Dần Dần Luân Hãm
-
Chương 1
Xe chạy nhanh trên đường, Phất Diệu An yên lặng ngồi ở ghế phụ nghe chị gái răn dạy...!Cô bất an vặn ngón tay, biết lần này trở về là để mang thai hộ chị.
Cô không muốn sinh con cho người đàn ông chưa từng gặp mặt, nhưng cô không còn cách nào khác...
Phất Diệu đưa ngón tay miêu tả cảnh đêm phồn hoa bên đường, cùng những bức tượng vĩ nhân vội vàng lướt qua, ghé vào cửa sổ xe lưu luyến nhìn chúng ngày càng xa.
Kinh thành thật phồn hoa, cô chưa từng được trải nghiệm khung cảnh này.
Từ khi sinh ra, cô đã được đưa đến Paris cùng với bảo mẫu, bà ta nuốt hết số tiền nhà họ Phất chu cấp.
Bảo mẫu dùng tiền của cô đốt vào cờ bạc, cũng mặc kệ cô...
Có lẽ ông trời thấy cô quá đáng thương, rốt cuộc cũng động lòng trắc ẩn.
Năm cô mười lăm tuổi, bảo mẫu vội vàng đến sòng bạc để đánh bài, vì quá vội vàng nên bị xe đụng chết.
Cô thực sự trở thành một người cô độc, cô có chút đau buồn nhưng lại cảm thấy mình không nên đau buồn...!bị tổn thương như vậy có gì phải đau buồn chứ...
Chỉ là đột nhiên cảm thấy sợ hãi khi ở một mình, sau đó lại phát hiện thì ra bảo mẫu đã nuốt rất nhiều tiền của cô.
Căn phòng đang ở cũng phải trả lại.
Có chút chán nản, dù sao cũng chăm sóc cô nhiều năm như vậy, lo liệu tang lễ chu đáo, ở đáy lòng cô vẫn luôn xem bảo mẫu như mẹ ruột...
Thật đau lòng, một mình cô dọn nhà cũng tốn không ít tiền, nhà họ Phất chỉ nuôi cô đến năm mười tám tuổi...
Trước đó tiền bị nuốt hết, bảo mẫu cho cô ăn no, nhưng không cho cô đi học, bởi vì học phí quá cao.
Nếu cô đi học, sẽ không còn nhiều tiền cho bảo mẫu nữa, cũng không còn dư để chu cấp cho người đàn ông Pháp kia...!Bảo mẫu rất ít khi nói chuyện với cô , cô tự học tiếng Trung, có thể làm phiên dịch cho một số người già đến Pháp du lịch.
Những ông bà đó rất quý cô , sẽ cho cô một ít tiền boa, cô tự mình tích góp, may mắn không trở thành người mù chữ.
"Chị đang nói chuyện với em đấy, em có nghe thấy không?"
"Còn có tài liệu và sách kia của anh rể em, em xem đi, đừng có lúc nào cũng như khúc gỗ, chọc anh ấy giận thì chị mặc kệ em..."
"Nếu không thành công thì em sống chết ở Paris cũng không liên quan gì đến chị..."
Chị gái nói năng vênh váo hung hăng, giọng điệu tràn ngập mệnh lệnh, đây có phải là chị gái của cô không...!Trước đây chưa từng gặp qua, hôm nay vừa xuống máy bay đã nhíu mày nhìn cô, giống như nhìn thấy thứ gì bẩn thỉu vậy.
Nhưng lại không thể không dựa vào thứ bẩn thỉu này, có thể có huyết thống của chồng mình, để cho chị ta ngẩng mặt lên trước mặt nhà chồng.
Cô vụng trộm nhìn gò má chị gái, gợn sóng tinh xảo, khóe mắt bay lên, sắc bén diễm lệ nhìn xem dáng vẻ rất khó gần, sinh con cho chồng chị gái, chị gái không lo lắng, là bởi vì căn bản không xem cô ra gì.
Chị gái nói cô làm chuyện này cho tốt, sẽ cho cô học trường đại học tốt nhất nước Pháp, mua một căn nhà rộng rãi, còn có thù lao hàng tháng không nhỏ, cô cần tiền, càng cần một cuộc sống ổn định.
Cô không muốn sống chật vật ở nước ngoài, một mình ở trong căn phòng cũ nát, bị người đàn ông ngoại quốc nửa đêm gõ cửa, cầm dao phòng bị trong sợ hãi.
"Chị gái, em biết..."
Cô lẩm bẩm trả lời, giọng nói nhỏ nhẹ nhàng, cúi đầu, mái tóc dày che khuất khuôn mặt, lộ ra sống mũi cao thanh tú, nhìn thế nào cũng không phải kiểu người anh rể sẽ thích, tiểu hồ ly tinh không lên được mặt bàn, không phóng khoáng...
Chính vì vậy nên chị ta mới yên tâm, dễ nắm bắt.
"Em biết là tốt rồi, đọc thuộc lòng thuật phòng the trong kia cho chị nghe một chút đi!"
"Lát nữa nên làm như thế nào, xem kỹ chưa?"
"Rồi ạ...!Em đều xem kỹ rồi..."
Phất Nhược Hoa đã hết kiên nhẫn, nhìn dáng vẻ rụt rè của cô liền thấy phiền, vỗ tay lái một cái, thanh âm cũng lớn hơn, gương mặt tinh xảo trở nên có chút đáng sợ...
"Khóc khóc, em khóc cái gì, chị bắt nạt em sao?"
"Em trở về làm gì em không biết? Ở đây còn giả vờ như bị chiếm bao nhiêu tiện nghi, có cái tiền đồ gì..."
"Bao nhiêu năm nay nuôi không em à?"
Phất Diệu nghe chị gái vô tình chất vấn, nắm chặt khăn tay, nước mắt rơi xuống ướt đẫm: "Chị gái em xin lỗi, em không khóc nữa..."
"Em sẽ làm tốt" Cô cố ý hạ cửa sổ xe xuống, gió đêm gào thét thổi tung mái tóc dài, ánh mắt long lanh lệ quang, vừa mong manh vừa mềm mại.
"Đừng gọi tôi là chị gái!"
Phất Nhược Hoa lạnh lùng liếc nhìn cô ... Thật bẩn thỉu, một đứa con riêng thấp hèn...!Không xứng, có loại người này làm em gái cũng thấy nhục nhã.
"Dạ, Từ phu nhân"
Lần này cô đã khôn ngoan hơn, cung kính gọi chị ta bằng cái danh xưng bên ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook