[Đam Mỹ] Thiên Tử
-
Chương 54: Thừa tướng
Editor: Cát Cánh
Năm nay Thừa tướng đã tám mươi hai tuổi, tuy rằng chiếm vị trí Thừa tướng, nhưng cũng gần như coi là chức quan nhàn tản. Căn bản không ai dám lấy chính sự gì đi làm phiền tới ông. Chẳng qua bởi vì lý lịch của ông lớn, lại đã từng phò tá ba đời đế vương, Triệu Thần Hi vẫn để ông ta ở vị trí Thừa tướng.
Vị Thừa tướng già từng rất nhiều lần muốn cáo lão lùi về sau, nhưng Triệu Thần Hi đều không đồng ý. Ông vốn là người ở kinh thành, cũng không có chuyện muốn về quê cũ, lá rụng về cội. Cuối cùng cũng đồng ý với ý của Triệu Thần Hi, chẳng qua ngồi trên vị trí Thừa tướng, nhưng cũng gần như là dưỡng lão rồi.
Những năm gần đây, Chương lão Thừa tướng gần như không hề nhúng tay vào chính sự. Nhưng mà dù sao cũng là nguyên lão đức cao vọng trọng ba triều đại, chỉ cần mở miệng ra, lời nói nhất định có trọng lượng.
Chẳng hạn như chuyện lập hậu này, mấy năm gần đây Tiêu gia gần như nghĩ tất cả các biện pháp để lập Tiêu quý phi lên vị trí Hoàng hậu. Nhưng ba năm trước, một câu “giữ hiếu” của Hoàng đế làm cho Tiêu gia nghẹn ba năm không dám nói ra một từ “Hoàng hậu”. Sau đó tới hiện tại, một câu của “không có con” của bá quan làm cho Tiêu quý phi không có con ruột lo lắng suông suốt năm sáu năm.
Cho dù mấy năm trước Tiêu gia ở triều đình có thể coi là một tay che trời, Tiêu quý phi ở trong hậu cung cũng tự cho mình là hậu. Nhưng ở bên ngoài, chỉ nhắc tới một câu thôi, đều phải suy nghĩ hết lần này tới lần khác.
Tiêu gia có vị trí cao, không sợ những âm mưu ám toán khác nhưng lại chỉ sợ miệng lưỡi người trong thiên hạ. Vận thế của Tiêu quý phi mấy năm nay thực sự quá kém, năm ấy không làm được Thái tử phi để danh chính ngôn thuận phong hậu. Sau này cho dù Tiêu gia có tính toán chuẩn bị lót đường cho nàng thế nào, chuyện “không có con” này gần như chặt đứt toàn bộ khả năng phong hậu của nàng.
Sau khi Tiêu gia nhìn rõ thế cục này, cũng không nhắc tới chuyện phong hậu nữa. Ngoài việc tự mình không nhắc tới, thậm chí còn bắt đầu ngăn chặn đề tài “phong hậu” này ở trong triều.
Vì để chờ đợi sau khi Tiêu quý phi có hoàng tự của chính mình sẽ kéo nàng lên. Bằng không trước đó, vị trí hoàng hậu này không thể nào tới được tay Tiêu gia.
Mấy năm trước thế lực của Tiêu gia lớn, thực sự không ai dám nhắc tới chuyện phong hậu. Cho tới năm ngoái Đức phi đột nhiên bắt đầu được sủng ái, phủ Trấn Quốc Công vùng lên. Thế lực bên phủ Trấn Quốc Công mới bắt đầu rục rịch nhắc tới chuyện “phong hậu”.
Hoàng quý phi bây giờ, đúng là càng có tư cách phong hậu hơn Tiêu quý phi. Cho dù là thân phận hay là sự từng trải, so với Tiêu quý phi chỉ có hơn chứ không kém.
Đặc biệt trong mắt người ngoài nhìn vào, ít nhất thì vận thế hiện tại của Hoàng quý phi cao hơn Tiêu quý phi rất nhiều.
Tuy rằng mấy năm trước Hoàng quý phi còn không chạm vào được góc áo Tiêu quý phi, nhưng ở tiền triều hậu cung này, có khi nào để tâm tới phong quang tạm thời? Người có thể cười tới cuối cùng mới là người có bản lĩnh.
Thời gian chưa tới một năm, địa vị của Hoàng quý phi cũng vượt qua Tiêu quý phi rồi, cũng có hoàng tự. Quan trọng nhất là phủ Trấn Quốc Công khổ tận cam lai, lại một lần nữa đứng vững trong triều đình.
Hiện nay Tiêu gia còn chưa tách mình hoàn toàn ra khỏi chuyện biên quan, giờ phải lấy thứ gì ra để chống lại phủ Trấn Quốc Công?
Chuyện phong hậu này, nhìn thấy những ngày gần đây Hoàng thượng ân sủng Hoàng quý phi thế nào, trong lòng triều thần đã biết rõ ràng, sớm muộn gì cũng nhắc tới.
Điều làm cho mọi người bất ngờ chính là, người đầu tiên nhắc tới, không phải là phe phủ Trấn Quốc Công, mà là Chương thừa tướng. Điều này lại làm cho các triều thần nhất thời có chút không biết phản ứng thế nào.
Phe phủ Trấn Quốc Công đương nhiên đã sớm chuẩn bị tìm cơ hội để nhắc. Mà phe Tiêu thái Sư, đương nhiên cũng đã chuẩn bị tốt để đối phó. Tiếc rằng cuối cùng những lời này lại được Chương Thừa tướng nói ra miệng, ý nghĩa sẽ không giống nhau nữa.
Chương thừa tướng mấy năm nay không hỏi chính sự, sẽ không tùy tiện mở miệng. Nhưng trên dưới triều đình này, rất nhiều chuyện người khác không thể nhắc, nhưng lão Thừa tướng có thể. Rất nhiều lời người ta không thể nói, nhưng lão Thừa tướng có thể.
Đầu tiên Chương Thừa tướng chính là một vị quan nhàn tản, cho nên có rất nhiều chuyện ông có thể tùy ý nhận xét. Hơn nữa Chương thừa tướng khi còn trẻ chính là một đại biểu cương trực công chính. Năm đó không chỉ một hai lần ông chỉ tay mắng thẳng Tiên đế trên triều. Bây giờ ông đã mở miệng ra nói rồi, thật sự không có mấy người dám phản bác ý của ông.
Huống hồ lão Thừa tướng cũng không nói sai, một Hoàng đế đã ngồi ở vị trí này chín năm còn chưa có một Hoàng hậu, đúng là có chút vô lý.
Triệu Thần Hi thấy lão Thừa tướng nói xong, bên dưới im lặng. Bản thân hắn ngược lại cười cười, nói với lão Thừa tướng: “Lời Thừa tướng vô cùng đúng, hậu cung của trẫm đúng là thiếu một người chủ. Giang sơn Đại Uyên ta, cũng nên có một người làm mẫu nghi thiên hạ rồi. Ý của chúng ái khanh thế nào?”
Những triều thần còn lại đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Trấn Quốc Công vẫn là người đầu tiên phản ứng, lập tức chắp tay cúi người nói: “Bệ hạ thánh minh!”
Những võ tướng đứng sau lưng hắn cũng vội vàng phụ họa theo, “Bệ hạ thánh minh!”
Phe trung lập nhìn trái nhìn phải cũng bị Lý Vinh dẫn dắt đồng thanh nói: “Bệ hạ thánh minh!”
Cuối cùng phe Tiêu thái sư cũng bị ép không còn cách nào khác, chỉ có thể oán giận nói: “Bệ hạ thánh minh…”
Dưới tình huống như thế này, bọn họ căn bản không còn đường sống. Vổn rất khó tìm lí do để ngăn cản Hoàng đế lập hậu, hơn nữa đây là điều mà Chương thừa tướng đề ra mà không phải là phe Trấn Quốc Công. Cũng không thể lấy lí do “ham muốn cá nhân” để phản đối. Bằng không Tiêu Bá Viễn sợ lão già kia sẽ trở mặt với mình ngay tại chỗ.
Vì thế buổi triều sớm ngày hôm đó, Triệu Thần Hi vừa lòng bãi triều trong tiếng hô “thánh minh” của bá quan.
Chờ bóng dáng của Thiên tử đã không còn dấu vết, Chương thừa tướng mới chậm rãi đứng dậy từ dưới đất lên. Mấy võ tướng đằng sau đều muốn lên khen tặng vài câu, cảm ơn hôm nay ông đột nhiên thượng tấu.
Nhưng lão Thừa tướng lại trước sau như một, không để ý tới ai cả, chỉ lo phất tay từ từ đi ra ngoài. Các quan võ vốn không phải dạng biết nói chuyện chỉ đành vuốt vuốt mũi, không đi làm phền ông.
Chỉ khi lão Thừa tướng phải đi qua bậc cửa cao cao của Kim Loan Điện, có chút lung lay thân thể, được đôi tay đằng sau đỡ lấy.
Lão Thừa tướng được đỡ vững vàng ra khỏi Kim Loan Điện. Đợi khi người hầu ở bên ngoài vội vàng tới đỡ ông, lão Thừa tướng mới quay đầu nhìn người thanh niên anh tuấn, cao ngất đằng sau mình, vỗ vỗ cánh tay hắn nói cảm ơn: “Làm phiền Hạ tướng quân rồi.”
Hạ Hiên vừa chắp tay, “Là chuyện đơn giản thôi mà, Thừa tướng đi đường cẩn thận.”
Chương thừa tướng gật đầu, xoay người để người hầu đỡ đi về phía xe ngựa của mình. Hạ Hiên cũng không quan tâm đối phương lạnh nhạt, sau khi nhìn ông đi rồi mới nhanh chóng đuổi theo Hạ Uyên và Hạ Tích đằng trước.
Chương thừa tướng được người hầu đỡ, cố hết sức lên xe ngựa. Mới vừa ngồi xuống thở hồn hển mấy hơi, bên ngoài xe ngựa chợt nghe thấy một âm thanh lanh lảnh mang theo ý cười: “Chương đại nhân?”
Chương Thừa tướng vén rèn che lên, thấy bên ngoài cửa sổ là một tiểu thái giám trẻ tuổi. Vừa nhìn thấy ông liền cười cười đưa lên một chiếc hộp nhỏ.
Kính cẩn nói: “Đại nhân, đây là trà được cống năm trước, bệ hạ cũng chỉ có một hộp này. Hôm nay đặc biệt bảo nô tài mang tặng đại nhân.”
Chương Thừa tướng cười cười, cũng không từ chối, thản nhiên nhận lấy.
Tiểu thái giám nhìn thấy ông nhận lấy, vội vàng cười nói: “Bệ hạ còn nói, trà mới năm nay vẫn phải đợi một thời gian. Đợi tới rồi, sẽ mang tới phủ đại nhân đầu tiên.”
Chương thừa tướng gật đầu: “Vậy mời công công thay lão thần nói tạ ơn Hoàng thượng.”
Tiểu thái giám thái giám vội vàng đồng ý, nhìn thấy lão Thừa tướng buông rèm che xuống, xe ngựa chậm rãi ra khỏi tầm mắt mới xoay người đi báo cáo.
Lão Thừa tướng ngồi trong xe ngựa lắc lư, cọ cọ hộp gỗ tinh xảo trong tay, biểu tình vẫn luôn nghiêm túc hơi nhếch lên một độ cong.
Cho tới bây giờ ông vẫn còn nhớ rõ tiểu Thái tử năm đó, răng còn chưa mọc đủ đã bị Tiên hoàng giao vào tay ông, bắt đầu ê a đọc sách. Nháy mắt qua đi, tiểu Thái tử đã ngồi trên long ỷ cao cao, trở thành người tôn quý nhất thiên hạ.
Nhiều năm như vậy qua đi, hàng năm chưa bao giờ dừng việc tặng trà cống tới phủ mình, đây là chuyện mà lão Thừa tướng đắc ý nhất.
Không phải vì trà cống tân quý, mà chỉ đơn thuần vì phần tình nghĩa này. Từ cổ tới nay có không ít đế sư, nhưng gặp được một đế vương thực sự tôn kính thái phó của mình như vậy, lại được mấy người? Cả đời này của ông, gặp được hai người. Cuộc đời này… cũng đã đủ rồi!
Nghĩ tới gần đây thủ đoạn làm việc của Hoàng thượng càm thêm thành thục ổn trọng, lão Thừa tướng yên tâm dựa vào ghế dựa bên trong xe ngựa, nhắm mắt nhàn hạ theo xe ngựa lắc lư.
Con cả, con thứ của Trấn Quốc Công… cũng thật không tồi. Đi ra từ phủ Trấn Quốc Công, hẳn là sẽ không thua kém.
Triều đình vừa mới yên ả đón năm mới, sau khi bị Chương thừa tướng đưa ra yêu cầu phong hậu, lại bắt đầu nổi một vòng song ngầm mạnh mẽ.
Chuyện phong hậu ngày ngày được quần thần nhắc tới, Hoàng đế cũng vui vẻ đồng ý, thậm chí còn thông báo với các bộ Lễ Bộ, Hồng Lô Tự(1), và các bộ phận để làm công tác chuẩn bị. Nhưng người mà Hoàng đế chọn, lại chưa từng được làm sáng tỏ.
Tiếc rằng là phong hậu chứ không phải là lập Thái tử, cho dù quan viên tiền triều có sốt sắng cũng không dám can thiệp quá nhiều. Rốt cuộc Hoàng hậu là ai, còn phải xem ý của bản thân Hoàng đế.
Hoàng đế đã kéo dài mấy ngày, tiếng gió cuối cùng cũng truyền vào trong hậu cung.
Trong chốc lát cả cung đình thật sự sôi sục. Trước đây mặc dù là có kẻ địch xâm chiến biên quan, đánh giặc, cho dù cung nhân chú ý cũng không thực sự có cảm xúc lo lắng.
Nhưng chuyện phong hậu này không giống như vậy, cho dù ở trong cung này có được sủng hay không, vừa nghe thấy Hoàng thượng muốn phong hậu, lập tức ngây ngốc giống như trời vừa mới sụp.
Triệu Thần Hi kế vị chín năm, nhưng vẫn chưa có một chủ nhân chân chính đứng đầu hậu cung. Cho dù là trước đây Tiêu quý phi đã tự cho mình là hậu nhưng vẫn chỉ là tự nàng suy tưởng mà thôi. Chỉ cần trong hậu cung này một ngày không có Hoàng hậu, những cung phi vẫn còn một vài ý niệm tranh giành trong đầu.
Nhưng bây giờ tin tức Hoàng thượng muốn phong hậu thực sự được truyền ra, những người hơi có đầu óc đều có thể lựa chọn ra được mấy người có khả năng nhất. Về phần trong đó có mình hay không, cũng là chuyện tự các nhà có thể hiểu được..
Cũng may mặc dù triều thần và hậu phi ồn ào thế nào về chuyện phong hậu này đều không dám ồn trước mặt Triệu Thần Hi.
Triệu Thần Hi ngược lại ngồi trong Ngự Thư Phòng của mình, xoa cằm nghĩ phải kéo dài bao lâu mới thẳng thắn với mọi người. Cũng không biết chuyện ở phủ Trấn Quốc Công rốt cuộc đã xử lý xong chưa.
Còn chưa đợi hắn sai người đi hỏi, Liên Cẩn đã bước vội đi vào, liên tục nói: “Bệ hạ, Quân hầu và Tiêu quý phi đang đánh nhau ở bên ngoài Càn Nguyên Cung!”
Triệu Thần Hi sửng sốt, đứng bật dậy, “Tại sao lại còn đánh nhau? Lần trước còn chưa đánh đủ hay sao?!”
Năm nay Thừa tướng đã tám mươi hai tuổi, tuy rằng chiếm vị trí Thừa tướng, nhưng cũng gần như coi là chức quan nhàn tản. Căn bản không ai dám lấy chính sự gì đi làm phiền tới ông. Chẳng qua bởi vì lý lịch của ông lớn, lại đã từng phò tá ba đời đế vương, Triệu Thần Hi vẫn để ông ta ở vị trí Thừa tướng.
Vị Thừa tướng già từng rất nhiều lần muốn cáo lão lùi về sau, nhưng Triệu Thần Hi đều không đồng ý. Ông vốn là người ở kinh thành, cũng không có chuyện muốn về quê cũ, lá rụng về cội. Cuối cùng cũng đồng ý với ý của Triệu Thần Hi, chẳng qua ngồi trên vị trí Thừa tướng, nhưng cũng gần như là dưỡng lão rồi.
Những năm gần đây, Chương lão Thừa tướng gần như không hề nhúng tay vào chính sự. Nhưng mà dù sao cũng là nguyên lão đức cao vọng trọng ba triều đại, chỉ cần mở miệng ra, lời nói nhất định có trọng lượng.
Chẳng hạn như chuyện lập hậu này, mấy năm gần đây Tiêu gia gần như nghĩ tất cả các biện pháp để lập Tiêu quý phi lên vị trí Hoàng hậu. Nhưng ba năm trước, một câu “giữ hiếu” của Hoàng đế làm cho Tiêu gia nghẹn ba năm không dám nói ra một từ “Hoàng hậu”. Sau đó tới hiện tại, một câu của “không có con” của bá quan làm cho Tiêu quý phi không có con ruột lo lắng suông suốt năm sáu năm.
Cho dù mấy năm trước Tiêu gia ở triều đình có thể coi là một tay che trời, Tiêu quý phi ở trong hậu cung cũng tự cho mình là hậu. Nhưng ở bên ngoài, chỉ nhắc tới một câu thôi, đều phải suy nghĩ hết lần này tới lần khác.
Tiêu gia có vị trí cao, không sợ những âm mưu ám toán khác nhưng lại chỉ sợ miệng lưỡi người trong thiên hạ. Vận thế của Tiêu quý phi mấy năm nay thực sự quá kém, năm ấy không làm được Thái tử phi để danh chính ngôn thuận phong hậu. Sau này cho dù Tiêu gia có tính toán chuẩn bị lót đường cho nàng thế nào, chuyện “không có con” này gần như chặt đứt toàn bộ khả năng phong hậu của nàng.
Sau khi Tiêu gia nhìn rõ thế cục này, cũng không nhắc tới chuyện phong hậu nữa. Ngoài việc tự mình không nhắc tới, thậm chí còn bắt đầu ngăn chặn đề tài “phong hậu” này ở trong triều.
Vì để chờ đợi sau khi Tiêu quý phi có hoàng tự của chính mình sẽ kéo nàng lên. Bằng không trước đó, vị trí hoàng hậu này không thể nào tới được tay Tiêu gia.
Mấy năm trước thế lực của Tiêu gia lớn, thực sự không ai dám nhắc tới chuyện phong hậu. Cho tới năm ngoái Đức phi đột nhiên bắt đầu được sủng ái, phủ Trấn Quốc Công vùng lên. Thế lực bên phủ Trấn Quốc Công mới bắt đầu rục rịch nhắc tới chuyện “phong hậu”.
Hoàng quý phi bây giờ, đúng là càng có tư cách phong hậu hơn Tiêu quý phi. Cho dù là thân phận hay là sự từng trải, so với Tiêu quý phi chỉ có hơn chứ không kém.
Đặc biệt trong mắt người ngoài nhìn vào, ít nhất thì vận thế hiện tại của Hoàng quý phi cao hơn Tiêu quý phi rất nhiều.
Tuy rằng mấy năm trước Hoàng quý phi còn không chạm vào được góc áo Tiêu quý phi, nhưng ở tiền triều hậu cung này, có khi nào để tâm tới phong quang tạm thời? Người có thể cười tới cuối cùng mới là người có bản lĩnh.
Thời gian chưa tới một năm, địa vị của Hoàng quý phi cũng vượt qua Tiêu quý phi rồi, cũng có hoàng tự. Quan trọng nhất là phủ Trấn Quốc Công khổ tận cam lai, lại một lần nữa đứng vững trong triều đình.
Hiện nay Tiêu gia còn chưa tách mình hoàn toàn ra khỏi chuyện biên quan, giờ phải lấy thứ gì ra để chống lại phủ Trấn Quốc Công?
Chuyện phong hậu này, nhìn thấy những ngày gần đây Hoàng thượng ân sủng Hoàng quý phi thế nào, trong lòng triều thần đã biết rõ ràng, sớm muộn gì cũng nhắc tới.
Điều làm cho mọi người bất ngờ chính là, người đầu tiên nhắc tới, không phải là phe phủ Trấn Quốc Công, mà là Chương thừa tướng. Điều này lại làm cho các triều thần nhất thời có chút không biết phản ứng thế nào.
Phe phủ Trấn Quốc Công đương nhiên đã sớm chuẩn bị tìm cơ hội để nhắc. Mà phe Tiêu thái Sư, đương nhiên cũng đã chuẩn bị tốt để đối phó. Tiếc rằng cuối cùng những lời này lại được Chương Thừa tướng nói ra miệng, ý nghĩa sẽ không giống nhau nữa.
Chương thừa tướng mấy năm nay không hỏi chính sự, sẽ không tùy tiện mở miệng. Nhưng trên dưới triều đình này, rất nhiều chuyện người khác không thể nhắc, nhưng lão Thừa tướng có thể. Rất nhiều lời người ta không thể nói, nhưng lão Thừa tướng có thể.
Đầu tiên Chương Thừa tướng chính là một vị quan nhàn tản, cho nên có rất nhiều chuyện ông có thể tùy ý nhận xét. Hơn nữa Chương thừa tướng khi còn trẻ chính là một đại biểu cương trực công chính. Năm đó không chỉ một hai lần ông chỉ tay mắng thẳng Tiên đế trên triều. Bây giờ ông đã mở miệng ra nói rồi, thật sự không có mấy người dám phản bác ý của ông.
Huống hồ lão Thừa tướng cũng không nói sai, một Hoàng đế đã ngồi ở vị trí này chín năm còn chưa có một Hoàng hậu, đúng là có chút vô lý.
Triệu Thần Hi thấy lão Thừa tướng nói xong, bên dưới im lặng. Bản thân hắn ngược lại cười cười, nói với lão Thừa tướng: “Lời Thừa tướng vô cùng đúng, hậu cung của trẫm đúng là thiếu một người chủ. Giang sơn Đại Uyên ta, cũng nên có một người làm mẫu nghi thiên hạ rồi. Ý của chúng ái khanh thế nào?”
Những triều thần còn lại đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Trấn Quốc Công vẫn là người đầu tiên phản ứng, lập tức chắp tay cúi người nói: “Bệ hạ thánh minh!”
Những võ tướng đứng sau lưng hắn cũng vội vàng phụ họa theo, “Bệ hạ thánh minh!”
Phe trung lập nhìn trái nhìn phải cũng bị Lý Vinh dẫn dắt đồng thanh nói: “Bệ hạ thánh minh!”
Cuối cùng phe Tiêu thái sư cũng bị ép không còn cách nào khác, chỉ có thể oán giận nói: “Bệ hạ thánh minh…”
Dưới tình huống như thế này, bọn họ căn bản không còn đường sống. Vổn rất khó tìm lí do để ngăn cản Hoàng đế lập hậu, hơn nữa đây là điều mà Chương thừa tướng đề ra mà không phải là phe Trấn Quốc Công. Cũng không thể lấy lí do “ham muốn cá nhân” để phản đối. Bằng không Tiêu Bá Viễn sợ lão già kia sẽ trở mặt với mình ngay tại chỗ.
Vì thế buổi triều sớm ngày hôm đó, Triệu Thần Hi vừa lòng bãi triều trong tiếng hô “thánh minh” của bá quan.
Chờ bóng dáng của Thiên tử đã không còn dấu vết, Chương thừa tướng mới chậm rãi đứng dậy từ dưới đất lên. Mấy võ tướng đằng sau đều muốn lên khen tặng vài câu, cảm ơn hôm nay ông đột nhiên thượng tấu.
Nhưng lão Thừa tướng lại trước sau như một, không để ý tới ai cả, chỉ lo phất tay từ từ đi ra ngoài. Các quan võ vốn không phải dạng biết nói chuyện chỉ đành vuốt vuốt mũi, không đi làm phền ông.
Chỉ khi lão Thừa tướng phải đi qua bậc cửa cao cao của Kim Loan Điện, có chút lung lay thân thể, được đôi tay đằng sau đỡ lấy.
Lão Thừa tướng được đỡ vững vàng ra khỏi Kim Loan Điện. Đợi khi người hầu ở bên ngoài vội vàng tới đỡ ông, lão Thừa tướng mới quay đầu nhìn người thanh niên anh tuấn, cao ngất đằng sau mình, vỗ vỗ cánh tay hắn nói cảm ơn: “Làm phiền Hạ tướng quân rồi.”
Hạ Hiên vừa chắp tay, “Là chuyện đơn giản thôi mà, Thừa tướng đi đường cẩn thận.”
Chương thừa tướng gật đầu, xoay người để người hầu đỡ đi về phía xe ngựa của mình. Hạ Hiên cũng không quan tâm đối phương lạnh nhạt, sau khi nhìn ông đi rồi mới nhanh chóng đuổi theo Hạ Uyên và Hạ Tích đằng trước.
Chương thừa tướng được người hầu đỡ, cố hết sức lên xe ngựa. Mới vừa ngồi xuống thở hồn hển mấy hơi, bên ngoài xe ngựa chợt nghe thấy một âm thanh lanh lảnh mang theo ý cười: “Chương đại nhân?”
Chương Thừa tướng vén rèn che lên, thấy bên ngoài cửa sổ là một tiểu thái giám trẻ tuổi. Vừa nhìn thấy ông liền cười cười đưa lên một chiếc hộp nhỏ.
Kính cẩn nói: “Đại nhân, đây là trà được cống năm trước, bệ hạ cũng chỉ có một hộp này. Hôm nay đặc biệt bảo nô tài mang tặng đại nhân.”
Chương Thừa tướng cười cười, cũng không từ chối, thản nhiên nhận lấy.
Tiểu thái giám nhìn thấy ông nhận lấy, vội vàng cười nói: “Bệ hạ còn nói, trà mới năm nay vẫn phải đợi một thời gian. Đợi tới rồi, sẽ mang tới phủ đại nhân đầu tiên.”
Chương thừa tướng gật đầu: “Vậy mời công công thay lão thần nói tạ ơn Hoàng thượng.”
Tiểu thái giám thái giám vội vàng đồng ý, nhìn thấy lão Thừa tướng buông rèm che xuống, xe ngựa chậm rãi ra khỏi tầm mắt mới xoay người đi báo cáo.
Lão Thừa tướng ngồi trong xe ngựa lắc lư, cọ cọ hộp gỗ tinh xảo trong tay, biểu tình vẫn luôn nghiêm túc hơi nhếch lên một độ cong.
Cho tới bây giờ ông vẫn còn nhớ rõ tiểu Thái tử năm đó, răng còn chưa mọc đủ đã bị Tiên hoàng giao vào tay ông, bắt đầu ê a đọc sách. Nháy mắt qua đi, tiểu Thái tử đã ngồi trên long ỷ cao cao, trở thành người tôn quý nhất thiên hạ.
Nhiều năm như vậy qua đi, hàng năm chưa bao giờ dừng việc tặng trà cống tới phủ mình, đây là chuyện mà lão Thừa tướng đắc ý nhất.
Không phải vì trà cống tân quý, mà chỉ đơn thuần vì phần tình nghĩa này. Từ cổ tới nay có không ít đế sư, nhưng gặp được một đế vương thực sự tôn kính thái phó của mình như vậy, lại được mấy người? Cả đời này của ông, gặp được hai người. Cuộc đời này… cũng đã đủ rồi!
Nghĩ tới gần đây thủ đoạn làm việc của Hoàng thượng càm thêm thành thục ổn trọng, lão Thừa tướng yên tâm dựa vào ghế dựa bên trong xe ngựa, nhắm mắt nhàn hạ theo xe ngựa lắc lư.
Con cả, con thứ của Trấn Quốc Công… cũng thật không tồi. Đi ra từ phủ Trấn Quốc Công, hẳn là sẽ không thua kém.
Triều đình vừa mới yên ả đón năm mới, sau khi bị Chương thừa tướng đưa ra yêu cầu phong hậu, lại bắt đầu nổi một vòng song ngầm mạnh mẽ.
Chuyện phong hậu ngày ngày được quần thần nhắc tới, Hoàng đế cũng vui vẻ đồng ý, thậm chí còn thông báo với các bộ Lễ Bộ, Hồng Lô Tự(1), và các bộ phận để làm công tác chuẩn bị. Nhưng người mà Hoàng đế chọn, lại chưa từng được làm sáng tỏ.
- Hồng lô tự: là một trong 6 tự trong quan chếLục tự. Hồng lô tự là cơ quan phụ trách việc tiếp đón và thể thức lễ nghi với những sứ đoàn từ các triều hoặc nước khác đến.
Tiếc rằng là phong hậu chứ không phải là lập Thái tử, cho dù quan viên tiền triều có sốt sắng cũng không dám can thiệp quá nhiều. Rốt cuộc Hoàng hậu là ai, còn phải xem ý của bản thân Hoàng đế.
Hoàng đế đã kéo dài mấy ngày, tiếng gió cuối cùng cũng truyền vào trong hậu cung.
Trong chốc lát cả cung đình thật sự sôi sục. Trước đây mặc dù là có kẻ địch xâm chiến biên quan, đánh giặc, cho dù cung nhân chú ý cũng không thực sự có cảm xúc lo lắng.
Nhưng chuyện phong hậu này không giống như vậy, cho dù ở trong cung này có được sủng hay không, vừa nghe thấy Hoàng thượng muốn phong hậu, lập tức ngây ngốc giống như trời vừa mới sụp.
Triệu Thần Hi kế vị chín năm, nhưng vẫn chưa có một chủ nhân chân chính đứng đầu hậu cung. Cho dù là trước đây Tiêu quý phi đã tự cho mình là hậu nhưng vẫn chỉ là tự nàng suy tưởng mà thôi. Chỉ cần trong hậu cung này một ngày không có Hoàng hậu, những cung phi vẫn còn một vài ý niệm tranh giành trong đầu.
Nhưng bây giờ tin tức Hoàng thượng muốn phong hậu thực sự được truyền ra, những người hơi có đầu óc đều có thể lựa chọn ra được mấy người có khả năng nhất. Về phần trong đó có mình hay không, cũng là chuyện tự các nhà có thể hiểu được..
Cũng may mặc dù triều thần và hậu phi ồn ào thế nào về chuyện phong hậu này đều không dám ồn trước mặt Triệu Thần Hi.
Triệu Thần Hi ngược lại ngồi trong Ngự Thư Phòng của mình, xoa cằm nghĩ phải kéo dài bao lâu mới thẳng thắn với mọi người. Cũng không biết chuyện ở phủ Trấn Quốc Công rốt cuộc đã xử lý xong chưa.
Còn chưa đợi hắn sai người đi hỏi, Liên Cẩn đã bước vội đi vào, liên tục nói: “Bệ hạ, Quân hầu và Tiêu quý phi đang đánh nhau ở bên ngoài Càn Nguyên Cung!”
Triệu Thần Hi sửng sốt, đứng bật dậy, “Tại sao lại còn đánh nhau? Lần trước còn chưa đánh đủ hay sao?!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook