Đại Việt Chúa Tể
210: Công Tâm Kế!


Mệnh lệnh của Trần Giang vừa vang lên, nhóm chiến sĩ ném lao nãy giờ đang chờ đợi cũng bắt đầu đồng loạt triển khai đội hình.

Những cây lao có đầu bọc kim loại đều đã được siết chặt trong tay mỗi chiến sĩ, tinh thần tất cả mọi người lúc này cũng đều căng cứng cả lên.
“Ném!”
Một màn mưa lao trong nháy mắt bao phủ kín đen cả một vùng trời cấp tốc lao thẳng về đám người kia.

Trong tích tắc sau đó, từng mũi lao vừa sắc bén vừa nặng nề không ngừng đâm vào phía trên đội hình khiên chắn.

Từng tiếng va chạm trầm đục không ngừng vang lên.
Chỉ trong phút chốc, cả đội hình công thành bị áp chế bởi dàn hỏa lực kinh khủng mà đám mưa lao kia gây ra.

Thậm chí còn có rất nhiều tên không kịp phản ứng lại, khiên chắn bằng đồng đều bị đánh bay cả ra ngoài.
Đối mặt sức mạnh hủy diệt của loại vũ khí hạng nặng tầm xa này áp chế, những lỗ hổng kia ngay phút chốc lại biến thành điểm yếu trí mạng của đội hình phòng thủ này.
Thi thể, máu thịt cấp tốc bắn ra tung tóe khắp nơi.

Nhìn thấy những bộ thi thể không còn nguyên vẹn của đồng đội mình, khiến cho những tên binh lính còn lại cũng sợ hãi đến tột cùng, tên nào tên nấy đều mồ hôi lạnh chảy ròng cả ra.

Đối mặt với cục diện này, tên đầu lĩnh đứng ở phía ra chỉ huy cũng cấp tốc hoảng sợ như vừa thấy quỷ, hắn liền nhanh chóng rống to, “Mau đưa lỗ trống kia bổ sung lại, chỉ cần duy trì tốt đội hình…”
“A a a a a !!!”
Còn chưa đợi hắn hô xong, một loạt tiếng kêu thảm thiết vì đau đớn vang dội đến mức như muốn quất thẳng vào lỗ tai của hắn.

Chiến sĩ ném lao của Trần Giang nhiều vô số kể, còn chưa nói đến việc bọn hắn cũng chẳng lo sợ thiếu lao.

Chỉ mới trong nháy mắt thôi, toàn bộ đội hình phòng thủ của đội phương cứ thế mà bị chọc ra một cái lỗ hổng vô cùng lớn.

— QUẢNG CÁO —
Lúc này, tên đầu lĩnh kia cũng như muốn điên cả lên, Ném lao sao? Tại sao còn có cả bọn ném lao này? Bọn này thực sự chính là bọn thổ dân hay sao mà vẫn còn chơi cái loại vũ khí cổ lỗ sĩ này cơ chứ? Vậy mà còn đem cả một đội hình khiên chắn của bọn hắn phá nát!
Đầu hắn lúc này cũng bắt đầu rối như tơ vò, hắn đã không còn rõ ràng được chuyện gì đang xảy ra.

Nếu bây giờ để cho đội hình khiên chắn của hắn trực tiếp đứng đấy bị động chịu trận, chẳng phải là một điều ngu ngốc hay sao? Suy nghĩ như vậy, hắn liền vội vàng ra lệnh toàn quân lùi về phía sau.

Sau khi thoát khỏi phạm vi tấn công của những chiến sĩ ném lao, thì bầu trời mưa lao cũng bắt đầu ngừng hẳn lại!
Đối mặt với cục diện như vậy, sắc mặt của tên đầu lĩnh kia cũng biến đến tái nhợt! Hắn vốn nuôi ý định là muốn tìm hiểu một chút lai lịch của đối phương, chiếm một điểm tiện nghi nho nhỏ rồi trực tiếp rút lui.


Nhưng hắn lại không nghĩ ràng, tiểu đội công thành của bọn hắn vừa tiến lên chưa kịp làm gì thì đã bị đối phương công kích phủ đầu.
Sự tình đã chuyển biến đến nước này, hắn cũng chỉ còn lại hai con đường để chọn.

Một là cải biến kế hoạch, trực tiếp rút lui! Làm như vậy có chỗ tốt là có thể bảo toàn được binh lực của hắn, đem tổn thất giảm thiểu đến mức tối đa.

Nhưng mặt khác, chuyến thăm dò này của hắn cơ bản là vô dụng, hắn còn phải đối mặt với những chỉ trích từ những người trong bộ lạc của mình.
Còn con đường thứ hai, đó chính là tiếp tục kế hoạch tấn công, mạnh mẽ dùng toàn bộ sức mạnh tấn công vào tòa thành này, đem nội tình của đối phương thăm dò sạch sẽ.

Chỗ tốt là còn có chút thành quả, sau này quay trở về còn dễ dàng nói chuyện với mấy lão đầu trong bộ lạc của hắn.

Nhưng nếu như vận khí tốt, không chừng hắn sẽ bổ khuyết được chút hao tổn của mình.
Thời khắc này, hắn không ngừng cần nhắc từng cái lợi và hại giữa hai phương án lựa chọn.

Đang phân vân chưa biết làm như thế nào là đúng, thì bất ngờ tiếng của một tên cấp dưới đột nhiên ghé vào lỗ tai của hắn, “Báo cáo thủ lĩnh, mũi tên sàng nỏ hạng nặng của chúng ta đã tiêu hao hết!”

Nghe nói như thế, da mặt của tên đầu lĩnh kia co quắp cả lại, sau khi hít một hơi thật sâu, ánh mắt hắn lan tràn ra một vẻ điên cuồng, hắn cuối cùng đã hạ quyết tâm, “Đem sàng nỏ triệt hạ về phía sau, để tiểu đội khiên chắn hạng nặng đi lên phía trước hộ tống xe công thành trực tiếp tiến lên cho ta! Các tiểu đội khiên chắn trực tiếp đi theo phía sau, xạ thủ đánh yểm trợ, cưỡng ép công thành cho ta!”
Nhìn thấy đội hình quy mô của đối phương không ngừng tiến lên, thần sắc của Trần Giang cũng bắt đầu chuyển biến nghiền ngẫm, “Nhìn cái điệu bộ này, tên đầu lĩnh của bọn kia hẳn dự định dùng những tên binh sĩ dưới trướng hắn làm bia đỡ đạn, muốn dùng mạng người để đổi lấy tình báo của chúng ta!”
— QUẢNG CÁO —
“Bọn người này trông có vẻ cũng chẳng hề có chút tinh thần đoàn kết một chút nào, không khác gì một tập hợp của vô số bộ lạc khác nhau mà tạo thành.

Có lẽ cũng chính vì thế mà tên đầu lĩnh bọn kia mới máu lạnh vô tình như vậy!”, đối với với địch nhân máu lạnh vô tình cũng không có gì sai, nhưng vấn đề là bọn hắn cùng một phe, tên đầu lĩnh kia lại không một chút do dự bắt binh lính dưới quyền đi chịu chết, điều này càng khiến cho Trần Hà thêm chán ghét.
Trần Giang cũng chẳng nói thêm cái gì, tên đầu lĩnh đối phương chắc chắn cũng là một kẻ bệnh hoạn, cơ bản là không đem tính mạng của tất cả các binh sĩ dưới trướng coi ra gì!
Nền văn minh của bọn này chưa phát triển, bọn hắn vẫn còn sống trong thời kỳ hoang dã, nên xui xẻo gặp phải những tên bệnh hoạn sử dụng người từ những bộ lạc mà bọn hắn thần phục hoặc thôn tính được đem ra làm bia đỡ đạn cũng là chuyện bình thường.
Trong một số trường hợp, việc sử dụng binh sĩ dưới trướng làm bia đỡ đạn cũng không phải là một chuyện to tác gì, thậm chí nó còn mang lại vô số lợi ích lớn lao.

Chỉ cần nắm được thông tin của kẻ địch, thì bọn hắn sẽ dễ dàng đánh chiếm đối phương, mang đến lợi ích khổng lồ.
Đương nhiên, việc này chỉ có thể áp dụng được khi thế lực của bọn hắn có nhân khẩu vô số không sợ cạn kiệt mới được.

Nhưng muốn phát triển được một lượng lớn nhân khẩu cũng đâu phải là chuyện ngày một ngày hai là có thể làm được, mà nó phải cần một thời gian dài dằng dặc.
Nhưng cho dù là nhiêu nhân lực đến mấy đi chăng nữa, thì hơn ba trăm binh sĩ, đối với bọn người kia chẳng lẽ không cảm thấy có chút đau lòng hay sao?
Đối với một kẻ địch máu lạnh tàn nhẫn, là một địch nhân, Trần Giang cũng chẳng có đạo lý nhân từ nào ở đây.

Các chiến sĩ ném lao cùng xạ thủ thay phiên nhau oanh tạc, nhắm thẳng sinh lực của đối phương mà đánh tới.


Đối diện với hỏa lực điên cuồng, đám binh sĩ công thành bắt đầu xuất hiện thương vong trầm trọng.
Thông qua ống nhòm, Trần Giang càng rõ ràng tất cả hết thảy, một suy nghĩ đột nhiên xẹt ngang qua đầu của hắn, hắn vừa chợt nhớ đến lời của Trần Nguyên trước đây từng nói, hắn nhất thời ý thức đây chính là một cái cơ hội.

Trần Giang lúc này quả quyết hướng về phía bên ngoài thành hô to,
“Thủ lĩnh của các ngươi chính là một tên máu lạnh vô tình, biết rõ trận này đã không có phần chiến thắng, ấy vậy mà còn không để ý đến sự sống chết của các ngươi, để cho các ngươi dùng thân mình lao lên chịu chết! — QUẢNG CÁO —
Hắn muốn dùng tính mạng của các ngươi, dùng máu của các ngươi để đổi lấy tình báo về thực hư binh lực của chúng ta! Hắn chính không bằng một tên súc sinh, ngay cả cầm thú cũng không bằng, các ngươi tội gì phải về dưới trướng của hắn chịu chết? Không bằng các ngươi bỏ vũ khí xuống, quy thuận chúng ta, chúng ta sẽ mở cho các ngươi một con đường sống!”
Lời này của Trần Giang vừa hô vang lên cơ hồ là bóp đúng thóp tâm lý của tất cả các binh sĩ kẻ địch, lời của hắn không khác gì một quả bom oanh tạc vào tâm trí của tất cả các binh sĩ dưới trướng tên đầu lĩnh kia.
Lời của hắn vừa nói ra, gây tra một trận xao động nhân tâm.

Trận chiến này, bọn hắn có phần thắng hay không? Binh lực thủ thành của đám người lạ mặt kia có lợi hại hay không? Đối diện trực tiếp với vô số màn mưa lao và tên oanh tạc, tâm lý của những binh sĩ xông lên phía trước là rõ ràng nhất.
Nhưng thủ lĩnh đã ra lệnh, bọn họ thân làm binh lính, nào còn có con đường thứ hai để được lựa chọn, chỉ có thể cắn răng xông về phía trước, trong lòng thì lại không ngừng cầu nguyện cho bản thân mình.

Bởi vì lâm trận bỏ chạy, bọn hắn cũng chỉ có một con đường chết!
Nhưng lúc này đây, cách làm của Trần Giang không ngờ rằng lại mở ra cho tất cả bọn hắn một con đường thứ hai để lựa chọn.

Phần còn lại, có đi hay không chính là dựa vào quyết định của bọn hắn nữa mà thôi!
Chiêu công tâm kế này không ngờ lại quá ác độc, những tên chiến sĩ cầm thuẫn đứng ở phía trước nhất đều đã trực tiếp dao động, nhóm cung thủ đang sẵn sàng trạng thái chuẩn bị tấn công cũng mơ hồ buông lỏng, từng động tác của bọn hắn cũng chuyển biến càng ngày càng chậm thêm mấy phần..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương