Đại Viên Vương
-
Chương 318
Quyển 13: Trung Thổ biển thương.
Hồi 1
Dịch: Thiên Không
Nguồn:kiemgioi
Vương Phật Nhi cũng không thúc giục, chậm rãi thu hồi hoàng kim, đem Phong Trấn thu hồi vào hầu bao, hướng Tinh Tuyết chỉ vào hàng hóa trong cửa hàng giải thích, hắn nhờ tài ăn nói khéo léo kết hợp với kiến thức rộng rãi thế mà phải tốn không ít tâm tư mới làm cho Tinh Tuyết cười mãi không dứt.
- Chưởng quỹ nếu không chịu đổi hàng hóa, mà nguyện ý lấy giá gốc bán ra, ta phi thường hoan nghênh. Nếu ngươi cảm thấy giá này không thích hợp, vậy chỉ cần đưa ra cái giá hợp lý. Ta sẽ xuất ra cái giá cao hơn. Truyện "Đại Viên Vương "
Chưởng quầy chưa kịp nói gì, đột nhiên xuất hiện một người con gái mặc váy dài màu lam nhạt, từ bên ngoài đi vào, cười dài nói:
- Vương Phật Nhi trụ trì nhìn trúng thứ gì đó, thương hội Vũ Thương chúng ta sao có thể không bán. Mỹ Cơ chế tạo có điểm khéo léo, chỉ có ngài mới có bản lãnh như thế.
Khiến người ta phải cẩn thận dò xét thân phận, Vương Phật Nhi kinh ngạc quay đầu lại, chưởng quầy lập tức khom người hành lễ, hướng Vương Phật Nhi giới thiệu:
- Đây chính là hội trưởng thương hội Vũ Thương ở Đại Lôi Âm tự, tiểu nhân có mắt như mù, làm cho Vương Phật Nhi trụ trì chê cười rồi.
Cô gái áo lam kia đối với Vương Phật Nhi hơi khom người, trong tay cầm một phần văn thư, đưa lên, cười nhẹ nói: Truyện "Đại Viên Vương " Truyện "Đại Viên Vương "
- Đây là tất cả văn thư cùng kế hoạch khai trương thương hộ ở Đại Lôi Âm tự, mời Vương Phật Nhi trụ trì xem qua!
Vương Phật Nhi cầm lấy tùy ý nhìn qua, vừa nhìn vừa mỉm cười, thầm nghĩ:
“Thương nhân thật là biết điều!”.
Bên trong viết đúng là thương hội Vũ Thương sẽ khai trương ở Đại Lôi Âm tự chuẩn bị nộp thuế như thế nào, như thế nào bình ổn giá hàng hóa, cam đoan dân chúng ở Đại Lôi Âm tự sẽ được mua bán công bình. Những điều mà Vương Phật Nhi nghĩ đến, bên trong đều chi tiết tường tận.
Nhẹ nhàng khép lại văn thư. Vương Phật Nhi đem thu vào,ấm giọng nói:
- Không biết đại tỷ tục danh là gì, sau này mong rằng dân chúng Đại Lôi Âm tự của ta sẽ được chiếu cố nhiều hơn.
Cô gái áo lam thản nhiên cười nói:
- Tiểu nữ họ Hà, tên là Tiên Đỗ! Ngưỡng mộ đại danh Vương Phật Nhi trụ trì đã lâu, đáng tiếc công việc bận rộn, chưa có cơ hội diện kiến, hôm nay ngài đến bái phỏng, tiểu nữ thật thẹn không dám nhận. Bộ sách cổ này Vương Phật Nhi trụ trì nếu thích vậy cứ nhận lấy đi.
Vương Phật Nhi nở nụ cười nhạt, nói:
- Nếu là người khác, hoặc trong quá khứ ta cũng không ngại lừa gạt một phen, Đỗ đại tỷ đã hỏi, ta cũng không dám dối gạt ngài rồi. Đây là bí lục thích khách của giáo phái Mộc Thứ Di, ghi chép đủ loại cách thức giết người trong giáo.
Hà Tiên Đỗ nhất thời lấy làm kinh hãi, bộ sách cổ này đã từng có người ở trong thương hội Vũ Thương biết văn tự châu Tây Kỳ thông dịch qua, mặc dù viết hết sức tối nghĩa nhưng rõ ràng là bộ sách giới thiệu về động vật, thực vật, y thuật. Nửa bộ sau là viết về pháp khí cùng một ít thủ đoạn chữa bệnh linh tinh. Cùng với giáo phái Mộc Thứ Di hoàn toàn không có quan hệ.
Vương Phật Nhi mở miệng nói đây là bí lục dạy thích khách của giáo phái Mộc Thứ Di, nàng như thế nào mà không khiếp sợ? Nếu là người khác nói như thế, Hà Tiên Đỗ hoàn toàn không tin nhưng Vương Phật Nhi lại là trụ trì của Đại Lôi Âm tự, còn là cao thủ nổi tiếng khắp thiên hạ, hơn nữa mọi người đều biết Vương Phật Nhi cũng tinh thông 108 loại công pháp của Đại Lạn Đà tự, có được thần thông kì lạ.
Hà Tiên Đỗ nhất thời cảm thấy có chút hối hận. Sớm biết sách cổ này trân quý như vậy nàng đương nhiên sẽ không đem bán ra.
Bất quá Hà Tiên Đỗ có chút không tin, liền hời hợt hỏi:
- Vương Phật Nhi trụ trì, sách cổ này thương hội Vũ Thương chúng ta đã dịch hơn phân nửa nội dung và sao chép ra một bản, coi như là đem đồ cổ bán ra. Chỉ là ta còn chưa xem qua bản dịch của sách cổ, rất tò mò muốn biết trong sách này viết cái gì, không biết Vương Phật Nhi trụ trì có thể giải nghi hoặc của ta không?
Vương Phật Nhi gật đầu, lập tức đem Tuần Hóa Độc Xà Pháp Môn kể lại rõ ràng chi tiết cho Hà Tiên Đỗ. Nghe được việc này vị đại tỷ thương hội Vũ Thương sắc mặt nhất thời thay đổi.
Vương Phật Nhi thu tất cả vào trong mắt, bụng thầm cười hắc hắc, thầm nghĩ:
“Nếu nói đã sao ra một bản rồi, cái này ta tin, còn nói đã dịch hơn phân nửa, mà có thể lấy ra để bán, người lừa gạt quỷ sao?”
Thế nhưng Vương Phật Nhi hoàn toàn không biết, Hà Tiên Đỗ đúng là không nói dối, thích khách bí lục giáo phái Mộc Thứ Di lấy độc môn ám ngữ viết thành, thông dịch bình thường tự nhiên không cách nào nhận ra khác biệt, chỉ có làm như nguyên bản dịch ra. Hắn có kiến thức đọc sách cổ, trực tiếp lướt qua văn tự rồi thông dịch lại văn tự như ý định ban đầu. Lúc này mới được có thể cho ra diện mục chân chính, trong đó có những chỗ rất nhỏ nhưng hắn cũng sai sót.
Đã biêt bộ sách cổ này thực sự là thích khách bí lục của giáo phái Mộc Thứ Di. Hà Tiên Đỗ rất muốn lập tức trở mặt, đoạt lại bí bảo nhưng nàng cuối cùng còn nhớ rõ, Vương Phật Nhi là cao thủ mà thiên hạ ai ai cũng biết, cho dù thương hội Thương Vũ đem toàn bộ thực lực ẩn dấu đưa lên võ đài, chặn đánh g!ết chết thiếu niên trước mặt cũng phải trả đại giới, là tổn thất thảm trọng.
Tinh Tuyết nghe thấy sách cổ giáo phái Mộc Thứ Di có nhiều pháp môn cổ quái, nhất thời nổi lên hứng thú, muốn Vương Phật Nhi giải thích cho nàng. Vương Phật Nhi cười hắc hắc, nói:
- Tinh Tuyết ngươi có nghe qua câu cổ ngữ, gọi là thất phu vô tội, mang ngọc có tội?
Câu này truyền lưu tại trái đất, Tinh Tuyết lắc đầu, tỏ vẻ chưa bao giờ nghe qua. Vương Phật Nhi hướng nàng kiên nhẫn giải thích, nói:
- Sách này ghi lại các bí thuật ám sát, một người có võ công bình thường, học được bí thuật này là có thể g!ết chết người có võ công cao cường hơn hắn gấp 10 lần, ngươi thật sự muốn học, có nghĩ tới phiền toái mà nó mang lại không?
Nói xong cũng không để ý đến nàng, mỉm cười đối với Hà Tiên Đỗ, nói:
- Hà hội trưởng đương nhiên không để ý, nếu là ta nguyện ý đem sách cổ này phiên dịch ra, sao chép lại cấp cho thương hội Vũ Thương, chỉ sợ là nàng cũng không dám tiếp nhận đúng không?
Hà Tiên Đỗ bụng mắng thầm:
Ngươi cấp cho ta, ta thế nào cũng lại không cần. Chỉ là nói như thế làm sao ta có thể trả lời?
Nắm giữ thích khách bí lục, đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu là đem chuyện này tuyên dương cho thiên hạ đều biết, đó là chuyện ngu xuẩn. Nếu là giao dịch công bằng, trời biết đất biết, Hà Tiên Đỗ đương nhiên rất nguyện ý. Nhưng là bí mật khó giữ nếu nhiều người biết rõ trường hợp này, Hà Tiên Đỗ không thể nói, không nên học tập cái bí thuật trong cái sách cổ gì đó.
Mặc dù biết rõ, đây là cơ hội duy nhất mình có thể nắm giữ thích khách bí lục, Hà Tiên Đỗ cũng chỉ có thể dùng ngôn từ chánh nghĩa nói:
- Kinh thư tà môn này, chính là nguyên cứu cách thức giết người, phương pháp hại người, nếu truyền ra ngoài hậu họa vô cùng, ngẫm lại, ta muốn thương lượng với tổng bộ thương hội Vũ Thương, đem cái bản sao chép hủy bỏ.
Tinh Tuyết thấy hai người đều nói như vậy cũng chẳng có thể nói gì.
Vương Phật Nhi cười ha hả, nói:
Nếu Hà hội trưởng thấy khó khăn như vậy, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện với nhau một phen. Ta rất khâm phục bản lãnh buôn bán của thương hội Vũ Thương. Gần đây đang chuẩn bị đi ra hải ngoại, tăng thêm kiến thức, ta có chuyện muốn thỉnh giáo ngài!
Hà Tiên Đỗ không dám nói không, mời Vương Phật Nhi đến chợ, tại một tửu lầu lớn nhất. Lên tầng cao nhất rồi vào một phòng trang nhã, lúc này mới đem chuyện tình tiêu thụ hàng hóa như thế nào vận chuyển, thương phẩm tiêu thụ ra sao, hướng Vương Phật Nhi tường tận tỉ mỉ nói ra một lần. Nghe Hà Tiên Đỗ nói chuyện một lúc, Vương Phật Nhi lộ mặt tươi cười, cũng không có nói làm sao, ngẫu nhiên nói vài câu nhưng lại làm cho Hà Tiên Đỗ hoảng sợ toát mồ hôi lạnh.
Trong mắt nàng, Vương Phật Nhi trụ trì, nhất thời trở nên thâm sâu khó lường, học vấn kinh nhân.
Đã sớm nghe nói Đại Lạn Đà tự bí mật dạy dỗ hòa thượng sáu tuổi, vừa xuất thế liền danh trấn thiên hạ, không nói đến có binh pháp chiến lược, võ công phật hiệu cao cường. Nhưng cũng không thấy nói qua, hắn đối với buôn bán lại càng tinh thông, càng thêm nghệ thuật tu dưỡng, cơ quan tạp thuật lại càng có ánh mắt của đại tông sư.
Hà Tiên Đỗ lập tức thu hồi tâm tư khinh thường, liền hạ quyết định, đem những động tác vụng trộm thu hồi toàn bộ. Miễn cho chọc giận vị trụ trì Đại Lôi Âm tự này.
Đối với thương hội Vũ Thường mà nói, giá trị của Vương Phật Nhi còn trên cả sinh ý.
Đối với lời lẽ dí dỏm của Hà Tiên Đỗ. Tinh Tuyết cũng được mùi vị thân mật, hơn nữa Hà Tiên Đỗ tuy còn trẻ tuổi, nhưng đã là lão thương nhân đi lại trong thiên hạ, trước khi ra biển phải làm những gì, chuẩn bị ra sao cũng hiểu biết thật nhiều.
Tinh Tuyết ở phía sau lôi kéo ống tay áo của Hà Tiên Đỗ, nói:
- Hà tỷ tỷ, nếu không thì ngươi theo chúng ta ra biển luôn đi, thương hội Vũ Thương các ngươi ở hải ngoại vẫn còn đội thuyền. Vừa lúc có thể giúp chúng ta liên lạc với một chiếc hải thuyền!
Hà Tiên Đỗ mỉm cười, nói:
Đội thuyền của thương hội Vũ Thương chúng ta làm sao so được với bốn mươi bảy đảo! Tinh Tuyết muội muội, ngươi muốn ra biển, ta có thể xung phong nhận việc dẫn đường giúp các ngươi. Chẳng qua là ta nhận lệnh của cấp trên phải làm sinh ý ở nơi đây, trao đổi tin tức, tạm thời không có người thay thế, sợ là các ngươi chờ không được.
Tinh Tuyết nói lớn:
- Nếu là thế, có gì mà chờ không được? Vương Phật Nhi có sáu đầu Long Thứu, tốc độ phi hành cực nhanh, ngươi cưỡi chúng nó đi, một ngày rưỡi là có thể trở về.
Hà Tiên Đỗ trong lòng vừa động, Vương Phật Nhi thu vào trong mắt, cũng không để bụng, cười nói:
- Nếu hội trưởng nguyện ý, ta cho mượn Long Thứu cũng không thành vấn đề gì. Lần này ra biển, ta cũng có ý định dẫn sáu đầu Long Thứu làm phương tiện trao đổi tin tức!
Hà Tiên Đỗ nghe vậy cự kỳ vui mừng, sau khi tạ ơn Vương Phật Nhi, liền nói tiếp:
- Vương Phật Nhi trụ trì nếu muốn ra biển, không nên sử dụng loại chim chóc như Long Thứu này, thứ này còn lâu mới bằng được Thải Dực Hải Long thú do bốn mươi bảy đảo đảo nuôi dưỡng. Quan hệ giữa ngài và bốn mươi bảy đảo cũng không phải bình thường, hà cớ gì không mượn một đầu?
- Thải Dực Hải Long Thứu?
Vương Phật Nhi nhất thời nhớ tới tổng quản, thống soái cưỡi vài đầu giống như rồng mà không phải rồng, màng cánh có nhiều màu, khí độ uyển chuyển cao quý, giống như hoàng giả trong đám hải thú, nhất thời liên tục gật đầu.
“Thải Dực Hải Long thú quả nhiên quả nhiên so với Long Thứu càng thích hợp khi đi xa. Đến lúc đó, ta đi hỏi bốn mươi bảy đảo có thể xuất ra cho ta.”
Chuyện Vương Phật Nhi chấp chưởng 47 đảo, mặc dù Hà Tiên Đỗ đã nắm được tin tức nhưng cũng không thể chắc chắn 100%, theo như lời vừa rồi, một nửa là mang theo ý thử dò xét Vương Phật Nhi có quan hệ với 47 đảo hay không. Bây giờ nhìn Vương Phật Nhi tựa hồ không để ý, giống như chỉ cần mở miệng là có thể có ngay Thải Dực Hải Long thú là chuyện bình thường. Nhất thời đối với Vương Phật Nhi là người được chỉ định nối nghiệp của Võ thánh Bạch Thương Hoang tin tưởng đến bảy tám phần.
“Nếu là như thế, giá trị của Vương Phật Nhi lập tức tăng thêm vài phần. Thương hội Vũ Thương của chúng ta mặc dù cùng 47 đảo cạnh tranh về sinh ý nhưng thị trường hải ngoại rộng lớn như vậy cũng không cần tranh giành cái lợi nhỏ như vậy. Nếu có được sự bảo hộ bằng vũ lực mạnh mẽ từ 47 đảo, hạm đội thương thuyền của thương hội Vũ Thương chúng ta lập tức có thể mở rộng quy mô đến năm lần. Mà người 47 đảo, nếu luận về thủ đoạn buôn bán với thương hội Vũ Thương thì không thể nào so sánh được. Bọn họ sẽ thu được lợi càng nhiều hơn.”
Lời nói thập phần hào hứng, Vương Phật Nhi xem sắc trời không còn sớm, liền cáo từ trở về. Mà Tinh Tuyết cũng vừa mới nhận thức được Hà Tiên Đỗ, nói chuyện hết sức tâm đầu ý hợp, căn bản không muốn ly khai. Nàng hôm nay cũng không có mua vật gì, có Hà Tiên Đỗ bảo trợ, tự nhiên muốn mua cho tận hứng mới vừa lòng.
Bỏ Tinh Tuyết cùng Hà Tiên Đỗ lại phía sau, một lúc sau Vương Phật Nhi trở về chùa, lập tức triệu tập sáu đại trưởng lão cho đến hạ cấp quan quân trong tự, tuyên bố sắc lệnh.
Nội dung chính là đem Đại Lôi Âm tự dựa theo: Quân, Nông, Công, Thương, Phật chia làm các loại hộ chế. Nam Thiên môn quan, Đại Lôi Âm tự, tiền tự, trung tự không cho phép rời khỏi quân hộ, người thuộc Phật hộ ở ngoài tùy ý ra vào. Vương Phật Nhi sau một lúc tính toán cẩn thận, liền định ra chính sách thu thuế đối với công hộ và thương hộ nhiều hơn nông hộ một chút. Mà nông hộ phải nộp lên một thành nông sản với danh nghĩa tồn trữ lương thực cho chùa, cũng không còn chút thuế nào nữa.
Cổ vũ như vậy nông hộ không khỏi đỏ mắt, thương hộ thu vào cao mà bỏ qua cho nông trang, như vậy cũng có thể cổ vũ công hộ, thương hộ tính tích cực.
Sau khi ban bố lệnh, Vương Phật Nhi phất tay cho mọi người lui ra, trong lòng nhủ thầm:
“Khuynh Thành sao chưa trở về? Tên Chi Hiếu Long này rốt cuộc mang Khuynh Thành đi đến nơi nào? Qua vài ngày nữa, ta đi trước đến Đông Hải một chuyến, cùng chủ nhân Ngao tộc, ký kết xong minh ước, phát động toàn bộ thế lực, truy xét Khuynh Thành đang ở nơi nào. Đợi khi tìm được Khuynh Thành, hai người chúng ta giương buồm ra khơi, hảo hảo hưởng thụ cuộc sống an nhàn qua ngày đoạn tháng.”
Mỉm cười đến hai mắt híp lại, Vương Phật Nhi ngơ ngẩn một thời thần, đám người Yến Cơ đi tới, nói:
- Trụ trì, ngài hôm nay chưa có dùng cơm, tỷ muội chúng ta rất ít cơ hội được hầu hạ ngài, hôm nay đặc biệt chuẩn bị một bàn tiệc rượu, không biết ngài khi nào thì hưởng dụng?
Vương Phật Nhi cũng chưa được hưởng dụng cuộc sống bao nhiêu. Hiện giờ cũng xem như được nắm quyền to, dưới tay chỉ có binh tướng, chiếm cứ không biết bao nhiêu địa bàn nhưng chưa bao giờ có một khắc bình yên. Nghe vậy cũng hiểu Yến Cơ và các mỹ nữ này, thập phần tri kỷ, lập tức bảo các nàng nâng lý rượu lên.
Chứng kiến dáng người Yến Cơ yểu điệu, dung mạo xuất chúng, Vương Phật Nhi đột nhiên thầm nghĩ ra ý tưởng:
“Nếu ta dạy các nàng thích khách bí lục Mộc Thứ Di, đem Yến Cơ và các nàng huấn luyện một phen, mỹ nữ thích khách từ đại doanh xuất ra, chẳng phải là hết sức thú vị sao? Yến Cơ các nàng bị nhốt trong Mỹ Nhân bình, sinh tử chỉ một ý nghĩ của ta, lúc đó không sợ các nàng làm phản. Hỏa Viên đại tướng tặng cho ta hai mươi mỹ nữ, chỉ cần thủ pháp bí truyền đã khống chế được sinh tử, trung thành không phải là thứ mà ta băn khoăn. Mặc dù ta không có cừu nhân, nhất định g!ết chết cho hả giận, nhưng có lực lượng bí mật chung quy vẫn tốt hơn.”
Nghĩ đến đây, Vương Phật Nhi đột nhiên cười, đối với Yến Cơ nói:
- Ngươi đem Hoàng Khiếp Tuyết, Phương Linh Hồng dẫn đến đây, có chút việc cần!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook