đam Mỹ Trói Buộc
-
C34: Tức giận
“két” cánh cửa phòng được mở ra, hắn từ từ đi đến bên giường nằm xuống ôm lấy cậu
cậu cảm nhận được hơi thở quen thuộc, vô thức mà dụi vào lòng hắn, cậu chợt ngửi thấy mùi pheromone của Omega từ trên người hắn
cậu trong lòng khó chịu không nhịn được liền lên tiếng hỏi “anh vừa đi gặp Omega?”
“là đối tác”
“nếu chỉ đơn thuần là gặp đối tác thì tại sao trên người anh lại lưu mùi pheromone của họ?”
“chỉ là bất cẩn va vào nhau” hắn không muốn nói với cậu về chuyện hắn gặp Thiệu Hoa, vì hắn không muốn cậu nghĩ lung tung
“là vậy sao?”. thật sự chỉ là đối tác thôi sao, là loại đối tác thế nào mà khiến trên người anh ấy còn lưu cả mùi pheromone của họ? anh ấy đây là đang xem cậu là kẻ ngốc? nên mới nói tìm bừa một lý do để lừa dối cậu, bất quá đây chỉ là suy nghĩ một chiều từ cậu
mình cũng không có tận mắt nhìn thấy, biết đâu lời anh ấy nói là thật, và không phải như những gì mình đang nghĩ, mình hy vọng là do mình nghĩ nhiều
…----------------…
sau khi Lạc Dương thu xếp tất cả mọi thứ thì lập tức bay sang nước Z, cậu đứng ở sân bay tiễn Lạc Dương rời đi mà trong lòng thoáng buồn
sau hôm nay không biết bao giờ mới có cơ hội gặp lại nhau nữa, hy vọng cậu ấy sẽ được vui vẻ và hạnh phúc khi đến đó, và mong cậu ấy sẽ gặp được người trân trọng và thật lòng yêu thương cậu ấy, và cũng sẽ không làm cậu ấy tổn thương hay đau khổ nữa. cậu nhìn bóng lưng Lạc Dương dần đi khuất trong lòng dâng lên cảm giác đau lòng không nỡ
“Tư Niệm” đột nhiên một giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại gọi tên cậu
cậu nhìn hướng chủ nhân của giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại ấy “không ngờ là cậu cũng đến tiễn cậu ấy”
“dù sao Lạc Dương cũng là bạn của mình, mặc dù không thân thiết như với cậu, nhưng vẫn là bạn với nhau nhớ lại thì khoảng thời gian đó thật sự rất đáng nhớ”
“đúng vậy thật sự rất hoài niệm” cậu và Thiên Quân vừa đi vừa nói chuyện với nhau ôn lại rất nhiều chuyện cũ, cho đến khi cậu lên xe rời khỏi sân bay
Thiên Quân nhìn bóng lưng cậu trong lòng dâng lên cảm giác tiếc nuối và hối hận, tiếc nuối vì đã bỏ lỡ cậu, hối hận vì năm đó rời đi “nếu mình không rời đi vào năm đó thì liệu mình có cơ hội theo đuổi cậu ấy không”
có những chuyện đã qua sẽ không bao giờ trở lại và có những người đã bỏ lỡ thì mãi mãi là bỏ lỡ, dù có tiếc nuối thì cũng chỉ là tiếc nuối, người đến trước nhưng chậm một bước thì vẫn mãi là người đến sau
hình ảnh cậu và Thiên Quân vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ với nhau, đã bị một người nào đó đã chụp lén mà cậu lại không hề hay biết
“cạch”
cậu vừa mở cửa bước vào nhà thì giật mình, khi nhìn thấy hắn đang ngồi trên ghế tay cầm điếu thuốc đang nhìn chằm chằm vào cậu, cậu không biết hắn đã ngồi ở đó từ lúc nào, cứ như là đang chờ cậu về vậy
“em vừa đi đâu về?” hắn nhìn cậu hờ hững hỏi, thái độ của hắn cứ như đã biết tất cả, chỉ như đang muốn nghe cậu sẽ trả lời như thế nào
“không phải em đã nói với anh rồi sao, em đến sân bay tiễn bạn em” cậu nhẹ nhàng nói
“bạn?” sắc mặt hắn dần trở nên âm u tay dụi điếu thuốc vào gạt tàn, sau đó đứng dậy đi đến chỗ cậu đang đứng “là bạn tình hay bạn giường?”
cậu kinh ngạc sững người trước lời nói của hắn, cậu nhìn vào gương mặt âm u và ánh mắt tràn đầy sự mỉa mai kia “anh nói gì tôi không hiểu”
“không hiểu?” hắn đột ngột kéo cậu đi đến sofa, mạnh tay đẩy cậu xuống, hắn đè lên người cậu tay tháo cà vạt trên người xuống, trói thật chặt hai tay cậu lại với nhau
cổ tay bị cưỡng chế trói chặt khiến cậu khẽ đau, cậu hoảng hốt với hành động của hắn, cậu thật sự không biết tại sao hắn lại đột nhiên trở nên như vậy, không phải cậu chỉ đến tiễn Lạc Dương lên máy bay thôi sao, sao tự nhiên hắn lại nổi giận với cậu? hơn nữa còn dùng những lời nói đó mỉa mai cậu
“Tư Niệm là do tôi chiều em quá nên em sinh hư, hay là do tôi không đủ thỏa mãn em?” giọng nói hắn lúc này càng lúc càng lạnh lẽo và tràn đầy sự tức giận
lời nói của hắn làm cậu càng mơ hồ không rõ, rốt cuộc thì hắn đang tức giận vì điều gì? hay là cậu đã làm gì sai? mà cậu không biết?
tay hắn nắm chặt áo sơ mi trên người cậu xé toạc ra, cậu giật mình sợ hãi trước những hành động lúc này của hắn "Lam Dung Ly anh có biết mình đang làm gì không? "
hắn cúi người xuống cắn mạnh vào cổ cậu, khiến cậu đau nhói khẽ nhíu mày, mùi pheromone của hắn đột ngột được phóng thích ra ngoài, cậu choáng ngợp như không thở nổi vì lượng pheromone cưỡng chế từ hắn
môi hắn áp xuống môi cậu hung hăng mà cắn mút, hắn đay nghiến môi cậu khiến môi trở nên sưng đỏ hắn tàn bạo ngược đãi môi cậu khiến môi cậu đau rát hơi rỉ máu, mùi tanh nhàn nhạt và vị ngọt của máu từ trong miệng sộc lên mũi cậu
cậu cảm nhận được hơi thở quen thuộc, vô thức mà dụi vào lòng hắn, cậu chợt ngửi thấy mùi pheromone của Omega từ trên người hắn
cậu trong lòng khó chịu không nhịn được liền lên tiếng hỏi “anh vừa đi gặp Omega?”
“là đối tác”
“nếu chỉ đơn thuần là gặp đối tác thì tại sao trên người anh lại lưu mùi pheromone của họ?”
“chỉ là bất cẩn va vào nhau” hắn không muốn nói với cậu về chuyện hắn gặp Thiệu Hoa, vì hắn không muốn cậu nghĩ lung tung
“là vậy sao?”. thật sự chỉ là đối tác thôi sao, là loại đối tác thế nào mà khiến trên người anh ấy còn lưu cả mùi pheromone của họ? anh ấy đây là đang xem cậu là kẻ ngốc? nên mới nói tìm bừa một lý do để lừa dối cậu, bất quá đây chỉ là suy nghĩ một chiều từ cậu
mình cũng không có tận mắt nhìn thấy, biết đâu lời anh ấy nói là thật, và không phải như những gì mình đang nghĩ, mình hy vọng là do mình nghĩ nhiều
…----------------…
sau khi Lạc Dương thu xếp tất cả mọi thứ thì lập tức bay sang nước Z, cậu đứng ở sân bay tiễn Lạc Dương rời đi mà trong lòng thoáng buồn
sau hôm nay không biết bao giờ mới có cơ hội gặp lại nhau nữa, hy vọng cậu ấy sẽ được vui vẻ và hạnh phúc khi đến đó, và mong cậu ấy sẽ gặp được người trân trọng và thật lòng yêu thương cậu ấy, và cũng sẽ không làm cậu ấy tổn thương hay đau khổ nữa. cậu nhìn bóng lưng Lạc Dương dần đi khuất trong lòng dâng lên cảm giác đau lòng không nỡ
“Tư Niệm” đột nhiên một giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại gọi tên cậu
cậu nhìn hướng chủ nhân của giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại ấy “không ngờ là cậu cũng đến tiễn cậu ấy”
“dù sao Lạc Dương cũng là bạn của mình, mặc dù không thân thiết như với cậu, nhưng vẫn là bạn với nhau nhớ lại thì khoảng thời gian đó thật sự rất đáng nhớ”
“đúng vậy thật sự rất hoài niệm” cậu và Thiên Quân vừa đi vừa nói chuyện với nhau ôn lại rất nhiều chuyện cũ, cho đến khi cậu lên xe rời khỏi sân bay
Thiên Quân nhìn bóng lưng cậu trong lòng dâng lên cảm giác tiếc nuối và hối hận, tiếc nuối vì đã bỏ lỡ cậu, hối hận vì năm đó rời đi “nếu mình không rời đi vào năm đó thì liệu mình có cơ hội theo đuổi cậu ấy không”
có những chuyện đã qua sẽ không bao giờ trở lại và có những người đã bỏ lỡ thì mãi mãi là bỏ lỡ, dù có tiếc nuối thì cũng chỉ là tiếc nuối, người đến trước nhưng chậm một bước thì vẫn mãi là người đến sau
hình ảnh cậu và Thiên Quân vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ với nhau, đã bị một người nào đó đã chụp lén mà cậu lại không hề hay biết
“cạch”
cậu vừa mở cửa bước vào nhà thì giật mình, khi nhìn thấy hắn đang ngồi trên ghế tay cầm điếu thuốc đang nhìn chằm chằm vào cậu, cậu không biết hắn đã ngồi ở đó từ lúc nào, cứ như là đang chờ cậu về vậy
“em vừa đi đâu về?” hắn nhìn cậu hờ hững hỏi, thái độ của hắn cứ như đã biết tất cả, chỉ như đang muốn nghe cậu sẽ trả lời như thế nào
“không phải em đã nói với anh rồi sao, em đến sân bay tiễn bạn em” cậu nhẹ nhàng nói
“bạn?” sắc mặt hắn dần trở nên âm u tay dụi điếu thuốc vào gạt tàn, sau đó đứng dậy đi đến chỗ cậu đang đứng “là bạn tình hay bạn giường?”
cậu kinh ngạc sững người trước lời nói của hắn, cậu nhìn vào gương mặt âm u và ánh mắt tràn đầy sự mỉa mai kia “anh nói gì tôi không hiểu”
“không hiểu?” hắn đột ngột kéo cậu đi đến sofa, mạnh tay đẩy cậu xuống, hắn đè lên người cậu tay tháo cà vạt trên người xuống, trói thật chặt hai tay cậu lại với nhau
cổ tay bị cưỡng chế trói chặt khiến cậu khẽ đau, cậu hoảng hốt với hành động của hắn, cậu thật sự không biết tại sao hắn lại đột nhiên trở nên như vậy, không phải cậu chỉ đến tiễn Lạc Dương lên máy bay thôi sao, sao tự nhiên hắn lại nổi giận với cậu? hơn nữa còn dùng những lời nói đó mỉa mai cậu
“Tư Niệm là do tôi chiều em quá nên em sinh hư, hay là do tôi không đủ thỏa mãn em?” giọng nói hắn lúc này càng lúc càng lạnh lẽo và tràn đầy sự tức giận
lời nói của hắn làm cậu càng mơ hồ không rõ, rốt cuộc thì hắn đang tức giận vì điều gì? hay là cậu đã làm gì sai? mà cậu không biết?
tay hắn nắm chặt áo sơ mi trên người cậu xé toạc ra, cậu giật mình sợ hãi trước những hành động lúc này của hắn "Lam Dung Ly anh có biết mình đang làm gì không? "
hắn cúi người xuống cắn mạnh vào cổ cậu, khiến cậu đau nhói khẽ nhíu mày, mùi pheromone của hắn đột ngột được phóng thích ra ngoài, cậu choáng ngợp như không thở nổi vì lượng pheromone cưỡng chế từ hắn
môi hắn áp xuống môi cậu hung hăng mà cắn mút, hắn đay nghiến môi cậu khiến môi trở nên sưng đỏ hắn tàn bạo ngược đãi môi cậu khiến môi cậu đau rát hơi rỉ máu, mùi tanh nhàn nhạt và vị ngọt của máu từ trong miệng sộc lên mũi cậu
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook