Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi
-
Chương 90: Trong lòng có nhau
--- -------Hai tháng sau---- -------
"Bệ hạ..." thân hình cao lớn của Dạ Mị dưới gốc cây anh đào được ánh trăng kéo dài trên đất tăng thêm phần thê lương, Đức công công không khỏi đau xót kêu lên.
Dạ Mị hơi giật mình cười cay đắng, “Đây chính là nơi lần đầu tiên ta gặp nàng!”
“Bệ hạ, Ngất phi đã mất rồi!” A Đức nhịn không được nói khẽ, bệ hạ tới đây không biết đã bao nhiêu lần rồi, lần nào hắn cũng thấy người im lặng nhớ tới Ngất phi mấy canh giờ liền.
“Sao trẫm lại không nhớ chứ, thế nhưng trẫm căn bản không thể tin được, trẫm vẫn luôn cảm thấy nàng chưa bao giờ rời xa trẫm!” nhắc tới Miên Miên nội tâm Dạ Mị không khỏi xót xa, thanh âm trở nên buồn bã tang thương.
Đức công công thấy vậy liền đi đến cạnh nói nhỏ: “Bệ hạ, đây là lần đầu tiên nô tài thấy người thương nhớ một nữ nhân như vậy, Ngất phi trên trời có linh thiêng nhất định sẽ rất cảm động, nhưng là bệ hạ, Ngất phi thật sự đã chết rồi, người tội gì phải hành hạ mình như vậy?” A Đức thở dài lần nữa nhắc nhở.
“Không, nàng sẽ không cảm động, cũng sẽ không thể vui vẻ bởi vì trẫm biết nàng rất tức giận, giận trẫm không thể bảo hộ nàng, giận trẫm không thể cứu nàng và hài tử, nếu không thì sao năm năm qua nàng không hề xuất hiện trong giấc mộng của trẫm?” nói đến đây Dạ Mị giống như bao nam tử thất tình khác, khổ sở đau đớn khiến người ta thương tâm không thôi.
"Bệ hạ..." Năm năm rồi, đã năm năm rồi mà bệ hạ vẫn không thể nào quên được người, Ngất phi người ở trên trời có linh thiêng thì làm ơn hãy hiển linh để cho bệ hạ thấy người một lần, xin đừng tra tấn người nữa!
“Ngươi xem, hoa anh đào này nhanh nở mà cũng tàn nhanh cũng giống như nàng, đến bất ngờ rồi ra đi vội vã!” Dạ Mị trôi theo cảm xúc nhớ thương nàng nói, năm năm nay hắn vẫn không ngừng tự hỏi tại sao lại quan tâm nàng đến vậy? Nàng chẳng qua chỉ xuất hiện trong cuộc đời hắn vài tháng ngắn ngủi nhưng vì cớ gì hắn lại thấy nàng rất quen thuộc? Loại tình cảm không có lối thoát này khiến hắn cảm thấy thật kỳ lạ.
“Bệ hạ, còn ba ngày nữa là sinh nhật tiểu công chúa rồi, nàng rất muốn gặp người nha!” A Đức vội nói sang truyện khác tránh để Dạ Mị thương tâm quá.
Dạ Mị nghe vậy chỉ hỏi, “Bệnh tình của Thái hậu có khá hơn chút nào không?”
“Hồi bẩm bệ hạ, Vương ngự y nói Thái hậu tựa hồ như suy nghĩ quá nhiều mà rầu rĩ không vui, tâm bệnh này là có nguyên căn từ việc Thái hậu muốn Đổng phi lên ngôi Hậu rồi sinh cho Thụy Tuyết quốc một thái tử kế nghiệp!” nói rồi thận trọng nhìn Dạ Mị.
“Hừ, nàng ta như vậy mà muốn ngồi lên vị trí Xà hậu sao?” Dạ Mị khẩu khí châm chọc nói, nếu không phải năm năm trước vì nhớ thương Miên Miên quá độ mà hắn uống say thì hắn đời nào đụng đến nàng ta như vậy thì nhất phẩm nàng ta cũng đừng mơ với được chứ đừng nói chuyện sinh con. Hắn biết rõ hài tử vô tội nhưng là hắn cũng không hiểu tại sao đối với đứa con gái này lại không hề có chút tình thương yêu.
“Bệ hạ, hiện tại trong cung đã có lời đồn nói là sinh nhật tới đây của tiểu công chúa chính là thời điểm người lập Đổng phi làm Hậu!” A Đức thận trọng nói.
“Những năm gần đây nàng ta cũng đã hy sinh rất nhiều nhưng là trẫm cũng không thể thích nàng ta. Mặc dù trẫm cũng có chút cảm động về tình mẫu tử của nàng ta với Tư nhi, dụng tâm chăm sóc Thái hậu cũng rất tốt, chỉ là… trẫm không có ý định lập Hậu!” nói rồi thở dài, “Thời điểm trẫm đăng cơ cũng đã từng nói, trừ khi trẫm gặp được người mình yêu thích bằng không nhất định không lập Hậu. Lập Hậu cũng không khác gì nam nhân cưới vợ, lấy vợ nghĩa là phải đời đời yêu thương người ấy, cả đời không ly khai, mà các nàng ấy với ta chỉ là thiếp mà thôi!”
“Vậy bệ hạ sẽ không lập Hậu sao?” A Đức nhíu mày hỏi, chuyện này phải giải quyết như thế nào đây? Nếu ba ngày sau mà bệ hạ không lập Hậu thì nhất định Thái hậu sẽ đại náo nội cung mất, mà Thái hậu cũng không phải vừa, bọn nô tài như hắn nên làm thế nào bây giờ? Thật sự đáng lo a!
“Trừ khi trẫm gặp được người khiến cho trẫm muốn lập Hậu nếu không thì thà thiếu chứ không lập ẩu!” Dạ Mị cương quyết nói, trước đó hắn chính là cảm thấy Nghi phi chính là phi tử hắn yêu thương nhất, xứng đáng làm Hậu nhất nhưng là vì sao nữ nhân ngốc kia lại xuất hiện, khiến hắn quên hẳn cả Nghi phi mà si mê nàng, chẳng lẽ hắn cũng giống như bao nam nhân khác có mới nới cũ sao? Nhưng là nếu vậy thì việc hắn năm năm trời nhớ thương một người phải giải thích làm sao đây? Hắn luôn có cảm giác việc gặp được nàng chính là duyên trời định, giống như cả hai đã biết nhau từ kiếp trước nên mới có thể khiến hắn kiếp này không thể quên nàng.
“Bệ hạ, có cần trấn an Thái hậu trước hay không?” Đức công công đổ mồ hôi, dù sao cũng không thể lừa gạt Thái hậu a, mất đầu như chơi chứ không đùa đâu.
“Vì sao phải trấn an, từ đầu đến cuối trẫm chưa từng nói muốn lập Hâu, đó là mẫu hậu tự mình nghĩ vậy, nàng ưa thích ai là chuyện của nàng nhưng cuối cùng vẫn là quyết định của trẫm. Ngươi không cần nói gì cho Thái hậu hết!” Dạ Mị nói như ra lệnh, hắn xưa nay ghét nhất là ai đó uy hiếp mình.
“Nô tài tuân lệnh!” Đức công công vội cúi người nói mà không khỏi lo lắng trong lòng, sinh nhật tiểu công chúa lần này chắc sẽ náo loạn mất thôi, aiiii!
“Đúng rồi, nghe nói gần đây Tư nhi không có đi học?” Dạ Mị đột ngột chuyển hướng hỏi.
“Tiểu công chúa mấy ngày trước chơi đùa bị thương nhẹ cho nên nghỉ không đi học ạ!” Đức công công vội vàng giải thích, kỳ thực hắn không dám nói cho Dạ Mị biết tiểu công chúa tình tình độc ác thật khiến người người khiếp sợ. Tất cả mọi chuyện mặc dù là do Thái hậu cùng Đổng phi bao che cho tiểu công chúa làm bậy nhưng hắn thật sự không muốn thấy Thái hậu cùng bệ hạ bất hòa, chỉ mong tiểu công chúa lớn lên sẽ hiểu được mà thay đổi thôi!
“Ngày mai trẫm lên miếu thắp nhang sẽ ở lại một ngày, ngươi nói Đổng phi không cần phải đi theo!” Dạ Mị khoát tay nói. Mấy năm trước Thái hậu rất bất mãn việc hắn đi miếu, còn nói hai nữ nhân đó không xứng đáng để hắn cầu phúc nhưng hắn khăng khăng cố chấp muốn đi nên đành phải nhượng bộ để Đổng phi theo cùng nói là để cho hai người có cơ hội gia tăng cảm tình nhưng thực chất chính là theo dõi hắn mà thôi.
“Nô tài sẽ đi bẩm báo Đổng phi nương nương ngay!” Đức công công nói rồi hành lễ quay đi.
Gió nhẹ thổi qua, ánh trăng vẫn như trước mông lung xa với, hương hoa thỉnh thoảng theo gió đưa tới, Dạ Mị hít sâu một hơi rồi nhìn lên trời cao, “Miên Miên, nàng có phải là yêu tinh không? Vì sao nàng đã ra đi năm năm rồi mà trẫm vẫn như cũ không thể quên được nàng? Nàng cùng trẫm rốt cuộc là có duyên không?” nói rồi lặng lẽ thở dài, không gian im ắng không một tiếng động….
--- ------
“Tử Tử, ma ma nói nãy giờ ngươi có nhớ kỹ không?” Miên Miên nhìn Tử Tử qua gương hỏi.
“Nhớ rõ ạ, không được nhận thức Tuyết thúc thúc để tránh mang phiền phúc tới cho thúc ấy!” Tử Tử nhanh nhẹn nói.
Miên Miên thấy hắn hiểu rõ mọi chuyện thì cười sủng nịch nói: “Tử Tử thật thông minh a!”
“Được rồi, người đừng khen ta nữa. Ta biết Tuyết thúc thúc rất quan trọng đối với người, cũng biết Tuyết thúc thúc là ân nhân cứu mạng của chúng ta. Người yên tâm, Tử Tử chắc chắn sẽ không để liên lụy thúc ấy!” nói rồi nháy mắt cười cười với nàng, diễn kịch là nghề của hắn a!
“Mẹ, ngươi nói lão cha sẽ nhận ta sao? Ngày mai ta gặp mà hắn không nhận ra ta thì làm sao bây giờ?” nói rồi ở bên cạnh nhìn qua Miên Miên có chút lo lắng hỏi. Chuẩn bị lâu như vậy vạn nhất hắn không nhận chẳng phải mất thể diện lắm hay sao?
“Sẽ nhận ra!” Miên Miên tự tin nói, phụ tử hắn một lớn một nhỏ lớn lên giống nhau như đúc, nàng có cảm giác là Dạ Mị nhất định sẽ nhận ra, huống chi Tử Tử cùng đôi mắt màu tím mê hoặc kia so với hắn thì chẳng khác một ly, chỉ có thể là người trong hoàng tộc mới có được màu mắt ấy.
“Mẹ, lão cha có nhiều nữ nhân như vậy nếu chúng ta trở về, người thật sự không thương tâm sao?” Tử Tử tuy tuổi còn nhỏ nhưng đối với mọi chuyện lại rất già dặn, hắn lo lắng nhìn Miên Miên hỏi.
“Sẽ không, bởi vì Tử Tử sẽ đứng về phía ma ma mà, đúng không?” Miên Miên nhìn hắn ôn nhu cười nói.
Tử Tử nghe nàng hỏi lập tức vỗ ngực nói: “Mẹ, người yên tâm, Tử Tử sẽ không vứt bỏ người. Tử Tử đã từng nói sẽ chiếu cố người cả đời, A Tình nói người những năm nay rất khổ tâm, Tử Tử rất đau lòng bất quá người yên tâm, bây giờ người đã có Tử Tử, về sau tuyệt đối không cho phép người khác khi dễ người!” lần đầu tiên hắn xuất ra khí thế nam nhi đầy quyết tâm nói.
Miên Miên sống mũi hơi cay đem hắn ôm vào lòng, “Tử Tử, thực xin lỗi, là ma ma không tốt khiến ngươi sớm phải cực khổ như vậy!”
Nghe nàng tự trách, Tử Tử từ trong lòng đột nhiên vươn tay chậm rãi lau đi nước mắt trên mặt nàng, ánh mắt thâm tình nhìn nàng nói: “Nữ nhân, ngươi không cần tự trách mình, ta không tốt với ngươi thì tốt với ai đâu này, nữ nhân ngây ngốc!” nói rồi thò bàn tay nhỏ vuốt vuốt sống mũi nàng bộ dáng giống với Dạ Mị như đúc.
Miên Miên ngừng khóc nhìn phiên bản thu nhỏ của Dạ Mị trước mắt không khỏi nhíu mày: “Ngươi còn muốn làm nam nhân? Cả một cọng lông cong không có kia kìa! Còn nữa, ngươi với hắn sao lại giống nhau đến thế cơ chứ?!” chẳng lẽ cái này là cha nào con nấy, vì cái gì động tác của tiểu tử này lại giống hắn đến vậy, đến cả khấu khí trêu người cũng không sai biệt lắm.
“Mẹ, là nam nhân của người không chỉ dựa vào chim con a, ta có đầu óc, đi theo đại gia ta nhất định sẽ khiến cho người được ăn sung mặc sướng, cuộc sống nhàn hạ, đại gia ta mỗi ngày đều thương ngươi được không?” Tử Tử vội thi triển toàn bộ kinh nghiệm học được từ những lần lén đi kỹ viện ra áp dụng.
Miên Miên nghe hắn tự sướng không khỏi phì cười: “Ngươi nhìn ngươi với Lô thúc thúc học được cái gì thế này?” nói rồi bất đắc dĩ lắc đầu mấy cái.
Thấy nàng cười, Tử Tử lôi kéo tay nàng rất nghiêm túc nói: “Mẹ, người phải kiên cường a, về sau không cho phép khóc nữa. A Tình cô cô nói trước kia người là một cô nương vui vẻ rất thích cười, bởi vì thương tâm mà thành ra thế này. Có Tử Tử ở đây nhất định sẽ diệt trừ hết người xấu, cho nên người hứa với Tử Tử sẽ thường xuyên cười giống như ngày trước được không?”
“Tốt, ma ma đáp ứng ngươi, đợi mọi chuyện qua đi ma ma nhất định sẽ đem ngươi rời xa mảnh đất thị phi nay du sơn ngoại thủy, chịu không?” Miên Miên giữ lấy gương mặt nhỏ nhắn của hắn cười nói.
“Được, một lời đã định!” Tử Tử vội đáp, ngón tay nhỏ giơ ra ngoắc tay cùng nàng.
--- ------Hai canh giờ sau---- -----
“Hắn đã ngủ chưa?” Miên Miên ngồi trên ghế ở phòng ngoài nhỏ giọng hỏi.
Vô Tình đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng gật gật đầu nói: “Đã ngủ!”
“A Tình, ta có chút khẩn trương không biết ta làm thế này đến tột cùng là đúng hay sai đây?” Miên Miên lo lắng nhìn Vô Tình, hi vọng nàng ta có thể cho nàng một đáp án đúng đắn,
Vô Tình nghe nàng nói chỉ mỉm cười: “Nương nương, lựa chọn thì cũng đã lựa chọn rồi, cho dù bây giờ người buông tha thù hận nhưng ngươi có thể buông bỏ bệ hạ sao? Bệ hạ năm năm nay như thế nào ta tin chắc người cũng đã biết rõ, người thật sự không quan tâm việc Ngải Vân cùng bệ hạ ở chung một chỗ sao?” Vô Tình nhíu mày khó chịu, kỳ thực nàng biết rõ Miên Miên chỉ là muốn nàng cho nàng ấy một lý do để tiến lên mà thôi!
“Năm năm rồi, ta không biết khi chúng ta gặp lại sẽ như thế nào nữa. Ta cũng không biết hắn có thay đổi chưa, ta cũng không biết liệu mình có thể tiếp tục yêu được nữa hay không?” nói rồi thở dài, “Ngày trước ta bỏ xuống chán ghét mà tiếp nhận hắn, ai biết hạnh phúc lại ngắn ngủi đến như vậy đâu!” nghĩ tới đây nội tâm nàng không khỏi đau đớn khó chịu.
“Nương nương, người không cần khổ sở. Con người sống luôn phải đối mặt với những khó khăn trắc trở, như người đấy thôi, người đã có thể xuyên qua mà tới đây chứng tỏ người cùng nơi đây có duyên nợ. Ta tin tưởng bệ hạ là người đáng để người phó thác cả đời này cho hắn. Còn nữa, Đổng phi kia lòng dạ độc ác, nếu người để nàng ta ở cùng bệ hạ thì sớm muộn Thụy Tuyết quốc này cũng bị hủy trong tay nàng ta, dã tâm của nàng ta chưa thể nói trước được, có ai biết liệu sau khi làm Hậu rồi nàng ta có muốn hay không cướp đoạt đất nước này?” Vô Tình nói gấp.
Miên Miên nghe vậy không khỏi tức giận nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không để nàng gây họa cho dân chúng. Ta muốn nàng ta phải trả giá cho những gì nàng ta đã gây ra. Đúng rồi, Tuyết vương gia đã vì chúng ta mà sắp xếp mọi chuyện rồi, sáng ngày mai chúng ta sẽ từ cửa bên hông miếu đi vào. Ta thật lo lắng, khi hắn nhìn thấy Tử Tử sẽ có phản ứng như thế nào đây?”
“Chắc chắn bệ hạ sẽ đoán được nội tình ngay thôi!” Vô Tình cũng không nén được tò mò muốn thấy phản ứng của Dạ Mị vào ngày mai.
“Ta thật lo lắng không biết Tử Tử có thể thích ứng được sinh hoạt trong nội cung không nữa?” nghĩ tới đây Miên Miên không khỏi cảm thán trong lòng.
“Nương nương, người đừng quá lo lắng. Tử Tử rất kiên cường lại thông minh, trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ cùng trang lứa khác, cũng rất hiểu chuyện, A Tình chưa từng thấy hài tử nào thông minh như vậy. Kiếp này nương nương có thể cùng Tử Tử tình thân không rời A Tình rất mừng cho người!”
“Nha đầu ngốc, ngươi nói cái gì đó? Đợi mọi chuyện qua đi ta nhất định sẽ tìm cho ngươi một người chồng tốt, để cho ngươi sinh ra một tiểu hài tử đáng yêu thông minh như vậy!” Miên Miên lôi kéo tay Vô Tình nói.
“Vô Tình không cần, ta đã nói cuộc đời này chỉ theo mình nương nương, người đừng bức bách A Tình rời xa người!” Vô Tình kiên định nói, nàng nhất định sẽ không rời xa Miên Miên cùng Tử Tử.
"Nha đầu ngốc..." Miên Miên không khỏi thở dài, nàng thật sự không biết nên nói gì với nàng ta nữa đây.
“Được rồi nương nương, người cũng đừng suy nghĩ nhiều mà mệt người. Sáng ngày mai còn phải đưa Tử Tử đi, Vô Tình hy vọng người sẽ sớm hoàn thành việc báo thù để có thể có được một cuộc sống vui vẻ. Tử Tử từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm của cha, bây giờ nên cho hắn hưởng thụ hạnh phúc gia đình a!”
Miên Miên nghe vậy hít một hơi dài rồi đứng dậy, trong lòng không khỏi hân hoan, “Chúng ta rốt cuộc cũng gặp lại nhau rồi!”
"Bệ hạ..." thân hình cao lớn của Dạ Mị dưới gốc cây anh đào được ánh trăng kéo dài trên đất tăng thêm phần thê lương, Đức công công không khỏi đau xót kêu lên.
Dạ Mị hơi giật mình cười cay đắng, “Đây chính là nơi lần đầu tiên ta gặp nàng!”
“Bệ hạ, Ngất phi đã mất rồi!” A Đức nhịn không được nói khẽ, bệ hạ tới đây không biết đã bao nhiêu lần rồi, lần nào hắn cũng thấy người im lặng nhớ tới Ngất phi mấy canh giờ liền.
“Sao trẫm lại không nhớ chứ, thế nhưng trẫm căn bản không thể tin được, trẫm vẫn luôn cảm thấy nàng chưa bao giờ rời xa trẫm!” nhắc tới Miên Miên nội tâm Dạ Mị không khỏi xót xa, thanh âm trở nên buồn bã tang thương.
Đức công công thấy vậy liền đi đến cạnh nói nhỏ: “Bệ hạ, đây là lần đầu tiên nô tài thấy người thương nhớ một nữ nhân như vậy, Ngất phi trên trời có linh thiêng nhất định sẽ rất cảm động, nhưng là bệ hạ, Ngất phi thật sự đã chết rồi, người tội gì phải hành hạ mình như vậy?” A Đức thở dài lần nữa nhắc nhở.
“Không, nàng sẽ không cảm động, cũng sẽ không thể vui vẻ bởi vì trẫm biết nàng rất tức giận, giận trẫm không thể bảo hộ nàng, giận trẫm không thể cứu nàng và hài tử, nếu không thì sao năm năm qua nàng không hề xuất hiện trong giấc mộng của trẫm?” nói đến đây Dạ Mị giống như bao nam tử thất tình khác, khổ sở đau đớn khiến người ta thương tâm không thôi.
"Bệ hạ..." Năm năm rồi, đã năm năm rồi mà bệ hạ vẫn không thể nào quên được người, Ngất phi người ở trên trời có linh thiêng thì làm ơn hãy hiển linh để cho bệ hạ thấy người một lần, xin đừng tra tấn người nữa!
“Ngươi xem, hoa anh đào này nhanh nở mà cũng tàn nhanh cũng giống như nàng, đến bất ngờ rồi ra đi vội vã!” Dạ Mị trôi theo cảm xúc nhớ thương nàng nói, năm năm nay hắn vẫn không ngừng tự hỏi tại sao lại quan tâm nàng đến vậy? Nàng chẳng qua chỉ xuất hiện trong cuộc đời hắn vài tháng ngắn ngủi nhưng vì cớ gì hắn lại thấy nàng rất quen thuộc? Loại tình cảm không có lối thoát này khiến hắn cảm thấy thật kỳ lạ.
“Bệ hạ, còn ba ngày nữa là sinh nhật tiểu công chúa rồi, nàng rất muốn gặp người nha!” A Đức vội nói sang truyện khác tránh để Dạ Mị thương tâm quá.
Dạ Mị nghe vậy chỉ hỏi, “Bệnh tình của Thái hậu có khá hơn chút nào không?”
“Hồi bẩm bệ hạ, Vương ngự y nói Thái hậu tựa hồ như suy nghĩ quá nhiều mà rầu rĩ không vui, tâm bệnh này là có nguyên căn từ việc Thái hậu muốn Đổng phi lên ngôi Hậu rồi sinh cho Thụy Tuyết quốc một thái tử kế nghiệp!” nói rồi thận trọng nhìn Dạ Mị.
“Hừ, nàng ta như vậy mà muốn ngồi lên vị trí Xà hậu sao?” Dạ Mị khẩu khí châm chọc nói, nếu không phải năm năm trước vì nhớ thương Miên Miên quá độ mà hắn uống say thì hắn đời nào đụng đến nàng ta như vậy thì nhất phẩm nàng ta cũng đừng mơ với được chứ đừng nói chuyện sinh con. Hắn biết rõ hài tử vô tội nhưng là hắn cũng không hiểu tại sao đối với đứa con gái này lại không hề có chút tình thương yêu.
“Bệ hạ, hiện tại trong cung đã có lời đồn nói là sinh nhật tới đây của tiểu công chúa chính là thời điểm người lập Đổng phi làm Hậu!” A Đức thận trọng nói.
“Những năm gần đây nàng ta cũng đã hy sinh rất nhiều nhưng là trẫm cũng không thể thích nàng ta. Mặc dù trẫm cũng có chút cảm động về tình mẫu tử của nàng ta với Tư nhi, dụng tâm chăm sóc Thái hậu cũng rất tốt, chỉ là… trẫm không có ý định lập Hậu!” nói rồi thở dài, “Thời điểm trẫm đăng cơ cũng đã từng nói, trừ khi trẫm gặp được người mình yêu thích bằng không nhất định không lập Hậu. Lập Hậu cũng không khác gì nam nhân cưới vợ, lấy vợ nghĩa là phải đời đời yêu thương người ấy, cả đời không ly khai, mà các nàng ấy với ta chỉ là thiếp mà thôi!”
“Vậy bệ hạ sẽ không lập Hậu sao?” A Đức nhíu mày hỏi, chuyện này phải giải quyết như thế nào đây? Nếu ba ngày sau mà bệ hạ không lập Hậu thì nhất định Thái hậu sẽ đại náo nội cung mất, mà Thái hậu cũng không phải vừa, bọn nô tài như hắn nên làm thế nào bây giờ? Thật sự đáng lo a!
“Trừ khi trẫm gặp được người khiến cho trẫm muốn lập Hậu nếu không thì thà thiếu chứ không lập ẩu!” Dạ Mị cương quyết nói, trước đó hắn chính là cảm thấy Nghi phi chính là phi tử hắn yêu thương nhất, xứng đáng làm Hậu nhất nhưng là vì sao nữ nhân ngốc kia lại xuất hiện, khiến hắn quên hẳn cả Nghi phi mà si mê nàng, chẳng lẽ hắn cũng giống như bao nam nhân khác có mới nới cũ sao? Nhưng là nếu vậy thì việc hắn năm năm trời nhớ thương một người phải giải thích làm sao đây? Hắn luôn có cảm giác việc gặp được nàng chính là duyên trời định, giống như cả hai đã biết nhau từ kiếp trước nên mới có thể khiến hắn kiếp này không thể quên nàng.
“Bệ hạ, có cần trấn an Thái hậu trước hay không?” Đức công công đổ mồ hôi, dù sao cũng không thể lừa gạt Thái hậu a, mất đầu như chơi chứ không đùa đâu.
“Vì sao phải trấn an, từ đầu đến cuối trẫm chưa từng nói muốn lập Hâu, đó là mẫu hậu tự mình nghĩ vậy, nàng ưa thích ai là chuyện của nàng nhưng cuối cùng vẫn là quyết định của trẫm. Ngươi không cần nói gì cho Thái hậu hết!” Dạ Mị nói như ra lệnh, hắn xưa nay ghét nhất là ai đó uy hiếp mình.
“Nô tài tuân lệnh!” Đức công công vội cúi người nói mà không khỏi lo lắng trong lòng, sinh nhật tiểu công chúa lần này chắc sẽ náo loạn mất thôi, aiiii!
“Đúng rồi, nghe nói gần đây Tư nhi không có đi học?” Dạ Mị đột ngột chuyển hướng hỏi.
“Tiểu công chúa mấy ngày trước chơi đùa bị thương nhẹ cho nên nghỉ không đi học ạ!” Đức công công vội vàng giải thích, kỳ thực hắn không dám nói cho Dạ Mị biết tiểu công chúa tình tình độc ác thật khiến người người khiếp sợ. Tất cả mọi chuyện mặc dù là do Thái hậu cùng Đổng phi bao che cho tiểu công chúa làm bậy nhưng hắn thật sự không muốn thấy Thái hậu cùng bệ hạ bất hòa, chỉ mong tiểu công chúa lớn lên sẽ hiểu được mà thay đổi thôi!
“Ngày mai trẫm lên miếu thắp nhang sẽ ở lại một ngày, ngươi nói Đổng phi không cần phải đi theo!” Dạ Mị khoát tay nói. Mấy năm trước Thái hậu rất bất mãn việc hắn đi miếu, còn nói hai nữ nhân đó không xứng đáng để hắn cầu phúc nhưng hắn khăng khăng cố chấp muốn đi nên đành phải nhượng bộ để Đổng phi theo cùng nói là để cho hai người có cơ hội gia tăng cảm tình nhưng thực chất chính là theo dõi hắn mà thôi.
“Nô tài sẽ đi bẩm báo Đổng phi nương nương ngay!” Đức công công nói rồi hành lễ quay đi.
Gió nhẹ thổi qua, ánh trăng vẫn như trước mông lung xa với, hương hoa thỉnh thoảng theo gió đưa tới, Dạ Mị hít sâu một hơi rồi nhìn lên trời cao, “Miên Miên, nàng có phải là yêu tinh không? Vì sao nàng đã ra đi năm năm rồi mà trẫm vẫn như cũ không thể quên được nàng? Nàng cùng trẫm rốt cuộc là có duyên không?” nói rồi lặng lẽ thở dài, không gian im ắng không một tiếng động….
--- ------
“Tử Tử, ma ma nói nãy giờ ngươi có nhớ kỹ không?” Miên Miên nhìn Tử Tử qua gương hỏi.
“Nhớ rõ ạ, không được nhận thức Tuyết thúc thúc để tránh mang phiền phúc tới cho thúc ấy!” Tử Tử nhanh nhẹn nói.
Miên Miên thấy hắn hiểu rõ mọi chuyện thì cười sủng nịch nói: “Tử Tử thật thông minh a!”
“Được rồi, người đừng khen ta nữa. Ta biết Tuyết thúc thúc rất quan trọng đối với người, cũng biết Tuyết thúc thúc là ân nhân cứu mạng của chúng ta. Người yên tâm, Tử Tử chắc chắn sẽ không để liên lụy thúc ấy!” nói rồi nháy mắt cười cười với nàng, diễn kịch là nghề của hắn a!
“Mẹ, ngươi nói lão cha sẽ nhận ta sao? Ngày mai ta gặp mà hắn không nhận ra ta thì làm sao bây giờ?” nói rồi ở bên cạnh nhìn qua Miên Miên có chút lo lắng hỏi. Chuẩn bị lâu như vậy vạn nhất hắn không nhận chẳng phải mất thể diện lắm hay sao?
“Sẽ nhận ra!” Miên Miên tự tin nói, phụ tử hắn một lớn một nhỏ lớn lên giống nhau như đúc, nàng có cảm giác là Dạ Mị nhất định sẽ nhận ra, huống chi Tử Tử cùng đôi mắt màu tím mê hoặc kia so với hắn thì chẳng khác một ly, chỉ có thể là người trong hoàng tộc mới có được màu mắt ấy.
“Mẹ, lão cha có nhiều nữ nhân như vậy nếu chúng ta trở về, người thật sự không thương tâm sao?” Tử Tử tuy tuổi còn nhỏ nhưng đối với mọi chuyện lại rất già dặn, hắn lo lắng nhìn Miên Miên hỏi.
“Sẽ không, bởi vì Tử Tử sẽ đứng về phía ma ma mà, đúng không?” Miên Miên nhìn hắn ôn nhu cười nói.
Tử Tử nghe nàng hỏi lập tức vỗ ngực nói: “Mẹ, người yên tâm, Tử Tử sẽ không vứt bỏ người. Tử Tử đã từng nói sẽ chiếu cố người cả đời, A Tình nói người những năm nay rất khổ tâm, Tử Tử rất đau lòng bất quá người yên tâm, bây giờ người đã có Tử Tử, về sau tuyệt đối không cho phép người khác khi dễ người!” lần đầu tiên hắn xuất ra khí thế nam nhi đầy quyết tâm nói.
Miên Miên sống mũi hơi cay đem hắn ôm vào lòng, “Tử Tử, thực xin lỗi, là ma ma không tốt khiến ngươi sớm phải cực khổ như vậy!”
Nghe nàng tự trách, Tử Tử từ trong lòng đột nhiên vươn tay chậm rãi lau đi nước mắt trên mặt nàng, ánh mắt thâm tình nhìn nàng nói: “Nữ nhân, ngươi không cần tự trách mình, ta không tốt với ngươi thì tốt với ai đâu này, nữ nhân ngây ngốc!” nói rồi thò bàn tay nhỏ vuốt vuốt sống mũi nàng bộ dáng giống với Dạ Mị như đúc.
Miên Miên ngừng khóc nhìn phiên bản thu nhỏ của Dạ Mị trước mắt không khỏi nhíu mày: “Ngươi còn muốn làm nam nhân? Cả một cọng lông cong không có kia kìa! Còn nữa, ngươi với hắn sao lại giống nhau đến thế cơ chứ?!” chẳng lẽ cái này là cha nào con nấy, vì cái gì động tác của tiểu tử này lại giống hắn đến vậy, đến cả khấu khí trêu người cũng không sai biệt lắm.
“Mẹ, là nam nhân của người không chỉ dựa vào chim con a, ta có đầu óc, đi theo đại gia ta nhất định sẽ khiến cho người được ăn sung mặc sướng, cuộc sống nhàn hạ, đại gia ta mỗi ngày đều thương ngươi được không?” Tử Tử vội thi triển toàn bộ kinh nghiệm học được từ những lần lén đi kỹ viện ra áp dụng.
Miên Miên nghe hắn tự sướng không khỏi phì cười: “Ngươi nhìn ngươi với Lô thúc thúc học được cái gì thế này?” nói rồi bất đắc dĩ lắc đầu mấy cái.
Thấy nàng cười, Tử Tử lôi kéo tay nàng rất nghiêm túc nói: “Mẹ, người phải kiên cường a, về sau không cho phép khóc nữa. A Tình cô cô nói trước kia người là một cô nương vui vẻ rất thích cười, bởi vì thương tâm mà thành ra thế này. Có Tử Tử ở đây nhất định sẽ diệt trừ hết người xấu, cho nên người hứa với Tử Tử sẽ thường xuyên cười giống như ngày trước được không?”
“Tốt, ma ma đáp ứng ngươi, đợi mọi chuyện qua đi ma ma nhất định sẽ đem ngươi rời xa mảnh đất thị phi nay du sơn ngoại thủy, chịu không?” Miên Miên giữ lấy gương mặt nhỏ nhắn của hắn cười nói.
“Được, một lời đã định!” Tử Tử vội đáp, ngón tay nhỏ giơ ra ngoắc tay cùng nàng.
--- ------Hai canh giờ sau---- -----
“Hắn đã ngủ chưa?” Miên Miên ngồi trên ghế ở phòng ngoài nhỏ giọng hỏi.
Vô Tình đi đến ngồi xuống bên cạnh nàng gật gật đầu nói: “Đã ngủ!”
“A Tình, ta có chút khẩn trương không biết ta làm thế này đến tột cùng là đúng hay sai đây?” Miên Miên lo lắng nhìn Vô Tình, hi vọng nàng ta có thể cho nàng một đáp án đúng đắn,
Vô Tình nghe nàng nói chỉ mỉm cười: “Nương nương, lựa chọn thì cũng đã lựa chọn rồi, cho dù bây giờ người buông tha thù hận nhưng ngươi có thể buông bỏ bệ hạ sao? Bệ hạ năm năm nay như thế nào ta tin chắc người cũng đã biết rõ, người thật sự không quan tâm việc Ngải Vân cùng bệ hạ ở chung một chỗ sao?” Vô Tình nhíu mày khó chịu, kỳ thực nàng biết rõ Miên Miên chỉ là muốn nàng cho nàng ấy một lý do để tiến lên mà thôi!
“Năm năm rồi, ta không biết khi chúng ta gặp lại sẽ như thế nào nữa. Ta cũng không biết hắn có thay đổi chưa, ta cũng không biết liệu mình có thể tiếp tục yêu được nữa hay không?” nói rồi thở dài, “Ngày trước ta bỏ xuống chán ghét mà tiếp nhận hắn, ai biết hạnh phúc lại ngắn ngủi đến như vậy đâu!” nghĩ tới đây nội tâm nàng không khỏi đau đớn khó chịu.
“Nương nương, người không cần khổ sở. Con người sống luôn phải đối mặt với những khó khăn trắc trở, như người đấy thôi, người đã có thể xuyên qua mà tới đây chứng tỏ người cùng nơi đây có duyên nợ. Ta tin tưởng bệ hạ là người đáng để người phó thác cả đời này cho hắn. Còn nữa, Đổng phi kia lòng dạ độc ác, nếu người để nàng ta ở cùng bệ hạ thì sớm muộn Thụy Tuyết quốc này cũng bị hủy trong tay nàng ta, dã tâm của nàng ta chưa thể nói trước được, có ai biết liệu sau khi làm Hậu rồi nàng ta có muốn hay không cướp đoạt đất nước này?” Vô Tình nói gấp.
Miên Miên nghe vậy không khỏi tức giận nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không để nàng gây họa cho dân chúng. Ta muốn nàng ta phải trả giá cho những gì nàng ta đã gây ra. Đúng rồi, Tuyết vương gia đã vì chúng ta mà sắp xếp mọi chuyện rồi, sáng ngày mai chúng ta sẽ từ cửa bên hông miếu đi vào. Ta thật lo lắng, khi hắn nhìn thấy Tử Tử sẽ có phản ứng như thế nào đây?”
“Chắc chắn bệ hạ sẽ đoán được nội tình ngay thôi!” Vô Tình cũng không nén được tò mò muốn thấy phản ứng của Dạ Mị vào ngày mai.
“Ta thật lo lắng không biết Tử Tử có thể thích ứng được sinh hoạt trong nội cung không nữa?” nghĩ tới đây Miên Miên không khỏi cảm thán trong lòng.
“Nương nương, người đừng quá lo lắng. Tử Tử rất kiên cường lại thông minh, trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ cùng trang lứa khác, cũng rất hiểu chuyện, A Tình chưa từng thấy hài tử nào thông minh như vậy. Kiếp này nương nương có thể cùng Tử Tử tình thân không rời A Tình rất mừng cho người!”
“Nha đầu ngốc, ngươi nói cái gì đó? Đợi mọi chuyện qua đi ta nhất định sẽ tìm cho ngươi một người chồng tốt, để cho ngươi sinh ra một tiểu hài tử đáng yêu thông minh như vậy!” Miên Miên lôi kéo tay Vô Tình nói.
“Vô Tình không cần, ta đã nói cuộc đời này chỉ theo mình nương nương, người đừng bức bách A Tình rời xa người!” Vô Tình kiên định nói, nàng nhất định sẽ không rời xa Miên Miên cùng Tử Tử.
"Nha đầu ngốc..." Miên Miên không khỏi thở dài, nàng thật sự không biết nên nói gì với nàng ta nữa đây.
“Được rồi nương nương, người cũng đừng suy nghĩ nhiều mà mệt người. Sáng ngày mai còn phải đưa Tử Tử đi, Vô Tình hy vọng người sẽ sớm hoàn thành việc báo thù để có thể có được một cuộc sống vui vẻ. Tử Tử từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm của cha, bây giờ nên cho hắn hưởng thụ hạnh phúc gia đình a!”
Miên Miên nghe vậy hít một hơi dài rồi đứng dậy, trong lòng không khỏi hân hoan, “Chúng ta rốt cuộc cũng gặp lại nhau rồi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook