Đàn Chị, Con Gái Chị Sao Lại Giống Em?
-
Chương 24: Phiên ngoại
Lương Tiểu Nhạc hôm nay tăng ca, Tống Nhu một mình đến đón Tống Nhạc Hề tan học. Tại cửa lớp các giáo viên có phát thông báo với nội dung chiều ngày mai nhà trẻ có tổ chức đại hội thể thao cho phụ huynh xem, lúc phát cho Tống Nhu giáo viên còn nhìn cô cùng Hề Hề nói: “Hoan nghênh Hề Hề mang theo ba mẹ tới tham gia đại hội thể ɖu͙ƈ thể thao nha!”. Dọc theo đường đi Hề Hề bé con rất háo hức mong đợi, hy vọng nhanh chóng đến ngày mai để được tham gia đại hội thể ɖu͙ƈ thể thao.
Sau khi ăn xong, một nhà ba người cùng ngồi xem TV, Tống Nhu lấy tờ thông báo hồi chiều giáo viên phát ra đọc cho Lương Tiểu Nhạc nghe để chuẩn bị tinh thần. Khi đọc đến chỗ ‘mời ba mẹ các bé cố gắng đến đúng giờ khi tham gia đại hội thể ɖu͙ƈ thể thao’, Lương Tiểu Nhạc trầm mặc. Tống Nhu nhìn vợ mình trầm xuống, mặt nhăn nhó liền cúi đầu hỏi con gái bên cạnh: “Chiều mai mẹ cùng Hề Hề tham gia đại hội thể ɖu͙ƈ thể thao, được không?”
“Nhạc Nhạc không đi sao?” Hề Hề bé con buồn bực hỏi.
Nghe được con gái nói, Lương Tiểu Nhạc lập tức quay đầu nhìn chằm chằm con gái, trong mắt dần dần xuất hiện nước mắt mừng rỡ.
Thế nhưng Tống Nhu cũng muốn, cô tiếp tục nói rằng: “Thế nhưng cô giáo nói muốn ba mẹ tham gia cùng nhau nha?”
“Nhạc Nhạc không phải là ba của Hề Hề sao?”
Oanh, quả bom hạnh phúc thình lình phát nổ làm đầu óc Lương Tiểu Nhạc chóang váng đầu óc, cô choàng tay qua ôm lấy Tống Nhạc Hề gục đầu lên vai con bé kìm lòng không được mà nước mắt chảy ròng. Cô và Tống Nhu cũng chưa từng nói qua mối quan hệ này với Tống Nhạc Hề, một là con bé còn quá nhỏ để có thể hiểu được, hai là cô không hy vọng con mình nhận thấy được gia đình con bé không giống người thường, không giống với gia đình bạn bè con bé. Vợ vợ hai người đã thương lượng tốt chờ Tống Nhạc Hề lại lớn hơn một chút, hiểu rõ lí lẽ, có thể hiểu được tình yêu của người lớn thì mới rõ thân thế cho nó nghe.
Hiện tại, Hề Hề dĩ nhiên nhận định thân phận Nhạc Nhạc, là thân phận của người cha, tuy rằng bé chưa bao giờ nói, thế nhưng trong tư tưởng đã xem cô là người thân cận nhất. Hạnh phúc cùng vui sướиɠ trùng kϊƈɦ nội tâm Lương Tiểu Nhạc, giống như tất cả đều đáng giá, nỗ lực bỏ ra giờ khắc này đã quay về, Hề Hề, bảo bối của mẹ!
“Nhạc Nhạc, mẹ làm sao vậy?” tay nhỏ của Hề Hề ôm chặt Lương Tiểu Nhạc, khó hiểu vì sao vừa nãy Nhạc Nhạc còn đang tốt sao giờ lại khóc.
“Không có việc gì, Nhạc Nhạc là vui vẻ” thấy Lương Tiểu Nhạc vui quá mà khóc, mà không có cách nào nói ra, Tống Nhu dịu dàng đáp.
“Nhạc Nhạc vui vẻ vì ngày mai tham tham gia đại hội thể ɖu͙ƈ thể thao sao?”
“Ừ, đúng, mẹ cũng vui vẻ vì được tham gia đại hội thể ɖu͙ƈ thể thao” Lương Tiểu Nhạc vất vả lấy lại tâm tình, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Nhạc Hề mỉm cười đáp.
“Nhạc Nhạc lớn vậy rồi không thể khóc nhè. Mẹ thích thì chờ Hề Hề lớn lên chút nữa sẽ dắt mẹ ra ngoài chơi”
“Vậy chừng nào thì con mới dắt mẹ ra ngoài chơi được đây?” Lương Tiểu Nhạc chọc con bé.
“Ừm…” Hề Hề nâng cằm nhỏ làm bộ suy tư, “Chờ con bốn tuổi, không còn là con nít hai ba tuổi là có thể dắt Nhạc Nhạc ra ngoài chơi”
“Ha ha ha” Tống Nhu cùng Lương Tiểu Nhạc nghe xong đều không nhịn được cười, đặc biệt là Lương Tiểu Nhạc cười đến ngửa tới ngửa lui, nước mắt vừa thu hồi lúc nãy có xu thế xuất hiện trở lại.
“Chờ Hề Hề bốn tuổi thì lên lớp chồi, sẽ không còn là con nít lớp nhỏ nhất trong nhà trẻ” Tống Nhạc Hề bắt tay vào tính.
“Đúng đúng, con là con nít lớn, có thể dắt Nhạc Nhạc ra ngoài chơi, bảo bối Hề Hề của mẹ” Lương Tiểu Nhạc ôm bé cười liên tục, con gái nhà cô thật dễ thương.
“Còn mẹ thì sao?” Tống Nhu cũng hỏi đến.
“Mẹ cũng muốn cùng nhau đi a, chúng ta là người một nhà, phải chơi cùng một chỗ”
“Đúng, chúng ta là người một nhà, còn là bảo bối nhỏ của chúng ta, chờ cục cưng trưởng thành thì dắt Nhạc Nhạc cùng mẹ đi chơi!” Lương Tiểu Nhạc hạnh phúc mà đem Tống Nhu và con gái ôm vào trong lòng, kiếp trước cô tích đức gì mà có thể may mắn có được hai bảo bối lớn này, làm cho cô hạnh phúc cùng vui sướиɠ, ôm chặt, ôm chặt, lại ôm chặt – hạnh phúc này là của cô, toàn bộ thế giới của cô!
Sau khi ăn xong, một nhà ba người cùng ngồi xem TV, Tống Nhu lấy tờ thông báo hồi chiều giáo viên phát ra đọc cho Lương Tiểu Nhạc nghe để chuẩn bị tinh thần. Khi đọc đến chỗ ‘mời ba mẹ các bé cố gắng đến đúng giờ khi tham gia đại hội thể ɖu͙ƈ thể thao’, Lương Tiểu Nhạc trầm mặc. Tống Nhu nhìn vợ mình trầm xuống, mặt nhăn nhó liền cúi đầu hỏi con gái bên cạnh: “Chiều mai mẹ cùng Hề Hề tham gia đại hội thể ɖu͙ƈ thể thao, được không?”
“Nhạc Nhạc không đi sao?” Hề Hề bé con buồn bực hỏi.
Nghe được con gái nói, Lương Tiểu Nhạc lập tức quay đầu nhìn chằm chằm con gái, trong mắt dần dần xuất hiện nước mắt mừng rỡ.
Thế nhưng Tống Nhu cũng muốn, cô tiếp tục nói rằng: “Thế nhưng cô giáo nói muốn ba mẹ tham gia cùng nhau nha?”
“Nhạc Nhạc không phải là ba của Hề Hề sao?”
Oanh, quả bom hạnh phúc thình lình phát nổ làm đầu óc Lương Tiểu Nhạc chóang váng đầu óc, cô choàng tay qua ôm lấy Tống Nhạc Hề gục đầu lên vai con bé kìm lòng không được mà nước mắt chảy ròng. Cô và Tống Nhu cũng chưa từng nói qua mối quan hệ này với Tống Nhạc Hề, một là con bé còn quá nhỏ để có thể hiểu được, hai là cô không hy vọng con mình nhận thấy được gia đình con bé không giống người thường, không giống với gia đình bạn bè con bé. Vợ vợ hai người đã thương lượng tốt chờ Tống Nhạc Hề lại lớn hơn một chút, hiểu rõ lí lẽ, có thể hiểu được tình yêu của người lớn thì mới rõ thân thế cho nó nghe.
Hiện tại, Hề Hề dĩ nhiên nhận định thân phận Nhạc Nhạc, là thân phận của người cha, tuy rằng bé chưa bao giờ nói, thế nhưng trong tư tưởng đã xem cô là người thân cận nhất. Hạnh phúc cùng vui sướиɠ trùng kϊƈɦ nội tâm Lương Tiểu Nhạc, giống như tất cả đều đáng giá, nỗ lực bỏ ra giờ khắc này đã quay về, Hề Hề, bảo bối của mẹ!
“Nhạc Nhạc, mẹ làm sao vậy?” tay nhỏ của Hề Hề ôm chặt Lương Tiểu Nhạc, khó hiểu vì sao vừa nãy Nhạc Nhạc còn đang tốt sao giờ lại khóc.
“Không có việc gì, Nhạc Nhạc là vui vẻ” thấy Lương Tiểu Nhạc vui quá mà khóc, mà không có cách nào nói ra, Tống Nhu dịu dàng đáp.
“Nhạc Nhạc vui vẻ vì ngày mai tham tham gia đại hội thể ɖu͙ƈ thể thao sao?”
“Ừ, đúng, mẹ cũng vui vẻ vì được tham gia đại hội thể ɖu͙ƈ thể thao” Lương Tiểu Nhạc vất vả lấy lại tâm tình, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Nhạc Hề mỉm cười đáp.
“Nhạc Nhạc lớn vậy rồi không thể khóc nhè. Mẹ thích thì chờ Hề Hề lớn lên chút nữa sẽ dắt mẹ ra ngoài chơi”
“Vậy chừng nào thì con mới dắt mẹ ra ngoài chơi được đây?” Lương Tiểu Nhạc chọc con bé.
“Ừm…” Hề Hề nâng cằm nhỏ làm bộ suy tư, “Chờ con bốn tuổi, không còn là con nít hai ba tuổi là có thể dắt Nhạc Nhạc ra ngoài chơi”
“Ha ha ha” Tống Nhu cùng Lương Tiểu Nhạc nghe xong đều không nhịn được cười, đặc biệt là Lương Tiểu Nhạc cười đến ngửa tới ngửa lui, nước mắt vừa thu hồi lúc nãy có xu thế xuất hiện trở lại.
“Chờ Hề Hề bốn tuổi thì lên lớp chồi, sẽ không còn là con nít lớp nhỏ nhất trong nhà trẻ” Tống Nhạc Hề bắt tay vào tính.
“Đúng đúng, con là con nít lớn, có thể dắt Nhạc Nhạc ra ngoài chơi, bảo bối Hề Hề của mẹ” Lương Tiểu Nhạc ôm bé cười liên tục, con gái nhà cô thật dễ thương.
“Còn mẹ thì sao?” Tống Nhu cũng hỏi đến.
“Mẹ cũng muốn cùng nhau đi a, chúng ta là người một nhà, phải chơi cùng một chỗ”
“Đúng, chúng ta là người một nhà, còn là bảo bối nhỏ của chúng ta, chờ cục cưng trưởng thành thì dắt Nhạc Nhạc cùng mẹ đi chơi!” Lương Tiểu Nhạc hạnh phúc mà đem Tống Nhu và con gái ôm vào trong lòng, kiếp trước cô tích đức gì mà có thể may mắn có được hai bảo bối lớn này, làm cho cô hạnh phúc cùng vui sướиɠ, ôm chặt, ôm chặt, lại ôm chặt – hạnh phúc này là của cô, toàn bộ thế giới của cô!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook