Đàm An Nhiên! Em Là Của Anh
-
Chương 12: Thôi nín đi, ngoan....
- Ơ này, An Nhiên, cô làm cái gì vậy.
- Ha ha, giờ thì cô ấy đâu có thích anh nữa đâu, đừng như vậy nữa hay như Thiên Sơn cũ đi anh, anh là của Phiến Mộng Lâm này.
- Cô.. cô cút đi.
Sau đó anh chạy theo An Nhiên nhưng vừa ra đến cửa nhà thì đã không còn bóng dáng cô.
Cô lang thang ngoài đường, nơi này lần đầu cô đến, lạ hoắc, cô tìm đường về nhà nhưng lại không biết đi đâu.
Lang thang nơi nào không biết lại đi lạc ngay vào phố đèn đỏ.
Anh biết cô không quen nới này sợ cô bị lạc nên trước đó đã lắp đặt thiết bị định vị vào người cô.
Nhưng anh lại coi thường cô quá, biết mình bị theo dõi, cô đã tháo thiết bị đó ra khỏi người mình từ lâu.
Đi đến giữa đường, cô say nắng ngất đi.
Vì là phố đèn đỏ mà, nên có một đám người bế cô lên và đưa ngay vào một khách sạn gần đó, thật đáng sợ.
Cô nửa tỉnh nửa mệ, chỉ còn cách giật giây chuyền, rải từng hạt ngọc để làm dấu.
Mi mắt anh thi thoảng giật giật, anh biết cô đang gặp nguy hiểm, bất giác nhìn thấy hạt ngọc vương vãi trên đất, ngọc rất quen nha, vì vậy anh đi theo cho đến khi bước vào khác sạn đang thấy cô đang chông đỡ mấy lão dê xồm, liền chạy thẳng đến chỗ đó bế cô lên cho mấy lão vài cước rồi mới về.
- Sao rồi. Anh dịu dàng hỏi han.
Nhưng nhưng cô đã trả lại anh bằng một cái quay mặt.
- Thả tôi xuống, tôi có chân tự đi được.
Anh miễn cưỡng thả cô nhè nhẹ, nhưng chân vừa chạm đất, thì cô đã ngã khuỵu xuống, cô bị mất sức vì mới sáng ra cô đã ăn gì đâu, lại đối mặt với ánh nắng mặt trời thì sức đâu mà đi nữa.
- Cậu đừng có cố chấp nữa.
- Tôi không cố chấp.
- Được rồi cậu không cố chấp, ngoan theo tớ về.
- Cậu về với Phiến Mộng Lâm của cậu đi, tôi, gọi quản gia đến đón về.
- Cậu nói gì cơ.
- Câu về với Phiến Mộng Lâm.... Cô thều thào nói, nhưng giữa chừng bị anh đè ra hôn lấy hôn để.
- Ưm ưm, làm gì vậy, cút ra, cậu quá dơ bẩn, cậu đã làm vậy với bao nhiêu người rồi hả, cậu có biết đó là nụ hôn đầu của tôi không.
- Thứ nhất, tôi chưa từng động đến người con gái nào, thứ hai đây là nụ hôn tôi tình nguyện, thứ 3 cũng là nụ hôn đầu của tôi, thứ tư cậu nên biết điều, nếu không cậu sưng môi thì đừng có mà trách tôi. Khí thế anh áp đảo cô, dần dần tiến về phía cô, cô thì lùi dần về sau tỏ vẻ lo sợ.
- Tôi xin lỗi vì làm cậu sợ.
Cô giật mình bởi cậu nới của anh, anh thật là đáng sợ.
- Monster, cậu tránh xa tôi ra.
- Cậu dám.
Cô còn chưa kịp bình tính lạ anh lại trao cô một nụ hôn nồng nhiệt nữa.
- AAAAAA, huhuhuhuhuhuhuhuhuhuhu. Cô bật khóc to, nước mắt giàn giụa, khóc rất lâu.
- Thôi nín đi, ngoan... Anh dỗ dành.
Anh vừa nói xong cô còn khóc to hơn.
- Thôi được rồi, tôi để cậu yên được chưa. Anh hoảng hốt.
Lúc này cô mới bắt đầu ngưng khóc.
- Ha ha, giờ thì cô ấy đâu có thích anh nữa đâu, đừng như vậy nữa hay như Thiên Sơn cũ đi anh, anh là của Phiến Mộng Lâm này.
- Cô.. cô cút đi.
Sau đó anh chạy theo An Nhiên nhưng vừa ra đến cửa nhà thì đã không còn bóng dáng cô.
Cô lang thang ngoài đường, nơi này lần đầu cô đến, lạ hoắc, cô tìm đường về nhà nhưng lại không biết đi đâu.
Lang thang nơi nào không biết lại đi lạc ngay vào phố đèn đỏ.
Anh biết cô không quen nới này sợ cô bị lạc nên trước đó đã lắp đặt thiết bị định vị vào người cô.
Nhưng anh lại coi thường cô quá, biết mình bị theo dõi, cô đã tháo thiết bị đó ra khỏi người mình từ lâu.
Đi đến giữa đường, cô say nắng ngất đi.
Vì là phố đèn đỏ mà, nên có một đám người bế cô lên và đưa ngay vào một khách sạn gần đó, thật đáng sợ.
Cô nửa tỉnh nửa mệ, chỉ còn cách giật giây chuyền, rải từng hạt ngọc để làm dấu.
Mi mắt anh thi thoảng giật giật, anh biết cô đang gặp nguy hiểm, bất giác nhìn thấy hạt ngọc vương vãi trên đất, ngọc rất quen nha, vì vậy anh đi theo cho đến khi bước vào khác sạn đang thấy cô đang chông đỡ mấy lão dê xồm, liền chạy thẳng đến chỗ đó bế cô lên cho mấy lão vài cước rồi mới về.
- Sao rồi. Anh dịu dàng hỏi han.
Nhưng nhưng cô đã trả lại anh bằng một cái quay mặt.
- Thả tôi xuống, tôi có chân tự đi được.
Anh miễn cưỡng thả cô nhè nhẹ, nhưng chân vừa chạm đất, thì cô đã ngã khuỵu xuống, cô bị mất sức vì mới sáng ra cô đã ăn gì đâu, lại đối mặt với ánh nắng mặt trời thì sức đâu mà đi nữa.
- Cậu đừng có cố chấp nữa.
- Tôi không cố chấp.
- Được rồi cậu không cố chấp, ngoan theo tớ về.
- Cậu về với Phiến Mộng Lâm của cậu đi, tôi, gọi quản gia đến đón về.
- Cậu nói gì cơ.
- Câu về với Phiến Mộng Lâm.... Cô thều thào nói, nhưng giữa chừng bị anh đè ra hôn lấy hôn để.
- Ưm ưm, làm gì vậy, cút ra, cậu quá dơ bẩn, cậu đã làm vậy với bao nhiêu người rồi hả, cậu có biết đó là nụ hôn đầu của tôi không.
- Thứ nhất, tôi chưa từng động đến người con gái nào, thứ hai đây là nụ hôn tôi tình nguyện, thứ 3 cũng là nụ hôn đầu của tôi, thứ tư cậu nên biết điều, nếu không cậu sưng môi thì đừng có mà trách tôi. Khí thế anh áp đảo cô, dần dần tiến về phía cô, cô thì lùi dần về sau tỏ vẻ lo sợ.
- Tôi xin lỗi vì làm cậu sợ.
Cô giật mình bởi cậu nới của anh, anh thật là đáng sợ.
- Monster, cậu tránh xa tôi ra.
- Cậu dám.
Cô còn chưa kịp bình tính lạ anh lại trao cô một nụ hôn nồng nhiệt nữa.
- AAAAAA, huhuhuhuhuhuhuhuhuhuhu. Cô bật khóc to, nước mắt giàn giụa, khóc rất lâu.
- Thôi nín đi, ngoan... Anh dỗ dành.
Anh vừa nói xong cô còn khóc to hơn.
- Thôi được rồi, tôi để cậu yên được chưa. Anh hoảng hốt.
Lúc này cô mới bắt đầu ngưng khóc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook