Trưởng công chúa đế quốc, mỹ nhân đệ nhất hai mươi năm trước, bây giờ là phu nhân hầu tước, có thể nói là cực kỳ tôn quý!
Không nói tới người khác, dù là đương kim hoàng hậu, nhìn thấy vị trưởng công chúa này cũng phải nhún nhường ba phần.

Nhưng hiện giờ, trưởng công chúa điện hạ lại như bà dì hàng xóm, thân thiết kéo tay Ninh Vũ Phi.

Ninh Vũ Phi:… Thật kinh sợ, kinh sợ đến muốn quỳ!
Nhưng kinh sợ còn ở phía sau.

Thẩm Thiên Huân từ khi sinh ra đã là minh châu đế quốc, là con gái duy nhất của tiên hoàng, nói là được yêu thương đến tận xương tủy cũng không phải nói quá.

Một vị công chúa điện hạ như vậy, từ nhỏ chính là tiền hô hậu ủng*, sống quen trong nhung lụa, bất kỳ thứ phú quý hào hoa nào dùng trên người bà cũng không khiến người ta có cảm giác đột ngột.

(tiền hô hậu ủng*: ngày trước là vua chúa hoặc quan lại đi trước, đều có quân lính đi theo sau.

)
Nhưng … một người cao quý như vậy lại xuống bếp vì cậu.

Làm Thiên La canh mà Ninh Vũ Phi thích nhất.

Đây không phải là Thẩm Thiên Huân phân phó người làm, mà tự mình xuống bếp, tự mình cầm muỗng, tự mình nấu nướng.

Nhìn khắp toàn bộ đế quốc ngân hà này, chỉ có năm người là được hưởng sự đãi ngộ lớn lao này mà thôi.

Một là tiên hoàng, một là hoàng đế hiện giờ, một là hầu tước Đại Tạ, một là nghị trưởng nội các.

Mà người cuối cùng… Chính là Ninh Vũ Phi.

Tên của bản thân được xếp cùng hàng với các nhân vật vang dội như vậy, Ninh Vũ Phi chỉ thấy vô cùng kinh hoảng.

Phúc quá nặng, tiêu không chịu nổi a!
Thẩm Thiên Huân nhìn thấy cậu thì vô cùng cao hứng, kéo cánh tay cậu vào Hầu phủ, lập tức bưng Thiên La canh còn nóng đi ra.

“Mau uống lúc còn nóng, trước đó dì đã nếm qua, mùi vị rất ngon, dinh dưỡng đầy đủ, là bồi bổ tốt nhất.


Bà tha thiết nhìn cậu, Ninh Vũ Phi xấu hổ muốn chết muốn chết.

“Điện hạ…” Cậu mở miệng dùng kính ngữ, Thẩm Thiên Huân lập tức cả giận nói, “Mới mấy ngày không gặp, lại xa lạ rồi! Đã nói gọi dì là được rồi, dì đó, hy vọng nhất là con gọi dì là mẹ, nhưng việc này chưa thể vội vàng được, hai người cứ từ từ, dì nguyện ý chờ.


” Vừa nói, bà cong cong mắt, dung nhan xinh đẹp đầy mong chờ và pha trò.

Ninh Vũ Phi nhìn ở trong mắt, tim đập điên cuồng.

Cậu là muốn cùng Tạ Cảnh nói lời chia tay, nhưng… a a a a a, sao lại như vậy chứ!
Thẩm Thiên Huân còn đang trơ mắt nhìn cậu: “Nếm thử mùi vị xem sao?”
Ninh Vũ Phi chỉ đành thu hồi tinh thần, múc một muôi, mới vừa bỏ vào miệng, lại bị vị thơm ngon chinh phục đầu lưỡi: “Uống ngon!”.

Thật sự rất ngon, đây tuyệt đối là Thiên La được chọn lựa tươi mới, dùng rất nhiều tâm tư để nấu ra.

Mỹ thực sẽ không gạt người, nếu không dụng tâm, không chuyên chú, thì nếm một cái là biết ngay.

Nhìn vị trước mắt vì cậu khích lệ mà vui sướng, Ninh Vũ Phi chỉ cảm thấy áy náy muốn chết.

Cuối cùng là cậu tạo ra cái nghiệt gì vậy a!
Tạ Cảnh vẫn luôn bận, Thẩm Thiên Huân vất vả lắm mới gặp được Ninh Vũ Phi, lôi kéo cậu nói không hết chuyện, ăn không hết thứ tốt, chỉ hận không thể đem tất cả trân bảo để chia sẻ cùng cậu, loại vui vẻ lại yêu thích này không hề có nửa điểm giả bộ, khiến trong lòng người một mảnh yên lòng phục tùng.

Ninh Vũ Phi lại hoàn toàn hoảng sợ, nhìn càng nhiều, nghe càng nhiều, ký ức lại càng rõ ràng.

Trò chuyện một lúc, Thẩm Thiên Huân không nhịn được mà nhớ tới những chuyện kia, không khỏi thở dài nói: “Tiểu Vũ, con có thể ở bên A Cảnh, dì rất vui.


Vừa nhắc tới, viền mắt bà đã ửng hồng, tâm tình muốn áp cũng không áp nổi.

Ninh Vũ Phi biết bà nhớ tới chuyện gì, không khỏi sững sờ.

Cậu nghĩ mình và Tạ Cảnh không quá quen nhau, nhưng thật không ngờ, người đàn ông nhìn như vân đạm phong khinh kia lại đối với cậu… chấp nhất đến trình độ đó.

Ký ức xáo động, Ninh Vũ Phi tỉ mỉ nhớ lại, có chút khó tin nhưng lại không nhịn được xúc động.

Tạ Cảnh là học trưởng cậu, hai người cùng một học viện, chuyên ngành khác nhau, gặp nhau lại là trùng hợp.

Trường học tổ chức một lần huấn luyện dã ngoại, Ninh Vũ Phi vừa hay ở cùng một ký túc xá với Tạ Cảnh.

Thời gian bọn họ tiếp xúc chỉ có ba tháng ngắn ngủi, đoạn thời gian đó bọn họ vẫn duy trì quan hệ bạn học thông thường, cũng không có vượt rào, chỉ ở chung rất vui vẻ nên để lại phương thức liên lạc với đối phương.

Nếu như vậy thì không có gì, nhưng sau khi huấn luyện kết thúc, Tạ Cảnh lại thổ lộ với Ninh Vũ Phi.

Lúc đó tâm tình ‘Ninh Vũ Phi’ ra sao, Ninh Vũ Phi hoàn toàn không biết, nhưng không nghi ngờ là lúc đó Ninh Vũ Phi đồng ý.


Vì vậy, bọn họ bắt đầu hẹn hò.

Nhưng đoạn thời gian này không hề thuận lợi, thân phận Tạ Cảnh quá cao mà Ninh Vũ Phi quá mức phổ thông, tình yêu chỉ duy trì nửa năm ngắn ngủi, Ninh Vũ Phi không chịu nổi áp lực mà nói chia tay.

Tạ Cảnh không đồng ý.

Ninh Vũ Phi chịu không nổi, vì né tránh Tạ Cảnh, thậm chí cậu không tiếc đi báo danh cận binh, xung quân đến tiền tuyến.

Chuyện này quả thật là lấy cái chết để bức.

Tạ Cảnh thỏa hiệp.

Sau khi hai người chia tay, Ninh Vũ Phi về trường học, sau khi tốt nghiệp với thân phận sinh viên hệ cơ giáp mà bước vào tinh hạm đại hoang tinh hệ, tiến nhập bộ đội ngân hà.

Khi đó Tạ Cảnh còn chưa có cường quyền như bây giờ, đến khi hắn biết tin tức, Ninh Vũ Phi đã quăng người vào trong chiến dịch Barrington.

Quân đội ngân hà là cái thùng sắt, đừng nói là Tạ Cảnh, dù là hầu tước Đại Tạ cũng đừng nghĩ rằng thò được tay vào đó.

Nhìn qua như vậy, dường như hai người hoàn toàn tách ra, theo thời gian trôi qua, quên đi đối phương cũng sẽ không còn phần nghiệt duyên phía sau.

Nhưng dù Ninh Vũ Phi quên rất nhanh, nhưng Tạ Cảnh lại không hề quên một chút nào.

Một năm trước, Ninh Vũ Phi trở về thủ đô thăm cha mẹ, lại thấy vị trưởng công chúa đợi cậu ở tinh hạm đến hai tiếng đồng hồ.

Đương nhiên Ninh Vũ Phi biết Thẩm Thiên Huân, nhưng cậu chưa từng nghĩ vị trưởng công chúa cao quý này có liên quan gì tới mình.

Cậu kinh ngạc giật mình, Thẩm Thiên Huân lại ngẩng đầu, dung nhan xinh đẹp vô cùng tiều tụy, giọng nói dễ nghe lại pha chút sự cầu xin: “Ninh tiên sinh, tuy rất mạo muội nhưng có thể mời cậu đến nhìn A Cảnh có được không.


Tạ Cảnh?!
Ninh Vũ Phi khó hiểu: “Điện hạ?”
Thẩm Thiên Huân lại không đè ép được tâm tình, dù bà không khóc thành tiếng nhưng nước mắt vẫn lăn dài xuống: “Làm ơn, đến gặp nó một lần thôi có được không? Nó thật…thật sự rất cần cậu.


Ninh Vũ Phi không biết đây là xảy ra chuyện gì,nhưng nhìn thấy một người mẹ rơi lệ trước mặt mình, cậu đều không thể để yên được.

Huống hồ tuy cậu đã chia tay với Tạ Cảnh, dù thành người xa lạ, nhưng khi hắn xảy ra chuyện, Ninh Vũ Phi cũng không thể không quan tâm.


“Điện hạ, ngài đừng gấp, có nhu cầu gì có thể giúp, cháu nhất định sẽ làm hết sức.


Hai người cùng nhau lên phi hành khí, cảm xúc Thẩm Thiên Huân gần như suy sụp, dọc đường bà đứt quãng nói, Ninh Vũ Phi nghe vào trong tai, trong lòng như ngâm mướp đắng, tất cả đều khó diễn tả bằng lời.

Tại sao lại thành như vậy?
Cậu và Tạ Cảnh chia tay ba năm, ba năm nay cậu ở Đại Hoang tinh hệ, chiến đấu cùng chiến đội, gần như hoàn toàn ném cuộc tình này ra sau đầu.

Cậu cho rằng Tạ Cảnh cũng sớm buông tay, nhưng… Không có, hoàn toàn không có.

Trong thanh âm Thẩm Thiên Huân có tiếng khóc nức nở: “Ta thật sự không biết, những năm này nó luôn biểu hiện bình thường, bất kể là công việc hay trong nhà đều không có nửa điểm sai sót, từ nhỏ A Cảnh rất ngoan ngoãn, làm cái gì cũng tốt, học cũng nhanh, thông tuệ có thể làm, người khác đều nói ta tốt số, sinh được đứa nhỏ như vậy, ta cũng cảm thấy như vậy, nhưng ta thật sự không biết trong lòng nó ẩn giấu nhiều chuyện như vậy.


“Ninh tiên sinh, nó vẫn không quên được cậu, tuy đã chia tay, cũng không đi quấy rấy cuộc sống của cậu, nhưng nó không thể dứt ra, trước mặt cậu thì giả vờ bình tĩnh, nhưng sau người thì lại đè nén hết sức, năm đầu còn tốt, nhưng từ khi bắt đầu năm thứ hai nó mắc bệnh mất ngủ trầm trọng, nó không nói, ta cũng không biết, cậu biết, nó… nó là…”
Thẩm Thiên Huân chưa nói xong, Ninh Vũ Phi đã rõ.

Tạ Cảnh ở trước mặt người khác vĩnh viễn là một người hoàn mỹ không tỳ vết, nên hắn suy nghĩ cái gì, chỉ cần hắn không muốn ai biết thì không ai có thể biết.

Thẩm Thiên Huân nói tiếp: “Gần đây ta mới biết, sau hai năm chia tay với cậu, mỗi ngày nó ngủ chưa tới ba tiếng, thời gian đó nó đã vào nội các, chính là lúc bận rộn nhất, ta chỉ nghĩ rằng nó vì công tác, nhưng sao biết được nó chỉ làm việc, bởi vì không làm việc thì không thể nào ngủ được.


“Nhưng như vậy có thể sống sao? Sống quá một năm, đến năm nay, mỗi ngày nó chỉ ngủ nhiều nhất là một giờ, người làm mẹ như ta lại không phát hiện ra khác thường của nó, nó đúng là… Hức…” Thẩm Thiên Huân vừa nói, lòng chua xót nước mắt lại rơi.

Ninh Vũ Phi cả người đều nghe đến choáng váng.

Thẩm Thiên Huân tiếp tục nói: “Nửa năm này nó thật sự không chịu nổi, từng ngất xỉu một lần trong nội các, lúc đó ta mới biết nó đã ba ngày không ngủ không nghỉ! Gọi bác sĩ tới khám, kiểm tra không thấy bệnh, chỉ nói là tâm bệnh, nhưng tính cách A Cảnh, sẽ dễ dàng thổ lộ tâm sự sao.


“Mãi đến gần đây ta mới biết chuyện hai người, đứa ngốc kia đối với cậu đúng là dụng tình quá sâu…” Nói tới chỗ này, Thẩm Thiên Huân đã khóc không thành tiếng.

Ninh Vũ Phi hốt hoảng, nửa cậu không nói ra lời.

Thẩm Thiên Huân hồi lâu mới kiềm được nước mắt, bà ngẩng đầu, nức nở nói: “Ta biết chuyện tình cảm miễn cưỡng là không được, hai người đã chia tay, lý ra ta không nên đến làm phiền cậu, nhưng… ta thật sự hết cách rồi,, Ninh tiên sinh, tới gặp nó một lần thôi, ta chỉ có một đứa con này, nếu nó xảy ra chuyện, ta cũng không thể nào sống tiếp.


Nói, Thẩm Thiên Huân lại suy sụp.

Trong lòng Ninh Vũ Phi giống như bị dao cùng cứa rách, đau tê tái.

Cuối cùng cậu cũng mở miệng đáp, “Cháu sẽ tới gặp anh ấy, điện hạ, cháu sẽ đi…”
Nói như vậy Ninh Vũ Phi cũng không ngờ tới sẽ gặp một Tạ Cảnh tiều tụy đến như thế.

Người đàn ông này, là một người hoàn mỹ đến mức nào, giờ khắc này lại yếu đuối như vậy.

Ninh Vũ Phi liếc mắt nhìn, âm thanh đã run rẩy: “Học trưởng…”
Tạ Cảnh dường như không ngờ cậu sẽ tới, sau khi sững sờ, hắn đứng dậy, sau lưng cương cứng, khóe môi gượng ép dẫn ra một nụ cười chật vật, không còn một chút tao nhã thanh thản như trước kia: “Là mẹ anh đưa em tới sao? Không sao đâu, chỉ là gần đây thân thể anh không thoải mái thôi, không liên quan gì tới rm…”

Ninh Vũ Phi chỉ cảm thấy trong lòng đắng chát đến cực điểm: “Xin lỗi, xin lỗi… Thật sự xin lỗi.


Cậu không ngờ hắn sẽ như vậy, thật sự không nghĩ sẽ thành như vậy.

Con ngươi Tạ Cảnh hơi tối, âm sắc mê người gần như mất tiếng: “…Không liên quan, không phải em sai…”
Cái thứ gọi là tình cảm này, xưa nay đều không phân đúng sai.

Ninh Vũ Phi không biết nên nói gì, nhưng cậu biết, mình không thể rời đi như vậy.

Nhắc tới cũng quá thần kỳ, trong ba năm, Tạ Cảnh chưa bao giờ ngủ an ổn, nhưng khi nhìn thấy Ninh Vũ Phi lại ngủ ngon sáu tiếng liền.

Đây đối với hắn, quả thực là kỳ tích.

Hôm sau, Thẩm Thiên Huân thực sự là hận không thể gói Ninh Vũ Phi về phủ.

Những ngày qua bà cũng bị dằn vặt dữ dội, con trai không ngủ không nghỉ, nếu kéo dài chỉ còn con đường chết, nghĩ tới đây, lòng bà như dao cắt, hận không thể thay hắn chịu tội.

Mà bây giờ, Ninh Vũ Phi cứu Tạ Cảnh, cũng là cứu bà, là cứu toàn bộ Hầu tước phủ.

Đợi đến kỳ nghỉ kết thúc, Thẩm Thiên Huân âm thầm tìm Ninh Vũ Phi.

“Tiểu Vũ, dì biết là dì ích kỷ, nhưng dì xin con, cho Tạ Cảnh một chút thời gian có được không? Dù con không thích nó, cũng có thể từ từ hẵng chia tay được không? Dì sẽ chú ý, cũng sẽ cố gắng điều chỉnh tâm tình của nó, chỉ cần từ từ thôi, từ từ, nó chắc chắn sẽ không như lần này mà…”
***
Ký ức ngừng lại, Ninh Vũ Phi ngơ ngác, trong lòng đủ trăm vị, thật khó diễn tả bằng lời.

Cuối cùng cậu cũng biết tại sao Tạ Cảnh đối với cậu muốn gì được đấy như vậy, cũng biết tại sao chỉ cần Ninh Vũ Phi nói qua games kia, Tạ Cảnh sẽ chuẩn bị cho cậu chu toàn…
Mất mà có được, nên càng khao khát.

Trong một năm nay, hai người gặp nhau cũng không nhiều, nhưng Tạ Cảnh như hồi sinh, khôi phục thân thể tiếp nhận nội các, dùng thời gian nửa năm để chỉnh đốn lại tài chính cùng tư pháp, bách tính đế quốc được ích lợi không nhỏ, mà hắn cũng đã trở thành nghị trưởng trẻ tuổi nhất ưu tú nhất và mị lực nhất.

Trong đầu loạn thành từng mảng, Ninh Vũ Phi như muốn phát điên.

Mà lúc này, một thanh âm nhẹ nhàng từ tốn như gió xuân vang lên: “Tiểu Vũ…”
Ninh Vũ Phi đột nhiên ngẩng đầu, cậu thấy được người đàn ông như ‘trích tiên’ tắm trong ánh mặt trời đi tới.

Hắn mỉm cười với cậu, độ cong hoàn hảo, tao nhã hoàn mỹ, không tỳ vết.

“Vừa nãy có việc gì muốn nói cùng… anh sao?” Hắn nhẹ giọng dò hỏi.

Ninh Vũ Phi dõi theo hắn, trong đầu thoáng hiện lên một Tạ Cảnh tiều tụy không sức sống và một Thẩm Thiên Huân suy sụp tuyệt vọng.

Chuyện này…
Ninh Vũ Phi muốn quỳ lạy, cuối cùng là tạo thành cái nghiệt gì vậy trời!
Otz.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương