[Đam Mỹ] Che Dấu
-
Chương 47
Nước biển lạnh lẽo như từ bốn phương tám hướng bao vây làm Tạ Lệ hoàn toàn chìm trong bóng tối, anh không nghe được âm thanh, cũng không nhìn thấy ánh sáng, chỉ cảm giác thân thể bị chèn ép, chậm rãi chìm xuống, hô hấp trở nên khó khăn. Anh cố gắng giãy dụa, muốn từ trong bóng tối trốn chạy, nhưng trong nháy mắt bóng tối như có vô số đôi tay kéo lấy anh, thậm chí bóp cổ anh, muốn anh vĩnh viễn sa vào trong bóng tối.
Lúc gần như nghẹt thở Tạ Lệ giật mình tỉnh lại, anh phát hiện mình co rúc ở ghế sau xe ô tô, một chân gác lên lưng ghế dựa phía trước, trong hoàn cảnh chật hẹp, đùi anh kề sát ngực, đè ép đến bản thân hô hấp không thông.
Anh lấy điện thoại di động nhìn thời gian, là hừng đông, bên ngoài cũng một màu đen kịt.
Hàng trước là hai người trẻ tuổi phụ trách theo dõi, nghe động tĩnh quay đầu lại đưa cho anh một điếu thuốc: “Lệ ca, tỉnh rồi?”
Tạ Lệ “Ừ” một tiếng, nhận lấy thuốc, để sát vào người kia nhen lửa, hỏi: “Có động tĩnh gì không?”
Người kia hồi đáp: “Không có.”
Tạ Lệ đã liên tục hai ba ngày không trở về Thường gia, bây giờ anh đang theo dõi một thủ hạ của Ngô Xán. Ngoại trừ nơi này, bên Ngô Xán và Đỗ Thịnh Liên cũng có người theo dõi, Tạ Lệ nghĩ trước ngày mười ba Đỗ Thịnh Liên và Ngô Xán nhất định sẽ gặp mặt Hàn Dược một lần.
Thời tiết càng ngày càng càng lạnh, nhất là vào đêm khuya, Tạ Lệ cảm giác hơi lạnh không ngừng từ khe hở cửa xe chui vào.
Anh thay đổi tư thế, dựa vào cửa sổ xe, kéo áo khoác kín hơn, nhớ tới giấc mộng kia. Anh không biết ngột ngạt hắc ám biểu thị cái gì, thế nhưng anh nghĩ có lẽ đó là màu đen trong mắt Thường Tiểu Gia.
Tạ Lệ vốn không sợ tối, nhưng bây giờ anh cảm thấy bóng tối như một cái miệng khủng bố ở ngay trước mặt anh nuốt mất Thường Tiểu Gia, còn anh lại lựa chọn đứng một chỗ mà nhìn.
Đầu anh tựa vào cửa thủy tinh, ánh mắt nhìn xuống điện thoại di động. Anh nhìn số điện thoại của Thường Tiểu Gia thế nhưng không có ấn số. Trên thực tế sau đêm đó khi anh rời đi, điện thoại Thường Tiểu Gia luôn tắt máy.
Đơn đao hội là ngày Hồng Phường cúng tổ tiên và thu nhận bang chúng mỗi năm một lần, đây là một cuộc họp hội trọng đại, tất cả anh em Hồng Phường đều phải tập hợp đủ, lần lượt quỳ xuống dâng hương Quan nhị gia.
Mãi đến ngày đơn đao hội, hừng đông hơn bốn giờ, Tạ Lệ dẫn người xông vào gian nhà Đỗ Thịnh Liên thu xếp cho Hàn Dược trú ngụ.
Tất nhiên Đỗ Thịnh Liên cũng an bài thủ hạ bảo vệ Hàn Dược.
Tạ Lệ có súng, thế nhưng không phải vạn bất đắc dĩ anh sẽ không nổ súng, nổ súng cũng không bắn vào chỗ yếu, lúc ở dưới lầu hỗn chiến anh một người một người một ngựa xông vào căn phòng trên lầu hai.
Khi đó Hàn Dược đã mở cửa sổ, nhưng không nhảy ra ngoài, bởi vì ông nhìn thấy bên ngoài có người.
Hàn Dược lớn tuổi hơn Thường Quan Sơn nhưng nhỏ tuổi hơn Đỗ Thịnh Liên, thoạt nhìn khoảng hơn sáu mươi tuổi, tóc hoa râm, mặc một bộ quần áo cũ, thoạt nhìn có chút chán nản.
Ông nhìn thấy có người xông vào cũng không hiện ra kinh hoảng, chỉ bất đắc dĩ cười một tiếng, lắc đầu rời cửa sổ trở về ngồi xuống giường.
Tạ Lệ cầm súng nhắm ngay lão, nói: “Đứng lên, đi theo tôi.”
Hàn Dược kinh ngạc: “Cậu không giết tôi?”
Tạ Lệ nói: “Không ở nơi này giết ông, ông không nên xuất hiện ở Hải Cảng, thi thể cũng không nên ở đây, đi theo tôi đi.”
Bên ngoài hỗn chiến đã kết thúc, Tạ Lệ gọi người trói tay Hàn Dược ra sau lưng, ném người vào trong xe, sau đó dặn dò mọi người dọn dẹp nơi này, còn anh lên xe ngồi bên cạnh Hàn Dược.
Trên xe trừ bọn họ ra, còn có một tài xế và một thủ hạ của Thường Tiểu Cát.
Tạ Lệ quay cửa xe xuống, nói với người bên ngoài: ” Đi thông báo cho Cát thiếu, ngày hôm nay trong đơn đao hội Hàn Dược sẽ không xuất hiện.”
Bên ngoài người kia gật đầu, sau đó hỏi: “Lệ ca, Hàn Dược xử lý như thế nào?”
Tạ Lệ không hề cảm xúc nói: “Thả xuống biển.” Sau đó anh quay cửa xe lên, bảo tài xế lái xe.
Hàn Dược im lặng, vai hơi rũ, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía trước.
Tạ Lệ nói: “Khoảng ba tiếng nữa Đỗ Thịnh Liên sẽ phái xe tới đón ông, nhưng đáng tiếc, lão sẽ không thể gặp được ông.”
Hàn Dược không trả lời.
Tạ Lệ ngẩng đầu lên, ngữ khí lười biếng hỏi: “Nếu đi, tại sao phải quay về?”
Hàn Dược vẫn không trả lời, lão cười nhạo một tiếng, ngẩng đầu lên nhắm hai mắt lại.
Tài xế lái xe đưa bọn họ đến một bến tàu, nơi đó có một chiếc ca nô đợi sẵn. Bây giờ đã là bình minh, bầu trời hiện ra sắc trắng, nhưng vẫn không hoàn toàn xua tan bóng tối, trên mặt biển hơi nước tràn ngập, hòa của gió biển lạnh lẽo tanh mặn.
Tạ Lệ xuống xe, từ cóp sau xe hơi lấy ra một bao tải tròng lên người Hàn Dược, sau đó bảo tài xế và một tên thủ hạ của Thường Tiểu Cát khiêng Hàn Dược chuyển tới ca nô.
Nhìn thấy Tạ Lệ đi lên ca nô, thủ hạ của Thường Tiểu Cát mở miệng nói: “Lệ ca, em đi chung với anh.”
Tạ Lệ biết người này một mặt là Thường Tiểu Cát phái tới giúp mình, một mặt cũng là Thường Tiểu Cát phái tới giám sát mình, anh không nói, chỉ đứng phía sau ca nô, bắn hai phát liên tục vào bao tải.
Người trong bao tải giẫy giụa mấy cái rồi im lặng, sau đó máu tươi từ trong bao tải thẩm thấu ra.
Ca nô nhỏ hẹp, chính giữa là thi thể Hàn Dược, ngoại trừ Tạ Lệ thêm một người cũng khó khăn. Tạ Lệ đã nói, nhất định phải nhìn tận mắt Hàn Dược chết, cho nên sẽ không mượn tay người khác.
Đến lúc này, tên thủ hạ của Thường Tiểu Cát nhìn chằm chằm máu tươi dần dần chảy ra, nói: “Chúng tôi ở chỗ này chờ anh là được rồi.”
Tạ Lệ ngồi xuống, điều khiển ca nô chạy ra giữa biển.
Cách bờ càng xa, trên mặt biển sương mù càng nặng, từ từ Tạ Lệ không nhìn thấy người đứng trên bờ, anh nghiêng người tháo dây cột miệng bao, kéo xuống lộ ra đầu Hàn Dược.
Hàn Dược mở to hai mắt, tranh thủ hô hấp, hiển nhiên không chết. Ông dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Tạ Lệ.
Vừa mới lên xe, Tạ Lệ lấy ngón tay gõ nhẹ vào lưng ông mấy lần, những cái gõ đó mang theo nhịp điệu rõ ràng, mặc dù Hàn Dược không hiểu ý tứ, cũng đoán được là một loại mật mã.
Sau đó khi Tạ Lệ dùng bao tải chụp lại ông thấy trong bao tải có một túi giống như túi máu, vì vậy khi nghe tiếng súng biết thời biết thế làm bộ bị bắn chết.
Trong lúc đó Hàn Dược cũng cảm giác đau, không phải vì đạn bắn vào thân thể, mà là thứ gì khác đánh vào bao tải, sau máu từ trong bao tải chảy ra. Ông ngừng thở không nhúc nhích, nhẫn nại đến khi ca nô chạy xa bờ.
Tạ Lệ chỉ mở miệng túi để đầu ông lộ ra, cũng không mở hai tay của ông ra, sau đó lại trở về phía sau ca nô ngồi xuống.
Hàn Dược hô hấp đã thông mới hỏi Tạ Lệ: “Cậu là ai?”
Tạ Lệ không trả lời, anh hỏi lại: “Hôm nay ông đi đến đơn đao hội, muốn nói chuyện gì?”
Hàn Dược cũng không trả lời vấn đề của anh, kiên trì hỏi: “Cậu là ai?”
Tạ Lệ nhìn ngoài khơi nói: “Lục Dật có một con gái gả cho Thường Quan Sơn, sinh con trai là Thường Tiểu Gia, chắc ông biết?”
Hàn Dược nói: “Đương nhiên biết.”
Tạ Lệ nói: “Những vấn đề này là Thường Tiểu Gia bảo tôi hỏi ông.”
Hàn Dược trầm mặc chốc lát, ông nói: “Tại sao cậu không mang tôi đến đơn đao hội, ở trước mặt mọi người Hồng Phường vạch trần Thường Quan Sơn?”
Tạ Lệ nói: “Bởi vì Gia thiếu không chắc chắn, hơn nữa cho tới bây giờ ông cho rằng ông có thể sống đi vào nơi đó? Tôi chỉ thay Gia thiếu hỏi ông một câu: Lục Dật có phải bị Thường Quan Sơn hại chết?”
Hàn Dược ngửa mặt nhìn bầu trời xám trắng, lẳng lặng một lát mới lên tiếng: “Tôi vốn không biết. Dật ca khi đó sinh bệnh, trong nhà mời y tá chăm sóc, lúc đầu tôi thấy bệnh tình coi như ổn định. Lúc này Thường Quan Sơn đã là đại ca của một chi nhánh Hồng Phường. Có một lần tôi ngồi bên giường nói chuyện với Dật ca, anh nói anh cảm thấy Thường Quan Sơn trong ngoài không đồng nhất, sợ là tâm thuật bất chính, anh ấy muốn rút Thường Quan Sơn ra khỏi Hồng Phường. Kết quả buổi tối hôm đó truyền đến tin Dật ca trở bệnh nặng, chưa kịp đi bệnh viện đã chết ở nhà.”
“Thường Quan Sơn làm?” Tạ Lệ hỏi.
Hàn Dược nói: “Đêm đó Thường Quan Sơn và Ly Oanh đi tham gia tiệc rượu không có ở trong nhà, coi như tôi hoài nghi cũng không tìm được chứng cứ.”
Tạ Lệ biết Hàn Dược nói Ly Oanh chính là Lục Ly Oanh, con gái Lục Dật, vợ chính thức của Thường Quan Sơn, cũng là mẹ ruột của Thường Tiểu Gia.
“Hơn nữa Ly Oanh đối với Thường Quan Sơn tình cảm thâm hậu, nó mới vừa mất cha, rất ỷ lại vào chồng, tôi không cách nào nói sự hoài nghi của mình với nó, cũng sợ nó tiết lộ cho Thường Quan Sơn.”
Thanh âm Hàn Dược trầm thấp theo tiếng sóng vang vọng tịch liêu trên mặt biển: “Sau khi Thường Quan Sơn nắm quyền không tín nhiệm những người cũ như chúng tôi, vì vậy tôi lựa chọn rời khỏi Hải Cảng. Thế nhưng tôi vẫn luôn đối với chuyện này canh cánh trong lòng, thuê người điều tra tung tích y tá của Dật ca lúc đó. Khi Dật ca qua đời cô y tá cũng rời Hải Cảng không có tin tức nữa. Không nghĩ tới qua tám năm, thủ hạ tôi ngẫu nhiên tìm được tung tích y tá năm đó. Sau khi Dật ca qua đời chưa tới một năm cô y tá cũng bất ngờ bỏ mình, nhưng lúc đó cô ta có trở về quê nhà, hơn nữa nghe đâu có đem về một số tiền lớn.”
Tạ Lệ lẳng lặng nghe.
“Tôi vốn không ôm hi vọng, nhưng vẫn đi một chuyến về quê cô ấy. Tôi tìm kiếm vài người thân, biết được trước khi chết cô ấy rất tin phật, vì vậy hay đi chùa. Tôi tìm trụ trì hỏi thăm, mới biết năm đó sau khi trở về cô ấy cúng cho chùa một tượng phật, tôi hỏi tại sao, trụ trì nói y tá kia chủ động xưng tội, nói mình hại một cố chủ, tâm lý hổ thẹn, cả ngày lẫn đêm không được an bình.”
“Cô ấy bị Thường Quan Sơn mua chuộc hại chết Lục Dật?” Tạ Lệ hỏi.
Hàn Dược gật gật đầu: “Tôi cũng cho là như vậy, vì vậy đem chuyện này nói cho Ly Oanh.”
Tạ Lệ sững sờ, lập tức hỏi tới: “Ônh nói cho Lục Ly Oanh?”
Hàn Dược nặng nề thở dài một hơi: “Kỳ thực tôi không nên nói cho nó biết, mà phải tự mình trở về điều tra rõ ràng.”
Tạ Lệ tính toán thời gian, trong nháy mắt sởn cả tóc gáy: “Sau đó có phải Lục Ly Oanh sinh bệnh qua đời?”
Hàn Dược nhắm mắt lại, lần thứ hai chậm rãi gật đầu, ông nói: “Là tôi lỗ mãng, tôi hại chết con gái Dật ca, nhiều năm như vậy trong lòng tôi vẫn luôn hổ thẹn. Mắt thấy Thường Quan Sơn ở Hồng Phường thế lực càng lúc càng lớn, tôi lại như rùa rụt cổ ở đất khách không dám trở về, tôi biết mình không làm gì được hắn, coi như trở về, kết quả cuối cùng cũng chỉ là một chữ chết.”
Tạ Lệ lại không nghe những câu cuối Hàn Dược nói, anh đang suy nghĩ. Thường Tiểu Gia từ nhỏ không còn mẹ, rất yếu đuối mẫn cảm, sẽ ra sao nếu biết người mẹ mình yêu nhất có thể bị cha mình tự tay giết chết.
Lúc gần như nghẹt thở Tạ Lệ giật mình tỉnh lại, anh phát hiện mình co rúc ở ghế sau xe ô tô, một chân gác lên lưng ghế dựa phía trước, trong hoàn cảnh chật hẹp, đùi anh kề sát ngực, đè ép đến bản thân hô hấp không thông.
Anh lấy điện thoại di động nhìn thời gian, là hừng đông, bên ngoài cũng một màu đen kịt.
Hàng trước là hai người trẻ tuổi phụ trách theo dõi, nghe động tĩnh quay đầu lại đưa cho anh một điếu thuốc: “Lệ ca, tỉnh rồi?”
Tạ Lệ “Ừ” một tiếng, nhận lấy thuốc, để sát vào người kia nhen lửa, hỏi: “Có động tĩnh gì không?”
Người kia hồi đáp: “Không có.”
Tạ Lệ đã liên tục hai ba ngày không trở về Thường gia, bây giờ anh đang theo dõi một thủ hạ của Ngô Xán. Ngoại trừ nơi này, bên Ngô Xán và Đỗ Thịnh Liên cũng có người theo dõi, Tạ Lệ nghĩ trước ngày mười ba Đỗ Thịnh Liên và Ngô Xán nhất định sẽ gặp mặt Hàn Dược một lần.
Thời tiết càng ngày càng càng lạnh, nhất là vào đêm khuya, Tạ Lệ cảm giác hơi lạnh không ngừng từ khe hở cửa xe chui vào.
Anh thay đổi tư thế, dựa vào cửa sổ xe, kéo áo khoác kín hơn, nhớ tới giấc mộng kia. Anh không biết ngột ngạt hắc ám biểu thị cái gì, thế nhưng anh nghĩ có lẽ đó là màu đen trong mắt Thường Tiểu Gia.
Tạ Lệ vốn không sợ tối, nhưng bây giờ anh cảm thấy bóng tối như một cái miệng khủng bố ở ngay trước mặt anh nuốt mất Thường Tiểu Gia, còn anh lại lựa chọn đứng một chỗ mà nhìn.
Đầu anh tựa vào cửa thủy tinh, ánh mắt nhìn xuống điện thoại di động. Anh nhìn số điện thoại của Thường Tiểu Gia thế nhưng không có ấn số. Trên thực tế sau đêm đó khi anh rời đi, điện thoại Thường Tiểu Gia luôn tắt máy.
Đơn đao hội là ngày Hồng Phường cúng tổ tiên và thu nhận bang chúng mỗi năm một lần, đây là một cuộc họp hội trọng đại, tất cả anh em Hồng Phường đều phải tập hợp đủ, lần lượt quỳ xuống dâng hương Quan nhị gia.
Mãi đến ngày đơn đao hội, hừng đông hơn bốn giờ, Tạ Lệ dẫn người xông vào gian nhà Đỗ Thịnh Liên thu xếp cho Hàn Dược trú ngụ.
Tất nhiên Đỗ Thịnh Liên cũng an bài thủ hạ bảo vệ Hàn Dược.
Tạ Lệ có súng, thế nhưng không phải vạn bất đắc dĩ anh sẽ không nổ súng, nổ súng cũng không bắn vào chỗ yếu, lúc ở dưới lầu hỗn chiến anh một người một người một ngựa xông vào căn phòng trên lầu hai.
Khi đó Hàn Dược đã mở cửa sổ, nhưng không nhảy ra ngoài, bởi vì ông nhìn thấy bên ngoài có người.
Hàn Dược lớn tuổi hơn Thường Quan Sơn nhưng nhỏ tuổi hơn Đỗ Thịnh Liên, thoạt nhìn khoảng hơn sáu mươi tuổi, tóc hoa râm, mặc một bộ quần áo cũ, thoạt nhìn có chút chán nản.
Ông nhìn thấy có người xông vào cũng không hiện ra kinh hoảng, chỉ bất đắc dĩ cười một tiếng, lắc đầu rời cửa sổ trở về ngồi xuống giường.
Tạ Lệ cầm súng nhắm ngay lão, nói: “Đứng lên, đi theo tôi.”
Hàn Dược kinh ngạc: “Cậu không giết tôi?”
Tạ Lệ nói: “Không ở nơi này giết ông, ông không nên xuất hiện ở Hải Cảng, thi thể cũng không nên ở đây, đi theo tôi đi.”
Bên ngoài hỗn chiến đã kết thúc, Tạ Lệ gọi người trói tay Hàn Dược ra sau lưng, ném người vào trong xe, sau đó dặn dò mọi người dọn dẹp nơi này, còn anh lên xe ngồi bên cạnh Hàn Dược.
Trên xe trừ bọn họ ra, còn có một tài xế và một thủ hạ của Thường Tiểu Cát.
Tạ Lệ quay cửa xe xuống, nói với người bên ngoài: ” Đi thông báo cho Cát thiếu, ngày hôm nay trong đơn đao hội Hàn Dược sẽ không xuất hiện.”
Bên ngoài người kia gật đầu, sau đó hỏi: “Lệ ca, Hàn Dược xử lý như thế nào?”
Tạ Lệ không hề cảm xúc nói: “Thả xuống biển.” Sau đó anh quay cửa xe lên, bảo tài xế lái xe.
Hàn Dược im lặng, vai hơi rũ, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía trước.
Tạ Lệ nói: “Khoảng ba tiếng nữa Đỗ Thịnh Liên sẽ phái xe tới đón ông, nhưng đáng tiếc, lão sẽ không thể gặp được ông.”
Hàn Dược không trả lời.
Tạ Lệ ngẩng đầu lên, ngữ khí lười biếng hỏi: “Nếu đi, tại sao phải quay về?”
Hàn Dược vẫn không trả lời, lão cười nhạo một tiếng, ngẩng đầu lên nhắm hai mắt lại.
Tài xế lái xe đưa bọn họ đến một bến tàu, nơi đó có một chiếc ca nô đợi sẵn. Bây giờ đã là bình minh, bầu trời hiện ra sắc trắng, nhưng vẫn không hoàn toàn xua tan bóng tối, trên mặt biển hơi nước tràn ngập, hòa của gió biển lạnh lẽo tanh mặn.
Tạ Lệ xuống xe, từ cóp sau xe hơi lấy ra một bao tải tròng lên người Hàn Dược, sau đó bảo tài xế và một tên thủ hạ của Thường Tiểu Cát khiêng Hàn Dược chuyển tới ca nô.
Nhìn thấy Tạ Lệ đi lên ca nô, thủ hạ của Thường Tiểu Cát mở miệng nói: “Lệ ca, em đi chung với anh.”
Tạ Lệ biết người này một mặt là Thường Tiểu Cát phái tới giúp mình, một mặt cũng là Thường Tiểu Cát phái tới giám sát mình, anh không nói, chỉ đứng phía sau ca nô, bắn hai phát liên tục vào bao tải.
Người trong bao tải giẫy giụa mấy cái rồi im lặng, sau đó máu tươi từ trong bao tải thẩm thấu ra.
Ca nô nhỏ hẹp, chính giữa là thi thể Hàn Dược, ngoại trừ Tạ Lệ thêm một người cũng khó khăn. Tạ Lệ đã nói, nhất định phải nhìn tận mắt Hàn Dược chết, cho nên sẽ không mượn tay người khác.
Đến lúc này, tên thủ hạ của Thường Tiểu Cát nhìn chằm chằm máu tươi dần dần chảy ra, nói: “Chúng tôi ở chỗ này chờ anh là được rồi.”
Tạ Lệ ngồi xuống, điều khiển ca nô chạy ra giữa biển.
Cách bờ càng xa, trên mặt biển sương mù càng nặng, từ từ Tạ Lệ không nhìn thấy người đứng trên bờ, anh nghiêng người tháo dây cột miệng bao, kéo xuống lộ ra đầu Hàn Dược.
Hàn Dược mở to hai mắt, tranh thủ hô hấp, hiển nhiên không chết. Ông dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Tạ Lệ.
Vừa mới lên xe, Tạ Lệ lấy ngón tay gõ nhẹ vào lưng ông mấy lần, những cái gõ đó mang theo nhịp điệu rõ ràng, mặc dù Hàn Dược không hiểu ý tứ, cũng đoán được là một loại mật mã.
Sau đó khi Tạ Lệ dùng bao tải chụp lại ông thấy trong bao tải có một túi giống như túi máu, vì vậy khi nghe tiếng súng biết thời biết thế làm bộ bị bắn chết.
Trong lúc đó Hàn Dược cũng cảm giác đau, không phải vì đạn bắn vào thân thể, mà là thứ gì khác đánh vào bao tải, sau máu từ trong bao tải chảy ra. Ông ngừng thở không nhúc nhích, nhẫn nại đến khi ca nô chạy xa bờ.
Tạ Lệ chỉ mở miệng túi để đầu ông lộ ra, cũng không mở hai tay của ông ra, sau đó lại trở về phía sau ca nô ngồi xuống.
Hàn Dược hô hấp đã thông mới hỏi Tạ Lệ: “Cậu là ai?”
Tạ Lệ không trả lời, anh hỏi lại: “Hôm nay ông đi đến đơn đao hội, muốn nói chuyện gì?”
Hàn Dược cũng không trả lời vấn đề của anh, kiên trì hỏi: “Cậu là ai?”
Tạ Lệ nhìn ngoài khơi nói: “Lục Dật có một con gái gả cho Thường Quan Sơn, sinh con trai là Thường Tiểu Gia, chắc ông biết?”
Hàn Dược nói: “Đương nhiên biết.”
Tạ Lệ nói: “Những vấn đề này là Thường Tiểu Gia bảo tôi hỏi ông.”
Hàn Dược trầm mặc chốc lát, ông nói: “Tại sao cậu không mang tôi đến đơn đao hội, ở trước mặt mọi người Hồng Phường vạch trần Thường Quan Sơn?”
Tạ Lệ nói: “Bởi vì Gia thiếu không chắc chắn, hơn nữa cho tới bây giờ ông cho rằng ông có thể sống đi vào nơi đó? Tôi chỉ thay Gia thiếu hỏi ông một câu: Lục Dật có phải bị Thường Quan Sơn hại chết?”
Hàn Dược ngửa mặt nhìn bầu trời xám trắng, lẳng lặng một lát mới lên tiếng: “Tôi vốn không biết. Dật ca khi đó sinh bệnh, trong nhà mời y tá chăm sóc, lúc đầu tôi thấy bệnh tình coi như ổn định. Lúc này Thường Quan Sơn đã là đại ca của một chi nhánh Hồng Phường. Có một lần tôi ngồi bên giường nói chuyện với Dật ca, anh nói anh cảm thấy Thường Quan Sơn trong ngoài không đồng nhất, sợ là tâm thuật bất chính, anh ấy muốn rút Thường Quan Sơn ra khỏi Hồng Phường. Kết quả buổi tối hôm đó truyền đến tin Dật ca trở bệnh nặng, chưa kịp đi bệnh viện đã chết ở nhà.”
“Thường Quan Sơn làm?” Tạ Lệ hỏi.
Hàn Dược nói: “Đêm đó Thường Quan Sơn và Ly Oanh đi tham gia tiệc rượu không có ở trong nhà, coi như tôi hoài nghi cũng không tìm được chứng cứ.”
Tạ Lệ biết Hàn Dược nói Ly Oanh chính là Lục Ly Oanh, con gái Lục Dật, vợ chính thức của Thường Quan Sơn, cũng là mẹ ruột của Thường Tiểu Gia.
“Hơn nữa Ly Oanh đối với Thường Quan Sơn tình cảm thâm hậu, nó mới vừa mất cha, rất ỷ lại vào chồng, tôi không cách nào nói sự hoài nghi của mình với nó, cũng sợ nó tiết lộ cho Thường Quan Sơn.”
Thanh âm Hàn Dược trầm thấp theo tiếng sóng vang vọng tịch liêu trên mặt biển: “Sau khi Thường Quan Sơn nắm quyền không tín nhiệm những người cũ như chúng tôi, vì vậy tôi lựa chọn rời khỏi Hải Cảng. Thế nhưng tôi vẫn luôn đối với chuyện này canh cánh trong lòng, thuê người điều tra tung tích y tá của Dật ca lúc đó. Khi Dật ca qua đời cô y tá cũng rời Hải Cảng không có tin tức nữa. Không nghĩ tới qua tám năm, thủ hạ tôi ngẫu nhiên tìm được tung tích y tá năm đó. Sau khi Dật ca qua đời chưa tới một năm cô y tá cũng bất ngờ bỏ mình, nhưng lúc đó cô ta có trở về quê nhà, hơn nữa nghe đâu có đem về một số tiền lớn.”
Tạ Lệ lẳng lặng nghe.
“Tôi vốn không ôm hi vọng, nhưng vẫn đi một chuyến về quê cô ấy. Tôi tìm kiếm vài người thân, biết được trước khi chết cô ấy rất tin phật, vì vậy hay đi chùa. Tôi tìm trụ trì hỏi thăm, mới biết năm đó sau khi trở về cô ấy cúng cho chùa một tượng phật, tôi hỏi tại sao, trụ trì nói y tá kia chủ động xưng tội, nói mình hại một cố chủ, tâm lý hổ thẹn, cả ngày lẫn đêm không được an bình.”
“Cô ấy bị Thường Quan Sơn mua chuộc hại chết Lục Dật?” Tạ Lệ hỏi.
Hàn Dược gật gật đầu: “Tôi cũng cho là như vậy, vì vậy đem chuyện này nói cho Ly Oanh.”
Tạ Lệ sững sờ, lập tức hỏi tới: “Ônh nói cho Lục Ly Oanh?”
Hàn Dược nặng nề thở dài một hơi: “Kỳ thực tôi không nên nói cho nó biết, mà phải tự mình trở về điều tra rõ ràng.”
Tạ Lệ tính toán thời gian, trong nháy mắt sởn cả tóc gáy: “Sau đó có phải Lục Ly Oanh sinh bệnh qua đời?”
Hàn Dược nhắm mắt lại, lần thứ hai chậm rãi gật đầu, ông nói: “Là tôi lỗ mãng, tôi hại chết con gái Dật ca, nhiều năm như vậy trong lòng tôi vẫn luôn hổ thẹn. Mắt thấy Thường Quan Sơn ở Hồng Phường thế lực càng lúc càng lớn, tôi lại như rùa rụt cổ ở đất khách không dám trở về, tôi biết mình không làm gì được hắn, coi như trở về, kết quả cuối cùng cũng chỉ là một chữ chết.”
Tạ Lệ lại không nghe những câu cuối Hàn Dược nói, anh đang suy nghĩ. Thường Tiểu Gia từ nhỏ không còn mẹ, rất yếu đuối mẫn cảm, sẽ ra sao nếu biết người mẹ mình yêu nhất có thể bị cha mình tự tay giết chết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook