Đại Việt Chúa Tể
-
34: Chuyện Quan Trọng
Tất cả mọi người trở về với đầy đủ mọi loại tâm lý cùng suy nghĩ, nhìn đám người đi xa, Trần Nguyên lúc này nhìn lấy hai người mà hắn gọi lại sau cùng Trần Tô cùng Trần Vi,
“Trần Tô, ta giao phó riêng cho ngươi 100 chiến sĩ, từ nay về sau bọn họ sẽ là những thuộc hạ và sinh ra tử cùng với ngươi, bọn họ sẽ không thuộc quyền của bất kỳ ai quản lý, ngươi cẩn thận tuyển chọn lấy, càng bí mật càng tốt.
Sau này ngươi cũng không nhất thiết xuất hiện trước mặt mọi người cũng như trong các cuộc họp trừ khi có mệnh lệnh từ ta”
“Ta sẽ xây dựng riêng cho các ngươi một căn cứ bí mật, trách nhiệm của các ngươi không ngừng do thám bên ngoài tìm kiếm không ngừng cho ta các loại khoáng sản, cây lương thực cũng như thông tin về các bộ lạc khác.
Không ngừng càng ngày càng mở rộng phạm vi thăm dò cho ta, ta muốn càng sớm nắm được thông tin toàn bộ thế giới này càng tốt”
“Bên cạnh đó các ngươi cũng sẽ chịu trách nhiệm giám sát tất cả mọi người trong bộ lạc cho ta, chúng ta chắc chắn sẽ không tránh khỏi được các thành phần trước mặt thì dạ thưa cười nói nhưng sau lưng thì có âm mưu phá hoại lấy đất nước, những thành phần sâu mọt này cần phải bị thanh trừng”
“Bọn ngươi bước đầu lấy những tôn chỉ này mà hoạt động cũng như tuyển chọn người cho ta: Thứ nhất phải tuyệt đối trung thành với ta, thứ hai phải tuyệt đối bí mật, thứ ba đó chính là thực lực, ta cần mỗi thuộc hạ của người đều là những người mạnh mẽ như bọn Trần Giang, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả chúng.
Ngươi đã hiểu chưa?”
“Vâng, ta đã hiểu rõ, ta chắc chắn sẽ không làm đại ca ngươi thất vọng”, Trần Tô kích động cùng lấy phấn khích đáp, hắn cuối cùng đã có cơ hội để được thể hiện bản thân mình, tuy nhiên hắn lại có một chút buồn phiền vì không được khoe khoang trước mặt tất cả mọi người.
“Trần Vi, sắt và than đá đã có, khi nào xưởng rèn đúc xây xong thì ngươi cấp tốc rèn đúc binh khí cho ta, ưu tiên đúc đao và khiên trước, cứ theo những bản thiết kế ta đã giao cho ngươi, có gì không hiểu cứ đến gặp ta.
Đúc xong thì giao cho Trần Tô để hắn trang bị cho binh lính của bọn hắn trước”
“Vâng, đại ca”, Trần Vi cung kính đáp.
Trần Vi nàng tính tình như đàn ông này không sợ mỗi ai mà chỉ sợ mỗi Trần Nguyên, không cung kính không được.
Nhớ có lần hồi nhỏ, nàng vì phạm phải một sai lầm nhỏ mà bị Trần Nguyên đánh mông cho một trận đến tận ba ngày sau mới hết đỏ đây, thật là ác mộng tuổi thơ.
“Còn chuyện cung tên và nỏ, các ngươi nghiên cứu đến đâu rồi?”, Trần Nguyên lại hỏi nàng.
“Chúng ta đã nghiên cứu xong, cũng đang cho người tìm kiếm loại gỗ thích hợp để chế tạo phần thân cùng tên, khi tìm được chúng ta sẽ tiến hành chế tạo hàng loạt.
Tuy nhiên hiện tại chúng ta gặp một vấn đề là vẫn chưa tìm được dây cung phù hợp, những loại dây cung hiện nay của chúng ta có độ bền không cao, chỉ cần bắn một hai lần là đứt, đặc biệt là nỏ.
Còn về đầu mũi tên thì phải đợi lò rèn xây xong thì chúng ta mới tiến hành chế tạo được.
Như đại ca phân phó, sau khi chế tạo được chúng ta sẽ giao nỏ cho Trần Tô, còn cung thì sẽ giao cho cha ta để bọn họ luyện tập”, Trần Vi đáp.
“Ngươi cứ cho người tiến hành như vậy đi, còn về phần dây cung từ từ để ta nghiên cứu xem có vật liệu nào thích hợp để thay thế không.
Nếu các ngươi làm tốt được những vũ khí này thì quân đội của chúng ta sẽ càng trở nên mạnh mẽ.
Kế đến hạng mục quan trọng tiếp theo ngươi cần phải để ý đến đó là áo giáp, thứ hai là thuyền đánh cá lớn, thứ ba là máy tiện và cuối cùng là thuốc nổ.
Làm thuyền đánh cá lớn thì nhớ chú ý chọn loại gỗ bền chắc không bị mục rữa khi ngâm lâu dưới nước.
Máy tiện đơn giản bản thiết kế thì ta cũng giao cho ngươi rồi, cứ theo đó mà làm.
Còn về phần thuốc nổ, hạng mục này khá khó, cứ từ từ nghiên cứu sau”
Trần Nguyên tiếp tục phân phó, trong các hạng mục thì hiện tại hắn chú ý nhất đó chính là thuyền đánh cá lớn cùng máy tiện.
Có được thuyền lớn thì đồng nghĩa với việc hắn có thể bắt được nhiều cá hơn do có thể dễ dàng di chuyển đi xa để đánh bắt chứ không còn giới hạn như khi dùng bè nữa.
Có thuyền lớn thì hắn cũng dễ dàng hơn trong việc vận chuyển hàng hóa nặng nề, cồng kềnh từ các nơi về lãnh địa của mình, mà đặc biệt là tài nguyên khoáng sản.
Còn về phần máy tiện, đây là thứ không thể thiếu để hắn phát triển nền công nghiệp hiện đại, không có máy tiện thì không thể dễ dàng để chế tạo các máy móc có độ chính xác cao được.
Không có máy tiện, máy phay các thứ mà đòi chế tạo động cơ đốt trong thì chỉ có nói dóc mà thôi.
Cơ cấu chế tạo mày tiện thì kỳ thực cũng rất kỳ đơn giản, máy tiện cơ bản gồm 3 phần chính đó là nguồn động lực, cơ cấu gá kẹp phôi và dao tiện.
Hiện tại hắn thiếu phần quan trọng nhất đó chính là nguồn động lực truyền động cho máy tiện.
Hắn không có động cơ điện cũng như động cơ đốt trong, vì vậy hắn đã nảy ra một sáng kiến đó chính là lợi dụng thế năng của dòng thác nước kia để truyền động lực cho máy tiện của hắn.
Hắn muốn phát triển, nhưng không phải phát triển theo kiểu rập khuôn là cứ đi theo tuần tự từ đồ đá đến đồ đồng, rồi từ đồ đồng đến đồ sắt này kia.
Đối với hắn, muốn phát triển nhanh chóng thì chỉ có một cách đó chính là đi tắt.
Trên đường hắn đi có cái gì thì hắn nhặt cái đó, không có thứ mình cần thì đi tìm, tìm không thấy thì hắn đi cướp.
Chẳng phải hắn mang danh là người hiện đại hay sao? Người hiện đại thì phải làm theo cách của người hiện đại mới được.
Hắn chưa biết được thế giới này rộng lớn bao nhiêu, hắn cũng không biết được sau này hắn sẽ gặp phải những kẻ thù mạnh như thế nào.
Cũng chính vì những điều không biết đấy càng khiến cho hắn phải cẩn thận.
Không nhìn thấy ma không có nghĩa là thế gian này không có ma.
“Một vài bản thiết kế còn thiếu và những thông tin liên quan ta sẽ bàn giao lại cho ngươi sau, ngươi nhớ đốc thúc mọi người càng nhanh càng tốt, nhưng làm nhanh không có nghĩa là làm ẩu, tất cả phải ưu tiên chất lượng hàng đầu cho ta.
Nhớ chưa?”
“Ta hiểu rồi, đại ca”, Trần Vi cười đáp, sau đó hai người cùng rời đi sắp xếp lấy công việc của mình.
Trần Nguyên cũng về lấy phòng mình bắt đầu phác họa lấy những bản vẽ thiết kế cùng các ý tưởng lên các mảnh gỗ lớn được bào phẳng một mặt, hắn cứ thế vẽ rồi lại xóa, nhiều tấm gỗ đã bị hắn xóa đi xóa lại nhiều lần đến mức không thể viết lên được nữa thì hắn mới vứt chúng vào một đống trong góc phòng.
Sau bữa cơm tối, Trần Nguyên leo lên đỉnh đại điện của hắn ngồi thiền.
Đây cũng chính là thói quen của hắn khi đến với thế giới này.
Thiền, có lẽ chính là thứ duy nhất hắn học được khi hắn từng đi làm từ thiện ở mấy ngôi chùa hồi kiếp trước.
Đây cũng là điều hắn hứng thú nhất khi đi làm từ thiện.
Hắn từng lên mạng tìm hiểu về cách thiền, rồi cũng được nghe trực tiếp từ những nhà sư giảng giải, với trí tuệ thông minh của hắn, hắn cũng hiểu được như thế nào là ngồi thiền đúng cách.
Thiền đối với hắn chính là cách để hắn giải tỏa mọi áp lực mệt mỏi tốt nhất, cứ sau mỗi lần tọa thiền là cả người hắn như được thư thái.
Mà hắn cảm nhận điều ấy càng rõ khi đến với thế giới này, hắn cũng không hiểu nguyên nhân vì sao.
Giờ phút này hắn hít thở nhẹ nhàng quán chiếu tư tưởng, dòng khí theo ý niệm của hắn từ từ đi vào hai lỗ mũi, sau đó lại bắt đầu mũi đi chậm rãi xuống đan điền.
Sau khi đã ngưng tụ tại đan điền một hai giây thì hắn lại quán chiếu đưa dòng khí bắt đầu đi ngược lên hải não rồi sau đó lại từ từ thoát ra từ mũi.
Hắn cứ ngồi như vậy thổ nạp lấy dòng khí không ngừng, những dòng khí bắt đầu càng ngày càng tập trung nhiều hơn xung quanh người hắn, những dòng khí này không những đi vào thân thể của Trần Nguyên qua đường mũi mà rất nhiều trong những dòng khí này còn thẩm thấu qua da đi vào cơ thể hắn.
Trần Nguyên lúc này cảm thấy cả bản thân như càng thư thái sảng khoái, hắn cảm nhận được mỗi tế bào các bộ phận trong cơ thể hắn như càng ngày càng thêm mạnh mẽ khiến hắn cùng hưng phấn hơn tăng tốc độ thổ nạp dòng khí.
Lúc này dòng khí như không được kiểm soát càng ngày càng mãnh liệt tiến vào cơ thể hắn.
Dòng khí cuộn sạch quanh thân kinh mạch, quanh thân kinh mạch đều ở đây chủng kịch liệt dưới sự xung kích, trực tiếp khuếch trương một vòng to, cơ thể cũng lại tựa như thăng hoa thông thường, lưu động hồng quang, ý vị này?
Trần Nguyên chợt phát hiện như có điều bất thường, hắn giật mình bật nãy dậy, lúc này hắn mới cảm nhận được cơ thể của hắn từ từ bình thường trở lại, quan sát hồi lâu thấy cơ thể của mình hoàn toàn khỏe mạnh thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong đầu hắn lúc này nổi lên nghi hoặc, những chuyển biến trong cơ thể của hắn vì sao hắn lại cảm nhận có chút giống như những truyện tiên hiệp hồi trước hắn hay đọc.
“Chẳng lẽ ta có thể tu luyện như trong những truyện tiên hiệp kia hay sao? Cũng thật là kỳ quái, chẳng lẽ con người thật sự có thể tu luyện được hay sao? Vậy tại sao ở thời hiện đại lại không thấy ai tu luyện được? Chẳng lẽ Trái đất bây giờ khác xa so với Trái đất thời hiện đại? Hoặc là, ở đây không phải là Trái đất?...!Thôi thôi, dù sao giờ này ta có ở đâu cũng như nhau cả thôi”
Nói rồi, Trần Nguyên bắt đầu ngồi xuống, hắn tiếp tục tọa thiền, hắn muốn nhìn xem thử có đúng là hắn thật sự có thể tu luyện được hay không.
Theo từng dòng quán chiếu hơi thở của hắn, những dòng khí xung quanh lại bắt đầu tụ tập dung nhập vào cơ thể của hắn.
Khi đã thử đi thử lại mấy lần thì hắn mừng rỡ như điên,
“Chẳng lẽ chính là linh khí trong mấy truyện kia hay nói đây sao? Vậy phải chẳng ta đang từng bước tiến vào Luyện khí cảnh a?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook