Đại Xúc
-
Chương 24: Cục cưng con lai
Thẩm Diệu đi vào cổng.
Sân nhà Thẩm Diệc Thanh rất lớn, một bên là bể bơi lộ thiên, một góc khác được thiết kế thành một vườn hoa nhỏ, trong vườn hoa trải gạch đá xanh thành đường nhỏ xen kẽ ngang dọc, gốc cây phù dung đương độ nở rực rỡ, theo gió thu nhẹ đưa hoa rơi lả tả, giống như tuyết hồng rơi trong bụi cỏ. Chính giữa khoảnh sân tinh xảo này, lại là một biệt thự ba tầng có sắc thái và phong cách kiến trúc pha đủ cảm giác cổ tích.
“Thật đẹp.” Thẩm Diệu đang cảm thán, trong tai lại bỗng nhiên truyền đến một tiếng “ụm ——” bò.
Thẩm Diệu: “…”
Thẩm Diệc Thanh: “…”
Nguy rồi, đồ ăn sáng ngày mai quên bỏ vô tủ lạnh.
Vốn dĩ Thẩm Diệc Thanh nên làm thịt xẻ bò ra bỏ vào tủ lạnh đóng đá sáng mai dậy lén ăn, nhưng ngày hôm nay dọn nhà cho Thẩm Diệu dọn đến cực high cho nên hắn lại quên xừ chuyện này.
Thẩm Diệu lấy lại bình tĩnh, nói: “Hình như tôi nghe thấy tiếng bò kêu.”
Thẩm Diệc Thanh suy tư một chốc, buông tha ý tưởng lập tức vọt tới sân sau một hơi ngốn sạch bò với chuồng bò sau đó giả như chưa có gì phát sinh, dù sao thì như vậy rất dễ lộ tẩy!
Hơn nữa chuồng bò thật sự khó có thể nuốt nổi.
Vì thế Thẩm Diệc Thanh lộ ra một nụ cười thong dong, thẳng thắn nói: “Ừm, tôi nuôi.”
“Ở trong sân hả?” Thẩm Diệu thật cẩn thận hỏi.
Thẩm Diệc Thanh: “… Đúng, ở sân sau.”
Thẩm Diệu khiêng Quất ca tò mò vòng ra sau biệt thự.
Khác với sân trước rõ ràng đã trải qua quy hoạch tỉ mỉ, sân sau nhà Thẩm Diệc Thanh hoàn toàn là trạng thái sinh trưởng dã man, cỏ hoang bừa bãi lan tràn, bùn đất lộ ra gồ ghề, một cái chuồng súc vật giản dị cực kỳ không hợp đứng sừng sững sau lưng kiến trúc đầy hơi hướm cổ tích, một con bò già từ trong chuồng súc vật lộ ra nửa cái đầu, ánh mắt dại ra, chậm rãi nhai lại, miệng nhai không ngừng nghỉ.
Thẩm Diệu hoàn toàn không thể hiểu nổi: “Vì sao anh lại nuôi bò trong sân nhà mình?”
Phong cách căn bản không hợp! Đến tột cùng là có bao nhiêu nhiệt tình yêu thương sinh hoạt nhà nông vậy!
Còn không phải bò sữa nữa, ngay cả sữa cũng không có mà uống!
Thẩm Diệc Thanh cam chịu nói: “Đây là thú cưng của tôi.”
Thẩm Diệu: “…”
Nghệ thuật gia, nghệ thuật gia, mấy tên nhà giàu kia còn nuôi sư tử nuôi hổ kìa, bò già tính là cái gì… trong lòng Thẩm Diệu điên cuồng thuyết phục mình, nhớ tới vừa rồi Thẩm Diệc Thanh nhìn thấy Quất ca liền không ngừng miệng khen Quất ca đáng yêu, Thẩm Diệu cảm thấy mình nhất định phải có qua có lại mới được, không thể để cho Thẩm Diệc Thanh cảm thấy mình là một kẻ phàm tục chỉ biết hít mèo, vì thế Thẩm Diệu cẩn thận ca ngợi: “Thật đáng yêu.”
Thẩm Diệc Thanh dùng một loại ánh mắt thực khó miêu tả nhìn Thẩm Diệu, nghĩ thầm rằng cục cưng à em dối trá như vậy sao? Về sau lời tâm tình của em sợ là tôi chỉ có thể tin chín mươi chín phần trăm.
Thẩm Diệu cũng hiểu mình khen không thích hợp, liền sửa lời: “Nói đáng yêu không quá chuẩn xác, nói thế nào nhỉ, hừm… nhìn qua… thành thật.”
Thoạt nhìn hệt như một bà mối đang cố thổi phồng với nhà gái về đối tượng xem mắt chẳng có gì tốt!
Thẩm Diệc Thanh: “…”
Thẩm Diệu: “Nó tên gì?”
Thẩm Diệc Thanh tự hỏi một giây đồng hồ, thốt ra: “Bánh Quy Nhỏ.”
Dù sao thì đây cũng là định vị chân thực của con bò này trong cảm nhận của hắn!
Thẩm Diệu mê muội một trận: “…”
Nghệ thuật gia, không thể dùng tư duy của kẻ phàm tục để cân nhắc nghệ thuật gia.
Đề tài này thật sự không tiếp tục nổi nữa, Thẩm Diệc Thanh đau khổ xoa mặt, nói: “Bên ngoài lạnh, chúng ta đi vào nói.”
Thẩm Diệu và Thẩm Diệc Thanh đi vào nhà, Thẩm Diệc Thanh dẫn cậu đến phòng cho khách, dối trá nói: “Có em ở nhà, cuối cùng hôm nay tôi cũng có thể ngủ một giấc ngon.”
Thẩm Diệu mỉm cười, lên tiếng: “Anh ở phòng nào? Nửa đêm nếu có ma vật nhảy vào tôi phải tới cứu anh.”
“Ngay cách vách, ” Thẩm Diệc Thanh đưa tay chỉ, lại cười nói, “Tôi đột nhiên có chút hy vọng nửa đêm sẽ có ma vật chạy vào.”
Đồ ăn ngoài chủ động đưa tới cửa, không ăn cũng uổng!
Thật ra phòng ngủ chính ở cách vách phòng Thẩm Diệu đã rất lâu Thẩm Diệc Thanh không ở, bình thường buổi tối hắn đều biến trở về nguyên hình ngủ ở trong bể bơi, bởi vì kraken duy trì ngụy trang cần liên tục tiêu hao ma lực, hơn nữa ngụy trang duy trì lâu cũng sẽ mệt mỏi, cho nên lúc xung quanh không có người Thẩm Diệc Thanh luôn thả lỏng lộ ra nguyên hình.
Thời gian mới chín giờ rưỡi, cách lúc lên giường nghỉ ngơi còn sớm, sau khi Thẩm Diệu dàn xếp xong, Thẩm Diệc Thanh đề xuất cho Thẩm Diệu xem tác phẩm của mình.
“Phải đến phòng triển lãm hả?” Thẩm Diệu hỏi.
“Không cần, ” Thẩm Diệc Thanh dẫn Thẩm Diệu đến phòng cất trữ ở lầu ba, vừa đi vừa nói, “Nhà tôi có một vài tác phẩm chưa bao giờ công khai, chỉ cho vài người bạn xem qua.”
Nói xong, Thẩm Diệc Thanh dùng chìa khóa tùy thân mang theo mở cửa phòng cất trữ ra, bốn vách tường bên trong treo đầy tác phẩm tranh, trong đó có một bức là Thẩm Diệc Thanh vẽ Thẩm Diệu, Thẩm Diệu dừng bước trước bức tranh đó thưởng thức một hồi lâu, xong lập tức xem bức tiếp theo. Bối cảnh bức tranh ấy là biển sâu, nhân vật chính là một ma vật loại bạch tuộc, Thẩm Diệu cân nhắc một chốc, hỏi: “Bức tranh này vẽ kraken ư?”
Vẽ ba của tôi đó, Thẩm Diệc Thanh nghĩ, trên mặt lại giả vờ ngây thơ, nói: “Phải, tôi từng xem rất nhiều thần thoại truyền thuyết về kraken, vẫn luôn tràn ngập mê muội với loại sinh vật thần bí, mạnh mẽ, tà mị, tao nhã mà xinh đẹp này.”
Quả thực hận không thể đem tất cả những từ hình dung chính diện dùng hết trên người mình!
“Xinh đẹp?” Thẩm Diệu nâng cằm, cố gắng muốn nhìn ra một chút dấu hiệu xinh đẹp từ trên người con cự quái biển sâu khủng bố đó.
Thẩm Diệc Thanh nghe ra vẻ không đồng ý trong lời nói của Thẩm Diệu, đứng sau lưng Thẩm Diệu vẻ mặt không vui bĩu môi, bởi vì thật sự rất không vui, nên miệng Thẩm Diệc Thanh bĩu ra xệ đến tận cằm, ngay sau đó lại phá tan đường viền mặt thế như chẻ tre một đường xuôi nam, khiến Quất ca tựa trên vai Thẩm Diệu cả kinh đến hổ khu chấn động.
“Quất ca làm sao vậy?” Thẩm Diệu xoa mèo vừa quay đầu lại, Thẩm Diệc Thanh một giây khôi phục thái độ bình thường.
Thẩm Diệc Thanh thử thăm dò hỏi: “Kraken thật sự có tồn tại sao?”
Thẩm Diệu chần chờ một chốc, nói: “Mười mấy năm trước sự tồn tại của loại ma vật này quả thật từng được chứng minh, nhưng mà bởi vì thiếu mẫu nghiên cứu, cho nên trình độ hiểu biết của chúng tôi đối với kraken kỳ thật không khác các anh là mấy.”
Thẩm Diệc Thanh thản nhiên a một tiếng, Thẩm Diệu liền tiếp tục xem xét bức tranh đó, kraken trong tranh giơ cao hai cái xúc tu, mà hai xúc tu kia đang quấn lấy một kraken bảo bảo nhỏ xinh, thoạt nhìn hệt như một ông bố đang giơ cao cao dỗ cục cưng vui vẻ, bên cạnh kraken lớn, còn có một con mực có hình thể khổng lồ giống nó, hai con thuỷ sản mỹ vị ấm áp rúc vào nhau, cá mực cũng vươn một xúc tu ra chọc kraken bảo bảo.
“Giống như ảnh gia đình vậy.” Thẩm Diệu trêu ghẹo nói, “Ba kraken, mẹ mực bự, còn có cục cưng con lai.”
Không phải mẹ, là chú, Thẩm Diệc Thanh nghĩ thầm.
Kraken là một loại sinh vật thực thần kỳ, sau khi trưởng thành bọn họ có thể tìm kiếm đồng loại gây giống đời sau, nhưng khi đại não họ phán định trong hoàn cảnh xung quanh thiếu con khác phái, bọn họ liền có thể thông qua phương thức tự phân chia tương đối đau khổ nhưng cũng hữu hiệu giống thế để tiến hành sinh sôi nảy nở, Thẩm Diệc Thanh chính là đứa con do ba ba hắn tự phân chia ra, mà con mực biến dị to lớn kia… là giống đực.
Hơn nữa mực bự biến dị đáng thương còn là do kraken ba ba cưỡng ép đào ra từ trong rãnh biển xa ngoài ngàn dặm, ép buộc đối phương yêu đương với mình, đổi thành nhân loại liền tương đương với tiết mục máu chó bá đạo tổng tài cưỡng đoạt, mực bự xui xẻo bởi vì đánh không lại, cho nên không chỉ bị bắt gả vào hào môn, còn kiên trì làm mẹ kế, có thể nói là vô cùng nát sạch tam quan.
Hết chương 24
Xúc ca: từ sau khi chú mực đến, trong rãnh biển của ba ba liền thường xuyên truyền ra âm thanh kỳ quái, òm ọp òm ọp, mình nghe đều hổng hiểu… QAQ
Sân nhà Thẩm Diệc Thanh rất lớn, một bên là bể bơi lộ thiên, một góc khác được thiết kế thành một vườn hoa nhỏ, trong vườn hoa trải gạch đá xanh thành đường nhỏ xen kẽ ngang dọc, gốc cây phù dung đương độ nở rực rỡ, theo gió thu nhẹ đưa hoa rơi lả tả, giống như tuyết hồng rơi trong bụi cỏ. Chính giữa khoảnh sân tinh xảo này, lại là một biệt thự ba tầng có sắc thái và phong cách kiến trúc pha đủ cảm giác cổ tích.
“Thật đẹp.” Thẩm Diệu đang cảm thán, trong tai lại bỗng nhiên truyền đến một tiếng “ụm ——” bò.
Thẩm Diệu: “…”
Thẩm Diệc Thanh: “…”
Nguy rồi, đồ ăn sáng ngày mai quên bỏ vô tủ lạnh.
Vốn dĩ Thẩm Diệc Thanh nên làm thịt xẻ bò ra bỏ vào tủ lạnh đóng đá sáng mai dậy lén ăn, nhưng ngày hôm nay dọn nhà cho Thẩm Diệu dọn đến cực high cho nên hắn lại quên xừ chuyện này.
Thẩm Diệu lấy lại bình tĩnh, nói: “Hình như tôi nghe thấy tiếng bò kêu.”
Thẩm Diệc Thanh suy tư một chốc, buông tha ý tưởng lập tức vọt tới sân sau một hơi ngốn sạch bò với chuồng bò sau đó giả như chưa có gì phát sinh, dù sao thì như vậy rất dễ lộ tẩy!
Hơn nữa chuồng bò thật sự khó có thể nuốt nổi.
Vì thế Thẩm Diệc Thanh lộ ra một nụ cười thong dong, thẳng thắn nói: “Ừm, tôi nuôi.”
“Ở trong sân hả?” Thẩm Diệu thật cẩn thận hỏi.
Thẩm Diệc Thanh: “… Đúng, ở sân sau.”
Thẩm Diệu khiêng Quất ca tò mò vòng ra sau biệt thự.
Khác với sân trước rõ ràng đã trải qua quy hoạch tỉ mỉ, sân sau nhà Thẩm Diệc Thanh hoàn toàn là trạng thái sinh trưởng dã man, cỏ hoang bừa bãi lan tràn, bùn đất lộ ra gồ ghề, một cái chuồng súc vật giản dị cực kỳ không hợp đứng sừng sững sau lưng kiến trúc đầy hơi hướm cổ tích, một con bò già từ trong chuồng súc vật lộ ra nửa cái đầu, ánh mắt dại ra, chậm rãi nhai lại, miệng nhai không ngừng nghỉ.
Thẩm Diệu hoàn toàn không thể hiểu nổi: “Vì sao anh lại nuôi bò trong sân nhà mình?”
Phong cách căn bản không hợp! Đến tột cùng là có bao nhiêu nhiệt tình yêu thương sinh hoạt nhà nông vậy!
Còn không phải bò sữa nữa, ngay cả sữa cũng không có mà uống!
Thẩm Diệc Thanh cam chịu nói: “Đây là thú cưng của tôi.”
Thẩm Diệu: “…”
Nghệ thuật gia, nghệ thuật gia, mấy tên nhà giàu kia còn nuôi sư tử nuôi hổ kìa, bò già tính là cái gì… trong lòng Thẩm Diệu điên cuồng thuyết phục mình, nhớ tới vừa rồi Thẩm Diệc Thanh nhìn thấy Quất ca liền không ngừng miệng khen Quất ca đáng yêu, Thẩm Diệu cảm thấy mình nhất định phải có qua có lại mới được, không thể để cho Thẩm Diệc Thanh cảm thấy mình là một kẻ phàm tục chỉ biết hít mèo, vì thế Thẩm Diệu cẩn thận ca ngợi: “Thật đáng yêu.”
Thẩm Diệc Thanh dùng một loại ánh mắt thực khó miêu tả nhìn Thẩm Diệu, nghĩ thầm rằng cục cưng à em dối trá như vậy sao? Về sau lời tâm tình của em sợ là tôi chỉ có thể tin chín mươi chín phần trăm.
Thẩm Diệu cũng hiểu mình khen không thích hợp, liền sửa lời: “Nói đáng yêu không quá chuẩn xác, nói thế nào nhỉ, hừm… nhìn qua… thành thật.”
Thoạt nhìn hệt như một bà mối đang cố thổi phồng với nhà gái về đối tượng xem mắt chẳng có gì tốt!
Thẩm Diệc Thanh: “…”
Thẩm Diệu: “Nó tên gì?”
Thẩm Diệc Thanh tự hỏi một giây đồng hồ, thốt ra: “Bánh Quy Nhỏ.”
Dù sao thì đây cũng là định vị chân thực của con bò này trong cảm nhận của hắn!
Thẩm Diệu mê muội một trận: “…”
Nghệ thuật gia, không thể dùng tư duy của kẻ phàm tục để cân nhắc nghệ thuật gia.
Đề tài này thật sự không tiếp tục nổi nữa, Thẩm Diệc Thanh đau khổ xoa mặt, nói: “Bên ngoài lạnh, chúng ta đi vào nói.”
Thẩm Diệu và Thẩm Diệc Thanh đi vào nhà, Thẩm Diệc Thanh dẫn cậu đến phòng cho khách, dối trá nói: “Có em ở nhà, cuối cùng hôm nay tôi cũng có thể ngủ một giấc ngon.”
Thẩm Diệu mỉm cười, lên tiếng: “Anh ở phòng nào? Nửa đêm nếu có ma vật nhảy vào tôi phải tới cứu anh.”
“Ngay cách vách, ” Thẩm Diệc Thanh đưa tay chỉ, lại cười nói, “Tôi đột nhiên có chút hy vọng nửa đêm sẽ có ma vật chạy vào.”
Đồ ăn ngoài chủ động đưa tới cửa, không ăn cũng uổng!
Thật ra phòng ngủ chính ở cách vách phòng Thẩm Diệu đã rất lâu Thẩm Diệc Thanh không ở, bình thường buổi tối hắn đều biến trở về nguyên hình ngủ ở trong bể bơi, bởi vì kraken duy trì ngụy trang cần liên tục tiêu hao ma lực, hơn nữa ngụy trang duy trì lâu cũng sẽ mệt mỏi, cho nên lúc xung quanh không có người Thẩm Diệc Thanh luôn thả lỏng lộ ra nguyên hình.
Thời gian mới chín giờ rưỡi, cách lúc lên giường nghỉ ngơi còn sớm, sau khi Thẩm Diệu dàn xếp xong, Thẩm Diệc Thanh đề xuất cho Thẩm Diệu xem tác phẩm của mình.
“Phải đến phòng triển lãm hả?” Thẩm Diệu hỏi.
“Không cần, ” Thẩm Diệc Thanh dẫn Thẩm Diệu đến phòng cất trữ ở lầu ba, vừa đi vừa nói, “Nhà tôi có một vài tác phẩm chưa bao giờ công khai, chỉ cho vài người bạn xem qua.”
Nói xong, Thẩm Diệc Thanh dùng chìa khóa tùy thân mang theo mở cửa phòng cất trữ ra, bốn vách tường bên trong treo đầy tác phẩm tranh, trong đó có một bức là Thẩm Diệc Thanh vẽ Thẩm Diệu, Thẩm Diệu dừng bước trước bức tranh đó thưởng thức một hồi lâu, xong lập tức xem bức tiếp theo. Bối cảnh bức tranh ấy là biển sâu, nhân vật chính là một ma vật loại bạch tuộc, Thẩm Diệu cân nhắc một chốc, hỏi: “Bức tranh này vẽ kraken ư?”
Vẽ ba của tôi đó, Thẩm Diệc Thanh nghĩ, trên mặt lại giả vờ ngây thơ, nói: “Phải, tôi từng xem rất nhiều thần thoại truyền thuyết về kraken, vẫn luôn tràn ngập mê muội với loại sinh vật thần bí, mạnh mẽ, tà mị, tao nhã mà xinh đẹp này.”
Quả thực hận không thể đem tất cả những từ hình dung chính diện dùng hết trên người mình!
“Xinh đẹp?” Thẩm Diệu nâng cằm, cố gắng muốn nhìn ra một chút dấu hiệu xinh đẹp từ trên người con cự quái biển sâu khủng bố đó.
Thẩm Diệc Thanh nghe ra vẻ không đồng ý trong lời nói của Thẩm Diệu, đứng sau lưng Thẩm Diệu vẻ mặt không vui bĩu môi, bởi vì thật sự rất không vui, nên miệng Thẩm Diệc Thanh bĩu ra xệ đến tận cằm, ngay sau đó lại phá tan đường viền mặt thế như chẻ tre một đường xuôi nam, khiến Quất ca tựa trên vai Thẩm Diệu cả kinh đến hổ khu chấn động.
“Quất ca làm sao vậy?” Thẩm Diệu xoa mèo vừa quay đầu lại, Thẩm Diệc Thanh một giây khôi phục thái độ bình thường.
Thẩm Diệc Thanh thử thăm dò hỏi: “Kraken thật sự có tồn tại sao?”
Thẩm Diệu chần chờ một chốc, nói: “Mười mấy năm trước sự tồn tại của loại ma vật này quả thật từng được chứng minh, nhưng mà bởi vì thiếu mẫu nghiên cứu, cho nên trình độ hiểu biết của chúng tôi đối với kraken kỳ thật không khác các anh là mấy.”
Thẩm Diệc Thanh thản nhiên a một tiếng, Thẩm Diệu liền tiếp tục xem xét bức tranh đó, kraken trong tranh giơ cao hai cái xúc tu, mà hai xúc tu kia đang quấn lấy một kraken bảo bảo nhỏ xinh, thoạt nhìn hệt như một ông bố đang giơ cao cao dỗ cục cưng vui vẻ, bên cạnh kraken lớn, còn có một con mực có hình thể khổng lồ giống nó, hai con thuỷ sản mỹ vị ấm áp rúc vào nhau, cá mực cũng vươn một xúc tu ra chọc kraken bảo bảo.
“Giống như ảnh gia đình vậy.” Thẩm Diệu trêu ghẹo nói, “Ba kraken, mẹ mực bự, còn có cục cưng con lai.”
Không phải mẹ, là chú, Thẩm Diệc Thanh nghĩ thầm.
Kraken là một loại sinh vật thực thần kỳ, sau khi trưởng thành bọn họ có thể tìm kiếm đồng loại gây giống đời sau, nhưng khi đại não họ phán định trong hoàn cảnh xung quanh thiếu con khác phái, bọn họ liền có thể thông qua phương thức tự phân chia tương đối đau khổ nhưng cũng hữu hiệu giống thế để tiến hành sinh sôi nảy nở, Thẩm Diệc Thanh chính là đứa con do ba ba hắn tự phân chia ra, mà con mực biến dị to lớn kia… là giống đực.
Hơn nữa mực bự biến dị đáng thương còn là do kraken ba ba cưỡng ép đào ra từ trong rãnh biển xa ngoài ngàn dặm, ép buộc đối phương yêu đương với mình, đổi thành nhân loại liền tương đương với tiết mục máu chó bá đạo tổng tài cưỡng đoạt, mực bự xui xẻo bởi vì đánh không lại, cho nên không chỉ bị bắt gả vào hào môn, còn kiên trì làm mẹ kế, có thể nói là vô cùng nát sạch tam quan.
Hết chương 24
Xúc ca: từ sau khi chú mực đến, trong rãnh biển của ba ba liền thường xuyên truyền ra âm thanh kỳ quái, òm ọp òm ọp, mình nghe đều hổng hiểu… QAQ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook