Đại Tranh Chi Thế
-
Quyển 1 - Chương 4: Mãnh nam Sơn Đông
Trải qua một đợt chỉnh biên tổ hợp, Kinh Lâm và Lữ Thiên để lại cho Tịch Bân hai trăm tên lính phục sức và vũ khí đầy đủ nhất, thể trạng cường tráng nhất, mang theo số nhân mã còn lại, rơi nước mắt chia tay với Tịch Bân, rồi hướng về phía Ngải thành Vệ quốc mà đi.
Chỉ còn lại hai trăm vệ binh, gánh nặng đã nhẹ nhàng hơn, từ đây Tịch Bân sẽ không cần đi quá nhanh. Tịch Bân mang theo hai trăm binh lính này thong dong thong dong hướng về Khúc Phụ.
Hắn biết tin tức mình bại trận trốn sang Lỗ quốc hiện tại chắc chắn đang có người đưa về đô thành Khúc Phụ của Lỗ quốc. Hắn cứ tà tà mà đi, để cho người Lỗ quốc còn có thời gian thương lượng với nhau cho tốt xem nên đối đãi với mình thế nào. Nếu như tới sớm quá, người Lỗ còn chưa có chủ ý sẽ dùng quy cách đối đãi thế nào với vị công tử đào vong của Ngô quốc này, như vậy chắc chắn sẽ lại phải ở nhờ rồi chờ kết quả, lâm vào thế bị động.
Về phương diện khác, hắn cũng biết rõ y thuật của thời đại này dù cho cao minh tới đâu cũng chỉ có hạn mà thôi, gì mà thần y Biển Thước* chỉ liếc mắt đã biết người nào đó còn có thể sống được bao nhiêu ngày, y thuật của hắn cao minh cứ như thật, y thuật khoa trương như thế mà truyền tới ngàn năm sau cuối cùng lại bị thần thánh hóa. Chính mình bị thương nặng như vậy, nhỡ mà bị nhiễm trùng thì có mà đi đời nhà ma.
(Biển Thước, họ Tần, tên Việt Nhân, danh y thời Chiến quốc)
Cái này phải vượt qua núi cao sông sâu, hái về thảo dược còn tươi, y sư ở trong quân lại tương đối thành thạo với loại bị thương bởi giáo thế này, hơn nữa bản thân Tịch Bân cũng biết được một chút biện pháp bảo vệ cơ bản thông thường, mảnh vải lụa buộc ở trước ngực sau lưng, hắn bảo người chuẩn bị hai cái, mỗi lần đổi đều phải dùng nước sôi luộc qua, phơi khô dưới ánh nắng mặt trời rồi mới dùng, cho nên khi miệng vết thương từ từ khép lại, cũng không bị nhiễm trùng chảy mủ.
Thường thường còn có thể bắt được chim muông thú rừng làm thức ăn bồi bổ thân thể, khiến kẻ vốn có khí lực cường tráng là Tịch Bân khôi phục rất nhanh. Hôm nay đã qua Dịch Sơn, cách Khúc Phụ chỉ còn vài ngày đường, phía trước là một mảnh rừng, ngưu xa đang thong dong thong dong tiến về phía trước, một người lính dò đường đột nhiên dẫm lên cỏ bên đường vội vã chạy tới, thở phì phò nói: "Công tử, ở cánh rừng phía trước phát hiện ra hai nhóm người đang giằng co tranh đấu."
Tịch Bân cả kinh, vội vàng hỏi: "Có bao nhiêu người?"
Trinh sát nọ bẩm báo: "Một nhóm mặc quần áo giống sĩ tử nước khác, khoảng mười người, một chiếc ngưu xa, sử dụng kiếm kích. Nhóm kia hơn ba mươi người, dùng gậy gỗ, giống như đạo tặc chặn đường."
Tịch Bân vừa nghe thấy nhân số không nhiều lắm, lại không phải nhắm vào mình, liền phất tay nói: "Cẩn thận đề phòng, chúng ta xem kết quả thế nào."
Binh lính của Tịch Bân vốn đã được huấn luyện, vừa nghe mệnh lệnh lập tức tản ra thành hình quạt, bảo hộ ngưu xa bên trong, lặng lẽ tiến về phía trước. Phía trước là một mảnh rừng du, dưới tàng cây lại có những cây hoa tử đằng và cỏ dại mọc cao thấp không đồng đều, cây mặc dù thưa thớt, nhưng cũng đủ để ẩn nấp hành tung.
Binh lính thủ hạ của Tịch Bân lo rằng sẽ có người trốn trong rừng gây bất lợi cho công tử, liền rút Ngô câu chém vào các bụi cây, xếp thành hàng tiến về phía trước, chiếc ngưu xa ở giữa đi trên một con đường nhỏ, phía trước cũng có hơn bốn mươi binh lính dẫn đường, chậm rãi tới gần ruộng dốc ở sau cánh rừng.
Phía sau cánh rừng là một cánh đồng cỏ trống trải, một chiếc ngưu xa bánh xe bị mắc vào hố, bên cạnh đó ước chừng có khoảng hơn mười người ăn mặc giống như sĩ tử, bọn họ dựa vào ngưu xa, cầm lợi kiếm cùng đoản kích chống đỡ đối phương.
Phía bên kia là khoảng hơn ba mươi hán tử mặc phục sức đủ màu mè, quần áo vải sắn thô rách tung tóe, binh khí trong tay có mấy cái mác dài còn lại là gậy gỗ. Vũ khí của bọn họ mặc dù không sắc bén, nhưng lại thắng ở chỗ dài mà nặng, đối phương phần lớn cũng không biết võ, cho nên khi bị bao vây quanh ngưu xa, cũng không có mấy lực hoàn thủ.
Trong đám sĩ tử kia có hai người đứng ở ngoài cùng, võ nghệ của bọn họ cũng cao nhất. Trong đó có một nam tử cầm kiếm, xem tuổi ước chừng khoảng trên dưới ba mươi, thân hình cao lớn thẳng tắp, cái trán cao và rộng, hai mắt sáng ngời hữu thần, trên mặt mang theo ý cười lạnh lùng, khi mím môi lại tạo ra một loại ngạo khí cùng tự phụ không nói nên lời.
Kiếm pháp của hắn vô cùng sắc bén, ra chiêu nhanh gọn, không có nửa điểm mà các kiếm thủ hậu thế có thể tưởng tượng ra được. Một tay hắn cầm vạt áo, một tay cầm thanh đồng lợi kiếm (kiếm bằng đồng đen), tung mình như bay, điện quang xẹt qua, đối phương đã có vài người bị thương dưới kiếm của hắn.
Người kia thân hình cao kỳ dị, mặc một thân cát bào (cát - dây sắn, mùa hè hay mặc áo vải sắn, nên gọi là cát), một cây mộc trâm trên búi tóc cũng đã bị lệch, chỉ còn mắc lên tóc, mái tóc dài cũng bị xõa xuống một nửa, thập phần chật vật. Kiếm thuật của người này kém rất xa kiếm thủ trên dưới ba mươi tuổi bên cạnh, nhưng là người này cường tráng hữu lực, mỗi kiếm chém ra mạnh mẽ như gió bão, ba tên cướp cầm mác cũng không vây được hắn.
Ba tên cướp cầm mác không phải là mác cho bộ binh, mà là mác dài dùng để xa chiến, dùng mác dài thì sẽ mất linh hoạt, nhưng mà móc hay bổ chém lại cực kỳ uy thế. Một tên cướp vung mác điên cuồng chém xuống, nam tử cao lớn kia bị hai gã cầm mác vây khốn, không kịp lui lại, đành phải cắn răng khua kiếm đỡ lấy.
"Keng" một tiếng, kiếm mác đụng nhau, trường kiếm trong tay hắn bị thanh đồng qua (mác làm bằng đồng đen) móc lên thân, một tiếng giòn tan vang lên gãy làm hai đoạn. Vài sĩ tử bên cạnh kinh hãi, hô lớn: "Khổng sư, cẩn thận."
Hai kiếm thủ lập tức nhào đến, nam tử cao lớn được gọi là Khổng sư kia cầm nửa thanh kiếm gãy lui hai bước, chung quanh, bên cạnh không xa có một cái cây nhỏ, không biết là bị cháy hay là bị bò dê gặm hết vỏ cây, lá cây cũng đã tàn lụi.
Khổng sư bước một bước dài nhảy tới đó, hai tay tính lực, dùng sức đẩy, phát ra một tiếng hét to: "Gãy!". "Răng rắc" một tiếng, cái cây nhỏ đã khô tới gần nửa bị hắn đẩy gãy tới tận gốc.
Cái cây này cũng chưa hoàn toàn khô héo, thân cây vẫn còn tính dai, hơn nữa cây này mặc dù nói là cây nhỏ, cũng đã lớn bằng cái cánh tay, thế mà bị hắn mượn xung lực đẩy một cái là gãy, loại thần lực này khiến cho đạo tặc hoảng sợ, bên cạnh một vài kẻ đứng xem nhiệt náo không khỏi lớn tiếng khen hay.
Khổng sư hơi cúi lưng, ôm lấy thân cây, hét lớn một tiếng quét ngang ra, vài gã đạo tặc thừa kịp trong tay hắn không còn binh khí mà lao lên định chiếm tiện nghi lập tức bị quét sạch đi. Thân cây này ở trong tay hắn so với thanh đồng kiếm vừa nãy càng có thể phát huy uy lực, thân hình hắn cao lớn, khổng võ hữu lực, hai tay ôm thân cây hét lên liên tục giống như sét đánh. Đấu pháp lấy vụng thắng xảo như vậy, đám cường đạo nhất thời cũng không có biện pháp bắt được hắn, còn bị đánh cho tan tác.
Đúng lúc này, nhân mã của Tịch Bân đã tới, những binh lính này vừa hiện thân, song phương đang quấn lấy nhau lập tức kinh hãi, cấp tốc thu lại binh mã, cảnh giác nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Binh lính của Tịch Bân nhanh chóng vây bọn họ vào giữa, Tịch Bân còn ra lệnh dựng khiên lớn ở bốn phía, đứng sau khiên là hơn mười cung tiễn thủ, mũi tên đầu ba cạnh sắc bén như trăng lưỡi liềm nhắm vào bọn họ, hai bên còn có mâu thủ bảo vệ, bày ra chính xác tư thái tác chiến của quân đội.
Ba bên giằng co, ngưu xa của Tịch Bân lọc cọc lọc cọc tới, do bị bệnh nên hắn nhìn như nửa nằm bên trong ngưu xa, lại có uy phong giống như Đông Hán hán đốc* trong phim "Tân Long Môn khách sạn", thập phần kiêu ngạo.
(*Đông Hán đốc Ngụy Trung Hiền, là đại hoạn quan nổi tiếng và quyền lực nhất trong lịch sử Trung Quốc, tự xưng là Cửu Thiên Tuế)
Ngưu xa đình lại, Tịch Bân ngước mắt nhìn qua, liếc mắt một cái là thấy được vị Khổng sư kia, vị Khổng sư này thật sự không có cách nào làm cho người ta không chú ý đến hắn, hắn mặc thanh bào của sĩ tử, thân cao khoảng chừng trên dưới một thước chín, cực kỳ cao lớn uy mãnh, trong tay ôm một thân cây thô to, nhìn cái bộ dáng hung dữ dựng ngược kia hắn so với vũ phu còn có phong cách hơn.
Tịch Bân thấy hán tử cao lớn uy mãnh như vậy, không khỏi thầm hô một tiếng khen hay. Khu vực Tề Lỗ là thuộc Đông Di, Trung Nguyên chân chính chỉ là một địa phương rất nhỏ ở lưu vực Hoàng Hà, còn lại tứ phương là Đông Di, Tây Nhung, Nam Man, Bắc Địch. Tộc người Đông Di và Bắc Địch luôn luôn cao lớn, chỉ là cao lớn đến mức này cũng là vô cùng hiếm gặp.
Đại hán khổng võ hữu lực này màu da ngăm đen, hai mắt hữu thần, trán nhô cao, hai bên lông mi vừa thô vừa dày, một khuôn mặt vuông vức, xương gò má rất cao, khi mỉm cười chòm râu thô dày lại xoắn lại. Trong tay hắn ôm một thân cây thô kệch, nhìn động tác thấy hắn cầm nặng mà cứ nhẹ như không, mặc dù không biết võ nghệ của hắn như thế nào, ít nhất cỗ khí lực này cũng làm người ta sợ hãi.
Tịch Bân âm thầm suy nghĩ: "Nom bộ dạng hắn, thật sự có khả năng làm đại tướng tiên phong, nhìn quần áo của hắn lại là kẻ đọc sách, thủ hạ dưới tay ta không thiếu, chỉ thiếu mưu sĩ, nếu có thể mời đại hán này đến làm môn hạ, nhất định sẽ càng mạnh mẽ hơn."
Lúc hắn đánh giá những người này, hai nhóm người cũng đang cảnh giác đánh giá hắn. Hai nhóm người hướng đồng bọn đánh mắt với nhau, khe khẽ thì thầm một hồi, thủ lĩnh nhóm cường đạo liền cầm mác đứng ra, không hề sợ hướng Tịch Bân cao giọng quát hỏi: "Các ngươi là ai?"
A Cừu nhìn nhìn Tịch Bân, Tịch Bân mỉm cười vuốt cằm, A Cừu liền cao giọng đáp: "Ngô quốc công tử Khánh Kỵ, trên đường đi qua nơi này."
" Khánh Kỵ?" Hai nhóm người nghe vậy đều kinh sợ rung động, thủ lĩnh cường đạo kia cũng cực kỳ ngoài ý muốn, hắn giật mình, thần sắc lại hòa hoãn xuống, ha ha cười nói: "Nguyên lai là Ngô quốc dũng sĩ Khánh Kỵ công tử, nghe thấy đại danh đã lâu. Chúng ta lúc này đang cướp giật, cũng không liên quan gì tới Khánh Kỵ công tử, công tử vì sao lại vây quanh chúng ta?"
Tịch Bân vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đi ăn cướp cũng có thể cướp đường đường chính chính như thế, sớm biết Sơn Đông lắm hào kiệt, không thể tưởng được Sơn Đông thời kỳ Xuân Thu tập tục lại sinh mãnh như thế, hắn buồn cười hỏi ngược lại: "Ngươi ăn cướp chẳng liên quan gì tới ta. Ta muốn cứu những khách nhân đi ngang qua này, có liên quan gì tới ngươi không?"
Người nọ sửng sốt, thần sắc liền có chút tức giận, lớn tiếng nói: "Khánh Kỵ công tử chính nghĩa phóng thích Yêu Ly, hào khí khiến cho anh hùng thiên hạ đều kính ngưỡng, thủ lĩnh gia tộc của ta đối với Khánh Kỵ công tử luôn luôn ngợi khen tán thưởng, lúc này đây ta mới dùng lễ để đối đãi với công tử, đừng tưởng rằng do ta sợ các ngươi. Khánh Kỵ công tử có nghe nói qua đại danh người đứng đầu gia tộc ta Triển Chích chưa?"
Tịch Bân hơi hơi nghiêng đầu, hỏi nhỏ: "Là thế nào?"
Người nọ thấp giọng nói: "Công tử, Triển Chích này ở khu vực Tề Lỗ rất có uy danh, cường đạo các nơi ở Tề Lỗ phần lớn đều nghe theo hiệu lệnh của hắn. Băng cướp của hắn bình thường phân tán trú ở các nơi, vào nhà cướp của. Một khi có việc, Triển Chích ra lệnh một tiếng, có thể tụ tập được mấy nghìn nhân mã, hoành hành khắp nơi Tề Lỗ, qua lại như không, vương hầu công khanh ai cũng đau đầu, công tử chỉ là trên đường đi qua Lỗ, thực không nên cùng cái loại ngang ngược này kết thù chuốc oán."
Tịch Bân nhíu mày, hắn thật không nghĩ tới vài tên trộm vặt không đáng để mắt tới thế mà lại có bối cảnh sâu như vậy, lấy tình hình của hắn giờ phút này đích xác không nên làm bừa tạo nên cường địch, nhưng mà cũng đã bày ra thế trận thế này, chẳng lẽ cứ như vậy mà lặng lẽ rút lui hay sao?
Tịch Bân trầm ngâm suy tính, cười nói: "Nguyên lai là Triển Chích môn hạ, đã là người của Triển Chích, không thể không cấp mặt mũi, bản công tử không so đo nữa, dẫn theo người của ngươi nhanh chóng đi đi."
Thủ lĩnh cường đạo kia cực kỳ phẫn nộ, hắn không nghĩ tới đã báo ra đại danh của Triển Chích mà Khánh Kỵ vẫn muốn nhúng tay, giờ phút này người đơn lực mỏng, dưới tay Khánh Kỵ hai trăm quân vệ lại đều là hổ lang chi binh, làm sao có thể đánh nhau cùng họ? Hắn há miệng thở dốc, hắc hắc cười lạnh hai tiếng, cũng không nói thêm cái gì, chỉ chắp tay hành lễ, xoay người liền đi.
Nhìn thấy Khánh Kỵ đứng về phía bọn họ, các sĩ tử đều nhẹ nhàng thở ra một hơi, thu hồi kiếm kích binh khí. Khổng sư thân hình cao lớn kia ném thân cây thô to trong tay xuống đất, vỗ vỗ bụi bám trên tay, phủi phủi nếp nhăn trên áo choàng, quay đầu đi sửa sang lại một chút vội vội vàng vàng, rồi gấp gáp hướng Tịch Bân đi tới.
Trước người Tịch Bân là khiên lớn dựng thẳng, đứng sau khiên là tiễn thủ, Khổng sư vừa đi tới phía trước, mấy thanh Ngô mâu sắc bén liền từ khe hở của khiên ào ào đâm ra, ngăn cản bước đi của hắn.
Tịch Bân khoát tay chặn lại, phân phó nói: "Để hắn lại đây!"
Binh sĩ cầm khiên hai bên tránh ra, để lộ ra một con đường, Khổng sư bước tới trước xe Tịch Bân, chắp tay trước ngực vái chào thật sâu, dùng giọng nói rất Sơn Đông thời kỳ Xuân Thu, cao giọng nói: "Tưu ấp Khổng Khâu, ra mắt Khánh Kỵ công tử, đa tạ ân cứu trợ của công tử."
Tịch Bân vừa nghe liền trợn mắt há hốc mồm: "Khổng... Khổng Khâu! Đây... Mãnh nam Sơn Đông này, chính là Đại Thành Chí Thánh Tiên sư Khổng Lão Phu Tử? Trời đất, Khổng Lão Phu Tử khi trưởng thành lại có bộ dáng này sao? Dáng người này... thật không hổ là Khổng Đại Thánh..."
(Đại Thành Chí Thánh là tên thụy của Khổng Tử)
Chỉ còn lại hai trăm vệ binh, gánh nặng đã nhẹ nhàng hơn, từ đây Tịch Bân sẽ không cần đi quá nhanh. Tịch Bân mang theo hai trăm binh lính này thong dong thong dong hướng về Khúc Phụ.
Hắn biết tin tức mình bại trận trốn sang Lỗ quốc hiện tại chắc chắn đang có người đưa về đô thành Khúc Phụ của Lỗ quốc. Hắn cứ tà tà mà đi, để cho người Lỗ quốc còn có thời gian thương lượng với nhau cho tốt xem nên đối đãi với mình thế nào. Nếu như tới sớm quá, người Lỗ còn chưa có chủ ý sẽ dùng quy cách đối đãi thế nào với vị công tử đào vong của Ngô quốc này, như vậy chắc chắn sẽ lại phải ở nhờ rồi chờ kết quả, lâm vào thế bị động.
Về phương diện khác, hắn cũng biết rõ y thuật của thời đại này dù cho cao minh tới đâu cũng chỉ có hạn mà thôi, gì mà thần y Biển Thước* chỉ liếc mắt đã biết người nào đó còn có thể sống được bao nhiêu ngày, y thuật của hắn cao minh cứ như thật, y thuật khoa trương như thế mà truyền tới ngàn năm sau cuối cùng lại bị thần thánh hóa. Chính mình bị thương nặng như vậy, nhỡ mà bị nhiễm trùng thì có mà đi đời nhà ma.
(Biển Thước, họ Tần, tên Việt Nhân, danh y thời Chiến quốc)
Cái này phải vượt qua núi cao sông sâu, hái về thảo dược còn tươi, y sư ở trong quân lại tương đối thành thạo với loại bị thương bởi giáo thế này, hơn nữa bản thân Tịch Bân cũng biết được một chút biện pháp bảo vệ cơ bản thông thường, mảnh vải lụa buộc ở trước ngực sau lưng, hắn bảo người chuẩn bị hai cái, mỗi lần đổi đều phải dùng nước sôi luộc qua, phơi khô dưới ánh nắng mặt trời rồi mới dùng, cho nên khi miệng vết thương từ từ khép lại, cũng không bị nhiễm trùng chảy mủ.
Thường thường còn có thể bắt được chim muông thú rừng làm thức ăn bồi bổ thân thể, khiến kẻ vốn có khí lực cường tráng là Tịch Bân khôi phục rất nhanh. Hôm nay đã qua Dịch Sơn, cách Khúc Phụ chỉ còn vài ngày đường, phía trước là một mảnh rừng, ngưu xa đang thong dong thong dong tiến về phía trước, một người lính dò đường đột nhiên dẫm lên cỏ bên đường vội vã chạy tới, thở phì phò nói: "Công tử, ở cánh rừng phía trước phát hiện ra hai nhóm người đang giằng co tranh đấu."
Tịch Bân cả kinh, vội vàng hỏi: "Có bao nhiêu người?"
Trinh sát nọ bẩm báo: "Một nhóm mặc quần áo giống sĩ tử nước khác, khoảng mười người, một chiếc ngưu xa, sử dụng kiếm kích. Nhóm kia hơn ba mươi người, dùng gậy gỗ, giống như đạo tặc chặn đường."
Tịch Bân vừa nghe thấy nhân số không nhiều lắm, lại không phải nhắm vào mình, liền phất tay nói: "Cẩn thận đề phòng, chúng ta xem kết quả thế nào."
Binh lính của Tịch Bân vốn đã được huấn luyện, vừa nghe mệnh lệnh lập tức tản ra thành hình quạt, bảo hộ ngưu xa bên trong, lặng lẽ tiến về phía trước. Phía trước là một mảnh rừng du, dưới tàng cây lại có những cây hoa tử đằng và cỏ dại mọc cao thấp không đồng đều, cây mặc dù thưa thớt, nhưng cũng đủ để ẩn nấp hành tung.
Binh lính thủ hạ của Tịch Bân lo rằng sẽ có người trốn trong rừng gây bất lợi cho công tử, liền rút Ngô câu chém vào các bụi cây, xếp thành hàng tiến về phía trước, chiếc ngưu xa ở giữa đi trên một con đường nhỏ, phía trước cũng có hơn bốn mươi binh lính dẫn đường, chậm rãi tới gần ruộng dốc ở sau cánh rừng.
Phía sau cánh rừng là một cánh đồng cỏ trống trải, một chiếc ngưu xa bánh xe bị mắc vào hố, bên cạnh đó ước chừng có khoảng hơn mười người ăn mặc giống như sĩ tử, bọn họ dựa vào ngưu xa, cầm lợi kiếm cùng đoản kích chống đỡ đối phương.
Phía bên kia là khoảng hơn ba mươi hán tử mặc phục sức đủ màu mè, quần áo vải sắn thô rách tung tóe, binh khí trong tay có mấy cái mác dài còn lại là gậy gỗ. Vũ khí của bọn họ mặc dù không sắc bén, nhưng lại thắng ở chỗ dài mà nặng, đối phương phần lớn cũng không biết võ, cho nên khi bị bao vây quanh ngưu xa, cũng không có mấy lực hoàn thủ.
Trong đám sĩ tử kia có hai người đứng ở ngoài cùng, võ nghệ của bọn họ cũng cao nhất. Trong đó có một nam tử cầm kiếm, xem tuổi ước chừng khoảng trên dưới ba mươi, thân hình cao lớn thẳng tắp, cái trán cao và rộng, hai mắt sáng ngời hữu thần, trên mặt mang theo ý cười lạnh lùng, khi mím môi lại tạo ra một loại ngạo khí cùng tự phụ không nói nên lời.
Kiếm pháp của hắn vô cùng sắc bén, ra chiêu nhanh gọn, không có nửa điểm mà các kiếm thủ hậu thế có thể tưởng tượng ra được. Một tay hắn cầm vạt áo, một tay cầm thanh đồng lợi kiếm (kiếm bằng đồng đen), tung mình như bay, điện quang xẹt qua, đối phương đã có vài người bị thương dưới kiếm của hắn.
Người kia thân hình cao kỳ dị, mặc một thân cát bào (cát - dây sắn, mùa hè hay mặc áo vải sắn, nên gọi là cát), một cây mộc trâm trên búi tóc cũng đã bị lệch, chỉ còn mắc lên tóc, mái tóc dài cũng bị xõa xuống một nửa, thập phần chật vật. Kiếm thuật của người này kém rất xa kiếm thủ trên dưới ba mươi tuổi bên cạnh, nhưng là người này cường tráng hữu lực, mỗi kiếm chém ra mạnh mẽ như gió bão, ba tên cướp cầm mác cũng không vây được hắn.
Ba tên cướp cầm mác không phải là mác cho bộ binh, mà là mác dài dùng để xa chiến, dùng mác dài thì sẽ mất linh hoạt, nhưng mà móc hay bổ chém lại cực kỳ uy thế. Một tên cướp vung mác điên cuồng chém xuống, nam tử cao lớn kia bị hai gã cầm mác vây khốn, không kịp lui lại, đành phải cắn răng khua kiếm đỡ lấy.
"Keng" một tiếng, kiếm mác đụng nhau, trường kiếm trong tay hắn bị thanh đồng qua (mác làm bằng đồng đen) móc lên thân, một tiếng giòn tan vang lên gãy làm hai đoạn. Vài sĩ tử bên cạnh kinh hãi, hô lớn: "Khổng sư, cẩn thận."
Hai kiếm thủ lập tức nhào đến, nam tử cao lớn được gọi là Khổng sư kia cầm nửa thanh kiếm gãy lui hai bước, chung quanh, bên cạnh không xa có một cái cây nhỏ, không biết là bị cháy hay là bị bò dê gặm hết vỏ cây, lá cây cũng đã tàn lụi.
Khổng sư bước một bước dài nhảy tới đó, hai tay tính lực, dùng sức đẩy, phát ra một tiếng hét to: "Gãy!". "Răng rắc" một tiếng, cái cây nhỏ đã khô tới gần nửa bị hắn đẩy gãy tới tận gốc.
Cái cây này cũng chưa hoàn toàn khô héo, thân cây vẫn còn tính dai, hơn nữa cây này mặc dù nói là cây nhỏ, cũng đã lớn bằng cái cánh tay, thế mà bị hắn mượn xung lực đẩy một cái là gãy, loại thần lực này khiến cho đạo tặc hoảng sợ, bên cạnh một vài kẻ đứng xem nhiệt náo không khỏi lớn tiếng khen hay.
Khổng sư hơi cúi lưng, ôm lấy thân cây, hét lớn một tiếng quét ngang ra, vài gã đạo tặc thừa kịp trong tay hắn không còn binh khí mà lao lên định chiếm tiện nghi lập tức bị quét sạch đi. Thân cây này ở trong tay hắn so với thanh đồng kiếm vừa nãy càng có thể phát huy uy lực, thân hình hắn cao lớn, khổng võ hữu lực, hai tay ôm thân cây hét lên liên tục giống như sét đánh. Đấu pháp lấy vụng thắng xảo như vậy, đám cường đạo nhất thời cũng không có biện pháp bắt được hắn, còn bị đánh cho tan tác.
Đúng lúc này, nhân mã của Tịch Bân đã tới, những binh lính này vừa hiện thân, song phương đang quấn lấy nhau lập tức kinh hãi, cấp tốc thu lại binh mã, cảnh giác nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Binh lính của Tịch Bân nhanh chóng vây bọn họ vào giữa, Tịch Bân còn ra lệnh dựng khiên lớn ở bốn phía, đứng sau khiên là hơn mười cung tiễn thủ, mũi tên đầu ba cạnh sắc bén như trăng lưỡi liềm nhắm vào bọn họ, hai bên còn có mâu thủ bảo vệ, bày ra chính xác tư thái tác chiến của quân đội.
Ba bên giằng co, ngưu xa của Tịch Bân lọc cọc lọc cọc tới, do bị bệnh nên hắn nhìn như nửa nằm bên trong ngưu xa, lại có uy phong giống như Đông Hán hán đốc* trong phim "Tân Long Môn khách sạn", thập phần kiêu ngạo.
(*Đông Hán đốc Ngụy Trung Hiền, là đại hoạn quan nổi tiếng và quyền lực nhất trong lịch sử Trung Quốc, tự xưng là Cửu Thiên Tuế)
Ngưu xa đình lại, Tịch Bân ngước mắt nhìn qua, liếc mắt một cái là thấy được vị Khổng sư kia, vị Khổng sư này thật sự không có cách nào làm cho người ta không chú ý đến hắn, hắn mặc thanh bào của sĩ tử, thân cao khoảng chừng trên dưới một thước chín, cực kỳ cao lớn uy mãnh, trong tay ôm một thân cây thô to, nhìn cái bộ dáng hung dữ dựng ngược kia hắn so với vũ phu còn có phong cách hơn.
Tịch Bân thấy hán tử cao lớn uy mãnh như vậy, không khỏi thầm hô một tiếng khen hay. Khu vực Tề Lỗ là thuộc Đông Di, Trung Nguyên chân chính chỉ là một địa phương rất nhỏ ở lưu vực Hoàng Hà, còn lại tứ phương là Đông Di, Tây Nhung, Nam Man, Bắc Địch. Tộc người Đông Di và Bắc Địch luôn luôn cao lớn, chỉ là cao lớn đến mức này cũng là vô cùng hiếm gặp.
Đại hán khổng võ hữu lực này màu da ngăm đen, hai mắt hữu thần, trán nhô cao, hai bên lông mi vừa thô vừa dày, một khuôn mặt vuông vức, xương gò má rất cao, khi mỉm cười chòm râu thô dày lại xoắn lại. Trong tay hắn ôm một thân cây thô kệch, nhìn động tác thấy hắn cầm nặng mà cứ nhẹ như không, mặc dù không biết võ nghệ của hắn như thế nào, ít nhất cỗ khí lực này cũng làm người ta sợ hãi.
Tịch Bân âm thầm suy nghĩ: "Nom bộ dạng hắn, thật sự có khả năng làm đại tướng tiên phong, nhìn quần áo của hắn lại là kẻ đọc sách, thủ hạ dưới tay ta không thiếu, chỉ thiếu mưu sĩ, nếu có thể mời đại hán này đến làm môn hạ, nhất định sẽ càng mạnh mẽ hơn."
Lúc hắn đánh giá những người này, hai nhóm người cũng đang cảnh giác đánh giá hắn. Hai nhóm người hướng đồng bọn đánh mắt với nhau, khe khẽ thì thầm một hồi, thủ lĩnh nhóm cường đạo liền cầm mác đứng ra, không hề sợ hướng Tịch Bân cao giọng quát hỏi: "Các ngươi là ai?"
A Cừu nhìn nhìn Tịch Bân, Tịch Bân mỉm cười vuốt cằm, A Cừu liền cao giọng đáp: "Ngô quốc công tử Khánh Kỵ, trên đường đi qua nơi này."
" Khánh Kỵ?" Hai nhóm người nghe vậy đều kinh sợ rung động, thủ lĩnh cường đạo kia cũng cực kỳ ngoài ý muốn, hắn giật mình, thần sắc lại hòa hoãn xuống, ha ha cười nói: "Nguyên lai là Ngô quốc dũng sĩ Khánh Kỵ công tử, nghe thấy đại danh đã lâu. Chúng ta lúc này đang cướp giật, cũng không liên quan gì tới Khánh Kỵ công tử, công tử vì sao lại vây quanh chúng ta?"
Tịch Bân vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đi ăn cướp cũng có thể cướp đường đường chính chính như thế, sớm biết Sơn Đông lắm hào kiệt, không thể tưởng được Sơn Đông thời kỳ Xuân Thu tập tục lại sinh mãnh như thế, hắn buồn cười hỏi ngược lại: "Ngươi ăn cướp chẳng liên quan gì tới ta. Ta muốn cứu những khách nhân đi ngang qua này, có liên quan gì tới ngươi không?"
Người nọ sửng sốt, thần sắc liền có chút tức giận, lớn tiếng nói: "Khánh Kỵ công tử chính nghĩa phóng thích Yêu Ly, hào khí khiến cho anh hùng thiên hạ đều kính ngưỡng, thủ lĩnh gia tộc của ta đối với Khánh Kỵ công tử luôn luôn ngợi khen tán thưởng, lúc này đây ta mới dùng lễ để đối đãi với công tử, đừng tưởng rằng do ta sợ các ngươi. Khánh Kỵ công tử có nghe nói qua đại danh người đứng đầu gia tộc ta Triển Chích chưa?"
Tịch Bân hơi hơi nghiêng đầu, hỏi nhỏ: "Là thế nào?"
Người nọ thấp giọng nói: "Công tử, Triển Chích này ở khu vực Tề Lỗ rất có uy danh, cường đạo các nơi ở Tề Lỗ phần lớn đều nghe theo hiệu lệnh của hắn. Băng cướp của hắn bình thường phân tán trú ở các nơi, vào nhà cướp của. Một khi có việc, Triển Chích ra lệnh một tiếng, có thể tụ tập được mấy nghìn nhân mã, hoành hành khắp nơi Tề Lỗ, qua lại như không, vương hầu công khanh ai cũng đau đầu, công tử chỉ là trên đường đi qua Lỗ, thực không nên cùng cái loại ngang ngược này kết thù chuốc oán."
Tịch Bân nhíu mày, hắn thật không nghĩ tới vài tên trộm vặt không đáng để mắt tới thế mà lại có bối cảnh sâu như vậy, lấy tình hình của hắn giờ phút này đích xác không nên làm bừa tạo nên cường địch, nhưng mà cũng đã bày ra thế trận thế này, chẳng lẽ cứ như vậy mà lặng lẽ rút lui hay sao?
Tịch Bân trầm ngâm suy tính, cười nói: "Nguyên lai là Triển Chích môn hạ, đã là người của Triển Chích, không thể không cấp mặt mũi, bản công tử không so đo nữa, dẫn theo người của ngươi nhanh chóng đi đi."
Thủ lĩnh cường đạo kia cực kỳ phẫn nộ, hắn không nghĩ tới đã báo ra đại danh của Triển Chích mà Khánh Kỵ vẫn muốn nhúng tay, giờ phút này người đơn lực mỏng, dưới tay Khánh Kỵ hai trăm quân vệ lại đều là hổ lang chi binh, làm sao có thể đánh nhau cùng họ? Hắn há miệng thở dốc, hắc hắc cười lạnh hai tiếng, cũng không nói thêm cái gì, chỉ chắp tay hành lễ, xoay người liền đi.
Nhìn thấy Khánh Kỵ đứng về phía bọn họ, các sĩ tử đều nhẹ nhàng thở ra một hơi, thu hồi kiếm kích binh khí. Khổng sư thân hình cao lớn kia ném thân cây thô to trong tay xuống đất, vỗ vỗ bụi bám trên tay, phủi phủi nếp nhăn trên áo choàng, quay đầu đi sửa sang lại một chút vội vội vàng vàng, rồi gấp gáp hướng Tịch Bân đi tới.
Trước người Tịch Bân là khiên lớn dựng thẳng, đứng sau khiên là tiễn thủ, Khổng sư vừa đi tới phía trước, mấy thanh Ngô mâu sắc bén liền từ khe hở của khiên ào ào đâm ra, ngăn cản bước đi của hắn.
Tịch Bân khoát tay chặn lại, phân phó nói: "Để hắn lại đây!"
Binh sĩ cầm khiên hai bên tránh ra, để lộ ra một con đường, Khổng sư bước tới trước xe Tịch Bân, chắp tay trước ngực vái chào thật sâu, dùng giọng nói rất Sơn Đông thời kỳ Xuân Thu, cao giọng nói: "Tưu ấp Khổng Khâu, ra mắt Khánh Kỵ công tử, đa tạ ân cứu trợ của công tử."
Tịch Bân vừa nghe liền trợn mắt há hốc mồm: "Khổng... Khổng Khâu! Đây... Mãnh nam Sơn Đông này, chính là Đại Thành Chí Thánh Tiên sư Khổng Lão Phu Tử? Trời đất, Khổng Lão Phu Tử khi trưởng thành lại có bộ dáng này sao? Dáng người này... thật không hổ là Khổng Đại Thánh..."
(Đại Thành Chí Thánh là tên thụy của Khổng Tử)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook