Đầu tôi đau như búa bổ, đau đến mức tôi phải hít vào một hơi.
Che sau ót quay đầu lại nhìn lại, tôi thấy trên mép giường có mấy vết nứt.
Một nhùm tóc nhỏ bị mắc kẹt trong đó, còn mang theo vết máu...
Tôi: "..."
Cửa phòng bị đẩy ra, Trương què nhanh chóng bước vào nhà, cảnh giác hỏi tôi có chuyện gì vậy?
Tôi chỉ vào mép giường giải thích, nói tóc tôi bị mắc kẹt vào trong đó.
Trương què yên tâm, lại ra khỏi phòng.
Khúc nhạc đệm này không ảnh hưởng đến sự mệt nhọc của tôi.
Tôi nằm trên giường và nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Nhưng tôi luôn cảm thấy bị ai đó nhìn chằm chằm, ngủ được cũng không an ổn.
Không biết ngủ bao lâu, tôi mơ mơ màng màng tỉnh lại, ngồi dậy, nhìn về phía bên phải phòng.
Trong lúc ngủ mơ, tôi cảm giác được cái nhìn chăm chăm ở phía bên kia là mạnh nhất.
Một cái tủ quần áo bằng gỗ kiểu cũ dựa vào tường.
Tôi đi xuống giường.
Đưa tay ra, liền mở cửa tủ quần áo ra.
Một luồng gió lạnh vọt ra, tôi rụt cổ lại
Tủ quần áo được nhét đầy quần áo, trong đó có một hộp gỗ.
Cảm giác cái nhìn chăm chăm kia là đến từ chiếc hộp gỗ này.
Tôi cau mày và sờ vào nó.
Hộp gỗ giống như một khối băng, lạnh đến tê tay!
Tôi chợt rụt tay lại, cảm thấy khá tỉnh táo.
Bên kia lại truyền đến giọng nói bất an.
"Con ... Con đang làm gì vậy?”
Tôi nghiêng đầu nhìn, là Tưởng Thục Lan đứng ở cửa, không biết bà tới từ lúc nào, bất an nhìn tôi.
Tôi thuận tay đóng tủ quần áo lại, nói không sao, lại hỏi bà bị sao vậy?
Tưởng Thục Lan thấp giọng nói trời sắp tối rồi, ăn cơm tối để còn chuẩn bị lên núi.
Trong lòng tôi khẽ nhảy lên, hầu kết khẽ lăn.
Đứa bé kia, cũng chính là em gái của tôi, làm cho tôi tâm thần không yên.
Nhưng cõng xác càng làm cho tôi căng thẳng hơn.
Dù sao học nhiều năm như vậy, nhưng tôi vẫn chưa thật sự cõng qua.
Ông Tưởng bị quỷ giết, ngày hôm qua còn xác chết vùng dậy, hiển nhiên cũng là hung thi.
Suy nghĩ lộn xộn, tôi theo Tưởng Thục Lan ra khỏi phòng.
Đội kèn Xô-na bên ngoài viện và Chu Quang cũng đang ăn.
Chiếc bàn trong phòng chính bày đầy thịt, còn có một ít bánh bột ngô.
Sân nhỏ an tĩnh, lộ ra một loại cảm giác áp bách quái dị.
Nhanh chóng ăn cơm xong, Trương què ho một tiếng rồi dẫn tôi đi ra ngoài sân.
Chu Quang hô một tiếng, đội kèn Xô-na lại thổi lên.
Những khúc nhạc chói tai vang vọng trong màn đêm yên tĩnh.
Trương què đi một vòng quanh xác ông Tưởng.
Ông nắm lấy đầu vai ông Tưởng, để xác ông ta đứng thẳng lên.
Ông Tưởng vậy mà lại nhổ ra một đoạn sừng trâu già trong miệng.
Trương què vỗ nhẹ vào sừng trâu già rồi nhét trở về.
Ông lườm tôi một cái, bảo tôi hãy chuẩn bị sẵn sàng, tôi cõng xác, còn ông dẫn đường.
Tôi lập tức đeo găng tay và lấy ra một sợi dây thừng từ cái gùi sau lưng.
Tôi quấn dây thừng vòng quanh xác ông Tưởng.
Chẳng bao lâu, ông ta đã bị trói thành một chiếc bánh chưng.
Tôi lại lấy ra một tấm bùa, dán ở giữa đỉnh đầu ông Tưởng.
Đúng lúc này, Trương què rướng cổ họng thét to.
"Người chết phải đi, con gái tới đưa tiễn."
"Hoàng Tuyền có đường đi, trong nhà chớ dừng lại! Nhấc xác lên khỏi mặt đất!"
Đột nhiên, sợi dây thừng trên xác ông Tưởng dường như bị kéo căng, giống như sắp đứt.
Khuôn mặt người chết của ông ta đặc biệt căng cứng, tròng mắt trừng càng lớn!
Tôi bị giật mình.
Trương què thúc giục: "Hồng Hà, nâng xác lên, cắt đứt địa khí!”
Tôi cắn cắn đầu lưỡi, nhanh chóng tỉnh táo lại, trực tiếp cõng thi thể ông Tưởng lên!
Lúc đó tôi chỉ có cảm giác như mình đang vác một tảng đá lớn, nặng đến nỗi đầu gối khuỵu xuống!
Tôi kêu lên một tiếng đau đớn, cố gắng chống đỡ mới đứng vững...
Nhưng sắc mặt tôi đã thay đổi.
Đây là ông Tưởng lại xác chết vùng dậy ...
Chỉ có khi xác chết vùng dậy hóa sát, thi thể mới vô cùng nặng như vậy!
Nhưng ông ta còn cắn sừng trâu già mà!
Vậy mà cũng có thể xác chết vùng dậy được hả?
May mà vừa rồi quấn bằng dây thừng chu sa, nếu không, khẳng định ông ta sẽ bóp cổ tôi từ phía sau!
Tiếng kèn càng lúc càng chói tai, tôi cảm thấy đầu đều có chút ong ong.
Trương Què rút ra một cây thước dài bằng cánh tay, quất lên người ông Tưởng.
Ông nghiêm khắc nói: "Ông Tưởng à, người chết đèn tắt, lên núi nhập thổ!”
Một màn quái dị đã xảy ra, tôi cảm thấy cái xác nhẹ hơn không ít...
Giống như ông Tưởng không còn căng thẳng nữa.
Trương què lại chào hỏi thêm hai tiếng.
Chu Quang sai người nâng quan tài lên.
Tưởng Thục Lan mặc đồ tang, trong ngực ôm di ảnh, đi về phía trước.
Tất cả chúng ta đều đi theo bà.
Kèn Xô-na ai oán uyển chuyển, tiếng khóc đầy bi thương, hòa với gió đêm càng làm cho tâm trạng buồn bã nặng nề hơn.
......
Cuối cùng cũng đi qua thôn, đến con đường Kê Canh bên ngoài núi.
Tôi cảm giác tay mình bị xiết như muốn trầy da, mà cái xác vẫn muốn rơi xuống.
Trên trán tôi lấm tấm mồ hôi, ông Tưởng tại sao lại xác chết vùng dậy rồi?
Cái xác không thể rơi xuống!
Quan tài người chết không thể rơi xuống đất, người cõng xác cũng tuyệt đối không thể thả cái xác giữa chừng.
Nếu không, người chết sẽ không về nhà, cũng không cách nào chôn cất nữa, sẽ trở thành cô hồn dã quỷ!
Cô hồn dã quỷ không có nhà để về, không có âm phủ để đi, sẽ quấn lấy người cõng xác, muốn cho ymột câu trả lời thỏa đáng, y cũng sẽ trở nên hung dữ, làm hại đến tính mạng của người thường!
Không nghĩ thì không sao, mà nghĩ thì tôi liền cảm thấy ông Tưởng càng nặng hơn...
Theo bản năng, tôi cúi đầu nhìn xuống chân.
Lập tức, da đầu tôi đều tê dại.
Trên mắt cá chân ông Tưởng lại treo một sợi dây thừng, dây thừng buộc một tảng đá lớn!
Tôi lập tức liền hô một tiếng chú Trương.
Phía trước, Trương què quay đầu lại nhìn tôi một cái, lộ ra vẻ hỏi thăm.
Tôi vội vàng nói rằng có một hòn đá kéo chân.
Trương què bước nhanh đến bên cạnh tôi, ông nhìn chằm chằm hai chân ông Tưởng, mặt trầm như nước.
Ông lấy ra một con dao găm, trực tiếp cắt đứt dây thừng.
Tôi nhất thời cảm thấy trên lưng buông lỏng.
Đội kèn Xô-na ngừng lại, nhìn về phía chúng tôi, Tưởng Thục Lan cũng bất an quay đầu lại.
Trương què nghiêm túc hét lên: "Tiếp tục thổi, tiếp tục đi! Người chết không rơi không dừng bước!" Đội kèn Xô-na mới tiếp tục đi phía trước.
Trương què thấp giọng nói: "Chính ông ta cũng không nghĩ tới, là có người muốn kéo ông ta xuống, trong thôn này thật không yên ổn! Đi thôi, chôn là ổn thôi.”
Trong lòng tôi hơi hồi hộp một chút, chẳng lẽ lại là con bé kia?
Tiếp tục đi về phía trước ...
Trong nháy mắt, chúng tôi băng qua con đường Kê Canh và đến chân đồi.
Chu Quang chỉ vào núi, nói chuyện với Tưởng Thục Lan.
Tôi rất quen thuộc, anh ta đang nói nơi thích hợp chôn người.
Ngay sau đó, Chu Quang đã dẫn đường ở phía trước.
Chúng tôi đi theo một lần nữa.
Nhưng bất tri bất giác, chúng ta vậy mà leo lên đỉnh núi...
Ông Tưởng muốn chôn trên đỉnh núi?
Tôi theo bản năng liếc mắt nhìn bên phải một cái, cái hố lớn tối hôm qua đào vẫn còn ở đó.
Chỉ có điều, hộp đồng chứa đầy máu đã biến mất.
Tưởng Thục Lan có chút không thích hợp.
Bà vậy mà cũng liếc nhìn cái hố đất kia, sắc mặt còn có chút bất thường.
Trong lòng tôi nghi hoặc, bà nhìn cái hố này làm cái gì?
Lúc này, Chu Quang chọc chọt bả vai Tưởng Thục Lan, thấp giọng hỏi bà nhìn cái gì? Không phải phía tây, nơi đào mộ là ở phía đông.
Tưởng Thục Lan cúi đầu, đi về phía đông.
Tất cả chúng ta đều đi theo.
Dừng ở một chỗ hơi bằng phẳng, Chu Quang chỉ một vị trí, bảo Tưởng Thục Lan đào mộ.
Trong thời gian này, tôi không dám đặt xác xuống.
Phải đào xong mộ, đặt quan tài xong, người cõng xác mới có thể thả xác vào quan tài.
Cái xác chỉ có thể rơi vào quan tài, không thể rơi ở nơi khác!
Nhưng lúc này, tai tôi lại tê dại và ngứa ngáy, giống như là bị thổi một hơi.
Tôi vô thức quay lại.
Sừng trâu trên miệng ông Tưởng đột nhiên rơi ra.
Tấm bùa dán trên trán ông ta cũng rơi xuống.
Tiếng lạch cạch vang lên, dây thừng trên người ông ta cũng bị đứt!
Đầu ông ta nghiêng về phía tôi.
Tròng mắt đen như mực kia lộ ra oán độc cùng sát khí!
Đầu tôi ong ong và tôi nghe thấy một câu khàn khàn hung ác.
"Con hoang, nếu mày dám trở về, tao chết cũng phải dẫn mày theo!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook