Dẫn Đường Thật Sự Không Muốn Cuốn Theo Chiều Gió
-
C12: Tôi nói thả tôi ra
Editor: spring ^^ | Beta-er: lnc
Lục Tẫn Triêu ngủ thêm mấy tiếng nữa. Rạng sáng bốn giờ, anh tỉnh lại.
Trong đầu rất lộn xộn, cộng thêm cơn đau váng vất và mê man.
Lục Tẫn Triêu cau mày thả lỏng, không biết có phải do anh ngủ quá lâu không mà thấy hơi buồn nôn.
Ký ức dần dần sống lại. Hôm qua anh trực ban suốt một ngày, đến đêm lại cấp cứu ba bệnh nhân bị thương nặng ở vùng ngực, còn trấn an lính gác rơi vào mất kiểm soát, bất luận là thân thể hay tinh thần đều tiêu hao cực lớn, té xỉu ngay trước cửa nhà.
Sau đó... Sau đó có một vài cảnh tượng mơ hồ, hình như trong khoảng thời gian đó anh có tỉnh lại một lần, nhưng cụ thể thì không nhớ rõ.
Chưa đến ba tiếng nữa anh lại cần phải đi làm. Lục Tẫn Triêu đã tỉnh táo, sẽ không tiếp tục ngủ nữa. Anh xoay người ngồi dậy, xoa thái dương đi ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị làm ít đồ ăn.
Anh vừa mới bước vào trong bếp thì chợt nghe thấy tiếng Lâm Khiếu Minh mở cửa, dò đầu ra nhìn, đối diện với ánh mắt của lính gác.
Lâm Khiếu Minh thấy ánh mắt sáng trong của Lục Tẫn Triêu thì chắc chắn anh đã khôi phục bình thường: "Anh khá hơn chút nào không?"
"Đầu vẫn còn hơi đau, nhưng không có gì đáng ngại." Ký ức rõ ràng cuối cùng của Lục Tẫn Triêu kết thúc ở cảnh Lâm Khiếu Minh tiến lên một bước đỡ lấy anh: "Cám ơn cậu."
Lâm Khiếu Minh khoát khoát tay, cậu đi đến ghế sofa ngồi xuống, trên khuôn mặt là vẻ nghiêm túc chưa từng có trước đó.
"Anh bị quá tải, hôn mê gần một ngày, về sau tuyệt đối không được sử dụng tinh thần lực như vậy nữa. Đây là tình huống kiêng kỵ nhất đối với dẫn đường, một khi quá tải, dẫn đường sẽ rơi vào trạng thái hoàn toàn không đề phòng, ngỡ có kẻ rắp tâm tới gần, hậu quả khó mà lường được."
Lục Tẫn Triêu đã nhạy bén nhận ra điều gì đó: "Ừm... Có phải tôi làm ra chuyện kỳ quặc gì không?"
"Vẫn còn ổn." Lâm Khiếu Minh hời hợt lướt qua: "Cũng may cuối cùng anh vẫn chống cự được đến cửa nhà, nhất định phải chú ý, tuyệt đối không được có lần sau."
Nếu Lâm Khiếu Minh không muốn nói, Lục Tẫn Triêu biết nhất định không thể hỏi được gì từ trong miệng cậu, nên anh không truy hỏi nữa.
Trong lòng Lục Tẫn Triêu tràn ngập hoài nghi và bối rối, trong lúc quá tải rốt cuộc anh đã làm gì mà khiến Lâm Khiếu Minh có phản ứng như vậy?
Lục Tẫn Triêu cố gắng suy nghĩ, nhưng tất cả giống như vừa uống rượu vừa xem phim, anh không hề có ký ức, chỉ nhớ mang máng trong lúc đó anh từng ngắn ngủi tỉnh lại một lần.
... Hy vọng không quá mất mặt.
Lâm Khiếu Minh hỏi: "Anh sử dụng tinh thần lực ở bên ngoài à?"
Lục Tẫn Triêu gật đầu: "Hôm qua khoa cấp cứu đón ba bệnh nhân bị tai nạn giao thông, tất cả đều bị thương nặng ở vùng ngực, cần mổ cấp cứu. Một người bị rách màng tim và lá lách, một người bị đứt phế quản chính trái, một người bị gãy tám cái xương sườn, đồng thời động mạch bị xương cốt đâm thủng. Lúc đó tôi vẫn còn ở bệnh viện, nên họ tôi qua thực hiện ca mổ sáu tiếng."
Lâm Khiếu Minh có điều nhận ra: "Một mình anh, ba bệnh nhân?"
"Cũng không hẳn. Có rất nhiều bác sĩ cấp cứu và điều dưỡng cùng thực hiện, chẳng qua tôi là mổ chính của cả ba ca phẫu thuật, lúc sau đồng nghiệp đến nên hơi khá hơn chút."
Lục Tẫn Triêu tạm dừng, bổ sung thêm: "Thật ra bác sĩ mổ chính đồng thời làm mấy cuộc phẫu thuật là chuyện rất bình thường, dù sao thì cũng có những bước đi như mở ngực hay khâu lại cần phụ mổ và điều dưỡng hoàn thành, có thể dư ra thời gian đi thực hiện phần chủ chốt của một ca phẫu thuật khác."
"Người gãy mất tám cái xương sườn là một lính gác, lúc vừa được đưa tới anh ta đang mất kiểm soát do đau đớn, tôi lâm thời trấn an anh ta, đóng lại cảm giác đau của anh ta. Sau đó, trong lúc phẫu thuật có khả năng tôi đã bất giác sử dụng tinh thần lực, cho nên mới... biến thành dáng vẻ đó."
Lâm Khiếu Minh không hề kinh ngạc, cậu đã có một đánh giá đại khái về năng lực của Lục Tẫn Triêu. Khi anh vẫn còn chưa chân chính thức tỉnh, anh đã có thể dựa vào bản năng tiến hành trấn an giác quan đối với cậu.
"Rất dễ bị phát hiện, bệnh viện các anh không có dẫn đường khác sao?"
"Tình huống lúc đó rất khẩn cấp, dẫn đường khác đi đến khoa cấp cứu cũng cần thời gian, nếu tôi không trấn an, người lính gác kia sẽ chết."
Lục Tẫn Triêu nhớ đến hành động Hứa Vân Phỉ dẫn Vu Huy đi chỗ khác tối hôm qua, trong lòng hiểu ra: "Có thể tôi đã bị phát hiện, nhưng cô ấy hẳn sẽ không nói ra."
Lâm Khiếu Minh biết thân phận của Lục Tẫn Triêu không có khả năng vẫn luôn giấu giếm, chỉ là bại lộ tại nơi này trong lúc mấu chốt sẽ tương đối nguy hiểm, nếu khiến cho Thánh Sở hoặc Tháp chú ý đến, cậu cũng sẽ bại lộ dưới rất nhiều tầm mắt.
Với thiên phú của Lục Tẫn Triêu, anh không nên một mực ở tại hành tinh Nam Thiên hẻo lánh này.
Lục Tẫn Triêu vẫn không nhịn được mà nhớ lại, rốt cuộc trong lúc quá tải anh đã làm cái gì, anh lơ đãng mở tủ lạnh ra: "Tôi ăn qua loa chút gì đó, cậu muốn không?"
"Được."
Lục Tẫn Triêu nấu một nồi miến, bê lên bàn ăn trong phòng ăn, thuận tay bật TV lên.
Kênh số 1 đang chiếu tin thời sự quốc gia ngày hôm qua: Sáng sớm hôm qua, một vị quan lớn nắm giữ chức vụ quan trọng tại hành tinh Thủ Đô bị phát hiện đã tự sát trong nhà, sau khi cảnh sát điều tra, tuyên bố một di thư được để lại hiện trường.
Nội dung di thư không được báo cáo, điểm đáng ngờ của sự kiện này tầng tầng lớp lớp, nhấc lên sóng to gió lớn. Những bài thảo luận như sóng thần bao phủ toàn bộ mạng xã hội, dưới áp lực của dư luận, Grenisou tuyên bố tham gia điều tra.
Lục Tẫn Triêu không nhịn được mà nói: "Lại cần phải Grenisou đến điều tra, có phần không ổn rồi."
Grenisou, cái tên này từng là câu thần chú của mấy chục tỷ gia đình trên đế quốc dùng để đe dọa trẻ con không nghe lời - nếu không ngoan thì sẽ bị người của Grenisou bắt đi, các bố mẹ nói như vậy.
Nó là Cục Tình báo của Liên bang, nuôi dưỡng vô số đặc công và gián điệp. Bọn họ như hồn ma mai phục tại từng ngóc ngách của Liên bang, tin tức tình báo đến từ các nơi trên thế giới bện thành võng, bao phủ lên mỗi người.
Lâm Khiếu Minh, vị Grenisou chân chính này nhìn thoáng qua dinh thự của quan lớn đang không ngừng có cảnh sát ra vào trên màn hình, thấp giọng nói: "Lại là bị tự sát."
Lục Tẫn Triêu từ chối cho ý kiến, anh không quá am hiểu chính trị, nhưng năm đó học đại học tại hành tinh Thủ Đô, anh cũng từng nghe nói đến những chuyện tương tự. Đấu tranh chính trị giữa những gia tộc lớn kia tàn nhẫn và kinh khủng đến mức người thường khó mà tưởng tượng ra được.
Lâm Khiếu Minh biết vị quan lớn đã chết này. Căn cứ những thông tin tương quan từ kiếp trước, người này làm Bộ trưởng Bộ Vệ sinh, thời điểm này đại khái ông ta đang định ra dự thảo nghị quyết liên quan đến việc cấm thuốc phiện điện tử, kỳ vọng cứu vớt đám con cháu nhà giàu tìm việc vui và đám nghiện ngập trong khu ổ chuột, dẫn dắt bọn họ quay trở lại cuộc sống bình thường.
Hoặc nói rõ hơn, vì để tô điểm thêm chút chiến tích xinh đẹp nhằm hướng đến việc tranh cử chức Thủ tướng sang năm.
Lúc đưa ra phương án này, ông ta nên nghĩ tới những tài phiệt vơ vét lợi nhuận kếch xù dựa vào sản xuất thuốc phiện điện tử sẽ không bỏ qua cho ông ta.
Mà tài chính của quốc gia lại cần tiền thuế thu được từ đám tài phiệt chống đỡ. Nếu để Grenisou tham gia điều tra, bọn họ chỉ đơn giản là thu thập toàn bộ manh mối rồi tập hợp thành chân tướng, niêm phong bên trong phòng hồ sơ tuyệt mật thôi.
Chưa đến một tháng, mọi người sẽ quên đi vị Bộ trưởng Bộ Vệ sinh tự sát này, bắt đầu chú ý những chiến tích mà vị bộ trưởng mới được bổ nhiệm muốn làm.
Lục Tẫn Triêu hoàn toàn không có hứng thú với chính trị, anh phất tay đổi kênh, màn hình lóe lên kênh tin tức địa phương hành tinh Nam Thiên, trong chương trình chiếu lại chợt xuất hiện khuôn mặt của quan chấp hành.
Lâm Khiếu Minh bỗng hỏi: "Đúng rồi, anh có biết rõ quan chấp hành ở đây không?"
"Quan chấp hành ấy hả? Tôi không rõ lắm. Tôi vừa trở về được ba năm, không có nhận thức gì nhiều. Tôi nhớ hồi nhỏ người ngồi trên vị trí này không phải là ông ta."
Lục Tẫn Triêu cẩn thận ngẫm nghĩ, so với các tin tức chính trị, đầu anh lóe lên mấy tin đồn nhảm nhí đầu tiên: "Có điều nghe đồn là ông ta có đam mê với trẻ con. Mấy năm trước, bạn thân hồi trẻ của ông ta là Heimler bị tuôn ra bê bối liên quan đến việc này, đã bị bắt, phỏng chừng ông ta cũng không thoát khỏi quan hệ."
"Dân chúng bình thường như chúng ta hoàn toàn không thể tưởng được trong hệ thống chính trị rốt cuộc cất giấu bao nhiêu tên cặn bã, cũng không làm được điều gì."
Lục Tẫn Triêu đổi kênh khác, cuối cùng cũng tìm được nội dung muốn xem.
"Quả thực." Lâm Khiếu Minh rũ mắt. Đời trước cậu bị cuốn vào trung tâm tranh đấu chính trị, từng thấy rất rất nhiều chuyện bẩn thỉu, ngay cả chính cậu cũng không hề sạch sẽ.
Không thể lặp lại vận mệnh của đời trước.
Suy xét đến việc Lục Tẫn Triêu vừa mới khôi phục lại, Lâm Khiếu Minh nhận thầu công việc tẩy rửa và quét dọn.
Sắc trời chậm rãi sáng lên, Lục Tẫn Triêu ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi, báo tuyết đi đến bên cạnh anh, dùng đầu lưỡi mang gai ngược liếm mu bàn tay Lục Tẫn Triêu.
Thất Sóc luôn biểu hiện rất thân mật với anh, Lục Tẫn Triêu cùng nó chơi một hồi. Vân Tân không biết đi nơi nào, mãi đến khi trời sáng vẫn không thấy đâu, hiển nhiên việc anh quá tải đã ảnh hưởng đến trạng thái của tinh thần thể.
Bảy giờ rưỡi, Lục Tẫn Triêu đi làm. Lâm Khiếu Minh liên tục xác định trạng thái của anh không có vấn đề gì mới thả người ra ngoài.
"Tấm chắn của anh khá kiên cố, những lính gác và dẫn đường khác đều không thể trực tiếp tiến vào thế giới của anh để tiến hành trị liệu và trấn an, cho nên tình huống như ngày hôm qua nhất định không thể xảy ra lần nữa. Nếu có bất kỳ cảm giác không thoải mái nào, anh phải lập tức cho tôi biết, tôi đi đón anh."
"Được, không cần lo lắng như vậy, trong lòng tôi có nắm chắc."
Đối diện với ánh mắt "Thật à?" của Lâm Khiếu Minh, Lục Tẫn Triêu miễn cưỡng nở nụ cười chột dạ, giọng nói yếu xuống: "... Hẳn là có nắm chắc."
Lâm Khiếu Minh cười rất nhẹ, đóng lại cửa xe taxi giúp anh.
Đúng tám giờ, Lục Tẫn Triêu bước vào văn phòng. Anh hỏi điều dưỡng, đi xem ba bệnh nhân đến cấp cứu tối hôm qua.
Bệnh nhân bị ống thép xuyên thủng dẫn đến rách tâm thất và lính gác bị dập lồng ngực, vỡ lá lách vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, trái lại, bệnh nhân trải qua phẫu thuật phế quản chính đã được chuyển đến phòng bệnh bình thường.
Mấy đồng nghiệp là chuyên gia trong lĩnh vực này đang thảo luận phác đồ chữa trị, chuẩn bị làm phẫu thuật lần hai cho hai bệnh nhân trong phòng ICU. Thấy Lục Tẫn Triêu đến, bọn họ không nhịn được mà tán thưởng ca cấp cứu tối hôm qua có hiệu suất rất cao.
Kỹ thuật của Lục Tẫn Triêu rất gọn gàng sạch sẽ, giúp họ giảm thiểu rất nhiều rắc rối cho cuộc phẫu thuật tiếp theo.
Kiểm tra phòng hàng ngày theo thường lệ, Lục Tẫn Triêu mới trở lại văn phòng không bao lâu, cửa phòng bị gõ vang.
Sóng tinh thần quen thuộc.
Lục Tẫn Triêu như phát hiện điều gì, anh đứng dậy, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
"Mời vào."
Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, dẫn đường trẻ tuổi mặc áo blouse trắng đi vào.
Là Hứa Vân Phỉ.
Cô ấy đóng cửa lại, không nói câu nào, chỉ đưa hai tay ra với Lục Tẫn Triêu.
Thỏ Angora đang nằm nhoài trên lòng bàn tay cô, lỗ tai lông xù lắc qua lắc lại, như một quả cầu lông tròn vo màu trắng.
Lục Tẫn Triêu yên lặng, anh đi từ sau bàn làm việc ra đằng trước, vươn tay, đón lấy chú thỏ trong tay đối phương.
Cũng ngầm thừa nhận thân phận của mình.
Con thỏ dịu ngoan nằm trong lòng bàn tay Lục Tẫn Triêu, mềm mại và ấm áp.
Hứa Vân Phỉ nhẹ giọng hỏi: "Từ khi nào?"
"Một tháng trước." Lục Tẫn Triêu xoa xoa lỗ tai con thỏ, đặt nó lên mặt bàn.
"Đã có ai biết?"
"Cô là người thứ hai." Lục Tẫn Triêu kéo ghế ra: "Ngồi xuống tâm sự đi."
Hứa Vân Phỉ ngồi xuống, Lục Tẫn Triêu quay trở về vị trí cũ, hai người mặt đối mặt, trước khi giao tiếp bằng ngôn ngữ, họ chào hỏi nhau bằng cách thăm dò tinh thần lực của nhau.
Lục Tẫn Triêu không quá lạ lẫm với cỗ năng lượng êm dịu này. Tối hôm qua, nếu không có Hứa Vân Phỉ động viên và chống đỡ vào thời điểm cuối cùng, anh chắc chắn không thể kiên trì đi đến cửa nhà.
Hứa Vân Phỉ thán phục trước tinh thần lực phong phú của Lục Tẫn Triêu, nó dày nặng đến mức như có thể xâm nhập vào từng ngóc ngách hẻo lánh, nhưng đồng thời nó cũng ẩn giấu nguồn năng lượng mãnh liệt, hoàn toàn không giống như dáng vẻ vừa thức tỉnh một tháng.
Huống hồ ngày hôm qua Lục Tẫn Triêu mới bị quá tải.
Hứa Vân Phỉ bình tĩnh lại, nói: "Anh không cần lo lắng, tôi sẽ không nói cho người khác. Ngày hôm qua, lính gác mất kiểm soát kia là do anh trấn an đúng không?"
Lục Tẫn Triêu gật đầu: "Tình trạng lúc đó của anh ta quá tệ, nếu còn tiếp tục giãy giụa, xương sườn rất có thể sẽ đâm thủng tim."
Hứa Vân Phỉ nói tiếp: "Lúc thực hiện phẫu thuật, anh vẫn luôn dùng tinh thần lực. Tôi có thể cảm giác được, ròng rã sáu giờ, sóng tinh thần trong phòng mổ vô cùng mãnh liệt. Tôi không biết anh chỉ mới thức tỉnh thời gian ngắn như vậy, bằng không thì tôi tuyệt đối sẽ ngăn cản anh."
Lục Tẫn Triêu cười khổ: "Tôi cũng không ngờ được sẽ thành ra như vậy. Trên bàn mổ yêu cầu sự tập trung cao độ, hoàn toàn không ý thức được tôi đang dùng tinh thần lực, không thì tôi nhất định sẽ thu lại hơn."
Hứa Vân Phỉ hỏi: "Tiếp đó anh định làm như thế nào?"
Lục Tẫn Triêu đáp: "Tiếp đó... Trước tiên hoàn thành công việc trong tay đã, tiếp theo thì tôi vẫn chưa nghĩ ra."
Vẻ mặt Hứa Vân Phỉ trở nên nghiêm túc: "Anh không thể nào giấu giếm thân phận của mình suốt đời được. Mỗi tháng đều sẽ có người của Thánh Sở tiến hành cảm nhận, tìm kiếm dẫn đường giấu ở trong đám người, đưa vào Tháp. Nói cho cùng, bắt đầu từ thời khắc chúng ta thức tỉnh, chúng ta đã trở thành nguồn tài nguyên của quốc gia."
"Tôi biết." Lục Tẫn Triêu thở sâu: "Tôi cũng từng nghĩ đến vấn đề này, che giấu tung tích trong thời gian dài quả thực rất khó."
Hứa Vân Phỉ yên lặng: "Anh muốn thử nghe đề nghị của tôi không?"
Lục Tẫn Triêu mừng rỡ: "Cô nói đi."
"Dẫn đường thức tỉnh lúc lớn tuổi và dẫn đường thức tỉnh vào thời kỳ thiếu niên có sự khác biệt rất lớn, họ cần được dạy học một cách có hệ thống hơn. Năm 18 tuổi, tôi từng học hai năm ở Học viện Dẫn đường tại hành tinh Thủ Đô, học viện hội tụ những dẫn đường ưu tú nhất toàn đế quốc, trong số đó không thiếu những người thức tỉnh lúc tuổi hạc, rất phù hợp với loại tình huống như anh."
"Nếu anh muốn đi, tôi có thể viết thư đề cử nhập học cho anh."
"Hành tinh Thủ Đô sao?"
Hành tinh Thủ đô tọa lạc tại tinh vực Trung Ương, cách tinh hệ Magellan - nơi có hành tinh Nam Thiên - 13 triệu năm ánh sáng, dùng phi thuyền Siêu Quang* quá độ không gian cũng cần gần nửa tháng, giá cả không hề rẻ, Lục Tẫn Triêu chỉ đi qua lại một lần lúc lên đại học và tốt nghiệp.
*Là loại phi thuyền có tốc độ nhanh hơn vận tốc ánh sáng, tương đương 300.000km/giây
Học viện Dẫn đường tại đó là học viện tốt nhất toàn bộ đế quốc, Lục Tẫn Triêu từng quen biết một đàn anh là dẫn đường, vừa học tại Học viện Dẫn đường. vừa học tại trường Đại học Y.
Đi đến hành tinh Thủ đô, đồng nghĩa với việc từ bỏ tất cả tại hành tinh Nam Thiên.
"Tôi phải suy nghĩ thêm."
Hứa Vân Phỉ cũng biết Lục Tẫn Triêu đang đắn đo điều gì. Hiện tại, Lục Tẫn Triêu đã có vòng xã giao cơ bản và ổn định tại bệnh viện, từ bỏ nền tảng sẵn có, thoát khỏi vùng an toàn của mình, đi lang bạt ở nơi xa lạ, quả thực rất cần dũng khí.
"Đợi anh quyết định xong rồi tới tìm tôi đi." Hứa Vân Phỉ đứng dậy, nói: "Tôi sẽ cố gắng giúp anh hết sức, nếu có thắc mắc gì liên quan, anh có thể tới hỏi tôi bất cứ lúc nào, sẽ không quấy rầy đến công việc của tôi đâu."
"Được, cảm ơn cô." Lục Tẫn Triêu đứng dậy tiễn cô ấy ra ngoài: "Tôi hẳn sẽ không cân nhắc quá lâu."
Tiễn Hứa Vân Phỉ đi, Lục Tẫn Triêu một mình ngồi trong văn phòng.
Có muốn thay đổi hiện trạng không? Đây là vấn đề luôn hiển hiện trước mắt anh trong khoảng thời gian này, lại bị anh mạnh mẽ đè ép xuống.
Lâm Khiếu Minh chắc chắn là muốn rời đi, chí của thiếu niên bay cao bay xa, sẽ không dừng lại tại hành tinh Nam Thiên quá lâu.
Nếu là trước kia, Lục Tẫn Triêu sẽ đích thân tiễn cậu đi, chỉ coi đối phương là một vị khách qua đường đặc biệt trong cuộc sống của mình.
Nhưng bây giờ anh trở thành một dẫn đường.
Lục Tẫn Triêu hít thở sâu, thấy hơi phiền muộn. Anh mở cửa sổ, không nhìn thấy bóng cắt Bắc Cực bay lượn duyên dáng trên bầu trời.
Tinh thần thể vẫn chưa khôi phục lại từ sau lần anh bị quá tải.
Hóng gió một lát, Lục Tẫn Triêu chợt phản ứng lại, vừa rồi anh nên hỏi Hứa Vân Phỉ thêm một vài vấn đề.
Thân là dẫn đường, anh còn rất nhiều thứ không biết, dù Lâm Khiếu Minh hiểu được rất nhiều, cậu chỉ có thể cung cấp chỉ dẫn và trợ giúp từ góc độ của lính gác.
Hiện tại không có việc bận gì, Lục Tẫn Triêu nhìn đồng hồ, đi lên tầng Khoa Lính gác.
Từ trên hành lang, Lục Tẫn Triêu đã nghe được tiếng ồn ào.
"Rốt cuộc mấy người muốn làm cái quái gì vậy? Chẳng phải đây là bệnh viện tốt nhất dành cho lính gác trên hành tinh Nam Thiên sao? Chỉ được đến thế này thôi à? Có tin ông mày đập nát chỗ này không?"
Tiếng nói vừa cáu kỉnh vừa tục tằng hơi quen thuộc vang lên bên tai, khiến Lục Tẫn Triêu khẽ nhíu mày. Anh đẩy cửa phòng bệnh ra, vừa liếc mắt liền thấy được con sư tử nóng nảy vung vẩy đầu, cùng với lính gác cao to như bức tường.
Là người của đội hộ vệ chấp hành, mấy ngày trước vừa mới đến nhà anh điều tra, còn đẩy anh một cái.
Lục Tẫn Triêu nhớ người này hình như tên là Armand gì gì đó, hắn ta không đến đây một mình. Một lính gác khác đang đau đớn nằm trên giường, con chó sói bên chân giường thì vừa lăn qua lộn lại vừa sủa điên cuồng.
Tinh thần lực cuồng bạo lan tràn toàn bộ phòng khám, ngay cả những lính gác đang chờ đến lượt khám bệnh cũng chịu ảnh hưởng, hô hấp nặng nề.
Hứa Vân Phỉ và một dẫn đường khác đang khai thông cho lính gác nổi điên kia, sắc mặt khá là nghiêm trọng.
Ân Tề đối mặt với Armand, nỗ lực nói lý với đối phương, làm hắn ta tỉnh táo lại, lại bị hắn ta không hề khách sáo nhổ nước bọt vào mặt.
Sự phân biệt đối xử lộ rõ trên mặt, nhưng Ân Tề chỉ có thể nhịn.
Lục Tẫn Triêu đi qua đó, vỗ vai Armand.
"Chào ngài."
Armand tức giận quay người, cúi đầu thấy là Lục Tẫn Triêu, hắn ta híp mắt, nhận ra anh: "Làm sao?"
"Nếu ngài có bất kỳ ý kiến gì đối với chúng tôi, ngài có thể đi đến Khoa Y vụ khiếu nại, họ sẽ nhanh chóng xử lý và bảo vệ quyền lợi của ngài." Đối diện với lính gác tản ra uy áp mạnh mẽ, khuôn mặt Lục Tẫn Triêu vẫn bình tĩnh: "Hoặc ngài có thể trực tiếp gọi điện thoại cho Phòng Quản lý Y tế, số 12365, cần tôi giúp ngài không ạ?"
Ân Tề bị sự xuất hiện đột ngột của Lục Tẫn Triêu làm cho giật mình, anh ta vội vàng bước đến trước người anh, nhắm mắt nói: "Đúng vậy, ngài có bất mãn gì có thể đi khiếu nại chúng tôi, thay vì trút giận bừa bãi ở chỗ này."
"Tôi cứ phát cáu đấy, làm sao? Cậu không mở to mắt ra mà nhìn được à? Còn quản tôi có cáu giận hay không à?"
Armand giơ tay, Ân Tề lập tức che chở Lục Tẫn Triêu lui lại, cơ bắp nhô lên trên cánh tay lính gác khiến người bên cạnh không hề nghi ngờ hắn ta có thể đánh bay hai người bằng một quyền.
"Dù anh có kêu la nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì đâu, người bạn của anh sẽ bị tâm trạng của anh ảnh hưởng đến, nếu không muốn để anh ta điên loạn thì yên tĩnh chút đi."
Lục Tẫn Triêu nhìn thẳng vào đôi mắt của lính gác, như thể muốn nhìn đến linh hồn ở sâu trong thông qua cặp mắt màu nâu kia: "Nếu anh thật sự không yên tĩnh được, vậy mời anh ra ngoài."
Ai ai cũng lau mồ hôi thay cho Lục Tẫn Triêu, ngay cả Ân Tề cũng cứng còng đứng bất động. Ánh mắt Armand như thể muốn ăn tươi nuốt sống, uy áp đến từ lính gác mạnh mẽ khiến toàn thân lạnh lẽo.
Nhưng dù là vậy, Lục Tẫn Triêu không hề thể hiện ra chút sợ hãi nào.
"Bác sĩ Lục! Lại đây trợ giúp với!"
Tiếng la đột ngột của Hứa Vân Phỉ phá vỡ thế giằng co, cô ấy và một vị dẫn đường khác đổ mồ hôi đầm đìa, với tinh thần lực của hai người mà vẫn gặp khó khăn trong việc ứng phó với lính gác nổi điên trước mặt.
Lục Tẫn Triêu lập tức cất bước đi đến bên cạnh cô ấy, đặt một tay lên đầu vai cô, tinh thần lực dày nặng như biển rộng hội tụ đến người Hứa Vân Phỉ, lập tức cho cô sự chống đỡ đầy đủ.
Thời điểm tinh thần lực của Lục Tẫn Triêu rót vào, thân thể của lính gác bỗng nhiên giật bắn lên, yên tĩnh lại.
Lục Tẫn Triêu nhanh chóng buông tay ra, thu hồi tinh thần lực, ngay trước khi khiến người khác hoài nghi, anh một lần nữa ngụy trang thành một người bình thường, thấp giọng hỏi: "Tôi cần phải làm gì?"
"Đã ổn rồi." Hứa Vân Phỉ hít thở sâu, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được nói: "Cảm ơn anh."
"Mẹ nó, rốt cuộc là các người đang giở trò quỷ gì!" Armand bước nhanh đến gần, nắm lấy cổ áo Lục Tẫn Triêu, trực tiếp xách anh lên, hai chân cách mặt đất một khoảng: "Tốt nhất là anh nên giải thích rõ ràng cho tôi!"
Có thứ gì đó không nhìn thấy được đang dâng trào giữa không trung, hội tụ thành những sợi tơ trong suốt, quấn quanh Armand.
Sư tử sợ hãi cúi thấp người, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ.
Con ngươi màu hổ phách phản chiếu dáng vẻ cáu kỉnh của lính gác, sắc mặt Lục Tẫn Triêu vẫn bình tĩnh như thường: "Thả tôi ra."
Sợi tơ quấn chặt, xuyên thấu qua thể xác của lính gác, gắt gao siết chặt tấm chắn bên ngoài thế giới tinh thần. Dưới áp lực mạnh mẽ, tấm chắn xuất hiện kẽ hở đầu tiên.
Ánh mắt của Armand dại ra trong chớp mắt.
"Tôi bảo, thả tôi ra."
Giọng nói bình tĩnh của Lục Tẫn Triêu vang vọng trong phòng khám lặng ngắt như tờ, cơ thể Armand cứng đờ, cứ thế buông tay Lục Tẫn Triêu ra.
Lục Tẫn Triêu hít thở sâu, anh đưa tay chỉnh lại cổ áo, mặt không thay đổi chỉ về phía cửa lớn.
"Đi ra ngoài."
Cả người Armand cứng đờ quay lại, dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, hắn ta bước từng bước ra khỏi phòng.
Sư tử sợ chết khiếp đi sau lưng hắn ta, dường như gặp phải quái vật kinh khủng nào đó.
Căn phòng yên tĩnh như chết.
Mấy giây sau, Ân Tề là người đầu tiên lấy lại tinh thần, xông đến gần anh, hai tay bắt lấy cánh tay Lục Tẫn Triêu, vội vàng hỏi: "Cậu không sao chứ!"
"Tôi không sao." Lục Tẫn Triêu quay đầu nhìn về phía Hứa Vân Phỉ, dẫn đường mỉm cười với anh, lắc đầu.
Trong mắt người ngoài, cảnh tượng này có thể nói là bức tranh nổi tiếng cấp thế giới.
Ân Tề nhíu mày, anh ta không hiểu sao Lục Tẫn Triêu lại đột nhiên trở nên quen thuộc với Hứa Vân Phỉ như vậy, chỉ có thể kìm nén cảm giác không thoải mái trong lòng.
Dưới đủ loại ánh mắt khác nhau, Lục Tẫn Triêu cắn răng ứng phó với sự quan tâm của Ân Tề.
Hồi lâu sau, thấy cuối cùng không còn ai nhìn chằm chằm vào phía này, Lục Tẫn Triêu nhẹ nhàng thở phào, nhỏ giọng nói với Hứa Vân Phỉ.
"Bác sĩ Hứa, tôi có chút việc muốn hỏi cô, cô có tiện dời bước nói chuyện không?"
—
Editor có lời muốn nói: Tình hình là tụi tui hết hàng tồn rùi nên không thể duy trì tiến độ 2 ngày/chương như trước nữa, đổi thành khoảng 5-7 ngày/chương nhóe mọi ngừi (▀̿Ĺ̯▀̿ ̿)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook