Đan Hoàng Võ Đế
-
Chương 20: Thiếu Niên Hung Tàn
Khương Nghị cõng Yến Khinh Vũ phi nước đại trong rừng cây rậm rạp, tùy thời tùy khắc cảnh giác nguy hiểm ở chung quanh.
Yến Khinh Vũ bị trói với tư thế rất khó chịu, theo Khương Nghị "Xóc nảy" không ngừng ma sát phía sau lưng hắn, muốn chống thân thể lên cao lại toàn thân vô lực, chỉ có thể chịu đựng.
- Biết Sinh Tử môn không?
Khương Nghị hỏi.
- Nghe nói qua.
- Mấy năm trước, Thương Châu xuất hiện một thế lực, hình như ở Nam Cương đắc tội một đại tông môn hoặc một thế lực nào đó cho nên bị diệt môn, chỉ trốn ra được hơn trăm người. Bọn hắn đi vào Thương Châu làm xằng làm bậycướp bóc , bốn chỗ, đắc tội không ít thế lực.
- Người bên cạnh Tiêu Khuê chính là người của Sinh Tử môn.
- Hai nhi tử của Tiêu Thắng Dũng đều chiến tử tại cứ điểm, chỉ còn thừa tên độc đinh này, vẫn luôn nuông chiều bỏ mặc. Nhưng ta không nghĩ tới Tiêu Khuê lại biến thành bộ dáng buồn nôn như hiện tại, còn dám cấu kết với loại thế lực như Sinh Tử môn.
- Có phải Tiêu Thắng Dũng cấu kết với Sinh Tử môn hay không?
- Khó mà nói. Nhưng ngươi phải cẩn thận, Sinh Tử môn may mắn còn sống sót, đám người này cùng hung cực ác, coi nhẹ sinh tử. Đắc tội bọn hắn, bọn hắn mặc kệ ngươi là con nuôi của ai, nhất định sẽ muốn mạng của ngươi.
- Chỉ là một đám chó nhà có tang mà thôi.
- Ngươi... Ngươi thật sự là Khương Nghị?
Yến Khinh Vũ rất khó liên hệ với Khương Nghị trong ấn tượng và thiếu niên tâm ngoan thủ lạt trước mắt này thành một .
Khương Nghị phi nước đại trong núi rừng, mặc dù thể lực không tệ, nhưng cõng thêm một người sống sờ sờ trèo đèo lội suối chạy hơn mười dặm, vẫn còn có chút không chịu đựng nổi, tốc độ cũng dần dần chậm lại.
- Nếu không... Nghỉ một lát?
Yến Khinh Vũ cũng bị dày vò trong đoạn đường này.
- Cho ta mấy khỏa đan dược bổ sung thể lực.
Khương Nghị thở hổn hển dừng lại, nhưng lời còn chưa dứt, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, hắn biến sắc, co cẳng phi nước đại.
- Tiểu tử, tìm được ngươi rồi!
Một tiếng rít lên quanh quẩn trong rừng rậm phía sau lưng, tiếng rống to lớn chấn động đến sơn dã rung chuyển, lá rừng tuôn rơi.
Một nam tử tráng kiện cầm theo một thanh trọng đao vọt ra, đao văn lấp lóe trêи trán, đao khí lăng lệ giống như thiểm điện quấn quanh toàn thân.
Hắn tung một cước đạp nát hòn đá trước mặt, phóng lên tận trời, hai tay cầm đao bay giữa không trung, sắc mặt cực kỳ dữ tợn, đao khí toàn thân trong chốc lát hội tụ vào trong trọng đao.
Oanh !
Nam tử thay phiên bổ trọng đao vào mặt đất, mặt đất ầm ầm chấn động, sụp đổ tạo thành vết nứt to lớn, sơn lĩnh trước mặt đều giống như sắp vỡ vụn.
Mặt đất dưới chân Khương Nghị lắc lư, lảo đảo một cái, chật vật nhào ra ngoài.
- Dám trêu chọc Sinh Tử môn chúng ta, ngươi thật chán sống!
Một bóng người khác từ trong rừng đâm vọt ra, hỏa văn lấp lóe trêи trán, năng lượng mênh ʍôиɠ hội tụ trêи tay phải, mãnh liệt hỏa diễm sôi trào.
Hắn đẩy về phía trước, liệt diễm như thủy triều dâng lên mấy chục mét, cuốn về phía Khương Nghị.
- Kiên nhẫn một chút.
Khương Nghị không lo được chiếu cố Yến Khinh Vũ, quay cuồng ở tại chỗ, bỗng nhiên bùng bổ, bắt lấy chạc cây phía trước, lắc lư thật mạnh đêm bản thân mình quăng về phía không trung hiểm tránh đi liệt diễm đang lao đến.
- Có ý tứ, ha ha...
Hai người bọn hắn đều rất bất ngờ, một tiểu oa nhi rất linh hoạt, trong khi còn cõng theo một nữ nhân. Nhưng nếu bọn hắn ngăn chặn liền nhất định có thể bắt được.
Nhưng mà... Bọn hắn vừa muốn tiến lên, Khương Nghị trong dự liệu của chúng hẳn là phải chạy trốn vậy mà lại đứng tại nơi đó, giơ Ô Cương Cung chỉ về phía bọn hắn.
- Ngu xuẩn!
Nam tử dẫn theo trọng đao trực tiếp lao thẳng đến Khương Nghị.
- Ngươi làm gì? Chạy mau di.
Yến Khinh Vũ kêu lên sợ hãi, Ô Cương Cung không thể giết chết được loại cường giả cấp bậc này.
Khương Nghị trầm ổn tỉnh táo, hai tay căng cứng kéo Ô Cương Cung đến đầy tròn, tại thời điểm nam tử cách hắn không đến năm mươi mét, bỗng nhiên buông tay ra.
Cùng lúc đó, thánh văn lấp lóe trêи trán, mênh ʍôиɠ linh lực phun trào khắp toàn thân cũng thuận thế cuốn lấy Ô Cương Tiễn.
- Tiểu oa nhi, nhìn cho kỹ.
Trong khi Nam tử phi nước đại xoay vòng tại chỗ, trọng đao thay phiên xoay tròn muốn bổ Ô Cương Tiễn ra ngoài.
Nhưng mà... Ô Cương Tiễn vừa mới tuột tay liền ầm vang nổ tung, lôi triều mãnh liệt sôi trào lên.
Nguyên lai Khương Nghị gắn một tấm Cuồng Lôi Phù ở phía trêи. Không biết có phải là bởi vì Thánh linh văn của Khương Nghị , hay là do rót vào quá nhiều linh lực, Cuồng Lôi Phù tạo ra lôi triều vậy mà còn mãnh liệt hơn so với Tiêu Khuê kϊƈɦ phát, lôi triều kịch liệt bao phủ phạm vi ba bốn mươi mét.
Nam tử đang muốn vung mạnh đao, cường quang kịch liệt đâm thẳng con mắt đang trừng trừng của hắn, hét thảm một tiếng, đao thế bị loạn.
Trong chớp mắt, Ô Cương Tiễn nổ bắn ra tới, cương khí xoay tròn gào thét, xuyên thủng lồng ngực nam tử, mang theo người bay ra ngoài.
- Aaa…! Đồ hỗn trướng!
Nam tử che máu chảy ồ ạt trêи ngực, ho ra đầy máu.
- Hồ Dương!
Nam tử còn lại kinh hô.
Khương Nghị xé sợi đằng ra, ném Yến Khinh Vũ qua một hướng khác để chuyên tâm đối phó với Hồ Dương đang gào thảm.
- A a a!
Hồ Dương lại điên cuồng chống thân thể lên, không để ý máu chảy ồ ạt trêи ngực, mang theo trọng đao gầm thét về phía Khương Nghị.
Đao văn trêи trán của hắn sáng lên chói mắt, toàn thân bùng phát đao khí cường thịnh, chấn vỡ nát mấy cây đại thụ chung quanh.
- Đến a, ranh con!
- Tiểu tử, hôm nay ta sẽ để cho ngươi sống không bằng chết.
Một nam tử khác giận dữ, cũng phi nước đại giết tới, hỏa văn chói mắt, năng lượng nóng bỏng phun trào toàn thân hóa thành một đầu Hỏa Xà tráng kiện quấn quanh ở trêи cánh tay phải, sinh động như thật, dữ tợn đến đáng sợ.
Khương Nghị không quan tâm mà phi nước đại tới, đón đỡ Hồ Dương.
Nhưng ngay khi Hồ Dương vung trọng đao lên, trong lúc đang định khởi xướng công kϊƈɦ, Khương Nghị còn cách đó chưa đến hai mươi mét đã vung ra ba tấm Cuồng Lôi Phù, rót linh lực vào toàn bộ ba cái.
Ầm ầm!
Ba cỗ lôi triều nhanh chóng bị dẫn bạo, cường quang càng tăng lên, lôi triều càng dữ dội hơn.
Không chỉ có đánh đến phía nam tử đang phát cuồng, bức lui hắn, cũng cuốn Khương Nghị vào trong.
Toàn thân Khương Nghị lập tức máu me đầm đìa, giống như bị thiên đao vạn quả, nhưng hắn gắt gao cắn chặt răng vững vàng đứng ở nơi đó không để ý đến đau đớn, bất chấp nguy hiểm mà giơ Ô Cương Cung chỉ về phía bên trái.
Yến Khinh Vũ bị trói với tư thế rất khó chịu, theo Khương Nghị "Xóc nảy" không ngừng ma sát phía sau lưng hắn, muốn chống thân thể lên cao lại toàn thân vô lực, chỉ có thể chịu đựng.
- Biết Sinh Tử môn không?
Khương Nghị hỏi.
- Nghe nói qua.
- Mấy năm trước, Thương Châu xuất hiện một thế lực, hình như ở Nam Cương đắc tội một đại tông môn hoặc một thế lực nào đó cho nên bị diệt môn, chỉ trốn ra được hơn trăm người. Bọn hắn đi vào Thương Châu làm xằng làm bậycướp bóc , bốn chỗ, đắc tội không ít thế lực.
- Người bên cạnh Tiêu Khuê chính là người của Sinh Tử môn.
- Hai nhi tử của Tiêu Thắng Dũng đều chiến tử tại cứ điểm, chỉ còn thừa tên độc đinh này, vẫn luôn nuông chiều bỏ mặc. Nhưng ta không nghĩ tới Tiêu Khuê lại biến thành bộ dáng buồn nôn như hiện tại, còn dám cấu kết với loại thế lực như Sinh Tử môn.
- Có phải Tiêu Thắng Dũng cấu kết với Sinh Tử môn hay không?
- Khó mà nói. Nhưng ngươi phải cẩn thận, Sinh Tử môn may mắn còn sống sót, đám người này cùng hung cực ác, coi nhẹ sinh tử. Đắc tội bọn hắn, bọn hắn mặc kệ ngươi là con nuôi của ai, nhất định sẽ muốn mạng của ngươi.
- Chỉ là một đám chó nhà có tang mà thôi.
- Ngươi... Ngươi thật sự là Khương Nghị?
Yến Khinh Vũ rất khó liên hệ với Khương Nghị trong ấn tượng và thiếu niên tâm ngoan thủ lạt trước mắt này thành một .
Khương Nghị phi nước đại trong núi rừng, mặc dù thể lực không tệ, nhưng cõng thêm một người sống sờ sờ trèo đèo lội suối chạy hơn mười dặm, vẫn còn có chút không chịu đựng nổi, tốc độ cũng dần dần chậm lại.
- Nếu không... Nghỉ một lát?
Yến Khinh Vũ cũng bị dày vò trong đoạn đường này.
- Cho ta mấy khỏa đan dược bổ sung thể lực.
Khương Nghị thở hổn hển dừng lại, nhưng lời còn chưa dứt, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, hắn biến sắc, co cẳng phi nước đại.
- Tiểu tử, tìm được ngươi rồi!
Một tiếng rít lên quanh quẩn trong rừng rậm phía sau lưng, tiếng rống to lớn chấn động đến sơn dã rung chuyển, lá rừng tuôn rơi.
Một nam tử tráng kiện cầm theo một thanh trọng đao vọt ra, đao văn lấp lóe trêи trán, đao khí lăng lệ giống như thiểm điện quấn quanh toàn thân.
Hắn tung một cước đạp nát hòn đá trước mặt, phóng lên tận trời, hai tay cầm đao bay giữa không trung, sắc mặt cực kỳ dữ tợn, đao khí toàn thân trong chốc lát hội tụ vào trong trọng đao.
Oanh !
Nam tử thay phiên bổ trọng đao vào mặt đất, mặt đất ầm ầm chấn động, sụp đổ tạo thành vết nứt to lớn, sơn lĩnh trước mặt đều giống như sắp vỡ vụn.
Mặt đất dưới chân Khương Nghị lắc lư, lảo đảo một cái, chật vật nhào ra ngoài.
- Dám trêu chọc Sinh Tử môn chúng ta, ngươi thật chán sống!
Một bóng người khác từ trong rừng đâm vọt ra, hỏa văn lấp lóe trêи trán, năng lượng mênh ʍôиɠ hội tụ trêи tay phải, mãnh liệt hỏa diễm sôi trào.
Hắn đẩy về phía trước, liệt diễm như thủy triều dâng lên mấy chục mét, cuốn về phía Khương Nghị.
- Kiên nhẫn một chút.
Khương Nghị không lo được chiếu cố Yến Khinh Vũ, quay cuồng ở tại chỗ, bỗng nhiên bùng bổ, bắt lấy chạc cây phía trước, lắc lư thật mạnh đêm bản thân mình quăng về phía không trung hiểm tránh đi liệt diễm đang lao đến.
- Có ý tứ, ha ha...
Hai người bọn hắn đều rất bất ngờ, một tiểu oa nhi rất linh hoạt, trong khi còn cõng theo một nữ nhân. Nhưng nếu bọn hắn ngăn chặn liền nhất định có thể bắt được.
Nhưng mà... Bọn hắn vừa muốn tiến lên, Khương Nghị trong dự liệu của chúng hẳn là phải chạy trốn vậy mà lại đứng tại nơi đó, giơ Ô Cương Cung chỉ về phía bọn hắn.
- Ngu xuẩn!
Nam tử dẫn theo trọng đao trực tiếp lao thẳng đến Khương Nghị.
- Ngươi làm gì? Chạy mau di.
Yến Khinh Vũ kêu lên sợ hãi, Ô Cương Cung không thể giết chết được loại cường giả cấp bậc này.
Khương Nghị trầm ổn tỉnh táo, hai tay căng cứng kéo Ô Cương Cung đến đầy tròn, tại thời điểm nam tử cách hắn không đến năm mươi mét, bỗng nhiên buông tay ra.
Cùng lúc đó, thánh văn lấp lóe trêи trán, mênh ʍôиɠ linh lực phun trào khắp toàn thân cũng thuận thế cuốn lấy Ô Cương Tiễn.
- Tiểu oa nhi, nhìn cho kỹ.
Trong khi Nam tử phi nước đại xoay vòng tại chỗ, trọng đao thay phiên xoay tròn muốn bổ Ô Cương Tiễn ra ngoài.
Nhưng mà... Ô Cương Tiễn vừa mới tuột tay liền ầm vang nổ tung, lôi triều mãnh liệt sôi trào lên.
Nguyên lai Khương Nghị gắn một tấm Cuồng Lôi Phù ở phía trêи. Không biết có phải là bởi vì Thánh linh văn của Khương Nghị , hay là do rót vào quá nhiều linh lực, Cuồng Lôi Phù tạo ra lôi triều vậy mà còn mãnh liệt hơn so với Tiêu Khuê kϊƈɦ phát, lôi triều kịch liệt bao phủ phạm vi ba bốn mươi mét.
Nam tử đang muốn vung mạnh đao, cường quang kịch liệt đâm thẳng con mắt đang trừng trừng của hắn, hét thảm một tiếng, đao thế bị loạn.
Trong chớp mắt, Ô Cương Tiễn nổ bắn ra tới, cương khí xoay tròn gào thét, xuyên thủng lồng ngực nam tử, mang theo người bay ra ngoài.
- Aaa…! Đồ hỗn trướng!
Nam tử che máu chảy ồ ạt trêи ngực, ho ra đầy máu.
- Hồ Dương!
Nam tử còn lại kinh hô.
Khương Nghị xé sợi đằng ra, ném Yến Khinh Vũ qua một hướng khác để chuyên tâm đối phó với Hồ Dương đang gào thảm.
- A a a!
Hồ Dương lại điên cuồng chống thân thể lên, không để ý máu chảy ồ ạt trêи ngực, mang theo trọng đao gầm thét về phía Khương Nghị.
Đao văn trêи trán của hắn sáng lên chói mắt, toàn thân bùng phát đao khí cường thịnh, chấn vỡ nát mấy cây đại thụ chung quanh.
- Đến a, ranh con!
- Tiểu tử, hôm nay ta sẽ để cho ngươi sống không bằng chết.
Một nam tử khác giận dữ, cũng phi nước đại giết tới, hỏa văn chói mắt, năng lượng nóng bỏng phun trào toàn thân hóa thành một đầu Hỏa Xà tráng kiện quấn quanh ở trêи cánh tay phải, sinh động như thật, dữ tợn đến đáng sợ.
Khương Nghị không quan tâm mà phi nước đại tới, đón đỡ Hồ Dương.
Nhưng ngay khi Hồ Dương vung trọng đao lên, trong lúc đang định khởi xướng công kϊƈɦ, Khương Nghị còn cách đó chưa đến hai mươi mét đã vung ra ba tấm Cuồng Lôi Phù, rót linh lực vào toàn bộ ba cái.
Ầm ầm!
Ba cỗ lôi triều nhanh chóng bị dẫn bạo, cường quang càng tăng lên, lôi triều càng dữ dội hơn.
Không chỉ có đánh đến phía nam tử đang phát cuồng, bức lui hắn, cũng cuốn Khương Nghị vào trong.
Toàn thân Khương Nghị lập tức máu me đầm đìa, giống như bị thiên đao vạn quả, nhưng hắn gắt gao cắn chặt răng vững vàng đứng ở nơi đó không để ý đến đau đớn, bất chấp nguy hiểm mà giơ Ô Cương Cung chỉ về phía bên trái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook