa hết lời Sở Vân vừa nói.
Sở Mặc cũng dừng lại, bởi vì tới lúc này anh mới biết rõ tất cả. Cứ nghĩ rằng do mình trốn tránh không chịu gặp chị gái, nào ngờ chị đã không còn ở trên thế giới này từ lâu rồi. Còn chưa đợi anh tự trách xong, thì lại từ trong miệng chi ấy biết được sự thật, tất cả người nhà mình đều không ai sống được quá ba mươi tuổi… trong đó bao gồm cả bản thân mình. Biến cố xảy ra liên tiếp khiến cho đầu Sở Mặc loạn lên như cái chảo dầu, mà nguyên nhân chỉ bởi vì một lời nguyền rủa kì quái. So với chuyện bác sĩ bảo mình bị bệnh nan y còn khó tiếp thu hơn, ít nhất bệnh nan y là do thân thể không khỏe gây nên, chẳng thể trách ai… nhưng đây là do lời nguyền rủa, đây là chuyện gì xảy ra chứ!
Lúc này không ai nói gì nữa, thậm chí không gian xung quanh còn yên tĩnh tới mức đáng sợ, bởi vì tin tức này đã đủ khiến cho người ta tuyệt vọng.
Sở Mặc nhìn sắc mặt Tiểu Trạch trắng không khác gì tờ giấy, sau lại nghĩ tới hành động vừa rồi của mình thì càng thêm hối hận. Vừa rồi vì không cách nào tiếp thu được sự thật là chị gái đã chết, tiếp đó anh lại cảm thấy cái chết của chị nhất định có liên quan tới mối quan hệ của anh và Tiểu Trạch, cho nên anh mới theo bản năng mà hất tay Bạch Diệc Trạch khi cậu muốn nắm lấy tay anh ra. Rõ ràng là anh đang giận chó đánh mèo, nhất là hiện tại khi đã biết cái chết của Sở Vân chẳng hề có tí liên quan nào tới bọn họ cả.
Bạch Diệc Trạch nhất định là vì chuyện nguyền rủa mà lo lắng, Sở Mặc nhìn bộ dáng của Bạch Diệc Trạch mà đau lòng. Định đi tới bên cạnh an ủi cậu hai câu, nhưng còn chưa kịp tiến lên thì anh đã phát hiện ra trạng thái của mình cũng không khá hơn là bao, căn bản anh cũng không biết phải an ủi cậu ra sao.
“Nói vậy có nghĩa là em còn có thể sống hai năm?” Sở Mặc cười khổ phá tan sự im lặng, anh vẫn không có cách nào tiếp thu sự thật này.
“A Mặc….” Bạch Diệc Trạch rốt cuộc không khống chế nổi cảm xúc của mình nữa. Thật giống như Sở Mặc đang ở bên cạnh cậu chuẩn bị biến mất, cho nên cậu đi tới bên cạnh Sở Mặc, gắt gao ôm chặt lấy anh.
“Tối đa còn có thể sống hai năm!” Sở Vân sửa lại lời em trai vừa nói cho đúng, sau đó tiếp tục giải thích: “Chị nhớ mẹ đã từng nói, người Sở gia chúng ta khi sắp tới tuổi ba mươi, khoảng chừng hai mươi tám, hai mươi chín thì sẽ xảy ra tai nạn dẫn đế tử vong ngoài ý muốn. Đã thử rất nhiều cách nhưng dù là thoát được một lần, cũng không trốn thoát được lần thứ hai… bởi vì không một ai có thể sống qua tuổi ba mươi”.
“Chị, nếu chị biết chuyện nguyền rủa này, vậy tại sao không nói cho em biết từ sớm!” Bạch Diệc Trạch nóng nảy, cậu cắt ngang lời Sở Vân đang nói.
Nếu cậu nhớ không nhầm thì khoảng bảy năm trước cậu đã nhìn thấy Sở Vân ở bên luân hồi tuyền, khi đó Sở Vân nếu đã biết Sở gia bị nguyền rủa, vậy tại sao Sở Vân không nói một câu với cậu. Nếu cậu biết sớm, cậu tin tưởng sự việc nhất định sẽ thay đổi.
Sở Vân lại giống như không hề nghe thấy lời nói này của Bạch Diệc Trạch, đợi cậu nói xong Sở Vân lại tiếp tục nói: “Khi chuyện này xảy ra, mới đầu cũng không ai coi chuyện nguyền rủa này là quan trọng, tất cả đều cảm thấy đây là chuyện hoang đường. Mãi cho đến một chuyện ly kì xảy ra, dần dần người trong nhà mỗi lúc một ít đi… mọi người mới chịu tin lời nguyền rủa này là thật, nhưng biết thì cũng đã quá muộn rồi. Sở gia năm đó ở trong giới thiên sư cũng có địa vị rất cao, nhưng rồi lại đột nhiên biến mất một cách nhanh chóng không để lại dấu vết, khiến mọi người không ai biết rõ nguyên nhân”.
“Thời điểm mẹ nói những chuyện này thì Tiểu Mặc còn quá nhỏ nên không nhớ, mà chị thì cũng chỉ mới mười mấy tuổi nên làm sao hiểu hết được. Ba mẹ không hi vọng chị và Tiểu Mặc sẽ mang theo lo sợ này mà sống, vì thế nên thời điểm trước khi sinh mệnh kết thúc đã thay bọn chị chuẩn bị toàn bộ. Trước là để cho chị và Tiểu Mặc không phải tới cô nhi viện ở, sau đó mới bỏ bọn chị lại rồi đi tìm nơi khác sống và chờ sinh mệnh kết thúc”. Sở Vân hồi tưởng lại: “Mẹ hình như không muốn để cho chị và Tiểu Mặc mang trên lưng gánh nặng về lời nguyền rủa này, hi vọng bọn chị có thể sống một cuộc đời vui vẻ, nên trước khi đi cũng không biết bà đã làm gì mà những lời đã nói với chị đều trở nên mơ hồ. Khi đó chị chỉ biết ba mẹ đã không còn ở trên thế giới này nữa, cùng với chuyện chị đã đồng ý với mẹ là phải chăm sóc Tiểu Mặc thật tốt.
Bạch Diệc Trạch và Sở Mặc tựa lưng vào cùng một chỗ, yên tĩnh nghe Sở Vân kể lại.
Bạch Diệc Trạch có thể lý giải được cách làm của cha mẹ Sở Mặc, bởi vì loại chuyện ngoài ý muốn này rất khó nói được thời gian chính xác, không ai biết khi nào thì nó xảy ra và cũng không sự tình sẽ diễn biến thế nào. Bọn họ đều không hi vọng con của họ sẽ bị tâm lý ám ảnh, vì thế mới lựa chọn rời đi trước khi lời nguyền rủa ứng ở trên người mình. Cho nên chuyện không nói với Sở Mặc cũng rất dễ hiểu, mặc kệ là ai đi nữa, khi biết mình có thể sống tối đa là ba mươi năm thì đều sẽ bị áp lực tâm lý ảnh hưởng, cho nên thà là không biết, cứ thế mà sống vui vẻ tới lúc ấy còn hơn.
Nếu không phải Sở Vân nói ra, Sở Mặc tới giờ cũng không để ý. Hiện tại cẩn thận nghĩ lại, đầu óc Sở Mặc lại bắt đầu nhớ ra dáng vẻ của cha mẹ rất rõ ràng. Anh biết rõ cha mẹ đã qua đời, nhưng lại không hề có chút ấn tượng nào về lễ tang của cha mẹ. Sở Mặc cứ nghĩ là vì lúc đó tuổi còn nhỏ, cho nên mới không nhớ rõ, hiện tại mới biết thì ra nguyên nhân là vì lời nguyền rủa, tất cả đều do cha mẹ cố ý sắp xếp.
“Không biết có phải do người đã chết đi hay không, cho nên sau khi chết thì chị lại nhớ rõ ràng về từng chuyện đã xảy ra khi còn sống” Sở Vân tiếp tục nói: “Khi đó bởi vì ngoài ý muốn mà chết, đợi tới khi chết đi chị lại nhớ rõ từng chữ mà mẹ đã nói trước kia. Đợi khi hồi tưởng lại, chị mới hiểu ra, cái chết của mình là chuyện không thể tránh khỏi”.
“Tiểu Trạch, em hỏi chị vì sao không nói cho em biết từ sớm?” Sở Vân nói xong, mới nói tới vấn đề mà Bạch Diệc Trạch hỏi lúc nãy, cô quay đầu hỏi ngược lại: “Chị nói cho em biết thì có lợi ích gì sao?”
“Nếu em biết sớm, ít nhất cũng có thời gian để chuẩn bị!” Bạch Diệc Trạch đối với thái độ của Sở Vân cảm thấy rất tức giận. Vì giữ bí mật này mà không chịu đi luân hồi, nhưng lại không chịu nói rõ ràng với cậu. Hiện tại lửa cháy tới mông mới chịu nói ra cho cậu và Sở Mặc biết. Bạch Diệc Trạch lúc này căn bản chẳng có cách nào mà lý giải cách làm của Sở Vân nữa: “Có đầy đủ thời gian, nói không chừng còn có biện pháp hóa giải lời nguyền này của Sở Mặc!”
“Hóa giải? haha ” Sở Vân giống như nghe được chuyện cười, cô bỗng nhiên nở nụ cười: “Nếu thật sự có cách hóa giải thì người Sở gia đâu tới mức này, cũng sẽ không chỉ còn lại một mình Sở Mặc!”
Sở Vân biến thành linh đã nhiều năm, đối với thế giới này hiểu biết càng nhiều. Đã là người thì sẽ có tuổi thọ, giống như linh cũng không có cách nào tồn tại ở dương gian quá lâu, chi nên rất ít người biết được chuyện Sở gia sắp đến lúc diệt tộc. Nhưng yêu quái thì khác, tuổi thọ của bọn chúng so với nhân loại bất đồng, Sở Vân từ trong miệng yêu quái biết được sự huy hoàng trước kia của Sở gia, bọn họ thay người xem mệnh, cải mệnh chưa từng sai sót, có thể nói là một lời định đoạt sinh tử cũng không sai. Lúc ấy không chỉ là nhân loại, mà ngay cả yêu quái cũng đối với Sở gia tôn kính.
Thời điểm đó có thể nói gia tộc của bọn họ tuy không thể sánh bằng gia tộc Bạch Diệc Trạch, nhưng ít ra thì so với mấy cái gia tộc khác ở trong hiệp hội thiên sư cộng lại cũng vẫn cao hơn. Người nào mà không hi vọng tuổi thọ của mình sẽ kéo dài thêm chứ, mà khi đó nhân tài của Sở gia đâu phải là ít, mới đầu còn nghĩ lời nguyền rủa này là chuyện không có thật, bởi vì không ai tin tưởng sự tồn vong của gia tộc sẽ bị nó ảnh hưởng. Cho nên đối mặt với lời nguyền rủa, bọn họ đã dùng thử rất nhiều phương pháp, mà kết quả đều không có tác dụng gì. Mọi người chỉ biết trơ mắt nhìn người trong nhà dần dần giảm đi, gia tộc cũng vì thế mà suy yếu.
“Năm đó có thể nói Sở gia là do cái miệng hại cái thân” Sở Vân tự giễu: “Có được bản lĩnh xem mệnh, sửa mệnh cho mọi người, nhưng lại không thể cứu được người nhà mình!”
Sở gia vì nhìn trộm thiên cơ quá nhiều nên mới dẫn tới tai họa ngập đầu, sau này dù Sở gia đã dừng tay quy ẩn giang hồ không xem mệnh nữa nhưng vẫn không thoát khỏi vận mệnh diệt tộc này. Lời nguyền rủa này là do trời cao muốn trừng phạt Sở gia, nên muốn hóa giải lời nguyền rủa này là chuyện không thể nào.
Sở Vân biết càng nhiều, thì càng hiểu được vì sao lúc trước cha mẹ lại tuyệt vọng, trơ mắt chịu chết mà không đi tìm cách cứu vãn… lúc đó sợ là bọn họ cũng rất khổ sở. Năm đó người Sở gia không tìm ra biện pháp tự cứu, cho nên Sở Vân không tin Bạch Diệc Trạch sẽ tìm ra cách.
“Không thể nào!” Bạch Diệc Trạch nghe Sở Vân nói thế thì ngắt lời, nguyền rủa là sự thật, nhưng nếu bảo không có cách nào hóa giả thì cậu không tin. Cậu như đang tự an ủi chính mình, sau đó đề cao giọng nói: “Nhất định sẽ có biện pháp!”
Sở Mặc không nói gì mà chỉ cúi đầu, sau đó nắm lấy vai Bạch Diệc Trạch ôm thật chặt.
“Biện pháp…” Sở Vân lắc đầu: “Có lẽ có, có lẽ không có, chị không nhớ là ai đã nói như vậy, nhưng chị biết rõ từ lúc đó đến nay người của Sở gia không một ai sống quá ba mươi tuổi cả”.
Ánh mắt Bạch Diệc Trạch sáng rực lên, nói với Sở Mặc: “Đây cũng đã nói lên đây không phải là chuyện hoàn toàn không có hi vọng!”
“Tiểu Trạch, chị biết em là dẫn linh sư, có thể làm nhiều việc mà người thường không thể làm. Nhưng chị muốn em hiểu rõ, lời nguyền rủa này là sự trừng phạt của trời cao đối với Sở gia chung ta, nghịch thiên cũng không phải chuyện đùa”. Sở Vân thở dài, nghiêm mặt nói: “Chị đến giờ vẫn chưa nói với em là vì biết em sẽ không ngồi im không để ý, hơn nữa lúc đấy em và Tiểu Mặc đã chia tay, lại càng không có lý do gì để em nhúng tay vào. Dù chuyện nguyền rủa này không thể hóa giải, nhưng em đã tìm cách để cho chị ở lại dương gian, chị đã rất cảm kích em rồi. Chị không muốn em sẽ liều mạng mà đi hóa giải lời nguyền rủa này cho Sở Mặc rồi lại để bản thân rơi vào trong nguy hiểm. Chi không hi vọng em sẽ vì mấy nguyên nhân này mà loạn lên, không bằng em cứ tiếp tục quay lại bên Sở Mặc một lần nữa”.
“Bạch Diệc Trạch, anh cảnh cáo em!” Sở Mặc hiểu rõ ý của chị gái, đối với Bạch Diệc Trạch cũng nghiêm túc nói: “Anh mặc kệ em đang suy nghĩ cái gì, nhưng tuyệt đối không được làm chuyện nguy hiểm!”
“Cũng đâu phải chưa từng thử qua đâu!” Bạch Diệc Trạch bất mãn lẩm bẩm trong miệng, nhưng ngoài miệng lại đáp ứng: “Biết, biết rồi, anh không cần lo lắng!”.
Sở Mặc nắm lấy cằm Bạch Diệc Trạch, không khách khí mà dạy dỗ: “Em đừng cho là anh không biết chuyện, anh đã hỏi con hồ ly kia về chuyện em tục mệnh cho bác Tôn lúc trước rồi, chẳng qua là may mắn nên mới không có việc gì thôi. Nhìn em đem mình thành ra cái gì rồi, đứng nghĩ lần nào cũng sẽ có vận khí tốt như thế”.
Bạch Diệc Trạch ủ rũ nghe Sở Mặc cảnh cáo, trong lòng lại đem Bạch Tiểu Cửu mắng tới mấy lần. Nếu không phải do nó nhiều chuyện, không tranh cãi với cậu thì sẽ chết sao? Sở Mặc không phải là không thích hồ ly sao, sao lại đi tìm nó hỏi về việc này chứ!.
Sở Vân nhìn em trai và Bạch Diệc Trạch náo loạn, trong mắt cô hiện lên ý cười lần đầu tiên trong ngày hôm nay: “Cho tới bây giờ tuy Sở gia không ai hóa giải được lời nguyền rủa, nhưng cũng không có nghĩa là lời nguyền rủa này không thể hóa giải. Để cho Tiểu Trạch thử xem cũng không phải không được, hơn nữa còn có Tiểu Mặc ở bên cạnh để ý, chị cảm thấy rất yên tâm. Chẳng qua các em đừng ôm hi vọng quá lớn, nếu như thật sự không thể hóa giải được vậy thì các em hãy quý trọng lấy quãng thời gian còn lại này, đừng để cho bản thân lưu lại bất kì tiếc nuối nào”.
Sở Mặc nhìn thấy Sở Vân như đang dặn dò hậu sự với bọn họ, anh lo lắng nhìn Sở Vân: “Chị, chị đây là….”
“Năm đó mẹ bảo chị chăm sóc cho Tiểu Mặc thật tốt, vì Tiểu Mặc ngoại trừ chị ra thì không còn người thân nào nữa. Chị vì không muốn Tiểu Mặc lẻ loi một mình ở trên thế giới này, nên mới muốn đợi em rồi cùng đi tới thế giới bên kia”. Sở Vân đem khúc mắc ở trong lòng nói ra, cả người cũng trở nên thoải mái: “Tiểu Trạch, mấy năm nay vì sự tùy hứng của chị đã khiến cho em phải đau đầu lắm đúng không!”
Bạch Diệc Trạch vội vàng nói: “Chị, chị đừng nói như vậy”.
“Hiên tại không giống như vậy nữa, có em ở bên cạnh Tiểu Mặc, Tiểu Mặc cũng không lẻ loi nữa! Nhìn thấy Tiểu Mặc có thể ở cùng người mình thích, chị rất vui” Sở Vân giải quyết xong mọi chuyện, cô cười với Bạch Diệc Trạch rồi nói tiếp: “Chị biết mình không chịu đựng được lâu nữa, cho nên đêm nay chị sẽ đi luân hồi tuyền” Sở Vân nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm một câu: “Chị nói như vậy cũng là không muốn làm em khó nghĩ nữa”
Chuyện nguyền rủa tuy chưa giải quyết được, nhưng chuyện Sở Vân cũng không thể kéo dài. Bạch Diệc Trạch còn đang định suy nghĩ xem làm sao mở miệng bảo Sở Mặc đi khuyên nhủ Sở Vân, làm cho Sở Vân đi luân hồi tuyền sớm một chút. Nào ngờ giờ Sở Vân lại chủ động nói ra, vậy cũng tốt.
Sở Mặc hiểu rõ linh không thể nào ở lại dương gian quá lâu, cho nên trước khi chị gái đi luân hồi anh có thể gặp được chị ấy một lần đã là rất may mắn rồi. Bộ dáng chị gái lúc này so với mấy cái linh mà trước kia thường gặp khác nhau quá xa, cho nên có thể nhận thấy tình huống của chị không tốt. Linh nếu không đi luân hồi, cũng chỉ có thể đợi hồn bay phách tán. Nên khi Sở Vân nói muốn đi luân hồi tuyền, Sở Mặc cũng rất đồng ý.
Sở Vân suy yếu nên không cách nào rời khỏi bia mộ, Bạch Diệc Trạch đành phải sử dụng linh lực bảo vệ để mang Sở Vân về nhà, chờ tới tối mở ra luân hồi tuyền. Sở Mặc thừa cơ hội này nói chuyện với chị mình cả một buổi tối, còn Bạch Diệc Trạch lại chỉ ngồi ở bên cạnh nghe, ngẫu nhiên sẽ chen vào một, hai câu.
Lúc này mọi người đều đã quên đi chuyện nguyền rủa, cả đêm không ai nhắc tới đề tài này, khiến không khí cũng trở nên ấm áp hiếm có.
Thời gian tốt đẹp luôn ngắn ngủi, Sở Mặc tự mình đưa chị gái đến bên cạnh luân hồi tuyền. Dưới sự sắp xếp của Bạch Diệc Trạch, cậu lại để cho Sở Mặc ở bên cạnh chi gái thêm một chút, thành ra Sở Vân là linh cuối cùng đi vào luân hồi tuyền.
“Lúc ấy chị quá kích động nên không quan tâm tới cảm nhận của em, cho nên mới nói mấy lời quá đáng đó. Tiểu Mặc, thật xin lỗi!” Trước khi tiến vào luân hồi tuyền, bất chợi Sở Vân lại cảm thấy áy náy về chuyện trước kia mình gây ra. Cô không chỉ một lần hối lận về sự việc ấy, đó là lần nói chuyện cuối cùng của cô với em trai khi còn sống, nhưng cô lại dùng rất nhiều lời nói đả thương người mà nói với em ấy.
“Chị, em cũng có chỗ không đúng” Sở Mặc lập tức phản ứng và nhận ra lời Sở Vân nói là gì. Lần đó cãi nhau anh cũng rất hối hận, nên vội vàng nói: “Đừng nói những chuyện này nữa, em từ lâu đã không còn nhớ rõ nữa rồi!”
Sở Vân quay về phía hai người cười cười, không lưu luyến mà quay người đi thẳng vào luân hồi tuyền.
Nhìn bóng dáng Sở Vân biến mất, Bạch Diệc Trạch thật lòng nói: “A Mặc, em tuyệt đối sẽ không để cho anh có chuyện gì đâu!”.
Hết chương 89.
Lượng tin tức vừa rồi của Sở Vân nói ra quá nhiều, làm cho Sở Mặc đến giờ vẫn chưa lấy lại tinh thần. Từ trước tới giờ Sở Mặc chưa từng nghĩ mình lại có một gia cảnh thần bí như vậy, hơn nữa cái gia tộc này lại đeo lên lưng bọn họ một lời nguyền rủa, mà thần kì hơn là lời nguyền rủa không biết đầu đuôi ra sao này lại thật sự tồn tại. Thân thích không có, từ nhỏ anh đều sống cùng với chị gái, hai người nương tựa vào nhau… thì ra nguyên nhân không có người thân là bởi vì bọn họ không ai sống quá ba mươi tuổi!.
“Tiểu Mặc chẳng lẽ không phải họ Sở sao?” Sở Vân bâng quơ hỏi ngược lại, nhưng nụ cười trên mặt đã không còn thoải mái như lúc trước nữa.
“Tại sao có thể như vậy….” Bạch Diệc Trạch ngây dại, cậu cảm thấy không thể tin nổi mà nhìn Sở Vân, giống như vẫn chưa thể tiêu hóa hết lời Sở Vân vừa nói.
Sở Mặc cũng dừng lại, bởi vì tới lúc này anh mới biết rõ tất cả. Cứ nghĩ rằng do mình trốn tránh không chịu gặp chị gái, nào ngờ chị đã không còn ở trên thế giới này từ lâu rồi. Còn chưa đợi anh tự trách xong, thì lại từ trong miệng chi ấy biết được sự thật, tất cả người nhà mình đều không ai sống được quá ba mươi tuổi… trong đó bao gồm cả bản thân mình. Biến cố xảy ra liên tiếp khiến cho đầu Sở Mặc loạn lên như cái chảo dầu, mà nguyên nhân chỉ bởi vì một lời nguyền rủa kì quái. So với chuyện bác sĩ bảo mình bị bệnh nan y còn khó tiếp thu hơn, ít nhất bệnh nan y là do thân thể không khỏe gây nên, chẳng thể trách ai… nhưng đây là do lời nguyền rủa, đây là chuyện gì xảy ra chứ!
Lúc này không ai nói gì nữa, thậm chí không gian xung quanh còn yên tĩnh tới mức đáng sợ, bởi vì tin tức này đã đủ khiến cho người ta tuyệt vọng.
Sở Mặc nhìn sắc mặt Tiểu Trạch trắng không khác gì tờ giấy, sau lại nghĩ tới hành động vừa rồi của mình thì càng thêm hối hận. Vừa rồi vì không cách nào tiếp thu được sự thật là chị gái đã chết, tiếp đó anh lại cảm thấy cái chết của chị nhất định có liên quan tới mối quan hệ của anh và Tiểu Trạch, cho nên anh mới theo bản năng mà hất tay Bạch Diệc Trạch khi cậu muốn nắm lấy tay anh ra. Rõ ràng là anh đang giận chó đánh mèo, nhất là hiện tại khi đã biết cái chết của Sở Vân chẳng hề có tí liên quan nào tới bọn họ cả.
Bạch Diệc Trạch nhất định là vì chuyện nguyền rủa mà lo lắng, Sở Mặc nhìn bộ dáng của Bạch Diệc Trạch mà đau lòng. Định đi tới bên cạnh an ủi cậu hai câu, nhưng còn chưa kịp tiến lên thì anh đã phát hiện ra trạng thái của mình cũng không khá hơn là bao, căn bản anh cũng không biết phải an ủi cậu ra sao.
“Nói vậy có nghĩa là em còn có thể sống hai năm?” Sở Mặc cười khổ phá tan sự im lặng, anh vẫn không có cách nào tiếp thu sự thật này.
“A Mặc….” Bạch Diệc Trạch rốt cuộc không khống chế nổi cảm xúc của mình nữa. Thật giống như Sở Mặc đang ở bên cạnh cậu chuẩn bị biến mất, cho nên cậu đi tới bên cạnh Sở Mặc, gắt gao ôm chặt lấy anh.
“Tối đa còn có thể sống hai năm!” Sở Vân sửa lại lời em trai vừa nói cho đúng, sau đó tiếp tục giải thích: “Chị nhớ mẹ đã từng nói, người Sở gia chúng ta khi sắp tới tuổi ba mươi, khoảng chừng hai mươi tám, hai mươi chín thì sẽ xảy ra tai nạn dẫn đế tử vong ngoài ý muốn. Đã thử rất nhiều cách nhưng dù là thoát được một lần, cũng không trốn thoát được lần thứ hai… bởi vì không một ai có thể sống qua tuổi ba mươi”.
“Chị, nếu chị biết chuyện nguyền rủa này, vậy tại sao không nói cho em biết từ sớm!” Bạch Diệc Trạch nóng nảy, cậu cắt ngang lời Sở Vân đang nói.
Nếu cậu nhớ không nhầm thì khoảng bảy năm trước cậu đã nhìn thấy Sở Vân ở bên luân hồi tuyền, khi đó Sở Vân nếu đã biết Sở gia bị nguyền rủa, vậy tại sao Sở Vân không nói một câu với cậu. Nếu cậu biết sớm, cậu tin tưởng sự việc nhất định sẽ thay đổi.
Sở Vân lại giống như không hề nghe thấy lời nói này của Bạch Diệc Trạch, đợi cậu nói xong Sở Vân lại tiếp tục nói: “Khi chuyện này xảy ra, mới đầu cũng không ai coi chuyện nguyền rủa này là quan trọng, tất cả đều cảm thấy đây là chuyện hoang đường. Mãi cho đến một chuyện ly kì xảy ra, dần dần người trong nhà mỗi lúc một ít đi… mọi người mới chịu tin lời nguyền rủa này là thật, nhưng biết thì cũng đã quá muộn rồi. Sở gia năm đó ở trong giới thiên sư cũng có địa vị rất cao, nhưng rồi lại đột nhiên biến mất một cách nhanh chóng không để lại dấu vết, khiến mọi người không ai biết rõ nguyên nhân”.
“Thời điểm mẹ nói những chuyện này thì Tiểu Mặc còn quá nhỏ nên không nhớ, mà chị thì cũng chỉ mới mười mấy tuổi nên làm sao hiểu hết được. Ba mẹ không hi vọng chị và Tiểu Mặc sẽ mang theo lo sợ này mà sống, vì thế nên thời điểm trước khi sinh mệnh kết thúc đã thay bọn chị chuẩn bị toàn bộ. Trước là để cho chị và Tiểu Mặc không phải tới cô nhi viện ở, sau đó mới bỏ bọn chị lại rồi đi tìm nơi khác sống và chờ sinh mệnh kết thúc”. Sở Vân hồi tưởng lại: “Mẹ hình như không muốn để cho chị và Tiểu Mặc mang trên lưng gánh nặng về lời nguyền rủa này, hi vọng bọn chị có thể sống một cuộc đời vui vẻ, nên trước khi đi cũng không biết bà đã làm gì mà những lời đã nói với chị đều trở nên mơ hồ. Khi đó chị chỉ biết ba mẹ đã không còn ở trên thế giới này nữa, cùng với chuyện chị đã đồng ý với mẹ là phải chăm sóc Tiểu Mặc thật tốt.
Bạch Diệc Trạch và Sở Mặc tựa lưng vào cùng một chỗ, yên tĩnh nghe Sở Vân kể lại.
Bạch Diệc Trạch có thể lý giải được cách làm của cha mẹ Sở Mặc, bởi vì loại chuyện ngoài ý muốn này rất khó nói được thời gian chính xác, không ai biết khi nào thì nó xảy ra và cũng không sự tình sẽ diễn biến thế nào. Bọn họ đều không hi vọng con của họ sẽ bị tâm lý ám ảnh, vì thế mới lựa chọn rời đi trước khi lời nguyền rủa ứng ở trên người mình. Cho nên chuyện không nói với Sở Mặc cũng rất dễ hiểu, mặc kệ là ai đi nữa, khi biết mình có thể sống tối đa là ba mươi năm thì đều sẽ bị áp lực tâm lý ảnh hưởng, cho nên thà là không biết, cứ thế mà sống vui vẻ tới lúc ấy còn hơn.
Nếu không phải Sở Vân nói ra, Sở Mặc tới giờ cũng không để ý. Hiện tại cẩn thận nghĩ lại, đầu óc Sở Mặc lại bắt đầu nhớ ra dáng vẻ của cha mẹ rất rõ ràng. Anh biết rõ cha mẹ đã qua đời, nhưng lại không hề có chút ấn tượng nào về lễ tang của cha mẹ. Sở Mặc cứ nghĩ là vì lúc đó tuổi còn nhỏ, cho nên mới không nhớ rõ, hiện tại mới biết thì ra nguyên nhân là vì lời nguyền rủa, tất cả đều do cha mẹ cố ý sắp xếp.
“Không biết có phải do người đã chết đi hay không, cho nên sau khi chết thì chị lại nhớ rõ ràng về từng chuyện đã xảy ra khi còn sống” Sở Vân tiếp tục nói: “Khi đó bởi vì ngoài ý muốn mà chết, đợi tới khi chết đi chị lại nhớ rõ từng chữ mà mẹ đã nói trước kia. Đợi khi hồi tưởng lại, chị mới hiểu ra, cái chết của mình là chuyện không thể tránh khỏi”.
“Tiểu Trạch, em hỏi chị vì sao không nói cho em biết từ sớm?” Sở Vân nói xong, mới nói tới vấn đề mà Bạch Diệc Trạch hỏi lúc nãy, cô quay đầu hỏi ngược lại: “Chị nói cho em biết thì có lợi ích gì sao?”
“Nếu em biết sớm, ít nhất cũng có thời gian để chuẩn bị!” Bạch Diệc Trạch đối với thái độ của Sở Vân cảm thấy rất tức giận. Vì giữ bí mật này mà không chịu đi luân hồi, nhưng lại không chịu nói rõ ràng với cậu. Hiện tại lửa cháy tới mông mới chịu nói ra cho cậu và Sở Mặc biết. Bạch Diệc Trạch lúc này căn bản chẳng có cách nào mà lý giải cách làm của Sở Vân nữa: “Có đầy đủ thời gian, nói không chừng còn có biện pháp hóa giải lời nguyền này của Sở Mặc!”
“Hóa giải? haha ” Sở Vân giống như nghe được chuyện cười, cô bỗng nhiên nở nụ cười: “Nếu thật sự có cách hóa giải thì người Sở gia đâu tới mức này, cũng sẽ không chỉ còn lại một mình Sở Mặc!”
Sở Vân biến thành linh đã nhiều năm, đối với thế giới này hiểu biết càng nhiều. Đã là người thì sẽ có tuổi thọ, giống như linh cũng không có cách nào tồn tại ở dương gian quá lâu, chi nên rất ít người biết được chuyện Sở gia sắp đến lúc diệt tộc. Nhưng yêu quái thì khác, tuổi thọ của bọn chúng so với nhân loại bất đồng, Sở Vân từ trong miệng yêu quái biết được sự huy hoàng trước kia của Sở gia, bọn họ thay người xem mệnh, cải mệnh chưa từng sai sót, có thể nói là một lời định đoạt sinh tử cũng không sai. Lúc ấy không chỉ là nhân loại, mà ngay cả yêu quái cũng đối với Sở gia tôn kính.
Thời điểm đó có thể nói gia tộc của bọn họ tuy không thể sánh bằng gia tộc Bạch Diệc Trạch, nhưng ít ra thì so với mấy cái gia tộc khác ở trong hiệp hội thiên sư cộng lại cũng vẫn cao hơn. Người nào mà không hi vọng tuổi thọ của mình sẽ kéo dài thêm chứ, mà khi đó nhân tài của Sở gia đâu phải là ít, mới đầu còn nghĩ lời nguyền rủa này là chuyện không có thật, bởi vì không ai tin tưởng sự tồn vong của gia tộc sẽ bị nó ảnh hưởng. Cho nên đối mặt với lời nguyền rủa, bọn họ đã dùng thử rất nhiều phương pháp, mà kết quả đều không có tác dụng gì. Mọi người chỉ biết trơ mắt nhìn người trong nhà dần dần giảm đi, gia tộc cũng vì thế mà suy yếu.
“Năm đó có thể nói Sở gia là do cái miệng hại cái thân” Sở Vân tự giễu: “Có được bản lĩnh xem mệnh, sửa mệnh cho mọi người, nhưng lại không thể cứu được người nhà mình!”
Sở gia vì nhìn trộm thiên cơ quá nhiều nên mới dẫn tới tai họa ngập đầu, sau này dù Sở gia đã dừng tay quy ẩn giang hồ không xem mệnh nữa nhưng vẫn không thoát khỏi vận mệnh diệt tộc này. Lời nguyền rủa này là do trời cao muốn trừng phạt Sở gia, nên muốn hóa giải lời nguyền rủa này là chuyện không thể nào.
Sở Vân biết càng nhiều, thì càng hiểu được vì sao lúc trước cha mẹ lại tuyệt vọng, trơ mắt chịu chết mà không đi tìm cách cứu vãn… lúc đó sợ là bọn họ cũng rất khổ sở. Năm đó người Sở gia không tìm ra biện pháp tự cứu, cho nên Sở Vân không tin Bạch Diệc Trạch sẽ tìm ra cách.
“Không thể nào!” Bạch Diệc Trạch nghe Sở Vân nói thế thì ngắt lời, nguyền rủa là sự thật, nhưng nếu bảo không có cách nào hóa giả thì cậu không tin. Cậu như đang tự an ủi chính mình, sau đó đề cao giọng nói: “Nhất định sẽ có biện pháp!”
Sở Mặc không nói gì mà chỉ cúi đầu, sau đó nắm lấy vai Bạch Diệc Trạch ôm thật chặt.
“Biện pháp…” Sở Vân lắc đầu: “Có lẽ có, có lẽ không có, chị không nhớ là ai đã nói như vậy, nhưng chị biết rõ từ lúc đó đến nay người của Sở gia không một ai sống quá ba mươi tuổi cả”.
Ánh mắt Bạch Diệc Trạch sáng rực lên, nói với Sở Mặc: “Đây cũng đã nói lên đây không phải là chuyện hoàn toàn không có hi vọng!”
“Tiểu Trạch, chị biết em là dẫn linh sư, có thể làm nhiều việc mà người thường không thể làm. Nhưng chị muốn em hiểu rõ, lời nguyền rủa này là sự trừng phạt của trời cao đối với Sở gia chung ta, nghịch thiên cũng không phải chuyện đùa”. Sở Vân thở dài, nghiêm mặt nói: “Chị đến giờ vẫn chưa nói với em là vì biết em sẽ không ngồi im không để ý, hơn nữa lúc đấy em và Tiểu Mặc đã chia tay, lại càng không có lý do gì để em nhúng tay vào. Dù chuyện nguyền rủa này không thể hóa giải, nhưng em đã tìm cách để cho chị ở lại dương gian, chị đã rất cảm kích em rồi. Chị không muốn em sẽ liều mạng mà đi hóa giải lời nguyền rủa này cho Sở Mặc rồi lại để bản thân rơi vào trong nguy hiểm. Chi không hi vọng em sẽ vì mấy nguyên nhân này mà loạn lên, không bằng em cứ tiếp tục quay lại bên Sở Mặc một lần nữa”.
“Bạch Diệc Trạch, anh cảnh cáo em!” Sở Mặc hiểu rõ ý của chị gái, đối với Bạch Diệc Trạch cũng nghiêm túc nói: “Anh mặc kệ em đang suy nghĩ cái gì, nhưng tuyệt đối không được làm chuyện nguy hiểm!”
“Cũng đâu phải chưa từng thử qua đâu!” Bạch Diệc Trạch bất mãn lẩm bẩm trong miệng, nhưng ngoài miệng lại đáp ứng: “Biết, biết rồi, anh không cần lo lắng!”.
Sở Mặc nắm lấy cằm Bạch Diệc Trạch, không khách khí mà dạy dỗ: “Em đừng cho là anh không biết chuyện, anh đã hỏi con hồ ly kia về chuyện em tục mệnh cho bác Tôn lúc trước rồi, chẳng qua là may mắn nên mới không có việc gì thôi. Nhìn em đem mình thành ra cái gì rồi, đứng nghĩ lần nào cũng sẽ có vận khí tốt như thế”.
Bạch Diệc Trạch ủ rũ nghe Sở Mặc cảnh cáo, trong lòng lại đem Bạch Tiểu Cửu mắng tới mấy lần. Nếu không phải do nó nhiều chuyện, không tranh cãi với cậu thì sẽ chết sao? Sở Mặc không phải là không thích hồ ly sao, sao lại đi tìm nó hỏi về việc này chứ!.
Sở Vân nhìn em trai và Bạch Diệc Trạch náo loạn, trong mắt cô hiện lên ý cười lần đầu tiên trong ngày hôm nay: “Cho tới bây giờ tuy Sở gia không ai hóa giải được lời nguyền rủa, nhưng cũng không có nghĩa là lời nguyền rủa này không thể hóa giải. Để cho Tiểu Trạch thử xem cũng không phải không được, hơn nữa còn có Tiểu Mặc ở bên cạnh để ý, chị cảm thấy rất yên tâm. Chẳng qua các em đừng ôm hi vọng quá lớn, nếu như thật sự không thể hóa giải được vậy thì các em hãy quý trọng lấy quãng thời gian còn lại này, đừng để cho bản thân lưu lại bất kì tiếc nuối nào”.
Sở Mặc nhìn thấy Sở Vân như đang dặn dò hậu sự với bọn họ, anh lo lắng nhìn Sở Vân: “Chị, chị đây là….”
“Năm đó mẹ bảo chị chăm sóc cho Tiểu Mặc thật tốt, vì Tiểu Mặc ngoại trừ chị ra thì không còn người thân nào nữa. Chị vì không muốn Tiểu Mặc lẻ loi một mình ở trên thế giới này, nên mới muốn đợi em rồi cùng đi tới thế giới bên kia”. Sở Vân đem khúc mắc ở trong lòng nói ra, cả người cũng trở nên thoải mái: “Tiểu Trạch, mấy năm nay vì sự tùy hứng của chị đã khiến cho em phải đau đầu lắm đúng không!”
Bạch Diệc Trạch vội vàng nói: “Chị, chị đừng nói như vậy”.
“Hiên tại không giống như vậy nữa, có em ở bên cạnh Tiểu Mặc, Tiểu Mặc cũng không lẻ loi nữa! Nhìn thấy Tiểu Mặc có thể ở cùng người mình thích, chị rất vui” Sở Vân giải quyết xong mọi chuyện, cô cười với Bạch Diệc Trạch rồi nói tiếp: “Chị biết mình không chịu đựng được lâu nữa, cho nên đêm nay chị sẽ đi luân hồi tuyền” Sở Vân nghĩ nghĩ lại bổ sung thêm một câu: “Chị nói như vậy cũng là không muốn làm em khó nghĩ nữa”
Chuyện nguyền rủa tuy chưa giải quyết được, nhưng chuyện Sở Vân cũng không thể kéo dài. Bạch Diệc Trạch còn đang định suy nghĩ xem làm sao mở miệng bảo Sở Mặc đi khuyên nhủ Sở Vân, làm cho Sở Vân đi luân hồi tuyền sớm một chút. Nào ngờ giờ Sở Vân lại chủ động nói ra, vậy cũng tốt.
Sở Mặc hiểu rõ linh không thể nào ở lại dương gian quá lâu, cho nên trước khi chị gái đi luân hồi anh có thể gặp được chị ấy một lần đã là rất may mắn rồi. Bộ dáng chị gái lúc này so với mấy cái linh mà trước kia thường gặp khác nhau quá xa, cho nên có thể nhận thấy tình huống của chị không tốt. Linh nếu không đi luân hồi, cũng chỉ có thể đợi hồn bay phách tán. Nên khi Sở Vân nói muốn đi luân hồi tuyền, Sở Mặc cũng rất đồng ý.
Sở Vân suy yếu nên không cách nào rời khỏi bia mộ, Bạch Diệc Trạch đành phải sử dụng linh lực bảo vệ để mang Sở Vân về nhà, chờ tới tối mở ra luân hồi tuyền. Sở Mặc thừa cơ hội này nói chuyện với chị mình cả một buổi tối, còn Bạch Diệc Trạch lại chỉ ngồi ở bên cạnh nghe, ngẫu nhiên sẽ chen vào một, hai câu.
Lúc này mọi người đều đã quên đi chuyện nguyền rủa, cả đêm không ai nhắc tới đề tài này, khiến không khí cũng trở nên ấm áp hiếm có.
Thời gian tốt đẹp luôn ngắn ngủi, Sở Mặc tự mình đưa chị gái đến bên cạnh luân hồi tuyền. Dưới sự sắp xếp của Bạch Diệc Trạch, cậu lại để cho Sở Mặc ở bên cạnh chi gái thêm một chút, thành ra Sở Vân là linh cuối cùng đi vào luân hồi tuyền.
“Lúc ấy chị quá kích động nên không quan tâm tới cảm nhận của em, cho nên mới nói mấy lời quá đáng đó. Tiểu Mặc, thật xin lỗi!” Trước khi tiến vào luân hồi tuyền, bất chợi Sở Vân lại cảm thấy áy náy về chuyện trước kia mình gây ra. Cô không chỉ một lần hối lận về sự việc ấy, đó là lần nói chuyện cuối cùng của cô với em trai khi còn sống, nhưng cô lại dùng rất nhiều lời nói đả thương người mà nói với em ấy.
“Chị, em cũng có chỗ không đúng” Sở Mặc lập tức phản ứng và nhận ra lời Sở Vân nói là gì. Lần đó cãi nhau anh cũng rất hối hận, nên vội vàng nói: “Đừng nói những chuyện này nữa, em từ lâu đã không còn nhớ rõ nữa rồi!”
Sở Vân quay về phía hai người cười cười, không lưu luyến mà quay người đi thẳng vào luân hồi tuyền.
Nhìn bóng dáng Sở Vân biến mất, Bạch Diệc Trạch thật lòng nói: “A Mặc, em tuyệt đối sẽ không để cho anh có chuyện gì đâu!”.
Hết chương 89.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook