Đại Việt Chúa Tể
-
208: Thế Trận Triển Khai
Cũng chính vì vậy, có vô số thế lực nhỏ, bộ lạc nhỏ, hoặc thậm chí là những kẻ biết được bí mật của bọn hắn, tất cả đều đã phải lặng lẽ đăng xuất khỏi thế giới này.
Vùng đất này, không cho phép sự tồn tại của bọn hắn!
Tất cả những kẻ muốn tồn tại trên mãnh đất này thì chỉ có hai cách, một là phải thần phục bọn hắn, nghe theo lời sai bảo của bọn hắn, còn cách thứ hai, đó chính là làm bộ xương khô nằm ở dưới mồ kia!
Đánh hay là không đánh? Vấn đề này khiến cho tên đầu lĩnh kia không khỏi đau dạ dày cả lên.
Không đánh mà lui, cái này thì cũng chẳng phải quá mất mặt hay sao? Hắn dù sao cũng là mãnh tướng của một thế lực lớn, ấy vậy mà đứng trước bầy “chuột nhắt” chạy sang đường này, hắn lại lo sợ rút quân?
Nhìn bức tường thành phía xa kia của bọn người lạ mặt, tên đầu lĩnh không khỏi ôm lấy một tia hy vọng may mắn chờ đón hắn.
Hắn nghĩ đến, vạn nhất tường thành trông vô cùng chắc chắn kia chẳng qua chỉ để là dọa người mà thôi thì sao?
Biết đâu bọn kia một mặt vì thời gian quá gấp gáp nên dựng tường thành không kịp, mà mặt khác thì với tâm lý nơm nớp lo sợ bị bọn hắn tấn công, nên bọn kia cũng chỉ làm một bức tường thành trông có vẻ cao lớn, nhưng thật sự bên trong lại vô cùng yếu ớt thì sao?
Ý nghĩ một khi dâng lên trong đầu hắn, thì hắn cũng không thể khống chết mà bắt đầu lan tràn sự suy diễn.
Thậm chí, khi nghĩ đi nghĩ lại, tên đầu lĩnh kia còn có một loại mơ hồ cảm tính là suy nghĩ ban đầu kia của hắn là đúng!
Nói cho cùng, chỉ là một đám thế lực mới nổi, làm sao có khả năng nhanh như vậy kiến tạo được một thành trì, chẳng những vững chắc, mà lại có quy mô lớn đến như thế này? Trong này tuyệt đối có mờ ám!
Dùng lực làm hai cái hít sâu để trấn tĩnh, tên đầu lĩnh kia bắt đầu điều chỉnh lại tâm lý của mình.
Hắn đã quyết định, trước hết muốn dò xét xem thử thế lực mới nổi kia sâu cạn như thế nào, sau đó rồi mới tính tiếp!
Mà lại, hắn lần này đến đây, chính là mang theo một khỏa quyết tâm thắng lợi trở về! Bởi vì trước khi đi, hắn đã vô cùng tự tin đảm bảo với tộc trưởng cùng tất cả các đại trưởng lão của bọn hắn rằng, không dẹp sạch được cái bọn thế lực nhỏ bé này, hắn sẽ tự xách đầu mình về tạ lỗi! — QUẢNG CÁO —
Nghĩ tới đây, tên đầu lĩnh kia càng quyết tâm hơn, hắn nhất thời vung tay lên, ra hiệu cho đám binh sĩ phía dưới bắt đầu đem vũ khí công thành đẩy ra bên ngoài vùng trống.
Trốn ở trong rừng cây như thế này, liền trận hình cũng không thể sắp đặt tốt được, nếu vậy thì hắn cũng không thể trực tiếp khởi xướng tấn công thành trì đám lạ mặt kia!
Động tĩnh nơi xa, hiển nhiên cũng đưa tới sự chú ý của Trần Giang, nương theo ống nhòm trong tay mình, hắn hoàn toàn thấy rõ đối phương đang có ý định sử dụng vũ khí để công thành.
Đồng tử của Trần Giang lúc này cũng hơi co lại, “Sàng nỏ?”
Nhìn thấy đám người trước mắt này nắm giữ trong tay vũ khí có tên gọi là Sàng nỏ, Trần Giang không khỏi nhíu mày sâu.
Bởi vì, cách đây không lâu, hắn đã được tận mắt chứng kiến Trần Nguyên cũng đang cho thử nghiệm loại vũ khí mới này!
Theo như nhữn gì mà Trần Nguyên nói, vũ khí này ban đầu có tên là Tam cung sàng nỏ.
Cấu tạo chính của nó gồm một thân đỡ lớn, cùng với ba cánh nỏ lớn được gắn chặt ở phía trên nó.
Ba cánh nỏ này đều được liên kết với nhau bằng một sợi dây nỏ dài!
Việc liên kết này nhằm mục đích cung cấp một lực bắn cực đại vào mũi tên của nó.
Khiến cho mũi tên có thể được bắn ra với tốc độ kinh người, cùng khoảng cách xa hơn nỏ thường gấp nhiều lần.
Nhưng đối diện với thứ được gọi là Tam cung sàng nỏ này, Trần Giang lại càng tự tinh vào bức tường thành của mình hơn.
Đối với một kiện khí giới công thành, tầm bắn xa cũng là vô dụng, mà quan trọng nhất chính là tầm sát thương.
Nói ví dụ đến những cái Tam cung sàng nỏ của bọn người kia, tầm bắn xa nhất cũng là một ngàn năm trăm mét trở lên.
Nếu xét tại thời đại vũ khí lạnh này, tầm bắn này cũng được xem là kinh khủng.
Nhưng tâm lý của Trần Giang cũng vô cùng rõ ràng, nếu mũi tên bay xa đến khoảng cách kia, thì nó cơ bản cũng chẳng còn chút uy lực gì!
Nếu muốn biết tầm sát thương của nó đến cùng là bao nhiêu, thì phải đem khoảng cách tối đa giảm bớt đi một nữa, trong khoảng cách này, với lực bắn của Tam cung sàng nỏ, mới có thể xem là sát thương cực đại vốn có của nó! Đương nhiên, điều này còn phải xem kẻ địch bắn có chuẩn xác hay không cũng là một chuyện khác! — QUẢNG CÁO —
Nhìn những cái Tam cung sàng nỏ bọn người kia đẩy ra ngoài, Trần Giang không khỏi cảm thán: Cái đống đồ chơi này sao trông vô cùng lạc hậu khi so sánh với những cái sàng nỏ mà Trần Nguyên thử nghiệm?
Thứ mà Trần Giang nhìn thấy Trần Nguyên thử nghiệm, cũng chẳng phải được gọi với cái tên Tam Cung sàng nỏ, mà chính xác phải gọi là Cửu Cung Sàng Nỏ! Cũng như tên gọi của nó, Cửu Cung Sàng Nỏ chính là đươc tập hợp bởi chín cánh nỏ cùng liên kết với một dây cung.
Trần Nguyên bước đầu chế ra thứ này cũng chẳng phải dùng để vận chuyển như đám người này!
Trần Nguyên chế ra thứ này vì mục đích cải tiến cho đám Diệt thần cung ở trên những con thuyền lớn kia của bọn hắn.
Diệt thần cung tuy uy lực vô cùng mạnh mẽ, nhưng nhược điểm của bọn nó chính là quá lớn và quá cồng kềnh.
Điều này làm giảm đáng kể số lượng Diệt thần cung có thể được bố trí trên chiến thuyền!
Nhưng nếu như hắn có thể chế tạo thành công, Trần Nguyên cũng chẳng ngần ngại cho ra đời thêm nhiều biến thể khác của nó.
Có một điều không thể phủ nhận được, đó chính là những sàng nỏ này vô cùng uy lực, uy lực hơn xa những cung nỏ mà bọn hắn đang sử dụng trong quân đội hiện giờ!
Vừa tiến đến, đám người kia dùng một đội hình khiên chắn lớn đi phía trước để che chở cho ba xe tam cung sàng nỏ đang di chuyển ở phía sau.
Đằng sau bọn hắn còn mang theo cả một đài xe công thành, được làm bằng những thanh gỗ lớn lắp ghép với nhau mà tạo nên.
Mà theo phía sau bọn hắn, còn có cả những binh chủng khác theo thứ tự là thuẫn binh, trường kích binh, cùng cung thủ.
Ba cả binh chủng khác nhạu hợp thành một phương trận chỉnh tề đi theo phía sau chậm rãi tiến đến thành Châu Nhai.
Lực lượng của bọn hắn cũng không hề ít! Không hổ là một thế lực lớn chiếm cứ bao năm ở vùng đất rộng lớn này, quân đội được bố trí cũng vô cùng chuyên nghiệp.
Trước khi chưa thấu rõ tình hình đối phương, bọn hắn cũng không phải kiểu ồ ạt lao lên tấn công, mà bọn hắn lựa chọn từng bước tiến vô cùng vững chắc.
Quả nhiên là không hề giống với những bộ lạc lang băm trước đây mà đám người Trần Giang từng gặp!
Trần Giang cũng không hề hoảng hốt, mà thậm chí còn có chút phấn khích trong lòng mình! Trải qua trận chiến với bọn Hung Nô trước đó, tinh thần sĩ khí cùng binh lực của bọn hắn cũng đã xưa đâu bằng nay.
Mà lại mượn nhờ vào bốn bức tường thành vô cùng vững chắc này, hắn còn có thể phát huy một ưu thế lớn khác nữa, đó chính là ưu thế về độ cao!
— QUẢNG CÁO —
Binh chủng công kích tầm xa khi đứng tại khu vực cao hoặc là một vị trí cao thì càng lại càng có thể nâng cao tầm bắn cùng uy lực vũ khí của mình.
Đây chính là lợi dụng quán tính quỹ đạo vòng cung của mũi tên rơi mà suy luận đi ra!
Từng đạo mệnh lệnh cấp tốc được truyền xuống, dự định ban đầu của Trần Giang là ỷ vào những chiến sĩ ném lao của bọn hắn, bất quá, sau khi cân nhắc đến uy hiếp của những sàng nỏ kia, hắn cuối cùng quyết định bố trí thêm một tiểu đội cung thủ trên những tháp canh lớn trải dài theo dọc tường thành.
Đến lúc đó, lỡ như có phát sinh tình huống ngoài ý muốn, hắn cũng có thể tùy cơ ứng biến!
Theo suy đoán của Trần Giang, đám người lạ mặt kia có thể sẽ dùng ba cái sàng nỏ kia để bắn phá cổng thành cùng tường thành của bọn hắn.
Sau khi cổng thành bị sàng nỏ triệt để đánh nát, hoặc là sau khi những mũi tên hạng nặng của đám sàng nỏ kia dùng hết, đám bộ binh đẩy xe công thành ở phía sau sẽ tiến hành công thành.
Đây cũng chính là một trong những đấu pháp đơn giản và thường thấy nhất mà Trần Nguyên thường giảng dạy cho bọn hắn.
Cũng không có cách nào, đối với đám người vẫn chưa được văn minh khai mở này, Trần Nguyên cũng không thể để cho bọn hắn tự ý làm theo thói quen củ của mình được! Tất cả đều được hắn tận tình chi dạy từng chi tiết một!
Trần Giang phất tay ra hiệu, tất cả các chiến sĩ ném lao cùng chiến sĩ cung thủ đã leo lên tháp canh lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu! Tiếp tục lợi dụng ống nhòm, Trần Giang lúc này quan sát từng nhất cử nhất động của đối phương.
Một lần nữa các định lại khoảng cách công kích của hai binh chủng, tâm lý của Trần Giang đã vô cùng nắm chắc vị trí tốt nhất mà binh chủng ném lao cùng cung thủ có thể phát huy được tối đa sức mạnh của mình.
Hắn lúc này chỉ còn chờ đối phương tiến vào tầm công kích, là hắn có thể trực tiếp ra hiệu cho các chiến sĩ ở phía sau khai hỏa trận chiến..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook