Đại Việt Chúa Tể
-
203: Lên Đường
Trần Giang và Công Đoàn nghe Trần Nguyên nói như vậy thì khuôn mặt của bọn hắn cũng càng thêm âm trầm.
Tình cảnh của đất nước Đại Việt bây giờ, bọn hắn không rõ ràng thì còn có ai trong đất nước hiểu rõ nữa cơ chứ?
Bây giờ bọn hắn dẫn quân ra đi, điều này cũng đồng nghĩa với việc đất nước Đại Việt bây giờ chỉ còn lại gần hai ngàn quân trấn giữ.
Hai ngàn quân đối đầu với cả mấy vạn quân? Kết cục như thế nào, trong lòng bọn hắn đều đã có sẵn câu trả lời cho riêng chính mình!
Nhưng Trần Nguyên đã quyết định, bọn hắn cũng không dám có ý kiến gì! Mà như Trần Nguyên vừa nói rồi, lần này chính là một trận cá cược! Nếu thắng ván cược này, bọn hắn sẽ có được lợi ích lớn lâu dài.
Nhưng nếu thua ván cược này, sợ rằng khi bọn hắn quay trở lại đây, đất nước Đại Việt của bọn hắn đã không còn đâu nữa!
Bọn hắn đều biết, chuyến đi này của bọn hắn sẽ không hề ngắn một chút nào, thậm chí là có thể lên đến sáu tháng, hoặc hơn nữa là một năm, đặc biệt là nhiệm vụ của Công Đoàn kia! Nên hai người bọn hắn lúc này đều âm thầm quyết tâm càng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ sớm trở về càng tốt! Chỉ có như vậy thì bọn hắn mới có thể yên tâm được, có như vậy thì Đại Việt mới có thể đứng vững được!
Tuy là suy nghĩ như vậy, nhưng bọn hắn cũng hoàn toàn tin tưởng vào Trần Nguyên.
Chỉ cần Trần Nguyên còn ở đây, thì đất nước Đại Việt sẽ mãi mãi trường tồn theo thời gian, mãi mãi bất diệt!
“Chuyện của đất nước Nam Việt kia, chúng ta cũng chưa rõ ràng.
Nên nhiệm vụ lần này, một phần là giúp đỡ, một phần cũng phải tìm hiểu tin tức về tất cả những thế lực mà các ngươi gặp được.
Đặc biệt là bọn Tàu kia!
Bọn này, trong tương lai không xa, cũng chính là kẻ thù của chúng ta! Các ngươi cũng phải xác định sẵn tâm lý của mình để mà làm việc.
Lần này, binh sĩ đi theo ngươi chiếm đại đa số là những chiến sĩ của quân đoàn Ác Ma, ba vị đội trưởng đội một, hai và ba cũng sẽ đi theo.
Nhiệm vụ riêng dành cho bọn hắn ta cũng đã giao, đến lúc đó, kế hoạch có thể sẽ có chút chuyển biến.
Nhưng ngươi cũng đừng quá lo lắng, mọi chuyện cứ theo sự sắp xếp của ta mà tiến hành!
Còn nữa, địa hình của vùng đất gọi là Châu Quảng Nguyên kia vô cùng hiểm trở, dễ thủ khó công, nên ngươi cũng có thể tận dụng lợi thế này trong cuộc chiến với bọn Tàu kia!”, Trần Nguyên nói đến đây thì cũng dừng lại một chút như có điều suy nghĩ.
Mà trong lúc này, Trần Giang và Công Đoàn cũng ngạc nhiên không thôi.
Trần Nguyên vừa nói là địa hình vùng này vô cùng hiểm trở, dễ thủ khó công? Chẳng lẽ Trần Nguyên đã từng đến vùng đất này rồi hay sao?
— QUẢNG CÁO —
Công Đoàn nhìn sang qua phía Trần Giang, nhưng lúc này Trần Giang cũng đưa hai tay ra, nhún vai tỏ ý bất lực.
Cho dù là hắn, tận mắt chứng kiến Trần Nguyên từ khi sinh ra đến lúc trưởng thành như bây giờ, Trần Nguyên cũng chưa bao giờ thoát khỏi tầm mắt của hắn chứ nói gì đến chuyện biết cái gọi là Châu Quảng Nguyên kia!
Mặc kệ hai người Trần Giang đang ngạc nhiên không thôi, Trần Nguyên lúc này lại nhìn hai người nói tiếp, “Phía quân bộ, những cô gái kia đào tạo thế nào rồi?”
Đào tạo ở đây chính là kế hoạch của Trần Nguyên vừa mới chợt nảy ra sau đợt chiến dịch vừa rồi.
Ý của hắn lúc đầu là để kế hoạch này cho phía Trần Tô đào tạo, nhưng vì Trần Tô vắng mặt, nên hắn đành giao nhiệm vụ này cho Trần Giang và Công Đoàn.
“Hồi bẩm Đại đế, kế hoạch đã được chúng ta tiến hành, chúng ta cũng đã tiến hành tuyển chọn, cuối cùng, chúng ta đã tuyển chọn được mười cô gái có tài sắc vẹn toàn, đáp ứng được những yêu cầu mà Đại đế đưa ra”, nghe Trần Nguyên hỏi đến chuyện này, Trần Giang nhanh chóng đáp lại.
“Thái độ của những cô gái kia thế nào?”, Trần Nguyên tiếp tục hỏi.
“Hồi bẩm Đại đế, những cô gái kia vô cùng ngoan ngoãn hợp tác, bọn họ còn vô cùng cảm kích vì chúng ta đối xử vô cùng tốt với bọn họ! Qua một thời gian dài sinh sống tại đất nước Đại Việt chúng ta, bọn họ cũng dần xem đây trở thành là nhà của chính mình.
Nhưng theo suy nghĩ của hạ thần, để bọn họ tuyệt đối trung thành với chúng ta, chỉ trong một thời gian ngắn, e rằng cũng không thể! Chúng ta phải cần một thời gian dài hơn nữa để đào tạo về kỹ năng cũng như tư tưởng cho bọn họ mới được!”, Trần Giang nghiêm túc đáp.
“Ừm! Ta đồng ý với ý kiến này của ngươi! Những cô gái này, sau khi đào tạo xong, đều được gia nhập vào quân đoàn Ác Ma, chuyên đảm nhận những nhiệm vụ đặc biệt.
Chính vì vậy, kỹ năng chiến đấu của bọn họ càng phải được chú trọng hơn nữa!”, ánh mắt của Trần Nguyên thâm thúy nói.
Sau một hồi suy nghĩ, Trần Nguyên lại nói tiếp, “Báo cho bọn họ biết, bọn họ sẽ chính thức trở thành một bộ phận quan trọng trong đất nước Đại Việt chúng ta, tất cả mọi trợ cấp của bọn họ từ nay trở về sau sẽ theo như những chiến sĩ quân đoàn Ác Ma khác mà phân phối.
Tuyệt đối không được để bọn họ có cảm giác rằng mình bị phân biệt đối xử!
Đất nước của chúng ta luôn luôn quý trọng và trọng dụng nhân tài! Cho dù là bất cứ một người nào đi chăng nữa, cho dù là bọn họ có đến từ đâu, thuộc bất cứ dân tộc nào… nhưng chỉ cần bọn họ tình nguyện chung sức vì sự phát triển của đất nước Đại Việt, thì tất cả bọn họ đều được chúng ta chào đón và trọng dụng! — QUẢNG CÁO —
Dân tộc của chúng ta là một dân tộc yêu chuộng sự hòa bình, đất nước của chúng ta là một đất nước sẵn sàng giang tay giúp đỡ bất kỳ người nào, bất cứ thế lực nhỏ yếu nào bị áp bức, bị chèn ép, bị chà đạp ở ngoài kia!
Và hơn thế nữa, tất cả mọi người trong đất nước của chúng ta đều đoàn kết, tương thân tương ái, luôn luôn yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau! Các ngươi hãy nhớ khắc ghi điều này trong tim mình cho ta!”
Lời trầm ấm tràn đầy bá khí kia của Trần Nguyên vang vọng khắp cả Chính sự điện, khiến cho trái tim của đám người Trần Giang đang chăm chú lắng nghe cũng nảy lên từng hồi rung động không thôi!
Đây chính là mục đích, cũng chính là tôn chỉ của đất nước Đại Việt bọn hắn.
Bọn hắn đều biết rằng, để có thể làm được điều này là phải trải qua vô vàn khó khăn cùng chông gai.
Chính vì vậy, Sứ mệnh của đất nước bọn hắn lại càng trở nên vô cùng thiêng liêng và cao cả!
Đất nước của bọn hắn, chính là Đấng cứu thế của toàn nhân loại này! Đây cũng chính là quyết tâm và tâm niệm của Trần Nguyên! Chứng kiến được sự tàn khốc của thế giới này, hắn càng hiểu thêm được rằng, bên ngoài kia, vẫn còn có vô vàn những sự bất công, vẫn còn vô số con dân phải chịu đọa đày!
Tuy hắn cũng chẳng phải là một kẻ thiện lạnh hay là một kẻ bao đồng gì, nhưng hắn cũng không thể không ngừng lan truyền nguồn cảm hứng, nguồn động lực này cho những người xung quanh của hắn! Có như thế, thì Đại Việt mới không ngừng tiến lên, không ngừng hùng mạnh được! Đây chính là kế hoạch đặt mục tiêu lên cao, nhằm mục đích kích thích tinh thần tiềm ẩn bên trong tất cả người dân của hắn!
Sau đó, Trần Nguyên lại tiếp tục giảng giải cho Công Đoàn và Trần Giang những hiểu biết của hắn về bùa chú.
Trầ Nguyên cũng không quên đưa ra các giả thuyết tình huống và giúp Công Đoàn tìm cách đối phó.
Hai người bọn hắn lúc này rời đi Chính sự điện nhưng trong lòng mang theo nặng trĩu gánh nặng.
Trần Giang và Công Đoàn quyết định đi gặp Trần Vương và Đại Man bàn chuyện, sau khi mọi thứ sắp xếp xong xuôi, hai người bọn hắn mới có thể yên tâm lên đường.
Chớp mắt một cái lại một ngày nữa trôi qua, khí lạnh vẫn không ngừng lan tỏa, hoa tuyết cũng bắt đầu trở nên nhiều hơn, càng ngày càng phủ lên kín trời.
Trời lờ mờ sáng Trần Giang, Công Đoàn cùng tất cả các chiến sĩ theo sau bọn hắn cung kính quỳ trên mặt đất, mỗi một chiến sĩ đều nâng lên trên tay mình một bát rượu nóng hỗi, tiễn biệt vị Đại đế tôn kính trên cao kia mà lên đường làm nhiệm vụ!
— QUẢNG CÁO —
Trần Giang và Công Đoàn hai người hai hướng, dưới làn gió tuyết, từng đoàn chiến bào bay phấp phới trong gió trùng điệp ra đi.
Bọn hắn ra đi, trong trái tim mỗi một chiến sĩ đều mang theo sứ mệnh thiêng liêng của đất nước.
Nhưng sự ra đi của bọn hắn lại hoàn toàn diễn ra trong im lặng, không một người dân nào biết, không có những tiếng hò reo cỗ vũ, không những cái ôm hôn thắm thiết tiễn biệt.
Bọn hắn ra đi lúc tất cả mọi người dân Đại Việt vẫn đang còn say trong giấc nồng.
Bọn hắn lấy thân thể của mình, lấy xương máu của mình để xây đắp lên một đất nước Đại Việt hùng cường sau này! Để cho con cháu của bọn hắn sau này được sống trong cảnh yên bình, vui sướng, không còn cảnh phải lo lắng cảnh mất nước như bọn hắn đã từng nữa!
Có thể trong chuyến ra đi này, có kẻ mất, có người còn cũng không ai có thể nói trước đươc điều gì! Nên bọn hắn chỉ âm thầm nhắn nhủ với đồng đội của mình rằng, nếu có một ngày bọn hắn không thể quay trở về, thì thân nhân, người nhà của bọn hắn, đành phải gửi gắm vào những người đồng đội cùng vào sinh ra tử với mình này!
Có người chiến sĩ thậm chí trước lúc ra đi, còn đến bên cạnh quỳ lạy tiễn biệt mẹ già.
Nếu một ngày mai, con lỡ như không có quay trở về, xin mẹ cũng đừng quá đau buồn, chúng con ở nơi xa kia vẫn luôn luôn vui vẻ, vẫn luôn luôn ở bên mẹ mỗi ngày!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook