Đan Khí Thần Tôn
-
Chương 88: Truy hồn sứ giả
Một người có thân hình to lớn. Đầu trâu có hai sừng dài và nhọn. Da đỏ nổi lên những cơ bắp cuồn cuộn. Hai cánh thỉnh thoảng phe phẩy như múa lượn trước mặt Phong. Lão Hắc khống chế cơ thể gầm gừ khó chịu. Tưởng phải đánh lộn nào ngờ gặp cái tên đần thối này. Hỏi cái gì nó cũng trả lời khiến mình đang rối càng thêm rối.
- Ngươi bảo ta gọi ngươi là Đầu Trâu. Đầu Trâu là cái tên gì đây?
- Ngài đặt tên đẹp hơn cho ta? Nhưng ta thấy Đầu Trâu thật oai phong. Thử hỏi ai ai mà không nể Đầu Trâu này chứ ư ư ư.
Đầu Trâu có thân hình lực lưỡng của nam tử, cái giọng ồm ồm nhưng khí hắn cái cổ chu miệng lên ư ư khúc cuối rất rợn người. Rất giống một nữ tử đang ca hát. Chỉ tiếc rằng cái giọng của hắn thì ôi thôi thảm hại. Lão Hắc bịt tai lại nhăn mặt lắc đầu.
- Ngươi hát như bò rống... Có thể dẹp cho ta nhờ hay không?
Đầu Trâu bị chê thì hụt hững ”sụp đổ”. Mặt đất rung động khi cu cậu khóc rống lên.
- Vương không muốn ta nữa hay sao? Ta buồn!
Nói xong cu cậu chổng cái mông to vô đối lên trước mặt Phong rồi cắm đầu xuống đất. Phong ọe ra một bãi nước bọt run rẩy khi hai viên ”bi” của tên kia rủng rỉnh trước mặt mình. Các phân hồn khác cũng cười sặc sụa. Đáng đời lão Hắc. Cái quần của Tiêu Ngọc Lâm làm sao chịu nổi cái thân hình vô đối kia. Lão Hắc lắc đầu che mắt tức tối:
- Cái con mẹ nó, ngươi hát còn thê thảm hơn ngươi khóc. Mà ngươi khóc thì không ai muốn nghe. Muốn chơi chết lão tử hay sao? Có tin ta đánh ngươi thành đầu heo hay không?
Đầu Trâu nghe được vậy thì liền sợ quay mặt rồi ngồi ”tơ hơ” ra trước mặt của Phong như một em bé mặt tỉnh bơ.
- Ơ! Vương hay nhỉ, ta là Đầu Trâu lại muốn đánh ta thành lão Trư để làm gì? Lão Trư, hắn cũng đang bị bắt. Vương ... xin vương đi cứu hắn.
- Cái con bà. Ngươi muốn ta đi cứu hắn thì làm ơn che cái bộ ấm chén của ngươi vào rồi hẵng nói chuyện với ta.
Nói xong Lâm vứt cho Đầu Trâu một mảnh vải để hắn che mình. Đầu Trâu thấy có miếng vải to thì mừng rỡ cuốn quanh thân nhưng hai viên bi của hắn vẫn lắc lắc khiến Phong nhăn mày.
- Là hai viên bi của ngươi! Che nó vào đồ quỷ ạ.
- Aizzz... Thì ta đúng là quỷ mà. Che đi thì đâu đi đái được chứ!
- Cái con mẹ nó, khi nào đi thì mới cửi ra, từ giờ ngươi còn để ta chẳng may nhìn thấy lão tử xẻo cu ngươi.
Đầu Trâu nghe vậy mà phát ớn lấy tay cận thận che lại rồi đứng lên dùng vải làm khố. Loay hoay mãi mới tươi cười vỗ bụng:
- Được rồi hề hề!
Lầm không vui lắc đầu quay sang Phượng nhi nhờ nàng may cho tên Đầu Trâu này mấy cái quần. Tên này mới gặp đã như có gì rất gần gũi với linh hồn của Lâm. Chờ cho hắn loay hoay xong với cái ”khố”, ngắm nhìn trước sau rồi hài lòng gật gù. Đầu Trâu đi đi lại lại như trình diễn thời trang sau đó nhún nhảy vài cái xem ”khố” có bị rớt hay không. Cuối cùng hắn mới vui vẻ quay sang Phong mỉm cười như đang chờ mệnh lệnh. Tiểu Lôi vẫn chưa mở miệng nói chuyện nhưng nhìn tên Đầu Trâu quan sát như rất hứng thú. Phong hừ nhẹ nghiêm nghị:
- Ta hỏi gì, ngươi trả lời ta cái đó. Ngươi tại sao lại chiếm được cơ thể kia của ta?
- Ồ... Thì ta được Vương thu vào. Ta lớn lên thì lấy cơ thể Vương ban tặng thôi. Cơ thể này... cũng tạm tạm. Đa tạ Thần Vương.
- Khoan đã. Ngươi gọi ta là Thần Vương? Ngươi là thủ hạ của ai?
- Ta... dĩ nhiên phải gọi ngài là Thần Vương, ngài đã nói với ta lúc ngài lâm chung. Sau này ai giải cứu được ta thì người đó là ngài tái sinh. Ta dĩ nhiên tin tưởng vào chủ tử của mình rồi. Nhưng mà... hình như ngài bị mất trí nhớ thì phải. Ngài... hình như không biết ta.
Tên này... lầm tưởng mình là cường giả nào đó tái sinh. Người Cổ Ma thường hay đoạt xá người khác để trọng sinh. Để xem tên này là thuộc hạ của người nào. Thấy Đầu Trâu nói câu cuối có vẻ hơi buồn buồn. Hắn cũng rất thật lòng vì cái đầu óc của hắn rất đơn giản. Nghĩ đến đây Phong hất hàm hỏi liền:
- Vậy ngươi đến từ thời nào. Có thân phận gì dưới trướng của ta? Lý lịch ra sao nói mau.
Đầu Trâu được hỏi vậy liền ưỡn ngực chỉnh tề:
- Ta là đội trưởng đội Đầu Trâu. Là chủ tướng của quân đoàn Đầu Trâu phục vụ dưới lá cờ của Diêm La Thần Vương ngài. Thuộc tính... không biết, giới tính không rõ, tuổi tác... không nhớ.
(Ngất)... Cái gì mà Diêm La Thần Vương, cả Thần Địa Lâm chưa từng nghe đến nhân vật này. Hôm nay gặp tên này thật là bực bội.
- Diêm La Thần Vương... Là nhân vật nào? Lợi hại lắm sao?
- Lợi hại, dĩ nhiên lợi hại. Ngài là Vương của đám chân thần, là vị thần của các vị thần. Dĩ nhiên lợi hại.
Cái đệch... Tên Trâu này hơi điên, chắc phải đổi tên của hắn thành trâu điên thì đúng hơn. Mẹ nó, hỏi nó một hồi mình điên theo nó. Các phân hồn khác được dịp thì cười bò ra. Hỏa Long chen vào cười ha hả!
- Lão Hắc, ngươi được thăng chức làm chân thần rồi... Lão tử chúc mừng ngươi đó.
Lão Hắc buồn phiền vì chả hiểu mô tê gì hết, chưa biết bắt đầu từ đâu để tra hỏi tên này tiếp:
- Ta không phải chân thần. Ngươi lầm tưởng ta cùng với người nào rồi. Nói mau, ngươi là người của thế lực nào. Tại sao lại có thể trốn trong dị hỏa? Không nói ta sẽ tiêu diệt ngươi.
Tên Trâu gãi gãi cái đầu khó hiểu. Rồi lắc lư vài cái như đang suy nghĩ điều gì rất khó đối với hắn. Sau đó hắn nhìn lại các phân hồn, rồi lại quay sang nhìn thân hình của Phong, rồi xòe tay ra đếm đếm. Cuối cùng sau khi suy nghĩ xong Đầu Trầu mới mạnh dạn lên tiếng:
- Ngài rõ ràng là chân thần. Nếu không phải là chân thần thì đâu thể có nhiều phân hồn như vậy được? Còn nữa chúng ta có 12 đội trưởng đều là một phần linh hỏa của ngài. Dĩ nhiên là chúng ta có thể dùng linh hỏa để tồn tại chờ ngài tới cứu. Ta là lực lượng của ngài, ngài muốn làm gì là tùy... nhưng ta thấy tự mình từ bỏ lực lượng là không thông minh. Ta tin tưởng ngài không phải là người ngu dốt, dĩ nhiên sẽ không hủy diệt ta đâu, người khác muốn hủy diệt ta đều không có thể vì ta là linh thần bất diệt. Chỉ có ngài... nhưng ngài có thật muốn hủy diệt một phần lực lượng của ngài hay sao?
Đầu Trâu hơi e dè nhìn Phong. Các phân hồn khác cũng bắt đầu suy nghĩ. Tên này từ dị hỏa mà ra. Là người như thế nào thật sự khó nói, nhưng mọi người đều có cảm nhận một phần di hỏa kia có tên là Địa Ngục Hỏa. Là một loại dị hỏa rất gần gũi với linh hồn của Phong. Phong cũng không rõ đẳng cấp của loại dị hỏa này, nó gần như có sức khắc chế thiên hỏa, lại có sức đề thăng thiên hỏa. Lâm tạm thời gác việc chân thần qua một bên.
- Ngươi từ hai loại dị hỏa mà sinh trưởng thành. Dị hỏa kia có tên là gì, xuất nguồn từ đâu?
Đầu Trâu lại lắc lắc cái đầu gãi gãi rồi chậm rãi trả lời:
- Ta ... cũng không biết. Ngài cầm trên tay của ngài Địa Ngục Hỏa, kết hợp với Hỗn Độn mà tạo ra chúng ta. Làm sao ta biết được ngài lấy dị hỏa kia ở đâu chứ. Lúc ta có mặt tại vũ trụ này thì đã có ngài, ngài cũng chưa từng nói cho chúng ta biết di hỏa kia từ đâu mà có. Dị hỏa khác là do ngài sai khiến chúng ta đi ăn cắp của mụ kia. Hiện giờ thì nó đã thành một thể cùng chúng ta. Tiếc rằng cũng vì vậy mà chúng ta phải ẩn mình trốn lánh. Chỉ có ngài mới cho chúng ta được cơ thể mới để trọng sinh. Ngài có thể cứu các đồng liêu kia ra không? Bọn họ cũng như ta, chờ đợi ngài rất mệt mỏi.
Mọi người đều có thể cảm nhận được sự thành khẩn của Đầu Trâu. Hắn không ngu ngốc như lúc đầu mọi người tưởng tượng. Chỉ là tính cách hơi đơn thuần mà thôi.
- Làm sao ta có thể kiếm được những tên khác? Các ngươi có tất cả bao nhiêu tên?
- Chúng ta có 12 vị đội trưởng. Các thuộc hạ cũ đều đã bị thu phục. Ngài cũng đã cứu được một số bọn họ rồi. Chỉ cần ngài tìm được 11 tên kia chúng ta sẽ có ngày trọng sinh. Tên Long Mục hiện giờ đang lưu lạc ở Tiên Địa. Còn các tên khác thì ta cũng không rõ. Ngài chỉ có thể tìm từng tên một. Ta chỉ biết một tin tức của lão Long. Tìm được hắn sẽ biết được tin tức của tên kế tiếp.
- Các ngươi chả nhẽ là 12 con giáp hay sao? Tý, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tỵ, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi?
Đầu Trâu nheo nheo mắt nhìn Phong gật gù:
- Vương đã nhớ ra? Ta đúng thật chính là lão Sửu. Ta thường làm việc cùng tên Ngọ. Nên ngài thường gọi chúng ta là Đầu Trâu, Mặt Ngựa. Tên của ngài đặt ra cho bọn ta thật sự rất oai phong, rất có khí thế của vương giả. Vua chúa có thiên mệnh gặp bọn ta cũng phải sợ xanh mặt. Ta thật sự rất thích làm việc cho ngài!
Mọi người có mặt đều bắt đầu tái mặt. Các phân hồn nhìn nhau không nói. Dị hỏa kia liên quan đến thân thế của Hỗn Độn Thánh Thể. Hỗn Độn Thánh Thể là do Hỗn Độn tạo ra. Nói là Phong có cha có mẹ, nhưng thiên phú của Phong lại không liên quan đến huyết mạch. Là do Phong đại diện cho Hỗn Độn, nhưng từ đâu lại sinh ra những Thánh Thể, Thần Thể thì không ai biết giải thích. Chỉ cho đó là do số hên mà thôi. Bẩm sinh trời cho, không liên quan đến huyết mạch. Còn Phong từ đầu khi trọng sinh đến thế giới này đều cảm nhận được Phong có một nhiệm vụ nào rất quan trọng đang chờ đợi hắn. Những gì Phong làm đều có một bàn tay thần bí sắp xếp. Ai là người đằng sau thao túng? Người này chắc chắn phải cường đại hơn cả chân thần.
Cảnh giới của Lôi Trấn Phong đã cường đại không gì tả nổi. Là một Hỗn Độn Thần Tôn duy nhất của Thiên Linh Thế Giới. Hắn đã đạt đến rất gần cảnh giới của tiên nhân. Trong Phượng Hoàng Thành tại khu vườn linh thảo của Phượng nhi chăm bón, 11 thân ảnh ngồi xếp bằng suy nghĩ. Tên Đầu Trâu chờ đợi không phá bĩnh. Hắn rất có linh tính khiến mọi người cảm thấy hắn bỗng nhiên cũng rất thông minh. Chỉ là tính cách quá đơn thuần nên mới ngây ngô mà thôi.
Các phân hồn trong thức hải cũng như ở ngoài bột miệng cùng lúc:
- Chiến tranh của các tiên nhân?
Tên Đầu Trâu nghe vậy thì thở dài gật gù.
- Có lẽ ngài phải đưa ta đến gặp người trấn thủ phiến vũ trụ này. Bọn họ có lẽ sẽ nói ra mọi chuyện cho ngài biết.
Phong nghĩ đến ngay đến ba vị tiên nhân nhưng hiện giờ Phong không thể đem cỗ quan tài bằng kính kia vào trong Băng Xương Thần Thành. Nếu Thời Gian Thần thu lại phân hồn của bà thì tất cả sẽ lộ tẩy. Nếu Phong đem cỗ quan tài bằng kính vào mà không bị tiên nhân thu lại thì càng có chuyện. Phong lại không thể lẻn vào Cổ Duệ Mẫu Địa mà không sợ bị phát hiện. Chắc chắn giờ này khắp Thần Địa đâu đâu cũng là tai mắt của Thiên Tôn. Gặp tiên nhân, bọn họ chịu nói ra sao? Tiên nhân không được qua lại nhiều cùng nhân loại. Sẽ ảnh hưởng đến thiên cơ, ảnh hưởng đến số mệnh của một người. Nói Phong có thiên phú cao thì không gì trối cãi nhưng nói Phong là một chân thần thì tuyệt đối sai lầm. Hồi ở Địa Cầu cái dạng chân thần như hắn trước khi ra trường và xin được việc vẫn thường xuyên đói thối mồm. Chân thân mà khổ vậy sao? Phong chỉ còn cách nghĩ xem làm sao giải quyết được vấn đề trước mắt.
Tiêu Thần Vương mặc dù cường đại cũng không thể lẻn vào mà không bị phát hiện. Ma Sư kia đã ra mặt, nhất định không thể lừa bịp được tên đó. Không biết Ma Sư kia là nam hay là nữ. Cảnh giới cường đại đến đâu. Hỗn Độn Thần Tôn Cảnh chưa đủ qua mặt được tên đó. Phong không dám lơ là. Ngoài Thời Gian Thần Phong còn có hai sự lựa trọn. Lão Lừa Đảo hành tung bất định, nhưng Cupido rất thường xuyên lui tới tại Ma Nhân Nhất Tộc. Phong hít sâu run rẩy nhớ đến Ma Nữ Hắc Ám của hắn. Mộ Dung Khuynh Thành.
Phong nắm chắc tay. Hắn sợ sau khi gặp được Mộ Dung Khuynh Thàn và Nhã Lan hắn sẽ không muốn rời khỏi. Nếu Phong xuất hiện bằng hình dạng của Bạch Phụng, chỉ sợ Nhã Lan và Khuynh Thành sẽ đè hắn xuống. Hai nàng đã bị chịu nhiều ủy khuất, Phong làm sao lỡ để hai nàng chịu thêm sự cô đơn ngày đêm nhung nhớ. Gặp chồng mà không được gần gũi, đối với bất kỳ một thiếu nữ nào đây đều là một bất công. Nhưng Phong có thể làm sao? Nói cho thiên hạ biết Lôi Trấn Phong ta còn chưa có chết? Kiến trúc của Thôn Kiếm Thành làm sao hắn mới có thể giải thích? Thiên Tôn không cần phải tấn công hắn, chỉ cần phao tin hắn từ một mảnh đất Thần Bí có tiên duyên thì làm sao cản nổi bao người đến thăm hỏi hắn.
Cái này không thể làm, cái kia cũng không thể làm. Vậy chỉ có thể đi tìm đường vào Tiên Duyên Chi Địa. Lão Lừa Đảo chắc chắn có mặt ở đó nhưng làm sao để vào đó. Phong đưa mắt bí hiểm như hiểu ra điều gì hô lớn:
- Có rồi, sư phụ, đệ tử muốn vào Tiên Duyên Chi Địa tìm kiếm tiên nhân.
Trận Địa Minh Tôn trong linh thể gật gù đáp ứng ngay.
- Ha ha ha... Đối với người khác thì có thể rất khó, nhưng đối với ta thì dễ dàng như không thôi. Chỉ là, cho dù vào được trong đó cũng khó lòng gặp được tiên nhân.
- Sư phụ không lo, đệ tử vào trong đó sẽ vặt lông lão Lừa Đảo. Lão dám không nghe lời ta hay sao? Hừ!
Trận Địa Minh Tôn lại nhớ đến lúc gặp được Bạc Tiên trong Tiên Duyên Chi Địa thì râu mép lão hơi giật giật. Lão mong ngày mong đêm có thể một lần gặp được Tiên Nhân thì tên đệ tử của lão lại gọi một cường giả như vậy là ”Lão Lừa Đảo”. Không những không sợ sệt người này còn ngang nhiên ”lột sạch” người ta.
- Được, sư phụ có thể một lần nữa bày ra Xuyên Tinh Trận vào Tiên Duyên Chi Địa. Nhưng Xuyên Tinh Trận của ta không được như của tiên nhân, vào nơi nào và gặp phải nguy hiểm ra sao ta không thể khống chế. Chỗ vào như thế nào ta cũng không thể khống chế. Mỗi lần vào là mỗi lần gặp nguy hiểm. Lần trước tại Chí Tôn Mộ Địa Thôn Kiếm Lâm là do ta đã dày công bày bố bao năm trời. Còn hiện giờ làm luôn như vậy, như đánh bạc, cửa thua rất nhiều.
- Sư phụ đừng lo. Còn và là khắc tinh của Lão Lừa Đảo. Còn vào đó lão không ra đón con sẽ luộc lão đến quần thủng đít cũng không có mà mặc. Con thật sự rất thân với lão. Sư phụ xin cứ ra tay.
Đầu Trâu nghe vậy chả biết có hiểu gì hay không cũng gật gù xen vào.
- Nếu phải vào Tiên Duyên Chi Địa, vậy cứ để ta đưa mọi người vào. Nguy hiểm trong đó sẽ không chạm đến ta đâu. Ta vào trong đó sẽ lập tức truy tung được Long Mục, Long Mục chắc chắn sẽ biết được tung tích của người trấn thủ.
Mọi người nhìn Đầu Trâu như một quái vật (hắn chính là một quái vật). Cái đầu to lù lù dưới làn da đỏ như lửa. Thân hình nam nhân lực lưỡng. Chỉ vì lúc đầu hắn cứ tơ hớ trong bộ đồ rách nát của Tiêu Ngọc Lâm mà mọi người nghĩ hắn ngu xuẩn lắm. Nhưng tên này coi bộ rất thật lòng. Hắn ăn nói càng lúc càng rõ ràng tỏ ra trí thông minh không tồi. Hắn còn nói hắn là truy hồn sứ giả. Chả nhẽ hắn chính là người phục vụ cho Diêm Vương. Lúc hắn gặp Phong đã chào Phong là Diêm La Thần Vương. Tên này nếu không điên vậy Hỗn Độn Thánh Thể này chả lẽ là lão Diêm Vương tái sinh thật hay sao?
Phong rùng mình không suy nghĩ nhiều. Không kể là chuyện gì sẽ sảy ra, cứ mạnh dạn bước lên phía trước rồi mọi việc sẽ rõ. Bước ra ngoài không gian của Hắc Giới, Trận Địa Minh Tôn khống chế thân thể của Phong đánh ra một trận pháp. Tại trung tâm của trận pháp lóe sáng tạo ra một cánh cửa. Đầu Trâu gật gù không sợ sệt cầm Hắc Giới để thân hình của Phong chui vào xong suôi rồi mở cửa bước vào.
Phiến vũ trụ vắng lặng không một bóng người không để lộ ra một tiếng động. Lôi Trấn Phong đã bước vào Tiên Duyên Chi Địa. Đường truyền tống không mất lâu thời gian đã đến nơi. Đầu Trâu hớn hở nói khẽ với Hắc Giới:
- Thần Vương, chúng ta đến rồi.
Phong bước ra khỏi Hắc Giới hít thở không khí của Tiên Địa. Trong thức hải của hắn tên mặt trắng và Quang Huy ngồi xếp bằng. Phong không muốn tụ lại hết cùng các phân hồn vì sẽ khiến thiên địa dị tượng sảy ra. Bị mọi người để ý thêm một lần nữa là điều Phong không muốn. Hai thân ảnh sánh bước cùng nhau đi đến một nơi có ánh sáng. Trong đây ngày cũng như đêm, dòng chảy của thời gian rất hỗn loạn. So với ở ngoài lúc nhanh lúc chậm. Phong không có thời gian nhiều để tìm hiểu chỉ có thể chạy đến một nơi có ánh sáng gần nhất rồi mới tính tiếp.
Các nơi có ánh sáng trong đây biểu hiện cho linh khí nồng đậm. Phong đã từng ở trong này suốt 3000 năm nên cũng hiểu được rất nhiều về kết cấu của nơi này. Không mất lâu thời gian Phong đã đến được nơi phát ra ánh sáng. Là quang huy thuộc tính tinh thuần đang lóe sáng trong một tiểu tinh cầu. Trong tinh cầu này là một quyển sách màu trắng. Phong nhanh chóng vui vẻ ra tay bắt lấy. Quang Huy là thuộc tính có tốc độ rất nhanh trong 10 loại linh khí. Chỉ thua một Hắc Ám nhưng Hắc Ám rất khó bị nắm bắt.
- Tìm thấy rồi. Lão Lừa Đảo rất thích đánh bạc cùng người khác. Lần này chắc lão muốn cá cược cùng ta phải dùng bao lâu để tìm thấy lão. Chúng ta xem quyển sách này chỉ về hướng nào thì có lẽ lão ta đang ở phía đó.
Phong vui vẻ nói xong rồi để quả tinh cầu chứa đựng quyển sách đậm quang huy thuộc tính vươn về một hướng. Phong theo sự chỉ dẫn của nó cứ thế bay. Gặp được một tinh cầu thuộc tính khác là thu vào ngay. Lúc trước dù ở trong đây 3000 năm nhưng số lượng tinh cầu thu được rất hiếm hoi, chỉ bắt gặp một vài cái. Bọn họ được Thời Gian Thần ràng buộc tại một phiến vũ trụ có thời gian chảy chậm nên không thoát ra khỏi đó để tìm hiểu Tiên Duyên Chi Địa là thế nào.
Lần này thiên địa của phiến vũ trụ này đã có sự biến đổi, linh khí tinh thuần hơn nên số lượng tinh cầu nhiều hơn trước rất nhiều. Phong không muốn làm mất thời gian truy đuổi tinh cầu chỉ thu chúng để định hướng. Bao nhiêu tinh cầu đều chỉ về hướng trung tâm vì lực hút của linh khí. Cũng như các chiếc lá đủ các màu sắc của Hỗn Độn linh khí đã bay về trung tâm của Tiên Duyên Chi Địa. Tuy hoàn cảnh có khác nhưng Phong rất nhanh có thể nắm bắt được.
Lúc gặp linh khí bạo nổ thì hắn cùng Đầu Trâu lánh nạn. Dùng thời gian ngắn nhất để chạy đến trung tâm của Tiên Duyên Chi Địa. Mỗi lần truyền tống vào đây đều có Tiên Nhân cho phép nên bọn họ đã không cần lần mò. Lần này phải theo dấu của các tinh cầu mà mò về hướng trung tâm. Phong hiểu ra ngay là những lần trước đều được truyền tống ngay vào trung tâm, nơi mà các quyển sách được phun ra ngoài. Các quyển sách này mặc dù chỉ là cấp thấp nhưng hình như đã từng bị phun ra từ trung tâm. Chúng bị sức hút của trung tâm nên mới luôn vươn về hướng đó. Vậy chỉ cần theo hướng của chúng vươn tới sẽ có lúc chạy đến khu trung tâm.
Mỗi lần vào trong Tiên Duyên Chi Địa là một lần gặp được cảm ngộ. Tiếc cho Phong vì lần này hắn không có thời gian tìm hiểu. Chỉ có thể cắn răng bỏ qua biết bao cám dỗ lao thẳng về trung tâm. Phong nhìn các quả tinh cầu mà tiếc đứt ruột. Chỉ cần hắn hơi thay đổi đường bay là sẽ tới tay được nhưng vẫn cố kìm nén để thật nhanh bay đến khu trung tâm. Khi Phong đến nơi cùng lão Ngưu thì lão Bạc Tiên đã mặt tối xầm chờ hai người.
- Tiểu Lửa Đảo ngươi đến đây tìm ta mà không ham tài phú. Muốn trêu tức ta hay sao?
- Hử? Là lão đã cố tình để những tinh cầu đó tới gần ta. Nào là quyển màu vàng kim, màu tím. Lão làm vậy đúng thật là cố ý? Tức chết lão tử.
- Tiểu lừa đảo ngươi to gan, dám ăn nói tầm bậy cùng ta như vậy? Có muốn ta đánh đít ngươi hay không?
- Lão làm mất thời gian của bản vương, ta còn chưa có tính sổ với lão. Muốn ăn đòn hay không đây?
Hai người vừa gặp đã như người bạn già cãi lộn chí chóe. Đầu Trâu đứng ở một bên cuối cùng cũng nhịn không nổi chen vào.
- Nghịch Tử tiền bối mạnh giỏi ạ.
Râu mép của lão Bạc Tiên run run quay lại phía của Đầu Trâu buột miệng.
- Là ngươi? Tiểu Ngưu?
- Tiền bối là ta. Ngài vẫn mạnh giỏi.
- Ngươi ... Ngươi đã trở lại?
- Phải, là thần vương đã cứu ta. Lão Long có ở đây không? Ta đã phát hiện ra sự có mặt của lão, nhưng ta lại không thể hiểu được lão hiện giờ đang ở đâu. Hình như... đã không còn tồn tại ở thế giới này, nhưng ta chắc chắn hắn vẫn còn sống. Tiền bối...
- Ừm... Hắn đã đi rồi. Chờ đợi quá lâu, hắn đã đi tìm các ngươi. Số phận của hắn, hắn tự nắm lấy. Ta cũng không có cách ngăn cản.
- Hắn đi rồi? Đã đi rồi.
Tiểu Ngưu nhìn Phong đắn đo rồi buồn rầu lui sang một phía. Rất mong có thể gặp được bằng hữu sau bao năm xa cách, giờ hắn lại không rõ tung tích. Tiểu Ngưu không khỏi có chút xót xa. Phong cũng không nghĩ mọi việc sẽ giải quyết dễ dàng như vậy. Gặp được Bạc Tiên luộc lão trước tính sau.
- Bạc Tiên tiền bối. Ta cần tiền bối giúp đỡ.
Lão Bạc Tiên hơi run run. Bình thường Phong đều gọi lão là lão lừa đảo. Lần nào Phong lên tiếng khúm núm lão đều bị thua tụt quần. Lần này hắn mò vào tận đây nếu không luộc lão được thứ gì tốt liệu có chịu bỏ qua hay sao? Trên đường đi Phong đã không để ý đến những tinh cầu lão rải rác hấp dẫn hắn. Giờ này dĩ nhiên muốn thứ gì còn quý giá hơn nữa.
- Tiểu Lừa Đảo, chúng ta thân với nhau lắm sao. Gọi ta là Lão Lừa Đảo được rồi. Có lời thì nói, có rắm thì phóng. Đừng lòng vòng ta đá đít ngươi ra khỏi đây. Trong này không có Thời Gian Thần trấn thủ. Thời gian trôi qua vùn vụt, đừng lãng phí thời gian của chính ngươi.
- Vậy được, ta không lòng vòng. Ta muốn biết về thời Tiên Cổ. Hắn tại sao lại nuốt thân thể của Tiêu Ngọc Lâm? Ta có thể lấy lại được hay không?
- Ha... Đáng đời ngươi. Dùng thân thể kia đi lừa người, lừa tình. Ngươi bị hắn lấy đi là đúng rồi. Mắc mớ gì đến ta. Lịch sử của thời Tiên Cổ không thể nói cho ngươi biết. Ngươi tự đi mà tìm hiểu. Còn nữa dị hỏa của hắn rất cường đại. Ngươi từ từ tìm hiểu sẽ giúp đỡ rất nhiều cho ngươi. Có chuyện thì nói, không chuyện thì cút. Đừng ở đây tào lao với bản tiên.
Phong hừ nhẹ bực bội. Cái gì cũng không chịu nói. Mấy lần lão đều muốn ta ở lại làm bạn với lão, giờ ta vác mặt đến thăm lại muốn đuổi ta đi? Lão tử phải đi tìm 12 con giáp. Có được bọn trâu bò này phụ tá là có thêm một cơ hội sống sót. Ta có Vô Tận Trận Pháp, sẽ rất nhanh luyện chế ra nhiều cơ thể cường đại cho bọn chúng. Muốn ta bỏ qua sao? Đừng hòng. Phong giảo hoạt mỉm cười khiến Bạc Tiên hơi ớn lạnh. Cái nụ cười kia khiến lão mấy lần thua sạch túi. Giờ tên này lại muốn đoạt bảo của lão hay sao?
- Tiền bối. Làm sao ta có thể tìm được tin tức của 12 con giáp? Tiểu Ngưu này rất là dễ thương, tiểu bối muốn giúp hắn đoàn tụ với người nhà của hắn.
Ta vái. Tên tiểu tử này trong hình dạng nào cũng đều hắc ám cả. Giờ nhập vào cùng bản thể của hắn lại càng kinh khủng. Muốn luộc lão già này sao? Không có cửa đâu.
- Hừ! Đã nói là ta không biết, ngươi đừng hòng dò hỏi.
- Haizzz... Ta còn tưởng lão giỏi lắm, không ngờ thua xa Thời Gian Thần. Thôi đi, để ta đến ngoại vực kiếm Khuynh Thành hàn huyên, chắc chắn Cupido sẽ ra mặt. Ta không tin hắn không biết. Hay là về Băng Xương Thần Thành kiếm Thời Gian Thần đây? Ta đi đây. Chào tạm biệt.
- Cái gì? Cái gì hai người họ biết mà ta lại không biết chứ? Cái gì ta biết, bọn họ lại chưa chắc biết được.
- Chỉ là tung tích của 11 con giáp thôi còn không biết lại đi ba hoa chích chòe. Đúng thật là Lão Lừa Đảo có khác.
Phong vừa nói vừa quay nửa người như chuẩn bị ra đi thật.
- Đứng lại. Bọn họ đã rời khỏi Thiên Giới. Dĩ nhiên là ta không thể truy tung. Nhưng ta biết bọn họ đã đi đâu.
- Thật không đó? Nói ra nghe thử coi.
- Bọn họ đã đi đến... Hừ, tại sao ta phải nói cho ngươi biết chứ. Bản tiên không thể nói cho ngươi biết. Việc của nhân loại liên quan gì đến bản tiên.
- Thế mà còn bày đặt ta đây lên mặt. Nói như vậy ai chả nói được. Nghỉ đi ta đi hỏi Cơ Duyên Thần. Tìm thấy 12 Atula cường giả này chắc chắn là cơ duyên của ta.
Phong ưỡn ngực rồi bước đi luôn về một hướng. Để lại lão Bạc Tiên run run. Dù biết Phong đang khích tướng lão nhưng vẫn không có cách gì chống cự lại:
- Khoan đã. Dĩ nhiên ta có thể cho ngươi biết vài chi tiết, nhưng tiên nhân không thể giúp đỡ nhân loại các ngươi. Bằng không sẽ ảnh hướng đến mệnh cách của từng người. Trừ phi ... hè he hé... Ta được lợi lộc gì từ ngươi.
- Cái gì mà không giúp đỡ nhân loại. Như vậy là muốn kiếm lời từ ta rồi. Tiên nhân mà cũng biết làm tiền hay sao?
- Ai... Nếu chúng ta dùng cảnh giới của chúng ta để giúp đỡ cho nhân loại vậy không phải ma giới cũng có thể dùng ma lực để lôi kéo nhân loại và các chúng sinh lục giới hay sao? Hai bên đối đầu như vậy thì vũ trụ này sẽ loạn lên hết. Nhưng mà hé he he. Chỉ cần là việc liên quan đến bổn tiên vậy ta có thể phá lệ bao che cho ngươi. Chúng ta không phải không đối đầu cùng Ma Giới mà là vì trận nào chắc thắng thì đánh, nếu hòa chắc thì khỏi đánh, chắc thua thì phải tránh. Đối đầu của Ma Giới và Tiên Giới không liên quan đến nhân giới. Cũng không liên quan đến chúng sinh của Tiên Giới và ma giới nếu chúng sinh chưa có thiên chức. Bọn họ có cuộc sống của bọn họ, chúng ta có chức trách của chúng ta. Ngươi có biết là Vũ Trụ này được xoay vòng bởi các tác động nhỏ cộng lại hay không đây? Nếu không có trật tự vậy thì sẽ hỏng bét. Nói đi, ngươi đưa cho ta một cái giá để ta có thể hài lòng. Không làm ta hài lòng vậy thì hừ hừ... Ta cho ngươi đi bán muối.
- Cái gì mà cho lão một cái giá để ngài hài lòng chứ. Ngài nên nhớ ta là tộc trưởng Lôi tộc, là Thần Tướng của Liên Minh Bách Tộc, là minh chủ của bao thể tu. Còn nữa, ta còn là một Tiêu Thần Vương cường đại. Thuộc hạ dưới trướng ta không đến 100 thì cũng phải 50 tỷ. Ngài nói xem, 50 tỷ người, 50 tỷ cái mồm ngày nào cũng khấn bái ngài thử hỏi sẽ phải mất bao lâu thời gian thì thiên chức của ngài sẽ vùn vụt cao hơn các chân thần khác cơ chứ? Không phải thần tiên muốn được thờ cúng để được Hỗn Độn ghi nhận công trạng hay sao? Là ngài nói cho ta biết 11 con giáp kia đang ở đâu. Đưa ta đến đó và giúp ta phá giải dị hỏa cường đại kia. Nếu ta vui vẻ biết đâu sẽ tôn ngài làm chân thần của đại tộc ta sẽ sáng lập. Ngài không chịu giúp ta sao? Hừ hừ... Ta đi hỏi Cơ Duyên Thần. Cúng bái cơ duyên không phải vận may sẽ tấp nập đến hay sao?
Bạc Tiên nghe được vậy thì thót tim. Đúng vậy, thế giới này toàn là cường giả nên bọn họ đâu biết sợ trời sợ đất gì chứ. Họ cũng không cúng bái chân thần. Cái bọn ngũ các cúng bái Thời Gian Thần sai cách khiến bà không thăng tiến còn bị bọn họ làm phiền. Nhưng nếu có 50 chúng sinh cầu nguyện và khấn bái vậy không phải linh hồn của bọn họ sau khi chết sẽ theo mình hay sao? Nếu tiểu tử này mà chịu làm Đại Tế Tự của mình vậy không phải mình sẽ rất rất ... rất cường đại hay sao? Tiểu tử này biến nói chuyện vậy, mối làm ăn này tuyệt đối không thể bỏ qua.
- Hắc hắc hắc... Tiểu bằng hữu. Ngươi có biết lão Bạc Tiên ta tài phú nhiều vô kể hay không? Chỉ cần cúng bái ta sẽ tài phú liên miên bất tận. Trên đời này thử hỏi có mấy người chống được cám giỗ của đồng tiền chứ.
Lão Bạc Tiên còn đang ba hoa quảng cáo thì tiếng cánh vỗ phạnh phạch đã vang vọng:
- Có tiền chỉ mua được cái giường nhưng không mua được giấc ngủ. Tiền không mua được hạnh phúc. Nhưng có Duyên Tiên ta ở đây hạnh phúc chỉ trong tầm với. Tôn thờ ta đi, ta sẽ cho mọi người nhiều con cái!
Lão Bạc Tiên quay lại thì thấy Cupido trần chuồng lưng đeo cánh vác cung tên tươi cười đang vỗ cánh phành phạch bay tới. Lão lẩm bẩm:
- Đúng thật là cái bọn chim mồi. Lúc có việc thì chả thấy đâu, lúc có ăn thì bắng nhắng như nhặng trong cầu tiêu. Chỉ còn thiếu mụ say nữa là đủ cặp đôi Thiên Địa Điếc Tai Không Ai Chịu Nổi!
Lời lão vừa dứt thì tiếng cười khanh khách đã vang vọng rất dễ nghe:
- Ai gọi ta đó có ta đây. Lão Lừa Đảo Bạc Tiên ngươi định một mình ở đây ăn mảnh hay sao? Ha ha ha... Đừng hòng.
Phong tưởng khó gặp ba người này cùng một chỗ. Nào ngờ hắn mới nói đến chúng sinh tôn thờ cúng bái những người này thì bọn họ đều ló đầu ra hết. Thế mới biết sự cường đại của tiên nhân là như thế nào. Thông thiên triệt địa không ở đâu là không thể có mặt. Lão Bạc Tiên mới nhắc đến Thời Gian Thần thì bà đã đến khiến lão hơi khó chịu. Phải chia một chén canh cùng hai tên này, chuyến này lão lỗ nặng rồi. Lão phớt lờ:
- Tiểu tử, ngươi đề nghị với ta trước, được... bản tiên chấp thuận đề nghị của ngươi.
Phong biết mình đang chiếm thế thượng phong, lần này không kiếm chút lời thì làm sao xứng danh đệ nhất cường giả Thiên Linh Thế Giới của hắn chứ. Phong hắng giọng:
- Khoan đã. Ta có đề nghị nhưng chưa có hứa, ngài cũng chưa thỏa giá cùng ta. Chưa ngã giá, chưa ngã ngũ! Thập nhị tướng đối với ta rất quan trọng nhưng ta muốn biết thân thế của bọn họ. Các vị tiền bối ai nói trước cho ta biết đây?
Ba vị chân thần nhìn nhau lắc đầu. Tiểu tử này lại muốn kiếm thêm chút cháo rồi đây. Thời Gian Thần nhìn Phong hơi buồn rầu:
- Phong tiểu tử. Chúng ta không phải không muốn nói với ngươi nhưng vì chiến tranh của tiên nhân đúng ra không liên quan đến chúng sinh lục giới. Bây giờ ta chỉ có thể bật mí vài điều cho ngươi biết. Thập nhị Atula này ngươi có thể hoàn toàn tin tưởng. Vào thời sơ khai của vũ trụ đã có lục giới. Tuy lục giới lúc đó chưa có trật tự như hiện giờ nhưng lục giới đã tồn tại trước khi chúng ta ra đời. Chúng ta cũng không phải do Hỗn Độn sinh ra, mà là do các tiên nhân khác tạo ra. Song thân của chúng ta cũng đã vẫn lạc từ lâu. Chúng ta hướng tới là vĩnh hằng chi cảnh nên mỗi khi mất mát một người thân đều rất đau khổ với chúng ta. Chúng ta không thể chấp nhận sự mất mát đó cho nên lịch sử của tiên nhân chúng ta thôi thì ngươi đừng hỏi đi. Vào thời Tiên Cổ chúng sinh của lục giới có thể tự do qua lại...
Giọng của Tửu Tiên bắt đầu nhỏ dần, đôi mắt xa xăm hờ hững. Phong dần hiểu ra rằng tiên nhân vì có tuổi thọ rất dài nên nỗi cô đơn của bọn họ cũng dài đăng đẳng. Niềm vui thì ít, trách nhiệm và cô độc lại rất nhiều. Cupido vỗ cánh phành phạch lơ lửng tiếp lời:
- Chúng ta thuộc tầng lớp trẻ trong thế hệ của tiên nhân. Nhiều lão nhân gia trước chúng ta đã vẫn lạc. Mỗi khi nhớ đến họ chúng ta đều cảm thấy rất đau buồn. Thập nhị Atula này trước khi lục giới bị đóng cửa đã đến đây và theo một chân thần. Người đó đã nằm xuống trong chiến tranh của tiên nhân. Ngươi yên tâm, ngươi không phải cường giả đó tái sanh. Nhưng bọn họ sẽ theo ngươi vì ngươi đã tích lũy đủ cơ duyên để trả tự do cho bọn họ. Đó là cơ duyên của ngươi. Nhưng để nắm bắt được cơ duyên đó ngươi cần phải đi đến một nơi rất xa. Chúng ta không thể đưa ngươi đi mà ngươi phải tự mình đi đến đó.
Lão Bạc Tiên vuốt trùm râu muối tiêu gãi cằm suy nghĩ:
- Phải rồi Phong tiểu tử. Tuy chúng ta không thể giúp ngươi đi đến đó nhưng Thời Gian Thần có thể cho ngươi một viên Thời Gian Thạch. Khóa trụ thời gian cho ngươi vào lúc ngươi rời khỏi Thiên Linh Thế Giới. Khi nào tìm được thập nhị Atula, ngươi có thể dùng Thời Gian Thạch để trở lại lúc ngươi rời khỏi. Nhưng theo thời gian vụt trôi, ta nghĩ rất khó có thể gắn kết ngươi vào cái lúc ngươi rời khỏi, có lẽ chỉ có thể làm chậm thời gian cho ngươi được mà thôi.
- Cái lão già đừng có mà điên đảo thay thế ta. Ta mới là Thời Gian Thần. Ta đúng là có thể dùng Thời Gian Thạch kiếm thêm thời gian cho Phong tiểu tử, nhưng sinh mệnh của hắn thì sẽ không vì vậy mà được kéo dài, mà sẽ vùn vụt trôi đi nhanh hơn. Bù vào đó so với người khác hắn có thể có nhiều thời gian hơn. Nhưng nếu hắn làm như vậy thì tuổi thọ của hắn sẽ cạn kiệt so với người thường gấp trăm lần. Cho dù hắn là chí tôn giả đỉnh tiêm có tuổi thọ lâu dài nhưng lạc vào trong Thời Gian Chi Cảnh của ta lâu quá cũng sẽ bị cạn kiệt tuổi thọ mà chết thôi.
Phong gật gù hiểu ra ngay. Không có bữa ăn nào miễn phí đâu. Nhưng nếu muốn có được thứ gì thì phải dùng điều gì đó quý giá hơn không kém để đổi lấy.
- Tiền bối, ta chấp nhận. Đằng sau Thiên Tôn là một tiên nhân rất cường đại. Bọn họ đang chuẩn bị mở kết giới của Băng Xương Thần Thành. Ta sợ rằng người mà bọn họ đón còn cường đại hơn cả ba vị.
Thời Gian Thần gật gù chậm rãi:
- Hừ... Là bà chằn Tiên Mẫu. Tụi ta trấn thủ nơi này là không cho mụ trở lại. Tranh chấp của Tiên Nhân đúng ra không được phép lôi cuốn chúng sinh cấp thấp hơn vào. Nhưng mà hiện giờ mụ kia đã sử dụng đến chiêu này, chúng ta cũng miễn cưỡng mượn tạm sức của ngươi thôi. Tiểu tử ngươi nên nhớ chúng ta chỉ có thể giúp ngươi làm chậm thời gian nơi này nhưng không thể hoàn toàn đóng băng thời gian. Thời gian một khi đi không thể trở lại. Ngươi mau chóng sắp xếp công việc để đi sớm về sớm đi thôi. Việc của Giao Trì ta sẽ cảnh cáo mụ. Dám dùng tiên hỏa hại chúng sinh là một điều cấm kỵ. Ta sẽ báo cho mụ biết rằng ta đã thu hồi thân xác kia lại. Hừ... dám không ưng thuận ta đánh cho mụ thần hồn câu diệt.
Phong giật mình làm vậy sẽ hỏng bét. Băng Xương Thần Thành sớm muộn gì cũng sẽ bị thu phục. Tiên nhân không thể trấn áp nhân loại mãi được. Tiên Mẫu rất cường đại, sớm muộn gì cũng sẽ có cách trở lại. Chỉ có thể sớm một bước trừ khử Giao Trì và Thiên Tôn cắt đứt chân tay của mụ. Nếu như vậy, trong kế hoạch của Phong nhất định phải khiến Thiên Tôn và Giao Trì Thánh Mẫu dương dương tự đắc tấn công Thiên Linh Thế Giới. Việc này khó đấy nhưng Phong đã có chủ kiến.
- Tiền bối, xin đừng làm vậy. Chiến tranh với Thiên Tôn trước sau gì cũng phải bùng nổ. Các vị cũng không thể ngang nhiên giết lão, vì ta chắc thế lực chống đối các vị cũng sẽ diệt sát các quân cờ của các vị. Giao Trì sau khi mất đi thân thể đã trở thành một bán tiên nhân, dường như đang sống ở khu vực mập mờ của Hỗn Độn Đại Đạo. Bà ta càng phá luật của Hỗn Độn đã định thì càng sớm ngày bước đến kết thúc của chính mình. Cái đấy chính là phúc báo. Phúc báo hết thì bà ta sẽ chết. Vậy việc của Thiên Tôn và Giao Trì cứ khiến họ tấn công Thiên Linh Giới càng sớm càng tốt. Ta nghĩ chưa đến 100 năm, bọn họ nhất định sẽ toàn thịnh để tấn công Thiên Linh. Vãn bối muốn tìm cách cho bọn họ tấn công sớm hơn thế nữa.
- Ừm... ngoại vực bọn Ma Nhân cũng đang tấn công không ngừng nghỉ. Sớm muộn gì cũng sẽ đánh vào đây. Chúng ta không thể nhúng tay vào phân tranh của chúng sinh lục giới bằng không các Huyết Ma cũng sẽ nhập cuộc. Hai Giới Tiên Ma phân tranh sẽ xé nát cả vũ trụ. Cho dù là ma hay thần cũng không thể tồn tại được nữa.
Phong giật mình nghĩ đến các thế lực có bom nguyên tử tại Địa Cầu. Cho dù có thì sao, ngươi dùng thì kẻ địch cũng sẽ dùng. Cuối cùng cả hai sẽ hủy diệt lẫn nhau, cho dù thắng cuộc cũng không còn lại gì. Thế giới sẽ bị hủy diệt và chìm vào bóng tối. Các tiên nhân không thể nhúng tay vào phân tranh của chúng sinh vì bọn họ chính là những quả bom nguyên tử khủng bố kia. Giao Trì bị mất đi thân thể của tiên nhân tuy không còn xếp vào hạng “bom nguyên tử” nhưng với cảm ngộ của bà ta, vẫn là một thứ vũ khí hủy diệt hàng loạt. Chuyến này nguy to rồi. Phong không thể nhờ cậy tiên nhân vậy thì phải kiếm vài loại vũ khí nghịch thiên như thập nhị Atula trợ giúp. Sự cường đại của Tiểu Ngưu có thể so sánh bằng một Hỗn Độn Thần Tôn cảnh. Có thêm 11 cường giả như hắn vậy còn gì tốt hơn. Nhất định phải tìm được nơi kia. Nơi mà Thiên Tôn nói là nơi của những linh hồn độ kiếp. Phong đã nghi ngờ điều này từ lâu:
- Ba vị, Thiên Tôn nói hắn từ nơi các linh hồn độ kiếp trở lại đây. Đó là nơi nào?
- Đó không phải là Địa Cầu.
Thời Gian Thần chắc chắn điều này khiến Phong trấn tĩnh lại. Nếu không phải Địa Cầu thì Lôi Trấn Phong có thể không cần sợ sệt lão biết được bí mật mình là người trọng sinh. Có thể gợi ý cho đội người của viện khoa học Thôn Kiếm Thành, Lê Vĩnh Sinh. Chỉ cần Sinh đưa ra kết quả mong muốn vậy các bản thiết kế sẽ mệnh danh xuất phát từ thế giới này. Không liên quan đến Lôi Trấn Phong. Đợi cho mọi người của thế giới này hết kinh ngạc với những điều mới lạ của Địa Cầu vậy thì Lôi Trấn Phong cũng sẽ có thể lần nữa xuất hiện trước mặt bao cường giả. Phong cả mừng chờ đợi để Thời Gian Thần nói tiếp:
- Nơi các linh hồn độ kiếp mà tiểu tử kia nói là bãi chiến trường của tiên nhân năm xưa. Nằm ở cuối giải ngân hà của Tiên Duyên chi địa. Các tên chí tôn sống lâu năm thành tinh nhờ vào sự vỡ nát của pháp tắc thiên địa tại chiến trường đó mà có thể bày truyền tống trận để vào Tiên Duyên Chi Địa. Nhưng các truyền tống trận của bọn chúng lập ra được một cái thì chúng ta sẽ phá đi cái đó sau mỗi lần sử dụng và thay đổi pháp tắc của nơi đó. Vì vậy mà nhiều nơi chỉ có thể sử dụng được một lần mà thôi. Nơi đó vì chiến loạn mà không phải chỗ tốt cho chúng ta, nhưng đối với ngươi phép tắc ở đó lại rất đầy đủ, có nhiều cảm ngộ của tiên nhân trong cuộc chiến. Sẽ giúp ngươi lãnh ngộ vũ trụ đại đạo. Ngươi phải dùng hết các phân hồn đến đó. Vào trong ngươi có thể nhập lại mà không sợ gây lên thiên địa dị tượng. Ngươi đi rồi sẽ không có ai trấn thủ tại Thiên Linh Giới. Ta e rằng bọn Thiên Tôn sẽ tấn công ào ạt Thiên Linh. Việc này ... ngươi tự mình giải quyết đi.
- Đa tạ tiền bối nhắc nhở. Ta phải trở lại Thiên Linh sắp xếp công việc. Sau khi sắp xếp xong phải phiền ba vị chỉ đường cho ta đến bãi chiến trường đó. Ta không thể tin tưởng vào lão già Thiên Tôn.
- Ừm... Phong tiểu tử, ngươi yên tâm. Chỉ cần ngươi tôn ta là chân thần. Bạc Tiên ta dám bảo đảm với ngươi sẽ đến được Chiến Trường Tiên Nhân một cách vô sự.
- Ha! Lão Lừa Đảo dám phỏng tay trên của bản tiên. Có tin ta cho ngươi say khướt hay không?
- Cái gì? Muốn luộc bản tiên sao? Mụ say ngươi còn chưa đủ tư cách!
- Đủ hay không đánh thử thì biết chứ gì.
- Đủ rồi, đủ rồi hai tên già các ngươi, có tin là ta cho hai ngươi 1 sợi chỉ đỏ để hai ngươi mê nhau đến khi thời gian sụp đổ hay không?
Hai tiên nhân cãi lộn lại sợ bị Cơ Duyên Thần dùng quyền năng trói buộc. Nhị tiên ghét nhau như vậy mà phải sống chung ... không thể tưởng tượng. Bọn họ lập tức im bặt nhưng cũng không chịu để Cupido chiếm thế thượng phong. Em bé vỗ cánh phành phạch bay lượn lắc lư cái đầu rồi như nghĩ ra điều gì thú vị lắm chỉ Phong lên tiếng:
- Tiểu tử, ngươi rõ ràng đã nghĩ ra giải pháp giải quyết được tranh chấp của 3 chúng ta. Ngươi chia giáo đồ cho chúng ta như thế nào đây?
Phong cảm thấy ba vị tiên nhân này đối với hắn không tệ. Nếu tôn thờ chân thần, thà rằng tôn thờ ba vị tiên này. Phong hắng giọng vui vẻ đưa ra giải pháp:
- Thật ra chức trách của ba vị có thể ủng hộ lẫn nhau mà. Ta nghĩ ai ai cũng mưu cầu hạnh phúc. Vậy ta sẽ tôn Cơ Duyên Thần lên làm vị thần thứ nhất. Phúc Thần. Phúc như hạnh phúc hay phúc báo. Tộc nhân của ta sẽ cầu khẩn ngài ban duyên lành và hạnh phúc.
Em bé ưỡn mình bay lên cười khúc khích gật gù để lại hai vị Bạc Tiên và Tửu Tiên lo lắng. Phong rất nhanh tiếp tục.
- Người Địa Cầu ta thường có câu: “Có tiền mua tiên cũng được”. Ý nói có tiền thì mới có cuộc sống sung túc và sung sướng. Ta nghĩ Bạc Tiên lão tiền bối đem lại sự may mắn và thịnh vượng cho nhân loại. Vậy ta sẽ cho tộc nhân của ta tôn ngài làm Lộc Thần. Mỗi khi bọn họ cần tài phú, thậm chí khi lắc xí ngầu cũng sẽ cầu khẩn ngài. Lộc như tài lộc.
Lão Bạc Tiên mắt sáng lên gật gù ưỡn ngực. Tửu Tiên cũng gật gù hiểu ra ngay chức vụ của bà:
- Phong tiểu tử, ngươi quả nhiên thông minh. Tiếc rằng tiền của lão kia không thể mua được bản tiên. Cũng may cho ngươi đổ tội cho bọn người Địa Cầu vô tri ta không trách. Có tiền có thể mua được thuốc thang nhưng không mua được sức khỏe, không mua được tuổi thọ. Có sức khỏe mới làm ra của cải, mới truy cầu được hạnh phúc. Ta nghĩ ngươi muốn tộc nhân của ngươi tôn ta lên làm Thọ Thần có đúng không.
- Tửu Tiên tiền bối tuệ nhãn như đuốc. Tiểu tử khâm phục. Ba vị từ nay sẽ làm tam thần của tộc nhân ta: Phúc Lộc Thọ. Ba vị ngang hàng, có chức vụ quan trọng trong đời sống tâm linh của tộc nhân ta. Ba vị xin hỏi có đồng ý hay không.
Cả ba gật gù hài lòng. Riêng Tửu Tiên nghĩ ra ngay đến tộc nhân của Phong vậy bọn họ có số lượng không nhỏ.
- Phong tiểu tử, ngươi muốn thành lập tộc nhân mới của ngươi? Ngươi gọi họ là tộc người gì?
- Người Việt. Những người có thể siêu việt kẻ khác. Là người Việt. Người Việt của ta sẽ chia ra làm ba vùng miền. Băng Xương Thành ở phía Bắc, là người Bắc Việt. Hỏa Linh Thành thuộc người Trung Việt. Đấu Linh thuộc người Nam Việt. Dòng người này đợi đến lúc ta thống nhất sẽ gọi chung là đất nước dân tộc Đại Việt.
- Người Việt, những người có thể siêu việt kẻ khác. Ha ha ha... Được, ngươi đi đi. Sắp xếp xong công việc của ngươi, chúng ta sẽ đưa ngươi đến ranh giới của chiến trường đó. Đây là Thời Gian Thạch. Khi nào muốn đi ngươi chỉ cần bóp chặt nó là ta sẽ có mặt.
Tiếng cười của ba vị tiên nhân còn vang vọng khi Phong cúi đầu cảm tạ thì Phong đã phát hiện mình đã được đưa đến một sơn động nằm giữa Sa Mạc Biển Chết và Băng Xương Thần Thành. Phong có thể từ đây mà xâm nhập Thần Địa không ai hay biết. Thiên Tôn và Giao Trì đang để ý ngoại vực, sẽ không để ý đến Phong tại nơi này. Phong kiểm tra Hắc Giới thì đã thấy mọi phân hồn và mọi người đang ngủ say trong đó. Riêng chỉ có lão Ngưu là đang ngắm nhìn Phượng Hoàng Thành trổ sắc.
Sơn động này có linh khí đầy đủ. Quà của tiên nhân tặng Phong hiểu ngay mình sẽ phải làm gì. Phong gọi lão Ngưu ra giữ cửa, bày bố thêm một vòng kết giới cho chắc ăn rồi bắt đầu vào công việc. Mặc kệ chuyện gì sảy ra cũng phải sớm ngày hoàn thành thân xác cho ba vị sư phụ trước. Có ba người họ tọa trấn Đấu Linh, cho dù Thiên Tôn có tiên nhân trợ giúp Phong cũng không sợ lão làm ra được động tĩnh gì. Dân tộc Việt đang đợi Tiêu Ngọc Lâm thành lập. Một dân tộc đoàn kết và có thể siêu việt những sắc dân khác. Dân tộc Việt!
- Ngươi bảo ta gọi ngươi là Đầu Trâu. Đầu Trâu là cái tên gì đây?
- Ngài đặt tên đẹp hơn cho ta? Nhưng ta thấy Đầu Trâu thật oai phong. Thử hỏi ai ai mà không nể Đầu Trâu này chứ ư ư ư.
Đầu Trâu có thân hình lực lưỡng của nam tử, cái giọng ồm ồm nhưng khí hắn cái cổ chu miệng lên ư ư khúc cuối rất rợn người. Rất giống một nữ tử đang ca hát. Chỉ tiếc rằng cái giọng của hắn thì ôi thôi thảm hại. Lão Hắc bịt tai lại nhăn mặt lắc đầu.
- Ngươi hát như bò rống... Có thể dẹp cho ta nhờ hay không?
Đầu Trâu bị chê thì hụt hững ”sụp đổ”. Mặt đất rung động khi cu cậu khóc rống lên.
- Vương không muốn ta nữa hay sao? Ta buồn!
Nói xong cu cậu chổng cái mông to vô đối lên trước mặt Phong rồi cắm đầu xuống đất. Phong ọe ra một bãi nước bọt run rẩy khi hai viên ”bi” của tên kia rủng rỉnh trước mặt mình. Các phân hồn khác cũng cười sặc sụa. Đáng đời lão Hắc. Cái quần của Tiêu Ngọc Lâm làm sao chịu nổi cái thân hình vô đối kia. Lão Hắc lắc đầu che mắt tức tối:
- Cái con mẹ nó, ngươi hát còn thê thảm hơn ngươi khóc. Mà ngươi khóc thì không ai muốn nghe. Muốn chơi chết lão tử hay sao? Có tin ta đánh ngươi thành đầu heo hay không?
Đầu Trâu nghe được vậy thì liền sợ quay mặt rồi ngồi ”tơ hơ” ra trước mặt của Phong như một em bé mặt tỉnh bơ.
- Ơ! Vương hay nhỉ, ta là Đầu Trâu lại muốn đánh ta thành lão Trư để làm gì? Lão Trư, hắn cũng đang bị bắt. Vương ... xin vương đi cứu hắn.
- Cái con bà. Ngươi muốn ta đi cứu hắn thì làm ơn che cái bộ ấm chén của ngươi vào rồi hẵng nói chuyện với ta.
Nói xong Lâm vứt cho Đầu Trâu một mảnh vải để hắn che mình. Đầu Trâu thấy có miếng vải to thì mừng rỡ cuốn quanh thân nhưng hai viên bi của hắn vẫn lắc lắc khiến Phong nhăn mày.
- Là hai viên bi của ngươi! Che nó vào đồ quỷ ạ.
- Aizzz... Thì ta đúng là quỷ mà. Che đi thì đâu đi đái được chứ!
- Cái con mẹ nó, khi nào đi thì mới cửi ra, từ giờ ngươi còn để ta chẳng may nhìn thấy lão tử xẻo cu ngươi.
Đầu Trâu nghe vậy mà phát ớn lấy tay cận thận che lại rồi đứng lên dùng vải làm khố. Loay hoay mãi mới tươi cười vỗ bụng:
- Được rồi hề hề!
Lầm không vui lắc đầu quay sang Phượng nhi nhờ nàng may cho tên Đầu Trâu này mấy cái quần. Tên này mới gặp đã như có gì rất gần gũi với linh hồn của Lâm. Chờ cho hắn loay hoay xong với cái ”khố”, ngắm nhìn trước sau rồi hài lòng gật gù. Đầu Trâu đi đi lại lại như trình diễn thời trang sau đó nhún nhảy vài cái xem ”khố” có bị rớt hay không. Cuối cùng hắn mới vui vẻ quay sang Phong mỉm cười như đang chờ mệnh lệnh. Tiểu Lôi vẫn chưa mở miệng nói chuyện nhưng nhìn tên Đầu Trâu quan sát như rất hứng thú. Phong hừ nhẹ nghiêm nghị:
- Ta hỏi gì, ngươi trả lời ta cái đó. Ngươi tại sao lại chiếm được cơ thể kia của ta?
- Ồ... Thì ta được Vương thu vào. Ta lớn lên thì lấy cơ thể Vương ban tặng thôi. Cơ thể này... cũng tạm tạm. Đa tạ Thần Vương.
- Khoan đã. Ngươi gọi ta là Thần Vương? Ngươi là thủ hạ của ai?
- Ta... dĩ nhiên phải gọi ngài là Thần Vương, ngài đã nói với ta lúc ngài lâm chung. Sau này ai giải cứu được ta thì người đó là ngài tái sinh. Ta dĩ nhiên tin tưởng vào chủ tử của mình rồi. Nhưng mà... hình như ngài bị mất trí nhớ thì phải. Ngài... hình như không biết ta.
Tên này... lầm tưởng mình là cường giả nào đó tái sinh. Người Cổ Ma thường hay đoạt xá người khác để trọng sinh. Để xem tên này là thuộc hạ của người nào. Thấy Đầu Trâu nói câu cuối có vẻ hơi buồn buồn. Hắn cũng rất thật lòng vì cái đầu óc của hắn rất đơn giản. Nghĩ đến đây Phong hất hàm hỏi liền:
- Vậy ngươi đến từ thời nào. Có thân phận gì dưới trướng của ta? Lý lịch ra sao nói mau.
Đầu Trâu được hỏi vậy liền ưỡn ngực chỉnh tề:
- Ta là đội trưởng đội Đầu Trâu. Là chủ tướng của quân đoàn Đầu Trâu phục vụ dưới lá cờ của Diêm La Thần Vương ngài. Thuộc tính... không biết, giới tính không rõ, tuổi tác... không nhớ.
(Ngất)... Cái gì mà Diêm La Thần Vương, cả Thần Địa Lâm chưa từng nghe đến nhân vật này. Hôm nay gặp tên này thật là bực bội.
- Diêm La Thần Vương... Là nhân vật nào? Lợi hại lắm sao?
- Lợi hại, dĩ nhiên lợi hại. Ngài là Vương của đám chân thần, là vị thần của các vị thần. Dĩ nhiên lợi hại.
Cái đệch... Tên Trâu này hơi điên, chắc phải đổi tên của hắn thành trâu điên thì đúng hơn. Mẹ nó, hỏi nó một hồi mình điên theo nó. Các phân hồn khác được dịp thì cười bò ra. Hỏa Long chen vào cười ha hả!
- Lão Hắc, ngươi được thăng chức làm chân thần rồi... Lão tử chúc mừng ngươi đó.
Lão Hắc buồn phiền vì chả hiểu mô tê gì hết, chưa biết bắt đầu từ đâu để tra hỏi tên này tiếp:
- Ta không phải chân thần. Ngươi lầm tưởng ta cùng với người nào rồi. Nói mau, ngươi là người của thế lực nào. Tại sao lại có thể trốn trong dị hỏa? Không nói ta sẽ tiêu diệt ngươi.
Tên Trâu gãi gãi cái đầu khó hiểu. Rồi lắc lư vài cái như đang suy nghĩ điều gì rất khó đối với hắn. Sau đó hắn nhìn lại các phân hồn, rồi lại quay sang nhìn thân hình của Phong, rồi xòe tay ra đếm đếm. Cuối cùng sau khi suy nghĩ xong Đầu Trầu mới mạnh dạn lên tiếng:
- Ngài rõ ràng là chân thần. Nếu không phải là chân thần thì đâu thể có nhiều phân hồn như vậy được? Còn nữa chúng ta có 12 đội trưởng đều là một phần linh hỏa của ngài. Dĩ nhiên là chúng ta có thể dùng linh hỏa để tồn tại chờ ngài tới cứu. Ta là lực lượng của ngài, ngài muốn làm gì là tùy... nhưng ta thấy tự mình từ bỏ lực lượng là không thông minh. Ta tin tưởng ngài không phải là người ngu dốt, dĩ nhiên sẽ không hủy diệt ta đâu, người khác muốn hủy diệt ta đều không có thể vì ta là linh thần bất diệt. Chỉ có ngài... nhưng ngài có thật muốn hủy diệt một phần lực lượng của ngài hay sao?
Đầu Trâu hơi e dè nhìn Phong. Các phân hồn khác cũng bắt đầu suy nghĩ. Tên này từ dị hỏa mà ra. Là người như thế nào thật sự khó nói, nhưng mọi người đều có cảm nhận một phần di hỏa kia có tên là Địa Ngục Hỏa. Là một loại dị hỏa rất gần gũi với linh hồn của Phong. Phong cũng không rõ đẳng cấp của loại dị hỏa này, nó gần như có sức khắc chế thiên hỏa, lại có sức đề thăng thiên hỏa. Lâm tạm thời gác việc chân thần qua một bên.
- Ngươi từ hai loại dị hỏa mà sinh trưởng thành. Dị hỏa kia có tên là gì, xuất nguồn từ đâu?
Đầu Trâu lại lắc lắc cái đầu gãi gãi rồi chậm rãi trả lời:
- Ta ... cũng không biết. Ngài cầm trên tay của ngài Địa Ngục Hỏa, kết hợp với Hỗn Độn mà tạo ra chúng ta. Làm sao ta biết được ngài lấy dị hỏa kia ở đâu chứ. Lúc ta có mặt tại vũ trụ này thì đã có ngài, ngài cũng chưa từng nói cho chúng ta biết di hỏa kia từ đâu mà có. Dị hỏa khác là do ngài sai khiến chúng ta đi ăn cắp của mụ kia. Hiện giờ thì nó đã thành một thể cùng chúng ta. Tiếc rằng cũng vì vậy mà chúng ta phải ẩn mình trốn lánh. Chỉ có ngài mới cho chúng ta được cơ thể mới để trọng sinh. Ngài có thể cứu các đồng liêu kia ra không? Bọn họ cũng như ta, chờ đợi ngài rất mệt mỏi.
Mọi người đều có thể cảm nhận được sự thành khẩn của Đầu Trâu. Hắn không ngu ngốc như lúc đầu mọi người tưởng tượng. Chỉ là tính cách hơi đơn thuần mà thôi.
- Làm sao ta có thể kiếm được những tên khác? Các ngươi có tất cả bao nhiêu tên?
- Chúng ta có 12 vị đội trưởng. Các thuộc hạ cũ đều đã bị thu phục. Ngài cũng đã cứu được một số bọn họ rồi. Chỉ cần ngài tìm được 11 tên kia chúng ta sẽ có ngày trọng sinh. Tên Long Mục hiện giờ đang lưu lạc ở Tiên Địa. Còn các tên khác thì ta cũng không rõ. Ngài chỉ có thể tìm từng tên một. Ta chỉ biết một tin tức của lão Long. Tìm được hắn sẽ biết được tin tức của tên kế tiếp.
- Các ngươi chả nhẽ là 12 con giáp hay sao? Tý, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tỵ, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi?
Đầu Trâu nheo nheo mắt nhìn Phong gật gù:
- Vương đã nhớ ra? Ta đúng thật chính là lão Sửu. Ta thường làm việc cùng tên Ngọ. Nên ngài thường gọi chúng ta là Đầu Trâu, Mặt Ngựa. Tên của ngài đặt ra cho bọn ta thật sự rất oai phong, rất có khí thế của vương giả. Vua chúa có thiên mệnh gặp bọn ta cũng phải sợ xanh mặt. Ta thật sự rất thích làm việc cho ngài!
Mọi người có mặt đều bắt đầu tái mặt. Các phân hồn nhìn nhau không nói. Dị hỏa kia liên quan đến thân thế của Hỗn Độn Thánh Thể. Hỗn Độn Thánh Thể là do Hỗn Độn tạo ra. Nói là Phong có cha có mẹ, nhưng thiên phú của Phong lại không liên quan đến huyết mạch. Là do Phong đại diện cho Hỗn Độn, nhưng từ đâu lại sinh ra những Thánh Thể, Thần Thể thì không ai biết giải thích. Chỉ cho đó là do số hên mà thôi. Bẩm sinh trời cho, không liên quan đến huyết mạch. Còn Phong từ đầu khi trọng sinh đến thế giới này đều cảm nhận được Phong có một nhiệm vụ nào rất quan trọng đang chờ đợi hắn. Những gì Phong làm đều có một bàn tay thần bí sắp xếp. Ai là người đằng sau thao túng? Người này chắc chắn phải cường đại hơn cả chân thần.
Cảnh giới của Lôi Trấn Phong đã cường đại không gì tả nổi. Là một Hỗn Độn Thần Tôn duy nhất của Thiên Linh Thế Giới. Hắn đã đạt đến rất gần cảnh giới của tiên nhân. Trong Phượng Hoàng Thành tại khu vườn linh thảo của Phượng nhi chăm bón, 11 thân ảnh ngồi xếp bằng suy nghĩ. Tên Đầu Trâu chờ đợi không phá bĩnh. Hắn rất có linh tính khiến mọi người cảm thấy hắn bỗng nhiên cũng rất thông minh. Chỉ là tính cách quá đơn thuần nên mới ngây ngô mà thôi.
Các phân hồn trong thức hải cũng như ở ngoài bột miệng cùng lúc:
- Chiến tranh của các tiên nhân?
Tên Đầu Trâu nghe vậy thì thở dài gật gù.
- Có lẽ ngài phải đưa ta đến gặp người trấn thủ phiến vũ trụ này. Bọn họ có lẽ sẽ nói ra mọi chuyện cho ngài biết.
Phong nghĩ đến ngay đến ba vị tiên nhân nhưng hiện giờ Phong không thể đem cỗ quan tài bằng kính kia vào trong Băng Xương Thần Thành. Nếu Thời Gian Thần thu lại phân hồn của bà thì tất cả sẽ lộ tẩy. Nếu Phong đem cỗ quan tài bằng kính vào mà không bị tiên nhân thu lại thì càng có chuyện. Phong lại không thể lẻn vào Cổ Duệ Mẫu Địa mà không sợ bị phát hiện. Chắc chắn giờ này khắp Thần Địa đâu đâu cũng là tai mắt của Thiên Tôn. Gặp tiên nhân, bọn họ chịu nói ra sao? Tiên nhân không được qua lại nhiều cùng nhân loại. Sẽ ảnh hưởng đến thiên cơ, ảnh hưởng đến số mệnh của một người. Nói Phong có thiên phú cao thì không gì trối cãi nhưng nói Phong là một chân thần thì tuyệt đối sai lầm. Hồi ở Địa Cầu cái dạng chân thần như hắn trước khi ra trường và xin được việc vẫn thường xuyên đói thối mồm. Chân thân mà khổ vậy sao? Phong chỉ còn cách nghĩ xem làm sao giải quyết được vấn đề trước mắt.
Tiêu Thần Vương mặc dù cường đại cũng không thể lẻn vào mà không bị phát hiện. Ma Sư kia đã ra mặt, nhất định không thể lừa bịp được tên đó. Không biết Ma Sư kia là nam hay là nữ. Cảnh giới cường đại đến đâu. Hỗn Độn Thần Tôn Cảnh chưa đủ qua mặt được tên đó. Phong không dám lơ là. Ngoài Thời Gian Thần Phong còn có hai sự lựa trọn. Lão Lừa Đảo hành tung bất định, nhưng Cupido rất thường xuyên lui tới tại Ma Nhân Nhất Tộc. Phong hít sâu run rẩy nhớ đến Ma Nữ Hắc Ám của hắn. Mộ Dung Khuynh Thành.
Phong nắm chắc tay. Hắn sợ sau khi gặp được Mộ Dung Khuynh Thàn và Nhã Lan hắn sẽ không muốn rời khỏi. Nếu Phong xuất hiện bằng hình dạng của Bạch Phụng, chỉ sợ Nhã Lan và Khuynh Thành sẽ đè hắn xuống. Hai nàng đã bị chịu nhiều ủy khuất, Phong làm sao lỡ để hai nàng chịu thêm sự cô đơn ngày đêm nhung nhớ. Gặp chồng mà không được gần gũi, đối với bất kỳ một thiếu nữ nào đây đều là một bất công. Nhưng Phong có thể làm sao? Nói cho thiên hạ biết Lôi Trấn Phong ta còn chưa có chết? Kiến trúc của Thôn Kiếm Thành làm sao hắn mới có thể giải thích? Thiên Tôn không cần phải tấn công hắn, chỉ cần phao tin hắn từ một mảnh đất Thần Bí có tiên duyên thì làm sao cản nổi bao người đến thăm hỏi hắn.
Cái này không thể làm, cái kia cũng không thể làm. Vậy chỉ có thể đi tìm đường vào Tiên Duyên Chi Địa. Lão Lừa Đảo chắc chắn có mặt ở đó nhưng làm sao để vào đó. Phong đưa mắt bí hiểm như hiểu ra điều gì hô lớn:
- Có rồi, sư phụ, đệ tử muốn vào Tiên Duyên Chi Địa tìm kiếm tiên nhân.
Trận Địa Minh Tôn trong linh thể gật gù đáp ứng ngay.
- Ha ha ha... Đối với người khác thì có thể rất khó, nhưng đối với ta thì dễ dàng như không thôi. Chỉ là, cho dù vào được trong đó cũng khó lòng gặp được tiên nhân.
- Sư phụ không lo, đệ tử vào trong đó sẽ vặt lông lão Lừa Đảo. Lão dám không nghe lời ta hay sao? Hừ!
Trận Địa Minh Tôn lại nhớ đến lúc gặp được Bạc Tiên trong Tiên Duyên Chi Địa thì râu mép lão hơi giật giật. Lão mong ngày mong đêm có thể một lần gặp được Tiên Nhân thì tên đệ tử của lão lại gọi một cường giả như vậy là ”Lão Lừa Đảo”. Không những không sợ sệt người này còn ngang nhiên ”lột sạch” người ta.
- Được, sư phụ có thể một lần nữa bày ra Xuyên Tinh Trận vào Tiên Duyên Chi Địa. Nhưng Xuyên Tinh Trận của ta không được như của tiên nhân, vào nơi nào và gặp phải nguy hiểm ra sao ta không thể khống chế. Chỗ vào như thế nào ta cũng không thể khống chế. Mỗi lần vào là mỗi lần gặp nguy hiểm. Lần trước tại Chí Tôn Mộ Địa Thôn Kiếm Lâm là do ta đã dày công bày bố bao năm trời. Còn hiện giờ làm luôn như vậy, như đánh bạc, cửa thua rất nhiều.
- Sư phụ đừng lo. Còn và là khắc tinh của Lão Lừa Đảo. Còn vào đó lão không ra đón con sẽ luộc lão đến quần thủng đít cũng không có mà mặc. Con thật sự rất thân với lão. Sư phụ xin cứ ra tay.
Đầu Trâu nghe vậy chả biết có hiểu gì hay không cũng gật gù xen vào.
- Nếu phải vào Tiên Duyên Chi Địa, vậy cứ để ta đưa mọi người vào. Nguy hiểm trong đó sẽ không chạm đến ta đâu. Ta vào trong đó sẽ lập tức truy tung được Long Mục, Long Mục chắc chắn sẽ biết được tung tích của người trấn thủ.
Mọi người nhìn Đầu Trâu như một quái vật (hắn chính là một quái vật). Cái đầu to lù lù dưới làn da đỏ như lửa. Thân hình nam nhân lực lưỡng. Chỉ vì lúc đầu hắn cứ tơ hớ trong bộ đồ rách nát của Tiêu Ngọc Lâm mà mọi người nghĩ hắn ngu xuẩn lắm. Nhưng tên này coi bộ rất thật lòng. Hắn ăn nói càng lúc càng rõ ràng tỏ ra trí thông minh không tồi. Hắn còn nói hắn là truy hồn sứ giả. Chả nhẽ hắn chính là người phục vụ cho Diêm Vương. Lúc hắn gặp Phong đã chào Phong là Diêm La Thần Vương. Tên này nếu không điên vậy Hỗn Độn Thánh Thể này chả lẽ là lão Diêm Vương tái sinh thật hay sao?
Phong rùng mình không suy nghĩ nhiều. Không kể là chuyện gì sẽ sảy ra, cứ mạnh dạn bước lên phía trước rồi mọi việc sẽ rõ. Bước ra ngoài không gian của Hắc Giới, Trận Địa Minh Tôn khống chế thân thể của Phong đánh ra một trận pháp. Tại trung tâm của trận pháp lóe sáng tạo ra một cánh cửa. Đầu Trâu gật gù không sợ sệt cầm Hắc Giới để thân hình của Phong chui vào xong suôi rồi mở cửa bước vào.
Phiến vũ trụ vắng lặng không một bóng người không để lộ ra một tiếng động. Lôi Trấn Phong đã bước vào Tiên Duyên Chi Địa. Đường truyền tống không mất lâu thời gian đã đến nơi. Đầu Trâu hớn hở nói khẽ với Hắc Giới:
- Thần Vương, chúng ta đến rồi.
Phong bước ra khỏi Hắc Giới hít thở không khí của Tiên Địa. Trong thức hải của hắn tên mặt trắng và Quang Huy ngồi xếp bằng. Phong không muốn tụ lại hết cùng các phân hồn vì sẽ khiến thiên địa dị tượng sảy ra. Bị mọi người để ý thêm một lần nữa là điều Phong không muốn. Hai thân ảnh sánh bước cùng nhau đi đến một nơi có ánh sáng. Trong đây ngày cũng như đêm, dòng chảy của thời gian rất hỗn loạn. So với ở ngoài lúc nhanh lúc chậm. Phong không có thời gian nhiều để tìm hiểu chỉ có thể chạy đến một nơi có ánh sáng gần nhất rồi mới tính tiếp.
Các nơi có ánh sáng trong đây biểu hiện cho linh khí nồng đậm. Phong đã từng ở trong này suốt 3000 năm nên cũng hiểu được rất nhiều về kết cấu của nơi này. Không mất lâu thời gian Phong đã đến được nơi phát ra ánh sáng. Là quang huy thuộc tính tinh thuần đang lóe sáng trong một tiểu tinh cầu. Trong tinh cầu này là một quyển sách màu trắng. Phong nhanh chóng vui vẻ ra tay bắt lấy. Quang Huy là thuộc tính có tốc độ rất nhanh trong 10 loại linh khí. Chỉ thua một Hắc Ám nhưng Hắc Ám rất khó bị nắm bắt.
- Tìm thấy rồi. Lão Lừa Đảo rất thích đánh bạc cùng người khác. Lần này chắc lão muốn cá cược cùng ta phải dùng bao lâu để tìm thấy lão. Chúng ta xem quyển sách này chỉ về hướng nào thì có lẽ lão ta đang ở phía đó.
Phong vui vẻ nói xong rồi để quả tinh cầu chứa đựng quyển sách đậm quang huy thuộc tính vươn về một hướng. Phong theo sự chỉ dẫn của nó cứ thế bay. Gặp được một tinh cầu thuộc tính khác là thu vào ngay. Lúc trước dù ở trong đây 3000 năm nhưng số lượng tinh cầu thu được rất hiếm hoi, chỉ bắt gặp một vài cái. Bọn họ được Thời Gian Thần ràng buộc tại một phiến vũ trụ có thời gian chảy chậm nên không thoát ra khỏi đó để tìm hiểu Tiên Duyên Chi Địa là thế nào.
Lần này thiên địa của phiến vũ trụ này đã có sự biến đổi, linh khí tinh thuần hơn nên số lượng tinh cầu nhiều hơn trước rất nhiều. Phong không muốn làm mất thời gian truy đuổi tinh cầu chỉ thu chúng để định hướng. Bao nhiêu tinh cầu đều chỉ về hướng trung tâm vì lực hút của linh khí. Cũng như các chiếc lá đủ các màu sắc của Hỗn Độn linh khí đã bay về trung tâm của Tiên Duyên Chi Địa. Tuy hoàn cảnh có khác nhưng Phong rất nhanh có thể nắm bắt được.
Lúc gặp linh khí bạo nổ thì hắn cùng Đầu Trâu lánh nạn. Dùng thời gian ngắn nhất để chạy đến trung tâm của Tiên Duyên Chi Địa. Mỗi lần truyền tống vào đây đều có Tiên Nhân cho phép nên bọn họ đã không cần lần mò. Lần này phải theo dấu của các tinh cầu mà mò về hướng trung tâm. Phong hiểu ra ngay là những lần trước đều được truyền tống ngay vào trung tâm, nơi mà các quyển sách được phun ra ngoài. Các quyển sách này mặc dù chỉ là cấp thấp nhưng hình như đã từng bị phun ra từ trung tâm. Chúng bị sức hút của trung tâm nên mới luôn vươn về hướng đó. Vậy chỉ cần theo hướng của chúng vươn tới sẽ có lúc chạy đến khu trung tâm.
Mỗi lần vào trong Tiên Duyên Chi Địa là một lần gặp được cảm ngộ. Tiếc cho Phong vì lần này hắn không có thời gian tìm hiểu. Chỉ có thể cắn răng bỏ qua biết bao cám dỗ lao thẳng về trung tâm. Phong nhìn các quả tinh cầu mà tiếc đứt ruột. Chỉ cần hắn hơi thay đổi đường bay là sẽ tới tay được nhưng vẫn cố kìm nén để thật nhanh bay đến khu trung tâm. Khi Phong đến nơi cùng lão Ngưu thì lão Bạc Tiên đã mặt tối xầm chờ hai người.
- Tiểu Lửa Đảo ngươi đến đây tìm ta mà không ham tài phú. Muốn trêu tức ta hay sao?
- Hử? Là lão đã cố tình để những tinh cầu đó tới gần ta. Nào là quyển màu vàng kim, màu tím. Lão làm vậy đúng thật là cố ý? Tức chết lão tử.
- Tiểu lừa đảo ngươi to gan, dám ăn nói tầm bậy cùng ta như vậy? Có muốn ta đánh đít ngươi hay không?
- Lão làm mất thời gian của bản vương, ta còn chưa có tính sổ với lão. Muốn ăn đòn hay không đây?
Hai người vừa gặp đã như người bạn già cãi lộn chí chóe. Đầu Trâu đứng ở một bên cuối cùng cũng nhịn không nổi chen vào.
- Nghịch Tử tiền bối mạnh giỏi ạ.
Râu mép của lão Bạc Tiên run run quay lại phía của Đầu Trâu buột miệng.
- Là ngươi? Tiểu Ngưu?
- Tiền bối là ta. Ngài vẫn mạnh giỏi.
- Ngươi ... Ngươi đã trở lại?
- Phải, là thần vương đã cứu ta. Lão Long có ở đây không? Ta đã phát hiện ra sự có mặt của lão, nhưng ta lại không thể hiểu được lão hiện giờ đang ở đâu. Hình như... đã không còn tồn tại ở thế giới này, nhưng ta chắc chắn hắn vẫn còn sống. Tiền bối...
- Ừm... Hắn đã đi rồi. Chờ đợi quá lâu, hắn đã đi tìm các ngươi. Số phận của hắn, hắn tự nắm lấy. Ta cũng không có cách ngăn cản.
- Hắn đi rồi? Đã đi rồi.
Tiểu Ngưu nhìn Phong đắn đo rồi buồn rầu lui sang một phía. Rất mong có thể gặp được bằng hữu sau bao năm xa cách, giờ hắn lại không rõ tung tích. Tiểu Ngưu không khỏi có chút xót xa. Phong cũng không nghĩ mọi việc sẽ giải quyết dễ dàng như vậy. Gặp được Bạc Tiên luộc lão trước tính sau.
- Bạc Tiên tiền bối. Ta cần tiền bối giúp đỡ.
Lão Bạc Tiên hơi run run. Bình thường Phong đều gọi lão là lão lừa đảo. Lần nào Phong lên tiếng khúm núm lão đều bị thua tụt quần. Lần này hắn mò vào tận đây nếu không luộc lão được thứ gì tốt liệu có chịu bỏ qua hay sao? Trên đường đi Phong đã không để ý đến những tinh cầu lão rải rác hấp dẫn hắn. Giờ này dĩ nhiên muốn thứ gì còn quý giá hơn nữa.
- Tiểu Lừa Đảo, chúng ta thân với nhau lắm sao. Gọi ta là Lão Lừa Đảo được rồi. Có lời thì nói, có rắm thì phóng. Đừng lòng vòng ta đá đít ngươi ra khỏi đây. Trong này không có Thời Gian Thần trấn thủ. Thời gian trôi qua vùn vụt, đừng lãng phí thời gian của chính ngươi.
- Vậy được, ta không lòng vòng. Ta muốn biết về thời Tiên Cổ. Hắn tại sao lại nuốt thân thể của Tiêu Ngọc Lâm? Ta có thể lấy lại được hay không?
- Ha... Đáng đời ngươi. Dùng thân thể kia đi lừa người, lừa tình. Ngươi bị hắn lấy đi là đúng rồi. Mắc mớ gì đến ta. Lịch sử của thời Tiên Cổ không thể nói cho ngươi biết. Ngươi tự đi mà tìm hiểu. Còn nữa dị hỏa của hắn rất cường đại. Ngươi từ từ tìm hiểu sẽ giúp đỡ rất nhiều cho ngươi. Có chuyện thì nói, không chuyện thì cút. Đừng ở đây tào lao với bản tiên.
Phong hừ nhẹ bực bội. Cái gì cũng không chịu nói. Mấy lần lão đều muốn ta ở lại làm bạn với lão, giờ ta vác mặt đến thăm lại muốn đuổi ta đi? Lão tử phải đi tìm 12 con giáp. Có được bọn trâu bò này phụ tá là có thêm một cơ hội sống sót. Ta có Vô Tận Trận Pháp, sẽ rất nhanh luyện chế ra nhiều cơ thể cường đại cho bọn chúng. Muốn ta bỏ qua sao? Đừng hòng. Phong giảo hoạt mỉm cười khiến Bạc Tiên hơi ớn lạnh. Cái nụ cười kia khiến lão mấy lần thua sạch túi. Giờ tên này lại muốn đoạt bảo của lão hay sao?
- Tiền bối. Làm sao ta có thể tìm được tin tức của 12 con giáp? Tiểu Ngưu này rất là dễ thương, tiểu bối muốn giúp hắn đoàn tụ với người nhà của hắn.
Ta vái. Tên tiểu tử này trong hình dạng nào cũng đều hắc ám cả. Giờ nhập vào cùng bản thể của hắn lại càng kinh khủng. Muốn luộc lão già này sao? Không có cửa đâu.
- Hừ! Đã nói là ta không biết, ngươi đừng hòng dò hỏi.
- Haizzz... Ta còn tưởng lão giỏi lắm, không ngờ thua xa Thời Gian Thần. Thôi đi, để ta đến ngoại vực kiếm Khuynh Thành hàn huyên, chắc chắn Cupido sẽ ra mặt. Ta không tin hắn không biết. Hay là về Băng Xương Thần Thành kiếm Thời Gian Thần đây? Ta đi đây. Chào tạm biệt.
- Cái gì? Cái gì hai người họ biết mà ta lại không biết chứ? Cái gì ta biết, bọn họ lại chưa chắc biết được.
- Chỉ là tung tích của 11 con giáp thôi còn không biết lại đi ba hoa chích chòe. Đúng thật là Lão Lừa Đảo có khác.
Phong vừa nói vừa quay nửa người như chuẩn bị ra đi thật.
- Đứng lại. Bọn họ đã rời khỏi Thiên Giới. Dĩ nhiên là ta không thể truy tung. Nhưng ta biết bọn họ đã đi đâu.
- Thật không đó? Nói ra nghe thử coi.
- Bọn họ đã đi đến... Hừ, tại sao ta phải nói cho ngươi biết chứ. Bản tiên không thể nói cho ngươi biết. Việc của nhân loại liên quan gì đến bản tiên.
- Thế mà còn bày đặt ta đây lên mặt. Nói như vậy ai chả nói được. Nghỉ đi ta đi hỏi Cơ Duyên Thần. Tìm thấy 12 Atula cường giả này chắc chắn là cơ duyên của ta.
Phong ưỡn ngực rồi bước đi luôn về một hướng. Để lại lão Bạc Tiên run run. Dù biết Phong đang khích tướng lão nhưng vẫn không có cách gì chống cự lại:
- Khoan đã. Dĩ nhiên ta có thể cho ngươi biết vài chi tiết, nhưng tiên nhân không thể giúp đỡ nhân loại các ngươi. Bằng không sẽ ảnh hướng đến mệnh cách của từng người. Trừ phi ... hè he hé... Ta được lợi lộc gì từ ngươi.
- Cái gì mà không giúp đỡ nhân loại. Như vậy là muốn kiếm lời từ ta rồi. Tiên nhân mà cũng biết làm tiền hay sao?
- Ai... Nếu chúng ta dùng cảnh giới của chúng ta để giúp đỡ cho nhân loại vậy không phải ma giới cũng có thể dùng ma lực để lôi kéo nhân loại và các chúng sinh lục giới hay sao? Hai bên đối đầu như vậy thì vũ trụ này sẽ loạn lên hết. Nhưng mà hé he he. Chỉ cần là việc liên quan đến bổn tiên vậy ta có thể phá lệ bao che cho ngươi. Chúng ta không phải không đối đầu cùng Ma Giới mà là vì trận nào chắc thắng thì đánh, nếu hòa chắc thì khỏi đánh, chắc thua thì phải tránh. Đối đầu của Ma Giới và Tiên Giới không liên quan đến nhân giới. Cũng không liên quan đến chúng sinh của Tiên Giới và ma giới nếu chúng sinh chưa có thiên chức. Bọn họ có cuộc sống của bọn họ, chúng ta có chức trách của chúng ta. Ngươi có biết là Vũ Trụ này được xoay vòng bởi các tác động nhỏ cộng lại hay không đây? Nếu không có trật tự vậy thì sẽ hỏng bét. Nói đi, ngươi đưa cho ta một cái giá để ta có thể hài lòng. Không làm ta hài lòng vậy thì hừ hừ... Ta cho ngươi đi bán muối.
- Cái gì mà cho lão một cái giá để ngài hài lòng chứ. Ngài nên nhớ ta là tộc trưởng Lôi tộc, là Thần Tướng của Liên Minh Bách Tộc, là minh chủ của bao thể tu. Còn nữa, ta còn là một Tiêu Thần Vương cường đại. Thuộc hạ dưới trướng ta không đến 100 thì cũng phải 50 tỷ. Ngài nói xem, 50 tỷ người, 50 tỷ cái mồm ngày nào cũng khấn bái ngài thử hỏi sẽ phải mất bao lâu thời gian thì thiên chức của ngài sẽ vùn vụt cao hơn các chân thần khác cơ chứ? Không phải thần tiên muốn được thờ cúng để được Hỗn Độn ghi nhận công trạng hay sao? Là ngài nói cho ta biết 11 con giáp kia đang ở đâu. Đưa ta đến đó và giúp ta phá giải dị hỏa cường đại kia. Nếu ta vui vẻ biết đâu sẽ tôn ngài làm chân thần của đại tộc ta sẽ sáng lập. Ngài không chịu giúp ta sao? Hừ hừ... Ta đi hỏi Cơ Duyên Thần. Cúng bái cơ duyên không phải vận may sẽ tấp nập đến hay sao?
Bạc Tiên nghe được vậy thì thót tim. Đúng vậy, thế giới này toàn là cường giả nên bọn họ đâu biết sợ trời sợ đất gì chứ. Họ cũng không cúng bái chân thần. Cái bọn ngũ các cúng bái Thời Gian Thần sai cách khiến bà không thăng tiến còn bị bọn họ làm phiền. Nhưng nếu có 50 chúng sinh cầu nguyện và khấn bái vậy không phải linh hồn của bọn họ sau khi chết sẽ theo mình hay sao? Nếu tiểu tử này mà chịu làm Đại Tế Tự của mình vậy không phải mình sẽ rất rất ... rất cường đại hay sao? Tiểu tử này biến nói chuyện vậy, mối làm ăn này tuyệt đối không thể bỏ qua.
- Hắc hắc hắc... Tiểu bằng hữu. Ngươi có biết lão Bạc Tiên ta tài phú nhiều vô kể hay không? Chỉ cần cúng bái ta sẽ tài phú liên miên bất tận. Trên đời này thử hỏi có mấy người chống được cám giỗ của đồng tiền chứ.
Lão Bạc Tiên còn đang ba hoa quảng cáo thì tiếng cánh vỗ phạnh phạch đã vang vọng:
- Có tiền chỉ mua được cái giường nhưng không mua được giấc ngủ. Tiền không mua được hạnh phúc. Nhưng có Duyên Tiên ta ở đây hạnh phúc chỉ trong tầm với. Tôn thờ ta đi, ta sẽ cho mọi người nhiều con cái!
Lão Bạc Tiên quay lại thì thấy Cupido trần chuồng lưng đeo cánh vác cung tên tươi cười đang vỗ cánh phành phạch bay tới. Lão lẩm bẩm:
- Đúng thật là cái bọn chim mồi. Lúc có việc thì chả thấy đâu, lúc có ăn thì bắng nhắng như nhặng trong cầu tiêu. Chỉ còn thiếu mụ say nữa là đủ cặp đôi Thiên Địa Điếc Tai Không Ai Chịu Nổi!
Lời lão vừa dứt thì tiếng cười khanh khách đã vang vọng rất dễ nghe:
- Ai gọi ta đó có ta đây. Lão Lừa Đảo Bạc Tiên ngươi định một mình ở đây ăn mảnh hay sao? Ha ha ha... Đừng hòng.
Phong tưởng khó gặp ba người này cùng một chỗ. Nào ngờ hắn mới nói đến chúng sinh tôn thờ cúng bái những người này thì bọn họ đều ló đầu ra hết. Thế mới biết sự cường đại của tiên nhân là như thế nào. Thông thiên triệt địa không ở đâu là không thể có mặt. Lão Bạc Tiên mới nhắc đến Thời Gian Thần thì bà đã đến khiến lão hơi khó chịu. Phải chia một chén canh cùng hai tên này, chuyến này lão lỗ nặng rồi. Lão phớt lờ:
- Tiểu tử, ngươi đề nghị với ta trước, được... bản tiên chấp thuận đề nghị của ngươi.
Phong biết mình đang chiếm thế thượng phong, lần này không kiếm chút lời thì làm sao xứng danh đệ nhất cường giả Thiên Linh Thế Giới của hắn chứ. Phong hắng giọng:
- Khoan đã. Ta có đề nghị nhưng chưa có hứa, ngài cũng chưa thỏa giá cùng ta. Chưa ngã giá, chưa ngã ngũ! Thập nhị tướng đối với ta rất quan trọng nhưng ta muốn biết thân thế của bọn họ. Các vị tiền bối ai nói trước cho ta biết đây?
Ba vị chân thần nhìn nhau lắc đầu. Tiểu tử này lại muốn kiếm thêm chút cháo rồi đây. Thời Gian Thần nhìn Phong hơi buồn rầu:
- Phong tiểu tử. Chúng ta không phải không muốn nói với ngươi nhưng vì chiến tranh của tiên nhân đúng ra không liên quan đến chúng sinh lục giới. Bây giờ ta chỉ có thể bật mí vài điều cho ngươi biết. Thập nhị Atula này ngươi có thể hoàn toàn tin tưởng. Vào thời sơ khai của vũ trụ đã có lục giới. Tuy lục giới lúc đó chưa có trật tự như hiện giờ nhưng lục giới đã tồn tại trước khi chúng ta ra đời. Chúng ta cũng không phải do Hỗn Độn sinh ra, mà là do các tiên nhân khác tạo ra. Song thân của chúng ta cũng đã vẫn lạc từ lâu. Chúng ta hướng tới là vĩnh hằng chi cảnh nên mỗi khi mất mát một người thân đều rất đau khổ với chúng ta. Chúng ta không thể chấp nhận sự mất mát đó cho nên lịch sử của tiên nhân chúng ta thôi thì ngươi đừng hỏi đi. Vào thời Tiên Cổ chúng sinh của lục giới có thể tự do qua lại...
Giọng của Tửu Tiên bắt đầu nhỏ dần, đôi mắt xa xăm hờ hững. Phong dần hiểu ra rằng tiên nhân vì có tuổi thọ rất dài nên nỗi cô đơn của bọn họ cũng dài đăng đẳng. Niềm vui thì ít, trách nhiệm và cô độc lại rất nhiều. Cupido vỗ cánh phành phạch lơ lửng tiếp lời:
- Chúng ta thuộc tầng lớp trẻ trong thế hệ của tiên nhân. Nhiều lão nhân gia trước chúng ta đã vẫn lạc. Mỗi khi nhớ đến họ chúng ta đều cảm thấy rất đau buồn. Thập nhị Atula này trước khi lục giới bị đóng cửa đã đến đây và theo một chân thần. Người đó đã nằm xuống trong chiến tranh của tiên nhân. Ngươi yên tâm, ngươi không phải cường giả đó tái sanh. Nhưng bọn họ sẽ theo ngươi vì ngươi đã tích lũy đủ cơ duyên để trả tự do cho bọn họ. Đó là cơ duyên của ngươi. Nhưng để nắm bắt được cơ duyên đó ngươi cần phải đi đến một nơi rất xa. Chúng ta không thể đưa ngươi đi mà ngươi phải tự mình đi đến đó.
Lão Bạc Tiên vuốt trùm râu muối tiêu gãi cằm suy nghĩ:
- Phải rồi Phong tiểu tử. Tuy chúng ta không thể giúp ngươi đi đến đó nhưng Thời Gian Thần có thể cho ngươi một viên Thời Gian Thạch. Khóa trụ thời gian cho ngươi vào lúc ngươi rời khỏi Thiên Linh Thế Giới. Khi nào tìm được thập nhị Atula, ngươi có thể dùng Thời Gian Thạch để trở lại lúc ngươi rời khỏi. Nhưng theo thời gian vụt trôi, ta nghĩ rất khó có thể gắn kết ngươi vào cái lúc ngươi rời khỏi, có lẽ chỉ có thể làm chậm thời gian cho ngươi được mà thôi.
- Cái lão già đừng có mà điên đảo thay thế ta. Ta mới là Thời Gian Thần. Ta đúng là có thể dùng Thời Gian Thạch kiếm thêm thời gian cho Phong tiểu tử, nhưng sinh mệnh của hắn thì sẽ không vì vậy mà được kéo dài, mà sẽ vùn vụt trôi đi nhanh hơn. Bù vào đó so với người khác hắn có thể có nhiều thời gian hơn. Nhưng nếu hắn làm như vậy thì tuổi thọ của hắn sẽ cạn kiệt so với người thường gấp trăm lần. Cho dù hắn là chí tôn giả đỉnh tiêm có tuổi thọ lâu dài nhưng lạc vào trong Thời Gian Chi Cảnh của ta lâu quá cũng sẽ bị cạn kiệt tuổi thọ mà chết thôi.
Phong gật gù hiểu ra ngay. Không có bữa ăn nào miễn phí đâu. Nhưng nếu muốn có được thứ gì thì phải dùng điều gì đó quý giá hơn không kém để đổi lấy.
- Tiền bối, ta chấp nhận. Đằng sau Thiên Tôn là một tiên nhân rất cường đại. Bọn họ đang chuẩn bị mở kết giới của Băng Xương Thần Thành. Ta sợ rằng người mà bọn họ đón còn cường đại hơn cả ba vị.
Thời Gian Thần gật gù chậm rãi:
- Hừ... Là bà chằn Tiên Mẫu. Tụi ta trấn thủ nơi này là không cho mụ trở lại. Tranh chấp của Tiên Nhân đúng ra không được phép lôi cuốn chúng sinh cấp thấp hơn vào. Nhưng mà hiện giờ mụ kia đã sử dụng đến chiêu này, chúng ta cũng miễn cưỡng mượn tạm sức của ngươi thôi. Tiểu tử ngươi nên nhớ chúng ta chỉ có thể giúp ngươi làm chậm thời gian nơi này nhưng không thể hoàn toàn đóng băng thời gian. Thời gian một khi đi không thể trở lại. Ngươi mau chóng sắp xếp công việc để đi sớm về sớm đi thôi. Việc của Giao Trì ta sẽ cảnh cáo mụ. Dám dùng tiên hỏa hại chúng sinh là một điều cấm kỵ. Ta sẽ báo cho mụ biết rằng ta đã thu hồi thân xác kia lại. Hừ... dám không ưng thuận ta đánh cho mụ thần hồn câu diệt.
Phong giật mình làm vậy sẽ hỏng bét. Băng Xương Thần Thành sớm muộn gì cũng sẽ bị thu phục. Tiên nhân không thể trấn áp nhân loại mãi được. Tiên Mẫu rất cường đại, sớm muộn gì cũng sẽ có cách trở lại. Chỉ có thể sớm một bước trừ khử Giao Trì và Thiên Tôn cắt đứt chân tay của mụ. Nếu như vậy, trong kế hoạch của Phong nhất định phải khiến Thiên Tôn và Giao Trì Thánh Mẫu dương dương tự đắc tấn công Thiên Linh Thế Giới. Việc này khó đấy nhưng Phong đã có chủ kiến.
- Tiền bối, xin đừng làm vậy. Chiến tranh với Thiên Tôn trước sau gì cũng phải bùng nổ. Các vị cũng không thể ngang nhiên giết lão, vì ta chắc thế lực chống đối các vị cũng sẽ diệt sát các quân cờ của các vị. Giao Trì sau khi mất đi thân thể đã trở thành một bán tiên nhân, dường như đang sống ở khu vực mập mờ của Hỗn Độn Đại Đạo. Bà ta càng phá luật của Hỗn Độn đã định thì càng sớm ngày bước đến kết thúc của chính mình. Cái đấy chính là phúc báo. Phúc báo hết thì bà ta sẽ chết. Vậy việc của Thiên Tôn và Giao Trì cứ khiến họ tấn công Thiên Linh Giới càng sớm càng tốt. Ta nghĩ chưa đến 100 năm, bọn họ nhất định sẽ toàn thịnh để tấn công Thiên Linh. Vãn bối muốn tìm cách cho bọn họ tấn công sớm hơn thế nữa.
- Ừm... ngoại vực bọn Ma Nhân cũng đang tấn công không ngừng nghỉ. Sớm muộn gì cũng sẽ đánh vào đây. Chúng ta không thể nhúng tay vào phân tranh của chúng sinh lục giới bằng không các Huyết Ma cũng sẽ nhập cuộc. Hai Giới Tiên Ma phân tranh sẽ xé nát cả vũ trụ. Cho dù là ma hay thần cũng không thể tồn tại được nữa.
Phong giật mình nghĩ đến các thế lực có bom nguyên tử tại Địa Cầu. Cho dù có thì sao, ngươi dùng thì kẻ địch cũng sẽ dùng. Cuối cùng cả hai sẽ hủy diệt lẫn nhau, cho dù thắng cuộc cũng không còn lại gì. Thế giới sẽ bị hủy diệt và chìm vào bóng tối. Các tiên nhân không thể nhúng tay vào phân tranh của chúng sinh vì bọn họ chính là những quả bom nguyên tử khủng bố kia. Giao Trì bị mất đi thân thể của tiên nhân tuy không còn xếp vào hạng “bom nguyên tử” nhưng với cảm ngộ của bà ta, vẫn là một thứ vũ khí hủy diệt hàng loạt. Chuyến này nguy to rồi. Phong không thể nhờ cậy tiên nhân vậy thì phải kiếm vài loại vũ khí nghịch thiên như thập nhị Atula trợ giúp. Sự cường đại của Tiểu Ngưu có thể so sánh bằng một Hỗn Độn Thần Tôn cảnh. Có thêm 11 cường giả như hắn vậy còn gì tốt hơn. Nhất định phải tìm được nơi kia. Nơi mà Thiên Tôn nói là nơi của những linh hồn độ kiếp. Phong đã nghi ngờ điều này từ lâu:
- Ba vị, Thiên Tôn nói hắn từ nơi các linh hồn độ kiếp trở lại đây. Đó là nơi nào?
- Đó không phải là Địa Cầu.
Thời Gian Thần chắc chắn điều này khiến Phong trấn tĩnh lại. Nếu không phải Địa Cầu thì Lôi Trấn Phong có thể không cần sợ sệt lão biết được bí mật mình là người trọng sinh. Có thể gợi ý cho đội người của viện khoa học Thôn Kiếm Thành, Lê Vĩnh Sinh. Chỉ cần Sinh đưa ra kết quả mong muốn vậy các bản thiết kế sẽ mệnh danh xuất phát từ thế giới này. Không liên quan đến Lôi Trấn Phong. Đợi cho mọi người của thế giới này hết kinh ngạc với những điều mới lạ của Địa Cầu vậy thì Lôi Trấn Phong cũng sẽ có thể lần nữa xuất hiện trước mặt bao cường giả. Phong cả mừng chờ đợi để Thời Gian Thần nói tiếp:
- Nơi các linh hồn độ kiếp mà tiểu tử kia nói là bãi chiến trường của tiên nhân năm xưa. Nằm ở cuối giải ngân hà của Tiên Duyên chi địa. Các tên chí tôn sống lâu năm thành tinh nhờ vào sự vỡ nát của pháp tắc thiên địa tại chiến trường đó mà có thể bày truyền tống trận để vào Tiên Duyên Chi Địa. Nhưng các truyền tống trận của bọn chúng lập ra được một cái thì chúng ta sẽ phá đi cái đó sau mỗi lần sử dụng và thay đổi pháp tắc của nơi đó. Vì vậy mà nhiều nơi chỉ có thể sử dụng được một lần mà thôi. Nơi đó vì chiến loạn mà không phải chỗ tốt cho chúng ta, nhưng đối với ngươi phép tắc ở đó lại rất đầy đủ, có nhiều cảm ngộ của tiên nhân trong cuộc chiến. Sẽ giúp ngươi lãnh ngộ vũ trụ đại đạo. Ngươi phải dùng hết các phân hồn đến đó. Vào trong ngươi có thể nhập lại mà không sợ gây lên thiên địa dị tượng. Ngươi đi rồi sẽ không có ai trấn thủ tại Thiên Linh Giới. Ta e rằng bọn Thiên Tôn sẽ tấn công ào ạt Thiên Linh. Việc này ... ngươi tự mình giải quyết đi.
- Đa tạ tiền bối nhắc nhở. Ta phải trở lại Thiên Linh sắp xếp công việc. Sau khi sắp xếp xong phải phiền ba vị chỉ đường cho ta đến bãi chiến trường đó. Ta không thể tin tưởng vào lão già Thiên Tôn.
- Ừm... Phong tiểu tử, ngươi yên tâm. Chỉ cần ngươi tôn ta là chân thần. Bạc Tiên ta dám bảo đảm với ngươi sẽ đến được Chiến Trường Tiên Nhân một cách vô sự.
- Ha! Lão Lừa Đảo dám phỏng tay trên của bản tiên. Có tin ta cho ngươi say khướt hay không?
- Cái gì? Muốn luộc bản tiên sao? Mụ say ngươi còn chưa đủ tư cách!
- Đủ hay không đánh thử thì biết chứ gì.
- Đủ rồi, đủ rồi hai tên già các ngươi, có tin là ta cho hai ngươi 1 sợi chỉ đỏ để hai ngươi mê nhau đến khi thời gian sụp đổ hay không?
Hai tiên nhân cãi lộn lại sợ bị Cơ Duyên Thần dùng quyền năng trói buộc. Nhị tiên ghét nhau như vậy mà phải sống chung ... không thể tưởng tượng. Bọn họ lập tức im bặt nhưng cũng không chịu để Cupido chiếm thế thượng phong. Em bé vỗ cánh phành phạch bay lượn lắc lư cái đầu rồi như nghĩ ra điều gì thú vị lắm chỉ Phong lên tiếng:
- Tiểu tử, ngươi rõ ràng đã nghĩ ra giải pháp giải quyết được tranh chấp của 3 chúng ta. Ngươi chia giáo đồ cho chúng ta như thế nào đây?
Phong cảm thấy ba vị tiên nhân này đối với hắn không tệ. Nếu tôn thờ chân thần, thà rằng tôn thờ ba vị tiên này. Phong hắng giọng vui vẻ đưa ra giải pháp:
- Thật ra chức trách của ba vị có thể ủng hộ lẫn nhau mà. Ta nghĩ ai ai cũng mưu cầu hạnh phúc. Vậy ta sẽ tôn Cơ Duyên Thần lên làm vị thần thứ nhất. Phúc Thần. Phúc như hạnh phúc hay phúc báo. Tộc nhân của ta sẽ cầu khẩn ngài ban duyên lành và hạnh phúc.
Em bé ưỡn mình bay lên cười khúc khích gật gù để lại hai vị Bạc Tiên và Tửu Tiên lo lắng. Phong rất nhanh tiếp tục.
- Người Địa Cầu ta thường có câu: “Có tiền mua tiên cũng được”. Ý nói có tiền thì mới có cuộc sống sung túc và sung sướng. Ta nghĩ Bạc Tiên lão tiền bối đem lại sự may mắn và thịnh vượng cho nhân loại. Vậy ta sẽ cho tộc nhân của ta tôn ngài làm Lộc Thần. Mỗi khi bọn họ cần tài phú, thậm chí khi lắc xí ngầu cũng sẽ cầu khẩn ngài. Lộc như tài lộc.
Lão Bạc Tiên mắt sáng lên gật gù ưỡn ngực. Tửu Tiên cũng gật gù hiểu ra ngay chức vụ của bà:
- Phong tiểu tử, ngươi quả nhiên thông minh. Tiếc rằng tiền của lão kia không thể mua được bản tiên. Cũng may cho ngươi đổ tội cho bọn người Địa Cầu vô tri ta không trách. Có tiền có thể mua được thuốc thang nhưng không mua được sức khỏe, không mua được tuổi thọ. Có sức khỏe mới làm ra của cải, mới truy cầu được hạnh phúc. Ta nghĩ ngươi muốn tộc nhân của ngươi tôn ta lên làm Thọ Thần có đúng không.
- Tửu Tiên tiền bối tuệ nhãn như đuốc. Tiểu tử khâm phục. Ba vị từ nay sẽ làm tam thần của tộc nhân ta: Phúc Lộc Thọ. Ba vị ngang hàng, có chức vụ quan trọng trong đời sống tâm linh của tộc nhân ta. Ba vị xin hỏi có đồng ý hay không.
Cả ba gật gù hài lòng. Riêng Tửu Tiên nghĩ ra ngay đến tộc nhân của Phong vậy bọn họ có số lượng không nhỏ.
- Phong tiểu tử, ngươi muốn thành lập tộc nhân mới của ngươi? Ngươi gọi họ là tộc người gì?
- Người Việt. Những người có thể siêu việt kẻ khác. Là người Việt. Người Việt của ta sẽ chia ra làm ba vùng miền. Băng Xương Thành ở phía Bắc, là người Bắc Việt. Hỏa Linh Thành thuộc người Trung Việt. Đấu Linh thuộc người Nam Việt. Dòng người này đợi đến lúc ta thống nhất sẽ gọi chung là đất nước dân tộc Đại Việt.
- Người Việt, những người có thể siêu việt kẻ khác. Ha ha ha... Được, ngươi đi đi. Sắp xếp xong công việc của ngươi, chúng ta sẽ đưa ngươi đến ranh giới của chiến trường đó. Đây là Thời Gian Thạch. Khi nào muốn đi ngươi chỉ cần bóp chặt nó là ta sẽ có mặt.
Tiếng cười của ba vị tiên nhân còn vang vọng khi Phong cúi đầu cảm tạ thì Phong đã phát hiện mình đã được đưa đến một sơn động nằm giữa Sa Mạc Biển Chết và Băng Xương Thần Thành. Phong có thể từ đây mà xâm nhập Thần Địa không ai hay biết. Thiên Tôn và Giao Trì đang để ý ngoại vực, sẽ không để ý đến Phong tại nơi này. Phong kiểm tra Hắc Giới thì đã thấy mọi phân hồn và mọi người đang ngủ say trong đó. Riêng chỉ có lão Ngưu là đang ngắm nhìn Phượng Hoàng Thành trổ sắc.
Sơn động này có linh khí đầy đủ. Quà của tiên nhân tặng Phong hiểu ngay mình sẽ phải làm gì. Phong gọi lão Ngưu ra giữ cửa, bày bố thêm một vòng kết giới cho chắc ăn rồi bắt đầu vào công việc. Mặc kệ chuyện gì sảy ra cũng phải sớm ngày hoàn thành thân xác cho ba vị sư phụ trước. Có ba người họ tọa trấn Đấu Linh, cho dù Thiên Tôn có tiên nhân trợ giúp Phong cũng không sợ lão làm ra được động tĩnh gì. Dân tộc Việt đang đợi Tiêu Ngọc Lâm thành lập. Một dân tộc đoàn kết và có thể siêu việt những sắc dân khác. Dân tộc Việt!
***
Hi các bạn. Cháp kế tiếp sẽ nói đến thời kỳ Tiêu Ngọc Lâm tự lập môn hộ. Chương 89 sẽ ra mắt quý đọc giả vào thứ 4 tuần tới, ngày 25.1.2017. Thân ái hẹn gặp lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook