Đan Hoàng Võ Đế
-
Chương 15: Toàn Trường Chú Ý
Loại Ô Cương Tiễn đặc hữu của Bạch Hổ quan này, trêи cấu tạo phi thường ác độc. Phía trước không chỉ thô to, còn có ba cái tiêm lăng. Ngay khi bắn ra sẽ xoay tròn kịch liệt, chuyên môn đối phó những mãnh thú có lân giáp giày, lực sát thương cực kỳ cường đại.
Trêи trán nam tử chảy ra mồ hôi lạnh, chưa từng nghĩ tới sẽ bị một tiểu tử uy hϊế͙p͙.
Khoảng cách gần như thế, Ô Cương Cung cơ hồ trong nháy mắt liền có thể oanh tới.
- Ta chỉ đi ngang qua mà thôi, ngược lại là ngươi, vì cái gì đột nhiên hạ sát thủ với ta.
- Một lần cuối cùng, là ai phái ngươi tới.
Khuôn mặt Khương Nghị kiên nghị, thanh âm lạnh nhạt, tư thái hay khí thế đều hoàn toàn không giống như một thiếu niên.
Nam tử đột nhiên đứng thẳng người, mở hai tay ra, khóe miệng cong lên nói:
- Ta nói, ta chỉ đi ngang qua.
- Thấy không rõ trong tay của ta là cái gì sao?
- Thế nào, ngươi dám giết ta?
Bành!!
Một tiếng vang trầm, Ô Cương Tiễn thoát cung mà ra, xoay tròn tạo ra tiếng gió chói tai, trong chớp mắt đã xuyên thấu bụng nam tử, lực lượng mạnh mẽ khuấy vết thương lên to bằng nắm đấm.
Máu chảy ồ ạt!
Nam tử như bị sét đánh, toàn thân run rẩy dữ dội, hoảng hốt lui về sau hai bước, trùng điệp quỳ trêи mặt đất. Hắn khó tin khi nhìn lỗ máu trêи bụng, đều nói người Sinh Tử môn bọn hắn làm việc tàn nhẫn, tâm ngoan thủ lạt, tiểu hài tử này làm sao... So với bọn hắn còn hung ác hơn vậy?
Khương Nghị lần nữa kéo ra Ô Cương Cung, mũi tên băng lãnh tập trung vào đầu của nam tử.
- Nói ra là ai phái ngươi tới, nếu không, mũi tên tiếp theo sẽ đòi mạng ngươi!
Nam tử run rẩy ngẩng đầu, sắc mặt đột nhiên trở nên dữ tợn:
- Tiểu gia hỏa, ngươi điên rồi. Ngươi đã gây sai người, từ giờ trở đi... Là ân oán cá nhân...
Vừa dứt lời, nam tử im lặng dùng sức cắn miệng một cái, tiếp đó kịch liệt ho khan, thân ngã xuống.
Khương Nghị cảnh giác một lát, đi đến trước mặt nam tử, dùng sức đá một cước. Nam tử cứng ngắc ngã qua một bên, toàn thân bò đầy vằn đen.
- Cắn độc chết?
Khương Nghị kinh ngạc nói nhỏ, thu hồi Ô Cương Cung, dò xét một hồi ở trêи người hắn, không có tìm thấy tiêu chí thân phận gì cả.
‘Đây rốt cuộc là người nào?’
‘Không chỉ xuất thủ tàn nhẫn, đối với mình cũng rất hung ác.’
‘Vậy mà nói chết thì chết?’
- Khương Nhân? Hay là Tiêu Khuê?
Sắc mặt Khương Nghị âm trầm, người có thể hạ độc thủ với hắn, chỉ có thể là hai tên này.
Nhưng không nghĩ tới, bọn hắn cũng dám trực tiếp động thủ trong Bạch Hổ thành.
Trở lại sơn cốc.
Lòng bàn tay Khương Nghị ngưng tụ ra ngọn lửa màu vàng, dựa theo Tôi Linh Thuật chỉ đạo, thử nghiệm ngưng tụ đỉnh lô. Chỉ là cảnh giới hắn quá thấp, cũng chỉ tiếp xúc võ pháp mấy ngày ngắn ngủi mà thôi, từ sáng sớm một mực cố gắng đến đêm khuya, miễn cưỡng ngưng luyện ra một cái nồi!
Nhìn "Nồi lớn" trôi nổi trước mặt, Khương Nghị có chút im lặng. Nhưng quản nó có đẹp hay không, có tác dụng là được.
Khương Nghị lấy ra linh thảo khác, ném vào từng cây theo thứ tự, từ trong khí hải điều động ngọn lửa màu vàng, kết quả liệt hỏa bốc lên, linh thảo hóa thành tro tàn ngay tại chỗ.
Khương Nghị đau lòng một trận, ổn định lại hỏa thế, tiếp tục nếm thử. Lại là ném vào mười mấy gốc linh thảo, linh thảo tách ra nhiều loại ánh sáng sáng chói, sau đó bắt đầu khô héo, tiêu tán. Khương Nghị dựa theo Tôi Linh Thuật dẫn đạo, xảo diệu khống chế hỏa thế biến hóa, khi thì ngăn chặn liệt diễm, khi thì kϊƈɦ thích linh văn sôi trào hỏa thế, tinh thần tập trung cao độ.
Nhưng... Khi linh thảo hoàn toàn tiêu tán, một giọt linh dịch cũng không có xuất hiện. Khương Nghị không cam tâm, sau khi hơi điều chỉnh trạng thái, hắn lại tiếp tục bắt đầu nghiên cứu.
Linh thảo càng ngày càng ít, hắn đối với việc khống chế linh lực cũng dần dần trở nên thành thạo. Đây là một quá trình khống chế tinh diệu, cũng là một quá trình tôi luyện dài dằng dặc.
Khi ánh nắng sáng sớm tiến đến, một cỗ mùi thuốc bắt đầu tràn ngập ở sơn cốc. Khương Nghị mồ hôi đầm đìa, tinh thần tập trung cao độ, nhìn chằm chằm lấy một đoàn linh dịch trong suốt trong liệt diễm.
- Xong rồi!
Khương Nghị khẽ nói, linh dịch dâng lên, bị thu vào trong bình ngọc sớm đã chuẩn bị tốt.
Hắn vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh, cấp tốc khôi phục tinh thần, tiếp tục bắt đầu luyện hóa. Sau khi có kinh nghiệm cùng kỹ xảo, mọi việc cũng thuận lợi hơn rất nhiều. Những linh thảo còn sót lại kia biến mất từng đám từng đám, biến thành một giọt lại một giọt linh dịch, cất vào bình ngọc, cuối cùng thu đầy một bình.
- Cũng không tệ lắm, cũng không biết hiệu quả như thế nào.
- Hẳn là không kém bất kỳ ai đâu.
Trêи mặt Khương Nghị rốt cục lộ ra nét vui mừng, cầm lấy bình ngọc uống một hớp nhỏ.
Linh dịch vào cơ thể giống như một dòng suối trong chảy qua kinh mạch toàn thân, tiêu trừ hết mỏi mệt của thân thể, cũng như nuôi dưỡng huyết nhục thần hồn.
Không cần luyện hóa, bọn chúng cấp tốc hội tụ đến khí hải. Giống như Tôi Linh Thuật miêu tả, dạng linh dịch này có thể trực tiếp tiến vào khí hải, cũng biến thành phóng thích võ pháp, kéo dài luyện hóa trong lúc vô hình ma luyện Khương Nghị về việc khống chế linh lực, cảnh giới một mực ổn định hình như đã chạm tới hàng rào ngũ trọng thiên.
Khương Nghị rót toàn bộ linh dịch vào trong miệng, linh lực lao nhanh, hội tụ vào khí hải. Một cỗ kim quang chói mắt dâng lên, từ bên trong chiếu sáng toàn thân, Kim Viêm thánh văn bùng nổ phụ trợ Khương Nghị giống như một tôn Thánh Tử.
Không biết qua bao lâu, trong cõi U Minh chợt có một tiếng vang nhỏ, cảnh giới kịch liệt lắc lư rốt cục đã đột phá hàng rào, tiến vào Linh Anh cảnh đệ ngũ trọng thiên.
Thân thể cùng lúc cho phản hồi tương ứng, khí hải mãnh liệt khuếch tán, tinh khí thần cường thịnh hơn rất nhiều.
Kinh mạch và mạch máu quấn quanh, cảm giác như huyết nhục và xương cốt toàn thân đều trở nên cứng cáp hơn.
- Rốt cục cũng đột phá.
Khương Nghị dò xét thân thể, mặc dù vượt qua một trọng thiên có chút gian nan, nhưng đối với một người không có bất kỳ đạo sư chỉ đạo, chỉ là người mới học mà nói thì đã phi thường khó được.
- Xem ra luyện linh dịch và võ pháp có thể phụ trợ lẫn nhau, cũng không thể chậm trễ.
Khương Nghị tìm được bí quyết bước đầu.
- Uyển Nhi, nghỉ ngơi thật tốt, ta đến Đại Hoang đây.
- Nghị ca ca, chú ý an toàn, ta chờ huynh trở về.
Sáng sớm, Khương Nghị tạm biệt Uyển Nhi, ngụy trang đơn giản sau đó rời khỏi sơn cốc.
Khi hắn đi đến nơi vùi lấp thi thể trước đó vậy mà cái gì cũng biến mất, vết tích đều bị xử lý sạch sẽ. Trong lòng Khương Nghị tăng thêm vài phần cẩn thận, chạy tới cứ điểm thứ tám. Mặc dù hắn muốn che giấu thân phận, nhưng chỉ mới mười ba tuổi dù sao vẫn quá nhỏ, vừa đứng trong nhóm người tất cả đều là hán tử vai u thịt bắp thì lập tức đã tạo nên chú ý.
Thời điểm trước kia, không có ai để ý đến một hài tử như vậy, nhưng bây giờ không giống với lúc trước.
- Hắn cũng dám đơn độc tiến vào Đại Hoang, không sợ bị người khác hại chết?
Đám tán tu chú ý đến Khương Nghị, cảm giác tiểu tử này không quá thông minh.
- Khương Nghị, Bạch Hoa sư huynh đã tiếp nhận lời khiêu chiến của ngươi! Sau ba tháng, chúng ta chờ ngươi ở Thương Châu võ viện. Chỉ mong ngươi có thể sống đến ngày đó.
Các đệ tử võ viện cao ngạo chú ý tới hắn.
Trêи trán nam tử chảy ra mồ hôi lạnh, chưa từng nghĩ tới sẽ bị một tiểu tử uy hϊế͙p͙.
Khoảng cách gần như thế, Ô Cương Cung cơ hồ trong nháy mắt liền có thể oanh tới.
- Ta chỉ đi ngang qua mà thôi, ngược lại là ngươi, vì cái gì đột nhiên hạ sát thủ với ta.
- Một lần cuối cùng, là ai phái ngươi tới.
Khuôn mặt Khương Nghị kiên nghị, thanh âm lạnh nhạt, tư thái hay khí thế đều hoàn toàn không giống như một thiếu niên.
Nam tử đột nhiên đứng thẳng người, mở hai tay ra, khóe miệng cong lên nói:
- Ta nói, ta chỉ đi ngang qua.
- Thấy không rõ trong tay của ta là cái gì sao?
- Thế nào, ngươi dám giết ta?
Bành!!
Một tiếng vang trầm, Ô Cương Tiễn thoát cung mà ra, xoay tròn tạo ra tiếng gió chói tai, trong chớp mắt đã xuyên thấu bụng nam tử, lực lượng mạnh mẽ khuấy vết thương lên to bằng nắm đấm.
Máu chảy ồ ạt!
Nam tử như bị sét đánh, toàn thân run rẩy dữ dội, hoảng hốt lui về sau hai bước, trùng điệp quỳ trêи mặt đất. Hắn khó tin khi nhìn lỗ máu trêи bụng, đều nói người Sinh Tử môn bọn hắn làm việc tàn nhẫn, tâm ngoan thủ lạt, tiểu hài tử này làm sao... So với bọn hắn còn hung ác hơn vậy?
Khương Nghị lần nữa kéo ra Ô Cương Cung, mũi tên băng lãnh tập trung vào đầu của nam tử.
- Nói ra là ai phái ngươi tới, nếu không, mũi tên tiếp theo sẽ đòi mạng ngươi!
Nam tử run rẩy ngẩng đầu, sắc mặt đột nhiên trở nên dữ tợn:
- Tiểu gia hỏa, ngươi điên rồi. Ngươi đã gây sai người, từ giờ trở đi... Là ân oán cá nhân...
Vừa dứt lời, nam tử im lặng dùng sức cắn miệng một cái, tiếp đó kịch liệt ho khan, thân ngã xuống.
Khương Nghị cảnh giác một lát, đi đến trước mặt nam tử, dùng sức đá một cước. Nam tử cứng ngắc ngã qua một bên, toàn thân bò đầy vằn đen.
- Cắn độc chết?
Khương Nghị kinh ngạc nói nhỏ, thu hồi Ô Cương Cung, dò xét một hồi ở trêи người hắn, không có tìm thấy tiêu chí thân phận gì cả.
‘Đây rốt cuộc là người nào?’
‘Không chỉ xuất thủ tàn nhẫn, đối với mình cũng rất hung ác.’
‘Vậy mà nói chết thì chết?’
- Khương Nhân? Hay là Tiêu Khuê?
Sắc mặt Khương Nghị âm trầm, người có thể hạ độc thủ với hắn, chỉ có thể là hai tên này.
Nhưng không nghĩ tới, bọn hắn cũng dám trực tiếp động thủ trong Bạch Hổ thành.
Trở lại sơn cốc.
Lòng bàn tay Khương Nghị ngưng tụ ra ngọn lửa màu vàng, dựa theo Tôi Linh Thuật chỉ đạo, thử nghiệm ngưng tụ đỉnh lô. Chỉ là cảnh giới hắn quá thấp, cũng chỉ tiếp xúc võ pháp mấy ngày ngắn ngủi mà thôi, từ sáng sớm một mực cố gắng đến đêm khuya, miễn cưỡng ngưng luyện ra một cái nồi!
Nhìn "Nồi lớn" trôi nổi trước mặt, Khương Nghị có chút im lặng. Nhưng quản nó có đẹp hay không, có tác dụng là được.
Khương Nghị lấy ra linh thảo khác, ném vào từng cây theo thứ tự, từ trong khí hải điều động ngọn lửa màu vàng, kết quả liệt hỏa bốc lên, linh thảo hóa thành tro tàn ngay tại chỗ.
Khương Nghị đau lòng một trận, ổn định lại hỏa thế, tiếp tục nếm thử. Lại là ném vào mười mấy gốc linh thảo, linh thảo tách ra nhiều loại ánh sáng sáng chói, sau đó bắt đầu khô héo, tiêu tán. Khương Nghị dựa theo Tôi Linh Thuật dẫn đạo, xảo diệu khống chế hỏa thế biến hóa, khi thì ngăn chặn liệt diễm, khi thì kϊƈɦ thích linh văn sôi trào hỏa thế, tinh thần tập trung cao độ.
Nhưng... Khi linh thảo hoàn toàn tiêu tán, một giọt linh dịch cũng không có xuất hiện. Khương Nghị không cam tâm, sau khi hơi điều chỉnh trạng thái, hắn lại tiếp tục bắt đầu nghiên cứu.
Linh thảo càng ngày càng ít, hắn đối với việc khống chế linh lực cũng dần dần trở nên thành thạo. Đây là một quá trình khống chế tinh diệu, cũng là một quá trình tôi luyện dài dằng dặc.
Khi ánh nắng sáng sớm tiến đến, một cỗ mùi thuốc bắt đầu tràn ngập ở sơn cốc. Khương Nghị mồ hôi đầm đìa, tinh thần tập trung cao độ, nhìn chằm chằm lấy một đoàn linh dịch trong suốt trong liệt diễm.
- Xong rồi!
Khương Nghị khẽ nói, linh dịch dâng lên, bị thu vào trong bình ngọc sớm đã chuẩn bị tốt.
Hắn vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh, cấp tốc khôi phục tinh thần, tiếp tục bắt đầu luyện hóa. Sau khi có kinh nghiệm cùng kỹ xảo, mọi việc cũng thuận lợi hơn rất nhiều. Những linh thảo còn sót lại kia biến mất từng đám từng đám, biến thành một giọt lại một giọt linh dịch, cất vào bình ngọc, cuối cùng thu đầy một bình.
- Cũng không tệ lắm, cũng không biết hiệu quả như thế nào.
- Hẳn là không kém bất kỳ ai đâu.
Trêи mặt Khương Nghị rốt cục lộ ra nét vui mừng, cầm lấy bình ngọc uống một hớp nhỏ.
Linh dịch vào cơ thể giống như một dòng suối trong chảy qua kinh mạch toàn thân, tiêu trừ hết mỏi mệt của thân thể, cũng như nuôi dưỡng huyết nhục thần hồn.
Không cần luyện hóa, bọn chúng cấp tốc hội tụ đến khí hải. Giống như Tôi Linh Thuật miêu tả, dạng linh dịch này có thể trực tiếp tiến vào khí hải, cũng biến thành phóng thích võ pháp, kéo dài luyện hóa trong lúc vô hình ma luyện Khương Nghị về việc khống chế linh lực, cảnh giới một mực ổn định hình như đã chạm tới hàng rào ngũ trọng thiên.
Khương Nghị rót toàn bộ linh dịch vào trong miệng, linh lực lao nhanh, hội tụ vào khí hải. Một cỗ kim quang chói mắt dâng lên, từ bên trong chiếu sáng toàn thân, Kim Viêm thánh văn bùng nổ phụ trợ Khương Nghị giống như một tôn Thánh Tử.
Không biết qua bao lâu, trong cõi U Minh chợt có một tiếng vang nhỏ, cảnh giới kịch liệt lắc lư rốt cục đã đột phá hàng rào, tiến vào Linh Anh cảnh đệ ngũ trọng thiên.
Thân thể cùng lúc cho phản hồi tương ứng, khí hải mãnh liệt khuếch tán, tinh khí thần cường thịnh hơn rất nhiều.
Kinh mạch và mạch máu quấn quanh, cảm giác như huyết nhục và xương cốt toàn thân đều trở nên cứng cáp hơn.
- Rốt cục cũng đột phá.
Khương Nghị dò xét thân thể, mặc dù vượt qua một trọng thiên có chút gian nan, nhưng đối với một người không có bất kỳ đạo sư chỉ đạo, chỉ là người mới học mà nói thì đã phi thường khó được.
- Xem ra luyện linh dịch và võ pháp có thể phụ trợ lẫn nhau, cũng không thể chậm trễ.
Khương Nghị tìm được bí quyết bước đầu.
- Uyển Nhi, nghỉ ngơi thật tốt, ta đến Đại Hoang đây.
- Nghị ca ca, chú ý an toàn, ta chờ huynh trở về.
Sáng sớm, Khương Nghị tạm biệt Uyển Nhi, ngụy trang đơn giản sau đó rời khỏi sơn cốc.
Khi hắn đi đến nơi vùi lấp thi thể trước đó vậy mà cái gì cũng biến mất, vết tích đều bị xử lý sạch sẽ. Trong lòng Khương Nghị tăng thêm vài phần cẩn thận, chạy tới cứ điểm thứ tám. Mặc dù hắn muốn che giấu thân phận, nhưng chỉ mới mười ba tuổi dù sao vẫn quá nhỏ, vừa đứng trong nhóm người tất cả đều là hán tử vai u thịt bắp thì lập tức đã tạo nên chú ý.
Thời điểm trước kia, không có ai để ý đến một hài tử như vậy, nhưng bây giờ không giống với lúc trước.
- Hắn cũng dám đơn độc tiến vào Đại Hoang, không sợ bị người khác hại chết?
Đám tán tu chú ý đến Khương Nghị, cảm giác tiểu tử này không quá thông minh.
- Khương Nghị, Bạch Hoa sư huynh đã tiếp nhận lời khiêu chiến của ngươi! Sau ba tháng, chúng ta chờ ngươi ở Thương Châu võ viện. Chỉ mong ngươi có thể sống đến ngày đó.
Các đệ tử võ viện cao ngạo chú ý tới hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook