Đám Cưới Hào Môn
Chương 576: Tình yêu với thủ môn (9)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong thời đại mà người người chú trọng đến sức khỏe và dưỡng sinh, phụ nữ chú ý đến những sản phẩm an toàn, cậu nên làm3 thế nào để lợi dụng điều này, đưa ra sản phẩm tốt nhất để chiếm lĩnh thị trường của riêng mình, chứ không phải là làm 2những việc ngoài khả năng, sống chết mở rộng thị trường, còn tự cho là mình đang chịu khổ, chịu ấm ức để một giành lấy 5thành công.

Bây giờ khác xa ngày trước rất nhiều, mô hình kinh tế đang dần thay đổi, cậu không nên chỉ nhìn vào4 ánh hào quang của người khác mà rồi học đòi theo, nó chưa chắc đã phù hợp, tuổi thọ của bất kì mô hình kinh doanh nào 0cũng chỉ mấy chục năm mà thôi, liệu mình có đang chạy theo đuổi một mô hình nào đó hay không, cậu hãy tự xem xét lại.

Với lại, cậu có danh tiếng và ưu thế nhất định nhưng cùng với đó lại có những hạn chế và khó khăn riêng.

Phải biết giải quyết khó khăn và tự tìm ra con đường của riêng mình, cậu hiểu chưa? Hiểu rồi thì suy nghĩ cẩn thận, còn không thì đừng nói chuyện với tôi nữa, chúng ta không có tiếng nói chung.” Tuân Ích Diệu há hốc mồm, có cảm giác mình vừa mới bị dội nước vào đầu, dập hết cái tôi đang bừng bừng.

Tuân Ích Diệu cười hề hề, muốn nói tếu táo một câu, ví dụ như: Lớp trưởng Hạ không tồi nha, mấy năm không gặp sắp thành nhà kinh tế luôn rồi, hoặc là lớp trưởng Hạ, đàn em xin bội phục gì đó.

Nhưng cuối cùng anh ta vẫn không nói được lời nào, cảm giác kỳ lạ cứ nghẹn lại trong ngực, bởi vì những lời nói chân thành, sự khẳng định công tâm của cô.

Tuân Ích Diệu chỉ biết trầm mặc ngồi im nhìn đám đông huyên náo trên quảng trường, ngắm gương mặt nụ cười của họ, cảm thấy người ngồi trước mặt mình là một người bạn cùng trường” đáng tôn trọng.

Dù anh ta có làm theo lời cô hay không, nhưng những điều mà cô thể hiện hôm nay, chí ít là không cười cợt anh ta, anh ta sẽ ghi nhớ trong lòng.

Hạ Diệu Diệu nhìn mặt anh ta, thoải mái cầm đĩa lên, cười hỏi: “Tớ đi lấy thêm ít bánh, có đi không?” Khổng Đồng Đồng là người đầu tiên hồi hồn: “Đi...đi chứ...” Nói xong cô bỏ đổ kỷ niệm trên cổ ra vắt lên người Tuân Ích Diệu: “Cậu giữ chỗ cho tốt, quay về mà bị người khác chiếm chỗ tôi lột da cậu ra.” Khâu Linh dè dặt đi theo Khổng Đồng Đồng tìm đồ ăn trong đám người, không đi theo Hạ Diệu.

Nhưng mà bản thân anh ta...

rõ ràng là không làm sai gì cả mà, nhưng mà lại lớp trưởng nói hình như cũng không sai.

Anh ta cảm nhận được lớp trưởng rất chân thành, cô đã công nhận năng lực của mình, đồng thời nghiêm túc thảo luận và chỉ lối cho mình, hôm nay ở đây cô là người duy nhất làm như vậy.

Khổng Đồng Đồng cúi đầu nhìn đĩa, im lặng không phát ra tiếng.

Khâu Linh bị sốc bởi một tràng vừa rồi Hạ Diệu Diệu, không phải bởi vì nội dung cô nói, mà vì thần thái lúc nói những lời đó, tự tin và bình tĩnh, nhẹ nhàng nói lên những điều quan trọng.

Hạ Diệu Diệu vẫn điềm nhiên, nếu mỗi người đều có một giống cây ăn quả quý hiếm có giá trị kinh tế rất cao, bạn sẽ có hai lựa chọn, một là ghép với giống cây địa phương để chúng đào thải, thích ứng rồi phát triển trở thành giống cây phù hợp với khí hậu địa phương.

Nhưng nếu chọn con đường này sẽ phải chờ rất lâu, 30 năm, 50 năm chờ đến khi cây có thể mang lại giá trị thì cũng đi hết nửa đời người.

Còn nếu chọn một cách khác, chuyển gen thì sẽ nhanh hơn hiệu quả hơn, nhưng cách này tồn tại những nguy hại tiềm tàng, có thể ảnh hưởng đến bộ gen của những đời sau và không thể sinh sản nhân giống, cũng như con la, sinh ra đã là một sinh vật kỳ quái.

Hạ Diệu Diệu cho rằng Tuân Ích Diệu có thể tự mình chọn lựa.

Không ai có thể bắt người khác phải cống hiến, Tuân Ích Diệu muốn theo đuổi cái gì đó là việc của anh ta, mặc dù anh ta đáng ghét, nhưng dù sao cũng từng là bạn học, vẫn thân thiết hơn so với những người xa lạ, nếu có thể giúp được thì giúp, không thể thì cũng không miễn cưỡng, nên cô chỉ đơn giản chỉ đường cho anh ta vậy thôi.

Nhưng cuối cùng anh ta vẫn không nói được lời nào, cảm giác kỳ lạ cứ nghẹn lại trong ngực, bởi vì những lời nói chân thành, sự khẳng định công tâm của cô.

Tuân Ích Diệu chỉ biết trầm mặc ngồi im nhìn đám đông huyên náo trên quảng trường, ngắm gương mặt nụ cười của họ, cảm thấy người ngồi trước mặt mình là một người bạn cùng trường” đáng tôn trọng.

Dù anh ta có làm theo lời cô hay không, nhưng những điều mà cô thể hiện hôm nay, chí ít là không cười cợt anh ta, anh ta sẽ ghi nhớ trong lòng.

Hạ Diệu Diệu nhìn mặt anh ta, thoải mái cầm đĩa lên, cười hỏi: “Tớ đi lấy thêm ít bánh, có đi không?” Khổng Đồng Đồng là người đầu tiên hồi hồn: “Đi...đi chứ...” Nói xong cô bỏ đổ kỷ niệm trên cổ ra vắt lên người Tuân Ích Diệu: “Cậu giữ chỗ cho tốt, quay về mà bị người khác chiếm chỗ tôi lột da cậu ra.” Khâu Linh dè dặt đi theo Khổng Đồng Đồng tìm đồ ăn trong đám người, không đi theo Hạ Diệu.

Khổng Đồng Đồng đi cùng với cái đuôi, kết quả là không lấy được gì nhiều, chỉ lấy được ít bánh: “Cậu muốn ăn cái này thì đi lấy với Hạ Diệu Diệu ấy, đi theo tớ làm gì, tớ còn muốn lấy thêm vài món nữa.” Khâu Linh cười hì hì lấy lòng: “Tớ cứ đi theo cậu thôi, tớ tự nhiên thấy hơi sợ lớp trưởng, cậu ấy nghiêm túc quá...

tớ không dám đến gần, muốn bám theo cậu.” Khổng Đồng Đồng rất hiểu cho cô ấy, vỗ ngực: “Hãy đi theo tớ, người làm Hạ Diệu Diệu đều rất sợ cô ấy, mấy năm nay chẳng thấy ngực cô ấy to lên mà tính khi lại lớn lên không ít, thích thể nào phải thế ấy, đúng là quý phu nhân có khác.” Hạ Diệu Diệu gặm anh đào liếc mắt nhìn Khổng Đồng Đồng “ Đang nói gì tớ đó?” Khổng Đồng Đồng vội đầu hàng: “Tiểu nhân ngứa mồm, đang cùng với bạn học khen lớp trưởng Hạ anh minh, trí dũng vô song, tài mạo song toàn.” Hạ Diệu Diệu ném cho Khổng Đồng Đồng ánh mắt “coi như cậu biết điều”: “Nể tình cậu biết cố gắng học hỏi, tha tội chết cho cậu, tớ qua bên kia lấy ít đồ ăn.” “Đi đi, cậu đi đi.” Khâu Linh cười: “Lớp trưởng Hạ đáng yêu đấy chứ”, nhưng vẫn theo sau Khổng Đồng Đồng, không đi theo Hạ Diệu Diệu.

Khổng Đồng Đồng cười lắc đầu: “Lớp trưởng Hạ dễ gần mà, chẳng qua là tầm nhìn của người ta rộng, nói chuyện với chúng ta có đôi khi như đùa với trẻ con, chúng ta nên hiểu cho cô ấy, không nên vì thế mà không đếm xỉa đến cô ấy đúng không nào, hahaha!” Khâu Linh thấy cô cười điên đảo như vậy, véo lưng có một cái: “Cậu dám không để ý đến cô ấy không, cầu thủ không để ý cho tớ xem.” “Tớ là loại người đó à?” Cả hai người nói xong cùng nhau cười.

“Mau lên, cua nóng hổi vừa được bưng lên này, chúng ta ăn để cô ấy nhìn.” Ở bên này, Hạ Diệu Diệu vừa gắp một miếng khoai hấp thì thấy một người nhỏ con đứng bên cạnh liền cười dịu dàng: “Tiểu Sinh, Tiểu Sinh của chúng ta càng ngày càng xinh đẹp nhỉ.” Du Sinh nghe vậy thì bỏ chiếc đĩa đang cầm trong tay vào ngăn dưới bàn, mặt ửng hồng như trái táo, mỉm cười e thẹn nhưng không có sự nũng nịu của trẻ con khi được người lớn cưng chiều, đáp lại: “Chào Hà phu nhân.” Hạ Diệu Diệu chiều chuộng vuốt đầu cô bé: “Ngoan lắm, sao chỉ có mình con ở đây, ba mẹ con đâu rồi?” Con gái của Ôn Mạt Ly xinh hết cô ấy ngày xưa, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn.

Nhìn đôi mắt này, cái cằm này, lại còn thông minh thế kia ai mà không yêu cho được.

Du Sinh nhỏ bé không vì mình còn nhỏ mà vô lễ, cô bé ngoan ngoãn lễ phép đáp lời: “Ba sợ ở đây người đồng sẽ ảnh hưởng đến mẹ nên không để cho mẹ qua, nhưng Du Sinh đói rồi nên mới qua đây tìm đồ ăn, trên người con có thiết bị định vị, phía sau còn có người đi theo nữa nên không sợ đi lạc đâu ạ.” Hạ Diệu Diệu thấy cô bé khách sáo, lại không nịnh nọt lấy lòng như vậy, lại càng thêm yêu mến hơn.

Cô ngồi xuống mỉm cười chỉnh lại cổ áo bị lệch của cô bé.

“Cảm ơn Hà phu nhân.” Du Sinh đứng yên, kính trọng nhìn Hà phu nhân như người dưới nhìn chủ nhân của mình.

Hạ Diệu Diệu cảm khái: Con trai nhà mình sau này gian nan đây, nếu như mà trí thông minh không bằng cô bé nhà người ta thì biết làm thế nào? Quan trọng nhất là, nếu sau này lỡ như kết hôn với nhau rồi, cả ngày bị người ta lấn át thì còn biết giấu mặt mũi vào đâu đây?

Cô cũng trịnh trọng nhìn lại cô bé, gần đây cô hay nghĩ đến chuyện của Hà Bất, muốn con được hưởng niềm vui gia đình bình dị.

Ai mà không muốn chứ, nhưng đâu có đơn giản như vậy, đằng sau những niềm vui đó là bao nhiêu áp lực và trách nhiệm phải gánh vác.

Có lẽ đây cũng là lý do vì sao Hà Mộc An đã từng đau khổ, từng tuyệt vọng, khát vọng cái chết nhưng đến cuối cùng vẫn không oán hận người đi trước, thậm chí còn dùng phương thức của riêng mình để tôn trọng họ, cứ như vậy trong thời gian dài, dài đến mức anh đã qua cái tuổi dùng sự ôm ấp để biểu đạt tình cảm.

“Vậy con có muốn ăn cùng bác không?” “Vậy phiền phu nhân ạ.” Du Sinh nhìn Hà phu nhân, chân thành mà kính trọng.

Hạ Diệu Diệu thầm lo ngại thay cho con trai con gái của mình, nếu như cô không nuôi dạy được con trai trở thành người đàn ông xuất sắc như Hà Mộc An thì làm sao xứng đáng những nỗ lực cố gắng của Du Sinh, làm sao dám đến nhà người ta để hỏi cưới, như thế chả khác nào làm nhục nhà người ta.

Khâu Linh ngạc nhiên nhìn bóng dáng nhỏ bé đáng yêu đến không thể đáng yêu hơn đằng sau Hạ Diệu Diệu, sao có thể đáng yêu đến thế, cô có tưởng tượng cũng không thể tưởng tượng ra được, đến mức quên luôn cả sự sợ hãi đổi với lớp trưởng Hạ: “Lớp trưởng Hạ! Con gái của cậu đây hả, đáng yêu quá thể!” Vừa nói cô còn vừa bước lên nhéo cái má mềm mịn non nớt: “Lông mi của cháu dài quá, còn dày nữa, đáng yêu quá!” Du Sinh thấy thể thì không động đậy, nụ cười vẫn y nguyên, nói rõ ràng rành rọt: “Chào dì, chào dì Khổng, Du Sinh làm phiền mọi người rồi.” Khác với Khâu Linh, Khổng Đồng Đồng nghe cô bé nói xong vẫn đứng yên, gật đầu còn trịnh trọng hơn cả Du Sinh: “Hóa ra là Du Sinh, chào bé Du nhé, không phiền đâu, có thể ăn cơm với Du Sinh, dì cảm thấy rất vui.” Khâu Linh thấy Khổng Đồng Đồng nói chuyện khách sáo như vậy với một đứa trẻ thì kinh ngạc lắm, trẻ con thì đáng lẽ nên bước đến ôm ấp vuốt ve chứ? Với lại cô bé này lại đáng yêu như thế ai mà kìm lòng được.

Còn có, tại sao lại là bé Du? Bé Du là kiểu xưng hô kỳ quái gì chứ? Khâu Linh mờ mịt không hiểu, thấy Khổng Đồng Đồng không hề có ý muốn tiến lên ôm cô bé thì rất muốn an ủi, muốn véo vào đôi má mềm mại, nhưng vừa quay đầu lại cô đã nhìn thì thấy đối phương cũng đang nhìn mình.

Ánh mắt đó khiến cánh tay đang muốn nhéo má cô bé của cô bất giác rút về tự gãi đầu mình, cô không thể nói rõ ra đây là cảm giác gì.

Đối phương rõ ràng là một bé con rất đáng yêu, nụ cười rạng rỡ ấm lòng người nhưng khi nhìn gần thì có gì đó rất khác biệt khiến cho cô đứng im không dám thực hiện tiếp việc mình muốn làm.

Hạ Diệu Diệu vội gọi mọi người đến chỗ ngồi để ăn, cứ như là không thấy tình cảnh khó xử lúc nãy.

Có hiểu Du Sinh không muốn người khác chạm vào người, bởi vì Thượng Thượng cũng vậy, đặc biệt là ở trước mặt cổ.

Đúng, như thể chính là tùy tiện.

Không hiểu sao cô bé nhỏ như vậy mà lại cho người ta cảm giác không dễ dàng xâm phạm.

Hạ Diệu Diệu không thể nói như vậy là thanh cao không tự biết mình, chúng như vậy là bởi vì có đủ tư cách và lý do hợp lý đáng để người khác phải tôn trọng.

Chúng không chấp nhận người khác đối xử với mình tùy tiện.

Cũng như người lớn không thể chấp nhận việc con trẻ hỗn láo không tôn trọng người già vậy.

Khâu Linh vỗ ngực, ánh mắt của cô bé này thật kỳ quái.

Khổng Đồng Đồng lặng lẽ kéo Khâu Linh đi phía sau hai người dùng trước, thấp giọng kích động nói: “Lợi hại lắm, cậu hời rồi, véo được khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu đó, aaaa! Ngưỡng mộ ghế, cậu không biết tớ ghen tị với cậu thể nào đâu, tớ muốn véo má con bé từ lâu lắm rồi, sao có thể đáng yêu đến thế.” Tiếc là không phải cô trực tiếp véo được Khí chất và tư thái khi nói chuyện với người khác của cô bé hệt như nữ vương nắm giữ đại cục trong tay, làm lu mờ cả vệ sĩ theo sau khiến họ bỗng chốc biến thành nô tài.

Cảm giác đó, đừng nói là bước lên để véo mặt người ta, mà ngay cả mấy vilão tổng bụng béo cũng phải khách sáo đứng cách vài bước để nói chuyện, phải gọi người ta một tiếng cô Du.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương