Đan Khí Thần Tôn
-
Chương 1: Dư chấn động đất
Nhân dịp nghỉ phép Trấn Phong dẫn vợ con đến Sendai Nhật Bản du lịch. Không ngờ gặp phải cơn động đất. Khiên đất lở, lũ lụt. Gia đình cậu cũng xém không thoát khỏi tai nạn. Dư chấn tạo một trận đất lở. Không biết đã cuốn đi bao nhiêu sinh linh. Trời đất cứ tối đen như mực. Đó đây những tiếng sấm vang rền như thiên nộ lóe lên trên vòm trời đen tạo ra một ít ánh sáng. Trên con đường đất đá trơn trượt cứ thoai thoải. Trấn Phong ôm đứa con 1 tuổi chặt vào lòng. Siết chặt cổ áo choàng cho thằng bé. Thỉnh thoảng Phong ngoái mặt lại trấn an cô vợ ôn tồn nói:
- Ráng lên em. Trạm cứu hộ không còn xa nữa.
Trang Hà đôi lệ ướt đẫm run rẩy khẽ gật đầu. Đôi chân cô thấm đau vì đá nhọn. Cô cố nghiến răng chịu đau lặng lẽ theo chồng đi thật nhanh đến điểm cứu hộ dưới chân núi. Chỉ cần không gặp phải dư chấn và đất lở gia đình cô sẽ được cứu. Càng ngày Hà càng yêu Phong. Nhất là trong lúc thiên tai cô hoàn toàn ỷ lại vào người đàn ông mà mình đã yêu suốt chín năm qua. So với các bạn cùng lứa cô cảm thấy mình thật hạnh phúc và may mắn. Rồi cuối cùng cuộc hành trình cũng chấm dứt. Trạm cứu hộ và dòng người chạy nạn dần tụ lại. Tiếng người lặng lẽ và tiếng hô hoán của những người cứu hộ đem lại sự trấn tĩnh cho cô.
- Tới rồi em.
Được Phong ôm vào lòng Hà thở phào một tia nhẹ nhõm. Hy vọng dư chấn không ập đến đây. Niềm vui của Hà và Phong không được bao lâu. Trời đất lại rung chuyển, những tiếng ùng oành của đất lở địa rung khiến bao người run rẩy và la hét. Mặt đất bị chia đôi giữa trung tâm khu cứu hộ. Tạo ra cái hố sâu hoắm. Dư chấn của động đất thật khủng khiếp. Những tiếng kêu la khi người dân rơi xuống hố xâu không thấy đáy. Trang Hà thấy mình trượt xuống bất trợt. Vậy là hết sao? Cô ngoảnh lại chung quanh với đôi mắt hơi ướt để tìm kiếm bố con Phong. Chân cô trượt xuống vì hững đà do động đất. – Mình ơi! Nhưng tiếng hét nức nở của Hà cứ ngắc ngứ trong cổ.
- Vĩnh biệt anh. Hà tự nhủ trong tuyệt vọng.
- Bám chắc. Phong nghiến răng ổn định lại thân hình. Tay phải ôm con tay trái bám lấy tay áo của Hà đỡ cho cô khỏi trượt xuống thêm. Hà ngước lên thấy cô một tay đang được Phong bắt lấy, tay khác Hà đang bám vào vách đá treo leo trên lưng chừng hố sâu. Tiếng la hét của những nạn nhân liên miên không dứt như cảnh địa ngục trần gian luôn gào thét trước khi tuột xuống hố sâu vạn trượng. Sao lại có hố sâu thế này. Hà chỉ nghe qua về động đất nhưng không thể tưởng tượng nó lại khủng khiếp thế này. Bừng tỉnh trong cơn tuyệt vọng cô quay lại thấy Phong đang cắn răng cố ổn định lại thân hình trên lưng chừng hố sâu. Cô thấy trong mắt Phong sự kiên định và bất khuất trước tử vong. Hà lấy lại bình tĩnh. Tiếng đứa con của cô khóc òa và run sợ khiến Hà thôi thúc cô phải sống. Bằng mọi giá vì đứa con, vì người chồng Hà phải sống.
- Ráng chịu, phải kiên trì đến cuối.
Trong khi Phong trấn tĩnh Hà thì những tiếng cầu cứu của những nạn nhân không ngừng tràn ngập không trung. Phong dựa vào vách hố. Chân ghim chặt xuống đất tạo điểm tựa rồi từ từ kéo Hà sát vào mình.
- Giờ em cố trèo lên. Hết dư chấn rồi. Anh sẽ đưa con cho em khi em lên được trên. 3 mét thôi. Em làm được mà.
Hà không nói lời nào. Chỉ gật đầu 1 cách kiên định. Mưa to mấy ngày nay đã làm đất trơn trượt. Ngón tay Hà ấn tay sâu vào lòng đất. Đôi tay rỉ máu nhưng cô cố nghiến răng bò lên. Hà rất muốn ngoảnh lại phía sau xem chồng và con thế nào nhưng nghe tiếng thôi thúc của Phong: - Đừng nhìn lại. Lên mau đi. Anh sẽ bò sát em.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi. Hà bỏ mặc những tiếng kêu khóc trong không trung. Cô phải cố lên nhanh để còn kịp cứu Phong và con. Lỡ trơn trượt ... không dám nghĩ thêm Hà ấn tay mạnh mẽ vào vách đất dốc sức cố leo lên trên. Thở phào 1 cái lúc lên đến đỉnh. Hà như bị thoát hư nhưng cô vẫn hốt hoảng quay lại xuống hố. Nơi đó Phong vẫn ôm con mà không cách nào bò lên bằng 1 tay được. Hà biết Phong sẽ không bỏ Đạt. Nước mắt chảy dài. Hà muốn lao xuống khi thấy đất bùn cứ từ từ trôi xuống vực và Phong cũng theo bùn đất chầm chậm tụt xuống. Nếu bỏ con, Phong sẽ đủ sức leo lên. Ba mét lúc đầu giờ Phong đã tụt xuống đến 4 mét. Bùn trơn quá. Nước mắt Hà tuôn rơi trước cảnh biệt ly. Đầu lắc lư thân gầy run rẩy. – Em sẽ theo anh và con. Hà tự nghĩ. Khi tiếng sấm vang rền lóe lên tia sét. Hà vẫn còn thấy đôi mắt của Phong đầy vẻ kiên định và bất khuất. Hà không cam lòng khi nhìn thấy trong bóng đen Phong 1 tay ôm con vẫn từ từ tụt xuống mà không cách nào đạp bùn đất để leo lên được. Tiếng khóc của bé Đạt làm lòng cô hắt hiu.
- Bắt!
Tiếng Phong xé gió làm Hà thức tỉnh trong tuyệt vọng. Có lẽ phản xạ của người mẹ có thể mò mẫm thấy một sinh mạng từ dưới hố bay lên. Hà đấm mạnh xuống đất bật dậy. Nhờ những tia chớp trong màn đêm Hà có thể lờ mờ thấy bé Đạt rất nhanh đang lao về hướng mình. Tiếng bé Đạt thé lên trong gió rồi nhẹ nhàng được Hà đón lấy. Hà đứng trên hố sâu thất thần thấy Phong qua những tia chớp đang tụt nhanh xuống hố mà không cách nào giảm đà. Có lẽ Phong đã dùng lực quá nhiều khi ném con từ dưới hố sâu cho Hà khiến bùn đất đang từ từ chôi bị bạo động. Trong tiếng hét của những nạn nhân đang không ngừng vang rên Hà dường như nghe tiếng quát của Phong như lời chăn chối: - “Em phải sống để nuôi con! Chồng yêu vợ!”
Phong không có số chết ỉu. Anh còn quá trẻ. Với cái tuổi 30 đầy sức sống. Một kỹ sư trẻ với sự hiếu học của Phong đã khiến anh có được uy tín và trọng dụng trong công ty. Theo sự phát triển sự nghiệp của Phong gia đình cô mới bắt đầu khá lên. Kém nhau 5 tuổi. Hà cũng mới tốt nghiệp. 16 tuổi Hà đã bắt đầu yêu Phong. Cái tuổi nứt mắt chưa biết gì Phong đã lấy đi nụ hôn đầu đời của Hà rồi tù binh trái tim của người con gái. Yêu nhau 5 năm thì cưới. Phong ra trường và đi làm nên cuộc sống của hai vợ chồng cũng sung túc. Phong lại là người tài hoa giỏi chuyên môn nên Hà có chỗ dựa kinh tế vững chắc. Sao lại là Phong? Cô thà đổi lại cô là người đang ở dưới vực kia. Cô vẫn có thể thấy Phong vùng vẫy như không cam lòng trước khi rơi xuống hố đen không đáy. Rồi không gian tĩnh lặng. Không còn tiếng la hét của những nạn nhân. Đó đây những tiếng hô cầu cứu, tiếng la ó hô tìm của những người thoát nạn vang lên. Nhưng Hà không nghe thấy. Trời sáng dần. Ngồi ôm con đợi cả đêm mà Phong vẫn chưa lên. Hà chỉ biết ôm con trên bờ vực rồi đứa bé ngủ thiếp đi lúc nào Hà cũng không biết. Nó dường như cảm thấy nó đã mất đi thứ gì rất quý giá, mệt quá rồi thiếp đi trong vòng tay của mẹ. Hà không thể tin nổi rằng Phong không leo được lên. Phong rất kiên cường. Khi Hà đứng lên nhìn xuống hố sâu. Ánh nắng ban mai kèm theo gió lạnh thổi bay tóc cô. Hà nhìn xuống hố mà không thấy đáy. Cô chỉ biết ôm con chờ một cách thững thờ. Nhân viên cứu hộ đưa cô đến trung tâm cấp cứu tạm thời lúc nào cô cũng không biết. Trong mắt Hà tràn ngập bóng hình của Phong. Rồi cái hố sâu không đáy ấy hiện lên trong mắt cô. Không biết mất bao lâu Hà bị tiếng khóc của con làm thức tỉnh, cô bỗng run lên, ngồi bệt xuống: - Con ơi, Bố đã bỏ mẹ con mình rồi!
....
Trước lúc lâm trung Phong đã gom hết sức ném con lên phía Hà. Một tay ôm con Phong không có thế tựa để leo lên dốc. Bùn đất và cân nặng của hai người cứ mãi đánh trôi 2 bố con xuống. Không cách nào hơn Phong đành liều mạng. Hy vọng con sẽ không bị thương. Khi vùng hết sức ném con lên cho Hà Phong thấy chân mình tuột xuống rồi bùn đất như được đà mang theo thân hình của Phong trôi xuống đáy. Chỉ kịp thét lên lời trăn trối trước khi bóng bị tối nuốt chửng. Nhờ những tia chớp Phong thấy Hà đã đón được con. Anh mỉm cười. May mà mấy năm nay Phong cũng là người nổi bật và làm ra tài sản. Tuy không giàu nứt đố đổ vách nhưng với số chứng khoán anh để lại cho Hà chắc cũng đủ chi tiêu đến cuối đời. Thế là hết. Phong bùi ngùi rồi ngất đi để bóng đen bao phủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook