Ninh Vũ Phi ngồi ngây người hồi lâu, mãi đến khi giọng nói Thẩm Thiên Huân vang lên lần thứ hai: “Dì biết rất nhiều chuyện không liên quan tới dì nhưng Tiểu Vũ à, dì không nói thì với tính cách Tạ Cảnh, có lẽ cả đời này sẽ không nói ra.”
Câu nói này lập tức chấn động đến Ninh Vũ Phi, một lúc sau cậu mới thở dài, trả lời Thẩm Thiên Huân: “Điện hạ, con sẽ tới.”
Có một số chuyện phải thẳng thắn trước mặt, có một số ký ức cũng cần phải tìm về, mặc kệ là chuyện tốt hay xấu, cậu đều cần phải đối mặt.
Là đúng hay sai, dù thế nào cũng phải rõ toàn bộ mới có thể phán đoán được.
Trên lý trí là như thế nhưng trong lòng vẫn có phần bài xích, gần trước cửa Ninh Vũ Phi lại lượn ra lượn vào thêm mấy vòng.
Mấy năm trôi qua, Đại Tạ hầu tước phủ không hề thay đổi, vẫn cao cao tại thượng như thế.
Nhìn phủ đệ âm u này, trong đầu Ninh Vũ Phi lại hiện lên hình ảnh bản thân cuộn mình trong một góc mặc cho gió lạnh và đêm đen ăn mòn cả đêm.
Ninh Vũ Phi không phải người có tình cảm hừng hực, lớn lên trong cô nhi viện, từ nhỏ đã nhìn hết nhân gian ấm lạnh, khát vọng nhất của cậu không phải là tình yêu nhấp nhô nhiều vẻ mà là một ngôi nhà an ổn cả đời.
Dù đồng tính luyến ái vẫn được công nhận ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng từ trước đến nay Ninh Vũ Phi mong muốn là một bến cảng, một bạn lữ có thể dựa vào, không cần quá mạnh mẽ không cần quá đẹp, thậm chí không cần phải yêu nhau đến kinh thiên động địa, chỉ cần gặp nhau nắm lấy tay nhau rồi chậm rãi trở thành người nhà gắn bó bên nhau, như vậy là đủ rồi.
Đoạn ký ức bốn năm trước khiến Ninh Vũ Phi hiểu rõ sự chênh lệch của mình và Tạ Cảnh, dù quay lại thêm một lần nữa, ai chắc chắn sẽ không giẫm lên vết xe đổ?
Quay lại một lần như vậy, đến cả nghĩ Ninh Vũ Phi cũng không dám nghĩ.
Ninh Vũ Phi vừa mới xuất hiện ở ngoài hầu tước phủ thì người hầu đã đón cậu vào, đi ngang qua hoa viên được chăm sóc tỉ mỉ, trực tiếp tới đại sảnh phía bên phải.
Trưởng công chúa đã sớm chờ ở nơi đó, nhìn thấy Ninh Vũ Phi tiến vào thì vội vã đứng lên, vẻ mặt sốt ruột tiến lên đón.
Ninh Vũ Phi nhìn thấy vẻ Thẩm Thiên Huân, trong lòng chua xót, mấp máy môi nói ra hai chữ ‘điện hạ’ lại biến thành ‘dì’.
Thẩm Thiên Huân rõ ràng giật mình, bà vì xưng hô đơn giản này mà đỏ cả vành mắt: “Tiểu Vũ, con thật sự là một đứa trẻ tốt.”
Giọng nói bà nghẹn ngào khiến Ninh Vũ Phi luống cuống tay chân, muốn an ủi bà nhưng lại không biết nên nói gì… bốn năm trước như một cây gai đâm vào trong tim cậu, không thể nào nhổ ra được.
Cũng may Thẩm Thiên Huân hiểu ý, thấy Ninh Vũ Phi bị giật mình thì vội thu tâm tư, chậm rãi nói: “Dì không nói cho Tạ Cảnh là con tới, dì muốn ở riêng cùng con nói chuyện, có được không?”
Ninh Vũ Phi dừng một chút, mới nói: “Được.”
Giọng Thẩm Thiên Huân rất mềm mại cũng giống như con người bà, không hề gay gắt luôn khiến người ta bất giác muốn thân cận hơn.
Bà hỏi: “Ba ngày trước, A Cảnh làm sai chuyện gì sao?”
Ninh Vũ Phi lắc đầu: “Không có.”
“Nhưng con giận nó.”
Ninh Vũ Phi cười khổ: “Con không biết nên nói sao, nếu nói đó là sai thì người sai có lẽ là con.” Ninh Vũ Phi cùng lúc hẹn hò cùng mấy người, nói thế nào cũng là lỗi của cậu, nếu không có ký ức bốn năm trước thì cậu vô cùng hổ thẹn với Tạ Cảnh.
Thẩm Thiên Huân nhìn Ninh Vũ Phi rồi nói: “Mặc kệ con làm gì cũng không hề sai.”
Ninh Vũ Phi ngơ ngác, nghe rõ ẩn ý trong lời nói của bà, mặc kệ làm gì thì Tạ Cảnh đều không cảm thấy cậu sao, đó là ý gì?
Ninh Vũ Phi hơi bất đắc dĩ, âm thanh giống như thoát lực: “Dì à, không biết tại sao con lại quên rất nhiều chuyện, sau đó… lại nhớ ra rất nhiều chuyện…”
Ninh Vũ Phi chỉ mở lời, Thẩm Thiên Huân lại hoảng loạn đến trắng bệch, môi run rẩy hỏi: “Có phải con nhớ tới chuyện bốn năm trước nhưng lại không nhớ tới chuyện một năm trước phải không?”
Ninh Vũ Phi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bà.
Thẩm Thiên Huân không dời tầm mắt, tiếp tục lo lắng hỏi: “Cuối cùng là sao? Vì sao lại quên rất nhiều chuyện? Là vì sự cố đó sao? Tại sao không nói ra? Để dì đi gọi bác sĩ tới cẩn thận kiểm tra, nhỡ…”
Ninh Vũ Phi nhìn chằm chằm vào Thẩm Thiên Huân: “Một năm trước xảy ra chuyện gì sao?”
Thẩm Thiên Huân ngơ ngác, tiếp nàng cười khổ: “Quả nhiên con đã quên… cho nên, bây giờ con rất hận Tạ Cảnh phải không.”
Thật ra nói chính xác thì Ninh Vũ Phi không quên, mà là ký ức của cậu có phần hỗn loạn, cậu nhớ tới Thẩm Thiên Huân đợi cậu hai giờ, nhớ lời Thẩm Thiên Huân đã nói, nhớ tới Tạ Cảnh tiều tụy không sức sống nhưng cậu lại quên một vài thứ rất quan trọng, những chuyện… vô cùng quan trọng.
Thẩm Thiên Huân nhắm mắt, sau một lát mới lên tiếng: “Những chuyện đó, dì thật sự không muốn nhớ lại dù chỉ một lần.”
Bốn năm trước, bởi vì thân thể nên Thẩm Thiên Huân an dưỡng ở tinh hệ khác, ở đó tròn một năm nên bà không biết chuyện xảy ra của Tạ Cảnh và Ninh Vũ Phi, bà chỉ biết con trai yêu, vô cùng yêu, nhưng bà chưa gặp một lần đã nghe nói đã chia tay… Khi đó Thẩm Thiên Huân tiếc nuối, nhưng cũng không quá để ý, dù sao đã chia tay rồi thì đều thành quá khứ.Mãi đến tận một năm trước Tạ Cảnh đột nhiên ngã xuống, bà mới biết mọi chuyện.
Nương theo giọng nói từ tốn nhẹ nhàng của trưởng công chúa, cuối cùng Ninh Vũ Phi cũng biết mình quên cái gì, cũng biết toàn bộ chuyện bốn năm trước.
Trơ mắt nhìn chằm chằm vào hồi ức đó, Ninh Vũ Phi bất giác ôm chặt lấy đầu, cả người như bị bánh xe nghiền qua, đau đến tê dại da đầu.
Đến cùng nên oán ai, đến cùng là ai không đúng?
Ninh Vũ Phi chỉ muốn cẩn thận nói chuyện yêu đương, tại sao lại biến thành như thế này.
Tạ Cảnh…
Cuối cùng Ninh Vũ Phi cũng biết tại sao trong ký ức mình lại khóc lóc nói xin lỗi Tạ Cảnh.
Ninh Vũ Phi thật sự có lỗi với Tạ Cảnh, phụ tấm lòng thành của hắn, phụ hắn, phụ tất cả mọi thứ…
Hạ Lạc Lan nói: “Mày cho rằng Tạ Cảnh không biết mày gặp chuyện thật sao? Mày cho rằng mày bị mọi người xa lánh, lạnh nhạt, Tạ Cảnh không biết sao? Không, anh ta đều biết, đương nhiên anh ta biết, chỉ là anh ta không thèm để ý.”
Quả nhiên Tạ Cảnh là biết đến, hoặc là nên nói ở lúc hai người họ không quen nhau nhưng hắn vẫn biết rõ, thậm chí còn hiểu rõ hơn bất cứ ai.
Bị xa lánh đã tính là gì? Bị lạnh nhạt đã tính là gì? Điều đáng sợ thật sự chính là ám sát và tập kích của đối thủ ở trong bóng tối.
Người thừa kế Đại Tạ hầu tước phủ, hưởng thụ vô số hào quang cũng có nghĩa là bị vây trong vô số nguy hiểm trùng trùng điệp điệp.
Giống như lần tập kích ấy, chuyện như vậy Tạ Cảnh trải qua vô số lần nhưng hắn tuyệt đối không để Ninh Vũ Phi gặp lại dù chỉ một lần.
Tại một khắc Tạ Cảnh quyết định theo đuổi Ninh Vũ Phi, hắn đã nghiêm túc suy nghĩ một thời gian rất lâu.
Tạ Cảnh muốn cho Ninh Vũ Phi tự do, muốn cho cậu cuộc sống bình thường, dù muốn cho toàn bộ người trên thiên hạ người biết bọn họ là người yêu, không cần trốn tránh, không cần che giấu, quang minh chánh đại làm chính mình, nhưng cũng muốn cho Ninh Vũ Phi an toàn.
Muốn làm được điều đó thật sự là quá khó khăn, thế nhưng Tạ Cảnh chọn tình cảm của chính mình thì nhật định phải làm những thứ này.
Nếu không, hắn có tư cách gì để theo đuổi Ninh Vũ Phi?
Nếu yêu một người mà làm cho đối phương trải qua không vui vẻ, không dễ chịu, thậm chí tràn đầy nguy hiểm, vậy đó còn gọi gì là yêu?
—— Tạ Cảnh không muốn điều đó.
Muốn làm thì phải làm tốt nhất, Tạ Cảnh muốn Ninh Vũ Phi làm bạn lữ của mình, như vậy thì nhất định phải để Ninh Vũ Phi trở thành người hạnh phúc nhất.
Đây là yêu cầu của bản thân đối với hắn, từ lúc sinh ra đã sớm khắc tận xương tủy.
Hai chữ ‘Hoàn mỹ’ không phải người khác đặt cho hắn mà là hắn bày cho người khác.
Tạ Cảnh điều động phần lớn đội thân vệ của mình đến bên người Ninh Vũ Phi, thậm chí còn nghĩ đến cả phủ bá tước, bao gồm cha mẹ anh trai Ninh Vũ Phi, hắn đều yên lặng gom tất cả dưới cánh chim của mình, không kinh động bất cứ ai.
Về phần xa lánh cùng lạnh nhạt của những kẻ khác, điểm ấy dù là Tạ Cảnh cũng không thể tránh khỏi nhưng mặc kệ, hắn có thể chiều chuộng Ninh Vũ Phi, đem cậu sủng đến đầu quả tim, như vậy theo thời gian trôi đi, đợi đến khi hắn và Ninh Vũ Phi kết làm bạn lữ, lúc đó sẽ không có ai dám xa lánh Ninh Vũ Phi.
Tạ Cảnh gần như nghĩ tới tất cả, làm xong tất cả nhưng dù sao thời điểm đó Tạ Cảnh không phải là nghị trưởng nội các được mài giũa, hắn chỉ là sinh viên còn chưa tốt nghiệp, rất nhiều chuyện còn chưa rèn luyện qua cho nên hắn quên một thứ.
Đó chính là Lý Lâm…
Tạ Cảnh che phủ toàn bộ phủ bá tước nhưng lại quên Lý Lâm.
Đó chính là nguyên nhân Hạ Lạc Lan ra tay với Lý gia mà không phải với phủ bá tước, bởi vì cô ta không chạm được vào phủ bá tước.
Nhưng Ninh Vũ Phi không biết Tạ Cảnh làm những chuyện đó sau lưng cậu.
Đương nhiên Ninh Vũ Phi không biết, bởi vì Tạ Cảnh không nói cho cậu biết, mục đích của hắn là để cậu trôi qua thoải mái, nếu nói ra thì chẳng phải sẽ vô ích sao?
Có thể tưởng tượng được, khi đó Ninh Vũ Phi dùng ‘Không tự do’ ‘Sinh hoạt rối loạn hết’ để lấy cớ chia tay Tạ Cảnh đủ tàn nhẫn đâm vào tim hắn như thế nào.
Tạ Cảnh lo lắng, đề phòng, không hy vọng thấy, tất cả đều không có dấu hiệu nào đã xảy ra.
Ninh Vũ Phi thật không dám nghĩ khi đó tâm trạng Tạ Cảnh là gì.
Giống như bản thân hao tổn tâm cơ, chuẩn bị kỹ càng nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị vô số thời gian, vốn tưởng rằng sẽ lặng lẽ chế tạo ra một chiếc bánh ngọt ngon lành, kết quả… bơ đổ, khung bánh hỏng, đường muối bị quấy lẫn lộn, tất cả nỗ lực, tất cả trả giá, tất cả chuẩn bị hoàn mỹ đều trở thành một trò khôi hài.
Sao Tạ Cảnh sẽ cam tâm chứ? Sao có thể cam tâm?
Hắn không chia tay, không đồng ý chia tay, hắn liên tục nói với Ninh Vũ Phi: Sẽ tốt thôi, nhất định sẽ ổn mà, chỉ cần cho hắn thêm chút thời gian…
Nhưng Ninh Vũ Phi không nghe, trái lại còn nổi trận, huyên náo càng loạn.
Mãi đến tận Ninh Vũ Phi muốn đi tham gia quân đội, muốn tới tiền tuyến… Tạ Cảnh bừng tỉnh.
Thời điểm đó hắn thật sự cho rằng Ninh Vũ Phi lấy cái chết để bức.
Đến mức độ này, sao dám kiên trì? Cho dù tương lai hoàn mỹ thì có ý nghĩa gì chứ? Người quan trọng nhất trong bản kế hoạch của hắn đã không còn.
Tạ Cảnh buông tay, hoàn toàn tuyệt vọng.
Nhưng dù vậy, hắn cũng không bỏ qua mà vẫn bảo vệ Ninh Vũ Phi, bởi vậy Hạ Lạc Lan không bắt được Ninh Vũ Phi.
Thế nhưng…
Vận mệnh y như một thằng hề cầm dây tùy ý đùa bỡn con rối trong tay, mỉm cười nhìn chúng nó đụng vỡ đầu đổ máu.
Hạ Lạc Lan có một “minh hữu” ngầm, không ai ngờ rằng tất cả đều được chủ đạo yên lặng trong bàn tay người đàn ông này.
Đó chính là hầu tước Đại Tạ, cha ruột Tạ Cảnh —— Tạ Khâm Vân.
Tạ Cảnh là con trai duy nhất của gã, là người thừa kế duy nhất toàn bộ Tạ gia, Tạ Khâm Vân ôm ấp vô số kỳ vọng với Tạ Cảnh, bất cứ ai cũng không thể lĩnh hội nổi.
Gã không tha thứ cho sự tồn tại của Ninh Vũ Phi, một nhược điểm chú định trở thành Tạ Cảnh không nên tồn tại trên cõi đời này.
Tạ Cảnh ngấm ngầm vì Ninh Vũ Phi, bỏ tâm tư vì Ninh gia, Tạ Khâm Vân đều nhìn rõ ràng, càng rõ ràng thì càng phẫn nộ.
Đội cận vệ được tuyển chọn từ trăm vạn, có tác dụng bảo vệ người thừa kế Đại Tạ hầu tước phủ lại đi bảo vệ phủ bá tước rách nát và Ninh Vũ Phi?
Bọn họ gộp lại xứng bằng một sợi tóc của Tạ Cảnh sao?
Nhưng Tạ Cảnh lại phân phối nhiều lực lượng như vậy, không để ý an nguy của mình mà bảo vệ một tên nhóc nhỏ yếu như giun dế!
Buồn cười làm sao, lại khiến người ta thất vọng cỡ nào!
Lần đầu tiên Hạ Lạc Lan bắt Ninh Vũ Phi, chính là Tạ Khâm Vân thả mồi, nhưng gã không muốn đánh rắn động cỏ, cũng không muốn Tạ Cảnh phát hiện, cho nên vẫn không làm gì khác thường.
Cũng may tên nhóc Ninh Vũ Phi kia không phải là lòng lang dạ sói, sau một phen bị Hạ Lạc Lan áp chế quả nhiên bắt đầu chia tay với Tạ Cảnh.
Tạ Khâm Vân vui vẻ nhìn, thờ ơ không để ý.
Đến cuối cùng, Tạ Cảnh và Ninh Vũ Phi chia tay, Ninh Vũ Phi cố ý muốn đi tham gia quân đội, Tạ Khâm Vân cảm thấy đây là chuyện tốt, vốn muốn Ninh Vũ Phi đi nhưng hành động sau lưng của Tạ Cảnh lại chọc giận đến gã.
Chia tay, phương thức chia tay đạp xuống bùn như vậy nhưng Tạ Cảnh lại muốn tổ chức quân đội đến Vân Chưng tinh hệ!
Tuy lúc đó có rất nhiều quý tộc chạy tới chiến trường chực chiến công, nhưng Tạ Cảnh là ai? Thân phận của Tạ Cảnh có thể đánh đồng với mấy tên có chiến tích rác rưởi kia sao?
Hắn cần gì phải đi Vân Chưng tinh hệ? Tạ gia đến lúc nào lại để ý tới mấy thứ chiến công đó? Tại sao hắn muốn đi? Tại sao muốn dấn mình vào nguy hiểm, kết quả quá rõ ràng!
Vì Ninh Vũ Phi, vì tên nhóc chết tiệt kia!
Khi Tạ Khâm Vân biết điều đó suýt chút thì tức điên.
Cho nên khi Hạ Lạc Lan muốn bắt Ninh Vũ Phi, gã ngầm cho phép.
Không thể thả cậu ta, nếu có thể chết mới là tốt nhất, chỉ như vậy Tạ Cảnh mới trở về Tạ Cảnh chân chính.
Đối với Tạ Khâm Vân, đối với cha ruột mình, Tạ Cảnh không hề đề phòng nên hắn không hề biết gì cả.
Ký ức hiện về lúc đó, Ninh Vũ Phi đã không thể thừa nhận nổi, nhưng thứ khiến cậu không thể đối mặt còn ở phía sau…
Phủ thân vương đề phòng nghiêm ngặt, Thẩm Dịch Quân cvàHạ Lạc Lan là nhân vật quyền quý đứng đầu lúc đó, phủ đệ của bọn họ sao có thể dễ dàng xâm nhập như vậy chứ?
Thời điểm đó Thẩm Lăng Dục không phải là thái tử điện hạ như bây giờ, sao hắn có thể dựa vào năng lực của mình để tìm được nơi Ninh Vũ Phi bị giam cầm phía dưới?
Lúc đó Ninh Vũ Phi chỉ biết Thẩm Lăng Dục cứu mình, chỉ biết anh họ lôi mình từ trong tay ma quỷ nhưng lại không biết Thẩm Lăng Dục đến đó bằng cách nào? Một người một ngựa, không thế lực như Thẩm Lăng Dục sao có thể cứu Ninh Vũ Phi ra ngoài.
Mà hiện tại, tất cả giải quyết dễ dàng.
Toàn bộ là vì người sau lưng.
Một người từ đầu đến cuối không nói một chữ, không hề lộ diện, thậm chí Tạ Cảnh còn bị giam cầm vẫn vận dụng tất cả giao thiệp, đồng ý vô số điều kiện, che giấu tầm mắt Tạ Khâm Vân, mở một con đường cứu viện cho thái tử.
Không sai, lúc đó quả thật Tạ Khâm Vân che giấu Tạ Cảnh nhưng khi cha hắn thay đổi toàn bộ đội cận vệ của hắn, Tạ Cảnh nhanh chóng phát giác được dị dạng, Tạ Cảnh từ nhỏ được giáo dục tuyệt đối không thể quên bất cứ chi tiết nhỏ nào, tuyệt đối không bỏ qua tất cả khả năng.
Cho nên Tạ Cảnh nhanh chóng liên lạc với thân tín dưới ngầm, nghe ngóng tung tích Ninh Vũ Phi, biết Ninh Vũ Phi không đi Vân Chưng tinh hệ mà bị Hạ Lạc Lan bắt đi, thì suy nghĩ duy nhất lúc đó của Tạ Cảnh chính là —— mặc kệ trả cái giá gì nhất định phải cứu sống Ninh Vũ Phi!
Dù từ đây không nhìn thấy nhau, dù mất đi cơ hội bên nhau nhưng Tạ Cảnh không thể để Ninh Vũ Phi chết.
Không thể để người duy nhất, người đặc biệt nhất trong đời hắn chết đi!
Sau khi cứu Ninh Vũ Phi ra, cuối cùng Tạ Khâm Vân biết hành động sau lưng của Tạ Cảnh, gã nổi trận lôi đình suýt nữa đánh chết con trai duy nhất, vừa tức vừa hận vừa đau lòng, nhưng đau lòng cũng không bằng tức giận!
Tạ Cảnh dưới cơn thịnh nộ của cha mà gần như không đứng nổi, nhưng hắn không nói câu gì dù là cầu xin tha thứ, không hề một cậu nhận sai.
Ninh Vũ Phi không biết, lúc cậu cô độc bất lực cầu cứu Tạ Cảnh, chính Tạ Cảnh cũng tự lo không xong.
Máy truyền tin bị hủy, tất cả phương thức liên hệ bên ngoài đều bị Tạ Khâm Vân cưỡng ép chặt đứt, thân tín hắn khổ cực bồi dưỡng đều bị Tạ Khâm Vân nhổ tận gốc, không thể liên lạc ra bên ngoài.
Tạ Cảnh thân ở phủ hầu tước như trong ngục giam.
Ninh Vũ Phi đợi một đêm ở ngoài phủ hầu tước, cách một bức tường, Tạ Cảnh lẳng lặng quỳ một đêm.
Mãi đến ngày hôm sau, Tạ Khâm Vân không chịu nổi hắn, tức giận sai người nhốt Tạ Cảnh lại.
Đảo mắt, gã dùng tùy ý cơ bán thành phẩm đi gặp Ninh Vũ Phi.
Lúc đó tùy ý cơ vẫn trong giai đoạn nghiên cứu phát minh, chưa thông thạo như bây giờ, nếu không phải Tạ Khâm Vân và Tạ Cảnh là cha con di truyền thanh tuyến thì gã không thể nào ngụy trang thành Tạ Cảnh.
Vừa vặn lúc ấy Ninh Vũ Phi trọng thương trên người, đông cứng một đêm, dưới tinh thần hoảng loạn nên không thể nghĩ rằng người đàn ông trước mắt không phải Tạ Cảnh cho nên chưa từng cẩn thận đáng giá qua, đương nhiên không thể phát hiện một số chi tiết nhỏ mà chỉ cần dụng tâm nhất định sẽ phát hiện chỗ khác nhau.
Khoảng thời gian Ninh Vũ Phi ngơ ngác nhất chính là khoảng thời gian tối tăm nhất trong đời Tạ Cảnh.
Đợi đến khi tất cả lắng xuống, Ninh Vũ Phi bước lên chiến trường, rốt cục Thẩm Thiên Huân về tới đế đô tinh, Tạ Cảnh mới bước ra hầu tước phủ.
… Nhưng tất cả đều muộn rồi, đều đã bỏ lỡ.
Ninh Vũ Phi vẫn dứt khoát đi Vân Chưng tinh hệ.
Mà sau náo loạn một hồi, Tạ Cảnh không thể rời khỏi đế đô tinh một bước.
Người đặc biệt nhất trong cuộc đời của hắn, hoàn toàn rời xa hắn.
Những việc này, nếu không có Thẩm Thiên Huân thì tất cả mọi thứ có lẽ sẽ chìm trong bụi bặm, vĩnh viễn không ai biết.
Nhưng khi Thẩm Thiên Huân đã là ba năm sau, đó là trong đoạn thời gian Tạ Cảnh hoàn toàn hỏng mất.
Đến khi bà ý thức được tầm quan trọng của Ninh Vũ Phi, khó khăn thu thập sự tình năm đó nhìn lại, sáng tỏ lại, sau đó đau lòng tột độ.
Một năm trước, nguyên nhân khiến Tạ Cảnh hoàn toàn không chịu nổi…
Đó chính là… Tạ Cảnh thấy được tất cả Ninh Vũ Phi gặp phải trong đại lao máu tanh dơ bẩn mà Hạ Lạc Lan giam giữ.
Hình ảnh phủ bụi nhiều năm bị đào móc lên, từng hình ảnh hiện lên như con dao sắc nhọn đâm vào tim Tạ Cảnh trở thành cọng rơm đè nặng lạc đà, tinh thần cường ngạch chống đỡ hoàn toàn vỡ nát, hóa thành cát bụi không thể nắm bắt, mà trong cát bụi này trộn lẫn nước mắt và máu khiến người ta không đành lòng nhìn.
Chỉ cần nhắc tới những chuyện này, nước mắt Thiên Huân không ngừng được: “Từ đó về sau hai cha con họ không hề nói chuyện, Khâm Vân ở nhà, A Cảnh sẽ ở bên ngoài, Khâm Vân đi ra ngoài, nó mới trở về gặp dì… Dì không lập trường oán hận những điều đó, Tiểu Vũ, dì biết con chịu rất nhiều tổn thương, có lẽ A Cảnh… A Cảnh nó…”
Tư vị trong lòng Ninh Vũ Phi lẫn lộn không từ nào tả được, cậu không biết nên nói gì, khi nhớ lại mọi thứ cậu nên làm gì?
Ma xui quỷ khiến, hiểu lầm tầng tầng… Cội nguồn tạo nên bi kịch này là gì?
Hạ Lạc Lan? Hay Tạ Khâm Vân?
Không, đều không phải.
Là chính cậu, nếu Ninh Vũ Phi tín nhiệm Tạ Cảnh hơn, nếu cậu không tự ti, nếu thời gian hai người họ ở bên càng lâu, hiểu rõ nhau hơn thì tất cả đều..
Đáng tiếc, không có nếu như.
Chuyện đã phát sinh thì không thể vãn hồi, pha lê vỡ nát, dính lên đều là máu tươi đầm đìa.
Ninh Vũ Phi hít sâu một cái, chăm chú nhìn Thẩm Thiên Huân: “Con muốn học trưởng.”
Thẩm Thiên Huân ngơ ngác, rất nhanh bà phản ứng lại, vội nói: Tiểu Vũ con…”
Ninh Vũ Phi kéo kéo khóe môi, lộ ra nụ cười khổ sở: “Nhớ, con nhớ rồi.”
Thiếu khoản nợ này, đến cùng cậu còn mặt mũi nào mà giấu diếm nữa?
Ninh Vũ Phi gặp được Tạ Cảnh.
Trong căn phòng mờ tối, người đàn ông yên tĩnh ngồi trên ghế.
Hắn ăn mặc rất đơn giản, áo cánh màu xám tro nhạt in trên làn da cực trắng, quần tây bao lấy đôi chân thon dài, dù chỉ là quần áo đơn giản nhất nhưng mặc trên người hắn lại có mị lực không thể cưỡng lại nổi.
Hắn thoạt nhìn rất bình thường, giống như thường ngày, cẩn thận tỉ mỉ, không tỳ vết, hoàn toàn ‘Hoàn mỹ’.
Thế nhưng… Ninh Vũ Phi nhớ tới lời Thẩm Thiên Huân: “A Cảnh đã ba ngày nay chưa chợp mắt.”
Tim Ninh Vũ Phi như bị kim chích, cậu nhắm mắt lại, nhẹ giọng gọi: “Học trưởng.”
Nghe được thanh âm này, Tạ Cảnh đứng bật dậy, vì lực đạo quá nhanh nên thân thể cao lớn của hắn khẽ lảo đảo.
Thời gian dài không ngủ, dù thân thể cường tráng cũng không chịu nổi.
Ninh Vũ Phi nhanh chóng bước lên trước đỡ lấy hắn.
Tạ Cảnh cầm lấy tay Ninh Vũ Phi, lực hắn rất lớn, sắc mặt càng tái nhợt, ngũ quan tuấn mỹ ẩn trong vẻ ốm yếu.
Tim Ninh Vũ Phi như đánh quất một cái, Tạ Cảnh lập tức ôm lấy cậu, giọng nói dễ nghe chật vật tới cực điểm: “Anh nghĩ em sẽ không tới gặp anh.”
Ninh Vũ Phi khựng lại chút mới miễn cưỡng mở miệng: “Học trưởng, là em không xứng với anh, em xin lỗi, em…”
“Đừng nói nữa, đừng nói gì cả…” Tạ Cảnh ôm Ninh Vũ Phi, lực đạo lớn đến mức hận không thể khảm cậu vào trong cơ thể: “Anh không để ý, mặc kệ những chuyện đó, mặc kệ hết đi, chỉ cần em đừng rời bỏ anh, đừng tiếp tục không để ý tới anh, đừng tiếp tục không gặp anh… là được rồi.”
Giọng nói Ninh Vũ Phi run rẩy: “Nhưng em…”
Lời Ninh Vũ Phi chưa nói ra, Tạ Cảnh buông tay kéo ra một khoảng cách nhỏ, cúi đầu, dùng sức hôn lên.
Nụ hôn này rất sâu giống như dùng hết khí lực toàn thân, nụ hôn nồng đậm tuyệt vọng giống như thủy triều áp tới đập thẳng vào sâu thẳm trong tim.
Đợi đến khi được thả ra, cả người Ninh Vũ Phi đều thoát lực.
Đây rốt cuộc nên làm gì!
Đến cùng phải làm sao!
Tạ Cảnh không làm gì cả, hắn thiếp đi, chặt chẽ ôm lấy Ninh Vũ Phi, ngã xuống thảm sàn nặng dày, ngủ an tường như một đứa con nít.
Ba ngày ba đêm không ngủ, thần kinh căng đến cực điểm, hoàn toàn không thể chịu nổi.
Ninh Vũ Phi kinh ngạc nhìn trần nhà hoa lệ ẩn giấu trong bóng tối, trong đầu loạn thành từng mảnh.
Mặc kệ Tạ Cảnh hay Thẩm Lăng Dục họ đều biết, ít nhất là biết Ninh Vũ Phi bắt cá hai tay.
Sau đó… Toàn bộ đều không chịu đối mặt.
Điều Ninh Vũ Phi muốn nói, không ai chịu nghe.
Làm sao bây giờ? Đến cùng nên làm sao?
Nếu chuyện lên giường của Ninh Vũ Phi và nguyên soái bại lộ thì…
Ninh Vũ Phi rên rỉ một tiếng, lần đầu trong đời, muốn chủ động liên lạc với Hoắc Bắc Thần..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook