Đan Hoàng Võ Đế
-
Chương 27: Tặc Tử Triệu Gia
- Thi thể còn nóng hổi, hẳn là vừa kết thúc.
- Là cái gì dẫn bọn nó tới nơi này?
- Lạ kỳ, những thi thể này đều bị cắt mở đầu.
Bọn hắn rất nhanh phát hiện vấn đề, mỗi bộ thi thể mãnh thú đều bị xé mở đầu, hiển nhiên là tìm thú nguyên.
- Phía trước có hang động.
Thiếu niên mặc áo đen tới gần hang đá, sau khi xác nhận không có uy hϊế͙p͙ thì đi vào.
- Nơi này vậy mà lại chôn một đầu cự thú.
- Có thể nhìn ra là cái gì không?
Bọn hắn kinh ngạc nhìn bộ xương sườn tráng kiện trong tầng nham thạch, khó có thể tưởng tượng được con cự thú này khi còn sống khổng lồ cỡ nào, lại có dạng uy thế gì.
Thiếu niên mặc áo đen giơ trọng kiếm lên, đem tầng đá nơi đầu thú chấn vỡ.
Một viên giống tảng đá "Dài" như đầu xương trùng điệp rơi xuống.
- Đầu rồng?
- Đây là một đầu Địa Long!
- Trách không được sẽ dẫn tới nhiều mãnh thú chém giết như vậy.
Bọn hắn nhìn cái đầu to lớn thì hít sâu một hơi, đây thuộc về mãnh thú cấp bá chủ của Đại Hoang, vậy mà chôn ở nơi này.
- Có thể khiến đám mãnh thú chém giết, tuyệt đối không chỉ bởi vì nơi này xuất hiện một bộ hài cốt Địa Long. Chẳng lẽ...
Thiếu niên mặc áo đen biến sắc, nghĩ đến đám mãnh thú bên ngoài bị bổ đầu ra kia, thú nguyên?
- Nếu như con Địa Long này là hoàn chỉnh chôn ở đây, vậy long nguyên của nó hẳn là còn ở đây. Trước đó một mực chôn giấu, che giấu khí tức, hiện tại ngoài ý muốn đổ sụp, tiết lộ khí tức long nguyên, dẫn tới mãnh thú.
Tâm tư của bọn hắn lập tức sinh động, có thể dẫn tới Đại Hoang mãnh thú chém giết, viên long nguyên này hẳn là có long khí rất mạnh. Đây chính là đại bảo bối!
- Hài tử kia, đuổi theo!!
Thiếu niên mặc áo đen mang theo trọng kiếm xông ra ngoài động sâu, đuổi tới.
Khương Nghị lần này không vội vã chạy mất, nếu như học viên võ viện kia phát hiện vấn đề, trước tiên sẽ nghĩ đến hắn. Nếu như hắn vội vã chạy trốn, chẳng khác nào nhận tội mình có vấn đề, cho nên hắn chạy không bao lâu thì đi chậm lại. Chỉ sau chốc lát, lần lượt từng bóng người từ phía sau trong rừng rậm thoáng hiện, nhanh chóng bao vây hắn.
- Tiểu gia hỏa, có phải ngươi cầm đồ không nên cầm hay không?
Một tên thiếu niên tráng kiện cố ý nắm chặt nắm đấm, hung thần ác sát uy hϊế͙p͙ Khương Nghị.
- Thứ gì.
- Đừng giả bộ ngốc! Giao ra!
- Ta chỉ có một bộ y phục này, có thể lấy cái gì?
Khương Nghị giang hai tay, các học viên võ viện quan sát tỉ mỉ hắn, ngoại trừ một thân y phục nhuốm máu, toàn thân trêи dưới giống như chỉ có thanh đồng tiểu tháp mang theo một vết rỉ loang lổ treo trêи cổ, không có bao y phục, cũng không có khí tức thú nguyên gì.
Thật chẳng lẽ không phải hắn?
Khương Nghị cố ý lắc đầu nói một câu:
- Thật không phải ta cầm.
Hai mắt các học viên võ viện tỏa sáng, lại nhìn chằm chằm Khương Nghị:
- Ai cầm đi? Còn có ai ở đó!
- Không thấy rõ, ta vừa tới nơi đó hắn liền chạy.
Thiếu niên mặc áo đen đi đến trước mặt hắn, trêи khuôn mặt tuấn lãnh hiện ra vẻ tươi cười.
- Tiểu bằng hữu, ta là Triệu Cảnh của Thiên Thương Châu võ viện. Nói cho ta biết, ngươi nhìn thấy cái gì.
- Ngươi là ai?
- Triệu Cảnh Thiên!
Thời điểm thiếu niên mặc áo đen nhắc đến tên của mình, có một loại tự tin và kiêu ngạo tán phát từ trong ra ngoài.
Đáy mắt Khương Nghị lại hiện lên một đạo lãnh quang.
Triệu Cảnh Thiên?
Nhi tử của Triệu Nguyên Bá!
Triệu Nguyên Bá là võ tướng cứ điểm thứ hai mưu phản Bạch Hổ quan sau Bạch Ngao Thương, cũng là Triệu Vương hiện tại của Thương Châu.
Trong những năm này, Triệu Nguyên Bá không cố ý đối nghịch cùng Khương Vương phủ, nhưng một mực bí mật liên hệ với võ tướng trấn thủ tại Bạch Hổ quan khác, nhất là đại tướng Yến Tranh trấn thủ cứ điểm thứ năm!
Bởi vì năm đó Yến Tranh là phó tướng của Triệu Nguyên Bá, sau khi Triệu Nguyên Bá rời đi, Khương Vương đề bạt Yến Tranh làm người trấn an cứ điểm thứ năm.
- Triệu Cảnh Thiên của chúng ta là Tam công tử của Triệu Vương phủ. Cũng là nhi tử được Triệu Vương thích nhất.
- Tiểu gia hỏa, thức thời một chút, thành thật trả lời vấn đề của công tử chúng ta.
Những học viên võ viện này đều đầu phục Triệu Cảnh Thiên, nói đến thân phận của hắn ai nấy đều rất kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
- Người Triệu Vương phủ dám tới Bạch Hổ thành? Đừng gạt ta!
- Nói chuyện chú ý một chút, người Triệu Vương phủ vì cái gì không dám tới?
- Không sợ... Người Khương Vương phủ truy sát các ngươi!
- Hiện tại Khương Vương phủ không còn là Khương Vương phủ năm đó nữa, không phải sao?
- Chỉ là một thống soái ở Bạch Hổ quan mà thôi. Huống chi Khương Vương phủ hiện tại cũng đã loạn thành một bầy.
Bọn hắn khinh thường cười lạnh.
Một vị nữ học viên còn kiêu ngạo nói:
- Công tử của chúng ta không chỉ là tiểu vương gia Triệu Vương phủ, mà còn là một trong lục đại công tử Thương Châu võ viện, tra hỏi ngươi là phúc khí của ngươi.
- Cái gì là lục đại công tử?
- Ngươi thật không hiểu, hay cố tình không hiểu? Lục đại công tử chính là sáu vị thiên tài mạnh nhất Thương Châu võ viện!
- A, rất lợi hại.
- Mau nói! Nói hết ra những gì ngươi biết!
- Ta chỉ đi qua nhìn một chút xem xảy ra chuyện gì, cái gì khác cũng không biết.
Triệu Cảnh Thiên đi đến trước mặt Khương Nghị.
- Ta chỗ này có vài sợi linh thảo, chỉ cần ngươi nói cho ta biết là ai mang thú nguyên đi, ta sẽ cho ngươi.
Khương Nghị làm bộ do dự một hồi, rồi chỉ về phương bắc:
- Chạy hướng bắc, là một lão đầu.
- Lão đầu kia có cái gì đặc thù?
- Bị thương, bị Hắc Lão Hổ kia đập gần chết, máu me nhầy nhụa, rất thảm.
Bọn người Triệu Cảnh Thiên đại chấn tinh thần, lập tức vọt về phía phương bắc mà Khương Nhị chỉ.
Bị thương khẳng định chạy không xa, chỉ cần bắt được, long nguyên kia chính là của bọn họ.
- Đã nói cho linh thảo đâu?
Khương Nghị quát lên, lại không có người trả lời.
- Ngu xuẩn.
Khương Nghị cười cười, lấy Ô Cương Cung ra từ thanh đồng tiểu tháp, rời khỏi nơi này.
Hướng bắc là hương đi sâu vào trong Đại Hoang, nơi đó có nhiều mãnh thú, còn rất nguy hiểm.
Bọn người Triệu Cảnh Thiên không đụng phải còn tốt, nếu đụng phải thì tự cầu phúc đi. Đối đãi con của những phản nghịch này, Khương Nghị tuyệt đối không có chút thương hại.
- Nhanh nhanh nhanh, đều tản ra, nhất định phải tìm được lão gia hỏa kia.
Triệu Cảnh Thiên thét lên ra lệnh các học viên đang dè chừng theo sau lưng, hắn vào đây chỉ đi lịch luyện trước khi tiến vào Linh Nguyên cảnh, không nghĩ tới ngày đầu tiên lại đụng phải cơ duyên lớn như vậy.
Đại Hoang long nguyên!
Chỉ cần có thể đạt được, hắn không chỉ có thể thuận lợi tiến vào Linh Nguyên cảnh, còn có thể tôi thể luyện thần, hoàn mỹ thăng hoa một lần. Nhất cử vượt qua Bạch Hoa và các thiên tài võ viện khác.
- Là cái gì dẫn bọn nó tới nơi này?
- Lạ kỳ, những thi thể này đều bị cắt mở đầu.
Bọn hắn rất nhanh phát hiện vấn đề, mỗi bộ thi thể mãnh thú đều bị xé mở đầu, hiển nhiên là tìm thú nguyên.
- Phía trước có hang động.
Thiếu niên mặc áo đen tới gần hang đá, sau khi xác nhận không có uy hϊế͙p͙ thì đi vào.
- Nơi này vậy mà lại chôn một đầu cự thú.
- Có thể nhìn ra là cái gì không?
Bọn hắn kinh ngạc nhìn bộ xương sườn tráng kiện trong tầng nham thạch, khó có thể tưởng tượng được con cự thú này khi còn sống khổng lồ cỡ nào, lại có dạng uy thế gì.
Thiếu niên mặc áo đen giơ trọng kiếm lên, đem tầng đá nơi đầu thú chấn vỡ.
Một viên giống tảng đá "Dài" như đầu xương trùng điệp rơi xuống.
- Đầu rồng?
- Đây là một đầu Địa Long!
- Trách không được sẽ dẫn tới nhiều mãnh thú chém giết như vậy.
Bọn hắn nhìn cái đầu to lớn thì hít sâu một hơi, đây thuộc về mãnh thú cấp bá chủ của Đại Hoang, vậy mà chôn ở nơi này.
- Có thể khiến đám mãnh thú chém giết, tuyệt đối không chỉ bởi vì nơi này xuất hiện một bộ hài cốt Địa Long. Chẳng lẽ...
Thiếu niên mặc áo đen biến sắc, nghĩ đến đám mãnh thú bên ngoài bị bổ đầu ra kia, thú nguyên?
- Nếu như con Địa Long này là hoàn chỉnh chôn ở đây, vậy long nguyên của nó hẳn là còn ở đây. Trước đó một mực chôn giấu, che giấu khí tức, hiện tại ngoài ý muốn đổ sụp, tiết lộ khí tức long nguyên, dẫn tới mãnh thú.
Tâm tư của bọn hắn lập tức sinh động, có thể dẫn tới Đại Hoang mãnh thú chém giết, viên long nguyên này hẳn là có long khí rất mạnh. Đây chính là đại bảo bối!
- Hài tử kia, đuổi theo!!
Thiếu niên mặc áo đen mang theo trọng kiếm xông ra ngoài động sâu, đuổi tới.
Khương Nghị lần này không vội vã chạy mất, nếu như học viên võ viện kia phát hiện vấn đề, trước tiên sẽ nghĩ đến hắn. Nếu như hắn vội vã chạy trốn, chẳng khác nào nhận tội mình có vấn đề, cho nên hắn chạy không bao lâu thì đi chậm lại. Chỉ sau chốc lát, lần lượt từng bóng người từ phía sau trong rừng rậm thoáng hiện, nhanh chóng bao vây hắn.
- Tiểu gia hỏa, có phải ngươi cầm đồ không nên cầm hay không?
Một tên thiếu niên tráng kiện cố ý nắm chặt nắm đấm, hung thần ác sát uy hϊế͙p͙ Khương Nghị.
- Thứ gì.
- Đừng giả bộ ngốc! Giao ra!
- Ta chỉ có một bộ y phục này, có thể lấy cái gì?
Khương Nghị giang hai tay, các học viên võ viện quan sát tỉ mỉ hắn, ngoại trừ một thân y phục nhuốm máu, toàn thân trêи dưới giống như chỉ có thanh đồng tiểu tháp mang theo một vết rỉ loang lổ treo trêи cổ, không có bao y phục, cũng không có khí tức thú nguyên gì.
Thật chẳng lẽ không phải hắn?
Khương Nghị cố ý lắc đầu nói một câu:
- Thật không phải ta cầm.
Hai mắt các học viên võ viện tỏa sáng, lại nhìn chằm chằm Khương Nghị:
- Ai cầm đi? Còn có ai ở đó!
- Không thấy rõ, ta vừa tới nơi đó hắn liền chạy.
Thiếu niên mặc áo đen đi đến trước mặt hắn, trêи khuôn mặt tuấn lãnh hiện ra vẻ tươi cười.
- Tiểu bằng hữu, ta là Triệu Cảnh của Thiên Thương Châu võ viện. Nói cho ta biết, ngươi nhìn thấy cái gì.
- Ngươi là ai?
- Triệu Cảnh Thiên!
Thời điểm thiếu niên mặc áo đen nhắc đến tên của mình, có một loại tự tin và kiêu ngạo tán phát từ trong ra ngoài.
Đáy mắt Khương Nghị lại hiện lên một đạo lãnh quang.
Triệu Cảnh Thiên?
Nhi tử của Triệu Nguyên Bá!
Triệu Nguyên Bá là võ tướng cứ điểm thứ hai mưu phản Bạch Hổ quan sau Bạch Ngao Thương, cũng là Triệu Vương hiện tại của Thương Châu.
Trong những năm này, Triệu Nguyên Bá không cố ý đối nghịch cùng Khương Vương phủ, nhưng một mực bí mật liên hệ với võ tướng trấn thủ tại Bạch Hổ quan khác, nhất là đại tướng Yến Tranh trấn thủ cứ điểm thứ năm!
Bởi vì năm đó Yến Tranh là phó tướng của Triệu Nguyên Bá, sau khi Triệu Nguyên Bá rời đi, Khương Vương đề bạt Yến Tranh làm người trấn an cứ điểm thứ năm.
- Triệu Cảnh Thiên của chúng ta là Tam công tử của Triệu Vương phủ. Cũng là nhi tử được Triệu Vương thích nhất.
- Tiểu gia hỏa, thức thời một chút, thành thật trả lời vấn đề của công tử chúng ta.
Những học viên võ viện này đều đầu phục Triệu Cảnh Thiên, nói đến thân phận của hắn ai nấy đều rất kiêu ngạo ngẩng cao đầu.
- Người Triệu Vương phủ dám tới Bạch Hổ thành? Đừng gạt ta!
- Nói chuyện chú ý một chút, người Triệu Vương phủ vì cái gì không dám tới?
- Không sợ... Người Khương Vương phủ truy sát các ngươi!
- Hiện tại Khương Vương phủ không còn là Khương Vương phủ năm đó nữa, không phải sao?
- Chỉ là một thống soái ở Bạch Hổ quan mà thôi. Huống chi Khương Vương phủ hiện tại cũng đã loạn thành một bầy.
Bọn hắn khinh thường cười lạnh.
Một vị nữ học viên còn kiêu ngạo nói:
- Công tử của chúng ta không chỉ là tiểu vương gia Triệu Vương phủ, mà còn là một trong lục đại công tử Thương Châu võ viện, tra hỏi ngươi là phúc khí của ngươi.
- Cái gì là lục đại công tử?
- Ngươi thật không hiểu, hay cố tình không hiểu? Lục đại công tử chính là sáu vị thiên tài mạnh nhất Thương Châu võ viện!
- A, rất lợi hại.
- Mau nói! Nói hết ra những gì ngươi biết!
- Ta chỉ đi qua nhìn một chút xem xảy ra chuyện gì, cái gì khác cũng không biết.
Triệu Cảnh Thiên đi đến trước mặt Khương Nghị.
- Ta chỗ này có vài sợi linh thảo, chỉ cần ngươi nói cho ta biết là ai mang thú nguyên đi, ta sẽ cho ngươi.
Khương Nghị làm bộ do dự một hồi, rồi chỉ về phương bắc:
- Chạy hướng bắc, là một lão đầu.
- Lão đầu kia có cái gì đặc thù?
- Bị thương, bị Hắc Lão Hổ kia đập gần chết, máu me nhầy nhụa, rất thảm.
Bọn người Triệu Cảnh Thiên đại chấn tinh thần, lập tức vọt về phía phương bắc mà Khương Nhị chỉ.
Bị thương khẳng định chạy không xa, chỉ cần bắt được, long nguyên kia chính là của bọn họ.
- Đã nói cho linh thảo đâu?
Khương Nghị quát lên, lại không có người trả lời.
- Ngu xuẩn.
Khương Nghị cười cười, lấy Ô Cương Cung ra từ thanh đồng tiểu tháp, rời khỏi nơi này.
Hướng bắc là hương đi sâu vào trong Đại Hoang, nơi đó có nhiều mãnh thú, còn rất nguy hiểm.
Bọn người Triệu Cảnh Thiên không đụng phải còn tốt, nếu đụng phải thì tự cầu phúc đi. Đối đãi con của những phản nghịch này, Khương Nghị tuyệt đối không có chút thương hại.
- Nhanh nhanh nhanh, đều tản ra, nhất định phải tìm được lão gia hỏa kia.
Triệu Cảnh Thiên thét lên ra lệnh các học viên đang dè chừng theo sau lưng, hắn vào đây chỉ đi lịch luyện trước khi tiến vào Linh Nguyên cảnh, không nghĩ tới ngày đầu tiên lại đụng phải cơ duyên lớn như vậy.
Đại Hoang long nguyên!
Chỉ cần có thể đạt được, hắn không chỉ có thể thuận lợi tiến vào Linh Nguyên cảnh, còn có thể tôi thể luyện thần, hoàn mỹ thăng hoa một lần. Nhất cử vượt qua Bạch Hoa và các thiên tài võ viện khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook