Đan Đại Chí Tôn
-
Chương 2346: Trước đêm phong bạo, sinh tồn cùng khuất nhục (12)
Chu Nguyên Bá không cho Đông Hoàng Càn thời gian tự định giá, hắn nói thẳng:
- Nếu như các ngươi đồng ý, Chu Nguyên Bá ta sẽ hành trình làm bạn toàn bộ, thời khắc tất yếu sẽ còn ra tay hiệp trợ. Không nên hiểu lầm, ở giữa tất cả hoàng đạo, bao gồm cả hoàng tộc, đều có giám sát lẫn nhau, bảo đảm hành động tuyệt đối không được xảy ra sai lầm!
Đông Hoàng Càn hơi chút trầm tư:
- Thần Tôn còn đang ở Thiên Khải?
Chu Nguyên Bá trả lời:
- Thần Tôn còn ở nơi này. Ta, Thánh Hoàng Chu Ngạo Hoàng, thậm chí các vị Thánh Vương, toàn bộ đều ở đây.
- Vì sao bọn hắn còn không có trở về?
Đông Hoàng Càn cần xác định bọn hắn thật vẫn còn ở đó.
Nếu như không ở đó, hắn không để ý mà thừa cơ quét ngang Thiên Khải, nếu như vẫn còn, cũng chỉ có thể đi hiểm.
- Hoàng Đạo Thiên Khải đang rục rịch, Đế tộc còn không có công nhiên ra tiếng, chúng ta còn cần lưu thủ chấn nhiếp. Còn có nguyên nhân quan trọng hơn, rất có thể Sí Thiên giới đang bí mật giám sát con đường không gian, nếu như Thần Tôn đột nhiên suất lĩnh Thánh Hoàng Thánh Vương giáng lâm, thần uy cường thịnh chắc chắn sẽ khiến Sí Thiên giới cảnh giác. Cho nên Thần Tôn chỉ có thể giáng lâm vào cùng ngày bộc phát chiến tranh với các ngươi.
- Nếu như ta rời khỏi, các ngươi có thể bảo đảm Cửu Thiên hoàng thành chúng ta an toàn?
- Trăm phần trăm cam đoan! Ta vừa mới nói qua, kỳ thật chúng ta đều không nhất định phải để Thánh Vương lưu thủ, nhưng Thiên Khải lại mây gió rung chuyển, mọi thứ đều có ngoài ý muốn, để phòng chuyện chẳng may.
- Nếu quả thật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, các ngươi ứng phó cho chính mình còn khó, còn có thể chiếu cố chúng ta?
- Ta nói, đây là chuyện gần như không thể nào xảy ra được.
- Là cơ hồ, không phải tuyệt đối. Nếu không phải vậy, vậy thì tại sao các ngươi lại để Thánh Vương lưu thủ?
-...
- Ta không tin tưởng các ngươi! Với cái thái độ này của các ngươi, ta thật sự rất không tin tưởng các ngươi!
- Ngươi muốn thế nào?
- Như vậy đi, Cửu Thiên hoàng thành ta chuyển đến Xích Thiên hoàng thành các ngươi nơi đó, các ngươi thay chúng ta nhìn, nếu thật sự xảy ra bất trắc, thay chúng ta bảo vệ tốt! Nhưng người phía trên này của chúng ta, phải rút về toàn bộ!
Không đợi Chu Nguyên Bá mở miệng, Đông Hoàng Càn đột nhiên cất tiếng lớn lên:
- Nhưng! Nếu như sau khi chúng ta trở về, phát hiện có ai đụng phải pháp trận của chúng ta, lật đồ ở bên trong ra, Cửu Thiên Thần Giáo chúng ta sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho Xích Thiên Thần Triều các ngươi!
- Chúng ta là thần triều, là thần triều truyền thừa vài vạn năm, chúng ta không thể nào làm chuyện vô lễ như vậy.
- Vậy thì tốt! Chúng ta sẽ chuẩn bị! Nhưng, ngươi có thể giám sát chúng ta, nhưng không được quá phận. Nếu như trong lúc chiến tranh ở hạ giới, chúng ta phát hiện bất cứ vấn đề nào, thì sẽ lập tức rút lui.
- Ngươi cứ việc yên tâm, sau khi trải qua trận này, hoàng tộc hoàng đạo Thương Huyền khẳng định đều tổn hao nguyên khí rất, chúng ta cần Cửu Thiên Thần Giáo chấn nhiếp ngoại vực cùng Thiên Khải.
- Không chỉ có sẽ giữ vững địa vị của các ngươi, sẽ còn toàn lực trợ giúp các ngươi đến đỡ Thánh Hoàng mới. Cũng hi vọng các ngươi có thể biết đội ơn, đến lúc đó tăng cường hợp tác cùng chúng ta.
- Không cần ngươi nói nhảm, ta sống hơn ngàn năm, còn không biết nên làm như thế nào?
-...
- Khi nào các ngươi thông báo Đông Hoàng Toại?
- Hôm nay liền thông báo. Chúng ta cần tất cả Không Võ Niết Bàn cảnh ngũ trọng thiên trở lên của Cửu Thiên Thần Giáo đều điều đến Thiên Trụ sơn.
Chu Nguyên Bá rất rõ ràng tầm quan trọng của Không Võ, bọn hắn không chỉ có thể phong tỏa hư không, phòng ngừa bọn người Khương Phàm thừa dịp loạn chạy trốn, đúng là phụ trợ tuyệt hảo, Niết Bàn cảnh ngũ trọng thiên liền có thể phối hợp với cửu trọng thiên khác chiến đấu, cao giai Niết Bàn còn có thể phối hợp với Bán Thánh, thậm chí là Thánh Linh!
- Được.
Đông Hoàng Càn đi ra khỏi đại điện, ngưng âm thành tuyến, xuyên qua không gian ba động, rõ ràng truyền đến trong lỗ tai Lan Độ và tất cả mọi người.
- Khẳng định là Xích Thiên Thần Triều và bọn hắn đã làm giao dịch đặc thù cùng Đế tộc. Chuyện phát triển vượt qua mong muốn của chúng ta, nhưng việc đã đến nước này, chỉ có thể thuận thế mà làm. Các vị, chuẩn bị phó chiến. Nói lời tạm biệt với nhau đi. Nếu như hành động không thuận, chỉ sợ chúng ta phải tạm biệt nhau rồi!
Trái tim bọn người Lan Độ cũng hơi rút lại.
Tại thời điểm kết minh bọn hắn đã biết sẽ có ngày bại lộ, nhưng thật không nghĩ tới sẽ là bây giờ, còn vội vàng như vậy.
Bọn hắn không có chuẩn bị sẵn sàng!
Khẳng định Sí Thiên giới càng không chuẩn bị sẵn sàng!
Nhưng, thế sự không thể luôn như bọn hắn mong muốn.
Giáo Tôn nói không sai, việc đã đến nước này, chỉ có thể thuận thế mà làm!
Đội hình ba vị Thần Linh, số lượng lớn Thánh Hoàng Thánh Vương tụ tập, đây chính là tử cục.
Chuyện bọn hắn có thể làm chỉ có thể là phát huy ưu thế tập kích, dùng hết khả năng xé mở vòng vây, đưa bọn người Khương Phàm rời khỏi.
Sau trận chiến này, trong bọn họ sẽ có mấy phần còn sống?
Sí Thiên giới lại có thể may mắn thoát khỏi được bao nhiêu?
Đông Hoàng Hoa Thanh run rẩy trong lòng, Khương Phàm ơi Khương Phàm, ngươi phải làm tốt chuẩn bị khai chiến cùng Thương Huyền, nhưng ngươi hẳn là không ngờ tới... lại có thể đột nhiên như vậy.
Thiên Hậu giận đụng Thiên Trụ sơn, mặc dù giữ lại chỗ yếu hại của Chí Tôn Hoàng Đạo, nhưng cũng là triệt để chọc giận bọn hắn, bọn hắn đã bị dồn đến đường cùng rồi.
Bên trên Thiên Trụ sơn lúc này.
Điện chủ Tru Thiên Thần Điện, Tần Thiên Hồng đang tự mình để lộ tin tức hành động cùng Đông Hoàng Toại đang bận rộn, thỉnh cầu bọn hắn về thần giáo, triệu tập tất cả võ giả không gian Niết Bàn cảnh ngũ trọng thiên trở lên.
- Thời gian cụ thể.
- Nếu ba bên Chí Tôn Hoàng Đạo các ngươi đã chủ đạo trận hành động này, Cửu Thiên Thần Giáo chúng ta làm người ngoài, kế hoạch cụ thể, xem ra cũng là không càn nói với ta.
- Các ngươi chỉ cần phối hợp thật tốt, sau đó cam đoan bồi dưỡng cho các ngươi vị Thánh Hoàng thứ ba.
Lúc Tần Thiên Hồng nói lời này, tim đều đang nhảy đùng đùng.
Mặc dù ban sơ là hắn đề nghị trợ giúp Cửu Thiên Thần Giáo bồi dưỡng Thánh Hoàng, nhưng sau khi thật sự giao tài nguyên trân tàng cho thần giáo, cuối cùng cũng bồi dưỡng Đông Hoàng Toại thành Thánh Hoàng, trong lòng vẫn rất ảo não uất ức.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook