CHƯƠNG 3

Thị trấn Stoneham được xây dựng ven sườn núi, đường dài xuyên qua chính giữa, nhà thờ trắng cuối đường là trung tâm tín ngưỡng của dân thị trấn. Phía sau nhà thờ, cây tùng vây ngoài một mảnh xanh lục nhạt, phía trên có một số lượng mộ bia kinh người, đường mòn đá vụn xuyên qua chính giữa, rốt cuộc đến một căn nhà nhỏ xây bằng gạch đá, chính là chỗ ở của Angelo.

Myron cùng Gerald theo Angelo vượt qua đường đá, đủ loài chim kỳ lạ kêu hót lẫn lộn xung quanh, lộ vẻ vô cùng bí hiểm, phảng phất như ngay sau đó, một vị khách ngồi trong ngôi mộ nào đó sẽ chui ra từ bãi cỏ xanh lục, trách móc khách lạ ồn ào quấy nhiễu.

“ Nơi này… Chỉ có một mình anh ở?” Myron nhịn không được hỏi Angelo.

Angelo dừng bước, lãnh quang kỳ dị lóe qua sau mắt kính, làm gương mặt không tỳ vết thêm chút âm u dị biệt.

“ Rất nhiều người ở cùng.” Chỉ chỉ những bia mộ. “Cho nên phải nói chuyện nhỏ nhẹ, đừng ồn ào quấy nhiễu sự yên tĩnh của người an giấc.”

“Không phải anh đều quen biết những người này chứ?” Gerald hỏi giỡn.

“ Tôi cũng không phải cư dân sinh trưởng ở địa phương, nhưng…” Dừng trước một bia mộ dựng nghiêng, chính giữa được khảm đá cẩm thạch đen, cũng khắc ra chữ viết, Angelo cười có dụng ý khác. “Không phải tất cả các linh hồn đều được Chúa tiếp nhận, còn vài người vẫn ở lại nơi đây… Các cậu không thấy sao?”

Thân là Vampire, Myron nghe cách nói trầm muộn như thế, lại sởn gai ốc lên, nhịn không được nhìn lại bia mộ đá cẩm thạch đen kia, chữ bên trên cong cong quẹo quẹo, như trẻ con viết nguệch ngoạc, nhịn không được nhẹ giọng đọc ra.

“ Nơi này an nghỉ tình yêu đích thực của ta, hắn là kẻ không tên không tuổi…” Vừa đọc xong, nghĩa trang đột ngột nổi lên gió lạnh, gào rít như quỷ khóc thần sầu, hắn ôm khủy tay, do dự nhìn Gerald, người nọ mỉm cười, tiếp lời.

“ Chúng tôi cũng không phải thuật sĩ trừ ma, không nhìn thấy hồn ma lưu lại trên nhân thế.”

“ À, thật đáng tiếc, tôi còn muốn giới thiệu cho các cậu linh hồn cổ xưa nhất thị trấn.” Angelo chỉ vào một bia đá sứt mẻ nghiêng ngã bên cạnh bia đá cẩm thạch đen, lấy tư thái người chỉ dẫn giải thích. “Tiểu thư Emily, chết vì dịch hạch hoành hành thế kỷ mười bảy, cô ấy ở lại chỗ này hơn ba trăm năm, thường hay tới tìm tôi lúc nửa đêm.”

Hai du khách nhìn nhau, rốt cuộc biết tại sao dân thị trấn lại đánh giá thanh niên này như vậy.

Đột ngột, vẻ mặt Angelo tỏ ra chăm chú, lắng nghe gì đó, một lát sau mới nói. “Tiểu thư Emily nói trời sắp mưa, chúng ta vào nhà trước thôi.”

Vừa mới nói xong, bầu trời liền nổi gió, hạ xuống mưa rào, Gerald vội lấy tay che cho Myron chạy về phía trước, y biết Myron ghét mưa, đó sẽ làm hắn vô cùng yếu ớt.

Ba người nhanh chóng chạy đến dưới mái hiên trước cửa nhà đá, cửa cũng không khóa, Angelo đi đầu bước vào, quay đầu thấy Myron chần chừ cạnh cửa, y mỉm cười. “Mời vào, nơi này bất cứ lúc nào cũng đều hoan nghênh hai vị.”

“Uhm, cảm ơn.” Myron lúc này mới tiến vào, hắn ban nãy bước chân không tiến tới, là vì mọi nơi ở đều được pháp thuật cổ xưa bảo vệ, pháp lực che chở cho căn nhà từ ý niệm do người ở lâu dài bên trong phát ra, có thể ngăn ngừa vật ác xâm nhập.

Vampire chính là ma quỷ bị pháp thuật cổ xưa này xếp vào danh sách kháng cự, cho nên truyền thuyết Vampire chưa được mời, không thể tiến vào trong nhà từ đây mà có.

Angelo vào nhà, trước tiên ném túi mua sắm cầm trong tay lên bàn gỗ, bảo hai vị khách ngồi, từ trong phòng lục ra quần áo rộng rãi ném cho Gerald, chính mình thì cầm khăn khô đến bên cạnh Myron, giúp hắn chà lau tóc dính mưa ẩm.

Myron không cự tuyệt động tác mang chút thân mật kia, trên thực tế mưa cũng quả thực làm hắn khó chịu, mà Gerald ở một bên vội vàng thay quần áo, đè xuống khó chịu sinh ra do người ngoài tiếp cận Myron như vậy, vì y còn muốn moi ra rất nhiều tư liệu cá nhân từ trong miệng chủ nhà.

Angelo khẩy tóc Myron lên quấn lấy, đương nhiên không cảm thấy động tác này là quá mức suồng sã đối với người lần đầu gặp mặt. “Tóc bạc rất đẹp, đây chắc là do di truyền hoàn mỹ của gia tộc, đúng không?”

“ Là di truyền gia tộc, đúng vậy, ngoại trừ…” Myron chỉ chỉ mặt mình. “Đôi mắt này, nghe nói là kế thừa từ mẹ tôi.”

“ Ah, thì ra là thế, thật sự là quan hệ hoàn mỹ, cậu và tôi có con ngươi xanh lam giống nhau.” Angelo nghiêng đầu nói.

Myron ngửa đầu nhìn đối phương, phát hiện một đôi mắt sáng trong, xanh như bầu trời phía sau mắt kính, lại được tóc ngắn màu vàng hơi xoăn phụ trợ, đọng lại bóng râm sâu không lường được.

Chẳng lẽ vì con ngươi xanh lam như vậy, mới làm hắn không có đề phòng gì với người này sao? Vampire tự hỏi.

Gerald thay xong quần áo. Có lẽ do cảm giác nguy cơ quấy phá, y giành lấy khăn trong tay Angelo, tiếp tục công việc lau khô tóc Myron, mặt ngoài lại duy trì nụ cười ấm áp.

“Ngài quản lý tương đối trẻ tuổi, không quá giống người làm công việc ở nghĩa trang, khiến người ta khá tò mò.”

Angelo nhún nhún vai đáp. “So với người sống, tôi thích giao tiếp với người chết hơn, cho nên hoàn cảnh cùng nội dung công việc nơi này với tôi mà nói không có gì để bắt bẻ.”

“ Thật sự là lý do kỳ lạ, nhưng bất kể công việc sang hèn ra sao, cảm thấy vui vẻ là quan trọng nhất.” Gerald nhìn bốn phía, giả vờ vô tâm hỏi. “…. Như vậy, anh ở cùng âm hồn người chết đã bao lâu rồi?”

“À, rất lâu, rất lâu rồi, lâu đến độ tôi cũng cho rằng mình đã đồng hóa với những người an ngủ bên ngoài, nghĩ bản thân cũng là oan hồn trôi nổi.”

Lúc nói như vậy, mắt Angelo liếc hạt mưa lất phất ngoài cửa sổ, ngưng trệ mấy giây, phảng phất như đang hồi tưởng gì đó, tức khắc lại tập trung lực chú ý về, vỗ xuống trán mình.

“ Tôi thật sơ ý, nên pha một bình hồng trà nóng xua tan khí lạnh cho hai vị khách.” Khóe miệng câu ra một nụ cười mỉa. “Tiểu thư Emily cũng thích uống trà, các cậu nên thân với cô ấy hơn, văn hóa uống trà của cô ta rất tốt.”

Uhmm, Myron cùng Gerald đồng thời run lên một cái, không có liên quan tới mưa.

Thừa dịp Angelo bận rộn, hai vị khách đánh giá khung cảnh trong nhà. Thông thường, từ một vật bài trí trong nhà cũng có thể suy đoán được suy nghĩ và tính cách của chủ nhà, trong ngôi nhà này mang cảm xúc u ám, chỉ có một cái đèn nhỏ cháy ở góc nhà nỗ lực chống đỡ ánh sáng.

Xoay qua góc âm u bên kia phòng khách, ***g chim sắt lẻ loi dưới đất, một con chim trắng ốm yếu rũ đầu bên trong, hoàn toàn không chú ý tới hai vị khách xa lạ tiến vào trong nhà.

Sau đó, Myron thấy trên tường đối diện có rất nhiều thứ kỳ lạ. “Đó là…”

Nhìn qua cùng với Gerald, tường đá xám treo đầy tiêu bản bươm bướm lớn nhỏ không đồng đều, cánh bướm tươi đẹp mở rộng, trên bàn làm việc bên cạnh còn nằm một con bướm đốm giương cánh, ở ngực có một cây kim ghim côn trùng vuông góc cắm vào, như kỵ sĩ trúng tên mà chết, đốm mắt mỹ lệ trên cánh nhìn lên thiên đường.

Không phải chưa từng thấy qua tiêu bản bươm bướm, nhưng bán thành phẩm như vậy, hai người là lần đầu tiên trông thấy, chung quy cảm thấy trong lòng nổi gai.

Angelo pha xong ấm trà nóng, thấy bọn họ chằm chằm nhìn bàn làm việc của mình, đến giải thích cho họ.

“ Đây là bướm công châu Âu (1), cánh màu đỏ đồng làm nền cho đốm mắt màu vàng lam, diễm lệ không thua chim công chuyên thích khoe khoang, không phải sao?”Lúc giải thích, ngón tay trắng mảnh thon dài của Angelo lượn lờ trên cánh côn trùng cứng ngắc, tăng lên cảm giác kinh hoàng bất hảo. Rất khó tưởng tượng ngón tay mỹ lệ như vậy, tàn nhẫn nắm ngực côn trùng, hơn nữa cầm kim ghim mảnh nhỏ cắm vuông góc vào, làm nét đẹp trở thành vĩnh hằng.

“Anh, anh rất thích bướm?” Vô thức, Myron hỏi.

“Thay vì nói thích bướm, không bằng nói tôi thích cánh của chúng.”

Gerald ngắt lời. “Có người nói bướm là linh hồn du đãng trên trái đất, bất cứ một con bướm nào ngẫu nhiên chạm phải trên đường, đều có thể là bạn bè hay người thân của anh, cho nên cũng không nên tổn thương hoặc giết chết…”

Angelo âm u liếc lại, hỏi lại hai người. “Các cậu có cánh sao?”

“…. Không, không có.” Myron chột dạ lui một bước.

“Cho nên cứ yên tâm, tôi sẽ không bắt các cậu làm tiêu bản.” Angelo đi về phía góc âm u, xách ***g chim sắt lên, chim hôn mê trong ***g bừng tỉnh, đôi mắt lam băng bất an nhìn xung quanh, trong mỏ chim tiết ra tiếng nỉ non mỏng manh trẻ nhỏ.

Đặt ***g chim lên bàn làm việc, các vị khách lúc này mới phát hiện đây là một con chim bị thương, băng gạc bọc trên cánh trắng thấm ra máu đỏ.

“Chim nuôi trong ***g lại bị thương à?” Gerald hỏi, y chung quy thích truy gốc tìm gác đối với chỗ khả nghi.

“Tôi nhặt được nó vào một đêm hơn nửa tháng trước. Chim nhỏ đáng thương, chẳng những cánh bị thương, ngay cả hót cũng không ra tiếng…”

Angelo mở cửa ***g vươn tay vào, lại không phải vỗ về chim bị thương, mà là gõ một cái lên cánh bị tổn thương của nó, động tác này làm chim kêu to bi thảm, tròng mắt chảy ra càng nhiều kinh hoàng bất lực.

Myron không thể hiểu, tại sao người trước mắt này có thể mặt không chút biểu tình đùa giỡn chim bị thương? Dù mình thân là Vampire, nhưng chỉ khi thật sự cần thiết mới có thể mạnh tay, như lúc làm thịt hai vị sát nhân biến thái năm năm trước và bảy mươi lăm năm trước kia.

Tại sao mỹ lệ thường đi đôi với tàn nhẫn? Chẳng hạn như rắn san hô tươi đẹp nhiều màu (2), hay cá sư tử rực rỡ dưới đáy biển (3), rõ ràng biểu thị độc tính của chúng.

Angelo cũng không để ý tới vẻ mặt khiển trách của các vị khách, lại tương đối thoả mãn với tiếng chiêm chíp nỉ non của chim.

“… Sinh vật có cánh là thứ tiếp cận hoàn mỹ, mà hoàn mỹ chỉ cách hủy diệt một cánh cửa.” Angelo nói. “Chính vì quá mức hoàn mỹ, mới khiến người ta nhịn không được phá hoại… Các cậu không cho rằng như vậy?” Máu dính trên ngón tay nhấn mạnh sự tàn khốc trong lời y, dù bề ngoài y lúc này vẫn thuần khiết sáng ngời như thiên sứ.

“Không, tuyệt đối không.” Gerald trả lời ý vị sâu xa. “Tất cả sự vật tạo hóa an bài trên thế gian đều có dụng ý của nó, cánh có hay không, không ảnh hưởng tới tình yêu và cảm nhận của ta với nó.”

Y lúc nói xong “tình yêu”, mắt là nhìn Myron.

Có thể em là Vampire, có thể em là thiên sứ, bất kể em có cánh hay không, cái cánh kia là cánh da dơi hay là cánh bạch quang óng ánh, đều không ảnh hưởng đến hình tượng của em trong lòng tôi, như thần tình yêu Eros cũng đã yêu Psyche (4) ngay lúc nàng còn chưa được ban cho cánh bướm, mũi tên thần tình yêu có thể làm cân bằng tất cả chênh lệch, khiến trái tim hồi phục đến mức ban đầu.

Tình yêu tiêu trừ tất cả khác biệt.

Myron đọc hiểu ý trong mắt y, quay đầu tránh đi cái nhìn gần sáng rực. Không có nguyên nhân khác, chỉ vì mũi tên thần tình yêu quá mức sắc bén, mà mắt người thì sợ nhất là nhìn vật nhọn, hắn không thể nhìn thẳng, để trái tim tránh bị chọc thủng.

Hành động qua lại của hai người đều bị chủ nhà nhìn vào trong mắt, thu tay về đóng cửa ***g, bổ sung. “Tạo hóa tuy muốn dẫn dắt nhân loại đi theo con đường đúng đắn, nhưng ma quỷ chung quy luôn cản trở trên đường, dùng tình yêu đưa người vào lầm lạc, mà tình yêu bất quá chỉ là một loại điên cuồng.”

“ ‘Tình yêu bất quá là một loại điên cuồng’ (5)… Nghe ra anh từng bị tình yêu thương tổn.” Gerald nói.

“Viết ra những lời này chính là Shakespeare, ông ta có bị thương hay không tôi không thể biết được, vì ông ta cũng không được chôn cất ở nơi đây.” Angelo mỉm cười trả lời.

Gerald còn muốn nói gì đó, Myron lại phụt một tiếng cười ra, không phải châm biếm, mà là cười hiểu ý.

“Anh rất thú vị.” Đây là lý do hắn cười.

“Mà cậu nên thường cười, tôi thích thấy cậu cười.” Angelo tỏ ra chút ý tán tỉnh.

Trong lòng Gerald khó chịu, khó chịu rất lớn, vì cảm tình không bình thường của Angelo đối với Myron. Đây rất bình thường, ngoại hình và khí chất Vampire đều xuất chúng, ai lại không thích hắn? Nhưng tệ hơn nữa chính là Myron hình như cũng có ấn tượng rất tốt đối với chủ nhà, điểm ấy ngoài dự kiến của y quá xa.

Y từng trả giá rất lớn mới giữ được Vampire bé bỏng bên người, hiện giờ Vampire bé bỏng cái gì cũng không tỏ vẻ, chẳng lẽ là không tìm thấy lý do đuổi y rời khỏi sao? Mà tâm ý của Vampire bé bỏng đối với mình rốt cuộc thế nào? Vẫn chưa nghe hắn nói ra bất cứ một chữ “yêu” nào với mình, chứng tỏ y vẫn còn phải ngóng đợi?

Vampire bé bỏng đang khảo nghiệm tín ngưỡng của Gerald, tín ngưỡng với tình yêu, Gerald đáng thương cảm thấy mình đang bị ma quỷ đặt vào hoang địa, chuẩn bị tiếp nhận thử thách bốn mươi ngày.

Sau đó, Gerald cười, đối tượng cười chính là mình. Không nên sợ, chỉ cần tin tưởng, tín ngưỡng của y sẽ vững vàng như đá tảng.

Lúc rời khỏi nghĩa trang, mưa đã tạnh, nhưng sắc trời cũng tối xuống, Gerald mặc lại quần áo được Angelo dùng lò lửa hong khô, sóng vai đi cùng Myron, lúc bước ra khỏi nghĩa trang, Myron không biết sao quay đầu lại nhìn, thấy Angelo đứng ở cửa trông theo.

“ Người kỳ quái…” Myron quay đầu lại khẽ thì thầm.

“ Dù quái, nhưng anh rất thích anh ta?” Gerald hỏi không chút che giấu.

Myron giật mình, sau đó đáp. “Thích.”

Gerald không hỏi nữa, trên đường về đều im lặng không nói. Hai người lại đi hướng lên dọc theo đường trên sườn dốc trong thị trấn, cửa hàng không nhiều lắm, lúc đi qua nhà trọ Tiên Cá, Gerald mới đánh vỡ trầm lặng.

“ Vào trong ngồi chút đi, tôi giới thiệu bà chủ Villa với anh, cô ấy tương đối thú vị.”

“Hả?” Myron ngóng vào bên trong cửa sổ thủy tinh, một cô gái tóc vàng quấn tạp dề đang nói chuyện với một vị khách hơi béo trước quầy. Diện mạo cô không tính là rất xinh đẹp, nhưng giữa mỗi nét cười đều có sự thanh nhã thướt tha khó có thể nói bằng lời, mắt lục xao động qua lại khiến người ta nhớ tới mùa xuân vạn vật sinh trưởng, như cuốn lên thần thái thiếu nữ trẻ tuổi.

“ Tại sao lại đặc biệt giới thiệu cô ta với tôi? Cậu rất thân với cô ta sao?” Lúc này giọng điệu Myron lộ ra vị chua nồng nặc.

Khó chịu dọc theo đường đi cũng vì thế mà tan biến, tâm tình Gerald tốt lên, hóa ra Vampire bé bỏng cũng có lúc ghen với người khác vì mình.

“Đùi cừu non nướng trong nhà trọ Tiên Cá rất tuyệt… Anh không thích sao? Villa còn cung cấp rượu đỏ…” Cố ý nói như vậy.

“ Tôi biết cậu đói bụng, nhưng nhà hàng trên đường không chỉ có một cái này.” Ngụ ý chất vấn ý đồ đích thực của kỵ sĩ.

“ Vì Villa ba năm trước từ nơi khác chuyển đến, sau đó mua quán trọ này.” Gerald nhỏ giọng ghé vào tai hắn nói. “Phụ nữ độc thân vô duyên vô cớ rời xa gia đình tới đây, không cảm thấy rất đáng suy nghĩ hay sao?”

“ Vào, tôi muốn nếm chút rượu đỏ cậu giới thiệu.” Nghe từ mấu chốt “ba năm trước”, Myron cũng không suy nghĩ nhiều, đi đầu đẩy cửa vào.

Chuông cửa rung làm bà chủ cùng hơn mười vị khách trong quán đồng thời quay đầu lại nhìn, người tóc bạc hấp dẫn ánh mắt mọi người là chuyện đương nhiên, một phần dân thị trấn rỉ tai thì thầm, nói cái vị diện mạo xinh đẹp kia chính là quý tộc trẻ tuổi từ Luân Đôn đến.

Vị khách hơi béo nói chuyện phiếm cùng bà chủ trước quầy chính là thị trưởng, sau khi nhận ra họ, cười hoan nghênh.

“ Hoan nghênh, hoan nghênh. Nếu là dùng bữa, tôi thay Villa giới thiệu món khoai tây nướng và rượu táo. Đúng rồi, bia Ale (6) vùng này cũng không tồi, uống một ngụm cậu sẽ yêu nó…”

“Thị trưởng.” Gerald chào, hỏi. “Hình như ngài thường hay tới nhà trọ Tiên Cá? Chẳng lẽ cũng bị tay nghề nấu ăn của tiểu thư Villa hấp dẫn?”

“Bác sĩ, lời này mà cho bà xã tôi nghe, bà ấy sẽ nháo lên mấy ngày mấy đêm, làm cho cả thị trấn Stoneham cũng không được yên bình.” Thị trưởng cười híp mắt trêu chọc lại. “Cho hai vị một lời khuyên, kết cục của người chiếm được tiểu thư Villa sẽ là bị thanh niên chưa kết hôn trong thị trấn oán hận, cho nên phải cẩn thận, đừng trở thành kẻ thù chung của mọi người.”

Villa từ sau quầy đi ra cười nói. “Đừng để ý thị trưởng. Hai vị ngồi xuống xem thực đơn trước, tôi lập tức đến chào hỏi.”

Thị trưởng từ cửa lấy nón và áo choàng mặc vào, xem ra đã dùng xong bữa muốn rời khỏi, lại đột ngột chuyển tới bên chỗ Gerald, vẻ mặt còn nghiêm túc hơn vừa nãy, dường như muốn dặn dò cư dân mới một vài việc quan trọng.

“Hai vị dùng xong bữa liền sớm đi về nhà, đừng ra ngoài thị trấn. Gần đây dân thị trấn thường nghe thấy sói tru, cừu của nông dân gần đây cách mấy ngày sẽ mất tích vài con, sợ là chó sói trên núi không tìm thấy đồ ăn, chạy đến nơi này.”

Gerald và Myron nhìn nhau, trong đầu xoay cùng một ý nghĩ: cái thị trưởng gọi là sói, sẽ không phải người sói tấn công bọn họ không lâu trước đó chứ? Thấy thị trưởng đặc biệt cảnh báo, nhưng cũng không có một chút ý khẩn trương, người sói hẳn vẫn chưa tác oai tác quái trong thị trấn.

“Thị trưởng tin trên đời này có người sói?” Gerald đột ngột hỏi như vậy.

“À, câu hỏi này hay!” Thị trưởng dựng thẳng ngón cái lên trả lời. “Thị trấn này mấy trăm năm trước từng một lần xuất hiện người sói, nhưng chiến binh của Chúa giúp chúng tôi chống lại ác ma, người sói cuối cùng vẫn chết, thị trấn bởi vậy yên bình đến bây giờ.”

Câu trả lời này làm hai người đưa mắt nhìn nhau, hóa ra người sói không phải lần đầu tiên xuất hiện ở đây.

“Người sói chết như thế nào?” Gerald hỏi tới.

Thị trưởng gãi gãi tóc đã không còn nhiều lắm trên đỉnh đầu, đáp. “Chuyện mấy trăm năm trước, có rất nhiều kiểu nói, nếu cậu đến hỏi từng cụ già trong thị trấn, có thể sưu tập được trên một trăm phiên bản. Tôi nhớ việc này có ghi lại trong bản ghi chép địa phương, bác sĩ có thể đi tìm.”

“Đang lúc chê ngày qua nhàm chán, có cái gì giết thời gian cũng không tệ.” Gerald nói.

“Nói đến người sói…” Thị trưởng nghĩ tới gì đó. “Đêm trăng tròn lần trước, tôi đến nơi gần đây, hình như thấy…”

Hai người nhìn nhau, đêm trăng tròn lần trước, vừa vặn là thời điểm Gerald và Myron đến thị trấn.

“Ngài thấy cái gì?” Gerald truy hỏi.

“…. Không, hẳn là tôi nhìn nhầm, lúc ấy gặp phải người quản lý nghĩa trang cũng tản bộ dưới đêm trăng, anh ta cũng nói không thấy gì kỳ quái.” Thị trưởng nói xong liền rời khỏi.

Hai người tìm một chỗ sát cửa sổ ngồi xuống, nhịn không được thì thầm nói nhỏ.

“Chúng ta cần khẩn trương tìm kiếm tung tích A.W.W., nếu không chờ tới lúc người sói làm ra chuyện quá đáng hơn, Thần ngự Kỵ sĩ đoàn trong vòng một ngày sẽ đến nơi đây, chúng ta không đi cũng không được.” Gerald nói.

“Nếu ăn cừu chính là người sói, chứng tỏ hắn còn bảo trì lý trí không tấn công nhân loại. Tôi thắc mắc hắn trước đây rốt cuộc trốn ở chỗ nào? Với mũi chó của Kỵ sĩ đoàn mà nói, hẳn sớm đã ngửi được mùi, sau đó muốn làm mọi cách bắt đến trung tâm nghiên cứu máu, nghiên cứu biến thân cấp tốc và lực công kích kinh khủng của người sói…”

Gerald theo bản năng vò vò mũi, Vampire bé bỏng nói mình là con chó.

“Ai biết được? Bất quá, rất thú vị đây… Lúc người sói xuất hiện là nửa đêm về sáng, thị trưởng khi đó đi ra ngoài làm gì?”

“Rất nhiều người đều có tật nửa đêm chạy ra đi bậy.” Myron thuận miệng nói, suy nghĩ lại quay về một người bạn mắc chứng mộng du hơn bảy mươi năm trước.

Lúc đang nói chuyện, Villa bưng món ăn của hai người qua, sau khi bày món liền tự nhiên thoải mái ngồi bên cạnh Gerald, nhìn chăm chăm Myron. “Hành động cứu Agatha từ dưới suối của ngài Telsen đã truyền khắp thị trấn, à, cô ấy gặp người là nói, sợ có người không biết nghĩa cử cao đẹp của ngài Telsen…”

“Tôi?” Myron nhíu mày nói rõ chân tướng sự thật. “Xuống nước cứu người không phải tôi, là Gerald.”

Gerald nhún vai, xem như ngầm thừa nhận. Đôi mắt xinh đẹp của Villa chuyển một cái, có lẽ đoán được nguyên do trong đó.

“Trong mắt tiểu thư Wagner dường như chỉ nhìn đến…” Chỉ chỉ Myron. “Ngài Telsen, thiếu nữ trẻ tuổi thích thanh niên anh tuấn không có gì đáng trách, tiếc là cô bé đó vẫn chưa thể hiểu, nhìn người nên nhìn vào tâm hồn anh ta.”

“Nghe ra cô có rất nhiều cảm xúc.” Gerald nói.

“Lúc trẻ tuổi theo đuổi tình yêu thuần khiết, cuối cùng lại phát hiện tình yêu không thể nào đơn thuần được, phải thêm vào tính toán mới có thể đạt được cái mình muốn.” Khóe mắt Villa kéo ra một chút tang thương. “Người gian ta dối, cho nên tình yêu xây dựng trên tính toán của hai bên.”

“Bên ngoài trái tim có bao da thịt, ai có thể liếc nhìn liền nhận rõ tâm hồn người khác? Dù là tình yêu sinh ra vì nhất thời xúc động, cũng không có nghĩa đó là giả dối.” Gerald không gật bừa.

“Cái gọi là tình yêu sét đánh? Tôi có thể cho hai người một lời khuyên: trong mắt thần tình yêu không có con ngươi, cho nên tình yêu là mù quáng, thiếu nữ vì xúc động nhất thời mà rơi vào địa ngục cũng có khối người.” Villa lắc đầu.

“Tôi lại biết thế gian có vô số tình yêu đều bắt đầu từ phút giây gặp gỡ, chẳng hạn như, Romeo và Juliet.” Gerald hỏi Myron. “Anh đồng ý với quan điểm của tôi chứ?”

“Tôi vẫn là câu châm ngôn kia: ngẫm lại kết cục của Romeo và Juliet.” Myron mỉa mai không chừa mặt mũi.

“Như vậy tôi cũng đáp lại đồng dạng: Chính vì Romeo và Juliet hai người yêu nhau, cho nên mới sống chết cùng nhau…. Oh!” Gerald kêu nhỏ một tiếng, Myron đá chân dưới bàn, ngay chính giữa xương cẳng chân y, rất đau, lại không dám khiếu nại, chỉ có thể ai oán nhíu mày.

Villa không chú ý tới động tĩnh dưới bàn, tiếp tục nói. “Agatha vốn thích Angelo lập dị ở nghĩa trang… Ah, cái này tôi có thể nghĩ tới được, ngài Telsen cùng Angelo rất giống nhau, đều là những chàng trai vừa đẹp vừa tao nhã.”

Gerald vội vàng lắc đầu. “Tôi cảm thấy tuyệt đối không giống, Myron bình thường hơn.”

Villa che miệng cười. “Cũng đúng, Angelo quá lạ, anh ta có hứng thú với người chết nhiều hơn người sống, cho nên Agatha lần trước khóc lóc kể lể với tôi nói phải từ bỏ anh ta… Cũng không nghĩ rằng hiện tại lại chuyển sang ngài Telsen.”

Gerald lẩm bẩm. “Sao đi đâu cũng có tình địch?”

“Tình địch?” Villa bừng tỉnh hiểu ra. “Cậu không phải có hứng thú với Agatha đấy chứ?”

“Không không, cô đừng hại tôi nhé!” Gerald vội khoát tay, liếc trộm Myron, thấy hắn thần sắc bình thường mới yên tâm.

Myron đang thưởng thức salad rau củ, nhai mấy cái rồi hỏi. “Sốt kem này rất đặc biệt, không phải mùi vị truyền thống bản địa?”

“Tôi trộn lẫn nguyên liệu đặc biệt ở quê tôi, mùi vị rất tốt phải không? Chỗ khác ăn không được.”

“Quê của Villa ở đâu? Cô hẳn cũng không phải người địa phương.” Gerald thuận miệng hỏi.

“Tôi tới từ Chepstow ở nam Wales (7), lúc du lịch yêu thích phong cảnh thị trấn Stoneham, liền quyết định định cư ở đây. Xem đi, món ăn quán trọ của tôi được hoan nghênh đến bao nhiêu? Tôi tới nơi này là điều đúng đắn.”

“Tu viện Tintern (8) phía nam Chepstow rất đẹp, trong các tu viện hoang phế của Anh Quốc, xem như là một tu viện được bảo tồn đầy đủ, thật hy vọng có cơ hội đến xem một lần.”

“Đúng vậy, đó là một nơi hoàn mỹ.” Villa mỉm cười đáp lại.

“Nói đến người vùng khác, Angelo cũng đồng thời chuyển vào thị trấn với cô sao?” Gerald hỏi.

Villa nghĩ nghĩ, cười áy náy nói. “Lúc tôi chuyển đến, anh ta cũng đã là người quản lý nghĩa trang, người nơi này sẽ không quan tâm cậu chuyển đến đây khi nào… Ah, cậu đi hỏi thị trưởng, sắp xếp phương diện nhân sự đều do ông ta phụ trách.”

Villa trả lời xong, đứng dậy đi chào khách khác.

Chờ cô cách xa hơn một chút, Gerald thấy Myron ngơ ngẩn, vội giơ hai tay nói. “Này này, anh tin tôi đi, tôi tới nơi này chỉ là vì hỏi thăm manh mối, tôi chỉ yêu một mình anh, anh mới là trái táo quý báu trong mắt tôi…”

“Gerald đẹp trai phóng khoáng lại cường tráng, thứ cho tôi kiến nghị: yêu nói quá nhiều sẽ trở nên rẻ mạt, táo ăn quá nhiều, sớm hay muộn cũng khiến người ta chán ghét.” Myron cười nói chịu đựng.

“Gửi Myron dịu dàng ôn hòa lại xinh đẹp của tôi, tôi đã nói tôi yêu anh đạo lý hiển nhiên, ngôn ngữ bất quá là để khiến anh thừa nhận sự nghiêm túc của tôi.”

“Tình yêu chân chính không thể dùng lời nói mà biểu đạt, hành vi mới là thứ giải thích tốt nhất.” Dừng một chút, hắn lại bổ sung. “Đây cũng là Shakespeare nói sao? Tôi không khẳng định, nhưng lời nói có khi thật sự không thể đại diện cho cái gì, trên đời này dù sao kẻ nói dối vẫn chiếm đa số.”

“Tôi không phải kẻ nói dối.” Gerald nghiêm mặt nói. “Nhưng Villa thì phải.”

“Gì?”

Gerald hạ giọng nói. “Tu viện Tintern nằm ở phía bắc Chepstow, khu đó xem như tương đối có tiếng về phong cảnh, nếu cô ta là dân bản xứ, sao có thể nhầm vị trí địa lý? Lai lịch của cô ta cần phải xâm nhập điều tra lại.”

“Giao cho anh Kelly làm, anh ấy có người ở nam Wales!”

“Uhm, tiện thể hỏi anh ta tiến độ của kiếm.” Lo lắng lặng lẽ tản ra giữa mày Gerald. “Tôi lo gặp phải người sói, lại hoàn toàn không biết hắn ẩn nấp góc nào trong thị trấn, có vũ khí trong tay thì an tâm hơn.”

“Cậu sớm muộn gì cũng sẽ bắt được hắn, bởi vì cậu rất gian trá.”

Gerald cười gượng. “Đây xem như lời khen cao nhất anh dành cho tôi?”

“Đúng, cậu tuyệt đối đáng để được khen ngợi như vậy.” Myron gật đầu, bên miệng kéo ra nụ cười khoái trá.

Bướm công Inachis io là một loài bướm ngày được tìm thấy ở châu Âu, châu Á ôn đới như tại miền đông Nhật Bản. Nó là thành viên duy nhất của chi Inachis (tên bắt nguồn từ thần thoại Hy Lạp, có nghĩa là Io, con gái của Inachus). Không nên bị nhầm lẫn nó với loài “bướm công Mỹ” trong chi Anartia, đây không phải là họ hàng gần của loài hiện nay. Loài bướm này đang cư trú trong phạm vi của nó, thường trú đông trong các tòa nhà hoặc cây. Vì vậy, thường xuyên xuất hiện khá sớm trong mùa xuân. Người ta đã nghiên cứu vai trò của điểm mắt giả trên cánh loài bướm này là cơ chế chống lại động vật ăn thịt. Trong quần đảo Anh, loài bướm này được tìm thấy ở Anh, Scotland (bao gồm cả Orkney và Shetland), xứ Wales và Ireland. Loài này đang mở rộng phạm vi của nó. Loài này không bị đe dọa.

Rắn san hô (Eastern Coral Snake) được tìm thấy tại Nam Mỹ (chủ yếu là tại Honduras), loài rắn san hô này là một trong số những loài rắn đẹp nhất con người từng biết đến. Tuy nhiên, nọc độc của rắn san hô cực kỳ nguy hiểm. Nơi sinh sống chủ yếu của loài rắn này là các khu rừng nhiệt đới tại Nam Mỹ. Loài rắn này rất hiếm khi tấn công người, chúng thường vùi mình dưới những đống lá khô, và thường có xu hướng chạy trốn hơn là cắn. Tuy nhiên, theo những con số thống kê thì hàng năm vẫn có khoảng từ 15 – 20 người bị loài rắn “tấn công” và phần lớn đều tử vong.

Cá sư tử là một trong nhiều loài cá biển có nọc độc. Cá sư tử cũng có tên Cá Thổ Nhĩ Kỳ, Cá rồng hay Cá bò cạp. Chúng có các tua dài, thân có nhiều sọc màu đỏ, vàng, da cam, nâu, đen hoặc trắng. Đây là loài cá tuyệt đẹp phân bố ở vùng biển có nhiều nham thạch san hô tại Ấn Độ Dương. Hàng gai trên lưng chúng có mang chất độc cực mạnh và màu sắc của cá sư tử giống như một lời cảnh báo tới kẻ khác.

Psyche, người tình của Eros, là sự nhân cách hóa của tâm hồn, tượng trưng bằng cánh bướm.Psyche là một trong ba người con gái của một vị vua, đẹp đến mức mọi người dân đều tôn sùng nàng và Aphrodite ghen tuông âm mưu hãm hại nàng. Aphrodite bảo Eros đi làm cho nàng yêu kẻ xấu xí kinh tởm nhất thế giới và suốt đời bất hạnh với hắn ta. Nhưng Eros bất cẩn để mũi tên tình yêu đâm vào mình và yêu Psyche. Nhà tiên tri bảo với nhà vua hãy mặc áo cưới cô dâu cho Psyche rồi dẫn nàng lên đồi cao chờ một chàng rể mà công chúa chưa biết mặt. Trên đồi, Psyche được một cơn gió nhẹ mang đến một lâu đài bí mật. Nàng không bao giờ thấy mặt chồng nhưng chàng đến thăm nàng vào mỗi tối và cam đoan hạnh phúc mãi mãi cùng nàng. Hai chị em của Psyche ghen tị và thuyết phục nàng chồng nàng là một con quỷ. Một đêm, nàng cầm đèn soi rõ mặt Eros, do kinh ngạc và sung sướng, nàng run tay và một giọt dầu rơi xuống vai Eros, Eros tỉnh lại vỗ cánh bay đi. Psyche tìm đến chỗ Aphrodite và chịu đựng các thử thách. Cuối cùng, khi thần Zeus can thiệp Aphrodite mới tha cho nàng. Zeus tụ họp các vị thần để làm lễ Bất tử cho Psyche và cho họ thành hôn với nhau. Sau này vợ chồng Eros và Psyche sinh một đứa con gái có tên là Voluptas (Hạnh phúc).

Tình yêu là một loại điên cuồng: nguyên văn trong As you like it (Xin tùy ý thích): Love is merely a madness.

Ale là bất kỳ loại bia nào được sản xuất bằng lên men nổi, và nó thông thường được lên men ở nhiệt độ cao hơn so với bia lager (15-23°C, 60-75°F). Các men bia ale ở các nhiệt độ này tạo ra một lượng đáng kể các este, các hương liệu thứ cấp và các sản phẩm tạo mùi khác, và kết quả là bia tạo ra có mùi vị của hoa hay quả tương tự (nhưng không chỉ có thế) như táo, lê, dứa, cỏ, cỏ khô, chuối, mận hay mận khô. Các khác biệt về kiểu giữa các loại ale là nhiều hơn so với các loại lager, và nhiều loại bia ale rất khó để phân loại chúng thuộc kiểu gì.

Chepstow là một thị trấn ở Monmouthshire, Wales, nằm trên sông Wye.

Tu viện Tintern được xây dựng bởi Walter de Clare, lãnh chúa của Chepstow vào 9/5/1131, nằm trong làng của Tintern trên bờ sông Wye ở Monmouthshire, xứ Wales, là một trong những phế tích tu viện Anh quốc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương