Đại Tỷ, Em Yêu Rồi!
-
Chương 46: Nguyện ý bên anh mãi mãi
"Ahahaaa!" Cố Hâm Đình ôm bụng cười lớn. "Cái bộ dạng kia của Tiêu Y Na cũng buồn cười quá đi! Còn dám nói hiểu nhầm, cũng may là mọi người còn nể Tiêu gia, còn giữ cho cô ta chút mặt mũi."
"Sản phẩm còn chưa chính thức chạy marketing mà Viên Vương đã nhận được không dưới mười đơn đặt hàng số lượng lớn rồi. Quả là phương thức marketing hiệu quả đúng người đúng thời điểm." Viên Chiến Kiêu cũng vui vẻ vô cùng, đắc ý cười.
Địa điểm mà bốn người họ đến ăn là một nhà hàng của Cố Hâm Đình, đã được bao trọn. Vì vậy Cố Hâm Đình không cần giữ lễ nghĩa, thoải mái cười sảng khoái chẳng sợ ai nghị luận. Lâm Phong cảm thấy tính cách thoải mái vô tư này của Cố Hâm Đình rất đáng yêu, có thể bộc lộ yêu ghét dễ dàng, không để ý gì đến những cung cách lễ nghĩa nên có.
"Nhưng sao chị Hâm Đình lại ghét Tiêu tiểu thư thế?" Lâm Phong vừa gắp một miếng salad vừa hỏi.
"Tiêu Y Na kia thì ai mà chẳng ghét, hống hách và tâm cơ, nhưng mọi người đều nể Tiêu gia nên cũng nhẫn nhịn cô ta." Cố Hâm Đình làu bàu. "Thời đi học cô ta không dưới một lần ly gián chị với Kiêu, chị ghét."
Viên Chiến Kiêu cảm thấy vợ yêu của mình có mùi ghen tuông, lại cảm thấy đáng yêu.
"Đúng rồi, có một chuyện mà mình muốn thông báo. Chuyện này ngay cả Kiêu cũng chưa biết đâu nhé." Cố Hâm Đình ngồi thẳng lưng lại, khuôn mặt cố tỏ vẻ nghiêm túc nhưng cũng không giấu nổi sự tươi tắn. "Mình có thai rồi."
"Kìa Hâm Đình, cậu nói lại đi, A Viên chưa hiểu chuyện đâu." Quách Dư Thành buông lời trêu chọc.
Cố Hâm Đình quay sang chồng mình, nghiêm giọng. "Kiêu, em có thai rồi."
Viên Chiến Kiêu mở to mắt, lắp bắp. "Em bảo... Em có thai rồi?"
"Vâng, em mới biết lúc chiều thôi. Được bốn tuần rồi." Cô Hâm Đình mỉm cười dịu dàng, chỉ là chị chưa kịp dứt lời, Viên Chiến Kiêu đã vội vàng hôn lên môi chị, bất chấp sự có mặt của Quách Dư Thành và Lâm Phong ở phía đối diện.
Lát sau, Viên Chiến Kiêu mới gào lên hạnh phúc. "Ông trời ơi! Không uổng công mình đêm nào cũng nỗ lực!" Cố Hâm Đình đỏ mặt đánh anh một cái, anh liền vội vàng lao lại ôm chầm chị. "Cảm ơn em, Đình Đình, cảm ơn món quà Giáng Sinh này!"
Quách Dư Thành bất tri bất giác mà nắm lấy tay Lâm Phong, siết nhẹ.
.
.
.
Sau khi tạm biệt đôi vợ chồng kia cũng đã chín giờ tối. Quách Dư Thành đưa Lâm Phong lên xe, bản thân mình cũng ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn vào.
"A Phong, có vội về không?" Quách Dư Thành đột ngột quay sang cô, hỏi.
"Hả? Không." Lâm Phong thoáng ngạc nhiên.
"Vậy tôi đưa cô đến chỗ này." Anh vừa nói, rồi cũng nhấn ga cho xe chạy đi, gương mặt anh không giấu nổi sự hưng phấn.
...
Địa điểm mà Quách Dư Thành đưa cô đến là một cây cầu vắng người qua lại. Tuy nhiên, từ đây lại có thể dễ dàng bao quát một phần của Bắc Kinh, ánh sáng tràn ngập cả thành phố dù đang là ban đêm. Đây chính là bầu không khí đón Giáng Sinh của người dân thủ đô.
Lâm Phong thư giãn tận hưởng khung cảnh này, trong lòng thầm phục Quách Dư Thành cũng biết thật nhiều nơi với góc nhìn tráng lệ.
Quách Dư Thành đứng bên cạnh cô, thỉnh thoảng nhìn sang Lâm Phong, để rồi để cho đường cong xinh đẹp trên mặt cô hút hồn mà không cưỡng nổi mình, dịu dàng đặt lên đó một nụ hôn.
Một lúc sau, anh mới quyến luyến rời môi cô, thâm tình gọi tên cô. "A Phong, 'không bí mật', tôi muốn biết cô đối với tôi có chút động lòng nào không?"
Hiểu rằng thời gian qua Quách Dư Thành nỗ lực tán tỉnh cô rất nhiều đương nhiên cũng có sốt ruột không biết rằng có hiệu quả không, Lâm Phong cũng không mấy ngạc nhiên bởi câu hỏi này. Bởi tán tỉnh phụ nữ không giống làm ăn kinh doanh, không thể đo đạc tiến độ bằng những con số rõ ràng, chỉ có thể biết thông qua biểu hiệu và lời nói. Cô không đáp vội, chống tay lên thành cầu nhìn anh. "Nếu như tôi nói tôi không động lòng, anh có chán nản mà buông tay không?"
Quách Dư Thành ngay lập tức có thể lắc đầu như một chút đắn đo cũng không có.
Lâm Phong thở dài, cúi nhẹ đầu áp vào lồng ngực anh, thủ thỉ. "Xin lỗi Dư Thành, tôi chưa cho anh được câu trả lời bởi vì ngay cả tôi cũng không biết bản thân tôi cảm thấy như thế nào." Rồi cô ngẩng đầu lên, dùng hai tay ôm quanh mặt anh. "Nhưng có một thứ tôi khá chắc chắn. Đó là chỉ cần tôi và anh không thành đôi, Lâm Phong tôi sẽ triệt để mất niềm tin vào đàn ông và tình yêu, không bao giờ mở lòng ra nữa."
Quách Dư Thành mạnh mẽ đem cô ôm vào lòng, dụi mặt vào tóc cô, khẽ khàng. "A Phong, sẽ không có chuyện đó xảy ra."
Rồi anh buông cô ra, cẩn thận rút trong túi áo ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho cô.
Lâm Phong ngạc nhiên mở ra, liền có thể ngay lập tức nhận ra vật bên trong. Một chiếc vòng tay bằng ngọc, có chạm khắc gia huy của Quách gia. "Đây là vòng tay gia truyền của Quách gia, chỉ trao cho con dâu của Quách gia thôi mà?"
"Ừm."
"Cái này chỉ đeo cho cô dâu vào hôn lễ, anh đưa cho tôi bây giờ làm gì?" Lâm Phong bật cười.
"Tôi muốn cô giữ nó, để cô biết rằng Quách Dư Thành tôi chỉ chấp nhận cô là con dâu của Quách gia. Nếu cô không gả cho tôi, cô giữ cái vòng để biết rằng tôi sẽ không cưới ai khác."
Nhịp tim Lâm Phong đập nhanh và mạnh hơn bình thường, mạnh đến mức cô cảm tưởng như anh có thể nghe rõ nên xấu hổ đưa chiếc hộp đựng vòng lên che mặt.
Quách Dư Thành gỡ tay cô xuống, hạ giọng. "A Phong, cô có thể làm bạn gái tôi không?"
"Hả? Chúng ta đã đính hô-"
"Không phải là đính hôn theo mong muốn của hai gia đình." Quách Dư Thành thản nhiên cắt ngang lời cô, nhưng giọng nói của anh cũng có chút hồi hộp chứ không bình thản được như vẻ mặt. "Tôi đang nói lời từ thật lòng tôi, và tôi cũng muốn nghe lời thật lòng của cô, có nguyện ý làm bạn gái của tôi không?"
Lâm Phong bật cười. Cô đoán rằng những lời này là hoàn toàn bộc phát của Quách Dư Thành chứ không phải là có chuẩn bị từ trước, có thể là do ảnh hưởng từ Lâm Dương và Triệu Uyển Tử, với cả Viên Chiến Kiêu và Cố Hâm Đình.
Lâm Phong kiêu ngạo đưa tay ra trước mặt anh, mỉm cười. "Bản cung đồng ý cùng ngươi hẹn hò, cũng nguyện lòng cùng ngươi đi nốt kiếp người này."
Quách Dư Thành hôn nhẹ lên mu bàn tay cô, lát sau sửng sốt ngẩng đầu dậy. Anh những tưởng rằng cô chỉ đồng ý cùng anh hẹn hò, căn bản không tin rằng cô vừa nói bằng lòng bên cạnh anh mãi mãi.
"A Phong, cô vừa nói..."
"Anh không nghe nhầm đâu, vì vậy phải nhanh chóng khiến tôi yêu anh đi. Anh đến tuổi này chắc cũng muốn yên bề gia thất, cũng muốn làm cha rồi đúng không?" Lâm Phong đỏ mặt, ngượng ngùng quay đi, bởi cô chẳng hiểu sao mình lại không có đủ can đảm nhìn thẳng vào mắt anh nữa.
Quách Dư Thành hạnh phúc đem cô ôm vào lòng, rồi cùng cô ngắm nhìn khung cảnh diễm lệ trước mắt, trải qua một đêm Giáng Sinh đáng nhớ nhất trong đời...
.
.
.
Vài ngày sau, không biết bằng một cách nào đó, Cố Hâm Đình lại có số điện thoại và địa chỉ của Lâm Phong nên sáng sớm chủ nhật đã vui vẻ đến thẳng Lâm gia đón Lâm Phong đi chơi.
"Chà, ta không biết rằng Phong Nhi lại có quan hệ tốt với Viên thiếu phu nhân như thế." Lâm lão gia lúc trước có gặp qua Cố Hâm Đình, thấy cô đến đón Lâm Phong đi chơi lại vô cùng vui vẻ mở lời.
"Vâng ạ, tôi và A Phong cũng mới quen thôi nhưng đã có cảm giác như tri kỉ nhiều năm." Cố Hâm Đình lễ phép đáp.
Một lúc sau, Lâm Phong từ trên tầng hai đi xuống. Cũng tại Cố Hâm Đình hẹn gấp quá nên cô không chuẩn bị được nhiều, chỉ tùy tiện mặc một set áo croptop và quần jeans, tóc tết gọn sang một bên, vội vã bước. "Chị Hâm Đình, lần sau chị hẹn em sớm hơn một chút đi."
"Được rồi, chị đã bảo là chị không vội mà." Cố Hâm Đình tỏ vẻ áy náy. "Tại ban đầu chị định đi với Kiêu, nhưng sáng nay anh ấy có việc đột xuất, chị chỉ nghĩ đến em thôi."
Lâm Phong cũng không giận nổi cô gái đáng yêu này, quay sang tạm biệt cha mình rồi cùng Cố Hâm Đình rời đi.
Hai người cùng nhau đi ăn sáng, uống cà phê nói chuyện linh tinh, Lâm Phong mới biết mục đích của Cố Hâm Đình là hôm nay đi khám thai định kỳ, chị lại ngượng không muốn đi một mình nên mới rủ Lâm Phong đi cùng. Dù sao Lâm Phong cũng cho rằng thân thiết hơn với Cố Hâm Đình cũng là chuyện tốt, dành ngày chủ nhật cho chị cũng vui vẻ hơn là gϊếŧ thời gian một cách chán ngắt trong nhà.
Và không hiểu sao, Lâm Phong còn có suy nghĩ là đi với Cố Hâm Đình để hiểu thêm một chút về chuyện thai sản, tránh tương lai quá mù mịt.
Địa điểm mà Cố Hâm Đình và Lâm Phong đến là bệnh viện tư nhân có tiếng nhất Bắc Kinh, ở đây dịch vụ và chất lượng khám bệnh tốt vô cùng, vì giá cả đắt đỏ nên khách hàng của bệnh viện này chủ yếu là người giàu có, nên cũng không quá đông đúc.
"Xin chào, tôi là Cố Hâm Đình. Hôm trước chồng tôi có gọi điện đặt lịch trước."
"À vâng, Viên thiếu phu nhân đúng không ạ? Mong cô đến phòng B201, bác sĩ Lí đang có bệnh nhân, chỉ cần đợi khoảng năm phút thôi ạ." Nhân viên lễ tân lễ phép chỉ cho hai người về phía thang máy ở cuối hành lang.
Lâm Phong cùng với Cố Hâm Đình cùng nhau đi tìm phòng khám bệnh, chỉ chưa đầy hai phút sau họ đã tìm thấy phòng B201, ở bên trong dường như đang có bệnh nhân. Cô đỡ Cố Hâm Đình ngồi xuống ghế chờ.
Đột nhiên, thông qua cánh cửa đóng chưa kín, ở bên trong phòng bệnh vang ra tiếng trao đổi.
"Bác sĩ Lí, cái thai trong bụng tôi đã gần chín tháng rồi mà không thể biết là con của ai ư?"
"Cô Lôi, xét nghiệm huyết thống trước khi sinh có thể, nhưng sẽ gây nguy hiểm cho thai nhi, mức độ chính xác chúng tôi cũng không đảm bảo. Cô phải đợi sinh xong chúng tôi sẽ xét nghiệm cho cô. Sắp đến ngày sinh rồi, cô đừng để cho tâm lý mình rối loạn."
Lâm Phong nghe được, liền tặc lưỡi. "Tại sao lại có phụ nữ ngốc đến mức mang thai con của ai cũng không biết chứ?"
Chừng phút sau, cánh cửa kia mở ra. Lâm Phong toan đỡ Cố Hâm Đình vào trong khám, giây sau chết trân.
Ở cửa, là Lôi Dĩ Hằng, một mình bước ra ngoài với cái bụng bầu to tướng có chút vất vả.
"Ơ, Hâm Đình? Lâm tiểu thư?" Lôi Dĩ Hằng ngạc nhiên khi thấy hai người, lát sau tự nhiên sắc mặt chị trầm xuống, có vẻ như vô cùng khó xử khi nghĩ rằng hai người họ đã nghe được cuộc hội thoại vừa rồi.
"Dĩ Hằng, Giang Chấn đâu sao lại để cậu đi khám một mình?" Cố Hâm Đình lo lắng chạy lên chỗ Lôi Dĩ Hằng, nhìn chị gầy đi rất nhiều mà không khỏi đau lòng.
"Chấn... anh ấy bận..." Lôi Dĩ Hằng gượng cười. "Ừm, mình có việc, đi trước nhé."
Điệu bộ của Lôi Dĩ Hằng có chút gượng gạo, giống như đang cố tình tránh né vậy. Lâm Phong thông qua biểu hiện của Cố Hâm Đình, có thể đoán là mối quan hệ giữa chị và Lôi Dĩ Hằng rất tốt.
"Chậc, Giang Chấn cũng tùy tiện quá rồi. Dĩ Hằng sắp sinh con mà vẫn chưa cho cô ấy một danh phận." Cố Hâm Đình nhìn theo bóng lưng chật vật của Lôi Dĩ Hằng, đau lòng mà nói.
"Giang Chấn liệu có chê địa vị của chị Lôi không?"
"Nếu như chê thì đã không lưu Dĩ Hằng bên cạnh hơn mười năm như thế rồi. Giang Chấn vô cùng cưng chiều Dĩ Hằng, cả lớp đại học của chị ai cũng biết. Nhưng từ ngày Lâm Hy kia xuất hiện thì trông Dĩ Hằng giống như đánh mất tự do và yêu thương vậy." Cố Hâm Đình thở dài thương xót cho số phận của một hồng nhan như Lôi Dĩ Hằng. Vốn là một cô gái xinh đẹp học thức rộng, tính cách hòa nhã nhu mì hiểu chuyện, một lúc được Giang Chấn và Quách Dư Thành theo đuổi, vậy mà chọn sai người thôi bây giờ trông chị lại tiều tụy như thế.
Tuy thương Lôi Dĩ Hằng, thế nhưng Cố Hâm Đình không mong là Lôi Dĩ Hằng và Quách Dư Thành nên đôi. Từ lúc nhìn thấy Lâm Phong, chị đã biết là Lâm Phong mới là cô gái phù hợp nhất với Quách Dư Thành.
Cố Hâm Đình được bác sĩ mời vào khám, Lâm Phong vẫn lưu bước chân lại, dõi theo bóng Lôi Dĩ Hằng đã khuất bóng, trong lòng đầy nghi hoặc. "Cái thai đó là con của Giang Chấn? Tại sao Lôi Dĩ Hằng lại không chắc chắn về cha của đứa bé chứ?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook