Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi
-
Chương 121: Đáy vực kinh hoàng 5
“Chủ tử, người thật sự muốn xuống dưới đó sao? Vực sâu vạn trượng này thật sự là không nhìn thấy đáy!” Thủ lĩnh của đám thị vệ do Dạ Phong phái đi cùng Ngải Vân nghi hoặc nhìn nàng ta hỏi.
Ngải Vân khóe miệng giương lên nụ cười lạnh, “Các ngươi yên tâm, ta tự có cách xuống!”, Ngải Vân đối với trí thông minh của mình vô cùng tự tin, rất nhanh chóng nàng ta đã làm ra được một con diều khổng lồ đủ để hai người có thể bám vào được.
“Thiếu gia, ngươi tại sao làm diều a? Con diều này có thể giúp chúng ta xuống đáy vực sao?” Linh Chi nhìn mười lão nhân đang bận rộn làm diều theo sự chỉ đạo của Ngải Vân có chút khó hiểu hỏi, được rồi, con diều này tuy rất lớn nhưng là nó thật sự có thể nâng người ta bay sao?
Sáu hộ vệ đi cùng đồng loạt nhìn về Ngải Vân, đúng là bọn chúng cũng đang mắc mắc điều này đấy.
Nhìn thấy cả đám mấy người vẻ khó hiểu pha lẫn tò mò nhìn mình, Ngải Vân chỉ cười cười không nói gì, tri thức của thế kỷ 21 bọn họ làm sao có thể tiếp thu a? Ngải Vân vốn là người thích chứng minh bằng hành động hơn là lời nói.
“Thiếu gia, người chắc chắn Sủng phi ở dưới đó sao?”Linh Chi nghi hoặc hỏi rồi ngần ngại đưa mắt nhìn xuống vách núi, nếu thật sự Nương nương có cách đi xuống thì sau này bọn họ phải làm sao lên được đây này? Chẳng lẽ lại bò lên?
“Ngươi yên tâm đi, trên thế giới này ngoại trừ ta ra thì có ai hiểu rõ nàng ta nữa chứ!” Ngải Vân cười lạnh nói, nàng ta tin chắc Miên Miên sẽ tới đây để tìm con trai mình, lòng dạ Miên Miên thế nào nàng ta còn lạ gì chứ, chưa nhìn thấy xác sao có thể bỏ cuộc được đây? Bất quá thì đáy vực này nhất định phải xuống, chưa nhìn thấy xác đám mẹ con Miên Miên thì nàng ta không thể nào an tâm được.
Đám người đi theo thấy Ngải Vân nói vậy cũng không hỏi gì thêm, bọn hắn có thể lựa chọn sao? Nhiệm vụ của bọn chúng chính là tìm được Miên Miên, Ngải Vân đã cho bọn họ manh mối thì bọn họ có cách nào kháng lại thánh chỉ đâu này?
Ngải Vân thấy bọn họ không nói gì cũng thản nhiên đi tới đám người đang bận rộn làm diều hỏi, “Thế nào rồi?”
“Thưa thiếu gia, một chút nữa là sẽ xong rồi!” người lớn tuổi nhất trong đám người đứng dậy đáp.
Ngải Vân nghe vậy không giấu được nở nụ cười, Nguyễn Miên Miên, cho dù ngươi còn sống hay đã chết thì Ngải Vân ta cũng sẽ không để yên cho ngươi lần này đâu!
Đúng lúc này thì mười lão nhân được mời tới làm diiều đứng dậy nói: “Thiếu gia, mười con diều lớn này theo hình vẽ của người đã hoàn thành rồi!”
Ngải Vân chậm rãi tiến đến kiểm tra từng con diều một, vốn giỏi tính toán nàng ta đương nhiên đã ước chừng được chiều dài của mỗi sợi dây. Ngải Vân kiểm tra một lượt rồi trực tiếp sai người cất diều đi, bản thân mình thì rất nhanh chóng đem dây thừng buộc lại.
“Thiếu gia, để chúng ta thử trước đi!” Thủ lĩnh của đám thị vệ lên tiếng nói, nàng ta dù sao cũng là Xà hậu, nếu nàng ta có làm sao thì bọn chúng có lấy mạng ra đền cũng không đủ.
"Các ngươi không tin ta?" Ngải Vân nhíu mày, thanh âm có chút không vui nhìn hắn.
“Thiếu gia, chúng ta chỉ là muốn đảm bảo an toàn cho người!” đám thị vệ đồng loạt lên tiếng nói.
“Đúng vậy thiếu gia, người để bọn nô tài đi trước, vạn nhất có chuyện gì cũng dễ dàng chống đỡ hơn!” Linh Chi vội vàng đi tới trước mặt nàng ta thành khẩn nói, trong thâm tâm nàng, Ngải Vân chính là ân nhân đã cho nàng và gia đình một cuộc sống mới a!
Ngải Vân thấy vậy thanh âm có chút khinh thường nói: “Các ngươi yên tâm đi, xuống được dưới đó còn nhiều việc phải trông chờ vào các ngươi, đây là dây thừng ta đặc chế, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!”
Đám người thấy nàng ta kiên quyết như vậy cũng không biết nói gì hơn, Linh Chi vội đưa tiền công cho mười lão nhân làm diều, mười lão nhân nhận được tiền công hậu hĩnh kích động cảm ta rồi lập tức rời đi. Thời tiết dạo này hay có bão tuyết, nơi đây lại là đỉnh núi, bọn họ tất nhiên muốn giữ mạng cho mình rồi!
Đám thị vệ cùng Linh Linh Chi vội vàng làm theo Ngải Vân mà cột dây thừng lại quanh người rồi nhất loạt đứng chờ mệnh lệnh tiếp theo.
“Được rồi! Nhìn ta làm mẫu!” Ngải Vân nói rồi bắt đầu chạy lấy đà, Linh Chi ở đằng sau nhìn thấy nàng ta chuẩn bị lao xuống vách núi không nhịn được la hét thất thanh.
Ngải Vân vẫn tiếp tục chạy về phía trước, con diều lớn theo hướng gió thuận lợi bay lên, đám thị vệ kinh hãi mở lớn mắt vẻ không thể tin nhìn Ngải Vân đang lơ lửng giữa không trung.
“Trời ạ, thiếu gia bay lên, bay lên a!” Linh Chi hưng phấn la lớn, nàng cũng biết nương nương thông minh nhưng lại không thể ngờ người có thể thông minh đến mức này a!
“Được rồi, chứng ta mau chóng bắt đầu đi!” Thủ lĩnh thị vệ lớn tiếng nói rồi dẫn đầu đám người lao về phía trước, Linh Chi phấn khích nhìn mình lơ lửng trong không trung, trong lòng sớm đã đem Ngải Vân thành bồ tát sống mà khen ngợi.
Đám người vừa mới khuất khỏi tầm mắt thì trên đỉnh núi lập tức xuất hiện vô số thị vệ cùng một cỗ xe lăn hoa lệ, ngồi trên xe lăn tất nhiên chính là đương kim thánh thượng của Thụy Tuyết quốc Dạ Phong. Dạ Phong lạnh nhạt ngồi trên xe, hai bên là hai nữ tử cầm ô che chắn cho hắn khỏi những bông tuyết lạnh.
“Không tin được nàng ta còn có thể làm ra chuyện này!” Dạ Phong khóe miệng nhếch lên, thanh âm có chút thưởng thức đối với hành động vừa rồi của Ngải Vân.
“Chủ nhân, Xà hậu liệu có đoán đúng không? Nguyễn cô nương cùng Dạ Mị cơ bản là đã bị trọng thương sao có thể ở nơi này được? Thêm nữa, bản thân hai người đó là đối tượng truy nã toàn quốc, bọn họ không có khả năng làm con diều lớn như vậy mà không ai biết được!” Lôi Ảnh cẩn thận suy xét.
“Trẫm cũng nghĩ vậy, nhưng là ngươi cũng đã thấy, cáo thị đã dán từ lâu mà vẫn không thấy bọn họ xuất hiện, với tính cách của Miên Miên mà nói thì chỉ có thể có một lý do, đó chính là nàng không hề biết tới sự tồn tại của cáo thị, còn nữa, nàng chấp nhất như vậy chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội đi tìm Tử Tử!” Dạ Phong nhắc tới Miên Miên, trong lòng không khỏi dâng lên chút ngọt ngào.
“Chủ nhân, vậy để ta xuống dưới đó xem thử a!” Lôi Ảnh vội đề nghị.
“n, ngươi mang theo ba mươi cao thủ xuống dưới, nếu phát hiện manh mối gì thì bắn tin để ta xuống, còn không thì ngươi phải lập tức quay về!”
"Vâng!"
Đúng lúc này thì thị vệ đã dẫn mấy vị lão nhân làm diều cho Ngải Vân quay trở lại để làm tiếp ba mươi con diều nữa. Mấy vị lão nhân vừa nhìn thấy Dạ Phong toàn thân lập tức quì xuống run rẩy sợ hãi hệt như nhìn thấy quỉ, sự khát máu của hắn dạo gần đây không ai là không biết!
Ngải Vân khóe miệng giương lên nụ cười lạnh, “Các ngươi yên tâm, ta tự có cách xuống!”, Ngải Vân đối với trí thông minh của mình vô cùng tự tin, rất nhanh chóng nàng ta đã làm ra được một con diều khổng lồ đủ để hai người có thể bám vào được.
“Thiếu gia, ngươi tại sao làm diều a? Con diều này có thể giúp chúng ta xuống đáy vực sao?” Linh Chi nhìn mười lão nhân đang bận rộn làm diều theo sự chỉ đạo của Ngải Vân có chút khó hiểu hỏi, được rồi, con diều này tuy rất lớn nhưng là nó thật sự có thể nâng người ta bay sao?
Sáu hộ vệ đi cùng đồng loạt nhìn về Ngải Vân, đúng là bọn chúng cũng đang mắc mắc điều này đấy.
Nhìn thấy cả đám mấy người vẻ khó hiểu pha lẫn tò mò nhìn mình, Ngải Vân chỉ cười cười không nói gì, tri thức của thế kỷ 21 bọn họ làm sao có thể tiếp thu a? Ngải Vân vốn là người thích chứng minh bằng hành động hơn là lời nói.
“Thiếu gia, người chắc chắn Sủng phi ở dưới đó sao?”Linh Chi nghi hoặc hỏi rồi ngần ngại đưa mắt nhìn xuống vách núi, nếu thật sự Nương nương có cách đi xuống thì sau này bọn họ phải làm sao lên được đây này? Chẳng lẽ lại bò lên?
“Ngươi yên tâm đi, trên thế giới này ngoại trừ ta ra thì có ai hiểu rõ nàng ta nữa chứ!” Ngải Vân cười lạnh nói, nàng ta tin chắc Miên Miên sẽ tới đây để tìm con trai mình, lòng dạ Miên Miên thế nào nàng ta còn lạ gì chứ, chưa nhìn thấy xác sao có thể bỏ cuộc được đây? Bất quá thì đáy vực này nhất định phải xuống, chưa nhìn thấy xác đám mẹ con Miên Miên thì nàng ta không thể nào an tâm được.
Đám người đi theo thấy Ngải Vân nói vậy cũng không hỏi gì thêm, bọn hắn có thể lựa chọn sao? Nhiệm vụ của bọn chúng chính là tìm được Miên Miên, Ngải Vân đã cho bọn họ manh mối thì bọn họ có cách nào kháng lại thánh chỉ đâu này?
Ngải Vân thấy bọn họ không nói gì cũng thản nhiên đi tới đám người đang bận rộn làm diều hỏi, “Thế nào rồi?”
“Thưa thiếu gia, một chút nữa là sẽ xong rồi!” người lớn tuổi nhất trong đám người đứng dậy đáp.
Ngải Vân nghe vậy không giấu được nở nụ cười, Nguyễn Miên Miên, cho dù ngươi còn sống hay đã chết thì Ngải Vân ta cũng sẽ không để yên cho ngươi lần này đâu!
Đúng lúc này thì mười lão nhân được mời tới làm diiều đứng dậy nói: “Thiếu gia, mười con diều lớn này theo hình vẽ của người đã hoàn thành rồi!”
Ngải Vân chậm rãi tiến đến kiểm tra từng con diều một, vốn giỏi tính toán nàng ta đương nhiên đã ước chừng được chiều dài của mỗi sợi dây. Ngải Vân kiểm tra một lượt rồi trực tiếp sai người cất diều đi, bản thân mình thì rất nhanh chóng đem dây thừng buộc lại.
“Thiếu gia, để chúng ta thử trước đi!” Thủ lĩnh của đám thị vệ lên tiếng nói, nàng ta dù sao cũng là Xà hậu, nếu nàng ta có làm sao thì bọn chúng có lấy mạng ra đền cũng không đủ.
"Các ngươi không tin ta?" Ngải Vân nhíu mày, thanh âm có chút không vui nhìn hắn.
“Thiếu gia, chúng ta chỉ là muốn đảm bảo an toàn cho người!” đám thị vệ đồng loạt lên tiếng nói.
“Đúng vậy thiếu gia, người để bọn nô tài đi trước, vạn nhất có chuyện gì cũng dễ dàng chống đỡ hơn!” Linh Chi vội vàng đi tới trước mặt nàng ta thành khẩn nói, trong thâm tâm nàng, Ngải Vân chính là ân nhân đã cho nàng và gia đình một cuộc sống mới a!
Ngải Vân thấy vậy thanh âm có chút khinh thường nói: “Các ngươi yên tâm đi, xuống được dưới đó còn nhiều việc phải trông chờ vào các ngươi, đây là dây thừng ta đặc chế, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu!”
Đám người thấy nàng ta kiên quyết như vậy cũng không biết nói gì hơn, Linh Chi vội đưa tiền công cho mười lão nhân làm diều, mười lão nhân nhận được tiền công hậu hĩnh kích động cảm ta rồi lập tức rời đi. Thời tiết dạo này hay có bão tuyết, nơi đây lại là đỉnh núi, bọn họ tất nhiên muốn giữ mạng cho mình rồi!
Đám thị vệ cùng Linh Linh Chi vội vàng làm theo Ngải Vân mà cột dây thừng lại quanh người rồi nhất loạt đứng chờ mệnh lệnh tiếp theo.
“Được rồi! Nhìn ta làm mẫu!” Ngải Vân nói rồi bắt đầu chạy lấy đà, Linh Chi ở đằng sau nhìn thấy nàng ta chuẩn bị lao xuống vách núi không nhịn được la hét thất thanh.
Ngải Vân vẫn tiếp tục chạy về phía trước, con diều lớn theo hướng gió thuận lợi bay lên, đám thị vệ kinh hãi mở lớn mắt vẻ không thể tin nhìn Ngải Vân đang lơ lửng giữa không trung.
“Trời ạ, thiếu gia bay lên, bay lên a!” Linh Chi hưng phấn la lớn, nàng cũng biết nương nương thông minh nhưng lại không thể ngờ người có thể thông minh đến mức này a!
“Được rồi, chứng ta mau chóng bắt đầu đi!” Thủ lĩnh thị vệ lớn tiếng nói rồi dẫn đầu đám người lao về phía trước, Linh Chi phấn khích nhìn mình lơ lửng trong không trung, trong lòng sớm đã đem Ngải Vân thành bồ tát sống mà khen ngợi.
Đám người vừa mới khuất khỏi tầm mắt thì trên đỉnh núi lập tức xuất hiện vô số thị vệ cùng một cỗ xe lăn hoa lệ, ngồi trên xe lăn tất nhiên chính là đương kim thánh thượng của Thụy Tuyết quốc Dạ Phong. Dạ Phong lạnh nhạt ngồi trên xe, hai bên là hai nữ tử cầm ô che chắn cho hắn khỏi những bông tuyết lạnh.
“Không tin được nàng ta còn có thể làm ra chuyện này!” Dạ Phong khóe miệng nhếch lên, thanh âm có chút thưởng thức đối với hành động vừa rồi của Ngải Vân.
“Chủ nhân, Xà hậu liệu có đoán đúng không? Nguyễn cô nương cùng Dạ Mị cơ bản là đã bị trọng thương sao có thể ở nơi này được? Thêm nữa, bản thân hai người đó là đối tượng truy nã toàn quốc, bọn họ không có khả năng làm con diều lớn như vậy mà không ai biết được!” Lôi Ảnh cẩn thận suy xét.
“Trẫm cũng nghĩ vậy, nhưng là ngươi cũng đã thấy, cáo thị đã dán từ lâu mà vẫn không thấy bọn họ xuất hiện, với tính cách của Miên Miên mà nói thì chỉ có thể có một lý do, đó chính là nàng không hề biết tới sự tồn tại của cáo thị, còn nữa, nàng chấp nhất như vậy chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội đi tìm Tử Tử!” Dạ Phong nhắc tới Miên Miên, trong lòng không khỏi dâng lên chút ngọt ngào.
“Chủ nhân, vậy để ta xuống dưới đó xem thử a!” Lôi Ảnh vội đề nghị.
“n, ngươi mang theo ba mươi cao thủ xuống dưới, nếu phát hiện manh mối gì thì bắn tin để ta xuống, còn không thì ngươi phải lập tức quay về!”
"Vâng!"
Đúng lúc này thì thị vệ đã dẫn mấy vị lão nhân làm diều cho Ngải Vân quay trở lại để làm tiếp ba mươi con diều nữa. Mấy vị lão nhân vừa nhìn thấy Dạ Phong toàn thân lập tức quì xuống run rẩy sợ hãi hệt như nhìn thấy quỉ, sự khát máu của hắn dạo gần đây không ai là không biết!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook