Đắm Say
-
Chương 6
Buổi sáng, Karl đi ra ngoài để dắt dê về trước khi Anna và James thức giấc. Khi anh quay lại, họ đã dậy, mặc quần áo và đang nói chuyện. Họ nghe tiếng chuông kêu leng keng và nhìn nhau qua làn khói trắng dày đặc. Anna phe phẩy tay trước mặt.
"Ôi không, chị nghĩ anh ấy đang về", cô than vãn.
"Ở đây cũng tốt mà", James quan sát xung quanh.
Một lúc sau, Karl bước vào nhà. "Hai người đang làm gì vậy? Đốt nhà à?" "Cỏ thì không...", Anna ho, "không thể cháy nhà được".
"Vậy là anh đã rất may mắn hay sẽ trở thành người vô gia cư ngay bây giờ.
Em có nghe nói đến mắt gió chưa?" Tất nhiên là họ đã từng nghe đến từ "mắt gió". Tất cả những bếp lò bằng gang đều có mắt gió đặt phía trên, nhưng họ không biết lò sưởi của Karl cũng có một cái như vậy. Anh tiến đến phía lò sưởi, điều chỉnh lại ngọn lửa, sau đó, lùa hai người ra ngoài để không khí trong nhà trở nên thông thoáng dần.
"Anh hiểu là mình phải trông chừng hai người từng phút để hai người không gây ra chuyện", anh nói với vẻ tươi cười.
"Tụi em nghĩ có thể giúp anh nhóm lửa trước khi anh về."
"Ồ, đúng rồi, sẽ có ích đấy nếu không phải là cái đống hỗn độn này. Nhưng kiểu nhóm lửa đó sẽ rất có ích nếu em muốn đuổi muỗi."
Kiko_Xiao
Karl, có vẻ như anh ấy đã có nhiều cơ hội để luyện tập lòng kiên nhẫn như lời đã hứa. "Tối nay, anh sẽ chỉ em cách nhóm lửa. Còn bây giờ, chúng ta đi gặp Nanna nào."
James cũng đi theo và tự thấy mình rất biết cách chăm sóc động vật.
"Nanna, đây là James", Karl nói với vẻ trìu mến, kéo tai con dê ra sau. "Nếu cậu ta vắt sữa mày như lúc cậu ta nhóm lửa, tao sẽ chạy ngay về vùng đất Anh-
điêng nếu tao là mày", anh thì thầm vào tai con Nanna.
Anna cười, Karl nhìn thẳng vào mắt cô, tay vẫn còn nắm tai con dê. Mỉm cười, anh nói, "Chào buổi sáng, Anna".
"Chào buổi sáng, Karl", cô đáp lại, đôi mắt nhìn sang ngón tay trầy xước của anh và thấy con dê huých nhẹ rồi dúi đầu vào bàn tay đó. "Em có thể làm bánh quy không?", anh hỏi.
"Không", cô trả lời.
"Em biết vắt sữa dê chứ?"
"Không."
"Vậy em biết rán thịt lợn muối và nấu cháo ngô?"
"Có lẽ thế, em không chắc."
"Bây giờ, chúng ta sẽ làm một việc nào đó!"
Đây là lúc James bắt đầu công việc vắt sữa dê vào buổi sáng khi Karl chỉ cậu bé cách làm. Anna nấu cháo trên một chiếc nồi trong khi Karl đem nước từ suối lên để sử dụng trong nhà và chà rửa phía ngoài sân.
Anh rửa mặt ở chiếc ghế dài bên cạnh cánh cửa. Anna bị thu hút bởi cách anh cạo râu ngay từ lúc anh bắt đầu, cô nhìn cách anh kéo tay áo lên và run rẩy vì độ lạnh của nước. Anh đem ra một cái dao cạo và mài nó lên cái liếc dao trong khi James dán mắt theo từng chuyển động của anh.
"Cạo râu có đau không, Karl?", cậu hỏi.
"Chỉ khi lưỡi dao không được bén. Nếu lưỡi dao bén sẽ dễ cạo hơn. Đợi anh một chút, anh sẽ chỉ em cách mài lưỡi rìu. Khi một người đốn gỗ đi đến bất kỳ nơi nào, anh ta phải đem theo đá để mỗi giờ lại có thể sử dụng. Anh có nhiều thứ cần chỉ cho em."
"Không, em không thể đợi quá lâu được."
"Em phải đợi thôi. Ít ra là đến khi chúng ta ăn xong món cháo ngô và thịt lợn muối do chị em nấu."
"Này Karl!"
"Sao hả?"
James hạ giọng. "Em không nghĩ là chị Anna đã từng nấu món này. Chắc sẽ dở tệ!"
"Nếu có như thế đi chăng nữa, em cũng không được nói chị mình như vậy.
Còn nếu không, lần đầu em cạo râu dở tệ, anh cũng sẽ chê bai em như vậy."
Đúng là nó dở thật. Thịt lợn còn sống và cháo thì vón cục. Thật ngạc nhiên khi Karl không nói gì. Thay vào đó, anh nói về một ngày tuơi đẹp, về công việc sẽ phải làm và về niềm vui sướng của anh khi được dùng bữa cùng với họ. Nhưng Karl và James có những chia sẻ riêng mà Anna không biết. Cô rất vui khi thấy anh chấp nhận cậu bé.
Ngày hôm nay, vạn vật như được chạm khắc trong tranh vẽ - bầu trời trong xanh, cây cối mơn mởn, tràn đầy sức sống; mặt trời như mạ vàng trên những hàng cây. Khi ba người ra ngoài, mặt trời cũng chưa hẳn lên cao và ra khỏi phạm vi của sân trước. Karl lấy từ những cái móc trên bệ lò sưởi xuống một chiếc rìu to, anh đưa cho Anna chiếc rìu nhỏ, còn James một lần nữa tự hào ôm khẩu súng trường.
"Đi nào", anh nói. "Đầu tiên, anh sẽ chỉ nơi chúng ta sẽ xây nhà." Anh bước những bước dài, băng qua sân trước, đi đến một khối đá hình chữ nhật, có kích thước khoảng năm nhân ba mét rưỡi. "Đây sẽ là cửa ra vào, đối diện hướng Đông. Anh đã sử dụng la bàn, một ngôi nhà đẹp cần phải được đặt vuông vức trên nền đất."
Quay đầu sang phía Anna, anh nói tiếp, "Sàn nhà bên trong sẽ không hề dơ bẩn, Anna. Chúng ta sẽ lót sàn bằng ván gỗ. Anh đã phải kéo những tảng đá này từ cánh đồng, băng qua con lạch bằng phẳng nhất mà anh từng thấy và tìm kiếm những khúc gỗ to".
Sau đó, anh quay lại, chỉnh tư thế của cái rìu cho đến khi thấy thoải mái, đổi vị trí cán rìu cho đến khi thấy vừa tay. Chỉ vào nó, anh nói, "Anh đã dọn con đường này, đặt những cây xà cừ từ đây cho đến những cây thông Mỹ phía trên kia". Một con đường có hai làn xe được làm từ những khúc gỗ trải dài trước mắt, nhìn nó trông giống như đường ray xe lửa bằng gỗ chạy thẳng theo hướng Bắc ra đến những hàng cây. "Trên mảnh đất này, anh có những cây thông Mỹ còn nguyên vẹn và thẳng tắp nhất mà không nơi nào có. Những khúc gỗ thẳng như vậy sẽ rất thích hợp để làm nhà, rồi em sẽ thấy. Anh không xẻ đôi chúng mà dùng nguyên cây, chỉ gọt giũa một chút để chúng thật thẳng, và như vậy, tường nhà của chúng ta sẽ rất khít và ấm áp."
Những cây xà và những khối gỗ xẻ không có ý nghĩa gì đối với Anna, nhưng cô có thể nhìn thấy sự dày đặc của cây cối trong khu rừng này và hình dung được anh đã phải đốn, xẻ gỗ, tạo thành đường đi ra sao?
"Đến đây nào, chúng ta sẽ lắp yên cương cho Bill và Belle để bắt đầu lên đường."
Khi họ đi ngang qua chuồng ngựa, Karl hỏi, "Em có bao giờ lắp yên cương cho ngựa chưa, em trai?".
"Chưa,... thưa anh", James trả lời, vẫn nhìn những cây xà cừ qua vai anh.
"Nếu em muốn trở thành người đánh xe ngựa, việc đầu tiên em cần làm là học cách lắp yên cương. Em sẽ được học ngay đấy!" Karl nhìn họ. "Cả chị em cũng vậy, chị em cũng cần phải biết."
Họ đi vào chuồng, Karl nói giọng nhỏ nhẹ như để chào hỏi hai con ngựa. Anh đến gần hơn, vỗ khẽ vào người, vai và trán chúng, sau đó dịu dàng vuốt mắt chúng. Đây là một chuồng ngựa nhỏ, không gian bên trong rất hẹp.
"Tiến lên nào", Karl nói với con Bill. Nhưng con ngựa cứ đứng đấy, vòi vĩnh thêm những cái vuốt ve. "Đi thôi!", giọng Karl nghiêm khắc, anh đứng giữa con ngựa và bức tường, vỗ vào con Bill những cú thật mạnh, như để thúc giục nhưng không làm nó đau. Con Bill tiến về phía trước trong khi Anna rất kinh ngạc và lo lắng bởi Karl trông rất nhỏ bé giữa bầy ngựa và bức tường. Nhưng nhìn Karl rất vô tư và tự tin. Anh nói với James, "Lũ ngựa không thể hiểu khi con người nói 'tiến lên nào', chúng ta cần phải nói chuyện với chúng theo cách khác". Nhưng ngay cả lúc anh đang nói, nụ cười vẫn khiến đôi má anh căng ra và bàn tay anh luôn vuốt ve phía sau lưng con ngựa. "Nhớ nhé cậu bé! Hãy nói với lũ ngựa nhiều hơn. Giọng nói của em cũng phải dịu dàng như bàn tay của em vậy. Giọng nói thể hiện điều em muốn nói. Còn bàn tay sẽ nói lên tất cả. Con ngựa sẽ tin tưởng vào bàn tay của người đàn ông trước và tin tưởng người đàn ông đó sau." Trong lúc nói, bàn tay của anh vẫn vuốt ve lưng và vỗ nhẹ lên hai bên vai con Bill. Anh nhìn vào mắt nó khi nói, "Mày biết tao đang nói gì không, Bill?".
Anh dẫn con ngựa đến bên cạnh bức tường có treo bộ yên cương trên hai cái chốt. "Ngựa bị cận thị, em biết điều đó không em trai? Đó là lý do vì sao nó nhút nhát khi di chuyển trên đường - bởi vì nó không nhìn thấy rõ. Nhưng nếu em chỉ đường cho nó thì nó sẽ rất biết ơn em."
"Đầu tiên là dây cổ", Karl tiếp tục. Anh nhấc phần vành bằng da lên. "Cái này là của Bill." Nghe tên mình, nó giật đầu và Karl nói với nó, "À, mày biết tao đang nói về mày, phải không? Dây cổ của mày đây, anh bạn tò mò ạ".
Kiên nhẫn, anh đưa cho nó xem cọng dây trước khi quàng qua đầu nó, hành động này cũng để hướng dẫn cho hai người mới. "Em phải đảm bảo rằng những cọng dây này không bị nhầm lẫn, vì nếu đeo sai dây cho chúng, chúng sẽ bị đau phần cổ và vai. Ngựa thường quen với cọng dây cổ của nó, giống như chúng ta quen xỏ vào đôi giày của mình. Em sẽ không đưa cho người lính diễu hành đôi giày của người khác chứ, đúng không?"
"Không, anh Karl, chắc chắn là không rồi", James trả lời, mắt cậu luôn nhìn vào Karl khi anh quàng cọng dây vào cổ con Bill, sau đó kéo xuống dưới lưng nó và vòng qua hai bên vai của nó.
Bàn tay anh vuốt từ cổ con ngựa xuống phía dưới, anh nói, "Nó cần phải vừa vặn và không được quá chật vì khi đó cọng dây sẽ siết vào khí quản, làm cho con ngựa bị nghẹn thở. Còn nếu cọng dây quá dài, nó sẽ chà xát lên người con ngựa và làm vai nó bị sưng."
Từ hai cái móc trên tường, Karl nhấc bộ yên cương đầu tiên xuống, khiến cơ bắp của anh căng ra.
Anh tiến đến con Bill từ phía bên trái, đặt những cọng dây lên cổ nó và khóa chúng lại, đi sang phía bên hông, anh điều chỉnh lại độ căng của dây. Sau đó, anh đi lên phía trước, tiếp tục buộc dây vào phần ngực của con ngựa. Lúc nào cũng vậy, khi di chuyển, anh luôn đặt tay lên người hoặc trấn an con Bill bằng những lời thì thầm. Con ngựa đứng im, không ai biết nó đang thức nếu nó không chớp mắt. Karl hướng dẫn hai người họ cũng cùng một giọng nói với con Bill. Cách anh hướng dẫn họ và lời anh được trộn lẫn trong một cảm giác êm đềm. Tiếp theo, anh điều chỉnh lại dây buộc cổ con ngựa. Xuyên suốt quá trình, Anna dường như bị thôi miên bởi sự vuốt ve nhẹ nhàng của anh trên cơ thể con ngựa và cả giọng nói thì thầm dịu dàng của anh vào tai nó. Cô nghĩ đến buổi tối đêm nay, liệu anh có đối xử với cô nhẹ nhàng và trìu mến như lúc này không? Cô chợt sực tỉnh, tiếp tục nhìn anh buộc một phần dây lên mõm con ngựa. Khi anh buộc phần dây cương vào quanh những sợi dây này, anh đang muốn hỏi cô liệu cô có thể làm được như anh?
"Em... em không biết nữa. Em nghĩ là nếu em nhấc được bộ yên cương xuống đất, em có thể làm những việc còn lại."
"Anh phải vỗ béo cho em thôi để tay em có cơ bắp", Karl nói. Cô thấy anh nhìn cô với vẻ trêu chọc hơn là nói thật.
Nhưng James rất tự tin, "Em nghĩ em có thể làm được, Karl, em thử được chứ?".
Karl cười thầm và giao công việc lại cho cậu bé. James cố nâng bộ yên cương lên với sự giúp đỡ từ người thầy, bộ yên cương cũng được đặt trên lưng ngựa tuy chưa thật đúng vị trí.
"Em có trí nhớ tốt đấy", Karl khen ngợi khi cậu bé làm xong. James cười rạng rỡ với Anna như thể cậu là người vừa phát minh ra bộ yên cương này vậy.
Tiếp đến, Karl kiên nhẫn giải thích lý do và nơi để nối một khúc gỗ sồi to vào hai khúc gỗ khác nhỏ hơn. Chính giữa mỗi khúc gỗ nhỏ có một cái khoan, cuối cùng, chúng đã sẵn sàng để được nối vào với nhau. Quả là một cái ách to!
Anna tiếp tục nhận ra sức mạnh tiềm ẩn trong con người của Karl khi anh đẩy cái ách nặng nề này qua một bên và kéo chúng vào trong cái gọng. Anh quỳ xuống, cẩn thận tìm khớp nối để lắp vào cho chính xác. "Khi đã gỡ hai thứ này ra giống như vậy đừng bao giờ để chúngbị treo lủng lẳng. Nếu không, lũ ngựa sẽ bị thương." Anh lên giọng, tiếp tục vuốt ve chú ngựa bên cạnh. "Dù sao, ngựa vẫn là mối quan tâm hàng đầu. Nếu không có chúng, con người không làm được việc gì cả."
"Vâng, thưa ngài", James trả lời.
Karl nhìn sang Anna, cô nhìn lại anh với kiểu chào của một người lính, lặp lại lời nói của James, "Vâng, thưa ngài".
Ki.ko.Xiao
Karl cười. Cô thật đáng yêu cho dù đôi vai nhỏ và dáng người mỏng manh như cây liễu. Hôm nay, cô mặc một bộ quần áo không phù hợp để làm việc bên ngoài như bộ quần áo. Cô mặc hôm qua. Cô nên sớm biết điều này. Một khi công việc bắt đầu, cô sẽ sớm nhận ra quần áo đơn giản phù hợp hơn bất cứ loại váy áo nào.
Vậy là giây phút Karl từng mơ ước về một cuộc sống không còn đơn độc đã trở thành hiện thực. Giây phút vợ chồng có nhau, cùng làm việc dưới ánh mặt trời và cùng nghĩ về tương lai. Ba người họ cùng đứng dưới bầu trời Minnesota. Họ đi như một đội dưới nắng ấm mặt trời, dọc theo con đường trải gỗ hai bên. Những chú ngựa với kiểu đi gật gù, chầm chậm đi từng bước dài. Kéo tay áo lên cao, Karl cầm bốn bộ yên cương, nghiêng người ra phía sau, dẫn ngựa bước đi, nhưng anh và đội của anh vẫn hòa chung một nhịp, cơ bắp căng tràn, họ chuẩn bị cho công việc sắp sửa bắt đầu.
Anna từng nghĩ rằng chân mình rất dài nhưng cô vẫn phải cố sải bước mới theo kịp hai ngườihọ. Chiếc đầm dài của cô ướt đẫm sương mai đọng trên cỏ và không lâu sau, nó đã ướt đến đầu gối. Cô không thèm bận tâm mà chỉ lắng nghe, ngửi và nếm thử mùi vị của buổi sáng tinh mơ. Buổi sáng luôn có âm thanh của riêng mình, và buổi sáng ở nơi đây có âm thanh của đời sống hoang dã đang thức giấc, tiếng rin rít của những mảnh da cọ sát vào nhau, tiếng loảng xoảng của những sợi xích, tiếng ồ ồ của những chú ngựa bị trướng bụng. Những giọt sương vẫn còn đọng trên lá, mặt đất có hương thơm của mùa hè. Phảng phất trong không gian có mùi ẩm mốc của gỗ, mùi vị rất rõ rệt của thảm thực vật đang thay đổi. Cây chi dương, cây sồi, quả óc chó, cây du, cây dương và cây liễu đang đâm chồi nảy lộc cùng cuộc sống.
Karl chỉ từng loài cây và gọi tên chúng một cách say sưa, "Mỗi một loại cây đều được sử dụng với mục đích khác nhau", như thể anh được cho tiền thưởng để nói về chúng, dù đây đã là lần thứ mấy anh nói rồi.
"Vui thật!", cô trầm ngâm, "Em từng nghĩ rằng cây cối chỉ là cây cối."
"À, vậy là em đã học được nhiều điều rồi đó. Mỗi một cây đều có câu chuyện của riêng nó. Mỗi một cây đều có một đặc điểm riêng khiến nó... giống con người, từng người riêng biệt. Và đây là Minnesota nên không ai phải lo lắng không có loại cây mình cần đâu."
Họ đi về phía những cây thông Mỹ, thân cao, hình dáng như những con quay với thân cây như có vảy và đầu lá nhọn, đung đưa giữa lưng trời. "Còn đây là những cây thông Mỹ của anh", Karl nói với niềm tự hào khi anh nhìn lên. "Chắc cao khoảng năm mét nếu tính từ ngọn", anh tự hào. "Hiểu ý anh nói gì không? Tốt nhất đấy! Liệu một căn nhà cao năm mét có đủ cho chúng ta không?" Anh nhìn Anna, tự hỏi không biết cô có tin anh sẽ xây cho cô một ngôi nhà lớn vậy hay không?
"Đây là cây lớn à?" cô hỏi, nghiêng người, nhìn lên phía ngọn cây.
"Hầu hết những cây khác đều cao khoảng ba mét bảy. Một số cây cao khoảng bốn mét ba. Cũng tùy từng cây nữa em. Ở đây, nếu một người có những cây thông này... thì anh ta sẽ có được rất nhiều thứ khác." Karl dừng lại một lúc.
"Phải nói là rất, rất nhiều thứ khác."
Nhìn xuống phía thân cây, Anna thấy Karl đang nhìn mình. Một điều gì đó rất ấm áp và được mong chờ chạy khắp người cô, khiến cô đồng ý với anh.
"Đúng là rất nhiều", cô nhẹ nhàng nói. "Năm mét là rất dài."
Đột nhiên, Karl nhìn qua James như vừa nhớ ra cậu ta đang đứng đó. "Còn nhiều công việc đang chờ chúng ta đấy. Đến đây nào, em trai, anh sẽ chỉ em cách đốn cây."
Anh xách cái rìu to và đi đến bên cây thông, anh đi vòng quanh nó, đo đạc thân cây, ước tính vị trí cây sẽ đo, anh nhìn lên rồi lại nhìn xuống, ước tính lực cần phải bỏ ra để có thể đốn cây. Sau khi đã tính toán cẩn thận, anh nói, "Đúng, đây là cây tốt nhất. Nó có đường kính khoảng ba mươi sáu centimet. Nhớ nhé em trai. Em sẽ thấy dễ dàng hơn nếu tìm được cây có cùng kích thước. Trước khi bắt đầu, em phải xem hướng giờ đấy."
James nhìn lên trời và nói, "Em không thấy có gió".
"Tốt! Nhưng em phải để ý điều này. Nếu có gió, em phải theo hướng gió để chặt nhát rìu đầu tiên."
Anna chỉ lơ đãng nhìn và nghe Karl giải thích bước đầu của việc đốn cây trong khi James lại lắng nghe rất chăm chú. Cậu bé nghe như nuốt từng chữ một rồi còn vô tình bắt chước cách Karl đứng dang rộng hai chân, nhìn lên thân cây và dự đoán vị trí cây sẽ đổ xuống. Khi James hỏi, Karl bước qua một bên và chặt những cây nhỏ trên mặt đất. Anh chặt một khúc cây khá to quỳ xuống và vẽ một vòng tròn lớn trên mặt đất.
Anna cười khi James cũng bắt chước Karl, quỳ một bên gối và chống tay xuống đất một cách rất nam tính. Nhưng tấm lưng gầy của James trông như càng gầy hơn khi cậu ngồi bên cạnh Karl, lúc hai người khom lưng về phía trước, xem xét hình vẽ phác thảo. Nó chỉ ra vị trí của những nấc gỗ mà Karl gọi là "đường cưa". Karl giải thích rằng nhát rìu đầu tiên phải ngược với hướng cây sẽ đổ.
Sự chỉ dẫn của Karl khiến Anna phải tập trung hơn nữa vì lúc anh chỉ vào vị trí đó, cánh tay anh vươn dài làm chiếc áo căng ra, kéo lên đến nửa lưng. Cô nhìn xuống hông anh, bị lôi cuốn bởi da thịt anh lộ ra khi lớp áo bị kéo lên. Eo anh nhỏ nhưng bắp đùi lại vô cùng rắn chắc.
Anh xoay nửa người lại. Mắt Anna hướng về phía những cây thông.
James rất ngạc nhiên khi Karl nói đến từ "đường cưa" và cậu hỏi anh về vị trí của nhát chặt cùng độ sâu của nó. Karl toét miệng cuời với cậu bé, sau đó, anh nhìn qua Anna trong khi vẫn trêu chọc và chỉ bảo cho cậu.
"Anh biết đốn cây vì anh đã từng đốn nhiều, rất nhiều cây ở Thụy Điển với cha và các anh trai của anh, và cả ở đây nữa, trước khi bọn em đến. Để biết cách chặt cây, em cần phải luyện tập nhiều đấy."
Anh thật kiên nhẫn! Anna ngưỡng mộ. Ngay cả giọng nói, dáng đứng và cả nét mặt của anh cũng vậy. Nếu như cô có biết đọc biết viết đi nữa, cô vẫn thấy mình may mắn nếu được anh dạy bảo dẫu bản thân cô rất thiếu kiên nhẫn. Khuôn mặt James tỏ vẻ rất vui sướng khi nghe những điều Karl chỉ dạy cho cậu.
Karl chống tay vào rìu để đứng dậy. Khi anh di chuyển, cơ thể của anh rất uyển chuyển, lúc nào tay anh cũng cầm rìu. Anna bắt đầu hiểu ra ý nghĩa của câu nói rằng "Bất cứ nơi nào người đàn ông đi đến, chiếc rìu cũng đi theo anh ta". Anh đã nói câu đó và anh là một minh họa cho nó.
Chiếc rìu rất nặng nhưng Karl cầm nó lên một cách dễ dàng ở vị trí dưới cùng của cán rìu. Anh đo khoảng cách giữa mình và thân cây, đứng thẳng người và vuông góc với thân cây. Khi anh vươn dài cánh tay ra, mạch máu phía trong cánh tay nổi lên như những dòng sông xanh rồi biến mất phía trong tay áo, ngay phía trên khuỷu tay. Cánh tay với cơ bắp cuồn cuộn của anh giơ lên theo chiều vuông góc khi anh đã sẵn sàng. Anh giải thích rằng nhát đầu tiên phải thẳng như đường chân trời, ngang với vị trí của hông, và anh mô tả động tác chặt cây khi đang nói. Anh xoa phần hông và vai, cơ bắp bên dưới lớp áo căng ra, Anna thấy rõ sức mạnh ẩn chứa bên trong cơ thể săn chắc này.
Karl nâng rìu lên và để cán của nó trượt xuống lòng bàn tay cho đến khi nắm chắc nó. Anh chỉ vào lưỡi rìu, "Em hãy dắt chị của em ra ngoài kia vì khi cây đổ xuống, nó có thể trở thành kẻ sát nhân nếu chúng ta lơ là. Thân cây này có thể vươn rất xa, ngay cả một cậu bé lanh lợi như em cũng khó lòng mà tránh khỏi". Anh đưa đôi mắt màu xanh nhìn Anna nhưng cô chỉ nhìn xuống đất và nhanh chóng đi theo James.
Khi họ đã đi đủ xa và đủ an toàn, Karl đi qua khoảng đất trống và nhìn về phía họ giờ đây chỉ còn trông như những con nòng nọc ở xa xa. "Người nào biết được giá trị của muối thì phải biết chính xác vị trí cây sẽ đổ. Có người bảo rằng bạn có thể đóng một cây cọc xuống đất và một người Thụy Điển đúng nghĩa phải biết thân cây đổ xuống vị trí nào."
Anh cười toe toét, nhìn những nốt gỗ lồi lên trên phần rễ cây sồi, anh cầm rìu chỉ vào nó. "Em có thấy rễ cây sồi này từ chỗ mình không? Nó sẽ bị tách ra làm đôi khi cây nhú lên mặt đất". Sau đó, anh quay về phía cây thông. Từ sự chuyển động đầu tiên của anh, Anna cảm thấy rõ rệt có điều gì đó rất huyền diệu xảy ra trong cô. Anh vung rìu lên, quăng tay, đầu tiên là sang trái, sau đó là sang phải. Với những chuyển động mềm dẻo, anh cầm rìu theo một nhịp điệu hoàn hảo, tay phải của anh di chuyển xuống để chạm vào tay trái ở một thời điểm quyết định. Với cơ thể vạm vỡ trời phú, anh thay đổi trọng lực theo từng nhát rìu, trái rồi phải, trái rồi phải, những dăm gỗ cứ thế bay vèo lên không trung. Nhịp điệu chẳng những không chậm lại mà ánh mắt anh cũng không rời khỏi thân cây. Chiếc rìu tạo ra một giai điệu như tiếng sáo thổi khi cắt vào không khí, tiếng bịch bịch từ bộ gõ như được phát ra mỗi khi lưỡi rìu bằng thép chạm vào thân cây.
Anna và James dán mắt vào những đường rãnh sâu trên thân cây đang rung rinh. Sự rung chuyển như vậy cũng đang xảy ra trong bao tử của Anna. Người đàn ông, chiếc rìu, sự chuyển động, cái cây - tạo ra một cảnh tượng chóng mặt khiến nhịp tim cô tăng lên và cô phải ôm chặt bao tử của mình bằng cả hai tay.
Cuối cùng, thân cây cũng đã bắt đầu nứt ra và nghiêng qua một bên.
Karl đặt rìu xuống, đẩy thân cây ra phía trước rồi lại kéo nó về phía mình. Anh liếc nhìn hai chị em Anna đang ngẩng mặt nhìn lên không trung. Anna ôm chặt bao tử trong khi James vắt chéo hai tay trên đỉnh đầu, vẻ như sững sờ. Lưỡi rìu nằm hướng ngược với thân cây đang nghiêng ngả cho đến khi nó kêu răng rắc, cành lá rung rinh và thân cây đổ ập xuống một cách ngoạn mục, che phủ cả một khu đất. Con ngựa chợt hí vang rồi sau đó là một sự yên lặng kéo dài. Anna nhìn Karl qua lớp bụi mờ dưới những tia nắng mặt trời và thấy anh đang nhìn cô mỉm cười. Anh đứng đó một cách thoải mái, Karl và chiếc rìu của anh, như thể không phải anh mà một ai đó vừa mới chặt cái cây này - hoàn toàn thư giãn, thả lỏng một chân, các ngón tay ôm lấy cán rìu, một lớp bụi phủ trên vai anh, những cành thông đang rơi xuống ngay gần cạnh.
Ở khắp nơi... khắp nơi... mùi hương choáng ngợp của thông - ngọt ngào, tươi mát và cần thiết.
Trước khi có thể kiểm soát bản thân, một cảm xúc kỳ diệu tràn ngập từ những gì đang chứng kiến lóe lên trong mắt cô. Vì đây có lẽ là lần đầu tiên trong cuộc đời, cô được tận mắt chiêm ngưỡng một cảnh đẹp toàn diện như vậy. Trong giây phút ngắn ngủi, Karl Lindstrom đọc được những xúc cảm trên khuôn mặt cô và biết rằng cô đang cảm nhận được những điều anh cảm nhận khi cái cây đã hoàn toàn đổ xuống đất, ngọn cây nằm xa tận chỗ gốc cây sồi - một sự thỏa mãn hoàn toàn. James sực tỉnh và đi lại phía Karl, nhảy chân sáo, tay vỗ bôm bốp, và cậu không giấu được vẻ hoan hỉ, "Ôi chao! Đúng là phép màu! Khi nào em mới có thể làm được như anh?".
Karl cười khi anh chầm chậm tiến lại và thúc nhẹ cán rìu vào cậu bé. "Anh nghĩ em sẽ thấy cái cây này chẳng là gì khi chúng ta xong việc, phải không Anna?" Anh miễn cưỡng chia sẻ cảm xúc thân thuộc của hai chị em.
"Anh định đốn bao nhiêu cây trước khi xong việc?", cô hỏi, đi lại gần anh hơn trong khi vẫn còn vẹn nguyên nỗi kinh ngạc vì cảnh tượng trước mắt.
"Càng nhiều càng tốt", anh trả lời, "trong khi đó thì hai người sẽ giúp anh nhặt những cành cây nhỏ kia và kéo gỗ về phía đường mòn. Bây giờ, chúng ta phải tách cành và xẻ gỗ ra".
"Xẻ gỗ?", James hỏi kỹ lại.
"Chúng ta sẽ chặt gỗ ra theo chiều dài mà chúng ta mong muốn."
Họ cùng nhau làm việc, sử dụng rìu để chặt những cành nhỏ trên thân cây.
Anna được giao nhiệm vụ đem những cành cây này ra một chỗ khác và chất đống chúng lên.
Khi cây đã được tước vỏ xong, Karl đo chúng bằng chiều dài của cây rìu, khắc lên vị trí đủ chiều dài năm mét để đánh dấu trên thân cây. Thu rìu lại, anh nhìn qua đống vỏ khô rồi đứng giạng chân ra bằng chiều rộng của một nửa chiếc rìu hoặc bằng một nửa đường cưa. Lần này, giọng anh nói xen lẫn trong những tiếng chặt cây, giải thích cho James biết hai nhát chặt phải đối diện nhau trên thân và chúng phải tạo thành một góc bốn mươi lăm độ.
Chiếc rìu cứ lần lượt vung lên rồi hạ xuống. Với mỗi nhát chặt, Karl lại cúi người xuống, cứ thấp dần, thấp dần đến vị trí dưới hông để anh có thể chặt vào sát gốc cây. Sau đó, anh quay lại nhanh như cắt, hầu như không cần quay mũi chân, để nhìn hướng ngược lại của những vết chặt. Anh nhảy ra khỏi khúc cây, để lại phía sau lưng phần thân cây đã bị đứt, mỗi đoạn đều có những nhát chặt tạo hình chữ V thật hoàn hảo.
Thêm bốn cây thông nữa được tách vỏ và chặt thành từng khúc. "Một người đốn củi có đạo đức sẽ không phá rừng, mà chỉ làm thưa thớt đi mà thôi", Karl giải thích. "Do đó, chúng ta chỉ chặt một cây ở đây, một cây ở kia và một cây ở đằng xa kia."
Những khúc gỗ tách vỏ đã sẵn sàng để được kéo về, Karl làm mẫu kỹ thuật nâng gỗ lên, khuỵu đầu gối xuống thay vì đặt chúng ngay trên lưng. Với nỗ lực từ sức mạnh của mình, anh nhấc một đầu của khúc gỗ lên khỏi mặt đất còn James buộc dây để cột chúng lại với nhau.
Khi đã cột xong, Karl hướng dẫn, "Đem đống gỗ này đến gần cái cây phía đằng kia, em trai, như thế này này, như vậy sẽ dễ dàng hơn cho mấy con ngựa".
Đi kèm những tiếng kêu răng rắc như những cái móc sắt va vào nhau, Karl cảnh cáo, "Nhưng khi em tự mình làm việc này, em phải đứng về một bên đấy. Chỉ có gã ngốc mới đứng phía dưới đống gỗ".
Sau đó, Karl ra lệnh cho lũ ngựa kéo gỗ về đầu bên kia của con đường.
Thậm chí cả khi họ đang di chuyển, Karl cũng hướng dẫn cho cậu bé đang đi bên cạnh và sải những bước chân đầy bỡ ngỡ cách làm việc. "Khi cho ngựa kéo gỗ, em phải suy nghĩ thật chu đáo trước khi bắt tay vào việc. Em phải luôn giữ cho sợi dây đủ dài để nó không cứa vào người lũ ngựa. Nếu dây càng thẳng thì lũ ngựa càng dễ kéo gỗ."
Khi dắt ngựa quay lại để kéo gỗ lần hai, giọng Karl thay đổi, chẳng khác gì tiếng kêu túc túc trong cổ họng khi anh điều khiển chúng. Nhưng khi lượng gỗ nặng hơn, Karl lại dùng giọng điệu khác để nói với chúng. "Đ... đi nào!", và lũ ngựa dễ bảo khom vai lại, nghiêng về phía đống gỗ, kiên nhẫn tiến về phía trước, như những gì chúng được ra lệnh. Cứ vậy, lũ ngựa kéo thêm những khối gỗ mới. Đó là lời khuyên cho cậu trai trẻ và mệnh lệnh cho chúng, hai cách đối xử khác nhau, rất khéo léo bởi một người thông minh và đầy tài năng.
Chưa bao giờ Anna thấy James vui vẻ đến vậy. Cậu lắng nghe chăm chú từng lời nói của Karl, quỳ gối khi Karl quỳ, đứng dậy khi Karl đứng, nhìn những gì Karl làm, sải bước đi theo Karl. Cuối cùng, khi Karl đưa cho James những bộ dây cương, bảo James hướng dẫn lũ ngựa kéo thêm những khối gỗ mới, cậu bé mới thấy lo lắng. "Thật sao, anh Karl?"
"Thật chứ! Em muốn trở thành một người chăn ngựa phải không nào?"
"Vâng, thưa anh... nhưng..."
"Lũ ngựa phải từ từ làm quen với em và bây giờ là cơ hội tốt cho em."
James lau tay vào hai bắp đùi.
"Anh sẽ đứng ngay cạnh em", Karl trấn an. "Em chỉ cần nắm dây cương như anh đã chỉ và đừng có kéo mạnh đấy. Bill và Belle sẽ biết làm gì. Chúng cũng sẽ dạy cho em, rồi em sẽ thấy.
Cậu bé nắm lấy sợi dây da rịn mồ hôi bằng bàn tay nhỏ xíu của mình và thủ thỉ, "Đi nào!". Khi những con ngựa bắt đầu bước đi, James trố mắt nhìn chúng.
Nhưng Karl tiếp tục trấn an cậu bé, thay vì ra lệnh cho lũ ngựa tiếp tục đi. "Em đang làm rất tốt đấy em trai, thả lỏng dây cương nào... Đúng rồi... Bây giờ, kéo dây qua phía bên trái nhẹ thôi nào... tốt."
Khi lũ ngựa sắp đến gần khối gỗ tiếp theo, James cười mãn nguyện.
Karl cũng có vẻ hài lòng. "Em sẽ làm tốt thôi miễn là em phải nhớ không siết gỗ quá chặt, không đi gần lũ ngựa khi chúng ta bắt đầu kéo gỗ về và gỗ sẽ bị lệch qua một bên. Nếu khối gỗ va trúng gốc cây, nó sẽ bay lên và đập trúng chân em ngay lập tức. Nhớ là phải đi phía sau đấy."
"Vâng, thưa anh. Em nhớ rồi."
Càng có nhiều lời hướng dẫn hơn khi khối gỗ được cột vào và được kéo xuống phía đường mòn. Họ cùng nhau đi xuống dốc với khối gỗ đầu tiên. Karl để James cầm dây cương, chỉ cho cậu tốc độ vừa phải và cách tránh bị va vào gốc cây. Anh cũng giải thích cho cậu hiểu độ dốc khi đi xuống và cần phải nhẹ nhàng để khối gỗ không va vào chân của mấy con ngựa.
Khi gỗ đã được chất xuống khoảng đất trống, Karl cho ngựa uống nước và nói rằng chúng không uống được nước quá lạnh. Do đó, anh dùng nước mình đã múc lên từ sáng hôm nay. Tiếp theo, chúng được cho ăn cỏ, ngũ cốc, rồi lại uống nước. Cuối cùng, anh cho chúng nghỉ ngơi trong khi ba người họ ăn trưa.
Sau bữa ăn, James dắt ngựa ra ngoài và quay lại phía đường mòn. Cậu bảo đảm với Karl rằng cậu sẽ nhớ lắp yên cương vào cho chúng trước khi bắt đầu. Karl và Anna đi phía sau, người cậu bé đầy mồ hôi, đeo bên mình chiếc rìu và khẩu súng. Cô hãnh diện, đem theo một cái rổ để đựng dăm gỗ và chiếc rìu nhỏ.
"Anh đúng là một người thầy giỏi, Karl", cô nói, nhìn theo mũi giày anh sột soạt trên cỏ nhưng không nhìn ánh mắt anh.
"Cậu bé rất ham học và học rất nhanh", anh khiêm tốn trả lời nhìn về phía trước.
"Em chưa bao giờ thấy James vui đến vậy", Anna nhìn Karl.
"Chưa à?" Đôi mắt xanh của anh liếc sang khuôn mặt của cô, khuôn mặt đang di chuyển theo cái bóng của anh.
"Chưa bao giờ", cô nói một cách đăm chiêu. "Nó chưa từng sống chung với người đàn ông nào cả."
"Còn cha của bọn em đâu?" Anh nhìn xéo qua phía Anna nhưng cô nhanh chóng nhìn sang James và lũ ngựa phía trước.
"James không biết mặt cha mình."
"Còn em thì sao?"
Cô chớp mắt nhìn anh thật nhanh trước khi thú nhận, "Em cũng vậy".
Sau đó, cô cúi người xuống, không bước nữa, cô nhặt lên một cái que nhỏ và bẻ nát nó ra từng khúc.
"Anh xin lỗi, Anna! Con cái nên biết cha mình là ai. Bản thân anh cũng không thể sống được ở đây nếu không có sự dạy dỗ của cha anh."
"Bây giờ, anh sẽ dạy hết cho James", cô nói theo phản xạ tự nhiên.
"Đúng rồi, anh rất may mắn."
"May mắn à?", cô hỏi.
"Người không may mắn là người biết nhiều điều nhưng không có cơ hội chỉ bảo lại cho một cậu bé ham học hỏi như thế."
"Vậy là em đã được tha thứ rồi, phải không Karl? Vì em đã đem theo James mà không thông báo trước với anh."
"Em hoàn toàn được tha thứ, Anna", anh nói và sải bước bên cạnh cô, tự hỏi liệu mình có bao giờ nổi giận với cậu bé?
"Anh thích dạy cho nó à?"
"Ừ, rất thích là đằng khác."
"Nó học được rất nhiều thứ trong buổi sáng ngày hôm nay. Em cũng vậy."
"Đây là một buổi sáng đáng nhớ đấy. Dạy dỗ là một phần của công việc."
Sau đó, anh nhìn lên đôi vai gầy ốm của cậu bé đang dẫn hai con ngựa đi phía trước và vùng đất đầy cây cối xung quanh. Cuối cùng, anh nhìn Anna và nói, "Buổi sáng mà chúng ta bắt đầu bắt tay xây dựng ngôi nhà của riêng mình."
Khuôn mặt anh trông rất hiền lành, với cái nhìn ấm áp, tự chủ của một người đàn ông biết mình đã ở đâu, đang ở đâu và sẽ ở đâu?
Đối với Anna, người chưa từng có may mắn để được đi học, cái nhìn đó còn nói lên sự yên bình trong con người anh là từ những hiểu biết thật đơn giản. Không, Anna nghĩ, mình không biết cha mình là ai. Mình không biết mình từ đâu đến. Mình cũng sẽ không biết phải đi đâu nếu Karl biết được bí mật của mình. Nhưng bây giờ, mọi thứ đều rất ổn. Đúng rồi, bây giờ mọi thứ đều rất ổn, cô nghĩ, cô đang đi bên cạnh chồng mình để tiếp tục công việc của họ dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, dăm gỗ lại tiếp tục bay lên không trung và tỏa hương thơm, âm thanh của những nhát rìu vọng ra từ những thân cây cứ vang mãi xung quanh họ.
"Ôi không, chị nghĩ anh ấy đang về", cô than vãn.
"Ở đây cũng tốt mà", James quan sát xung quanh.
Một lúc sau, Karl bước vào nhà. "Hai người đang làm gì vậy? Đốt nhà à?" "Cỏ thì không...", Anna ho, "không thể cháy nhà được".
"Vậy là anh đã rất may mắn hay sẽ trở thành người vô gia cư ngay bây giờ.
Em có nghe nói đến mắt gió chưa?" Tất nhiên là họ đã từng nghe đến từ "mắt gió". Tất cả những bếp lò bằng gang đều có mắt gió đặt phía trên, nhưng họ không biết lò sưởi của Karl cũng có một cái như vậy. Anh tiến đến phía lò sưởi, điều chỉnh lại ngọn lửa, sau đó, lùa hai người ra ngoài để không khí trong nhà trở nên thông thoáng dần.
"Anh hiểu là mình phải trông chừng hai người từng phút để hai người không gây ra chuyện", anh nói với vẻ tươi cười.
"Tụi em nghĩ có thể giúp anh nhóm lửa trước khi anh về."
"Ồ, đúng rồi, sẽ có ích đấy nếu không phải là cái đống hỗn độn này. Nhưng kiểu nhóm lửa đó sẽ rất có ích nếu em muốn đuổi muỗi."
Kiko_Xiao
Karl, có vẻ như anh ấy đã có nhiều cơ hội để luyện tập lòng kiên nhẫn như lời đã hứa. "Tối nay, anh sẽ chỉ em cách nhóm lửa. Còn bây giờ, chúng ta đi gặp Nanna nào."
James cũng đi theo và tự thấy mình rất biết cách chăm sóc động vật.
"Nanna, đây là James", Karl nói với vẻ trìu mến, kéo tai con dê ra sau. "Nếu cậu ta vắt sữa mày như lúc cậu ta nhóm lửa, tao sẽ chạy ngay về vùng đất Anh-
điêng nếu tao là mày", anh thì thầm vào tai con Nanna.
Anna cười, Karl nhìn thẳng vào mắt cô, tay vẫn còn nắm tai con dê. Mỉm cười, anh nói, "Chào buổi sáng, Anna".
"Chào buổi sáng, Karl", cô đáp lại, đôi mắt nhìn sang ngón tay trầy xước của anh và thấy con dê huých nhẹ rồi dúi đầu vào bàn tay đó. "Em có thể làm bánh quy không?", anh hỏi.
"Không", cô trả lời.
"Em biết vắt sữa dê chứ?"
"Không."
"Vậy em biết rán thịt lợn muối và nấu cháo ngô?"
"Có lẽ thế, em không chắc."
"Bây giờ, chúng ta sẽ làm một việc nào đó!"
Đây là lúc James bắt đầu công việc vắt sữa dê vào buổi sáng khi Karl chỉ cậu bé cách làm. Anna nấu cháo trên một chiếc nồi trong khi Karl đem nước từ suối lên để sử dụng trong nhà và chà rửa phía ngoài sân.
Anh rửa mặt ở chiếc ghế dài bên cạnh cánh cửa. Anna bị thu hút bởi cách anh cạo râu ngay từ lúc anh bắt đầu, cô nhìn cách anh kéo tay áo lên và run rẩy vì độ lạnh của nước. Anh đem ra một cái dao cạo và mài nó lên cái liếc dao trong khi James dán mắt theo từng chuyển động của anh.
"Cạo râu có đau không, Karl?", cậu hỏi.
"Chỉ khi lưỡi dao không được bén. Nếu lưỡi dao bén sẽ dễ cạo hơn. Đợi anh một chút, anh sẽ chỉ em cách mài lưỡi rìu. Khi một người đốn gỗ đi đến bất kỳ nơi nào, anh ta phải đem theo đá để mỗi giờ lại có thể sử dụng. Anh có nhiều thứ cần chỉ cho em."
"Không, em không thể đợi quá lâu được."
"Em phải đợi thôi. Ít ra là đến khi chúng ta ăn xong món cháo ngô và thịt lợn muối do chị em nấu."
"Này Karl!"
"Sao hả?"
James hạ giọng. "Em không nghĩ là chị Anna đã từng nấu món này. Chắc sẽ dở tệ!"
"Nếu có như thế đi chăng nữa, em cũng không được nói chị mình như vậy.
Còn nếu không, lần đầu em cạo râu dở tệ, anh cũng sẽ chê bai em như vậy."
Đúng là nó dở thật. Thịt lợn còn sống và cháo thì vón cục. Thật ngạc nhiên khi Karl không nói gì. Thay vào đó, anh nói về một ngày tuơi đẹp, về công việc sẽ phải làm và về niềm vui sướng của anh khi được dùng bữa cùng với họ. Nhưng Karl và James có những chia sẻ riêng mà Anna không biết. Cô rất vui khi thấy anh chấp nhận cậu bé.
Ngày hôm nay, vạn vật như được chạm khắc trong tranh vẽ - bầu trời trong xanh, cây cối mơn mởn, tràn đầy sức sống; mặt trời như mạ vàng trên những hàng cây. Khi ba người ra ngoài, mặt trời cũng chưa hẳn lên cao và ra khỏi phạm vi của sân trước. Karl lấy từ những cái móc trên bệ lò sưởi xuống một chiếc rìu to, anh đưa cho Anna chiếc rìu nhỏ, còn James một lần nữa tự hào ôm khẩu súng trường.
"Đi nào", anh nói. "Đầu tiên, anh sẽ chỉ nơi chúng ta sẽ xây nhà." Anh bước những bước dài, băng qua sân trước, đi đến một khối đá hình chữ nhật, có kích thước khoảng năm nhân ba mét rưỡi. "Đây sẽ là cửa ra vào, đối diện hướng Đông. Anh đã sử dụng la bàn, một ngôi nhà đẹp cần phải được đặt vuông vức trên nền đất."
Quay đầu sang phía Anna, anh nói tiếp, "Sàn nhà bên trong sẽ không hề dơ bẩn, Anna. Chúng ta sẽ lót sàn bằng ván gỗ. Anh đã phải kéo những tảng đá này từ cánh đồng, băng qua con lạch bằng phẳng nhất mà anh từng thấy và tìm kiếm những khúc gỗ to".
Sau đó, anh quay lại, chỉnh tư thế của cái rìu cho đến khi thấy thoải mái, đổi vị trí cán rìu cho đến khi thấy vừa tay. Chỉ vào nó, anh nói, "Anh đã dọn con đường này, đặt những cây xà cừ từ đây cho đến những cây thông Mỹ phía trên kia". Một con đường có hai làn xe được làm từ những khúc gỗ trải dài trước mắt, nhìn nó trông giống như đường ray xe lửa bằng gỗ chạy thẳng theo hướng Bắc ra đến những hàng cây. "Trên mảnh đất này, anh có những cây thông Mỹ còn nguyên vẹn và thẳng tắp nhất mà không nơi nào có. Những khúc gỗ thẳng như vậy sẽ rất thích hợp để làm nhà, rồi em sẽ thấy. Anh không xẻ đôi chúng mà dùng nguyên cây, chỉ gọt giũa một chút để chúng thật thẳng, và như vậy, tường nhà của chúng ta sẽ rất khít và ấm áp."
Những cây xà và những khối gỗ xẻ không có ý nghĩa gì đối với Anna, nhưng cô có thể nhìn thấy sự dày đặc của cây cối trong khu rừng này và hình dung được anh đã phải đốn, xẻ gỗ, tạo thành đường đi ra sao?
"Đến đây nào, chúng ta sẽ lắp yên cương cho Bill và Belle để bắt đầu lên đường."
Khi họ đi ngang qua chuồng ngựa, Karl hỏi, "Em có bao giờ lắp yên cương cho ngựa chưa, em trai?".
"Chưa,... thưa anh", James trả lời, vẫn nhìn những cây xà cừ qua vai anh.
"Nếu em muốn trở thành người đánh xe ngựa, việc đầu tiên em cần làm là học cách lắp yên cương. Em sẽ được học ngay đấy!" Karl nhìn họ. "Cả chị em cũng vậy, chị em cũng cần phải biết."
Họ đi vào chuồng, Karl nói giọng nhỏ nhẹ như để chào hỏi hai con ngựa. Anh đến gần hơn, vỗ khẽ vào người, vai và trán chúng, sau đó dịu dàng vuốt mắt chúng. Đây là một chuồng ngựa nhỏ, không gian bên trong rất hẹp.
"Tiến lên nào", Karl nói với con Bill. Nhưng con ngựa cứ đứng đấy, vòi vĩnh thêm những cái vuốt ve. "Đi thôi!", giọng Karl nghiêm khắc, anh đứng giữa con ngựa và bức tường, vỗ vào con Bill những cú thật mạnh, như để thúc giục nhưng không làm nó đau. Con Bill tiến về phía trước trong khi Anna rất kinh ngạc và lo lắng bởi Karl trông rất nhỏ bé giữa bầy ngựa và bức tường. Nhưng nhìn Karl rất vô tư và tự tin. Anh nói với James, "Lũ ngựa không thể hiểu khi con người nói 'tiến lên nào', chúng ta cần phải nói chuyện với chúng theo cách khác". Nhưng ngay cả lúc anh đang nói, nụ cười vẫn khiến đôi má anh căng ra và bàn tay anh luôn vuốt ve phía sau lưng con ngựa. "Nhớ nhé cậu bé! Hãy nói với lũ ngựa nhiều hơn. Giọng nói của em cũng phải dịu dàng như bàn tay của em vậy. Giọng nói thể hiện điều em muốn nói. Còn bàn tay sẽ nói lên tất cả. Con ngựa sẽ tin tưởng vào bàn tay của người đàn ông trước và tin tưởng người đàn ông đó sau." Trong lúc nói, bàn tay của anh vẫn vuốt ve lưng và vỗ nhẹ lên hai bên vai con Bill. Anh nhìn vào mắt nó khi nói, "Mày biết tao đang nói gì không, Bill?".
Anh dẫn con ngựa đến bên cạnh bức tường có treo bộ yên cương trên hai cái chốt. "Ngựa bị cận thị, em biết điều đó không em trai? Đó là lý do vì sao nó nhút nhát khi di chuyển trên đường - bởi vì nó không nhìn thấy rõ. Nhưng nếu em chỉ đường cho nó thì nó sẽ rất biết ơn em."
"Đầu tiên là dây cổ", Karl tiếp tục. Anh nhấc phần vành bằng da lên. "Cái này là của Bill." Nghe tên mình, nó giật đầu và Karl nói với nó, "À, mày biết tao đang nói về mày, phải không? Dây cổ của mày đây, anh bạn tò mò ạ".
Kiên nhẫn, anh đưa cho nó xem cọng dây trước khi quàng qua đầu nó, hành động này cũng để hướng dẫn cho hai người mới. "Em phải đảm bảo rằng những cọng dây này không bị nhầm lẫn, vì nếu đeo sai dây cho chúng, chúng sẽ bị đau phần cổ và vai. Ngựa thường quen với cọng dây cổ của nó, giống như chúng ta quen xỏ vào đôi giày của mình. Em sẽ không đưa cho người lính diễu hành đôi giày của người khác chứ, đúng không?"
"Không, anh Karl, chắc chắn là không rồi", James trả lời, mắt cậu luôn nhìn vào Karl khi anh quàng cọng dây vào cổ con Bill, sau đó kéo xuống dưới lưng nó và vòng qua hai bên vai của nó.
Bàn tay anh vuốt từ cổ con ngựa xuống phía dưới, anh nói, "Nó cần phải vừa vặn và không được quá chật vì khi đó cọng dây sẽ siết vào khí quản, làm cho con ngựa bị nghẹn thở. Còn nếu cọng dây quá dài, nó sẽ chà xát lên người con ngựa và làm vai nó bị sưng."
Từ hai cái móc trên tường, Karl nhấc bộ yên cương đầu tiên xuống, khiến cơ bắp của anh căng ra.
Anh tiến đến con Bill từ phía bên trái, đặt những cọng dây lên cổ nó và khóa chúng lại, đi sang phía bên hông, anh điều chỉnh lại độ căng của dây. Sau đó, anh đi lên phía trước, tiếp tục buộc dây vào phần ngực của con ngựa. Lúc nào cũng vậy, khi di chuyển, anh luôn đặt tay lên người hoặc trấn an con Bill bằng những lời thì thầm. Con ngựa đứng im, không ai biết nó đang thức nếu nó không chớp mắt. Karl hướng dẫn hai người họ cũng cùng một giọng nói với con Bill. Cách anh hướng dẫn họ và lời anh được trộn lẫn trong một cảm giác êm đềm. Tiếp theo, anh điều chỉnh lại dây buộc cổ con ngựa. Xuyên suốt quá trình, Anna dường như bị thôi miên bởi sự vuốt ve nhẹ nhàng của anh trên cơ thể con ngựa và cả giọng nói thì thầm dịu dàng của anh vào tai nó. Cô nghĩ đến buổi tối đêm nay, liệu anh có đối xử với cô nhẹ nhàng và trìu mến như lúc này không? Cô chợt sực tỉnh, tiếp tục nhìn anh buộc một phần dây lên mõm con ngựa. Khi anh buộc phần dây cương vào quanh những sợi dây này, anh đang muốn hỏi cô liệu cô có thể làm được như anh?
"Em... em không biết nữa. Em nghĩ là nếu em nhấc được bộ yên cương xuống đất, em có thể làm những việc còn lại."
"Anh phải vỗ béo cho em thôi để tay em có cơ bắp", Karl nói. Cô thấy anh nhìn cô với vẻ trêu chọc hơn là nói thật.
Nhưng James rất tự tin, "Em nghĩ em có thể làm được, Karl, em thử được chứ?".
Karl cười thầm và giao công việc lại cho cậu bé. James cố nâng bộ yên cương lên với sự giúp đỡ từ người thầy, bộ yên cương cũng được đặt trên lưng ngựa tuy chưa thật đúng vị trí.
"Em có trí nhớ tốt đấy", Karl khen ngợi khi cậu bé làm xong. James cười rạng rỡ với Anna như thể cậu là người vừa phát minh ra bộ yên cương này vậy.
Tiếp đến, Karl kiên nhẫn giải thích lý do và nơi để nối một khúc gỗ sồi to vào hai khúc gỗ khác nhỏ hơn. Chính giữa mỗi khúc gỗ nhỏ có một cái khoan, cuối cùng, chúng đã sẵn sàng để được nối vào với nhau. Quả là một cái ách to!
Anna tiếp tục nhận ra sức mạnh tiềm ẩn trong con người của Karl khi anh đẩy cái ách nặng nề này qua một bên và kéo chúng vào trong cái gọng. Anh quỳ xuống, cẩn thận tìm khớp nối để lắp vào cho chính xác. "Khi đã gỡ hai thứ này ra giống như vậy đừng bao giờ để chúngbị treo lủng lẳng. Nếu không, lũ ngựa sẽ bị thương." Anh lên giọng, tiếp tục vuốt ve chú ngựa bên cạnh. "Dù sao, ngựa vẫn là mối quan tâm hàng đầu. Nếu không có chúng, con người không làm được việc gì cả."
"Vâng, thưa ngài", James trả lời.
Karl nhìn sang Anna, cô nhìn lại anh với kiểu chào của một người lính, lặp lại lời nói của James, "Vâng, thưa ngài".
Ki.ko.Xiao
Karl cười. Cô thật đáng yêu cho dù đôi vai nhỏ và dáng người mỏng manh như cây liễu. Hôm nay, cô mặc một bộ quần áo không phù hợp để làm việc bên ngoài như bộ quần áo. Cô mặc hôm qua. Cô nên sớm biết điều này. Một khi công việc bắt đầu, cô sẽ sớm nhận ra quần áo đơn giản phù hợp hơn bất cứ loại váy áo nào.
Vậy là giây phút Karl từng mơ ước về một cuộc sống không còn đơn độc đã trở thành hiện thực. Giây phút vợ chồng có nhau, cùng làm việc dưới ánh mặt trời và cùng nghĩ về tương lai. Ba người họ cùng đứng dưới bầu trời Minnesota. Họ đi như một đội dưới nắng ấm mặt trời, dọc theo con đường trải gỗ hai bên. Những chú ngựa với kiểu đi gật gù, chầm chậm đi từng bước dài. Kéo tay áo lên cao, Karl cầm bốn bộ yên cương, nghiêng người ra phía sau, dẫn ngựa bước đi, nhưng anh và đội của anh vẫn hòa chung một nhịp, cơ bắp căng tràn, họ chuẩn bị cho công việc sắp sửa bắt đầu.
Anna từng nghĩ rằng chân mình rất dài nhưng cô vẫn phải cố sải bước mới theo kịp hai ngườihọ. Chiếc đầm dài của cô ướt đẫm sương mai đọng trên cỏ và không lâu sau, nó đã ướt đến đầu gối. Cô không thèm bận tâm mà chỉ lắng nghe, ngửi và nếm thử mùi vị của buổi sáng tinh mơ. Buổi sáng luôn có âm thanh của riêng mình, và buổi sáng ở nơi đây có âm thanh của đời sống hoang dã đang thức giấc, tiếng rin rít của những mảnh da cọ sát vào nhau, tiếng loảng xoảng của những sợi xích, tiếng ồ ồ của những chú ngựa bị trướng bụng. Những giọt sương vẫn còn đọng trên lá, mặt đất có hương thơm của mùa hè. Phảng phất trong không gian có mùi ẩm mốc của gỗ, mùi vị rất rõ rệt của thảm thực vật đang thay đổi. Cây chi dương, cây sồi, quả óc chó, cây du, cây dương và cây liễu đang đâm chồi nảy lộc cùng cuộc sống.
Karl chỉ từng loài cây và gọi tên chúng một cách say sưa, "Mỗi một loại cây đều được sử dụng với mục đích khác nhau", như thể anh được cho tiền thưởng để nói về chúng, dù đây đã là lần thứ mấy anh nói rồi.
"Vui thật!", cô trầm ngâm, "Em từng nghĩ rằng cây cối chỉ là cây cối."
"À, vậy là em đã học được nhiều điều rồi đó. Mỗi một cây đều có câu chuyện của riêng nó. Mỗi một cây đều có một đặc điểm riêng khiến nó... giống con người, từng người riêng biệt. Và đây là Minnesota nên không ai phải lo lắng không có loại cây mình cần đâu."
Họ đi về phía những cây thông Mỹ, thân cao, hình dáng như những con quay với thân cây như có vảy và đầu lá nhọn, đung đưa giữa lưng trời. "Còn đây là những cây thông Mỹ của anh", Karl nói với niềm tự hào khi anh nhìn lên. "Chắc cao khoảng năm mét nếu tính từ ngọn", anh tự hào. "Hiểu ý anh nói gì không? Tốt nhất đấy! Liệu một căn nhà cao năm mét có đủ cho chúng ta không?" Anh nhìn Anna, tự hỏi không biết cô có tin anh sẽ xây cho cô một ngôi nhà lớn vậy hay không?
"Đây là cây lớn à?" cô hỏi, nghiêng người, nhìn lên phía ngọn cây.
"Hầu hết những cây khác đều cao khoảng ba mét bảy. Một số cây cao khoảng bốn mét ba. Cũng tùy từng cây nữa em. Ở đây, nếu một người có những cây thông này... thì anh ta sẽ có được rất nhiều thứ khác." Karl dừng lại một lúc.
"Phải nói là rất, rất nhiều thứ khác."
Nhìn xuống phía thân cây, Anna thấy Karl đang nhìn mình. Một điều gì đó rất ấm áp và được mong chờ chạy khắp người cô, khiến cô đồng ý với anh.
"Đúng là rất nhiều", cô nhẹ nhàng nói. "Năm mét là rất dài."
Đột nhiên, Karl nhìn qua James như vừa nhớ ra cậu ta đang đứng đó. "Còn nhiều công việc đang chờ chúng ta đấy. Đến đây nào, em trai, anh sẽ chỉ em cách đốn cây."
Anh xách cái rìu to và đi đến bên cây thông, anh đi vòng quanh nó, đo đạc thân cây, ước tính vị trí cây sẽ đo, anh nhìn lên rồi lại nhìn xuống, ước tính lực cần phải bỏ ra để có thể đốn cây. Sau khi đã tính toán cẩn thận, anh nói, "Đúng, đây là cây tốt nhất. Nó có đường kính khoảng ba mươi sáu centimet. Nhớ nhé em trai. Em sẽ thấy dễ dàng hơn nếu tìm được cây có cùng kích thước. Trước khi bắt đầu, em phải xem hướng giờ đấy."
James nhìn lên trời và nói, "Em không thấy có gió".
"Tốt! Nhưng em phải để ý điều này. Nếu có gió, em phải theo hướng gió để chặt nhát rìu đầu tiên."
Anna chỉ lơ đãng nhìn và nghe Karl giải thích bước đầu của việc đốn cây trong khi James lại lắng nghe rất chăm chú. Cậu bé nghe như nuốt từng chữ một rồi còn vô tình bắt chước cách Karl đứng dang rộng hai chân, nhìn lên thân cây và dự đoán vị trí cây sẽ đổ xuống. Khi James hỏi, Karl bước qua một bên và chặt những cây nhỏ trên mặt đất. Anh chặt một khúc cây khá to quỳ xuống và vẽ một vòng tròn lớn trên mặt đất.
Anna cười khi James cũng bắt chước Karl, quỳ một bên gối và chống tay xuống đất một cách rất nam tính. Nhưng tấm lưng gầy của James trông như càng gầy hơn khi cậu ngồi bên cạnh Karl, lúc hai người khom lưng về phía trước, xem xét hình vẽ phác thảo. Nó chỉ ra vị trí của những nấc gỗ mà Karl gọi là "đường cưa". Karl giải thích rằng nhát rìu đầu tiên phải ngược với hướng cây sẽ đổ.
Sự chỉ dẫn của Karl khiến Anna phải tập trung hơn nữa vì lúc anh chỉ vào vị trí đó, cánh tay anh vươn dài làm chiếc áo căng ra, kéo lên đến nửa lưng. Cô nhìn xuống hông anh, bị lôi cuốn bởi da thịt anh lộ ra khi lớp áo bị kéo lên. Eo anh nhỏ nhưng bắp đùi lại vô cùng rắn chắc.
Anh xoay nửa người lại. Mắt Anna hướng về phía những cây thông.
James rất ngạc nhiên khi Karl nói đến từ "đường cưa" và cậu hỏi anh về vị trí của nhát chặt cùng độ sâu của nó. Karl toét miệng cuời với cậu bé, sau đó, anh nhìn qua Anna trong khi vẫn trêu chọc và chỉ bảo cho cậu.
"Anh biết đốn cây vì anh đã từng đốn nhiều, rất nhiều cây ở Thụy Điển với cha và các anh trai của anh, và cả ở đây nữa, trước khi bọn em đến. Để biết cách chặt cây, em cần phải luyện tập nhiều đấy."
Anh thật kiên nhẫn! Anna ngưỡng mộ. Ngay cả giọng nói, dáng đứng và cả nét mặt của anh cũng vậy. Nếu như cô có biết đọc biết viết đi nữa, cô vẫn thấy mình may mắn nếu được anh dạy bảo dẫu bản thân cô rất thiếu kiên nhẫn. Khuôn mặt James tỏ vẻ rất vui sướng khi nghe những điều Karl chỉ dạy cho cậu.
Karl chống tay vào rìu để đứng dậy. Khi anh di chuyển, cơ thể của anh rất uyển chuyển, lúc nào tay anh cũng cầm rìu. Anna bắt đầu hiểu ra ý nghĩa của câu nói rằng "Bất cứ nơi nào người đàn ông đi đến, chiếc rìu cũng đi theo anh ta". Anh đã nói câu đó và anh là một minh họa cho nó.
Chiếc rìu rất nặng nhưng Karl cầm nó lên một cách dễ dàng ở vị trí dưới cùng của cán rìu. Anh đo khoảng cách giữa mình và thân cây, đứng thẳng người và vuông góc với thân cây. Khi anh vươn dài cánh tay ra, mạch máu phía trong cánh tay nổi lên như những dòng sông xanh rồi biến mất phía trong tay áo, ngay phía trên khuỷu tay. Cánh tay với cơ bắp cuồn cuộn của anh giơ lên theo chiều vuông góc khi anh đã sẵn sàng. Anh giải thích rằng nhát đầu tiên phải thẳng như đường chân trời, ngang với vị trí của hông, và anh mô tả động tác chặt cây khi đang nói. Anh xoa phần hông và vai, cơ bắp bên dưới lớp áo căng ra, Anna thấy rõ sức mạnh ẩn chứa bên trong cơ thể săn chắc này.
Karl nâng rìu lên và để cán của nó trượt xuống lòng bàn tay cho đến khi nắm chắc nó. Anh chỉ vào lưỡi rìu, "Em hãy dắt chị của em ra ngoài kia vì khi cây đổ xuống, nó có thể trở thành kẻ sát nhân nếu chúng ta lơ là. Thân cây này có thể vươn rất xa, ngay cả một cậu bé lanh lợi như em cũng khó lòng mà tránh khỏi". Anh đưa đôi mắt màu xanh nhìn Anna nhưng cô chỉ nhìn xuống đất và nhanh chóng đi theo James.
Khi họ đã đi đủ xa và đủ an toàn, Karl đi qua khoảng đất trống và nhìn về phía họ giờ đây chỉ còn trông như những con nòng nọc ở xa xa. "Người nào biết được giá trị của muối thì phải biết chính xác vị trí cây sẽ đổ. Có người bảo rằng bạn có thể đóng một cây cọc xuống đất và một người Thụy Điển đúng nghĩa phải biết thân cây đổ xuống vị trí nào."
Anh cười toe toét, nhìn những nốt gỗ lồi lên trên phần rễ cây sồi, anh cầm rìu chỉ vào nó. "Em có thấy rễ cây sồi này từ chỗ mình không? Nó sẽ bị tách ra làm đôi khi cây nhú lên mặt đất". Sau đó, anh quay về phía cây thông. Từ sự chuyển động đầu tiên của anh, Anna cảm thấy rõ rệt có điều gì đó rất huyền diệu xảy ra trong cô. Anh vung rìu lên, quăng tay, đầu tiên là sang trái, sau đó là sang phải. Với những chuyển động mềm dẻo, anh cầm rìu theo một nhịp điệu hoàn hảo, tay phải của anh di chuyển xuống để chạm vào tay trái ở một thời điểm quyết định. Với cơ thể vạm vỡ trời phú, anh thay đổi trọng lực theo từng nhát rìu, trái rồi phải, trái rồi phải, những dăm gỗ cứ thế bay vèo lên không trung. Nhịp điệu chẳng những không chậm lại mà ánh mắt anh cũng không rời khỏi thân cây. Chiếc rìu tạo ra một giai điệu như tiếng sáo thổi khi cắt vào không khí, tiếng bịch bịch từ bộ gõ như được phát ra mỗi khi lưỡi rìu bằng thép chạm vào thân cây.
Anna và James dán mắt vào những đường rãnh sâu trên thân cây đang rung rinh. Sự rung chuyển như vậy cũng đang xảy ra trong bao tử của Anna. Người đàn ông, chiếc rìu, sự chuyển động, cái cây - tạo ra một cảnh tượng chóng mặt khiến nhịp tim cô tăng lên và cô phải ôm chặt bao tử của mình bằng cả hai tay.
Cuối cùng, thân cây cũng đã bắt đầu nứt ra và nghiêng qua một bên.
Karl đặt rìu xuống, đẩy thân cây ra phía trước rồi lại kéo nó về phía mình. Anh liếc nhìn hai chị em Anna đang ngẩng mặt nhìn lên không trung. Anna ôm chặt bao tử trong khi James vắt chéo hai tay trên đỉnh đầu, vẻ như sững sờ. Lưỡi rìu nằm hướng ngược với thân cây đang nghiêng ngả cho đến khi nó kêu răng rắc, cành lá rung rinh và thân cây đổ ập xuống một cách ngoạn mục, che phủ cả một khu đất. Con ngựa chợt hí vang rồi sau đó là một sự yên lặng kéo dài. Anna nhìn Karl qua lớp bụi mờ dưới những tia nắng mặt trời và thấy anh đang nhìn cô mỉm cười. Anh đứng đó một cách thoải mái, Karl và chiếc rìu của anh, như thể không phải anh mà một ai đó vừa mới chặt cái cây này - hoàn toàn thư giãn, thả lỏng một chân, các ngón tay ôm lấy cán rìu, một lớp bụi phủ trên vai anh, những cành thông đang rơi xuống ngay gần cạnh.
Ở khắp nơi... khắp nơi... mùi hương choáng ngợp của thông - ngọt ngào, tươi mát và cần thiết.
Trước khi có thể kiểm soát bản thân, một cảm xúc kỳ diệu tràn ngập từ những gì đang chứng kiến lóe lên trong mắt cô. Vì đây có lẽ là lần đầu tiên trong cuộc đời, cô được tận mắt chiêm ngưỡng một cảnh đẹp toàn diện như vậy. Trong giây phút ngắn ngủi, Karl Lindstrom đọc được những xúc cảm trên khuôn mặt cô và biết rằng cô đang cảm nhận được những điều anh cảm nhận khi cái cây đã hoàn toàn đổ xuống đất, ngọn cây nằm xa tận chỗ gốc cây sồi - một sự thỏa mãn hoàn toàn. James sực tỉnh và đi lại phía Karl, nhảy chân sáo, tay vỗ bôm bốp, và cậu không giấu được vẻ hoan hỉ, "Ôi chao! Đúng là phép màu! Khi nào em mới có thể làm được như anh?".
Karl cười khi anh chầm chậm tiến lại và thúc nhẹ cán rìu vào cậu bé. "Anh nghĩ em sẽ thấy cái cây này chẳng là gì khi chúng ta xong việc, phải không Anna?" Anh miễn cưỡng chia sẻ cảm xúc thân thuộc của hai chị em.
"Anh định đốn bao nhiêu cây trước khi xong việc?", cô hỏi, đi lại gần anh hơn trong khi vẫn còn vẹn nguyên nỗi kinh ngạc vì cảnh tượng trước mắt.
"Càng nhiều càng tốt", anh trả lời, "trong khi đó thì hai người sẽ giúp anh nhặt những cành cây nhỏ kia và kéo gỗ về phía đường mòn. Bây giờ, chúng ta phải tách cành và xẻ gỗ ra".
"Xẻ gỗ?", James hỏi kỹ lại.
"Chúng ta sẽ chặt gỗ ra theo chiều dài mà chúng ta mong muốn."
Họ cùng nhau làm việc, sử dụng rìu để chặt những cành nhỏ trên thân cây.
Anna được giao nhiệm vụ đem những cành cây này ra một chỗ khác và chất đống chúng lên.
Khi cây đã được tước vỏ xong, Karl đo chúng bằng chiều dài của cây rìu, khắc lên vị trí đủ chiều dài năm mét để đánh dấu trên thân cây. Thu rìu lại, anh nhìn qua đống vỏ khô rồi đứng giạng chân ra bằng chiều rộng của một nửa chiếc rìu hoặc bằng một nửa đường cưa. Lần này, giọng anh nói xen lẫn trong những tiếng chặt cây, giải thích cho James biết hai nhát chặt phải đối diện nhau trên thân và chúng phải tạo thành một góc bốn mươi lăm độ.
Chiếc rìu cứ lần lượt vung lên rồi hạ xuống. Với mỗi nhát chặt, Karl lại cúi người xuống, cứ thấp dần, thấp dần đến vị trí dưới hông để anh có thể chặt vào sát gốc cây. Sau đó, anh quay lại nhanh như cắt, hầu như không cần quay mũi chân, để nhìn hướng ngược lại của những vết chặt. Anh nhảy ra khỏi khúc cây, để lại phía sau lưng phần thân cây đã bị đứt, mỗi đoạn đều có những nhát chặt tạo hình chữ V thật hoàn hảo.
Thêm bốn cây thông nữa được tách vỏ và chặt thành từng khúc. "Một người đốn củi có đạo đức sẽ không phá rừng, mà chỉ làm thưa thớt đi mà thôi", Karl giải thích. "Do đó, chúng ta chỉ chặt một cây ở đây, một cây ở kia và một cây ở đằng xa kia."
Những khúc gỗ tách vỏ đã sẵn sàng để được kéo về, Karl làm mẫu kỹ thuật nâng gỗ lên, khuỵu đầu gối xuống thay vì đặt chúng ngay trên lưng. Với nỗ lực từ sức mạnh của mình, anh nhấc một đầu của khúc gỗ lên khỏi mặt đất còn James buộc dây để cột chúng lại với nhau.
Khi đã cột xong, Karl hướng dẫn, "Đem đống gỗ này đến gần cái cây phía đằng kia, em trai, như thế này này, như vậy sẽ dễ dàng hơn cho mấy con ngựa".
Đi kèm những tiếng kêu răng rắc như những cái móc sắt va vào nhau, Karl cảnh cáo, "Nhưng khi em tự mình làm việc này, em phải đứng về một bên đấy. Chỉ có gã ngốc mới đứng phía dưới đống gỗ".
Sau đó, Karl ra lệnh cho lũ ngựa kéo gỗ về đầu bên kia của con đường.
Thậm chí cả khi họ đang di chuyển, Karl cũng hướng dẫn cho cậu bé đang đi bên cạnh và sải những bước chân đầy bỡ ngỡ cách làm việc. "Khi cho ngựa kéo gỗ, em phải suy nghĩ thật chu đáo trước khi bắt tay vào việc. Em phải luôn giữ cho sợi dây đủ dài để nó không cứa vào người lũ ngựa. Nếu dây càng thẳng thì lũ ngựa càng dễ kéo gỗ."
Khi dắt ngựa quay lại để kéo gỗ lần hai, giọng Karl thay đổi, chẳng khác gì tiếng kêu túc túc trong cổ họng khi anh điều khiển chúng. Nhưng khi lượng gỗ nặng hơn, Karl lại dùng giọng điệu khác để nói với chúng. "Đ... đi nào!", và lũ ngựa dễ bảo khom vai lại, nghiêng về phía đống gỗ, kiên nhẫn tiến về phía trước, như những gì chúng được ra lệnh. Cứ vậy, lũ ngựa kéo thêm những khối gỗ mới. Đó là lời khuyên cho cậu trai trẻ và mệnh lệnh cho chúng, hai cách đối xử khác nhau, rất khéo léo bởi một người thông minh và đầy tài năng.
Chưa bao giờ Anna thấy James vui vẻ đến vậy. Cậu lắng nghe chăm chú từng lời nói của Karl, quỳ gối khi Karl quỳ, đứng dậy khi Karl đứng, nhìn những gì Karl làm, sải bước đi theo Karl. Cuối cùng, khi Karl đưa cho James những bộ dây cương, bảo James hướng dẫn lũ ngựa kéo thêm những khối gỗ mới, cậu bé mới thấy lo lắng. "Thật sao, anh Karl?"
"Thật chứ! Em muốn trở thành một người chăn ngựa phải không nào?"
"Vâng, thưa anh... nhưng..."
"Lũ ngựa phải từ từ làm quen với em và bây giờ là cơ hội tốt cho em."
James lau tay vào hai bắp đùi.
"Anh sẽ đứng ngay cạnh em", Karl trấn an. "Em chỉ cần nắm dây cương như anh đã chỉ và đừng có kéo mạnh đấy. Bill và Belle sẽ biết làm gì. Chúng cũng sẽ dạy cho em, rồi em sẽ thấy.
Cậu bé nắm lấy sợi dây da rịn mồ hôi bằng bàn tay nhỏ xíu của mình và thủ thỉ, "Đi nào!". Khi những con ngựa bắt đầu bước đi, James trố mắt nhìn chúng.
Nhưng Karl tiếp tục trấn an cậu bé, thay vì ra lệnh cho lũ ngựa tiếp tục đi. "Em đang làm rất tốt đấy em trai, thả lỏng dây cương nào... Đúng rồi... Bây giờ, kéo dây qua phía bên trái nhẹ thôi nào... tốt."
Khi lũ ngựa sắp đến gần khối gỗ tiếp theo, James cười mãn nguyện.
Karl cũng có vẻ hài lòng. "Em sẽ làm tốt thôi miễn là em phải nhớ không siết gỗ quá chặt, không đi gần lũ ngựa khi chúng ta bắt đầu kéo gỗ về và gỗ sẽ bị lệch qua một bên. Nếu khối gỗ va trúng gốc cây, nó sẽ bay lên và đập trúng chân em ngay lập tức. Nhớ là phải đi phía sau đấy."
"Vâng, thưa anh. Em nhớ rồi."
Càng có nhiều lời hướng dẫn hơn khi khối gỗ được cột vào và được kéo xuống phía đường mòn. Họ cùng nhau đi xuống dốc với khối gỗ đầu tiên. Karl để James cầm dây cương, chỉ cho cậu tốc độ vừa phải và cách tránh bị va vào gốc cây. Anh cũng giải thích cho cậu hiểu độ dốc khi đi xuống và cần phải nhẹ nhàng để khối gỗ không va vào chân của mấy con ngựa.
Khi gỗ đã được chất xuống khoảng đất trống, Karl cho ngựa uống nước và nói rằng chúng không uống được nước quá lạnh. Do đó, anh dùng nước mình đã múc lên từ sáng hôm nay. Tiếp theo, chúng được cho ăn cỏ, ngũ cốc, rồi lại uống nước. Cuối cùng, anh cho chúng nghỉ ngơi trong khi ba người họ ăn trưa.
Sau bữa ăn, James dắt ngựa ra ngoài và quay lại phía đường mòn. Cậu bảo đảm với Karl rằng cậu sẽ nhớ lắp yên cương vào cho chúng trước khi bắt đầu. Karl và Anna đi phía sau, người cậu bé đầy mồ hôi, đeo bên mình chiếc rìu và khẩu súng. Cô hãnh diện, đem theo một cái rổ để đựng dăm gỗ và chiếc rìu nhỏ.
"Anh đúng là một người thầy giỏi, Karl", cô nói, nhìn theo mũi giày anh sột soạt trên cỏ nhưng không nhìn ánh mắt anh.
"Cậu bé rất ham học và học rất nhanh", anh khiêm tốn trả lời nhìn về phía trước.
"Em chưa bao giờ thấy James vui đến vậy", Anna nhìn Karl.
"Chưa à?" Đôi mắt xanh của anh liếc sang khuôn mặt của cô, khuôn mặt đang di chuyển theo cái bóng của anh.
"Chưa bao giờ", cô nói một cách đăm chiêu. "Nó chưa từng sống chung với người đàn ông nào cả."
"Còn cha của bọn em đâu?" Anh nhìn xéo qua phía Anna nhưng cô nhanh chóng nhìn sang James và lũ ngựa phía trước.
"James không biết mặt cha mình."
"Còn em thì sao?"
Cô chớp mắt nhìn anh thật nhanh trước khi thú nhận, "Em cũng vậy".
Sau đó, cô cúi người xuống, không bước nữa, cô nhặt lên một cái que nhỏ và bẻ nát nó ra từng khúc.
"Anh xin lỗi, Anna! Con cái nên biết cha mình là ai. Bản thân anh cũng không thể sống được ở đây nếu không có sự dạy dỗ của cha anh."
"Bây giờ, anh sẽ dạy hết cho James", cô nói theo phản xạ tự nhiên.
"Đúng rồi, anh rất may mắn."
"May mắn à?", cô hỏi.
"Người không may mắn là người biết nhiều điều nhưng không có cơ hội chỉ bảo lại cho một cậu bé ham học hỏi như thế."
"Vậy là em đã được tha thứ rồi, phải không Karl? Vì em đã đem theo James mà không thông báo trước với anh."
"Em hoàn toàn được tha thứ, Anna", anh nói và sải bước bên cạnh cô, tự hỏi liệu mình có bao giờ nổi giận với cậu bé?
"Anh thích dạy cho nó à?"
"Ừ, rất thích là đằng khác."
"Nó học được rất nhiều thứ trong buổi sáng ngày hôm nay. Em cũng vậy."
"Đây là một buổi sáng đáng nhớ đấy. Dạy dỗ là một phần của công việc."
Sau đó, anh nhìn lên đôi vai gầy ốm của cậu bé đang dẫn hai con ngựa đi phía trước và vùng đất đầy cây cối xung quanh. Cuối cùng, anh nhìn Anna và nói, "Buổi sáng mà chúng ta bắt đầu bắt tay xây dựng ngôi nhà của riêng mình."
Khuôn mặt anh trông rất hiền lành, với cái nhìn ấm áp, tự chủ của một người đàn ông biết mình đã ở đâu, đang ở đâu và sẽ ở đâu?
Đối với Anna, người chưa từng có may mắn để được đi học, cái nhìn đó còn nói lên sự yên bình trong con người anh là từ những hiểu biết thật đơn giản. Không, Anna nghĩ, mình không biết cha mình là ai. Mình không biết mình từ đâu đến. Mình cũng sẽ không biết phải đi đâu nếu Karl biết được bí mật của mình. Nhưng bây giờ, mọi thứ đều rất ổn. Đúng rồi, bây giờ mọi thứ đều rất ổn, cô nghĩ, cô đang đi bên cạnh chồng mình để tiếp tục công việc của họ dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, dăm gỗ lại tiếp tục bay lên không trung và tỏa hương thơm, âm thanh của những nhát rìu vọng ra từ những thân cây cứ vang mãi xung quanh họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook