Đan Hướng Đích Ái
-
Chương 10
Tôi ngây ngốc trôi qua ngày, thẳng đến khi về nhà, vô lực nằm chết lặng trên giường.
Đây là nhà của chúng tôi.
Chỉ có điều, không lâu nữa, nơi này không còn là nhà của tôi nữa rồi.
Tôi từng bài trí, cố gắng gây dựng hết thảy, nhưng cuối cùng tất cả lại dành cho người con gái đó.
Cô ấy có lẽ sẽ khen ngợi, cũng có thể dẹp hết mọi thứ.
Tôi sẽ rất không cam tâm, nhưng tôi lấy tư cách đâu mà ngăn cản.
Tôi bây giờ, nên nằm trong này ngoan ngoãn chờ lúc phải dọn đi, chỉ cần anh mở miệng, tôi sẽ đi, nhưng mong rằng anh sẽ hạnh phúc…
Xem như những năm tháng anh cho tôi ấm áp là quà vậy.
Không biết nằm bao lâu, anh đã trở lại.
Tôi vội vàng chạy ra, ôm anh, cấp bách xoa lấy hạ thân anh.
Trước khi đi, xin hãy cho tôi nhiều một chút…
Một chút thôi…
“Cậu đang làm cái gì?” Anh nhíu mày đẩy tôi ra.
Tôi như không nghe anh hỏi mà cởi quần áo của cả hai người, quỳ trên mặt đất hàm trụ phân thân chưa sẵn sàng của anh, vươn đầu lưỡi đánh vòng quanh đỉnh, mong chóng làm anh hưng phấn.
Tôi ôm thắt lưng anh, đẩy anh lên ghế sô pha, nằm ở nửa người dưới, cầm lấy phân thân của anh, tiếp tục hôn nó.
Thẳng đến khi nó đã vận sức chờ phát động, tôi mới ngồi dậy, quấn hai chân quanh hông anh, nhỏm người, tự tay cầm nó tham tiến vào lối nhỏ, bắt nó đẩy mạnh trong cơ thể mình.
Chỉ có nước bọt làm dịu vẫn chưa đủ, khi tiến vào có chút khó khăn, có chút đau đớn. Tôi cắn răng kiên quyết đẩy nó vào, miệng liên tiếp phát ra tiếng rên rỉ.
“Ngô… A…” Tôi đong đưa vòng eo mà di động, hai tay chống hai bên đỡ lấy thân thể, ngửa đầu về sau.
Tay anh cũng bắt đầu xoa nắn cơ thể tôi, từ lưng đến cổ, lại dừng trước ngực mà chà đạp, khiến đầu nhũ tôi đứng thẳng cứng ngạnh.
Không lâu, anh tựa hồ không hài lòng với luật động chậm rì của tôi, ngồi dậy dựa vào ghế, đỡ lấy thắt lưng tôi, hạ thân liên tục hướng lên công kích, lại còn cúi đầu cắn nụ hoa trước ngực tôi.
Khoái cảm quá mức khiên tôi khàn khàn hét lên càng thêm điên cuồng, chỉ có giờ phút này, tôi mới thật sự cảm thấy chúng tôi cùng chung một chỗ…
Chúng tôi vẫn không tách rời…
“Sâu một chút… chút nữa… Giết em… Em……” Tôi mặc sức không thể kiềm chế, đón ý hùa theo va chạm của anh mà đong đưa thân thể, làm cho anh càng thúc vào sâu hơn.
Tay anh dò xét phân thân đã sớm run rẩy của tôi, trước sau đều được kích thích khiến suy nghĩ tôi gần như đứt mất, trừ bỏ khoái cảm, cái gì tôi cũng không biết, chỉ biết cùng anh dung hòa một chỗ, còn lại tôi đều không quan tâm…
Tôi vong tình chìm đắm trong khoái cảm, thẳng đến khi đại não hiện lên một đạo bạch quang, tôi liền phóng ra tay anh, ngả đầu vào ngực anh mà hổn hển thở gấp. Phía sau vẫn còn thừa nhận xâm nhập hung mãnh, miệng chỉ có thể phát ra rên rỉ như tiếng thở dài.
Tôi thích cảm giác anh ở trong cơ thể tôi, sức mạnh bạo phát kia đủ nói cho tôi biết chuyện này là thật, tôi được ôm là thật.
Tôi nâng mắt nhìn khuôn mặt vì khoái cảm mà vặn vẹo của anh, tay anh thi thoảng còn ngắt nhéo đầu nhũ, tôi ngửa cổ hôn lên môi anh, để tiếng rên rỉ biến mất trong khoang miệng ấy.
Sau một lúc lâu, tốc độ trừu tống bỗng nhiên trở nên kịch liệt, cả người không thể không đong đưa theo động tác của anh, mãi đến lúc anh bắn toàn bộ dục vọng vào trong người tôi, mới chậm rãi ngừng lại.
Anh thở dốc ôm tôi.
Tôi nằm trên bờ vai anh, thì thầm câu hứa khiến tôi nghẹn ngào “Nếu có một ngày anh thật sự không cần em nữa, em sẽ đi. Anh cứ yên tâm, em sẽ không làm phiền anh đâu, chỉ là… anh cũng hứa với em, đừng đánh mất chiếc nhẫn này nhé.”
Thấy anh như muốn nói gì, tôi vội vàng che miệng anh lại, không cho anh nói.
“Để em nói xong đã.” Không dám nhìn mặt anh.
“Anh có thể đặt nó vào một góc, cũng có thể để nó dưới gầm giường không cần ngó ngàng tới, nhưng xin anh đừng vứt nó, đừng để nó rời khỏi căn phòng này, có được không?” Tôi cầu xin.
Tôi muốn đem tất cả hạnh phúc của tôi vĩnh viễn đặt lại nơi này, xem đó như lời chúc phúc cho anh.
Không chờ anh trả lời, tôi đã hôn anh, nhìn anh cau mày lại.
Tôi nhắm mắt không xem nữa.
Không xem, không thấy, chắc chắn là cách tốt nhất!
Anh cái gì cũng không nói, nên tôi mong rằng anh đã đồng ý.
Hi vọng, anh đừng cho tôi bất cứ muộn phiền nào nữa…
……………
Cả ngày, tôi đều trốn ở trong nhà, hoàn toàn không hề bước chân ra khỏi cửa.
Tôi sợ, tôi không còn cơ hội trở về.
Đến khi anh rời đi, tôi mới dám ngủ.
Lúc anh trở về, tôi lại nằm trong ngực anh, nửa bước cũng không rời.
Nhìn thấy anh là tôi y như dã thú, điên cuồng đòi hỏi anh, vội vã xé quần áo, như một tín đồ nguyện dâng tặng cả thân thể.
Trước khi cái ôm ấm áp vững vàng này thuộc về một người khác, xin hãy cho tôi nhiều hơn.
Tôi bị anh đặt dưới thân, cao trào cứ thế kéo đến ồ ập, tận đến khi thanh âm khàn khàn tê ách, cảm nhận tinh lực của anh ở trong cơ thể tôi, không ngừng rút ra, lại đâm vào.
Khi anh rời khỏi, liền một mảnh hư không.
Tâm linh và cả thân thể, giống như một lỗ đen không được lấp đầy.
Trống rỗng cùng căng đầy luân phiên gần như bức bách tôi điên cuồng.
Bên tai tràn ngập âm thanh dính nhớp *** mĩ, tiếng rên rỉ của hai chúng tôi, tiếng thân thể va chạm, tiếng giường cót két, khoái cảm vì yêu thương mà kéo đến, trong đầu tràn ngập khuôn mặt anh tuấn của anh.
Yêu anh, yêu anh, yêu anh… rất yêu anh.
“Sâu hơn một chút… mạnh một chút… Xé rách em… giết em…” Tôi nằm dưới anh, thở dốc, cầu xin, khóc lóc, rên rỉ.
Tựa như lần đầu tiên, cầu anh cho tôi tan chảy trong lòng ngực anh…
Không đủ, không đủ, vĩnh viễn không đủ…
Hai tay vô lực bấu vào lưng anh, giống như liều mạng ôm cọc gỗ giữa biển rộng mênh mông, ra sức áp sát người vào bờ ngực ấm áp ấy, cong gập bụng nghênh đón xâm nhập.
Hỗn hợp đau đớn hòa với khoái cảm cộng thêm công kích tạo thành mồi thuốc kích tình gần như đòi mạng, chỉ biết tuyệt vọng rên rỉ, đón nhận cực lạc không gì có thể sánh được.
Chỉ có xâm lược điên cuồng của anh mới có thể mang lại khoái cảm đến co giật, bàn tay to lớn ấy chà xát trên người tôi, lướt qua nơi nào, nơi đó liền như bùng lên ngọn lửa đem tôi thiêu rụi.
Tôi muốn mình mỏng manh hơn một chút, để khi anh chạm vào, tôi liền biến thành tro tàn khảm nhập vào lòng anh.
“A…… Ô…” Anh đột nhiên cấp tốc dùng sức va chạm, tôi không thể thừa nhận mà khóc nức nở, móng tay cào vào lưng anh, lưu lại vài vết xước chảy cả máu.
Nếu cô ấy thấy, liệu cô ấy có để ý không?
Tôi không có thời gian tự hỏi, theo luật động càng lúc càng kịch liệt của anh kèm theo động tác dồn dập trong tay, tôi chỉ có thể cảm thụ, đón nhận và rên rỉ.
Anh gầm nhẹ một tiếng, bắn dục vọng vào sâu trong cơ thể tôi, tôi sau một lúc co giật, cũng gần như đồng thời phóng trên tay anh.
Sau cơn tình cảm mãnh liệt, anh nặng nề đổ xuống, mồ hôi rớt xuống đáp trên mặt tôi, cùng mồ hôi trên người dung hợp cùng một chỗ, thỏa mãn đến lạ.
Thấy anh toan xoay người đứng dậy, tôi vòng hai chân kẹp lấy hông anh, tay ôm cổ anh, nhỏ giọng nói “Ở lại lâu một chút đi…”
Anh ngạc nhiên, nhưng cũng không rời đi, nằm xuống bên cạnh tôi.
Tôi lại nhích vào lòng ngực anh, cả người trần trụi cảm nhận ấm áp nơi anh.
Ngửa đầu nhìn tuấn nhan say ngủ trước mắt, tôi không nỡ nhắm mắt.
Tôi muốn nhìn kĩ vẻ mặt anh khi anh ngủ.
Ít nhất, tôi không phải sợ một giây nữa anh sẽ nói chia tay, không phải sợ anh sẽ xoay người bước đi không quay đầu lại.
Đó là nỗi sợ mà so với cái chết càng đáng sợ hơn, thế mà nó vẫn luôn tập kích tôi.
Tôi gần như loạn thần kinh, e sẽ hỏng mất thôi. Hôm qua khi soi gương, tôi hoảng hốt phát hiện mình đã tiều tụy đến thế nào, giống như lá vàng cuối thu, chỉ chờ số phận rụng khỏi nhành cây.
Nhưng tôi không thể khống chế được, cũng không thể nào ngăn cản.
Nên cứ thế tiếp tục héo rũ.
Trước khi rời khỏi anh…
Anh bỗng dưng mở mắt—
“Cậu lạnh à?” Anh hỏi.
“Ưm.” Lạnh đến tận tâm phế, tôi co người áp sát vào anh.
“Mặc quần áo vào.”
“Anh ôm em là đủ rồi.” Dán cả người vào anh, thật ấm, ấm quá…
Anh không nói gì nữa, nhắm mắt ngủ.
Còn tôi, cứ thế giương mắt chăm chú nhìn anh, tròn nguyên một đêm…
……………
Thời gian anh ở nhà, càng ngày càng ít.
Tôi không nhịn được cảm giác ngờ vực vô căn cứ, tâm bất an đến phát cuồng, nhưng gặp anh, một chữ cũng không thể thốt ra khỏi miệng. Tôi thủy chung không hề muốn rời đi mà…
Đợi một ngày lại thêm một ngày.
Anh bận việc lắm sao?
Hay vì do tôi quá vướng víu?
Hay anh chán ghét tôi?
Có khi nào là anh đi với bạn gái không?
Anh trở nên tiều tụy, là cớ làm sao?
Bởi vì chuyện của hai người mà lao tâm quá độ ư?
Hãy nói đi!
Tại sao cái gì anh cũng không nói?
Chỉ cần anh nói một câu thôi, tôi mới có thể an lòng rời đi chứ!
Nhưng sao anh lại cứ không hề nói gì vậy!
Anh hôm nay thoạt nhìn càng tệ hơn, mới thức dậy đã hút thuốc, điên cuồng uống rượu.
“Anh… gần đây công việc nhiều quá à?” Nhìn anh không ngừng nốc rượu, tôi đau lòng quá.
Anh không đáp lại.
“Anh… ghét em đến vậy hả anh?”
Anh cau mày nhìn tôi, cũng không trả lời.
Tôi thở dài, nằm lại vào lòng anh, không hỏi thêm bất luận gì nữa.
Cho đến khi chai rượu bị quẳng xuống thảm, anh mới xoay người xuống giường, mặc quần áo rời đi.
Đột nhiên, lòng tôi nổi lên một cỗ bất an, nhảy xuống giường ôm lấy anh, nhón mũi chân hôn anh một cái.
Anh không phản ứng gì nhiều, vẫn trầm mặc như cũ.
Tôi thật không tin được, anh đã uống nhiều rượu như thế mà tinh thần vẫn còn tỉnh táo, một chút men say cũng không có, giống như rượu anh uống là nước lã vậy.
Giá như anh say, anh sẽ ở nhà một ngày, tôi sẽ có cơ hội chăm sóc cho anh.
Nhìn theo bóng dáng ấy, thẳng đến khi cửa lần thứ hai đóng lại, anh vẫn không hề quay đầu.
Sau, tôi lại đến trước cửa sổ ngó xuống dưới, nhìn anh cùng xe mất hút, tôi mới nằm lại vào giường.
Bụng cứ lo lắng không yên, dường như báo trước điều gì, nhưng tôi gạt đi, uống một chút rượu, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
……………
Tôi kinh ngạc nhìn đồng hồ trên đầu giường.
Có phải nó hư rồi không?
Nhìn kim giờ đã nhảy qua số sáu, vậy mà anh còn chưa trở lại.
Tôi không dám nhắm mắt một giây nào, sợ bỏ lỡ khi anh về.
Kim giây lại đi qua mười hai.
Kim phút cũng đi qua mười hai.
Kim giờ, chỉ hướng một giờ.
Lại một chiều nữa.
Anh rời đi đã ba ngày lẻ bốn giờ.
Thời gian của tôi giống như chết lặng.
Lòng tê dại.
Tôi thiếu chút nữa hô hấp cũng đều quên.
Kim giây lại nhích qua mười hai.
Kim phút cũng thế.
Kim giờ chỉ số hai.
Anh rời đi đã ba ngày lẻ năm giờ.
Anh muốn tránh tôi sao?
Không phải tôi đã nói tôi sẽ rời đi sao? Chỉ cần anh mở miệng thôi mà?
Sao anh có thể nhẫn tâm đến vậy?
Lòng đã nát, lại càng thêm nát.
Giờ phút này như hóa thành bụi phấn li ti, phiêu tán trong không khí.
Không còn gì để vụn vỡ thêm, thật sự không còn gì.
Tôi đột nhiên rất muốn cười, cũng thật sự bật cười, cười thật lớn, cười đến khàn cả giọng, cười đến không thể ngừng lại, cười mà nước mắt đều chảy ra.
Trả giá cho thâm tình bốn năm, ngay cả một câu tạm biệt cũng không có.
Thật đáng buồn chưa? Tôi còn muốn như thế nào nữa?
Cầm di động, nhấn một dãy số quen thuộc.
Không liên lạc được, xin hãy để lại lời nhắn.
Châm biếm làm sao.
Quả nhiên là thẳng thừng tránh mặt tôi.
“Anh đó à? Em là Á Nhạc đây.” Tôi nuốt chua chát vào bụng, gắng bình tĩnh nói tiếp “Anh đừng tránh em nữa. Mấy ngày nay, em nghĩ kĩ lắm rồi, rất kĩ, em… đã chẳng còn hi vọng nữa. Hôm nay em sẽ rời đi, sẽ trả lại nhà cho anh, cho nên, anh đừng tránh em nữa nhé. Em chỉ muốn cảm ơn anh, cảm ơn… đã cho em yêu anh lâu như thế, thật sự rất cám ơn anh…”
Tôi không nói hẹn gặp lại, vì tôi biết chúng tôi không cần gặp lại nhau.
Tôi lôi túi đồ nhỏ khi tôi tới đây ra, xếp toàn bộ đồ đạc của mình vào đó.
Nhưng tôi lại chẳng có gì có thể mang đi, ít ỏi đến đáng thương.
Không biết kỉ niệm có được tính là bỏ vào hay không?
Không biết hạnh phúc có được tính là mang theo hay không?
Tôi rất nhanh đã thu thập xong, mang theo yêu thương quyến luyến, quay đầu lại nhìn một lần cuối rồi ly khai khỏi căn phòng đã lưu lại hạnh phúc trọn một đời của tôi.
……………
Tôi tiện tay ném ba lô vào một góc nhỏ bụi bặm.
Chỉ vẻn vẹn lấy chút tiền đã tiết kiệm được, đi đến những nơi mà chúng tôi từng đi qua, một vòng rồi lại một vòng, đem hạnh phúc khi ấy ôn lại một lần, thu vào đáy lòng, nâng niu trân trọng.
Nhưng buồn thay, nơi chúng tôi đi qua không nhiều lắm.
Trời còn chưa tối, tôi đã đến công viên vùng duyên hải, nơi mà tôi đã tỏ lòng với anh, ngang qua bãi đỗ xe, vị trí anh đỗ ngày đó, tôi còn nhớ rõ vô cùng.
Tôi ngồi bên gốc đại thụ, lặng lẽ nhớ lại.
Tôi đem những kí ức không tốt quăng hết ra khỏi đầu, chỉ nhớ đến những lúc ấm áp.
Tôi cười, ngồi ở chỗ này, bỗng dưng lại nở nụ cười.
Bởi hình ảnh anh ngày đó như đang phảng phất hiện ra trước mắt tôi.
Tôi và anh, ở ngay địa phương trước mặt này, lần đầu tiên phát sinh quan hệ, rồi bắt đầu đoạn tình cảm lưu luyến không bình thường kia.
Cho phép tôi nói quan hệ của chúng tôi là tình cảm lưu luyến, vì như thế, tôi mới có thể cho mình là người yêu của anh.
Mọi thứ dường như chỉ mới hôm qua… nhưng thực tế đã lâu lâu lắm rồi, cũng chỉ là giấc mơ hoang đường mà thôi.
Đột nhiên, một cơn gió lạnh ùa tới, thổi bay tóc trên trán tôi.
Thật lạnh.
Tôi co vai chống lại cơn gió bất thình lình như thổi đến tận tâm khảm, nhiệt độ từng được anh ôm ấp mà có, bị cuốn sạch không còn chút dấu vết.
Bỗng nhiên, tôi nhìn một chú chó nhỏ cách đó không xa đang đi về phía mình, chẳng hiểu tại sao nó lại dừng bên chân tôi, còn đem bàn chân nho nhỏ đứng lên đùi tôi.
Nhìn nó gầy giơ xương ngó tôi mong ngóng, trên da còn bị thương, bàn chân bé xíu vì rét lạnh mà không ngừng run run.
Tôi nhịn không được ôm lấy nó, khẽ bế lên ngang mặt. Đôi mắt tròn xoe chứ chớp chớp nhìn tôi, thật đáng yêu.
“Bạn của mày đâu? Bố mẹ mày đâu rồi?” Tôi dí sát mũi vào nó.
Nó lắc lắc đuôi.
“Không ai chăm mày sao?”
Nó thè thè lưỡi.
“Vậy tao sẽ giữ mày nhé?” Tôi hôn chóp mũi của nó một cái “Tao với mày giống nhau lắm nha, tao là người không có ai yêu, mày là cún không có ai nuôi.”
Nó lại vẫy đuôi, không biết nó muốn gì.
“Nhưng mà tao không giữ mày lâu được, bởi tao sắp phải đến một nơi rất xa.” Tôi điểm lên mũi nó.
Nó cụp đuôi.
“Đừng như vậy à nha, có người giữ mày, dù một chút thôi cũng là tốt lắm rồi.” Tôi ôm nó vào lòng, vuốt lông của nó, cảm giác cưng cứng, hẳn là nó dơ lắm.
“Nói cho mày biết, tao cũng có yêu một người đó.” Tôi hít sâu một hơi, lại nói “Nhưng mà, hóa ra cho dù có dùng cả sinh mệnh để yêu một người cũng là vô ích. Vô luận tao yêu hắn như thế nào, hắn cũng không bao giờ yêu tao, cuối cùng, vẫn là bỏ tao mà đi.”
Nó cào cào vào quần tôi, cứ như an ủi tôi vậy.
“Mày cũng thấy tao đáng thương lắm phải không? Nhưng tao lại rất hạnh phúc, thật đấy, ở bên cạnh hắn, tao thật sự rất vui. Tao sẽ vĩnh viễn không quên hắn đã từng ôn nhu ôm tao, hôn tao, còn cho tao đeo nhẫn cho hắn nữa. Hắn làm tao hiểu thế nào là hạnh phúc, tuy rằng hắn vứt bỏ tao, nhưng tao biết hắn không có sai, mỗi người đều có quyền đi tìm hạnh hạnh phúc cho riêng mình mà.”
Nó mở to ánh mắt đáng thương nhìn tôi.
“Mày rất hâm mộ tao ha.” Tôi cười cười.
“Đừng lo, mày đáng yêu như vậy, chắc chắn sẽ tìm được một chú chó nhỏ mến mày, có lẽ cũng sẽ tìm được một chủ nhân tốt, thật lòng yêu thương chăm sóc mày.”
Nó cúi đầu ư ử hai tiếng, tôi lại hôn nó một cái, đột nhiên nhìn thấy một chú chó cái cách đó không xa đứng gầm gừ nhìn về phía này.
“Đó là mẹ mày sao?”
Nó nhảy khỏi lòng tôi, lon ton chạy đến bên chó mẹ, đôi lúc lại quay lại nhìn tôi.
“Hóa ra mày còn có mẹ, ngó ra thì mày cũng không cô đơn lắm đâu, phải làm một chú chó nhỏ ngoan ngoãn nghe không.” Tôi cười khổ, nhưng thấy nó không cô độc mà cũng có phần vui thay.
“Ngay cả mày cũng không thích tao yêu thương, tình yêu của tao đúng thật là rẻ như bèo.” Tôi sờ sờ đầu nó, duỗi người, rồi mới rời đi, đi đến lan can bao quanh bờ duyên hải.
Nhìn lòng biển tối đen như mực, tâm bỗng nhiên an tĩnh lại.
Nếu muốn tôi cùng anh sống trong một không gian, nơi mà tôi không thể ôm anh, thương anh, kia chẳng cần nghi ngờ chính là loại khổ hình tàn khốc nhất thế gian này, so với lăng trì còn đau đớn hơn.
Yếu đuối như tôi, nhất định chịu không nổi đâu, cũng không muốn chống đỡ thêm nữa.
Tôi không muốn trở thành ruồi bọ cứ bay qua bay lại phiền nhiễu anh, quấy rối khiến anh khó chịu, như thế sẽ khiến tôi trở nên xấu xí, không còn cách nào trở lại bên cạnh anh nữa. Rồi đến một ngày, toàn bộ thế giới đều nói với anh sinh mệnh này thật khó coi, biết đâu vì thế mà anh sẽ phẫn nộ giết chết tôi.
Chẳng khó khăn gì để thấy được tôi là vết nhơ trong mắt mọi người.
Khi tôi còn dũng khí mà rời khỏi anh, tốt nhất là nên làm đi.
Chỉ mong anh đừng quên tôi, vĩnh viễn nhớ đến tôi là nhớ đến một vệt sáng rực rỡ trong đời anh.
Được thế, anh cứ xem tôi như chưa từng tồn tại cũng được.
Nếu thật sự có thế giới bên kia như mọi người vẫn nói, tôi rất muốn mang những kỉ niệm anh tặng cho tôi về đó.
Dù sao cũng không ai rơi nước mắt vì tôi.
Cho dù tôi chết, cũng không ai biết cả.
Ra đi không một chút ràng buộc, có thể xem là một loại thanh thản không?
Tôi bước lên thành lan can, không hề do dự, thả mình.
Cả người cứ thế rơi xuống, nhưng tâm trí lại nhẹ như bay.
Sắp tới rồi…
Sắp giải thoát rồi…
Phong, anh phải hạnh phúc nhé… nhất định đấy…
Cho đến khi rơi vào lòng biển lạnh như băng, tôi vẫn chẳng hề giãy giụa, cứ mặc cho thân thể dần chìm dần, nước biển mặn chát cứ thế tràn vào khoang mũi, khoang miệng cùng lỗ tai.
Không thể thở được…
Chìm trong nước, tôi cảm thấy thỏa mãn đến lạ, tựa như khi xưa được anh ôm ấy, an tâm vô cùng.
Dần dần, bốn phía cứ chậm rãi trôi xa, trôi xa…
Ảo giác sao…
Trước khi mất đi ý thức, tôi như nghe thấy tiếng anh.
Ông trời à, thế nhưng ông đối xử với tôi không tệ lắm nha…
Đây là nhà của chúng tôi.
Chỉ có điều, không lâu nữa, nơi này không còn là nhà của tôi nữa rồi.
Tôi từng bài trí, cố gắng gây dựng hết thảy, nhưng cuối cùng tất cả lại dành cho người con gái đó.
Cô ấy có lẽ sẽ khen ngợi, cũng có thể dẹp hết mọi thứ.
Tôi sẽ rất không cam tâm, nhưng tôi lấy tư cách đâu mà ngăn cản.
Tôi bây giờ, nên nằm trong này ngoan ngoãn chờ lúc phải dọn đi, chỉ cần anh mở miệng, tôi sẽ đi, nhưng mong rằng anh sẽ hạnh phúc…
Xem như những năm tháng anh cho tôi ấm áp là quà vậy.
Không biết nằm bao lâu, anh đã trở lại.
Tôi vội vàng chạy ra, ôm anh, cấp bách xoa lấy hạ thân anh.
Trước khi đi, xin hãy cho tôi nhiều một chút…
Một chút thôi…
“Cậu đang làm cái gì?” Anh nhíu mày đẩy tôi ra.
Tôi như không nghe anh hỏi mà cởi quần áo của cả hai người, quỳ trên mặt đất hàm trụ phân thân chưa sẵn sàng của anh, vươn đầu lưỡi đánh vòng quanh đỉnh, mong chóng làm anh hưng phấn.
Tôi ôm thắt lưng anh, đẩy anh lên ghế sô pha, nằm ở nửa người dưới, cầm lấy phân thân của anh, tiếp tục hôn nó.
Thẳng đến khi nó đã vận sức chờ phát động, tôi mới ngồi dậy, quấn hai chân quanh hông anh, nhỏm người, tự tay cầm nó tham tiến vào lối nhỏ, bắt nó đẩy mạnh trong cơ thể mình.
Chỉ có nước bọt làm dịu vẫn chưa đủ, khi tiến vào có chút khó khăn, có chút đau đớn. Tôi cắn răng kiên quyết đẩy nó vào, miệng liên tiếp phát ra tiếng rên rỉ.
“Ngô… A…” Tôi đong đưa vòng eo mà di động, hai tay chống hai bên đỡ lấy thân thể, ngửa đầu về sau.
Tay anh cũng bắt đầu xoa nắn cơ thể tôi, từ lưng đến cổ, lại dừng trước ngực mà chà đạp, khiến đầu nhũ tôi đứng thẳng cứng ngạnh.
Không lâu, anh tựa hồ không hài lòng với luật động chậm rì của tôi, ngồi dậy dựa vào ghế, đỡ lấy thắt lưng tôi, hạ thân liên tục hướng lên công kích, lại còn cúi đầu cắn nụ hoa trước ngực tôi.
Khoái cảm quá mức khiên tôi khàn khàn hét lên càng thêm điên cuồng, chỉ có giờ phút này, tôi mới thật sự cảm thấy chúng tôi cùng chung một chỗ…
Chúng tôi vẫn không tách rời…
“Sâu một chút… chút nữa… Giết em… Em……” Tôi mặc sức không thể kiềm chế, đón ý hùa theo va chạm của anh mà đong đưa thân thể, làm cho anh càng thúc vào sâu hơn.
Tay anh dò xét phân thân đã sớm run rẩy của tôi, trước sau đều được kích thích khiến suy nghĩ tôi gần như đứt mất, trừ bỏ khoái cảm, cái gì tôi cũng không biết, chỉ biết cùng anh dung hòa một chỗ, còn lại tôi đều không quan tâm…
Tôi vong tình chìm đắm trong khoái cảm, thẳng đến khi đại não hiện lên một đạo bạch quang, tôi liền phóng ra tay anh, ngả đầu vào ngực anh mà hổn hển thở gấp. Phía sau vẫn còn thừa nhận xâm nhập hung mãnh, miệng chỉ có thể phát ra rên rỉ như tiếng thở dài.
Tôi thích cảm giác anh ở trong cơ thể tôi, sức mạnh bạo phát kia đủ nói cho tôi biết chuyện này là thật, tôi được ôm là thật.
Tôi nâng mắt nhìn khuôn mặt vì khoái cảm mà vặn vẹo của anh, tay anh thi thoảng còn ngắt nhéo đầu nhũ, tôi ngửa cổ hôn lên môi anh, để tiếng rên rỉ biến mất trong khoang miệng ấy.
Sau một lúc lâu, tốc độ trừu tống bỗng nhiên trở nên kịch liệt, cả người không thể không đong đưa theo động tác của anh, mãi đến lúc anh bắn toàn bộ dục vọng vào trong người tôi, mới chậm rãi ngừng lại.
Anh thở dốc ôm tôi.
Tôi nằm trên bờ vai anh, thì thầm câu hứa khiến tôi nghẹn ngào “Nếu có một ngày anh thật sự không cần em nữa, em sẽ đi. Anh cứ yên tâm, em sẽ không làm phiền anh đâu, chỉ là… anh cũng hứa với em, đừng đánh mất chiếc nhẫn này nhé.”
Thấy anh như muốn nói gì, tôi vội vàng che miệng anh lại, không cho anh nói.
“Để em nói xong đã.” Không dám nhìn mặt anh.
“Anh có thể đặt nó vào một góc, cũng có thể để nó dưới gầm giường không cần ngó ngàng tới, nhưng xin anh đừng vứt nó, đừng để nó rời khỏi căn phòng này, có được không?” Tôi cầu xin.
Tôi muốn đem tất cả hạnh phúc của tôi vĩnh viễn đặt lại nơi này, xem đó như lời chúc phúc cho anh.
Không chờ anh trả lời, tôi đã hôn anh, nhìn anh cau mày lại.
Tôi nhắm mắt không xem nữa.
Không xem, không thấy, chắc chắn là cách tốt nhất!
Anh cái gì cũng không nói, nên tôi mong rằng anh đã đồng ý.
Hi vọng, anh đừng cho tôi bất cứ muộn phiền nào nữa…
……………
Cả ngày, tôi đều trốn ở trong nhà, hoàn toàn không hề bước chân ra khỏi cửa.
Tôi sợ, tôi không còn cơ hội trở về.
Đến khi anh rời đi, tôi mới dám ngủ.
Lúc anh trở về, tôi lại nằm trong ngực anh, nửa bước cũng không rời.
Nhìn thấy anh là tôi y như dã thú, điên cuồng đòi hỏi anh, vội vã xé quần áo, như một tín đồ nguyện dâng tặng cả thân thể.
Trước khi cái ôm ấm áp vững vàng này thuộc về một người khác, xin hãy cho tôi nhiều hơn.
Tôi bị anh đặt dưới thân, cao trào cứ thế kéo đến ồ ập, tận đến khi thanh âm khàn khàn tê ách, cảm nhận tinh lực của anh ở trong cơ thể tôi, không ngừng rút ra, lại đâm vào.
Khi anh rời khỏi, liền một mảnh hư không.
Tâm linh và cả thân thể, giống như một lỗ đen không được lấp đầy.
Trống rỗng cùng căng đầy luân phiên gần như bức bách tôi điên cuồng.
Bên tai tràn ngập âm thanh dính nhớp *** mĩ, tiếng rên rỉ của hai chúng tôi, tiếng thân thể va chạm, tiếng giường cót két, khoái cảm vì yêu thương mà kéo đến, trong đầu tràn ngập khuôn mặt anh tuấn của anh.
Yêu anh, yêu anh, yêu anh… rất yêu anh.
“Sâu hơn một chút… mạnh một chút… Xé rách em… giết em…” Tôi nằm dưới anh, thở dốc, cầu xin, khóc lóc, rên rỉ.
Tựa như lần đầu tiên, cầu anh cho tôi tan chảy trong lòng ngực anh…
Không đủ, không đủ, vĩnh viễn không đủ…
Hai tay vô lực bấu vào lưng anh, giống như liều mạng ôm cọc gỗ giữa biển rộng mênh mông, ra sức áp sát người vào bờ ngực ấm áp ấy, cong gập bụng nghênh đón xâm nhập.
Hỗn hợp đau đớn hòa với khoái cảm cộng thêm công kích tạo thành mồi thuốc kích tình gần như đòi mạng, chỉ biết tuyệt vọng rên rỉ, đón nhận cực lạc không gì có thể sánh được.
Chỉ có xâm lược điên cuồng của anh mới có thể mang lại khoái cảm đến co giật, bàn tay to lớn ấy chà xát trên người tôi, lướt qua nơi nào, nơi đó liền như bùng lên ngọn lửa đem tôi thiêu rụi.
Tôi muốn mình mỏng manh hơn một chút, để khi anh chạm vào, tôi liền biến thành tro tàn khảm nhập vào lòng anh.
“A…… Ô…” Anh đột nhiên cấp tốc dùng sức va chạm, tôi không thể thừa nhận mà khóc nức nở, móng tay cào vào lưng anh, lưu lại vài vết xước chảy cả máu.
Nếu cô ấy thấy, liệu cô ấy có để ý không?
Tôi không có thời gian tự hỏi, theo luật động càng lúc càng kịch liệt của anh kèm theo động tác dồn dập trong tay, tôi chỉ có thể cảm thụ, đón nhận và rên rỉ.
Anh gầm nhẹ một tiếng, bắn dục vọng vào sâu trong cơ thể tôi, tôi sau một lúc co giật, cũng gần như đồng thời phóng trên tay anh.
Sau cơn tình cảm mãnh liệt, anh nặng nề đổ xuống, mồ hôi rớt xuống đáp trên mặt tôi, cùng mồ hôi trên người dung hợp cùng một chỗ, thỏa mãn đến lạ.
Thấy anh toan xoay người đứng dậy, tôi vòng hai chân kẹp lấy hông anh, tay ôm cổ anh, nhỏ giọng nói “Ở lại lâu một chút đi…”
Anh ngạc nhiên, nhưng cũng không rời đi, nằm xuống bên cạnh tôi.
Tôi lại nhích vào lòng ngực anh, cả người trần trụi cảm nhận ấm áp nơi anh.
Ngửa đầu nhìn tuấn nhan say ngủ trước mắt, tôi không nỡ nhắm mắt.
Tôi muốn nhìn kĩ vẻ mặt anh khi anh ngủ.
Ít nhất, tôi không phải sợ một giây nữa anh sẽ nói chia tay, không phải sợ anh sẽ xoay người bước đi không quay đầu lại.
Đó là nỗi sợ mà so với cái chết càng đáng sợ hơn, thế mà nó vẫn luôn tập kích tôi.
Tôi gần như loạn thần kinh, e sẽ hỏng mất thôi. Hôm qua khi soi gương, tôi hoảng hốt phát hiện mình đã tiều tụy đến thế nào, giống như lá vàng cuối thu, chỉ chờ số phận rụng khỏi nhành cây.
Nhưng tôi không thể khống chế được, cũng không thể nào ngăn cản.
Nên cứ thế tiếp tục héo rũ.
Trước khi rời khỏi anh…
Anh bỗng dưng mở mắt—
“Cậu lạnh à?” Anh hỏi.
“Ưm.” Lạnh đến tận tâm phế, tôi co người áp sát vào anh.
“Mặc quần áo vào.”
“Anh ôm em là đủ rồi.” Dán cả người vào anh, thật ấm, ấm quá…
Anh không nói gì nữa, nhắm mắt ngủ.
Còn tôi, cứ thế giương mắt chăm chú nhìn anh, tròn nguyên một đêm…
……………
Thời gian anh ở nhà, càng ngày càng ít.
Tôi không nhịn được cảm giác ngờ vực vô căn cứ, tâm bất an đến phát cuồng, nhưng gặp anh, một chữ cũng không thể thốt ra khỏi miệng. Tôi thủy chung không hề muốn rời đi mà…
Đợi một ngày lại thêm một ngày.
Anh bận việc lắm sao?
Hay vì do tôi quá vướng víu?
Hay anh chán ghét tôi?
Có khi nào là anh đi với bạn gái không?
Anh trở nên tiều tụy, là cớ làm sao?
Bởi vì chuyện của hai người mà lao tâm quá độ ư?
Hãy nói đi!
Tại sao cái gì anh cũng không nói?
Chỉ cần anh nói một câu thôi, tôi mới có thể an lòng rời đi chứ!
Nhưng sao anh lại cứ không hề nói gì vậy!
Anh hôm nay thoạt nhìn càng tệ hơn, mới thức dậy đã hút thuốc, điên cuồng uống rượu.
“Anh… gần đây công việc nhiều quá à?” Nhìn anh không ngừng nốc rượu, tôi đau lòng quá.
Anh không đáp lại.
“Anh… ghét em đến vậy hả anh?”
Anh cau mày nhìn tôi, cũng không trả lời.
Tôi thở dài, nằm lại vào lòng anh, không hỏi thêm bất luận gì nữa.
Cho đến khi chai rượu bị quẳng xuống thảm, anh mới xoay người xuống giường, mặc quần áo rời đi.
Đột nhiên, lòng tôi nổi lên một cỗ bất an, nhảy xuống giường ôm lấy anh, nhón mũi chân hôn anh một cái.
Anh không phản ứng gì nhiều, vẫn trầm mặc như cũ.
Tôi thật không tin được, anh đã uống nhiều rượu như thế mà tinh thần vẫn còn tỉnh táo, một chút men say cũng không có, giống như rượu anh uống là nước lã vậy.
Giá như anh say, anh sẽ ở nhà một ngày, tôi sẽ có cơ hội chăm sóc cho anh.
Nhìn theo bóng dáng ấy, thẳng đến khi cửa lần thứ hai đóng lại, anh vẫn không hề quay đầu.
Sau, tôi lại đến trước cửa sổ ngó xuống dưới, nhìn anh cùng xe mất hút, tôi mới nằm lại vào giường.
Bụng cứ lo lắng không yên, dường như báo trước điều gì, nhưng tôi gạt đi, uống một chút rượu, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
……………
Tôi kinh ngạc nhìn đồng hồ trên đầu giường.
Có phải nó hư rồi không?
Nhìn kim giờ đã nhảy qua số sáu, vậy mà anh còn chưa trở lại.
Tôi không dám nhắm mắt một giây nào, sợ bỏ lỡ khi anh về.
Kim giây lại đi qua mười hai.
Kim phút cũng đi qua mười hai.
Kim giờ, chỉ hướng một giờ.
Lại một chiều nữa.
Anh rời đi đã ba ngày lẻ bốn giờ.
Thời gian của tôi giống như chết lặng.
Lòng tê dại.
Tôi thiếu chút nữa hô hấp cũng đều quên.
Kim giây lại nhích qua mười hai.
Kim phút cũng thế.
Kim giờ chỉ số hai.
Anh rời đi đã ba ngày lẻ năm giờ.
Anh muốn tránh tôi sao?
Không phải tôi đã nói tôi sẽ rời đi sao? Chỉ cần anh mở miệng thôi mà?
Sao anh có thể nhẫn tâm đến vậy?
Lòng đã nát, lại càng thêm nát.
Giờ phút này như hóa thành bụi phấn li ti, phiêu tán trong không khí.
Không còn gì để vụn vỡ thêm, thật sự không còn gì.
Tôi đột nhiên rất muốn cười, cũng thật sự bật cười, cười thật lớn, cười đến khàn cả giọng, cười đến không thể ngừng lại, cười mà nước mắt đều chảy ra.
Trả giá cho thâm tình bốn năm, ngay cả một câu tạm biệt cũng không có.
Thật đáng buồn chưa? Tôi còn muốn như thế nào nữa?
Cầm di động, nhấn một dãy số quen thuộc.
Không liên lạc được, xin hãy để lại lời nhắn.
Châm biếm làm sao.
Quả nhiên là thẳng thừng tránh mặt tôi.
“Anh đó à? Em là Á Nhạc đây.” Tôi nuốt chua chát vào bụng, gắng bình tĩnh nói tiếp “Anh đừng tránh em nữa. Mấy ngày nay, em nghĩ kĩ lắm rồi, rất kĩ, em… đã chẳng còn hi vọng nữa. Hôm nay em sẽ rời đi, sẽ trả lại nhà cho anh, cho nên, anh đừng tránh em nữa nhé. Em chỉ muốn cảm ơn anh, cảm ơn… đã cho em yêu anh lâu như thế, thật sự rất cám ơn anh…”
Tôi không nói hẹn gặp lại, vì tôi biết chúng tôi không cần gặp lại nhau.
Tôi lôi túi đồ nhỏ khi tôi tới đây ra, xếp toàn bộ đồ đạc của mình vào đó.
Nhưng tôi lại chẳng có gì có thể mang đi, ít ỏi đến đáng thương.
Không biết kỉ niệm có được tính là bỏ vào hay không?
Không biết hạnh phúc có được tính là mang theo hay không?
Tôi rất nhanh đã thu thập xong, mang theo yêu thương quyến luyến, quay đầu lại nhìn một lần cuối rồi ly khai khỏi căn phòng đã lưu lại hạnh phúc trọn một đời của tôi.
……………
Tôi tiện tay ném ba lô vào một góc nhỏ bụi bặm.
Chỉ vẻn vẹn lấy chút tiền đã tiết kiệm được, đi đến những nơi mà chúng tôi từng đi qua, một vòng rồi lại một vòng, đem hạnh phúc khi ấy ôn lại một lần, thu vào đáy lòng, nâng niu trân trọng.
Nhưng buồn thay, nơi chúng tôi đi qua không nhiều lắm.
Trời còn chưa tối, tôi đã đến công viên vùng duyên hải, nơi mà tôi đã tỏ lòng với anh, ngang qua bãi đỗ xe, vị trí anh đỗ ngày đó, tôi còn nhớ rõ vô cùng.
Tôi ngồi bên gốc đại thụ, lặng lẽ nhớ lại.
Tôi đem những kí ức không tốt quăng hết ra khỏi đầu, chỉ nhớ đến những lúc ấm áp.
Tôi cười, ngồi ở chỗ này, bỗng dưng lại nở nụ cười.
Bởi hình ảnh anh ngày đó như đang phảng phất hiện ra trước mắt tôi.
Tôi và anh, ở ngay địa phương trước mặt này, lần đầu tiên phát sinh quan hệ, rồi bắt đầu đoạn tình cảm lưu luyến không bình thường kia.
Cho phép tôi nói quan hệ của chúng tôi là tình cảm lưu luyến, vì như thế, tôi mới có thể cho mình là người yêu của anh.
Mọi thứ dường như chỉ mới hôm qua… nhưng thực tế đã lâu lâu lắm rồi, cũng chỉ là giấc mơ hoang đường mà thôi.
Đột nhiên, một cơn gió lạnh ùa tới, thổi bay tóc trên trán tôi.
Thật lạnh.
Tôi co vai chống lại cơn gió bất thình lình như thổi đến tận tâm khảm, nhiệt độ từng được anh ôm ấp mà có, bị cuốn sạch không còn chút dấu vết.
Bỗng nhiên, tôi nhìn một chú chó nhỏ cách đó không xa đang đi về phía mình, chẳng hiểu tại sao nó lại dừng bên chân tôi, còn đem bàn chân nho nhỏ đứng lên đùi tôi.
Nhìn nó gầy giơ xương ngó tôi mong ngóng, trên da còn bị thương, bàn chân bé xíu vì rét lạnh mà không ngừng run run.
Tôi nhịn không được ôm lấy nó, khẽ bế lên ngang mặt. Đôi mắt tròn xoe chứ chớp chớp nhìn tôi, thật đáng yêu.
“Bạn của mày đâu? Bố mẹ mày đâu rồi?” Tôi dí sát mũi vào nó.
Nó lắc lắc đuôi.
“Không ai chăm mày sao?”
Nó thè thè lưỡi.
“Vậy tao sẽ giữ mày nhé?” Tôi hôn chóp mũi của nó một cái “Tao với mày giống nhau lắm nha, tao là người không có ai yêu, mày là cún không có ai nuôi.”
Nó lại vẫy đuôi, không biết nó muốn gì.
“Nhưng mà tao không giữ mày lâu được, bởi tao sắp phải đến một nơi rất xa.” Tôi điểm lên mũi nó.
Nó cụp đuôi.
“Đừng như vậy à nha, có người giữ mày, dù một chút thôi cũng là tốt lắm rồi.” Tôi ôm nó vào lòng, vuốt lông của nó, cảm giác cưng cứng, hẳn là nó dơ lắm.
“Nói cho mày biết, tao cũng có yêu một người đó.” Tôi hít sâu một hơi, lại nói “Nhưng mà, hóa ra cho dù có dùng cả sinh mệnh để yêu một người cũng là vô ích. Vô luận tao yêu hắn như thế nào, hắn cũng không bao giờ yêu tao, cuối cùng, vẫn là bỏ tao mà đi.”
Nó cào cào vào quần tôi, cứ như an ủi tôi vậy.
“Mày cũng thấy tao đáng thương lắm phải không? Nhưng tao lại rất hạnh phúc, thật đấy, ở bên cạnh hắn, tao thật sự rất vui. Tao sẽ vĩnh viễn không quên hắn đã từng ôn nhu ôm tao, hôn tao, còn cho tao đeo nhẫn cho hắn nữa. Hắn làm tao hiểu thế nào là hạnh phúc, tuy rằng hắn vứt bỏ tao, nhưng tao biết hắn không có sai, mỗi người đều có quyền đi tìm hạnh hạnh phúc cho riêng mình mà.”
Nó mở to ánh mắt đáng thương nhìn tôi.
“Mày rất hâm mộ tao ha.” Tôi cười cười.
“Đừng lo, mày đáng yêu như vậy, chắc chắn sẽ tìm được một chú chó nhỏ mến mày, có lẽ cũng sẽ tìm được một chủ nhân tốt, thật lòng yêu thương chăm sóc mày.”
Nó cúi đầu ư ử hai tiếng, tôi lại hôn nó một cái, đột nhiên nhìn thấy một chú chó cái cách đó không xa đứng gầm gừ nhìn về phía này.
“Đó là mẹ mày sao?”
Nó nhảy khỏi lòng tôi, lon ton chạy đến bên chó mẹ, đôi lúc lại quay lại nhìn tôi.
“Hóa ra mày còn có mẹ, ngó ra thì mày cũng không cô đơn lắm đâu, phải làm một chú chó nhỏ ngoan ngoãn nghe không.” Tôi cười khổ, nhưng thấy nó không cô độc mà cũng có phần vui thay.
“Ngay cả mày cũng không thích tao yêu thương, tình yêu của tao đúng thật là rẻ như bèo.” Tôi sờ sờ đầu nó, duỗi người, rồi mới rời đi, đi đến lan can bao quanh bờ duyên hải.
Nhìn lòng biển tối đen như mực, tâm bỗng nhiên an tĩnh lại.
Nếu muốn tôi cùng anh sống trong một không gian, nơi mà tôi không thể ôm anh, thương anh, kia chẳng cần nghi ngờ chính là loại khổ hình tàn khốc nhất thế gian này, so với lăng trì còn đau đớn hơn.
Yếu đuối như tôi, nhất định chịu không nổi đâu, cũng không muốn chống đỡ thêm nữa.
Tôi không muốn trở thành ruồi bọ cứ bay qua bay lại phiền nhiễu anh, quấy rối khiến anh khó chịu, như thế sẽ khiến tôi trở nên xấu xí, không còn cách nào trở lại bên cạnh anh nữa. Rồi đến một ngày, toàn bộ thế giới đều nói với anh sinh mệnh này thật khó coi, biết đâu vì thế mà anh sẽ phẫn nộ giết chết tôi.
Chẳng khó khăn gì để thấy được tôi là vết nhơ trong mắt mọi người.
Khi tôi còn dũng khí mà rời khỏi anh, tốt nhất là nên làm đi.
Chỉ mong anh đừng quên tôi, vĩnh viễn nhớ đến tôi là nhớ đến một vệt sáng rực rỡ trong đời anh.
Được thế, anh cứ xem tôi như chưa từng tồn tại cũng được.
Nếu thật sự có thế giới bên kia như mọi người vẫn nói, tôi rất muốn mang những kỉ niệm anh tặng cho tôi về đó.
Dù sao cũng không ai rơi nước mắt vì tôi.
Cho dù tôi chết, cũng không ai biết cả.
Ra đi không một chút ràng buộc, có thể xem là một loại thanh thản không?
Tôi bước lên thành lan can, không hề do dự, thả mình.
Cả người cứ thế rơi xuống, nhưng tâm trí lại nhẹ như bay.
Sắp tới rồi…
Sắp giải thoát rồi…
Phong, anh phải hạnh phúc nhé… nhất định đấy…
Cho đến khi rơi vào lòng biển lạnh như băng, tôi vẫn chẳng hề giãy giụa, cứ mặc cho thân thể dần chìm dần, nước biển mặn chát cứ thế tràn vào khoang mũi, khoang miệng cùng lỗ tai.
Không thể thở được…
Chìm trong nước, tôi cảm thấy thỏa mãn đến lạ, tựa như khi xưa được anh ôm ấy, an tâm vô cùng.
Dần dần, bốn phía cứ chậm rãi trôi xa, trôi xa…
Ảo giác sao…
Trước khi mất đi ý thức, tôi như nghe thấy tiếng anh.
Ông trời à, thế nhưng ông đối xử với tôi không tệ lắm nha…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook