Đại Việt Truyền Kỳ
-
Chương 4: Đấu Sĩ và Pháp Sư
Đợi bóng dáng Phạm Văn Long biến mất, vị lão già khô gầy liền quay sang nói:
- Ta xem câu chuyện của thằng nhóc này chỉ mới có một phần sự thật, tuyệt đối không thể tin tưởng.
Ngồi cạnh, lão già béo mập lắc đầu đáp:
- Hừ! Ngươi chắc cũng nghe qua, cách đây nửa năm, ngay trong lễ Tế Thánh, đến thời điểm quan trọng đột nhiên thiên tượng dị biến, nháy mắt xuất hiện một vòng xoáy cực lớn ngay trên bầu trời, mọi người chưa hết bàng hoàng thì sau đó tên nhóc này từ đó vọt ra. Tầng lớp cao giai của Thánh Viện rất chú trọng việc này, đích thân Lê Châu trưởng lão dặn dò ta phải coi sóc, để ý tới thằng nhóc đó. Lúc hắn rơi xuống có vẻ bị thương khá nặng, cách ăn mặc cũng vô cùng lạ lùng, không giống như người của An Ký Đông đại lục. Tuy có nhiều nghi vấn nhưng với thực lực Nhân vực sơ nhập nhỏ nhoi của hắn, xem ra chẳng đáng để chúng ta bận tâm nhiều.
- Nãy ta có kiểm tra, tu vi của hắn là Nhân vực cấp hai?
Lão béo dứt lời liền vươn tay cầm chén trà, đưa lên miệng nhấp một ngụm, chậm rãi bảo:
- Khi nãy ta cũng hơi ngạc nhiên về vấn đề này. Xem ra trước khi bị thương hắn vốn đã tu luyện đến cấp hai, nhưng sau khi trọng thương thì đã bị hạ tu vi. Có điều không hiểu tại sao nửa năm qua hắn chỉ nằm hôn mê mà tu vi lại có thể hồi phục được như vậy?
Lão già khô gầy ánh mắt âm trầm bảo:
- Cũng có thể lời nói của thằng nhóc này là sự thực! Không gian tiết điểm tại Linh Chiểu Tinh vốn không phải xa lạ, biết đâu hắn có cơ duyên gặp phải.
- Chuyện này ta sẽ báo cáo lên Thánh Viện một lần. Ta đã kiểm tra kỹ lưỡng cơ thể hắn, tuy thể chất không tệ nhưng không hiểu sao tầm tuổi này mà mới chỉ đạt đến Nhân vực cấp hai? Có lẽ đúng như lời hắn nói, do tự thân tu luyện không người chỉ bảo nên mới chậm như vậy. Bốn tháng nữa vừa vặn đến kỳ thi tuyển hạch vào nội viện, không hiểu thằng nhóc này có vượt qua được không?
Mới nghe đến đó, lão già khô gầy trợn tròn mắt nói:
- Cái gì? Chẳng lẽ ngươi định cho hắn dự thi vào nội viện sao? Tuổi của hắn cũng không nhỏ, khả năng khó có thể phát triển thêm được nữa, cao nhất cả đời có lẽ cũng chỉ đến Linh Cấp. Hơn nữa, tiêu chuẩn để vào nội viện cần đạt Nhân Vực cửu cấp trở lên?
Khẽ vuốt chòm râu dài, lão già mập mạp đáp:
- Cái này ta cũng không rõ ràng. Chỉ biết cao tầng trong Thánh Viện truyền lệnh phải chiếu cố đến hắn. Còn vì sao ta cũng không rõ. Có điều, ta thấy cũng khả năng hắn vào được nội viện còn khó hơn hái sao trên trời, hắc hắc.
- Vậy hiện tại ngươi tính sắp xếp thế nào?
- Chỉ cần hắn ngoan ngoãn nằm yên thì ta cũng chẳng hơi đâu mà quan tâm. Đợi qua kỳ thi, liền tống cổ ra khỏi Thánh Viện là xong.
Khẽ gật đầu, lão già khô gầy đáp:
- Cũng đúng! Xem ra chỉ còn biện pháp như vậy. Thằng nhóc này thật may mắn nhưng không biết hắn có tận dụng được không?
- Ha ha… Ngươi nói xem, một tên nhóc Nhân Vực cấp hai liệu có thông qua kỳ thi được hay không?
Hai người nói đến đó liền chuyển qua chủ đề khác. Dường như sự việc của Phạm Văn Long nếu không phải do cao tầng Thánh Viện truyền lệnh xuống thì chẳng đáng để hai lão bận tâm nhắc đến.
Bên ngoài, Phạm Văn Long vừa bước ra đã thấy Thanh Hằng đứng đợi sẵn. Nàng ta nhìn hắn với ánh mắt khó chịu, không hiểu sao sư phụ lại luôn bắt cô phải dính dáng đến hắn. Chẳng nói chẳng rằng, cô liền khoát tay, dẫn hắn men theo đường cũ trở về.
Đến căn phòng ban đầu, chẳng để Phạm Văn Long kịp mở miệng, Thanh Hằng liền lập tức bỏ đi. Trong lòng Phạm Văn Long hiện còn rất nhiều vấn đề nan giải nên chẳng buồn quan tâm đến thái độ của nàng ta. Hắn lững thững bước vào phòng, nằm ngả lưng mông lung suy tính.
- Nhóc con! Ngươi đã hiểu tình hình hiện tại chưa? Nếu không mau tăng cường thực lực, ta e rằng cái Thánh Viện nhỏ bé này cũng sẽ đá mông ngươi ra đấy.
Mới đó lão Kim đã lên giọng chế giễu khiến Phạm Văn Long nhíu mày, hừ nhẹ nói:
- Vậy theo ngươi ta cần làm gì bây giờ?
Đợi một lát, quả nhiên tiếng lão Kim lại vang lên:
- Ngươi hãy nghỉ ngơi một ngày, ngày mai ta sẽ cho ngươi hay.
Từ khi tỉnh dậy đến giờ, tuy chỉ mới qua nửa buổi nhưng Phạm Văn Long không ngờ gặp rất nhiều chuyện. Bất giác hắn cảm thấy có chút mệt mỏi. Cũng may hắn từng lăn lộn trong Bạch Bang từ nhỏ đến lớn nên ý chí hơn hẳn người thường, nếu đổi lại là người khác chuyện này nếu không bị đả kích đến phát điên mới lạ.
Gác mọi chuyện qua một bên, hắn liền nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Dù sao mọi sự hiện đã nằm ngoài tầm kiểm soát của bản thân rồi, không cách nào thay đổi được.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Phạm Văn Long đã thấy trên bàn bày biện một vài món ăn. Theo truyền âm của lão Kim đó là do một đệ tử trong Thánh Viện mang đến cho hắn. Vì hắn còn đang ngủ say nên người kia chỉ mang đồ tới rồi bỏ đi ngay.
Cả ngày hôm qua chưa ăn gì, trong bụng trống rỗng nên Phạm Văn Long chẳng hề kiêng nể liền vọt đến, ngấu nghiến dùng các món ăn trên bàn. Mấy thứ này mùi vị khá kì lạ, hắn chưa bao giờ được thử qua, tuy nhiên cảm giác rất ngon miệng.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Phạm Văn Long liền ngồi xếp bằng trên giường, hiện hắn muốn trao đổi với lão Kim bí ần kia một vài chuyện. Dùng tâm thần vận dụng hắn liền truyền đạt ý:
- Lão Kim! Người có ở đó không?
Chẳng bao lâu sau đã thấy trong đầu vang lên tiếng nói già nua quen thuộc:
- Ha hả… Ta biết nhất định ngươi sẽ không chịu ngồi yên mà. Được rồi có vấn đề gì, mau nói đi.
Hơi lưỡng lự đôi chút, Phạm Văn Long cất tiếng:
- Bây giờ ta cần phải làm gì? Mau nói cho ta biết!
Giọng nói lão Kim vang lên đầy vẻ châm biếm:
- Ta tưởng ngươi tự giải quyết được chứ?
Nghe vậy, Phạm Văn Long bực mình nói:
- Hừ! Nếu ngươi không nói thì thôi! Ta không tin ở thế giới này ta không tồn tại được.
Đúng là một thằng nhóc cứng đầu, lão Kim đành xuống nước nói:
- Được rồi! Nhóc con hãy nghe cho kỹ lời ta nói đây. Hiện tại việc cấp bách nhất ngươi cần làm là nâng cao thực lực. Hôm qua ta nghe hai tên Linh cấp kia nói chuyện, thời gian khoảng bốn tháng nữa Thánh Viện này sẽ tổ chức chiêu sinh vào khu vực nội viện, tuy chỉ là hành tinh cấp ba nhưng tiềm lực không tồi, cũng đủ để cho ngươi phát triển. À nhân tiện nhắc cho ngươi biết, hiện tại ngươi đã đạt đến cảnh giới Nhân vực cấp hai.
Phạm Văn Long chau mày hỏi:
- Đó là ý gì?
- Còn ý gì nữa? Vốn dĩ ở Địa Cầu ngươi không thể tu luyện, nhưng khi bị dịch chuyển đến Linh Chiểu Tinh, lúc đó vết thương của ngươi quá nặng, Bạch Mai nhẫn lập tức phát huy uy năng hộ chủ. Đúng ra vết thương của ngươi chỉ cần một tháng đã có thể lành lặn, nhưng nơi đây linh khí cực dày, nhất thời thân thể ngươi không thể thích ứng. Nếu đổi lại kẻ khác e rằng tính mạng khó giữ. May mắn có Bạch Mai nhẫn trợ giúp ngươi mở mang kinh mạch, bồi dưỡng thân thể. Cứ như vậy trong vòng nửa năm, tuy ngươi chưa hề tu luyện nhưng thể chất tự nhiên đã đạt đến ngưỡng cửa Nhân vực cấp hai.
- Vậy là ta đã trở thành tu luyện giả ư?
Nghe Phạm Văn Long thắc mắc, lão Kim cười khinh thường bảo:
- Ngươi có biết ở lứa tuổi như ngươi chí ít người khác đã đạt tới Nhân vực cấp năm không? Một số kẻ ưu tú có thể đạt đến đỉnh Nhân vực, biến thái hơn là tiến vào Linh vực, Vương Cấp cũng là chuyện bình thường. Thế nên ta nói ngươi hiện tại chỉ ở tầng đáy mà thôi, không đáng nhắc đến.
Im lặng một giây lát, lão Kim lại tiếp tục:
- Trong vũ trụ vô biên này, con đường tu luyện được chia làm nhiều khuynh hướng. Song được lựa chọn nhiều nhất chính là Đấu Sĩ và Pháp Sư. Đấu Sĩ cải thiện nội tại bên trong cơ thể người tu luyện, từ xương cốt cho đến huyết mạch, rồi từ đó bộc phát ra bên ngoài, sức mạnh hủy diệt. Như Thái Bình Đại Đế cũng tu luyện theo con đường này, độc bá một vũ trụ, không ai không kính sợ. Một đòn của Thái Bình Đại Đế phát ra có thể đánh tan một dải Ngân Hà. Còn Pháp Sư thì ngược lại, họ sở hữu năng lực kiểm soát ngũ hành: Kim, Mộc, Địa, Thủy, Hỏa. Bên cạnh đó còn có những nguyên tố dị biệt như Lôi, Phong, Hắc Ám, Quang Minh... Về phòng ngự Pháp Sư kém khá xa so với Đấu Sĩ nhưng sức chiến đấu của họ hoàn toàn vượt trội, ví dụ như Pháp Sư hệ Hỏa công pháp, nếu đạt đến cấp bậc cao giai có thể biến hỏa nguyên tố thành hỏa linh lực, sức công phá cực lớn. Ngoài ra còn có nhiều chức nghiệp khác như Sát Thủ, Linh trận sư, Linh Cụ Sư, Luyện Đan Sư, Luyện Khí Sư, Thần Sư… Cốt yếu tùy vào tư chất của mỗi người, không phải muốn là được.
Mới nghe đến đó trong lòng Phạm Văn Long rạo rực, không kìm được liền hỏi:
- Vậy ta có thể trở thành Đấu Sĩ hay Pháp Sư?
Sắc mặt hắn phấn khích không thôi, chờ mong câu trả lời từ lão Kim.
- Tuy không có linh cụ kiểm tra chính xác nhưng theo ta thấy ngươi rất thích hợp để trở thành một Đấu Sĩ. Muốn tu luyện trở thành Pháp Sư thì bên trong cơ thể cần phải có linh mạch. Linh mạch phân chia thành nhiều cấp độ từ sơ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm cho đến ưu việt, cao nhất là hoàn mỹ. Đẳng cấp càng cao thì sự lĩnh hội và luỵện tập của họ càng nhanh.
- Vậy ngươi là Đấu Sĩ hay Pháp Sư?
Phạm Văn Long tò mò muốn biết lão Kim bí ẩn kia là nhân vật như thế nào. Lão Kim hừ nhẹ, giọng đầy đắc ý nói:
- Ta vốn là Pháp Sư, nhưng không tu luyện trong ngũ hành, mà là loại đặc biệt Lôi thuộc tính. Chỉ cần phẩy tay liền có thể điều động lôi đình sấm sét, giữa vạn quân chém giết trong nháy mắt.
Phạm Văn Long chẳng thèm quan tâm đến vẻ ba hoa của lão liền nói:
- Vậy ngươi đã đạt đến đẳng cấp nào rồi? Vương Cấp hay Thánh cấp?
Phạm Văn Long rất muốn biết lão Kim đã đạt đến mức độ nào. Có điều, thấy lão thở dài bảo:
- Khi thực lực ta còn thịnh thì cái Thánh Viện nhỏ bé này chưa đáng để ta liếc mắt đến.
- Ta xem câu chuyện của thằng nhóc này chỉ mới có một phần sự thật, tuyệt đối không thể tin tưởng.
Ngồi cạnh, lão già béo mập lắc đầu đáp:
- Hừ! Ngươi chắc cũng nghe qua, cách đây nửa năm, ngay trong lễ Tế Thánh, đến thời điểm quan trọng đột nhiên thiên tượng dị biến, nháy mắt xuất hiện một vòng xoáy cực lớn ngay trên bầu trời, mọi người chưa hết bàng hoàng thì sau đó tên nhóc này từ đó vọt ra. Tầng lớp cao giai của Thánh Viện rất chú trọng việc này, đích thân Lê Châu trưởng lão dặn dò ta phải coi sóc, để ý tới thằng nhóc đó. Lúc hắn rơi xuống có vẻ bị thương khá nặng, cách ăn mặc cũng vô cùng lạ lùng, không giống như người của An Ký Đông đại lục. Tuy có nhiều nghi vấn nhưng với thực lực Nhân vực sơ nhập nhỏ nhoi của hắn, xem ra chẳng đáng để chúng ta bận tâm nhiều.
- Nãy ta có kiểm tra, tu vi của hắn là Nhân vực cấp hai?
Lão béo dứt lời liền vươn tay cầm chén trà, đưa lên miệng nhấp một ngụm, chậm rãi bảo:
- Khi nãy ta cũng hơi ngạc nhiên về vấn đề này. Xem ra trước khi bị thương hắn vốn đã tu luyện đến cấp hai, nhưng sau khi trọng thương thì đã bị hạ tu vi. Có điều không hiểu tại sao nửa năm qua hắn chỉ nằm hôn mê mà tu vi lại có thể hồi phục được như vậy?
Lão già khô gầy ánh mắt âm trầm bảo:
- Cũng có thể lời nói của thằng nhóc này là sự thực! Không gian tiết điểm tại Linh Chiểu Tinh vốn không phải xa lạ, biết đâu hắn có cơ duyên gặp phải.
- Chuyện này ta sẽ báo cáo lên Thánh Viện một lần. Ta đã kiểm tra kỹ lưỡng cơ thể hắn, tuy thể chất không tệ nhưng không hiểu sao tầm tuổi này mà mới chỉ đạt đến Nhân vực cấp hai? Có lẽ đúng như lời hắn nói, do tự thân tu luyện không người chỉ bảo nên mới chậm như vậy. Bốn tháng nữa vừa vặn đến kỳ thi tuyển hạch vào nội viện, không hiểu thằng nhóc này có vượt qua được không?
Mới nghe đến đó, lão già khô gầy trợn tròn mắt nói:
- Cái gì? Chẳng lẽ ngươi định cho hắn dự thi vào nội viện sao? Tuổi của hắn cũng không nhỏ, khả năng khó có thể phát triển thêm được nữa, cao nhất cả đời có lẽ cũng chỉ đến Linh Cấp. Hơn nữa, tiêu chuẩn để vào nội viện cần đạt Nhân Vực cửu cấp trở lên?
Khẽ vuốt chòm râu dài, lão già mập mạp đáp:
- Cái này ta cũng không rõ ràng. Chỉ biết cao tầng trong Thánh Viện truyền lệnh phải chiếu cố đến hắn. Còn vì sao ta cũng không rõ. Có điều, ta thấy cũng khả năng hắn vào được nội viện còn khó hơn hái sao trên trời, hắc hắc.
- Vậy hiện tại ngươi tính sắp xếp thế nào?
- Chỉ cần hắn ngoan ngoãn nằm yên thì ta cũng chẳng hơi đâu mà quan tâm. Đợi qua kỳ thi, liền tống cổ ra khỏi Thánh Viện là xong.
Khẽ gật đầu, lão già khô gầy đáp:
- Cũng đúng! Xem ra chỉ còn biện pháp như vậy. Thằng nhóc này thật may mắn nhưng không biết hắn có tận dụng được không?
- Ha ha… Ngươi nói xem, một tên nhóc Nhân Vực cấp hai liệu có thông qua kỳ thi được hay không?
Hai người nói đến đó liền chuyển qua chủ đề khác. Dường như sự việc của Phạm Văn Long nếu không phải do cao tầng Thánh Viện truyền lệnh xuống thì chẳng đáng để hai lão bận tâm nhắc đến.
Bên ngoài, Phạm Văn Long vừa bước ra đã thấy Thanh Hằng đứng đợi sẵn. Nàng ta nhìn hắn với ánh mắt khó chịu, không hiểu sao sư phụ lại luôn bắt cô phải dính dáng đến hắn. Chẳng nói chẳng rằng, cô liền khoát tay, dẫn hắn men theo đường cũ trở về.
Đến căn phòng ban đầu, chẳng để Phạm Văn Long kịp mở miệng, Thanh Hằng liền lập tức bỏ đi. Trong lòng Phạm Văn Long hiện còn rất nhiều vấn đề nan giải nên chẳng buồn quan tâm đến thái độ của nàng ta. Hắn lững thững bước vào phòng, nằm ngả lưng mông lung suy tính.
- Nhóc con! Ngươi đã hiểu tình hình hiện tại chưa? Nếu không mau tăng cường thực lực, ta e rằng cái Thánh Viện nhỏ bé này cũng sẽ đá mông ngươi ra đấy.
Mới đó lão Kim đã lên giọng chế giễu khiến Phạm Văn Long nhíu mày, hừ nhẹ nói:
- Vậy theo ngươi ta cần làm gì bây giờ?
Đợi một lát, quả nhiên tiếng lão Kim lại vang lên:
- Ngươi hãy nghỉ ngơi một ngày, ngày mai ta sẽ cho ngươi hay.
Từ khi tỉnh dậy đến giờ, tuy chỉ mới qua nửa buổi nhưng Phạm Văn Long không ngờ gặp rất nhiều chuyện. Bất giác hắn cảm thấy có chút mệt mỏi. Cũng may hắn từng lăn lộn trong Bạch Bang từ nhỏ đến lớn nên ý chí hơn hẳn người thường, nếu đổi lại là người khác chuyện này nếu không bị đả kích đến phát điên mới lạ.
Gác mọi chuyện qua một bên, hắn liền nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Dù sao mọi sự hiện đã nằm ngoài tầm kiểm soát của bản thân rồi, không cách nào thay đổi được.
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Phạm Văn Long đã thấy trên bàn bày biện một vài món ăn. Theo truyền âm của lão Kim đó là do một đệ tử trong Thánh Viện mang đến cho hắn. Vì hắn còn đang ngủ say nên người kia chỉ mang đồ tới rồi bỏ đi ngay.
Cả ngày hôm qua chưa ăn gì, trong bụng trống rỗng nên Phạm Văn Long chẳng hề kiêng nể liền vọt đến, ngấu nghiến dùng các món ăn trên bàn. Mấy thứ này mùi vị khá kì lạ, hắn chưa bao giờ được thử qua, tuy nhiên cảm giác rất ngon miệng.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Phạm Văn Long liền ngồi xếp bằng trên giường, hiện hắn muốn trao đổi với lão Kim bí ần kia một vài chuyện. Dùng tâm thần vận dụng hắn liền truyền đạt ý:
- Lão Kim! Người có ở đó không?
Chẳng bao lâu sau đã thấy trong đầu vang lên tiếng nói già nua quen thuộc:
- Ha hả… Ta biết nhất định ngươi sẽ không chịu ngồi yên mà. Được rồi có vấn đề gì, mau nói đi.
Hơi lưỡng lự đôi chút, Phạm Văn Long cất tiếng:
- Bây giờ ta cần phải làm gì? Mau nói cho ta biết!
Giọng nói lão Kim vang lên đầy vẻ châm biếm:
- Ta tưởng ngươi tự giải quyết được chứ?
Nghe vậy, Phạm Văn Long bực mình nói:
- Hừ! Nếu ngươi không nói thì thôi! Ta không tin ở thế giới này ta không tồn tại được.
Đúng là một thằng nhóc cứng đầu, lão Kim đành xuống nước nói:
- Được rồi! Nhóc con hãy nghe cho kỹ lời ta nói đây. Hiện tại việc cấp bách nhất ngươi cần làm là nâng cao thực lực. Hôm qua ta nghe hai tên Linh cấp kia nói chuyện, thời gian khoảng bốn tháng nữa Thánh Viện này sẽ tổ chức chiêu sinh vào khu vực nội viện, tuy chỉ là hành tinh cấp ba nhưng tiềm lực không tồi, cũng đủ để cho ngươi phát triển. À nhân tiện nhắc cho ngươi biết, hiện tại ngươi đã đạt đến cảnh giới Nhân vực cấp hai.
Phạm Văn Long chau mày hỏi:
- Đó là ý gì?
- Còn ý gì nữa? Vốn dĩ ở Địa Cầu ngươi không thể tu luyện, nhưng khi bị dịch chuyển đến Linh Chiểu Tinh, lúc đó vết thương của ngươi quá nặng, Bạch Mai nhẫn lập tức phát huy uy năng hộ chủ. Đúng ra vết thương của ngươi chỉ cần một tháng đã có thể lành lặn, nhưng nơi đây linh khí cực dày, nhất thời thân thể ngươi không thể thích ứng. Nếu đổi lại kẻ khác e rằng tính mạng khó giữ. May mắn có Bạch Mai nhẫn trợ giúp ngươi mở mang kinh mạch, bồi dưỡng thân thể. Cứ như vậy trong vòng nửa năm, tuy ngươi chưa hề tu luyện nhưng thể chất tự nhiên đã đạt đến ngưỡng cửa Nhân vực cấp hai.
- Vậy là ta đã trở thành tu luyện giả ư?
Nghe Phạm Văn Long thắc mắc, lão Kim cười khinh thường bảo:
- Ngươi có biết ở lứa tuổi như ngươi chí ít người khác đã đạt tới Nhân vực cấp năm không? Một số kẻ ưu tú có thể đạt đến đỉnh Nhân vực, biến thái hơn là tiến vào Linh vực, Vương Cấp cũng là chuyện bình thường. Thế nên ta nói ngươi hiện tại chỉ ở tầng đáy mà thôi, không đáng nhắc đến.
Im lặng một giây lát, lão Kim lại tiếp tục:
- Trong vũ trụ vô biên này, con đường tu luyện được chia làm nhiều khuynh hướng. Song được lựa chọn nhiều nhất chính là Đấu Sĩ và Pháp Sư. Đấu Sĩ cải thiện nội tại bên trong cơ thể người tu luyện, từ xương cốt cho đến huyết mạch, rồi từ đó bộc phát ra bên ngoài, sức mạnh hủy diệt. Như Thái Bình Đại Đế cũng tu luyện theo con đường này, độc bá một vũ trụ, không ai không kính sợ. Một đòn của Thái Bình Đại Đế phát ra có thể đánh tan một dải Ngân Hà. Còn Pháp Sư thì ngược lại, họ sở hữu năng lực kiểm soát ngũ hành: Kim, Mộc, Địa, Thủy, Hỏa. Bên cạnh đó còn có những nguyên tố dị biệt như Lôi, Phong, Hắc Ám, Quang Minh... Về phòng ngự Pháp Sư kém khá xa so với Đấu Sĩ nhưng sức chiến đấu của họ hoàn toàn vượt trội, ví dụ như Pháp Sư hệ Hỏa công pháp, nếu đạt đến cấp bậc cao giai có thể biến hỏa nguyên tố thành hỏa linh lực, sức công phá cực lớn. Ngoài ra còn có nhiều chức nghiệp khác như Sát Thủ, Linh trận sư, Linh Cụ Sư, Luyện Đan Sư, Luyện Khí Sư, Thần Sư… Cốt yếu tùy vào tư chất của mỗi người, không phải muốn là được.
Mới nghe đến đó trong lòng Phạm Văn Long rạo rực, không kìm được liền hỏi:
- Vậy ta có thể trở thành Đấu Sĩ hay Pháp Sư?
Sắc mặt hắn phấn khích không thôi, chờ mong câu trả lời từ lão Kim.
- Tuy không có linh cụ kiểm tra chính xác nhưng theo ta thấy ngươi rất thích hợp để trở thành một Đấu Sĩ. Muốn tu luyện trở thành Pháp Sư thì bên trong cơ thể cần phải có linh mạch. Linh mạch phân chia thành nhiều cấp độ từ sơ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm cho đến ưu việt, cao nhất là hoàn mỹ. Đẳng cấp càng cao thì sự lĩnh hội và luỵện tập của họ càng nhanh.
- Vậy ngươi là Đấu Sĩ hay Pháp Sư?
Phạm Văn Long tò mò muốn biết lão Kim bí ẩn kia là nhân vật như thế nào. Lão Kim hừ nhẹ, giọng đầy đắc ý nói:
- Ta vốn là Pháp Sư, nhưng không tu luyện trong ngũ hành, mà là loại đặc biệt Lôi thuộc tính. Chỉ cần phẩy tay liền có thể điều động lôi đình sấm sét, giữa vạn quân chém giết trong nháy mắt.
Phạm Văn Long chẳng thèm quan tâm đến vẻ ba hoa của lão liền nói:
- Vậy ngươi đã đạt đến đẳng cấp nào rồi? Vương Cấp hay Thánh cấp?
Phạm Văn Long rất muốn biết lão Kim đã đạt đến mức độ nào. Có điều, thấy lão thở dài bảo:
- Khi thực lực ta còn thịnh thì cái Thánh Viện nhỏ bé này chưa đáng để ta liếc mắt đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook