Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi
-
Chương 76: Nàng muốn trốn đi
"Nương nương..." Vô Tình vội vàng đỡ Miên Miên lo lắng kêu lên.
Miên Miên vẫn chưa hết sững sờ, cặp mắt nhìn về phía xa xăm có chút hốt hoảng. Trong vô thức nàng đưa tay sờ lên bụng mình, nàng có thai rồi sao? Trong bụng nàng đã có tiểu mãng xà rồi?
"Nương nương, đây chính là đại hỷ a!” Vương ngự y vì quá vui sướng mà bộ râu không ngừng rung rinh mỗi khi ông ta cười lớn.
Miên Miên nghe ông ta nói vậy không tự chủ được nhìn lại rồi nắm lấy vạt áo ông ta lớn tiếng nói: “Ngươi gạt ta, ngươi gạt ta…như thế nào lại có thể nhanh như vậy được… chẳng phải hơn một tháng mới biết được hay sao? Như thế nào lại có thể, chẳng lẽ cái kia của đại mãng xà ngồi hỏa tiễn sao?” Miên Miên kêu lên, nàng căn bản không thể nào chấp nhận được sự thật này.
"Nương nương..." Vô Tình thấy vậy có chút khó hiểu, đây chẳng phải là chuyện tốt sao, như thế nào nàng ta lại kích động như vậy? Vô Tình vội vàng đi tới tách tay nàng ra khỏi Vương ngự y trấn an: “Nương nương bình tĩnh, bình tĩnh…”
Vương ngự y không vì nàng kích động la lớn mà phật lòng, chỉ cười cười nhìn nàng nói: "Nương nương, chuyện này chắc người chưa hiểu rõ, chỉ cần cơ thể người khỏe mạnh lại tới kỳ trứng thì chỉ cần vài ngày là có thể chẩn đoán ra rồi!”
Cơ thể khỏe mạnh? Trứng kỳ tới? Miên Miên không khỏi rùng mình, nhất định là do thứ thuốc thập toàn đại bổ kia hại nàng rồi, ô ô, nàng mới không muốn xui xẻo như vậy đâu, cái này so với hỏa tiễn chẳng phải còn muốn nhanh hơn sao?
"Nương nương, hiện tại tiểu hài tử hết thảy đều phát triển bình thường, ngài yên tâm chờ tới ngày lâm bồn a!” Vương ngự y vuốt râu cười nói.
Miên Miên nghe vậy ngây ngốc nhìn hắn hỏi: “Vương ngự y nói vậy chẳng lẽ ba bốn ngày sau ta sẽ sinh sao?
“Đương nhiên không phải thế ạ, người sẽ mang thai ba tháng, ba tháng sau liền sẽ hạ sinh trứng tiểu thái tử!”
"Trứng?"
“Đúng vậy thưa nương nương, trứng sinh ra còn cần được người ấp ủ chừng một tháng thì tiểu thái tử có thể xuất thế rồi!” Vương ngự y cười lớn giải thích cho nàng.
"Cái gì? Ấp trứng? Giống như gà mái ấp trứng á?" Miên Miên cả người run rẩy hỏi.
“Đúng vậy, lúc đó thì mỗi ngày nương nương phải ấp tiểu thái tử trong ngực cho đến khi người đủ năng lực phá vỏ ra!”
Miên Miên nghe vậy thật muốn té xỉu mà, trong bụng nàng không phải là rắn mà là trứng rắn, hạ sinh xong nàng còn phải ấp trứng? Trời ạ, nàng là người a, nàng không muốn như gà mái ấp trứng đâu!
“Vậy vương ngự y, cái đuôi kia bao giờ sẽ biến mất?” Vô Tình vội xen vào hỏi.
"A, cái này không cần phải lo lắng, mang thai giai đoạn đầu đều giống như vậy, vài ngày sau sẽ tự khôi phục lại thôi!” nói rồi nhìn về phía Miên Miên hỏi: “Nương nương, nếu không còn việc gì nữa thì thần xin cáo lui về viết đơn thuốc cho người!” Vương ngự y lúc này chỉ muốn nhanh chóng thông báo tin vui này thôi.
Miên Miên khoát khoát tay lão ta liền cúi người hành lễ rồi lui ra, tình hình này xem ra lão nên đến báo cho bệ hạ trước rồi, đây chính là đại hỷ, là chuyện tốt lành a!
“Các ngươi lui xuống đi nấu cho nương nương chút cháo thanh đạm rồi đưa tới đây!” Vô Tình quay người dặn dò bọn cung nữ thái giám xung quanh.
“Vâng!” bọn cung nữ, thái giám vui vẻ lui xuống, nương nương của bọn chúng có thai, đây chính là hoàng tử đầu tiên của Thụy Tuyết quốc, sắp tới nương nương nhất định sẽ được sủng ái, cuộc sống tươi đẹp của bọn chúng dĩ nhiên cũng sắp tới rồi.
“Nương nương, người không vui sao?” Vô Tình đưa nàng chén nước hỏi.
Miên Miên uể oải nhìn nàng ta nói: “Ngươi nói, đại mãng xà quá lợi hại hay là bản thân ta dễ mang thai đi? Chỉ mới có mấy đêm thôi mà sao lại đã có rồi? Sao ta có cảm giác như…chíu… một phát liền mang thai quá?” nói rồi không khỏi nghĩ tới những nhân vật nam chính trên TV ngoài ý có tình một đêm vỡi nữ nhân vật chính, thế là có thai!
"Nương nương, đây chắc là nhân duyên trời ban đấy ạ, người xem, những nương nương khác muốn còn không được đấy ạ!” Vô Tình vội vã trấn an nàng.
“Ta tình nguyện không có…” nói rồi bày tỏ bộ dáng vạn phần khó chịu, cũng không thèm quản tới cái đuôi rắn nữa.
--- ------
"Thi Hàm, nàng có khá hơn chút nào không?” Dạ Mị ngồi bên giường nắm tay Nghi phi ân cần hỏi.
“Thiếp không có việc gì, đã để bệ hạ lo lắng rồi!” Nghi phi ngồi trên giường mỉm cười nói.
“Không có việc gì là tốt rồi, lần sau không thoải mái nhất định phải truyền ngự y, trẫm đã lo lắng suốt cả đêm qua, không có việc gì là tốt rồi!” Dạ Mị vẻ mặt lo lắng nói.
"Bệ hạ..." Nghi phi nghe hắn nói mà cảm động đến muốn khóc, nàng biết rõ là hắn rất yêu nàng mà.
“Tỷ tỷ, bệ hạ rất yêu thương tỷ tỷ a!” Nhu phi ngồi một bên bày ra bộ dáng hâm mộ nhưng là nội tâm nàng ta sớm đã ghen đến mờ mắt rồi.
“Như thế nào? Trẫm không làm Nhu phi đau lòng đó chứ?” Dạ Mị nhìn nàng ra nở nụ cười.
Nhu phi thấy thế mặt thoáng đỏ, một nam nhân tuấn mỹ như hắn thì làm sao không khiến nàng động tâm cho được đây.
“Bệ hạ, muội muội bị ngươi chọc cho đỏ mặt rồi, có thời gian ngươi nên quan tâm tới muội muội hơn một chút!” Nghi phi ôn nhu nói.
Nhu phi nghe vậy má càng thêm đỏ, ánh mắt cảm kích hướng tới Nhu phi, hôm nay nàng ta nói chuyện cũng coi là xuôi tai đi!
“Được, trẫm nhất định sẽ hảo hảo cưng chiều Nhu phi!” nói rồi nhìn Nhu phi hàm ý sâu xa.
"Bệ hạ, Vương ngự y cầu kiến" Đức Công công cúi người đi vào nói.
Dạ Mị gật gật đầu, xem ra, Vương ngự y nhất định đã tìm ra được thuốc tốt cho bệnh tình của Nghi phi rồi.
“Tỷ tỷ, vương ngự y chắc chắn là mang đơn thuốc mới cho người rồi!” Nhu phi ôn nhu nói, Nghi nghe vậy chỉ cười nhạt.
"Vi thần tham kiến bệ hạ, nương nương, bệ hạ Vĩnh Phúc!" Vương ngự y quỳ xuống thỉnh an.
"Đứng lên đi!"
“Tạ bệ hạ! " Vương ngự y chậm rãi đứng dậy tạ ơn.
“Như thế nào rồi, có phải ngươi đã nghiên cứu ra thuốc mới cho Nghi phi rồi?” Dạ Mị mỉm cười nhìn hắn.
“Hồi bẩm bệ hạ, thuốc bổ cho Nghi phi thì chưa có nhưng là thần mang tới một tin đại hỷ khác ạ!” Vương ngự y cúi người nói.
“Hử? Nói như vậy thật khiến trẫm tò mò đó Vương ngự y!” Dạ Mị cười cười mà bên cạnh hắn Nghi phi cùng Nhu phi cũng cười theo.
“Vi thần mới từ Tử Vân các đến đây, một canh giờ trước cung nữ báo Ngất phi nương nương thân thể không khỏe, ói không ngừng!”
"Cái gì?" Dạ Mị nghe thế lập tức đứng phắt dậy lo lắng không thôi, thái độ này của hắn khiến Nghi phi đau nhói, hắn lo lắng cho nàng ta dường như còn nhiều hơn so với lo lắng cho nàng!
“Bệ hạ không cần lo lắng, vi thần đã bắt mạch cho nương nương rồi, nương nương không có việc gì, mà là…"
"Mà là cái gì?" Dạ Mị nghe Miên Miên không khỏe liền đứng ngồi không yên.
“Chúc mừng bệ hạ! Ngất phi nương nương là đã mang thai rồi ạ!” Vương ngự y mỉm cười cúi người nói.
“Sao cơ?” Toàn bộ những người có mặt đều ngạc nhiên đến sững người, nàng ta mang thai?
“Thật vậy sao?” Dạ Mị sững người vì kinh ngạc. Vương ngự y thấy vậy vội gật đầu xác nhận. Dạ Mị nhanh chóng rời đi, Đức công công cùng Vương ngự y vội vã theo sau. Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
“Bệ hạ…” Nghi phi ở trong phòng kêu lớn, nhưng là Dạ Mị cũng không có quay lại nhìn.
Ánh mắt Nhu phi lóe lên tia sắc bén, nàng ta phân phó cho tất cả mọi người lui xuống chỉ để lại hai nha hoàn thiếp thân của nàng ta và Nghi phi. Nhu phi nhìn quanh rồi nói: “Tỷ tỷ, ngươi để vậy được sao? Bệ hạ giờ đây ngoài nữ nhân kia thì đã không còn có ngươi nữa rồi!”
Nghi phi đau đớn không thôi, mắt thấy Dạ Mị vì nàng ta không thoải mái mà lo lắng, vì nàng ta có thai mà vui sướng, nàng ta rốt cuộc hơn nàng ở điểm gì mà trong tâm trí hắn đã không còn chỗ cho nàng nữa rồi? Chẳng lẽ là vì nàng sắp chết sao?
“Tỷ tỷ còn muốn làm như không biết sao? Bệ hạ vừa nãy đối với ngươi ôn nhu biết mấy vậy mà bây giờ đã chạy vội đến bên nữ nhân kia rồi, chẳng lẽ người muốn trước khi chết đánh mất đi tình yêu của bệ hạ sao?” Nhu phi ở bên không ngừng khích tướng nàng.
“Miên Miễn không giống nữ hài tử có tâm cơ…” Nghi phi có chút do dự, nàng đâu phải là không hiểu Miên Miên đơn thuần như thế nào chứ, có lẽ, bệ hạ thích chính là sự đơn thuần của nàng ta?
"Không giống? Nếu nàng ta không có tâm cơ thì sao trong thời gian ngắn như vậy có thể khiến cho bệ hạ lo lắng, nhớ thương nàng ta đến vậy? Bệ hạ đã từng nói chỉ có người mới có tư cách mang thai tiểu thái tử, vì sao lúc này nàng ta lại mang thai đâu? Tỷ tỷ, người còn muốn hồ đồ tới bao giờ?” Nhu phi lạnh lùng nói, Ngất phi này không thể không diệt trừ được, nàng ta đã mang thai rồi hạ sinh thái tử thì ghế hậy kia còn tới lượt nàng nữa sao?
"Ngươi muốn như thế nào?" m thanh Nghi phi đột ngột trở nên lạnh lùng.
Nhu phi thấy nàng ta như vậy thì chỉ cười lạnh nói: “Chỉ cần tỷ tỷ muốn, muội muội cam đoan không quá nửa tháng không những sẽ khiến nàng ta sảy thai mà ngay bản thân nàng ta cũng sẽ phải biến mất trên cõi đời này!” nói rồi ánh mắt lộ ra tia ngoan độc.
"Tốt, ta muốn nàng ta cùng hài tử biến mất, ngay lập tức!" Nghi phi ánh mắt ngoan độc không kém Nhu phi lúc này lạnh lùng đứng dậy nói.
Miên Miên vẫn chưa hết sững sờ, cặp mắt nhìn về phía xa xăm có chút hốt hoảng. Trong vô thức nàng đưa tay sờ lên bụng mình, nàng có thai rồi sao? Trong bụng nàng đã có tiểu mãng xà rồi?
"Nương nương, đây chính là đại hỷ a!” Vương ngự y vì quá vui sướng mà bộ râu không ngừng rung rinh mỗi khi ông ta cười lớn.
Miên Miên nghe ông ta nói vậy không tự chủ được nhìn lại rồi nắm lấy vạt áo ông ta lớn tiếng nói: “Ngươi gạt ta, ngươi gạt ta…như thế nào lại có thể nhanh như vậy được… chẳng phải hơn một tháng mới biết được hay sao? Như thế nào lại có thể, chẳng lẽ cái kia của đại mãng xà ngồi hỏa tiễn sao?” Miên Miên kêu lên, nàng căn bản không thể nào chấp nhận được sự thật này.
"Nương nương..." Vô Tình thấy vậy có chút khó hiểu, đây chẳng phải là chuyện tốt sao, như thế nào nàng ta lại kích động như vậy? Vô Tình vội vàng đi tới tách tay nàng ra khỏi Vương ngự y trấn an: “Nương nương bình tĩnh, bình tĩnh…”
Vương ngự y không vì nàng kích động la lớn mà phật lòng, chỉ cười cười nhìn nàng nói: "Nương nương, chuyện này chắc người chưa hiểu rõ, chỉ cần cơ thể người khỏe mạnh lại tới kỳ trứng thì chỉ cần vài ngày là có thể chẩn đoán ra rồi!”
Cơ thể khỏe mạnh? Trứng kỳ tới? Miên Miên không khỏi rùng mình, nhất định là do thứ thuốc thập toàn đại bổ kia hại nàng rồi, ô ô, nàng mới không muốn xui xẻo như vậy đâu, cái này so với hỏa tiễn chẳng phải còn muốn nhanh hơn sao?
"Nương nương, hiện tại tiểu hài tử hết thảy đều phát triển bình thường, ngài yên tâm chờ tới ngày lâm bồn a!” Vương ngự y vuốt râu cười nói.
Miên Miên nghe vậy ngây ngốc nhìn hắn hỏi: “Vương ngự y nói vậy chẳng lẽ ba bốn ngày sau ta sẽ sinh sao?
“Đương nhiên không phải thế ạ, người sẽ mang thai ba tháng, ba tháng sau liền sẽ hạ sinh trứng tiểu thái tử!”
"Trứng?"
“Đúng vậy thưa nương nương, trứng sinh ra còn cần được người ấp ủ chừng một tháng thì tiểu thái tử có thể xuất thế rồi!” Vương ngự y cười lớn giải thích cho nàng.
"Cái gì? Ấp trứng? Giống như gà mái ấp trứng á?" Miên Miên cả người run rẩy hỏi.
“Đúng vậy, lúc đó thì mỗi ngày nương nương phải ấp tiểu thái tử trong ngực cho đến khi người đủ năng lực phá vỏ ra!”
Miên Miên nghe vậy thật muốn té xỉu mà, trong bụng nàng không phải là rắn mà là trứng rắn, hạ sinh xong nàng còn phải ấp trứng? Trời ạ, nàng là người a, nàng không muốn như gà mái ấp trứng đâu!
“Vậy vương ngự y, cái đuôi kia bao giờ sẽ biến mất?” Vô Tình vội xen vào hỏi.
"A, cái này không cần phải lo lắng, mang thai giai đoạn đầu đều giống như vậy, vài ngày sau sẽ tự khôi phục lại thôi!” nói rồi nhìn về phía Miên Miên hỏi: “Nương nương, nếu không còn việc gì nữa thì thần xin cáo lui về viết đơn thuốc cho người!” Vương ngự y lúc này chỉ muốn nhanh chóng thông báo tin vui này thôi.
Miên Miên khoát khoát tay lão ta liền cúi người hành lễ rồi lui ra, tình hình này xem ra lão nên đến báo cho bệ hạ trước rồi, đây chính là đại hỷ, là chuyện tốt lành a!
“Các ngươi lui xuống đi nấu cho nương nương chút cháo thanh đạm rồi đưa tới đây!” Vô Tình quay người dặn dò bọn cung nữ thái giám xung quanh.
“Vâng!” bọn cung nữ, thái giám vui vẻ lui xuống, nương nương của bọn chúng có thai, đây chính là hoàng tử đầu tiên của Thụy Tuyết quốc, sắp tới nương nương nhất định sẽ được sủng ái, cuộc sống tươi đẹp của bọn chúng dĩ nhiên cũng sắp tới rồi.
“Nương nương, người không vui sao?” Vô Tình đưa nàng chén nước hỏi.
Miên Miên uể oải nhìn nàng ta nói: “Ngươi nói, đại mãng xà quá lợi hại hay là bản thân ta dễ mang thai đi? Chỉ mới có mấy đêm thôi mà sao lại đã có rồi? Sao ta có cảm giác như…chíu… một phát liền mang thai quá?” nói rồi không khỏi nghĩ tới những nhân vật nam chính trên TV ngoài ý có tình một đêm vỡi nữ nhân vật chính, thế là có thai!
"Nương nương, đây chắc là nhân duyên trời ban đấy ạ, người xem, những nương nương khác muốn còn không được đấy ạ!” Vô Tình vội vã trấn an nàng.
“Ta tình nguyện không có…” nói rồi bày tỏ bộ dáng vạn phần khó chịu, cũng không thèm quản tới cái đuôi rắn nữa.
--- ------
"Thi Hàm, nàng có khá hơn chút nào không?” Dạ Mị ngồi bên giường nắm tay Nghi phi ân cần hỏi.
“Thiếp không có việc gì, đã để bệ hạ lo lắng rồi!” Nghi phi ngồi trên giường mỉm cười nói.
“Không có việc gì là tốt rồi, lần sau không thoải mái nhất định phải truyền ngự y, trẫm đã lo lắng suốt cả đêm qua, không có việc gì là tốt rồi!” Dạ Mị vẻ mặt lo lắng nói.
"Bệ hạ..." Nghi phi nghe hắn nói mà cảm động đến muốn khóc, nàng biết rõ là hắn rất yêu nàng mà.
“Tỷ tỷ, bệ hạ rất yêu thương tỷ tỷ a!” Nhu phi ngồi một bên bày ra bộ dáng hâm mộ nhưng là nội tâm nàng ta sớm đã ghen đến mờ mắt rồi.
“Như thế nào? Trẫm không làm Nhu phi đau lòng đó chứ?” Dạ Mị nhìn nàng ra nở nụ cười.
Nhu phi thấy thế mặt thoáng đỏ, một nam nhân tuấn mỹ như hắn thì làm sao không khiến nàng động tâm cho được đây.
“Bệ hạ, muội muội bị ngươi chọc cho đỏ mặt rồi, có thời gian ngươi nên quan tâm tới muội muội hơn một chút!” Nghi phi ôn nhu nói.
Nhu phi nghe vậy má càng thêm đỏ, ánh mắt cảm kích hướng tới Nhu phi, hôm nay nàng ta nói chuyện cũng coi là xuôi tai đi!
“Được, trẫm nhất định sẽ hảo hảo cưng chiều Nhu phi!” nói rồi nhìn Nhu phi hàm ý sâu xa.
"Bệ hạ, Vương ngự y cầu kiến" Đức Công công cúi người đi vào nói.
Dạ Mị gật gật đầu, xem ra, Vương ngự y nhất định đã tìm ra được thuốc tốt cho bệnh tình của Nghi phi rồi.
“Tỷ tỷ, vương ngự y chắc chắn là mang đơn thuốc mới cho người rồi!” Nhu phi ôn nhu nói, Nghi nghe vậy chỉ cười nhạt.
"Vi thần tham kiến bệ hạ, nương nương, bệ hạ Vĩnh Phúc!" Vương ngự y quỳ xuống thỉnh an.
"Đứng lên đi!"
“Tạ bệ hạ! " Vương ngự y chậm rãi đứng dậy tạ ơn.
“Như thế nào rồi, có phải ngươi đã nghiên cứu ra thuốc mới cho Nghi phi rồi?” Dạ Mị mỉm cười nhìn hắn.
“Hồi bẩm bệ hạ, thuốc bổ cho Nghi phi thì chưa có nhưng là thần mang tới một tin đại hỷ khác ạ!” Vương ngự y cúi người nói.
“Hử? Nói như vậy thật khiến trẫm tò mò đó Vương ngự y!” Dạ Mị cười cười mà bên cạnh hắn Nghi phi cùng Nhu phi cũng cười theo.
“Vi thần mới từ Tử Vân các đến đây, một canh giờ trước cung nữ báo Ngất phi nương nương thân thể không khỏe, ói không ngừng!”
"Cái gì?" Dạ Mị nghe thế lập tức đứng phắt dậy lo lắng không thôi, thái độ này của hắn khiến Nghi phi đau nhói, hắn lo lắng cho nàng ta dường như còn nhiều hơn so với lo lắng cho nàng!
“Bệ hạ không cần lo lắng, vi thần đã bắt mạch cho nương nương rồi, nương nương không có việc gì, mà là…"
"Mà là cái gì?" Dạ Mị nghe Miên Miên không khỏe liền đứng ngồi không yên.
“Chúc mừng bệ hạ! Ngất phi nương nương là đã mang thai rồi ạ!” Vương ngự y mỉm cười cúi người nói.
“Sao cơ?” Toàn bộ những người có mặt đều ngạc nhiên đến sững người, nàng ta mang thai?
“Thật vậy sao?” Dạ Mị sững người vì kinh ngạc. Vương ngự y thấy vậy vội gật đầu xác nhận. Dạ Mị nhanh chóng rời đi, Đức công công cùng Vương ngự y vội vã theo sau. Trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại.
“Bệ hạ…” Nghi phi ở trong phòng kêu lớn, nhưng là Dạ Mị cũng không có quay lại nhìn.
Ánh mắt Nhu phi lóe lên tia sắc bén, nàng ta phân phó cho tất cả mọi người lui xuống chỉ để lại hai nha hoàn thiếp thân của nàng ta và Nghi phi. Nhu phi nhìn quanh rồi nói: “Tỷ tỷ, ngươi để vậy được sao? Bệ hạ giờ đây ngoài nữ nhân kia thì đã không còn có ngươi nữa rồi!”
Nghi phi đau đớn không thôi, mắt thấy Dạ Mị vì nàng ta không thoải mái mà lo lắng, vì nàng ta có thai mà vui sướng, nàng ta rốt cuộc hơn nàng ở điểm gì mà trong tâm trí hắn đã không còn chỗ cho nàng nữa rồi? Chẳng lẽ là vì nàng sắp chết sao?
“Tỷ tỷ còn muốn làm như không biết sao? Bệ hạ vừa nãy đối với ngươi ôn nhu biết mấy vậy mà bây giờ đã chạy vội đến bên nữ nhân kia rồi, chẳng lẽ người muốn trước khi chết đánh mất đi tình yêu của bệ hạ sao?” Nhu phi ở bên không ngừng khích tướng nàng.
“Miên Miễn không giống nữ hài tử có tâm cơ…” Nghi phi có chút do dự, nàng đâu phải là không hiểu Miên Miên đơn thuần như thế nào chứ, có lẽ, bệ hạ thích chính là sự đơn thuần của nàng ta?
"Không giống? Nếu nàng ta không có tâm cơ thì sao trong thời gian ngắn như vậy có thể khiến cho bệ hạ lo lắng, nhớ thương nàng ta đến vậy? Bệ hạ đã từng nói chỉ có người mới có tư cách mang thai tiểu thái tử, vì sao lúc này nàng ta lại mang thai đâu? Tỷ tỷ, người còn muốn hồ đồ tới bao giờ?” Nhu phi lạnh lùng nói, Ngất phi này không thể không diệt trừ được, nàng ta đã mang thai rồi hạ sinh thái tử thì ghế hậy kia còn tới lượt nàng nữa sao?
"Ngươi muốn như thế nào?" m thanh Nghi phi đột ngột trở nên lạnh lùng.
Nhu phi thấy nàng ta như vậy thì chỉ cười lạnh nói: “Chỉ cần tỷ tỷ muốn, muội muội cam đoan không quá nửa tháng không những sẽ khiến nàng ta sảy thai mà ngay bản thân nàng ta cũng sẽ phải biến mất trên cõi đời này!” nói rồi ánh mắt lộ ra tia ngoan độc.
"Tốt, ta muốn nàng ta cùng hài tử biến mất, ngay lập tức!" Nghi phi ánh mắt ngoan độc không kém Nhu phi lúc này lạnh lùng đứng dậy nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook