Đan Đại Chí Tôn
Chương 2314: Thần Miếu (2)



- Bọn hắn biến mất? Chạy rất nhanh nhỉ. Ngay cả đất cho thuê cũng không cần.

Khương Phàm vượt qua rừng rậm, đi tới trên ngọn núi lớn của Thái Cổ Thần Miếu.

Từ tế đàn kết nối Thái Sơ cổ xưa, đến pháp trận trải rộng rừng rậm núi cao, từ cung điện rộng rãi, đến bảo địa bị phong cấm, đều rút sạch sẽ.

Bao gồm cả dược viên trồng trọt trong rừng rậm ở xung quanh Thần Miếu, toàn bộ đều bị dời đi.

Khương Phàm cảm thấy thật rất bất ngờ, bọn hắn lại có thể bỏ qua tổ địa, chạy trốn toàn thể!

Tuy nhiên đây có nghĩa là Hạo Huyền Minh chết rồi, nguyên hỏa sinh mệnh bị dập tắt đã kích thích các trưởng lão trấn thủ nơi này, vì để tránh cho dẫm vào vết xe đổ của Vạn Đạo Thần Giáo, bọn hắn chỉ có thể thoát khỏi.

- Đi thật sao.

Bạch Tai cảm thấy rất hoang đường, đường đường là hoàng đạo, vậy mà lại dọn nhà?

Thái Cổ Thần Miếu có thể tồn tại từ Thái Cổ cho đến bây giờ, chẳng lẽ là dựa vào chính loại tinh thần này gặp phải nguy hiểm liền chuyển nhà này sao?

- Ngươi hù đến bọn hắn.

Đông Hoàng Như Ảnh đứng trong Thần Miếu đung đưa ở trên không, từ đá vụn sách cổ tản mát đến xem, có thể tưởng tượng được ngay lúc đó đám người Thần Miếu kia bối rối như thế nào.

Cũng khó trách bọn hắn khẩn trương, Khương Phàm đã hoàn toàn bỏ chiến lược kết minh của kiếp trước, là muốn triệt để quét sạch Thương Huyền, diệt trừ tất cả hoàng đạo ngoại vực.

Nếu như không đi, đó chính là kết quả diệt tộc.

Vạn Đạo Thần Giáo chính là tiền lệ!

Khương Phàm đứng ở trên đỉnh núi nguy nga, đón gió lạnh thấu xương nhìn mê vụ lượn lờ xung quanh Tinh Nguyệt sâm lâm, cười nhạt nói:

- Thượng Cổ Thần Miếu tự cho là thanh cao, từ trước tới giờ không chủ động liên hệ Thái Sơ Đế tộc, còn tuyên bố là đang bảo vệ Thương Huyền Tây Nam, chống cự ngoại địch xâm lấn. Kết quả gặp phải nguy hiểm, vẫn là tìm Đế tộc nương tựa đầu tiên.

- Bọn hắn còn có lựa chọn khác sao? Ở giữa sinh tồn và tử vong, bọn hắn chỉ có thể lựa chọn sống sót.

- Bọn hắn lựa chọn là đào vong cùng báo thù, không phải sinh tồn! Nếu như muốn sinh tồn, chỉ cần thần phục ta!

- Ngươi sẽ tiếp nhận?

- Ha ha, sẽ không.

Khương Phàm cười nhạt , chỉ là phần này nụ cười rơi xuống trong mắt hai tỷ muội Đông Hoàng Như Ảnh, lại hơi có vẻ dữ tợn.

- Thái Cổ Thần Miếu hẳn là đã chuyển dời toàn bộ tài nguyên đến bên trong Thái Miếu hoàng thành tại Thiên Khải chiến trường. Thái Sơ Đế tộc sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, tất nhiên sẽ bí mật khống chế nơi đó, thậm chí triệu tập tài nguyên, là tái tạo Thánh Hoàng cho Thái Cổ Thần Miếu.

- Chờ vào cái ngày ngươi chinh chiến Thiên Khải đó, Thái Miếu hoàng thành tất nhiên sẽ trở thành chi đội Thái Sơ Đế tộc tiên phong, phối hợp với Hoàng Kim Thiên Phủ hành động.

- Tái tạo Thánh Hoàng thì như thế nào? Rốt cuộc bồi dưỡng không ra Thánh Hoàng đỉnh phong như Hạo Huyền Minh được.


- Cũng đừng chủ quan, Thái Cổ Thần Miếu truyền thừa đã lâu, giữ rất nhiều linh văn quỷ bí, trong này mạnh nhất là hai linh văn Âm Dương Dực cùng Thểnh Thần. Nếu quả thật có thể tái tạo Thánh Hoàng, cho dù là uy hiếp không được ngươi, cũng có thể uy hiếp được những người khác của Sí Thiên giới.

Đông Hoàng Như Ảnh thận trọng nhắc nhở Khương Phàm, không phải ai cũng biến thái giống như hắn.

Đông Hoàng Như Yên cũng nhắc nhở:

- Còn có Không Gian linh văn. Nếu như bọn hắn có thể nuôi dưỡng được cảnh giới Thánh Vương Không Võ, mang ý nghĩa Thần Miếu có võ pháp không gian cấp bậc Thiên phẩm, cũng có hệ thống tu luyện hoàn thiện.

- Bọn hắn khẳng định còn có càng nhiều võ giả không gian. Chờ đến Thiên Khải chiến trường, đây đều là uy hiếp.

- Thao Thiết, Thần Miếu, đây là hai uy hiếp chủ yếu, đợi đến Thiên Khải chiến trường trọng điểm chiếu cố.

Khương Phàm kêu gọi Đại Vương cùng Đại Tặc còn đang tìm kiếm khắp nơi lại:

- Đừng lục soát nữa, đi thôi.

Đan Hoàng đột nhiên nhắc nhở Khương Phàm:

- Thuận tiện đi Ly Hỏa thánh địa một chuyến, đón người.

- Ta vừa vặn muốn đến gặp phụ thân và mọi người, ngài muốn đón ai?

- Tiếp một người quan trọng.

- Ai vậy?

- Thường Lăng.

- Ngài tiếp nàng...

Khương Phàm khẽ giật mình, bỗng nhiên đã hiểu:

- Ngài là muốn bồi dưỡng nàng?

- Nếu như ta thật sự có thể giành lấy cuộc sống mới, liền muốn bắt đầu nhặt lại đan thuật tu luyện, cần tìm mấy người có thể giúp một tay.

Đan Hoàng mặc dù không có nói rõ ra, nhưng ý tứ trong lời nói đã để Khương Phàm lúng túng.

Đây là muốn từ bỏ hắn, một lần nữa bồi dưỡng tân truyền nhân.

Khương Phàm ngượng ngùng cười nói:

- Thường Lăng tốt, Thường Lăng tốt. Linh văn và phẩm cấp của nàng mặc dù không cao, nhưng hoàn cảnh lớn lên lại rất thuần túy, tâm trí tinh khiết, cũng ưa thích nghiên cứu đan thuật, đáng để bồi dưỡng.

- Ai...

Đan Hoàng chỉ nhẹ giọng thở dài, thấu triệt hết chỗ.

Muốn nói hoàn cảnh thuần túy, Sí Thiên giới so với kia Đan quốc nho nhỏ thì càng thuần túy hơn.

Muốn nói thiên phú luyện đan, bên trong ngũ đại gia nhà ai không có mấy thiên tài.

Nhưng bất luận là Thường Lăng, hay cái gọi là các thiên tài của Sí Thiên giới, đều không lọt được vào mắt của hắn, hoàn toàn không đủ tư cách bái nhập môn hạ của hắn.

Dù sao hắn cũng là Đan Đạo Chí Tôn, yêu cầu tại vấn đề đệ tử truyền thừa đương nhiên là cực kỳ hà khắc.

Hắn đột nhiên nghĩ đến Thường Lăng, chủ yếu là muốn... Thường Lăng sinh hài tử cho Khương Phàm.

Trong tất cả nữ tử mập mờ hay thân cận bên cạnh Khương Phàm, duy chỉ có Thường Lăng là luyện đan. Nếu như có thể sinh ra hài tử cho Khương Phàm, kết hợp thiên phú linh văn của hai người khẳng định không tầm thường, cũng có thể chịu ảnh hưởng của Thường Lăng từ nhỏ, thích đan dược, say đắm ở đan dược.

Huyết mạch như thế này, mới có tư cách trở thành đệ tử thân truyền của hắn.

- Chúng ta đi Ly Hỏa thánh địa một chuyến, lại về Sí Thiên giới.

Bên trong ánh mắt sáng ngời của Đông Hoàng Như Ảnh hơi hiện lên mấy phần bối rối, nhưng cũng chỉ là lóe lên một cái rồi biến mất.

- Nhất định phải bế quan bây giờ sao? Từ nơi này đến Thiên Trụ sơn, chỉ sáu trăm ngàn dặm, đâu có mất bao nhiêu thời gian?

- Ta muốn mau chóng tiến đến Thánh Linh cảnh, để Như Yên giúp các ngươi.

Đông Hoàng Như Ảnh đẩy muội muội lên phía trước.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương