Đam Mỹ Vô Song
-
Chương 13
Hai chữ mật hữu vừa ra, ánh mắt Lâm Ung nhìn Thôi Bất Khứ lập tức trở nên bất thiện.
Thôi Bất Khứ đã nghe qua lời đồn đại về Lâm Ung, làm gì có chỗ nào không hiểu, y không chút nghĩ ngợi liền muốn hất tay Phượng Tiêu ra, nhưng ai ngờ tay đối phương giống như vững vàng dính vào trên người mình vậy, đẩy làm sao cũng không đẩy ra.
Ánh mắt Lâm Ung chợt lóe, cười nói: "Có thể làm mật hữu của Phượng Nhị, Thôi lang quân nhất định có chỗ hơn người, không biết Thôi lang quân họ Thôi này, là Thôi của Bác Lăng Thôi thị, hay là Thôi của Thanh Hà Thôi thị?"
Thôi Bất Khứ sắc mặt nhàn nhạt: "Núi Chuy* Thôi, vừa không phải la Bác Lăng, cũng không phải là Thanh Hà, một kẻ bình thường, chỉ là tiện danh không đáng nhắc đến."
[*Thôi (崔): gồm bộ "sơn" (山) và bộ "chuy" (隹), địa danh ở trên là dùng cách chơi chữ để bịa ra]
Y càng nói như vậy, Lâm Ung càng cảm thấy đoán không ra.
Thôi Bất khứ bước chân phù phiếm, sắc mặt lãnh bạch, mặt mày uể oải, rõ ràng không biết võ công, hơn nữa còn mang bệnh trong người, một người như vậy, có thể được Phượng Nhị coi trọng, thật là làm người ta khó hiểu.
Mấy năm trước Lâm Ung vô tình gặp Phượng Nhị, nhận được sự viện thủ của đối phương, thoát khỏi một vụ phiền toái nhỏ.
Lúc ấy Phượng Nhị bất ngờ xuất hiện, khiến hắn rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên, từ đây không có người khác lọt vào mắt.
Không biết làm sao Phượng Nhị đối với hắn căn bản không có hứng thú về phương diện kia, cộng thêm võ công cao cường, hắn ngay cả muốn làm Bá Vương ngạnh thượng cung* cũng không có cơ hội, có lẽ ngay cả cái mạng nhỏ cũng không bảo đảm, nên không thể làm gì khác hơn là nén xuống tâm tư rục rịch, đối xử với Phượng Tiêu ân cần chu toàn, mong đợi đối phương hồi tâm chuyển ý, có điều Phượng Nhị hành tung thất thường không cố định, Lâm Ung cũng không hoàn toàn toàn hiểu về bối cảnh thân phận của hắn, muốn tìm người cũng tìm không ra, lần này có thể gặp lại ở chỗ này, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.
[*Bá Vương ngạnh thượng cung: giải thích đơn giản là ám chỉ hành vi cưỡng bức, cưỡng ép làm chuyện ấy]
Lâm Ung tự nhận mình phong thái diện mạo như ngọc, nhưng đối với Phượng Nhị còn không bằng một tên quỷ bệnh lao, trong lòng tự nhiên mang theo mấy phần không vui.
Hắn còn muốn nói điều gì, Phượng Tiêu lại không cho hắn cơ hội này, khẽ mỉm cười, rồi lên tiếng "Chúng ta đi trước một bước", liền dẫn Thôi Bất Khứ vào bên trong.
Thôi Bất Khứ gần như là bị Phượng Tiêu nửa đẩy nửa kéo tiến vào bên trong, động tác của Phượng Tiêu nhìn có vẻ thân mật, thực tế là hoàn toàn không cho người ta cơ hội phản kháng.
Bên trong Lâm Lang Các tổng cộng có hai tầng, tương tự như giếng trời, ở giữa là sân bán đấu giá, bốn phía chính là chỗ khách ngồi, từ lầu hai dựa vào lan can nhìn xuống, có thể thu toàn bộ cảnh tượng ở giữa vào tầm mắt, chỗ ngồi của Phượng Tiêu và Thôi Bất Khứ, vừa vặn ở ngay cạnh phía nam lầu hai, trên bàn nhỏ đã sớm có nước trà điểm tâm, có vẻ như tiểu nhị không cao giọng ồn ào như những quán rượu quán ăn bình thường, ngay cả đi bộ cũng yên lặng không một tiếng động, bị ảnh hưởng bởi việc này, đại đa số khách nhân cũng đều nói chuyện nhỏ tiếng, điệu khúc tỳ bà xa xa truyền tới, âm thanh phát ra hơi tĩnh mịch, không giống nơi Lâm Lang Các làm ăn, ngược lại giống như vào nhạc phường.
Thôi Bất Khứ phóng tầm mắt đảo qua sơ lược, cảm thấy lầu một đa phần là phú thương bình thường và nhân sĩ giang hồ, lầu hai đa số là con cháu thế gia, so với lầu hai thanh tịnh, dĩ nhiên lầu một ồn ào hơn một chút, Lâm Lang Các đặc biệt tách cả hai ra, ngăn ngừa có những phiền toái không cần thiết.
Bọn họ mới vừa đi lên chỗ rẽ cầu thang, rẽ vào phía sau bình phong, hoàn toàn thoát khỏi ánh mắt bám theo như hình với bóng của Lâm Ung, Phượng Tiêu gần như đồng thời buông tay ra, không chần chừ đẩy Thôi Bất Khứ một cái sang hướng bên cạnh, giống như sợ hơi chậm một chút thì sẽ có cái gì đó bẩn dính vào người.
Thôi Bất Khứ:...!
Y lại lặng lẽ viết một ghi chú trên quyển sổ, mặt không cảm xúc tìm kiếm chỗ ngồi xuống.
Phượng Tiêu dường như không nhận ra điều gì cả, cười mỉm hỏi: "Nhìn biểu tình của ngươi, hẳn là biết sở thích của Lâm Ung phải không?"
Thôi Bất Khứ không vui: "Đây chính là nguyên nhân ngươi lấy ta ra để lừa bịp hắn? Có vẻ như điều này không nằm trong việc hợp tác giữa ta và ngươi thì phải?"
Phượng Tiêu mặt đầy vô tội: "Dù sao hôm nay ta cũng đã dẫn ngươi đến xem cảnh đời, để báo đáp lại, ngươi trả giá một chút ít, cũng có sao đâu? Có ta ở đây, hắn cũng không làm tổn hại ngươi được."
Thôi Bất Khứ nhàn nhạt nói: "Mặc dù Lâm Ung hoang đường, nhưng hắn không phải kẻ ngu, ngươi lấy ta làm cái cớ, không bằng lấy Bùi Kinh Chập còn đáng tin hơn."
Bùi Kinh Chập im lặng uống trà đột nhiên bị sặc ho khan một chút.
Phượng Tiêu cười nói: "Vậy thì không được, hắn không đẹp bằng ngươi."
Lời nói vừa dứt, bóng người Lâm Ung liền xuất hiện phía sau bình phong.
"Dưới lầu thật là ồn ào, làm người ta không thể thanh tĩnh, không biết Phượng Nhị lang có để bụng việc ta tới quấy rầy hay không?"
Giữa Phượng Tiêu và Thôi Bất Khứ vốn là cách nhau hơn một thước, nhưng ngay khi thanh âm của Lâm Ung vang lên trong nháy mắt, Phượng Tiêu lấy thế nhanh như sét đánh không kịp bưng tai, cầm lấy cổ tay Thôi Bất Khứ, sau đó nửa người trên nghiêng tới, thân mật cười nói: "Khứ Khứ, trên mũi ngươi có bụi, nào, ta giúp ngươi lau sạch."
Thôi Bất Khứ:...!
Ánh mắt Lâm Ung nhìn chằm chằm Thôi Bất Khứ càng lúc càng nóng bỏng bức người, Thôi Bất Khứ rõ ràng nhìn thấy sát ý chợt lóe lên trong đó, nhưng rất nhanh đối phương lại khôi phục dáng vẻ phong lưu tiêu sái, tựa như mới vừa rồi chẳng qua là ảo giác.
Nhìn ra giang hồ, Nhạn Đãng sơn trang mặc dù chỉ là thế gia võ lâm trung lưu, nhưng bởi vì nể mặt Lâm phụ hào phóng hiếu khách, lúc Lâm Ung giao thiệp với người khác, vẫn còn nể tình, nhưng đến lượt Phượng Tiêu này, thì hoàn toàn không có tác dụng.
"Xin lỗi, sợ rằng không ngồi thêm được nữa." Phượng Tiêu trên mặt cười, nhưng cự tuyệt rất kiên quyết.
Lâm Ung chưa từ bỏ ý định, còn muốn nói chút gì đó, Bùi Kinh Chập đúng lúc ngăn ở trước mặt: "Lâm thiếu trang chủ, mời."
"Vậy chúng ta ngày khác lại tiếp tục nói." Lâm Ung không thể làm gì khác hơn nói.
Phượng Tiêu khẽ vuốt cằm.
Hắn đối với Lâm Ung cư xử rất không nể mặt, nhưng Lâm Ung lại không có lộ ra nửa phần không vui, đối với Lâm Ung mà nói, Phượng Tiêu giống như một đạo ảnh kinh hồng phiêu nhiên, tra không nổi danh tự lai lịch, giống như xuất hiện một cách vô căn cứ trên giang hồ này, đến không bóng dáng đi không dấu vết, nhưng chỉ bằng dáng điệu hành tung nhanh như gió này, đã đủ làm Lâm Ung ái mộ, nếu không thì cũng chẳng nhớ mãi không quên đến bây giờ.
Trước khi đi, Lâm Ung nhịn không được lại nhìn Thôi Bất Khứ một cái, cổ tay người sau đang bị Phượng Tiêu nắm ở trong tay ngắm nghía, mặt mũi rũ thấp, không thấy rõ biểu tình.
Hắn khẽ mỉm cười trong lòng, thầm nói chẳng qua cũng chỉ là đồ chơi mà thôi, liền phất tay áo rời đi.
Đợi ngón tay của Phượng Tiêu rời khỏi cổ tay mình, Thôi Bất Khứ không còn vẻ khó chịu lúc nãy, ngược lại như có điều suy nghĩ.
Với thân phận địa vị Nhị phủ chủ Giải Kiếm Phủ, Phượng Tiêu căn bản không cần để ý đến cảm nhận của Lâm Ung, lại càng không cần phải dẫn Thôi Bất Khứ đến làm lá chắn, nhưng Lâm Ung mấy phen dây dưa, hắn lại còn chưa dứt khoát với Lâm Ung, vẫn để lại một tia cơ hội, trong ngày nhất định có nguyên cớ khác.
"Ngươi đang suy nghĩ gì đó? Cần ta giúp đỡ giải thích nghi hoặc sao?" Thanh âm của Phượng Tiêu vang lên ở bên tai.
Thôi Bất Khứ bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng: "Có phải Giải Kiếm Phủ đang âm thầm điều tra Lâm Ung hay không?"
Phượng Tiêu ánh mắt lóe lên: "Sao ngươi có thể cho là như vậy?"
Thôi Bất Khứ không nói, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ Lâm Ung có liên quan tới vụ án sứ giả Vu Điền? Không, hẳn không phải là như thế, Nhạn Đãng sơn trang cách Lục Công thành một trăm lẻ tám ngàn dặm, trong ngày thường đều không cùng Vu Điền và Lâm Lang Các buôn bán qua lại, Lâm Ung đúng lúc xuất hiện ở nơi này, chắc chỉ là đến xem náo nhiệt.
Có điều trong cửa hàng Lâm gia, có một loại tơ lụa tên là Thiên Tịnh Sa, sản xuất ở phương Nam, màu sắc như trời quang, chất vải như băng cơ*, rất được các quan lớn quý nhân yêu thích, được liệt vào hàng cống phẩm, hằng năm do Lâm gia cung cấp vào trong cung, sở dĩ Lâm gia phát tài, cũng chính là bắt đầu từ việc mua bán ở nơi này, nghe nói bọn họ gần đây muốn nhờ vào nơi này, ngồi thuyền của Thái tử.
[*băng cơ: miêu tả làn da trắng mịn tinh khiết của phụ nữ]
Phượng Tiêu mặc y ở đó suy tư, trong thời gian rãnh rỗi nói: "Khứ Khứ à, với bản lĩnh của ngươi, chỉ ở Tả Nguyệt Cục là một mật thám không tiếng tăm, quả thực quá ủy khuất, ta có thể bẩm báo lên trên, một lần nữa đặc biệt sắp xếp cho ngươi chức Tứ phủ chủ."
Bùi Kinh Chập bên cạnh hơi mở to mắt, muốn nói chút gì đó, nhưng đã nhịn lại được.
Giải Kiếm Phủ địa vị như Lục bộ, đại phủ chủ là kiêm nhiệm Hình bộ Thượng thư, Phượng Tiêu lại có quyền tiền trảm hậu tấu, có thể thấy quyền hạn rất lớn, tuy nói Thôi Bất Khứ này rất có thể là người của Tả Nguyệt Cục, nhưng bây giờ còn chưa hoàn toàn chắc chắn thân phận của y, lang quân nhà hắn liền chấp thuận chức Tứ phủ chủ, không thể nói là không long trọng, Bùi Kinh Chập nhất thời lại không phân rõ rốt cuộc Phượng Tiêu là thật lòng muốn chiêu mộ nhân tài, hay là đang cố ý thăm dò Thôi Bất Khứ.
Thôi Bất Khứ sắc mặt không gợn sóng, chậm rãi ngẩng đầu: "Cái gì Tả Nguyệt Cục, sao ta nghe không hiểu?"
Phượng Tiêu cầm tay của y: "Thân thể ngươi không khỏe, còn phải ở bên này bôn ba mệt nhọc, tính toán mưu kế, cũng không ai thấy được, ta là thật sự đáng tiếc thay ngươi, Giải Kiếm Phủ hiện giờ còn thiếu người mưu trí giống như ngươi đây, nếu ngươi gật đầu đồng ý, Tả Nguyệt Cục bên kia, cứ để ta ra mặt đi nói, đảm bảo không đắc tội cấp trên của ngươi, ngươi nghĩ như thế nào?"
Hắn thần sắc chuyên chú đưa mắt nhìn Thôi Bất Khứ, thu lại dáng vẻ tươi cười sắc mặt mang theo chân thành thành khẩn, quả là có thể làm vạn tuế ra hoa, đá rơi lệ.
Thôi Bất Khứ lần đầu tiên phát hiện trên đời này quả thật có người có thể dựa vào gương mặt liền lừa được người khác thần hồn điên đảo, quên hết tất cả, mặc dù Thôi Bất Khứ nghĩ bản thân không bị mê hoặc, nhưng cũng không thể ngăn y thưởng thức vẻ đẹp rạng rỡ như hoa mùa xuân của đối phương.
"Phượng lang quân, mặc dù lời nói của ngươi làm người khác rất cảm động, có điều ta không hề biết Tả Nguyệt Cục là cái gì, cũng chỉ muốn an phận làm một đạo sĩ, cũng hy vọng ngươi xong chuyện ở đây, liền tuân thủ lời hứa, để ta tự do."
Sắc, dụ dỗ thất bại, Phượng Tiêu khẽ mỉm cười một chút, buông tay y, lùi về phía sau dựa lưng, lộ ra nguyên hình.
"Ta lúc nào hứa sẽ thả ngươi? Ban đầu nói là sẽ cân nhắc thả ngươi, còn chuyện có thể lay động ta hay không, thì phải xem biểu hiện của ngươi."
Mặc dù hắn bày ra một mặt vô lại thì dáng vẻ vẫn rất động lòng người, nhưng Thôi Bất Khứ vẫn là không nhịn được thầm mắng một câu mặt dày vô sỉ.
Ngay lúc hai người đang so đo ngươi đến ta đi, tiếng chuông thanh thúy vang lên, một người trung niên đi về phía chính giữa sân lầu dưới.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng bị thu hút tầm mắt, nhìn theo tiếng động.
Cuộc vui chính thức bắt đầu..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook