Đại Xà Vương, Thỉnh Bò Đi
-
Chương 103: Sự thật phơi bày
Đêm nay không hiểu sao lại trở nên dài dằng dặc khiến cho Ngải Vân đứng ngồi không yên, bên cạnh nàng chính là một nam nhân đang ngủ say, người này không ai khác chính là cha ruột của tiểu công chúa Tư nhi – Vạn ngự y. Ngải Vân cầm trong tay xuân dược hắn mới chế được, loại xuân dược này so với những thuốc kích dục thông thường thì mạnh gấp trăm lần, chỉ cần nam nhân uống phải thì cho dù hắn có là người kiên định đến mấy cũng không tránh khỏi ảo giác như thấy người trong lòng mà điên cuồng âu yếm, mà cái này đặc biệt vô sắc vô vị, muốn đề phòng là chuyện không tưởng.
“Làm sao còn chưa đi ngủ?” Vạn Toàn tỉnh lại thấy Ngải Vân trằn trọc liền hỏi mà tay của hắn bắt đầu dao động trên đùi nàng ta.
“Được rồi, ngươi mau tranh thủ rời khỏi đây đi!” Ngải Vân không vui nói.
Vạn Toàn từ trên giường ngồi dậy nhìn nàng ta: “Như thế nào? Nhanh như vậy đã muốn đuổi ta đi rồi sao? Bệ hạ đêm nay không phải ở chỗ Sủng phi sao? Ngươi dù gấp thì cũng phải đợi qua đêm nay a?”, Vạn Toàn nhìn viên thuốc trong tay nàng nói, hắn biết rõ, nàng ta chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.
“Trong cung nguy cơ bốn bề, ai biết được ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì chứ, ngươi không đi vạn nhất bệ hạ tới thì làm sao? Được rồi, nhanh mặc y phục vào rồi đi đi a!” Ngải Vân cực kỳ không vui nói.
Vạn Toàn thấy nàng ta như vậy bất đắc dĩ nhặt quần áo lên rồi bước ra khỏi màn trướng, “Ngươi nhớ kỹ lời mình nói, làm Xà hậu rồi thì nhất định phải đối xử tốt với Tư nhi!”, tuy biết rõ Đổng phi chỉ là lợi dụng mình nhưng dù sao cũng có với nhau một đứa con gái, hắn tin tưởng nàng ta chính là thật tâm đối đãi với nữ nhi đấy.
“Ngươi đang nói nhảm gì đó? Tư nhi chẳng lẽ không phải là nữ nhi của ta sao?” Ngải Vân trừng mắt nhìn hắn.
“Ta chỉ nói vậy thôi, cũng không phải vì sợ ngươi say này có nhi tử mà quên nữ nhi đâu!” Vạn Toàn thấy Ngải Vân tức giận liền hạ giọng nói.
“Ta là người vô tình như ngươi nói sao? Tư nhi là nữ nhi của ta, là do ta mang nặng đẻ đau sinh ra, ngươi đừng nói nhảm!” Ngải Vân trừng mắt liếc hắn.
Miên Miên nằm trên giường không biết vì cớ gì mà nội tâm rất loạn, nàng cẩn thận ngồi dậy nhìn phụ tử hai người say ngủ bên cạnh, Dạ Mị khóe miệng còn hơi cười ôm lấy Tử Tử mà Tử Tử cũng rất thoải mái dựa vào trong lồng ngực Dạ Mị, thập phần thân thiết. Miên Miên không tự giác mỉm cười đưa mắt nhìn ra ngoài trời tối om rồi nhẹ nhàng cất bước xuống giường cầm lấy áo khoác rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Nhận thấy còn rất lâu nữa mới tới hừng đông liền đi ra ngoài hít thở không khí buổi đêm, lời nói Dạ Mị ban nãy khiến cho nàng bất an không thôi, tuy không hiểu linh xà khế ước kia đến tột cùng là cái gì nhưng nàng lại cảm thấy lạnh người, có cảm giác như có gì đó đang tới gần hơn.
Mang theo nghi hoặc, Miên Miên càng đi càng xa, tại lúc nàng đang buồn bực thì một loạt âm thanh xột xoạt truyền tới khiến cho nàng có chút sợ hãi. Theo âm thanh đi tới nàng liền phát hiện mình và Đổng phi chỉ cách nhau một bức tường. Biển hoa này chính là cấm địa, ngoại trừ những phi tử của Dạ Mị ra thì người ngoài không thể vào được, mà Đổng phi sắp được làm Hậu nên tẩm cung được ở gần đây.
“Nhanh lên đi!” Miên Miên đột nhiên nghe được thanh âm quen thuộc của Ngải Vân, nàng có chút tò mò kiễng chân nhìn sang.
“Cho ta hôn cái nào!” Vạn Toàn đi ra khỏi viện có chút bất mãn nói, nhưng hắn cũng hiểu rõ mình là thần tử nên cũng không dám yêu cầu xa vời gì, chỉ là hormone nam tính tự nhiên bộc phát khiến hắn đột nhiên lưu luyến Ngải Vân.
“Buổi tối giày vò còn chưa đủ sao? Ta còn muốn lưu lại chút khí lực đây!” Ngải Vân trừng mắt liếc hắn, nhìn bản mặt chưa được thỏa mãn dục vọng của hắn thật khiến nàng không cảm tình nổi mà.
“Được rồi, ta biết rõ ngươi lợi dụng ta xong rồi liền muốn đạp ta đi, bất quá cũng không có quan hệ, miễn nữ nhi của chúng ta có thể bình an lớn lên thì ta cũng rất thỏa mãn!” Vạn Toàn rốt cuộc nói ra một câu thật lòng, hắn rất là yêu đứa con gái này nha.
"Ngươi yên tâm, Tư nhi ta sẽ hảo hảo chiếu cố nàng, ngươi mau đi nhanh lên, nếu để trời sáng thì sẽ rất bất tiện, có cơ hội ta sẽ tìm ngươi, không có việc gì thì ngươi đừng tới tìm ta cũng đừng nhìn lén Tư, bị người khác bắt gặp không tốt đâu!” Ngải Vân vội vàng nhắc nhở.
“Thế nhưng ta sẽ rất nhớ nữ nhi a!” Vạn Toàn nhịn không được nói.
“Nhớ? Ngươi có biết điều đó sẽ hại chết Tư nhi không? Ta cho ngươi biết, muốn Tư nhi bình an lớn lên thì ngươi tốt nhất tránh xa nàng một chút, được rồi, nhanh đi đi!” Ngải Vân không kiên nhẫn thúc giục.
Vạn Toàn tranh thủ ôm lấy nàng ta hôn lên má một cái mới cười cười đi ra, chỉ cần nàng ta đối tốt với Tư nhi thì hắn việc gì cũng không để ý.
Chứng kiến một màn này khiến Miên Miên kinh ngạc không thốt lên lời, vốn chỉ là mất ngủ đi dạo một chút, không ngờ lại phát hiện ra việc tiểu công chúa Tư nhi không phải nữ nhi của Dạ Mị? Nguyên lai Ngải Vân lại cùng Vạn ngự y tư thông? Miên Miên khiếp sợ vô thức lùi về sau vô ý đã dẫm trúng một nhánh cây khô.
“Ai?” Ngải Vân nghe được tiếng độc cảnh giác nhìn xung quanh, mà Miên Miên nghe tiếng nàng ta thì vội vàng chạy đi, có thể do chạy quá nhanh mà áo khoác trên vai nàng vô tình rơi xuống, Ngải Vân kiễng chân nhìn qua không thấy ai liền lo lắng sai Linh Chi qua xem.
Được một lúc thì Linh Chi quay về, tay cầm theo một cái áo khoác đưa cho Ngải Vân.
“Nương nương, đây là thứ ta phát hiện ở bên kia tường!”
Ngải Vân nhìn áo khoác mà không khỏi thất kinh, đây không phải áo khoác của Nguyễn Miên Miên sao?
“Nương nương, đây là áo của Sủng phi, có phải hay không nàng ta nghe được chuyện rồi?” Linh Chi lo lắng nói, Ngải Vân chính là ân nhân cứu mạng của nàng, nàng đối với nàng ta chính là thật tâm báo đáp, nàng tự nhiên biết những chuyện Ngải Vân đã làm nhưng là dù chết nàng cũng nhất định không khai. Cuộc sống người nhà nàng chính là do Ngải Vân ban cho, nàng nhất định tận tâm phục vụ.
Ngải Vân có chút khẩn trương, những điều nàng làm trước đây chẳng lẽ toàn bộ đều trở thành vô ích sao? Không thể được, ai cũng không thể phá hư giấc mộng của nàng.
“Linh Chi, nếu nàng nói ra chuyện này thì bệ hạ có thể hay không nhỏ máu nghiệm thân?” Ngải Vân khẩn trương nhìn nàng ta hỏi.
Linh Chi cúi đầu nói: “Vương ngự y là lão ngự y có nhiều kinh nghiệm, hắn chắc chắn sẽ có cách phân biệt quan hệ nam nữ, hơn nữa, nghe nói rất linh nghiệm!”
Ngải Vân nghe vậy không khỏi sợ hãi thối lui mấy bước.
“Nương nương…” Linh Chi bước tới đỡ nàng ta trấn an nói: “Nương nương, có lẽ nàng ta cũng chưa nghe thấy gì đâu.”
“Linh Chi…ngươi mau đi tìm Vạn Toàn!” Ngải Vân nhìn Linh Chi lạnh lùng nói.
“Vâng, nương nương!” Linh Chi cũng không hỏi lý do mà chạy đi.
Nhìn thấy nàng ta đã đi xa, lòng Ngải Vân vẫn không thể nào bình tĩnh lại được. Vạn Toàn đã không còn giá trị lợi dụng rồi, hắn còn sống một ngày sẽ khiến nàng nguy hiểm một ngày, tuy nàng không dám chắc Miên Miên đã nghe được những gì nhưng nàng không thể mạo hiểm đánh cược được, nàng không thể thua!
Ngải Vân mang theo ý niệm này tiến đến gần giường tiểu công chúa, nhìn nữ nhi đang say ngủ mà lòng nàng chợt ấm lại, đưa tay khẽ vuốt gương mặt tiểu công chúa, đứa con gái giống hệt nàng này đã luôn khiến nàng vui vẻ không thôi. Mắt Ngải Vân cay cay, bàn tay Ngải Vân đang vuốt mặt nữ nhi dần trở nên lạnh băng, chỉ thấy tay nàng nắm chặt áo khoác của Miên Miên không ngừng run rẩy, nước mắt lăn dài trên má nhỏ giọng nói: “Tư nhi…thực xin lỗi, mẫu thân không thể mất đi mọi thứ được, không thể…” nói rồi cầm lấy áo khoác của Miên Miên trùm lấy mặt tiểu công chúa.
“Làm sao còn chưa đi ngủ?” Vạn Toàn tỉnh lại thấy Ngải Vân trằn trọc liền hỏi mà tay của hắn bắt đầu dao động trên đùi nàng ta.
“Được rồi, ngươi mau tranh thủ rời khỏi đây đi!” Ngải Vân không vui nói.
Vạn Toàn từ trên giường ngồi dậy nhìn nàng ta: “Như thế nào? Nhanh như vậy đã muốn đuổi ta đi rồi sao? Bệ hạ đêm nay không phải ở chỗ Sủng phi sao? Ngươi dù gấp thì cũng phải đợi qua đêm nay a?”, Vạn Toàn nhìn viên thuốc trong tay nàng nói, hắn biết rõ, nàng ta chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.
“Trong cung nguy cơ bốn bề, ai biết được ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì chứ, ngươi không đi vạn nhất bệ hạ tới thì làm sao? Được rồi, nhanh mặc y phục vào rồi đi đi a!” Ngải Vân cực kỳ không vui nói.
Vạn Toàn thấy nàng ta như vậy bất đắc dĩ nhặt quần áo lên rồi bước ra khỏi màn trướng, “Ngươi nhớ kỹ lời mình nói, làm Xà hậu rồi thì nhất định phải đối xử tốt với Tư nhi!”, tuy biết rõ Đổng phi chỉ là lợi dụng mình nhưng dù sao cũng có với nhau một đứa con gái, hắn tin tưởng nàng ta chính là thật tâm đối đãi với nữ nhi đấy.
“Ngươi đang nói nhảm gì đó? Tư nhi chẳng lẽ không phải là nữ nhi của ta sao?” Ngải Vân trừng mắt nhìn hắn.
“Ta chỉ nói vậy thôi, cũng không phải vì sợ ngươi say này có nhi tử mà quên nữ nhi đâu!” Vạn Toàn thấy Ngải Vân tức giận liền hạ giọng nói.
“Ta là người vô tình như ngươi nói sao? Tư nhi là nữ nhi của ta, là do ta mang nặng đẻ đau sinh ra, ngươi đừng nói nhảm!” Ngải Vân trừng mắt liếc hắn.
Miên Miên nằm trên giường không biết vì cớ gì mà nội tâm rất loạn, nàng cẩn thận ngồi dậy nhìn phụ tử hai người say ngủ bên cạnh, Dạ Mị khóe miệng còn hơi cười ôm lấy Tử Tử mà Tử Tử cũng rất thoải mái dựa vào trong lồng ngực Dạ Mị, thập phần thân thiết. Miên Miên không tự giác mỉm cười đưa mắt nhìn ra ngoài trời tối om rồi nhẹ nhàng cất bước xuống giường cầm lấy áo khoác rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Nhận thấy còn rất lâu nữa mới tới hừng đông liền đi ra ngoài hít thở không khí buổi đêm, lời nói Dạ Mị ban nãy khiến cho nàng bất an không thôi, tuy không hiểu linh xà khế ước kia đến tột cùng là cái gì nhưng nàng lại cảm thấy lạnh người, có cảm giác như có gì đó đang tới gần hơn.
Mang theo nghi hoặc, Miên Miên càng đi càng xa, tại lúc nàng đang buồn bực thì một loạt âm thanh xột xoạt truyền tới khiến cho nàng có chút sợ hãi. Theo âm thanh đi tới nàng liền phát hiện mình và Đổng phi chỉ cách nhau một bức tường. Biển hoa này chính là cấm địa, ngoại trừ những phi tử của Dạ Mị ra thì người ngoài không thể vào được, mà Đổng phi sắp được làm Hậu nên tẩm cung được ở gần đây.
“Nhanh lên đi!” Miên Miên đột nhiên nghe được thanh âm quen thuộc của Ngải Vân, nàng có chút tò mò kiễng chân nhìn sang.
“Cho ta hôn cái nào!” Vạn Toàn đi ra khỏi viện có chút bất mãn nói, nhưng hắn cũng hiểu rõ mình là thần tử nên cũng không dám yêu cầu xa vời gì, chỉ là hormone nam tính tự nhiên bộc phát khiến hắn đột nhiên lưu luyến Ngải Vân.
“Buổi tối giày vò còn chưa đủ sao? Ta còn muốn lưu lại chút khí lực đây!” Ngải Vân trừng mắt liếc hắn, nhìn bản mặt chưa được thỏa mãn dục vọng của hắn thật khiến nàng không cảm tình nổi mà.
“Được rồi, ta biết rõ ngươi lợi dụng ta xong rồi liền muốn đạp ta đi, bất quá cũng không có quan hệ, miễn nữ nhi của chúng ta có thể bình an lớn lên thì ta cũng rất thỏa mãn!” Vạn Toàn rốt cuộc nói ra một câu thật lòng, hắn rất là yêu đứa con gái này nha.
"Ngươi yên tâm, Tư nhi ta sẽ hảo hảo chiếu cố nàng, ngươi mau đi nhanh lên, nếu để trời sáng thì sẽ rất bất tiện, có cơ hội ta sẽ tìm ngươi, không có việc gì thì ngươi đừng tới tìm ta cũng đừng nhìn lén Tư, bị người khác bắt gặp không tốt đâu!” Ngải Vân vội vàng nhắc nhở.
“Thế nhưng ta sẽ rất nhớ nữ nhi a!” Vạn Toàn nhịn không được nói.
“Nhớ? Ngươi có biết điều đó sẽ hại chết Tư nhi không? Ta cho ngươi biết, muốn Tư nhi bình an lớn lên thì ngươi tốt nhất tránh xa nàng một chút, được rồi, nhanh đi đi!” Ngải Vân không kiên nhẫn thúc giục.
Vạn Toàn tranh thủ ôm lấy nàng ta hôn lên má một cái mới cười cười đi ra, chỉ cần nàng ta đối tốt với Tư nhi thì hắn việc gì cũng không để ý.
Chứng kiến một màn này khiến Miên Miên kinh ngạc không thốt lên lời, vốn chỉ là mất ngủ đi dạo một chút, không ngờ lại phát hiện ra việc tiểu công chúa Tư nhi không phải nữ nhi của Dạ Mị? Nguyên lai Ngải Vân lại cùng Vạn ngự y tư thông? Miên Miên khiếp sợ vô thức lùi về sau vô ý đã dẫm trúng một nhánh cây khô.
“Ai?” Ngải Vân nghe được tiếng độc cảnh giác nhìn xung quanh, mà Miên Miên nghe tiếng nàng ta thì vội vàng chạy đi, có thể do chạy quá nhanh mà áo khoác trên vai nàng vô tình rơi xuống, Ngải Vân kiễng chân nhìn qua không thấy ai liền lo lắng sai Linh Chi qua xem.
Được một lúc thì Linh Chi quay về, tay cầm theo một cái áo khoác đưa cho Ngải Vân.
“Nương nương, đây là thứ ta phát hiện ở bên kia tường!”
Ngải Vân nhìn áo khoác mà không khỏi thất kinh, đây không phải áo khoác của Nguyễn Miên Miên sao?
“Nương nương, đây là áo của Sủng phi, có phải hay không nàng ta nghe được chuyện rồi?” Linh Chi lo lắng nói, Ngải Vân chính là ân nhân cứu mạng của nàng, nàng đối với nàng ta chính là thật tâm báo đáp, nàng tự nhiên biết những chuyện Ngải Vân đã làm nhưng là dù chết nàng cũng nhất định không khai. Cuộc sống người nhà nàng chính là do Ngải Vân ban cho, nàng nhất định tận tâm phục vụ.
Ngải Vân có chút khẩn trương, những điều nàng làm trước đây chẳng lẽ toàn bộ đều trở thành vô ích sao? Không thể được, ai cũng không thể phá hư giấc mộng của nàng.
“Linh Chi, nếu nàng nói ra chuyện này thì bệ hạ có thể hay không nhỏ máu nghiệm thân?” Ngải Vân khẩn trương nhìn nàng ta hỏi.
Linh Chi cúi đầu nói: “Vương ngự y là lão ngự y có nhiều kinh nghiệm, hắn chắc chắn sẽ có cách phân biệt quan hệ nam nữ, hơn nữa, nghe nói rất linh nghiệm!”
Ngải Vân nghe vậy không khỏi sợ hãi thối lui mấy bước.
“Nương nương…” Linh Chi bước tới đỡ nàng ta trấn an nói: “Nương nương, có lẽ nàng ta cũng chưa nghe thấy gì đâu.”
“Linh Chi…ngươi mau đi tìm Vạn Toàn!” Ngải Vân nhìn Linh Chi lạnh lùng nói.
“Vâng, nương nương!” Linh Chi cũng không hỏi lý do mà chạy đi.
Nhìn thấy nàng ta đã đi xa, lòng Ngải Vân vẫn không thể nào bình tĩnh lại được. Vạn Toàn đã không còn giá trị lợi dụng rồi, hắn còn sống một ngày sẽ khiến nàng nguy hiểm một ngày, tuy nàng không dám chắc Miên Miên đã nghe được những gì nhưng nàng không thể mạo hiểm đánh cược được, nàng không thể thua!
Ngải Vân mang theo ý niệm này tiến đến gần giường tiểu công chúa, nhìn nữ nhi đang say ngủ mà lòng nàng chợt ấm lại, đưa tay khẽ vuốt gương mặt tiểu công chúa, đứa con gái giống hệt nàng này đã luôn khiến nàng vui vẻ không thôi. Mắt Ngải Vân cay cay, bàn tay Ngải Vân đang vuốt mặt nữ nhi dần trở nên lạnh băng, chỉ thấy tay nàng nắm chặt áo khoác của Miên Miên không ngừng run rẩy, nước mắt lăn dài trên má nhỏ giọng nói: “Tư nhi…thực xin lỗi, mẫu thân không thể mất đi mọi thứ được, không thể…” nói rồi cầm lấy áo khoác của Miên Miên trùm lấy mặt tiểu công chúa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook