Đầm Lầy Mùa Xuân
Chương 50: C50: Chương 50

Ngày hôm đó Thang Yểu đã có một cuộc sống về đêm thực sự.

Văn Bách Linh nếm thử chiếc bánh cô để lại, hỏi cô không về nhà có sao không, Thang Yểu gật đầu chắc nịch, thế là cô lại được đưa đến cuộc tụ họp bạn bè của Văn Bách Linh.

Mấy người cô đã quen biết từ trước đều có mặt ở đó, Phí Dụ Chi cũng có mặt.

Họ đã làm lạnh sâm panh bằng thùng đá, Thang Yểu mới vừa vào đã bị tiếng mở sâm panh làm giật cả mình. Mùi hương thơm ngọt của rượu sâm panh bắn tung toé ra, bóng bay màu hồng nhạt chật ních trần nhà.

Cô có cảm giác như lạc vào tiệc sinh nhật của ai đó, không ngờ lại có người đẩy một chiếc bánh hơn mười tầng ra, hô vang: “Chúc mừng Thang Yểu tốt nghiệp tiến sĩ!”

Bữa tiệc mãn nhãn, náo nhiệt vượt qua dự kiến.

Thang Yểu sửng sốt một chút, có chút xấu hổ giơ tay lên chào mọi người, sau đó hỏi Văn Bách Linh: “Là anh đã chuẩn bị từ sớm rồi sao?”

“Coi như là kế hoạch b, cũng may có bạn bè hỗ trợ.”

Họ đã xa nhau quá lâu, trong khoảng thời gian quan trọng trong cuộc đời Thang Yểu, Văn Bách Linh không thể ở bên cạnh cô.

Ví dụ như ngày sinh nhật hàng năm của cô, khi cô đạt được thành tích, khi cô và dì út cùng nhau hùn vốn mua một căn nhà ở thủ đô...

Vất vả lắm anh mới bắt kịp được một sự kiện trọng đại, Văn Bách Linh không biết phải sử dụng sức lực của mình sao cho hết. Mua hoa cảm thấy chưa đủ, tặng châu báu cũng cảm thấy chưa đủ, anh hận không thể tổ chức cho cô tất cả các nghi thức mà anh biết.

Bạn bè của anh đã quen nhau từ lâu rồi, dù sao Thang Yểu cùng là người ngoài trong vòng tròn này. Cô sửng sốt liên tiếp cảm ơn mọi người.

Không khí sôi động này khiến mọi người có suy nghĩ rằng hôm nay là đêm tân hôn của họ.

Nghĩ đến đây, mặt Thang Yểu lặng lẽ đỏ lên.

Văn Bách Linh còn rất quan tâm cúi người hỏi: “Em nóng à, thêm vài viên đá vào nước trái cây đi.”

“...Thêm hai viên đi.”

Trong đám người này có mấy người đã gặp Thang Yểu mấy năm trước, lại bị “nói nhảm nhiều” lừa, tưởng trước lúc Văn Bách Linh về nước Thang Yểu đã có bạn trai.

Họ có quen biết cô, biết cô tính tình tốt nên đều hỏi đùa cô: “Thang Yểu, Bách Linh của chúng ta có sức hút đến thế sao?”

“Mới trở về được mấy ngày đã đá bạn trai cũ của cô đi rồi.”

“Nghe nói còn sắp đính hôn.”

“Không có, thật sự không có!”

Đầu Thang Yểu lắc như trống bỏi.

Để chấm dứt tin đồn bậy bạ lan truyền, cô giải thích từng việc một, cô nói mình chưa từng có bạn trai khác ngoài Văn Bách Linh. Nói nhiều đến nỗi khát khô cả họng.

Quay đầu lại, cô trông thấy Văn Bách Linh đang cười.

“Cười cái gì...”

“Cười chính bản thân anh.”


Văn Bách Linh đổ nước trái cây cho cô: “Sao em nói cái gì anh cũng thích nghe vậy nhỉ?”

Phí Dụ Chi ngồi cạnh Văn Bách Linh. Vốn anh ấy đang gọi điện thoại cho vợ, nghe anh nói vậy, anh ấy được phen nhe răng trợn mắt.

Từ góc nhìn của công tử Phí, lúc trước Văn Bách Linh và Thang Yểu chia tay khiến bao người thổn thức, nhưng đó cũng đến bước đường cùng. Hai người chắc chắn sẽ đi theo hai quỹ đạo hoàn toàn khác nhau, gần như không có khả năng quay lại với nhau.

Khi nghe tin họ quay lại với nhau, người đã quen nghe đủ loại tin đồn trong giới như Phí Dụ Chi cũng bị choáng váng, còn tưởng mình nghe nhầm.

Bầu không khí hôm nay rất tốt. Uống chút rượu xong, Phí Dụ Chi cúp điện thoại, cảm thán: “Đó đó, năm đó em gái tôi làm to chuyện lên, nói tuyệt thực là thật sự không ăn không uống, khuôn mặt lúc nào cũng phờ phạc. Bây giờ đã kết hôn hai năm rồi.”

Phí Lâm đã chia tay với tên đàn ông cặn bã, bây giờ em rể của Phí Dụ Chi là con trai út nhà đối tác làm ăn với nhà họ Phí, nhân cách khiêm tốn. Phí Lâm sống cuộc sống không tệ, đang chuẩn bị mang thai.

“Hai người nhìn có có vô thanh vô thức mà lại là người trường tình nhất.”

Cảm thán xong, Phí Dụ Chi hỏi: “Thật sự không liên lạc gì trong nhiều năm qua sao?”

“Không.”

Thang Yểu suy nghĩ cẩn thận. Họ không tỏ tình một cách hoành tráng, cũng không điên cuồng vì phải chia ly khi yêu.

Cũng chưa từng tuyệt thực, muốn đi tìm cái chết như Phí Lâm. Nhưng đến cuối cùng, quanh đi quẩn lại họ vẫn ở bên nhau. Có lẽ những người khác nhìn cũng không thể tin được, ngay cả Thang Yểu cũng không dám nói mình đang chờ Văn Bách Linh. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.

Nhưng cô biết, nhiều khoảnh khắc, ký ức về anh sẽ bất ngờ xâm chiếm cô.

Thang Yểu nhớ rõ lần đầu tiên đến trường đua ngựa, cô thản nhiên nói với Văn Bách Linh hóa ra chuồng ngựa của người có tiền cũng có mùi.

Hôm đó Văn Bách Linh cầm một cành hoa đào trêu cô nói ngựa kẻ có tiền nuôi cũng là ngựa, không thể biến thành cá nhà táng.

Chỉ một câu chuyện đùa bình thường như vậy thôi nhưng Thang Yểu cũng ghi ở trong lòng.

Năm cô tốt nghiệp thạc sĩ, vườn thú lão gia dán tuyên truyền nói gần đây họ nuôi thêm một con gấu trúc, cô và mẹ cô đẩy xe lăn dẫn bà đi xem.

Chuồng gấu trúc cũng có mùi, cô chợt nhớ tới cuộc trò chuyện giữa cô và Văn Bách Linh, dần đi chậm lại.

Có rất nhiều khoảnh khắc như vậy.

Thang Yểu không có thói quen lôi kéo người khác kể về kí ức của hai người họ, chỉ khi bạn bè hỏi cô “thế nào”, cô sẽ dịu dàng cười một cái, nói “không có gì”.

Sau này, câu hỏi của Phí Dụ Chi được Văn Bách Linh giải đáp.

Anh nói mỗi một việc khi làm đến cực hạn đều sẽ có điểm cuối.

Nhưng nỗi nhớ Thang Yểu lại vô tận.

Đàn ông hiếm khi nói về những chủ đề như vậy, nhưng Văn Bách Linh lại nghiêm túc nói tiếp.

Nhiều khi anh bận công việc đến nỗi tưởng đã quên mất cô, nhưng không.

Ngay khi anh nghĩ vậy lại là một lần anh nhớ tới cô.

Lúc này Phí Dụ Chi giơ ly rượu lên: “Không nói nhiều, trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử!”


Văn Bách Linh bị quản chế không thể uống đồ uống có cồn ung dung cầm nước soda lên cụng ly: “Chúc sớm quá, phải đợi mẹ vợ tương lai đồng ý đã.”

Họ chơi gần suốt đêm. Đến khi trời sắp sáng, tài xế của Văn Bách Linh lái xe tới đón họ, đưa Thang Yểu về nhà trước. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.

Thang Yểu buồn ngủ đến mức liên tục bổ củi trong xe.

Văn Bách Linh ôm cô vào trong lòng, điều chỉnh tư thế thoải mái cho Thang Yểu, tiện cho cô nghỉ ngơi: “Ngày mai không có việc gì, em có thể ngủ cả một ngày, nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Mùi thơm nhàn nhạt trên người anh khiến người ta say mê. Nếu như không phải thái độ của trưởng bối trong nhà quá khắt khe thì Thang Yểu rất muốn về nhà với Văn Bách Linh.

Cô rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, lo lắng bạn trai cảm thấy không thoải mái, buồn ngủ đến mức mắt mờ đi nhưng vẫn an ủi Văn Bách Linh..

Cô nói Văn Bách Linh, anh cũng biết người nhà của em, họ không phải người xấu. Chỉ là điều kiện của gia đình anh quá tốt nên mẹ và bà em có chút lo lắng, sợ em bị bắt nạt. Không phải họ có nhiều yêu cầu với anh hay cố tình phớt lờ anh, anh đừng hiểu lầm họ, đừng cho rằng họ là người xấu.

Trong xe tối om, mắt cô sắp không mở ra được nữa nhưng miệng vẫn không nhàn rỗi.

Văn Bách Linh cúi đầu hôn cô, mút môi cô, sau đó cười: “Anh là bạn trai không hiểu chuyện như vậy à?”

Thực ra trong âm thầm, Thang Yểu thường xuyên làm việc của mẹ, ngay cả chuyện yêu đương với Văn Bách Linh cũng khai ra.

Đương nhiên mẹ Thang Yểu vẫn lo lắng.

Bà ấy kéo tay Thang Yểu nói ở quê có một cô gái của nhà kia lấy chồng giàu nhưng cuộc sống sau hôn nhân không được tốt.

Tuần trước còn xảy ra xô xát, một người hàng xóm cũ gọi điện kể cho mẹ Thang Yểu hình như là lúc ra ngoài ăn cơm có thức ăn thừa, cô gái muốn gói đem về còn chàng trai chê nghèo, không cho cô ấy mang về.

Cãi vã từ quán ăn lên trên đường, lúc ra giữa đường thì xảy ra xô xát.

“Thế giới này thật kỳ lạ. Tại sao những người tiết kiệm lại bị họ chê cười, trào phúng? Con gái ngoan, mẹ không muốn con sống cuộc sống như vậy.”

Trong nhà có rất nhiều hoa quả do Văn Bách Linh mua.

Thang Yểu dựa vào mẹ, cắt ngang vỏ măng cụt, vặn ra, đưa thịt quả cho mẹ: “Mẹ, mẹ cũng không phải chưa gặp Văn Bách Linh qua, anh ấy sẽ không như thế. Loại người mà mẹ nói vốn là người xấu, có tiền hay không cũng đều là người xấu, có tiền là kẻ bất nhân, không có tiền là cùng hung cực ác. Văn Bách Linh lại khác, anh ấy rất tốt.”

Cô kể chuyện Văn Bách Linh vì muốn ăn cơm với cô mà vừa đi vừa về ngồi mấy chục tiếng máy bay nhưng không bao giờ phàn nàn.

Cũng kể chuyện anh đi ăn quán ven đường với cô, tổ chức sinh nhật cho cô...

Nói đến chuyện bà bị bệnh, Văn Bách Linh từ xa xôi ngàn dặm chạy tới quê của cô. Đúng lúc này dì út xách theo một chiếc túi tote nhập mật mã cửa từ bên ngoài trở về.

Lúc thay giày, dì út trêu Thang Yểu: “Tiểu Hạnh, cháu lại tẩy não cho chị à?”

“Sao có thể gọi là tẩy não, rõ ràng anh ấy là tốt nhất, dì út, dì cũng biết mà.”

Dì út bị Thang Yểu ép ngồi xuống, đồng thời cũng nói rất nhiều lời tốt đẹp cho Văn Bách Linh.

Nói đến lần chia tay lúc trước của họ, dì út nói: “Chị, hai đứa bé cũng không dễ dàng gì, đã chia tay nhiều năm như vậy mà còn có thể ở bên nhau có nghĩa là có tình cảm tốt, có duyên...”


Không ngờ mẹ Thang Yểu nghe vậy không ăn măng cụt nữa, đầu óc nhạy bén nói: “Nếu việc kinh doanh nhà cậu ta có vấn đề, có phải cậu ta sẽ lại chia tay Yểu Yểu nữa đúng không?”

Trong mắt một người mẹ, dù là kinh doanh gì, dù có mấy chục tỷ thì con gái bà cũng không thể bị tổn thương hay không vui.

Mẹ Thang Yểu nói: “Không được không được, mẹ còn phải suy nghĩ lại một chút.”

Dì út cũng không ngờ mình tận tình khuyên bảo phí hết nửa ngày kết quả lại bị phản tác dụng. Nhìn khuôn mặt rầu rĩ của Thang Yểu, dì út cười rớt mất một miếng măng cụt: “Chị, sao chị lại nghĩ như vậy...”

Thang Yểu cực kỳ hoảng sợ, chạy về phòng, nửa đêm gọi điện thoại cho bạn trai: “Không xong rồi Văn Bách Linh!”

Văn Bách Linh rất biết cách an ủi người khác: “Mẹ em có chút lo lắng là bình thường, người lớn nghĩ như vậy thật ra anh cũng thấy vui. Điều đó chứng tỏ Tiểu Hạnh của chúng ta được mẹ yêu thương. Không sao, cứ để mẹ em suy nghĩ, dù sao đây cũng là việc quan trọng trong cuộc đời của em.”

Thang Yểu nghe anh nói vậy, mũi có hơi cay, yên tâm nhưng cũng thấy ấm ức thay cho Văn Bách Linh: “...Nhưng Văn Bách Linh, vậy anh phải làm sao, xem ra còn phải chờ một thời gian nữa anh mới được nếm thử tay nghề của mẹ em.”

Lúc trước Thang Yểu nói chuyện với mẹ, cô đã nghe thấy mẹ có chút dao động: “Theo như lời con nói, Tiểu Văn là người rất tốt.”

Đúng lúc Văn Bách Linh gửi tin nhắn cho cô, cô trả lời bằng mấy bức ảnh món ăn, nói thắng lợi ở ngay trước mắt, anh sắp được nếm mấy món này rồi. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.

Kết quả tình thế thay đổi trong nháy mắt, mới qua hai tiếng đồng hồ, mẹ đã thay đổi quan điểm.

Văn Bách Linh vẫn tiếp tục an ủi Thang Yểu, nói thay vì lo lắng cho anh, cô tìm hiểu giúp anh xem mẹ vợ tương lai thích gì, anh mới có cơ hội thể hiện chút chứ.

“Vậy em đi tìm hiểu tình báo, anh có cho em thù lao không?”

“Có.”

Văn Bách Linh không đứng đắn nói mấy chữ trong điện thoại. Mặt Thang Yểu nóng lên, vội vàng che giấu sự xấu hổ của mình, không tiếc truyền tin giả: “Mẹ em thích nhà nghiên cứu sau tiến sĩ nhất!”

“Vậy anh đi thi lấy bằng tiến sĩ trước.”

“Văn Bách Linh!”

“Rồi, không trêu em nữa, sáng mai anh đi đón em, đưa em đi làm, nêu không tự em đi tàu điện ngầm bị giày vò đến mức nào cơ chứ, buổi sáng lúc nào cũng đông đúc. Bữa sáng muốn ăn gì? Còn ăn Hamburger không?”

Như là cánh cửa khó khăn nào cũng không thể trở thành trở ngại giữa hai người họ.

Trong lòng Thang Yểu cảm thấy ấm áp, nói câu nói quen thuộc của anh: “Được, vậy sáng mai gặp.”

Văn Bách Linh nghe vậy cười nói: “Sáng mai gặp.”

Mẹ của Thang Yểu thật sự nhả ra vào ngày cuối tuần nào đó sau hai tháng.

Ngày đó Thang Yểu đang ăn cơm trưa chung với Văn Bách Linh, cô định buổi chiều về nhà cùng với mẹ và bà.

Họ đang ở trong một nhà hàng Georgian, đèn chùm trên đầu họ tạo một cảm giác cổ điển kỳ lạ.

Món bít tết mè và gà nướng sốt tỏi ăn rất ngon, Thang Yểu ăn đến mức không dừng đũa lại được. Sau một lúc lâu, cô mới dùng khăn ăn giấy lau dầu khóe môi đi, liếc nhìn Văn Bách Linh một cái.

Văn Bách Linh cười nhìn cô: “Ngon đến mức vậy sao? Vừa nãy anh thấy trong thực đơn có trà chiều. Hay là chúng ta ngồi thêm một lát, uống trà chiều rồi mới về?”

Đang thương lượng, mẹ Thang Yểu gọi điện thoại tới: “Yểu Yểu, con ăn cơm chưa, buổi chiều mấy giờ về nhà?”

Mẹ nói định dẫn bà ra ngoài tản bộ, định đi sớm một chút, về trước khi cô về nhà.

Thang Yểu cũng không giấu giếm: “Mẹ với bà cứ đi tản bộ đi, đừng vội, con đang ăn trưa với Văn Bách Linh, sẽ vêd muộn hơn một chút.”

Trong điện thoại, mẹ Thang Yểu im lặng một lúc, bỗng nhiên nói: “Nếu Tiểu Văn có thời gian thì tối nay cả hai cùng về nhà đi, mẹ có chuyện muốn nói với hai con.”


Cụ thể là mẹ nói gì với Văn Bách Linh Thang Yểu cũng không rõ.

Họ đóng cửa phòng không cho cô nghe, cô chỉ có thể ngồi trong phòng khách, vội vã nhắn tin cho đám chị em cũ.

Dùng sticker và emoji khóc lóc để thể hiện nỗi lo lắng lúc này của mình với bọn Lữ Thiên, được một chút an ủi gãi không đúng chỗ ngứa.

Ngôi nhà ở ngoại ô này của họ có diện tích không lớn, là một căn hộ nhỏ ba phòng ngủ.

Bà đã già yếu sức nên nằm nghỉ trong phòng, dì út đi làm không có ở nhà.

Hiệu quả cách âm của nhà cũ rất tốt, Thang Yểu tốn rất nhiều công sức chăm chú lắng nghe nhưng lại không nghe được nội dung cụ thể.

Ngay lúc cô đang định tìm một cốc nước rỗng áp vào tường để nghe thì cánh cửa bị đẩy ra, mẹ cô bước ra ngoài trước rồi đi thẳng vào bếp. Bản dịch được thực hiện bởi Sắc - Cấm Thành và đăng miễn phí tại Luvevaland chấm co. Mọi người nhớ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch cũng như đọc thêm nhiều bộ khác nữa nhé.

Thang Yểu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô cảm của Văn Bách Linh lo lắng đến gần, dùng cốc nước chọc vào người anh, thấp giọng hỏi: “Thế nào rồi?”

Văn Bách Linh lắc đầu.

Ngay lúc Thang Yểu mất mát muốn nói gì đó, đột nhiên mẹ cô ở trong phòng bếp thân thiện gọi Văn Bách Linh: “Tiểu Văn, xương sườn bình thường nhà dì nấu khẩu vị có hơi nặng, cháu có ăn được không?”

Thang Yểu quay đầu lại, trông thấy Văn Bách Linh nở nụ cười, cuối cùng phản ứng lại, ngạc nhiên thốt lên: “Mẹ em đồng ý rồi?”

Ngay khi Văn Bách Linh gật đầu, cô chạy tới phòng bếp, ném cốc nước sang một bên, ôm mẹ làm mẹ cô giật nảy mình: “Mẹ, mẹ là tốt nhất, cảm ơn mẹ!”

Mẹ Thang Yểu cầm hành, gừng cố gắng quay người, vỗ một cái vào đầu Thang Yểu: “Đi ra đi, đừng quấy rầy mẹ nấu cơm, đã làm giáo viên rồi mà còn không cẩn thận tí nào, làm thế người ta cười cho.”

Thang Yểu không quan tâm.

Trong nhà này, bao gồm bà, dì út và Văn Bách Linh đứng bên cạnh mỉm cười, không có ai dám cười cô.

Cô nhảy cẫng lên, như quay lại tuổi thơ bảy tám tuổi, kéo Văn Bách Linh: “Mẹ, bọn con đi mua đồ uống, mua cả lạp xưởng và gà quay đầu đường, mẹ đừng làm quá nhiều đồ ăn, mệt mỏi lắm!”

Ngày đó Thang Yểu vô cùng vui sướng, chạy xung quanh Văn Bách Linh vui vẻ như một đoá hoa: “Văn Bách Linh, tại sao đột nhiên mẹ em lại đồng ý, có phải anh đã chuẩn bị gì đó không?”

Văn Bách Linh bóp mặt của cô: “Không phải, vì mẹ em quá yêu em nên tin tưởng mắt chọn người của em. Hình như dì út của em cũng hỗ trợ khuyên nhỏ.”

Thang Yểu lại hớn hở gọi điện cho dì út: “Dì út dì út dì là người dì tốt nhất trên thế giới. Tối dì muốn ăn đồ ăn chín ở cửa hàng nào, cháu và Văn Bách Linh sẽ đi mua ngay lập tức!”

Dì út cũng trêu cô: “Vui đến thế cơ à, làm gì còn dáng vẻ của cô giáo Thang nữa.”

Cúp điện thoại, chị em trong nhóm hỏi cô kết quả. Thang Yểu yên lòng giao bản thân cho Văn Bách Linh, nói: “Anh nhìn đường giúp em, em trả lời mấy tin nhắn.”

Cô vui vẻ chia sẻ tin vui cho bọn họ, tốc độ gõ chữ nhanh lên không ít.

So với cô, Văn Bách Linh có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

Về sau Thang Yểu mới phát hiện người này chỉ giả vờ không sợ bên ngoài, không ngờ còn vụng trộm đăng tin lên vòng bạn bè.

Đó là tin tức đầu tiên của Văn Bách Linh từ khi anh đăng ký WeChat đến nay, hình ảnh đi kèm là sườn kho do mẹ Thang Yểu tự tay làm.

Món sườn mà mẹ cô nấu rất bình thường, có thể bởi vì có Văn Bách Linh nên bà ấy có hơi căng thẳng, lỡ tay đổ hơi nhiều kẹo đắng nên màu sắc hơi đậm, xem như phát huy thất thường.

Đồ ăn được đựng trong đĩa mang từ quê lên, bày trong bàn ăn kiểu cũ dùng hai mươi mấy năm, nhìn càng quá bình thường, không có gì là đặc biệt.

Chắc chắn Văn Bách Linh đã thử qua các lọai yến tiệc, thưởng thức không biết bao nhiêu món ngon trên thế giới.

Nhưng hôm nay dòng chữ anh đăng trên vòng bạn bè là.

“Cuối cùng cũng ăn được rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương