Đại Xúc
-
Chương 70: Hôm nay thực sự không có linh cảm gì
Nam thanh niên vội vàng mời hai người vào nhà ngồi, lại mở tủ lạnh ra lấy mấy lon nước uống đặt ở trên bàn trà, xoa ấn đường xin lỗi nói: “Ngại quá, không có gì để chiêu đãi, gần đây tôi thật sự là…”
“Không sao, rất tốt.” Thẩm Diệu vội cầm lấy một lon nước mở ra uống một hớp nhỏ, nói, “Chúng ta nói về vụ án trước, xin hỏi xưng hô như thế nào?”
Nam thanh niên tự giới thiệu: “Tôi tên Lâm Viễn.”
Thẩm Diệu gật gật đầu: “Lâm tiên sinh, anh mới vừa tỉnh ngủ sao?”
Lâm Viễn mặt mày u buồn: “Ừm, mới từ thế giới kia trở về, hôm nay thật sự không có linh cảm gì, viết chậm, bị nhốt thêm thật lâu.”
Tiếp đó, Thẩm Diệu lại hỏi một ít vấn đề chi tiết không có nói tới trên hồ sơ, bao gồm mỗi lần sau khi đi vào giấc ngủ có cảm giác đặc biệt gì không, ma vật ngoại trừ giục bản thảo thì có tiến hành giao lưu gì khác với hắn hay không, độc giả cuồng nhiệt kia ở trong hiện thực có xuất hiện lại hay không, vân vân.
“… Người đó không có xuất hiện nữa, người đó liên tục thúc giục tôi hai tháng, sau đó liền không còn xuất hiện.” Lâm Viễn mím môi thành một đường mỏng manh, trong âm thanh ẩn chứa tức giận, “Tôi dám khẳng định chính là người đó làm.”
Thẩm Diệu đang muốn truy vấn, Tưởng Trạch ở một bên bổ sung: “Trên tư liệu này hình như không có viết, bên phía cảnh sát từng điều tra độc giả đó, vốn dĩ muốn thông qua IP bình luận tìm được người này, xác nhận tình huống một chút, kết quả truy tìm theo IP, chú mày đoán xem tìm đến đâu?”
Ánh mắt Thẩm Diệu lanh lợi xoay chuyển, nếu Tưởng Trạch hỏi như vậy, vậy thuyết minh kết quả nhất định mình có thể đoán được, vì thế cậu lớn mật suy đoán: “Cục cảnh sát? Hay là…” Cậu nói xong, dùng ngón tay chỉ chỉ mặt đất dưới chân, “Đây?”
“Không hổ là anh tự tay dạy ra!” Tưởng Trạch vui mừng vỗ vỗ vai Thẩm Diệu, “Chính là ở đây, độc giả kia dùng chính mạng internet ở đây.”
“Nơi này khẳng định đã bị điều tra triệt để.” Thẩm Diệu lầm bầm lắc đầu, “Nhưng mà vô dụng, nó có thể tự do xuyên qua giữa hai thế giới, muốn tránh né thực dễ dàng.”
Lâm Viễn nôn nóng gãi gãi đầu, hỏi: “Xin hỏi, các cậu có phương án gì mới không?”
Thẩm Diệu không trả lời ngay, chỉ phân tích: “Lúc anh ngủ, ma vật nhất định sẽ dùng thủ đoạn thôi miên khiến thợ săn ma trông coi anh ngủ hết, thậm chí cả camera cũng khống chế, nói rõ là lúc nó dời anh vào trong giấc mơ sẽ lộ ra sơ hở cực lớn, cho nên tôi nghĩ nếu có thể nghĩ ra biện pháp kháng cự mộng mô thôi miên, là có thể bắt lấy sơ hở này…”
“Bọn anh đã thử hết tất cả biện pháp.” Tưởng Trạch bất đắc dĩ nói.
Thẩm Diệu trầm ngâm một chốc, bỗng nhiên hệt như mèo con híp mắt mỉm cười: “Em có một chiêu, có thể thử xem.”
“Chiêu gì?” Tưởng Trạch vội hỏi.
Thẩm Diệu đắc ý dào dạt lắc lắc ngón tay với Tưởng Trạch, nói: “Đây là bí mật thương nghiệp.”
Tưởng Trạch hận.
“Buổi tối ước chừng mấy giờ Lâm tiên sinh đi ngủ?” Thẩm Diệu hỏi.
“Cỡ mười một giờ.” Lâm Viễn vẻ mặt đau khổ đáp, dáng vẻ ám ảnh tâm lý với việc đi ngủ.
“Tôi đi về trước chuẩn bị một chút, đêm nay mười giờ tôi lại đây, coi anh ngủ.” Thẩm Diệu lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, “Biện pháp này trước đây tôi cũng chưa từng thử, không biết tính khả thi thế nào, chỉ là thử trước xem sao, Lâm tiên sinh phải chuẩn bị tốt tâm lý cho việc thất bại.”
Lâm Viễn đã sớm quen thất bại cười khổ gật đầu: “Thử đi, không thành công cũng không sao.”
Buổi tối mười giờ, Thẩm Diệu đúng giờ đến cửa, còn mang theo bí mật thương nghiệp – Thẩm Diệc Thanh.
Để tránh phiền toái, Thẩm Diệc Thanh thay đổi dung mạo, Thẩm Diệu tiến hành kháng nghị nghiêm túc với hành vi mỗi lần đổi mặt liền vừa xấu vừa cay mắt của hắn, cho nên lần này Thẩm Diệc Thanh biến từ kiểu tuấn mỹ tà mị thành kiểu thiếu niên tỏa nắng, mặc một thân trang phục vận động nhẹ nhàng khoan khoái, mang cái mặt bây bì sức sống bắn ra bốn phía đi theo sau Thẩm Diệu.
“Trợ lý của tôi.” Thẩm Diệu giới thiệu với Lâm Viễn.
Ba người vào phòng ngủ của Lâm Viễn, chính giữa phòng ngủ đặt một cái giường lớn, chỗ trống khác thì đặt hai sofa dài và mấy cái ghế dựa không hề có cảm giác thiết kế, hiển nhiên là mấy ngày nay đột xuất mang lại đây cho thợ săn ma bảo vệ hắn dùng để nghỉ ngơi, trần nhà trên chỗ giường còn trang bị thiết bị theo dõi mới tinh, màn hình đối diện giường.
Thẩm Diệu đang cảm thán dưới loại tình huống này mà Lâm Viễn còn có thể ngủ thì thần kinh cũng coi như đủ cứng cỏi, Lâm Viễn đã lấy thuốc ngủ ra từ trong tủ đầu giường nuốt xuống, lau vết nước bên miệng, tự giễu cười cười nói: “Gần đây không uống thuốc không ngủ được.”
Thẩm Diệu mỉm cười đồng cảm.
Lâm Viễn chui vào ổ chăn tắt đèn đầu giường, Thẩm Diệu thì cùng Thẩm Diệc Thanh vai sóng vai ngồi trên sofa bên giường, Thẩm Diệu ngồi quy củ, Thẩm Diệc Thanh lại lặng lẽ duỗi một bàn tay ra, nắm chặt mấy đầu ngón tay Thẩm Diệu trong lòng bàn tay quyến luyến vuốt ve.
Lâm Viễn tri kỷ để lại một cái đèn chiếu sáng bên cạnh sofa, giữa phòng ngủ ánh sáng nhu hòa mờ ám, yên tĩnh đến độ kim rơi cũng có thể nghe thấy, mới đầu Lâm Viễn ở trong ổ chăn bất an lật qua lật lại chốc lát, từ chỗ giường thỉnh thoảng truyền đến tiếng vải vóc ma xát, nhưng mà theo thuốc ngủ dần dần phát huy tác dụng, Lâm Viễn rốt cuộc cũng nặng nề ngủ thiếp đi.
Sau khi bên giường yên tĩnh lại, Thẩm Diệu chầm chậm ngáp một cái dài.
“Diệu Diệu, ” Thẩm Diệc Thanh xoa xoa eo cậu, “Mệt hả?”
“Em sang phòng cách vách ngủ một chút, anh ở đây xem đi.” Thẩm Diệu nói rõ ràng từng chữ một, giống như là cố ý nói cho ai đó nghe, nói xong, cậu đứng dậy từ trên sofa, tay cắm túi quần bước nhanh đi ra khỏi phòng Lâm Viễn, ngón tay trong túi quần chạm vào một thứ nho nhỏ mềm mềm.
Thẩm Diệu đi ra khỏi phòng Lâm Viễn không bao lâu, mí mắt Thẩm Diệc Thanh liền bắt đầu đánh nhau, hắn làm như rất buồn ngủ dùng sức xoa mắt vài cái, lại dùng bàn tay hung hăng chà mặt, cuối cùng hắn dứt khoát đứng lên, ngáp mấy cái liền đi qua đi lại quanh sofa, nhưng mà mới đi ba vòng rưỡi, Thẩm Diệc Thanh đã ụp mặt ngã quỵ trên đệm mềm sofa không nhúc nhích.
Bên kia, Thẩm Diệu thật sự đi vào phòng khách đã chuẩn bị ở cách vách, đứng lại bên giường, cậu lấy ra bịch bột phấn nhỏ từ trong túi quần, bột phấn kia màu đen, chính giữa lóe ánh sáng nhạt vụn vặt —— đây là bột ma lực mà lúc trước dắt khuẩn nhân đi chợ đêm mua tình báo của lão người lùn, lão người lùn tặng cho cậu, nhân loại trong cơ thể không có ma lực lưu chuyển có thể lợi dụng loại bột phấn này phóng ra ma pháp —— Thẩm Diệu cắn môi, nỗ lực dùng đau đớn đối chọi với cơn buồn ngủ càng ngày càng mãnh liệt, đổ hết bột phấn màu đen vào lòng bàn tay mình, xong xuôi, cậu niệm chú văn ma pháp mà khuẩn nhân ghi cho mình, vừa niệm vừa hơi hơi nghiêng tay, chậm rãi đổ bột phấn trong lòng bàn tay xuống mặt đất, trong tích tắc rời khỏi lòng bàn tay Thẩm Diệu, số bột phấn đó tựa như bị chú ngữ châm lên, xoạt một phát bừng lên từng đám lửa tím nhạt, có mấy đốm lửa cháy mạnh còn liếm lên da tay Thẩm Diệu, nhưng ngọn lửa này không có chút nhiệt độ nào, ngược lại giống như từng luồng hơi nước ẩm ướt lành lạnh…
Trong khoảnh khắc niệm xong một âm tiết cuối cùng của chú ngữ, Thẩm Diệu không chống cự mộng mô thôi miên nữa, ngửa mặt thẳng tắp đổ ập xuống giường, một giây đồng hồ ngủ mê man.
Trước khi đi vào giấc ngủ sử dụng loại ma pháp thao túng giấc mơ này, là có thể giữ ý thức tỉnh táo trong lúc ngủ, lại còn có thể ở trong mơ thông qua “ma pháp rời khỏi giấc mơ” tương phản để nhanh chóng đánh thức mình.
—— Nếu đại não nhân loại không có biện pháp đối kháng loại mộng mô này thôi miên, vậy không bằng liền dứt khoát thuận theo thôi miên mà ngủ đi, sau đó… chỉ cần dùng tốc độ nhanh nhất tỉnh lại là được!
Thẩm Diệu nhìn như đã rơi vào giấc ngủ say đang ở trong mộng dùng ý thức niệm ma pháp rời khỏi giấc mơ, bột phấn màu đen nắm trong lòng bàn tay còn thừa khi cậu đi vào giấc ngủ lại phừng cháy lên, cả nắm tay cậu đều bị lửa tím nắm chặt bên trong chiếu sáng lòa, thậm chí có thể rõ ràng nhìn thấy được mạch máu và xương cốt dưới làn da trong bàn tay cậu…
Thẩm Diệu chỉ ngủ không đến nửa phút, ngay khi tỉnh lại dưới tác dụng của ma pháp, cậu quắc mắt ngồi dậy từ trên giường, vừa đi ra ngoài vừa moi di động xem thời gian, sau khi xác nhận kế hoạch thành công, Thẩm Diệu rón ra rón rén đi đến cửa phòng ngủ của Lâm Viễn, xuyên qua khe cửa mình để lại khi rời đi lặng lẽ nhìn vào trong, từ góc độ của cậu chỉ có thể nhìn thấy sofa trước giường, mà Thẩm Diệc Thanh trên sofa đã ngồi dậy.
Cấu tạo não kraken có khác biệt rất lớn với nhân loại, Thẩm Diệu chỉ ôm tâm tính thử một lần dẫn Thẩm Diệc Thanh tới, kết quả mộng mô quả nhiên không thể thôi miên hắn, mà Thẩm Diệc Thanh giả bộ ngủ đã ngồi dậy, cũng có nghĩa là hắn không cần giả bộ nữa.
Thẩm Diệu lập tức đẩy cửa vào, ánh mắt quét sang hướng chiếc giường.
Cậu nhìn thấy Lâm Viễn cả người hệt như mì sợi, từ bên giường mềm nhũn trượt xuống sàn nhà, xong ngửa mặt lên trời nhắm mắt lại chậm rãi nhích vào đáy giường, mà giữa thân thể hắn và mặt đất cách một khoảng ngắn, giống như dưới thân hắn có cái gì đó đang nâng hắn đi…
Hết chương 70
“Không sao, rất tốt.” Thẩm Diệu vội cầm lấy một lon nước mở ra uống một hớp nhỏ, nói, “Chúng ta nói về vụ án trước, xin hỏi xưng hô như thế nào?”
Nam thanh niên tự giới thiệu: “Tôi tên Lâm Viễn.”
Thẩm Diệu gật gật đầu: “Lâm tiên sinh, anh mới vừa tỉnh ngủ sao?”
Lâm Viễn mặt mày u buồn: “Ừm, mới từ thế giới kia trở về, hôm nay thật sự không có linh cảm gì, viết chậm, bị nhốt thêm thật lâu.”
Tiếp đó, Thẩm Diệu lại hỏi một ít vấn đề chi tiết không có nói tới trên hồ sơ, bao gồm mỗi lần sau khi đi vào giấc ngủ có cảm giác đặc biệt gì không, ma vật ngoại trừ giục bản thảo thì có tiến hành giao lưu gì khác với hắn hay không, độc giả cuồng nhiệt kia ở trong hiện thực có xuất hiện lại hay không, vân vân.
“… Người đó không có xuất hiện nữa, người đó liên tục thúc giục tôi hai tháng, sau đó liền không còn xuất hiện.” Lâm Viễn mím môi thành một đường mỏng manh, trong âm thanh ẩn chứa tức giận, “Tôi dám khẳng định chính là người đó làm.”
Thẩm Diệu đang muốn truy vấn, Tưởng Trạch ở một bên bổ sung: “Trên tư liệu này hình như không có viết, bên phía cảnh sát từng điều tra độc giả đó, vốn dĩ muốn thông qua IP bình luận tìm được người này, xác nhận tình huống một chút, kết quả truy tìm theo IP, chú mày đoán xem tìm đến đâu?”
Ánh mắt Thẩm Diệu lanh lợi xoay chuyển, nếu Tưởng Trạch hỏi như vậy, vậy thuyết minh kết quả nhất định mình có thể đoán được, vì thế cậu lớn mật suy đoán: “Cục cảnh sát? Hay là…” Cậu nói xong, dùng ngón tay chỉ chỉ mặt đất dưới chân, “Đây?”
“Không hổ là anh tự tay dạy ra!” Tưởng Trạch vui mừng vỗ vỗ vai Thẩm Diệu, “Chính là ở đây, độc giả kia dùng chính mạng internet ở đây.”
“Nơi này khẳng định đã bị điều tra triệt để.” Thẩm Diệu lầm bầm lắc đầu, “Nhưng mà vô dụng, nó có thể tự do xuyên qua giữa hai thế giới, muốn tránh né thực dễ dàng.”
Lâm Viễn nôn nóng gãi gãi đầu, hỏi: “Xin hỏi, các cậu có phương án gì mới không?”
Thẩm Diệu không trả lời ngay, chỉ phân tích: “Lúc anh ngủ, ma vật nhất định sẽ dùng thủ đoạn thôi miên khiến thợ săn ma trông coi anh ngủ hết, thậm chí cả camera cũng khống chế, nói rõ là lúc nó dời anh vào trong giấc mơ sẽ lộ ra sơ hở cực lớn, cho nên tôi nghĩ nếu có thể nghĩ ra biện pháp kháng cự mộng mô thôi miên, là có thể bắt lấy sơ hở này…”
“Bọn anh đã thử hết tất cả biện pháp.” Tưởng Trạch bất đắc dĩ nói.
Thẩm Diệu trầm ngâm một chốc, bỗng nhiên hệt như mèo con híp mắt mỉm cười: “Em có một chiêu, có thể thử xem.”
“Chiêu gì?” Tưởng Trạch vội hỏi.
Thẩm Diệu đắc ý dào dạt lắc lắc ngón tay với Tưởng Trạch, nói: “Đây là bí mật thương nghiệp.”
Tưởng Trạch hận.
“Buổi tối ước chừng mấy giờ Lâm tiên sinh đi ngủ?” Thẩm Diệu hỏi.
“Cỡ mười một giờ.” Lâm Viễn vẻ mặt đau khổ đáp, dáng vẻ ám ảnh tâm lý với việc đi ngủ.
“Tôi đi về trước chuẩn bị một chút, đêm nay mười giờ tôi lại đây, coi anh ngủ.” Thẩm Diệu lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, “Biện pháp này trước đây tôi cũng chưa từng thử, không biết tính khả thi thế nào, chỉ là thử trước xem sao, Lâm tiên sinh phải chuẩn bị tốt tâm lý cho việc thất bại.”
Lâm Viễn đã sớm quen thất bại cười khổ gật đầu: “Thử đi, không thành công cũng không sao.”
Buổi tối mười giờ, Thẩm Diệu đúng giờ đến cửa, còn mang theo bí mật thương nghiệp – Thẩm Diệc Thanh.
Để tránh phiền toái, Thẩm Diệc Thanh thay đổi dung mạo, Thẩm Diệu tiến hành kháng nghị nghiêm túc với hành vi mỗi lần đổi mặt liền vừa xấu vừa cay mắt của hắn, cho nên lần này Thẩm Diệc Thanh biến từ kiểu tuấn mỹ tà mị thành kiểu thiếu niên tỏa nắng, mặc một thân trang phục vận động nhẹ nhàng khoan khoái, mang cái mặt bây bì sức sống bắn ra bốn phía đi theo sau Thẩm Diệu.
“Trợ lý của tôi.” Thẩm Diệu giới thiệu với Lâm Viễn.
Ba người vào phòng ngủ của Lâm Viễn, chính giữa phòng ngủ đặt một cái giường lớn, chỗ trống khác thì đặt hai sofa dài và mấy cái ghế dựa không hề có cảm giác thiết kế, hiển nhiên là mấy ngày nay đột xuất mang lại đây cho thợ săn ma bảo vệ hắn dùng để nghỉ ngơi, trần nhà trên chỗ giường còn trang bị thiết bị theo dõi mới tinh, màn hình đối diện giường.
Thẩm Diệu đang cảm thán dưới loại tình huống này mà Lâm Viễn còn có thể ngủ thì thần kinh cũng coi như đủ cứng cỏi, Lâm Viễn đã lấy thuốc ngủ ra từ trong tủ đầu giường nuốt xuống, lau vết nước bên miệng, tự giễu cười cười nói: “Gần đây không uống thuốc không ngủ được.”
Thẩm Diệu mỉm cười đồng cảm.
Lâm Viễn chui vào ổ chăn tắt đèn đầu giường, Thẩm Diệu thì cùng Thẩm Diệc Thanh vai sóng vai ngồi trên sofa bên giường, Thẩm Diệu ngồi quy củ, Thẩm Diệc Thanh lại lặng lẽ duỗi một bàn tay ra, nắm chặt mấy đầu ngón tay Thẩm Diệu trong lòng bàn tay quyến luyến vuốt ve.
Lâm Viễn tri kỷ để lại một cái đèn chiếu sáng bên cạnh sofa, giữa phòng ngủ ánh sáng nhu hòa mờ ám, yên tĩnh đến độ kim rơi cũng có thể nghe thấy, mới đầu Lâm Viễn ở trong ổ chăn bất an lật qua lật lại chốc lát, từ chỗ giường thỉnh thoảng truyền đến tiếng vải vóc ma xát, nhưng mà theo thuốc ngủ dần dần phát huy tác dụng, Lâm Viễn rốt cuộc cũng nặng nề ngủ thiếp đi.
Sau khi bên giường yên tĩnh lại, Thẩm Diệu chầm chậm ngáp một cái dài.
“Diệu Diệu, ” Thẩm Diệc Thanh xoa xoa eo cậu, “Mệt hả?”
“Em sang phòng cách vách ngủ một chút, anh ở đây xem đi.” Thẩm Diệu nói rõ ràng từng chữ một, giống như là cố ý nói cho ai đó nghe, nói xong, cậu đứng dậy từ trên sofa, tay cắm túi quần bước nhanh đi ra khỏi phòng Lâm Viễn, ngón tay trong túi quần chạm vào một thứ nho nhỏ mềm mềm.
Thẩm Diệu đi ra khỏi phòng Lâm Viễn không bao lâu, mí mắt Thẩm Diệc Thanh liền bắt đầu đánh nhau, hắn làm như rất buồn ngủ dùng sức xoa mắt vài cái, lại dùng bàn tay hung hăng chà mặt, cuối cùng hắn dứt khoát đứng lên, ngáp mấy cái liền đi qua đi lại quanh sofa, nhưng mà mới đi ba vòng rưỡi, Thẩm Diệc Thanh đã ụp mặt ngã quỵ trên đệm mềm sofa không nhúc nhích.
Bên kia, Thẩm Diệu thật sự đi vào phòng khách đã chuẩn bị ở cách vách, đứng lại bên giường, cậu lấy ra bịch bột phấn nhỏ từ trong túi quần, bột phấn kia màu đen, chính giữa lóe ánh sáng nhạt vụn vặt —— đây là bột ma lực mà lúc trước dắt khuẩn nhân đi chợ đêm mua tình báo của lão người lùn, lão người lùn tặng cho cậu, nhân loại trong cơ thể không có ma lực lưu chuyển có thể lợi dụng loại bột phấn này phóng ra ma pháp —— Thẩm Diệu cắn môi, nỗ lực dùng đau đớn đối chọi với cơn buồn ngủ càng ngày càng mãnh liệt, đổ hết bột phấn màu đen vào lòng bàn tay mình, xong xuôi, cậu niệm chú văn ma pháp mà khuẩn nhân ghi cho mình, vừa niệm vừa hơi hơi nghiêng tay, chậm rãi đổ bột phấn trong lòng bàn tay xuống mặt đất, trong tích tắc rời khỏi lòng bàn tay Thẩm Diệu, số bột phấn đó tựa như bị chú ngữ châm lên, xoạt một phát bừng lên từng đám lửa tím nhạt, có mấy đốm lửa cháy mạnh còn liếm lên da tay Thẩm Diệu, nhưng ngọn lửa này không có chút nhiệt độ nào, ngược lại giống như từng luồng hơi nước ẩm ướt lành lạnh…
Trong khoảnh khắc niệm xong một âm tiết cuối cùng của chú ngữ, Thẩm Diệu không chống cự mộng mô thôi miên nữa, ngửa mặt thẳng tắp đổ ập xuống giường, một giây đồng hồ ngủ mê man.
Trước khi đi vào giấc ngủ sử dụng loại ma pháp thao túng giấc mơ này, là có thể giữ ý thức tỉnh táo trong lúc ngủ, lại còn có thể ở trong mơ thông qua “ma pháp rời khỏi giấc mơ” tương phản để nhanh chóng đánh thức mình.
—— Nếu đại não nhân loại không có biện pháp đối kháng loại mộng mô này thôi miên, vậy không bằng liền dứt khoát thuận theo thôi miên mà ngủ đi, sau đó… chỉ cần dùng tốc độ nhanh nhất tỉnh lại là được!
Thẩm Diệu nhìn như đã rơi vào giấc ngủ say đang ở trong mộng dùng ý thức niệm ma pháp rời khỏi giấc mơ, bột phấn màu đen nắm trong lòng bàn tay còn thừa khi cậu đi vào giấc ngủ lại phừng cháy lên, cả nắm tay cậu đều bị lửa tím nắm chặt bên trong chiếu sáng lòa, thậm chí có thể rõ ràng nhìn thấy được mạch máu và xương cốt dưới làn da trong bàn tay cậu…
Thẩm Diệu chỉ ngủ không đến nửa phút, ngay khi tỉnh lại dưới tác dụng của ma pháp, cậu quắc mắt ngồi dậy từ trên giường, vừa đi ra ngoài vừa moi di động xem thời gian, sau khi xác nhận kế hoạch thành công, Thẩm Diệu rón ra rón rén đi đến cửa phòng ngủ của Lâm Viễn, xuyên qua khe cửa mình để lại khi rời đi lặng lẽ nhìn vào trong, từ góc độ của cậu chỉ có thể nhìn thấy sofa trước giường, mà Thẩm Diệc Thanh trên sofa đã ngồi dậy.
Cấu tạo não kraken có khác biệt rất lớn với nhân loại, Thẩm Diệu chỉ ôm tâm tính thử một lần dẫn Thẩm Diệc Thanh tới, kết quả mộng mô quả nhiên không thể thôi miên hắn, mà Thẩm Diệc Thanh giả bộ ngủ đã ngồi dậy, cũng có nghĩa là hắn không cần giả bộ nữa.
Thẩm Diệu lập tức đẩy cửa vào, ánh mắt quét sang hướng chiếc giường.
Cậu nhìn thấy Lâm Viễn cả người hệt như mì sợi, từ bên giường mềm nhũn trượt xuống sàn nhà, xong ngửa mặt lên trời nhắm mắt lại chậm rãi nhích vào đáy giường, mà giữa thân thể hắn và mặt đất cách một khoảng ngắn, giống như dưới thân hắn có cái gì đó đang nâng hắn đi…
Hết chương 70
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook