Đại Viên Vương
-
Chương 304
Nho môn từ trước đến nay luôn lấy chiêu bài ngay thẳng công chính để rêu rao, người Nho môn nếu hành tẩu giang hồ, trừ bỏ sở thích hoặc kĩ năng đặc biệt, còn lại đa phần đều sử dụng kiếm. Ngũ Đại tiểu thiên kiếp cao thủ, ở Nho môn đều vượt qua nhất lưu tông sư, hiển nhiên mỗi người đều sử dụng kiếm.
Khuất Hàn Thiền với Nhị Thập Tứ Tiết khí kiếm pháp, Trương Húc thi họa tuyệt kiếm, còn lại ba vị nho môn tông sư khác, cũng xuất thân từ cao thủ Bạch Lộc Động, hợp luyện một bộ kiếm trận uy lực to lớn vô song khó có thể tưởng tượng được.
Kiếm khí ngang dọc, đem cả hoàng cung bao phủ lấy, chính là đem cả Ngũ Đế Long Quyền của hoàng thúc bao phủ bên trong, đè ép nhỏ còn chừng trăm thước.
Đối mặt với tám gã tiểu thiên kiếp cao thủ Tây Địch, Nho môn vây công, Hoàng thúc rốt cuộc cũng không thể nào trấn thủ ở trong hoàng cung, chỉ bằng quyền kình, đem địch nhân ngăn trở ở bên ngoài vài dặm. Từng tiếng ngâm nga, vị cao thủ đệ nhất trấn thủ Đại Kiền Vương triều, rốt cuộc cũng chậm rãi bay lên trời cao.
“Ta thật không ngờ, Nho môn cũng tham dự hành động vây giết ta lần này. Chỉ tiếc mấy ngàn năm mới tích trữ được vốn liếng này, hôm nay sẽ là một lần duy nhất bại trong vẻ vang. Kể từ hôm nay Nho môn sẽ không còn tông sư vượt qua thiên kiếp nữa rồi.”
Khuất Hàn Thiền lạnh lung quát:
- Hoàng thúc không phải quá mức đề cao, Nho gia truyền thừa hơn mấy vạn năm, coi như hôm nay chúng ta chết trận, ngày sau nhất định có người kiệt xuất mới xuất hiện.
Cưu Ma La Cấp Đa tuy rằng hóa thân Cự viên, nhưng vẫn như trước phong độ không giảm, trên mặt cười như thường, lạnh nhạt đối với Hình Xích Đế nói:
- Hoàng thúc tọa trấn Đại Kiền Vương triều,c ũng đã ba ngàn năm. Diệt sát vô số cao thủ Tây Địch yêu tộc, hôm nay Cưu Ma La Cấp Đa đặc biệt đến để đưa tiễn hoàng thúc.
Nho gia Phật Môn chia nhau phát biểu. Cưu Ma La Cấp Đa mặc dù niên hạn tu vi còn ngắn, nhưng khẩu khí là lớn nhất. Làm cho Khuất Hàn Thiền cũng nghiêm túc, trong lòng thầm nghĩ: “Đại Lan Đà Tự mặc dù không hưng thịnh như Nho gia Đạo gia, nhưng bao năm qua sở hữu cũng không ít cao thủ. Hơn nữa năm đó Ma Phật đà lại là tuyệt đại hung nhân. Lần này đại chiến chấm dứt, hẳn là tìm thêm nhân thủ, đi diệt Phật môn chính tống. Nếu lưu lại sau này sẽ thành cái họa lớn!”
Mặc dù song phương hợp tác nhưng đều nổi lên tâm tư, nhưng đối mặt với cao thủ cấp bậc Hình Xích Đế, cũng không ai dám ẩn giấu thực lực.
Cưu Ma La Cấp Đa lấy Thập Biến Ma Phật Đà thần thông, hóa thân tu vi hoang thần, giận dữ quát một tiếng, gom vào ba mươi sáu đạo đao quang hỏa diễm, hình thành cự võng đè xuống, thân hình khổng lồ theo sau bay lên không, muốn cậy mạnh đột phá phòng ngự quyền kình của Hoàng thúc.
Hình Xích Đế hai tay vo tròn, kình khí Ngũ Đế Long Quyền đã hình thành một cái vòng bảo hộ trong suốt, nhìn thấy Cưu Ma La Cấp Đa muốn lấy thần lực trời sanh liều đấu, đột nhiên cười lạnh một tiếng, trong tay áo bay ra chín khối đá màu trắng to băng nắm tay.
- Ta đã lâu không có sử dụng binh khí này, ngoài năm đó dưới tay Ma Phật Đà mà bại một lần. Đây chính là Bạch Kim Thánh Thạch chưa ai có thể tiếp nổi một kích. Hy vọng Cưu Ma La Cấp Đa ngươi có bổn sự như vị tiền bối Bạch Nguyệt yêu tộc năm đó.
Chín khối Bạch Kim Thánh Thạch, trong không khí thể tích tăng vọt, chỉ nháy mắt đã đường kính đã hơn mười thước, giống như hình dáng quả núi nhỏ. Theo cái phất tay lên xuống của Hoàng thúc, chia thành bốn hướng đánh ra ngoài.
Ngoài Cưu Ma La Cấp Đa, bằng vào song chưởng khẽ đảo mà đỡ được một khối. Còn bảy tên cao thủ Tây Địch, Nho môn, đều không thể lập tức né tránh. Tiểu thiên kiếp cao thủ chân khí mạnh mẽ, nhưng khí lực lại chỉ có thể so với cao thủ bình thường, cao hơn vài phần mà thôi. Nào có năng lực nghênh đón loại vũ khí giống như núi này va chạm tới.
Khuất Hàn Thiền cùng Trương Húc thử lấy kiếm khí cách không trảm vào chín khối Bạch Kim Thánh thạch, nhưng lại giống như dùng lông ngỗng gõ vào trứng ngỗng, nhiều lần công kích, cũng không có cách này sinh ra hiệu quả.
Hoàng đế Thiên Sơn Cự, có thể điều khiển hơn mười khối cự thạch làm vũ khí. Nhưng mà chỉ là cự thạch bình thường, tính chất dù sao cũng không chắc chắn, như vậy còn có biện pháp để hóa giải một chiêu này. Còn Hình Xích Đế thay đổi thần binh này. Tức khắc làm cho một chiêu này trở nên hoàn toàn kín kẽ.
Nhìn Khuất Hàn Thiền, Trương Húc không có cách nào khác phá giải chiêu số của hoàng thúc. Tam đại trưởng lão Bạch Lộc Động khẽ quát một tiếng, bội kiếm tung hoành, hóa thành ba đạo kiếm quang màu sắc bất đồng, phát động kế hoạch đã định trước.
Tam đại cao thủ Bạch Lộc động chính là ba vị trưởng lão bế quan mấy chục năm, chuyên tu luyện môn Hỗn độn kiếm trận, muốn đem ba mươi sáu tuyệt kỷ Bạch Lộc động, bảy mươi hai tiên thuật đều dung nạp vào giữa môn trận pháp một khi kiếm trận được phát động, khi xuất thủ chính là pháp võ hợp nhất, tập hợp hết tinh túy tiên thuật Bạch Lộc động, tạo thành thần thông bác đại tinh thâm.
Tuy rằng tam lão nhiều năm vắt óc suy nghĩ, nhưng vẫn chưa có đem môn kiếm trận phát huy hết khả năng, ước chừng chỉ đạt không đến ba mươi phần trăm, nhưng lại có thể tại lần chiến đấu này phóng ra thành tựu xuất sắc nhất.
Khuất Hàn Thiền cùng Trương Húc, không có cách nào khác làm gì được chín khối lớn nhỏ Bạch Kim Thánh thạch, tam vị trưởng lão Bạch Lộc động đã có thủ đoạn vô cùng xảo diệu đối phó. Mỗi lần Bạch Kim Thánh thạch nện trúng người họ, tam lão đều lấy kiếm khí nối liền cấu thành một tòa dị giới chi môn tạm thời, nhiêu lần suýt đem vũ khí của Hình Xích Đế Hoàng thúc, chuyển dời bên trong tiên thiên lục đạo.
Nếu không phải Hình Xích Đế có kinh nghiệm trận mạc cao minh hơn xa ba gã trưởng lão, nói không chừng còn ăn chút đau khổ.
Chi Hiếu Long vốn thân ở ngoài cuộc chiến, ỷ vào Thái Cổ ngũ hành khí ngưng tụ ra đao khí, chính là ở bên ngoài lược trận, khi nhìn chín khối Bạch Kim Thánh thạch, trong lòng chấn động, song chưởng nhấn xuống một cái, Thanh Đằng xanh biếc lập tức từ giữa ống quần vươn ra, đâm vào mặt đất đầy bùn, bất quá chỉ trong chốc lát, trên mặt đất mọc ra vô số đằng mạn.
“Thiên La Đằng Mạn, tự thành thành lũy?”
Chi Hiếu Long hét lớn một tiếng, những đằng mạn xanh tươi ướt át, hướng bốn phía tràn ra, đâm chồi phát triển một cách điên cuồng. Chỉ trong phút chốc ,đã bao trùm hơn nửa hoàng thành Đại Kiều Vương triều.
Vốn đại nội thị vệ vốn ẩn thân ở trong hoàng thành, liền bị thanh đằng sinh trưởng bức từ trong kiến trúc ra, mười mấy tên không kịp chạy trốn lấy thân, liền bị thanh đằng đam xuyên qua thân, điên cuống hấp thu máu tươi, hút càng nhiều máu tươi thì thanh đằng càng thêm xanh biếc tươi tốt, càng thêm khả ái.
Những Thanh Điệp Đằng đó bản thân có công năng đặc thù dùng để hút huyết nhục tinh khí của địch nhân, ở trong chiến đấu khi làm thương tổn địch nhân sẽ hút lấy rất nhiều nội lực, huyết nhục, chẳng những có thể gia tăng lớn lực sát thương, còn có thể đem lại lợi ích là bổ sung cho chủ nhân những tiêu hao trong chiến đấu.
Chi Hiếu Long luyện thành mộc tộc thần binh, mấy ngàn năm qua chưa bao giờ rời khỏi người, nên đã sớm như máu huyết nguyên thần sinh mệnh. Khí tức quan hệ mật thiết, hiện giờ thúc giục mở ra, thần thái Chi Hiếu Long nhất thời sáng láng, so với lúc vừa khai chiến, tinh thần còn phấn chấn hơn. Truyện "Đại Viên Vương "
“Hoàng cung Đại Kiền Vương triều mấy ngàn năm qua tích góp không ít, ta tới giúp người một tay. Cũng không có lý do nhất định phải liều mạng. Vẫn là ít tốn tâm tư trong chiến đấu, nhưng tốn tâm tư nhiều vào việc tầm bảo mới tốt. Hắc Yêu Thành có rất nhiều nơi thực dụng, nhưng vẫn không phù hợp yêu cầu của ta, chờ ta góp nhặt đủ tài liệu, nhất định phải một lần nữa chế tạo một cơ quan chiến thành toàn mỹ.”
Thanh Điệp Đằng đã được xem như thần vật, Chi Hiếu Long lại sớm động tay động chân, ở ngoài đế đô An Nguyên Thành đã sớm gieo hạt giống xuống, hiện giờ không sai biệt lắm đã ở dưới đất của cả tòa thành thị nối tiếp nhau tạo thành một mạng lưới thật lớn.
Trong hoàng cung Đại Kiền Vương triều cất giấu bảo vật. Chỉ cần những thứ đó không nằm ngoài tầm kiểm soát của Thanh Đằng, lập tức liền đem xuống đất, vận chuyển ra ngoài thành, chất đống lên ở một chỗ bí mật.
Hình Xích Đế không biết tâm tư của Chi Hiếu Long, nhưng chứng kiến nhiều đằng mặn như vậy lan tràn trong hoàng cung thì trong lòng cũng rất căm tức, liên tục phát ra mấy chiêu Bạch Đế Huyền Kim Trảm, Xích Đế Hỏa Lôi Trùng chặt thành nhiều đoạn.T hiêu hủy rất nhiều Thanh Điệp đằng, nhưng vẫn thấy những cái cây kỳ lạ này ngày càng nhiều, rất khó có thể dọn dẹp sạch.
- Hừ, một khi đã như vậy, không để cái kia tiếp tục ẩn dấu được nữa. Hoàng Lăng bát vệ, lập tức đứng lên cho ta!
Hình Xích Đế lấy thần niệm tuyệt thế thâm nhập xuống mấy trăm trượng dưới hoàng cung. Tại một chỗ trong mật thất, có tám cái Thạch Tháp, trên mặt có tám gã thân mặc bạch y đang nằm, sắc mặt đờ đẫn, hình như những người trẻ tuổi này tựa hồ như đã rất lâu không nhúc nhích. Tám gã này toàn thân chỉ có một kiện bạch bào, sáu nam hai nữ, đều rất tuấn mỹ,v ẻ đẹp gần như tà dị.
Tiếp nhận mệnh lệnh của Hoàng thúc, ánh mắt tám người chợt động, trong con mắt cơ hồ đồng thời phun ra các loại quang diễm. Sau đó đồng thời biến mất trên thạch tháp.
Chi Hiếu Long thuận tay đánh ra pháp quyết, thúc giục đằng mạn sinh trưởng, đột nhiên cảm thấy có một cỗ linh khí khác thường dao động, tâm thần hơi hoảng sợ, một đạo đao khí giống như cầu vồng phát ra, cùng địch nhân thần bí đối kháng một chiêu.
“Đại Kiền Vương Triều còn có tiểu thiên kiếp cao thủ sao?”
Chi Hiếu Long dưới sự kinh hãi quay đầu nhìn lại, nhưng lại thấy một người mặc áo bào trắng, là một nam tử toàn thân cao lớn, khuôn mặt lãnh khốc, hai tay gập rồi duỗi hình thành trảo kình, hướng hắn công kích tới.
“Khí tức trên người nam tử này có chút cổ quái, tựu hồ như một loại thiên thi nào đó, tuyệt đối không phải người sống! Đại Kiền Vương Triều còn có ẩn giấu tiền vốn bực này, lần này chỉ sợ mọi người không chiếm được chỗ nào tốt!”
Tám người nam nữ trẻ tuổi này, chia nhau tìm tới tám đại cao thủ Tây Địch, Nho môn, Hoàng thúc huýt một tiếng sáo dài, đột nhiên phát động thân pháp, bất ngờ xuất hiện bên người Trương Húc, một quyền còn chưa oanh kích đã đem khí tức vị nguyên viện trưởng Nhạc Lộc Thư Viện, toàn thân trên dưới phụ cận phong kín.
“Không xong, không ngờ tới Hình Xích Đế vậy mà luyện thành mấy thứ này, tính toán lầ này sai hoàn toàn rồi.”
Trương Húc chỉ cảm thấy thiên địa nguyên khí quanh thân nhất thời mất liên hệ, cũng không thể phản kháng được, đành nhắm mắt chịu chết.
Trước khi tới tiểu thiên kiếp, nhất lưu vũ giả cũng có thể cảm ứng được nguyên khí thiên địa, hơn nữa nếu thử đem vận dụng, bất quá nhiều nhất chỉ là tăng nhanh tốc độ hồi phục tiêu hao trong chiến đấu, hoặc là tạm thời gia tăng uy lực của chiêu thức.
Nhưng khi qua tiểu thiên kiếp, sau khi chân khí biến hóa, sẽ gặp trong thiên địa một hoặc nhiều loại thuộc tính tiếp cận, thậm chí đồng nhất năng lượng, sinh ra một cảm ứng kỳ dị.
Thể tích con người có hạn, muốn không ngừng gia tăng trữ lượng chân khí, chung quy vẫn không có khả năng biến hóa đến vô hạn. Bởi vậy khi qua tiểu thiên kiếp, lợi dụng thuộc tính này, tất cả mọi người nghiên cứu ra một ít thượng pháp môn chỉ dành cho thiên kiếp cao thủ, khi không thể tích súc, có thể lấy chân khí của mình, hấp thụ tại trong thiên địa các thuộc tính thiên địa nguyên khí rời rạc thích tứng với bản thân mình, liền gia tăng gấp mười gấp trăm lần uy lực.
Bởi vậy võ giả vượt qua thiên kiếp, so đấu chân khí, không chỉ tự thân mình tu luyện mà còn có một phần hấp thu thiên địa nguyên khí. Đại đa số tiểu thiên kiếp cao thủ, phần trăm hấp thu thiên địa nguyên khí là từ bốn mươi đến giữa tám chín mươi phần trăm. Nói cho đúng là cùng một chiêu, thì cao thủ tiểu thiên kiếp sử dụng có thể so với cao thủ nhất lưu không thể sử dụng thiên địa nguyên khí uy lực lớn hơn mấy chục lần.
Thế nhưng cái dị năng này cũng có khuyết điểm thật lớn là một khi chân khí của bản thân hao tổn, liền không thể kết hợp với thiên địa nguyên khí, dĩ nhiên làm uy lực giảm đi. Nếu đổi lại có người sử dụng pháp môn kỳ dị, phong bế thiên địa nguyên khí, tự nhiên công lực sẽ lập tức quay về nguyên hình, thành một nhất lưu cao thủ bình thường. Truyện "Đại Viên Vương "
Trương Húc hiện tại đối mắt chính là với nguy cơ như vậy.
- Lần sau đầu thai, hảo hảo an phận làm một nho sinh, không nên nhúng tay vào đại thế của thiên hạ. Trương Húc người vốn cũng không thích hợp tranh giành quyền hành!”
Trong giọng nói của hoàng thúc không giận mà uy, làm cho Trương Húc ngay cả tâm tư phản kháng cũng mất đi.
Mắt thấy một quyền muốn oanh tới, đột nhiên Hoàng thúc khẽ ‘ồ’ một tiếng, khí thế trên người hơi trùng xuống, Trương Húc đột nhiên cảm thấy bên ngoài cơ thể thiên địa nguyên khí lưu động, cùng chân khí trong cơ thể mình lại tập hợp một chỗ, giữa cái sống và chết, cực nhanh hai tay hắn vung lên, tay trái mạnh mẽ vẽ ra một thác nước thật lớn, tay phải linh hoạt như thần, liên tục viết chín mươi chín chữ, hai thức hợp nhất, dốc sức đẩy ra, sau đó ra sức lùi về phía sau.
Khí kình giao nhau bên trong, Trương Húc mơ hồ nghe được một âm thanh, ôn như ngọc, đạm đạm nhược trà, thanh âm cực nhẹ, nhưng ở giữa không trung nghe âm thanh kình khí bạo phát lại rõ ràng vô cùng.
- Công lực Hoàng thúc lại một lần nữa tiến cảnh, làm cho Hành Đạo Trang ta vạn phần bội phục, chỉ là Hoàng thúc đã tới gần thiên kiếp lần thứ tư, sao không sớm rời đi? Cố ở nơi hồng trần hỗn tạp này làm chi!”
Trên đời này người có khả năng bức lui Hình Xích Đế, có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng vô luận như thế nào, cũng không vượt quá ba người. Ngoài Kiếm suất Mộc tộc, Võ thánh Bạch Nguyệt Tộc, cũng chỉ có Ngũ Trang Quan chủ Hành Đạo Trang.
- Hừ, Hành Đạo Trang tiểu nhi, ngươi cho rằng ba trăm năm trước vượt qua thiên kiếp lần thứ hai, là có đủ vốn để đứng trước mặt ta lớn tiếng nói chuyện sao?
Hình Xích Đế vì bị Hành Đạo Trang lấy tấn công làm phương pháp để cứu người, không có cách nào khác để xuống tay với Trương Húc, trong lòng hết sức bực bội. Hành Đạo Trang mỉm cười thản nhiên nói:
- Hoàng thúc chắc rằng không biết, Hình cung chủ Quảng Hàn Cung, cũng lần thứ hai vượt qua thiên kiếp. Chính là được ta lấy bổn môn bí bảo Thanh La Tán và hơn nữa bản thân ta lại ngăn cản, không cho Đại Kiền Hoàng Thiên bảng cảm ứng thấy.
- Hình Ngọc! Không phải hắn cùng với ngươi quyết đấu sinh tử sao?
Hình Xích Đế thấy Hành Đạo Trang lộ thần sắc mỉm cười, lửa giận trong lòng hơi thu lại, thản nhiên nói:
- Hóa ra kết quả hôm nay, các ngươi ở mấy trăm năm trước đã bố trí tốt. Bất quá bọn ngươi thực sự có cơ hội đánh chết ta sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook