Đại Tranh Chi Thế
-
Quyển 1 - Chương 20: Anh đào
Nhìn thấy bên cạnh có rất nhiều người xúm lại xem náo nhiệt, hai gã du côn của kỹ viện đã thẹn quá hóa giận, mập mạp đi ra sau cánh cửa rút lấy cây đòn gài cửa, còn đại hán canh ở cửa đã nắm lấy một cây gậy, hai người liền động tay động chân. Khánh Kỵ đứng ở một bên khoanh tay nhìn, chỉ thấy hán tử gọi là Anh Đào thân thủ cực kỳ linh hoạt, hắn cũng không xuất kiếm, chỉ né tránh, một gậy một đòn mạnh mẽ đầy uy lực mà ngay cả góc áo của hắn cũng không chạm vào được, 'rầm rầm' một trận tiếng vang, tên mập mạp kia đã đập hỏng cổng chính của nhà mình.
Công phu linh hoạt khéo léo như con báo, Khánh Kỵ nhìn xem cũng âm thầm gật đầu, hai tên đầu gấu thấy đánh hắn không trúng, mặt đã không nhịn nổi nữa, khí lực trên tay cũng tăng lên. Anh Đào hạ thấp người tránh được đòn gỗ của tên mập mạp, ôm lấy cây gậy gỗ trong tay đại hán, chuôi kiếm đập lên khuỷu tay của hắn một cái, đại hán kia 'Ôi' lên một tiếng, liền bị hắn đoạt mất binh khí trong tay.
Anh Đào cười ha ha, một tay múa gậy gỗ, xoay tròn giống như chong chóng, khiến cho gã mập mạp liên tục lui về phía sau, gót chân bị vấp phải một chỗ gồ ghề, té ngã lăn quay ra đất, Anh Đào quát to:
- Trả tiền đây! - Gậy gỗ trong tay đã hướng về cổ họng của hắn.
Thân thủ của mập mạp cũng khá tốt, mạnh mẽ xoay người lăn một vòng, tránh được một gậy này của hắn. Gã đại hán bị mất đi binh khí, mắt thấy hắn làm cho đồng bạn té xuống mặt đất, nghiến răng một cái, liền bưng cái chậu thịt chó đang sôi sùng sục lên, quát to một tiếng giội vào Anh Đào.
Khánh Kỵ thấy vậy, vội vàng cao giọng nhắc nhở:
- Coi chừng! Mau tránh ra!
Anh Đào quay đầu nhìn lại, thấy một chậu nước sôi đang hất về phía mình, sắc mặt tức khắc biến đổi, thân hình nhoáng lên một cái, tựa hồ muốn tránh sang một bên, cũng không biết như thế nào, thân hình rõ ràng đã rất nhanh tránh sang, lại giống như lò xo bật trở lại.
-A!
Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, mặc dù hắn đã nâng tay lên che mặt, một nồi nước thịt sôi sùng sục vẫn hất vào người hắn, đau tới mức hắn ngã nhào xuống đất, liên tục quằn quại. Mập mạp cùng đại hán thấy thời cơ có thừa, liền nhào tới tay đấm chân đá, mập mạp giơ thanh đòn gỗ lên, một đòn đập thẳng vào bụng hắn, đau đến mức Anh Đào cong cả người lại như con tôm.
Mập mạp nhe răng ra cười, mắt lộ ra hung quang, hắn giơ cao thanh đòn gỗ trong tay, đang định hung hăng đánh vào đùi Anh Đào, chính là đã cố gắng dùng sức, cái đòn ở trên không trung không biết làm sao mà vẫn không chịu nhúc nhích. Mập mạp kỳ quái, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cái đòn gỗ của hắn đã bị một vị công tử mặc áo bào bắt lấy. Công tử kia chỉ lấy một tay bắt lấy cây đòn gỗ của hắn, mà hắn dùng hết khí lực toàn thân cũng không làm cho động đậy được chút nào.
Hai tay du côn của kỹ viện tuy rằng là hung hãn, nhưng nhãn lực cũng không phải tồi, hắn vốn định phát tác, nhưng vừa nhìn cách ăn mặc của công tử này là biết được thân phận không phải là thấp, lại nhìn vài tên gia tướng đứng sau lưng hắn, một đám vóc người cao lớn, hình dáng hung mãnh, người nào cũng không phải loại dễ chọc vào, thần sắc liền hòa hoãn, hỏi:
- Công tử muốn vì tên vô lại này mà ra mặt sao?
Khánh Kỵ cười nhạt nói:
- Các ngươi làm việc buôn bán, mua bán không được thì cũng phải có nhân nghĩa, không nên đánh cho người thành tàn phế.
Mập mạp liền kêu lên oan khuất:
- Công tử ngài có điều không biết, việc mở cửa buôn bán chú ý nhất chính là thanh danh, Anh Đào làm bại hoại danh dự của nhà ta, về sau còn có ai dám đến nữa sao?
Khánh Kỵ hừ một tiếng nói:
- Nếu khách nhân tới nói một lời không hợp ý là sẽ bị các người đánh gãy hai chân, vậy thì liệu còn có ai dám đến cửa nữa không?
Mập mạp cứng họng, Khánh Kỵ cười nói:
- Bản công tử đứng ra làm hòa giúp các ngươi, việc này coi như bỏ qua.
Nói xong tay đẩy một cái, mập mạp đạp đạp lui lại mấy bước, sắc mặt biến đổi, thầm nghĩ trong lòng: "Công tử này nhìn tuấn tú nho nhã, không thể tưởng được lại có khí lực lớn như vậy." Trong lòng liền sinh ra vài phần khiếp sợ.
Anh Đào mặc dù lúc đó đã che mặt đi, nhưng những chỗ bị nước sôi hất vào bắt đầu phồng rộp lên, trên cổ cũng sưng phù một vùng, bụng hắn bị đòn gỗ đánh mạnh vào, đến giờ vẫn còn đang thở hổn hển, nghe thấy Khánh Kỵ nói như vậy, lại lớn tiếng hô to:
- Không được, ta không chơi cô nương nhà hắn, đem tiền trả cho ta!
Mập mạp nghe thấy vậy, thần sắc càng buồn bực, nhưng cây đòn gỗ trong tay vừa giơ lên, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Khánh Kỵ, trong lòng lập tức trở nên yếu ớt, chậm rãi thả cây đòn xuống, căm giận nói:
- Trên đời nào có đạo lý như vậy, ta thu tiền của hắn, cũng đã để cho cô nương hầu hạ hắn, chính hắn cảm thấy chướng mắt, cũng không trách được ta, lại còn đòi lại tiền, như thế sẽ làm hỏng đi quy củ của chúng ta.
Khánh Kỵ thấy Anh Đào kia rõ ràng đã rơi xuống hạ phong, còn không biết thuận theo thời thế mà bỏ qua, cứ nhất định quấn lấy đòi lại tiền của hắn, đúng là quá mức không biết tốt xấu, trong lòng liền có chút không vui, có điều nếu cũng đã nhúng tay vào, tóm lại không thể cứ như vậy mà rời đi, đành phải nói:
- Đem tiền của hắn trả lại cho hắn, nhiều ít bao nhiêu, bản công tử sẽ đưa cho ngươi là được."
Gã mập mạp chỉ cần có người trả tiền, cũng chẳng quản hắn là ai, đương nhiên mình không mất gì là được, thu tiền của Khánh Kỵ, liền ném tiền của người nọ vào mặt hắn, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, rồi cùng đại hán kia bỏ đi.
Khánh Kỵ thấy Anh Đào nọ chỉ lo nhặt tiền trên mặt đất, cũng không buồn nhìn hắn lấy một cái, trong lòng không cảm thấy vui vẻ, hắn phất ống tay áo, liền xoay người bỏ đi.
Vừa mới đi được một đoạn, Anh Đào đã nhặt xong tiền liền đuổi theo, lớn tiếng kêu lên:
- Này! Công tử xin dừng bước!
Khánh Kỵ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người này cái mũi đã chảy máu, cổ sưng tấy, nhưng tay trái vẫn đang nắm chặt chuôi thanh trường kiếm cũ nát của hắn, liền thản nhiên hỏi:
- Chuyện gì?
- Công tử là ai, ngươi ban ơn cho ta, chính là vì muốn ta dốc sức cho ngươi sao?
Khánh Kỵ lập tức nở nụ cười, hắn nhịn không được nói:
- Ngươi có cái bổn sự tài cán gì có thể dốc sức cho ta?
Anh Đào tuy rằng cả người đang chật vật, vẫn đứng thẳng thân mình, ngạo nghễ đáp:
- Công tử đừng xem thường ta, ta hiện giờ tuy rằng nghèo túng, nhưng cũng là một võ sĩ có danh tiếng.
Thời đại Tiên Tần, vùng Hoa Hạ là do võ sĩ đảm đương quốc gia, từ cổ gọi là sĩ, tức võ sĩ. Chu Thiên Tử phong chư hầu, từ vua trở xuống, là công, hầu, bá, tử, nam, khanh, đại phu, sĩ, trong đó sĩ chính là võ sĩ. Võ sĩ tập "thất nghệ", tức võ, lễ, nhạc, xạ (bắn), ngự (đánh xe), thư (sách), thuật. Thờ phụng các đạo đức nghĩa, dũng, lễ, liêm, sỉ.
Hiện giờ bởi vì quy mô chiến tranh không ngừng mở rộng, quân đội ngày càng bình dân hóa, các tầng lớp võ sĩ mất đi quyền lợi lại lấy đặc quyền về ruộng đất để duy trì địa vị xã hội. Nhiều võ sĩ lại kiên trì theo tiêu chuẩn hành vi của mình, cho rằng làm nông là việc thấp hèn, khinh thường việc làm nông dân, bởi vậy rất nhiều người đã lưu lạc trở thành hiệp khách hay môn khách, toàn bộ giai cấp võ sĩ đang đi theo hướng hoàng hôn của thời đại.
Có điều lúc này mà nói, thân phận 'sĩ' của bọn họ vẫn được xã hội tôn trọng, nếu hắn đã nói mình là một võ sĩ, Khánh Kỵ thật sự cũng không tiện lộ ra thần sắc khinh miệt. Chính là bởi vì bộ dáng coi tiền như mạng vừa rồi của hắn khiến cho Khánh Kỵ hoàn toàn không có hảo cảm với hắn, cho nên chỉ đơn giản là chắp tay biểu thị sự kính trọng, thản nhiên cười nói:
- Ta bây giờ cũng không cần ngươi phải dốc sức, ta thấy thương thế của ngươi không nhẹ, vẫn nên sớm tìm một y sư để trị liệu đi thôi.
Anh Đào đần ra, lập tức luồn tay vào ngực, lấy ra mấy đồng tiền Lỗ, nói:
- Nếu như thế, mời thu hồi lại tiền đi, Anh Đào ta sẽ không tự dưng thiếu nợ nhân tình của ngươi.
Sự thay đổi này làm cho Khánh Kỵ sững sờ:
- Sao lại như vậy, mới vừa rồi ngươi bị người đánh cho rất thảm, vì sao còn cứ khăng khăng đòi lại tiền của mình?
Anh Đào ngang nhiên nói:
- Ta chưa từng làm cuộc mua bán nào với nhà hắn, vẫn trả tiền tức là khiếp sợ dũng lực của đối phương, là kẻ phi quân tử. Hiện giờ trả lại tiền cho ngươi, là do không thể tự dưng chịu ân huệ của người khác, hai việc này khác nhau rất lớn.
Khánh Kỵ kinh ngạc, ngây người ngẩn ra, lại hỏi:
- Ta thấy thân thủ của ngươi vô cùng tốt, mới vừa rồi hẳn là tránh được một chậu nước sôi, vì sao sau đó lại không tránh được?
Anh Đào ảo não nói:
- Ai! Ta vốn chính xác là đã tránh được, chính là ta đột nhiên phát hiện ra người hàng xóm Lưu Trọng đứng ở phía sau, Lưu Trọng năm trước khi trời đông giá rét từng tặng cho ta một bó củi, có ân với ta, chậu nước sôi này chẳng phải sẽ đổ lên người hắn sao?
Những vết bỏng trên người Anh Đào đương nhiên là đau tới tận xương tủy, hắn cố nén mà nói nhiều như vậy, mặt ngoài tuy rằng chẳng hề để ý, nhưng trên mặt cũng đã xuất hiện nhiều giọt mồ hôi li ti, hắn thấy Khánh Kỵ không nói tiếp, liền hướng hắn vái chào một cái, nói:
- Đa tạ công tử mới vừa rồi cứu ta, tiền này mời ngươi cầm lại đi.
Khánh Kỵ cũng không nhận tiền, ánh mắt của hắn lại trở nên nhu hòa:
- Ta đột nhiên thay đổi chủ ý, ngươi nguyện ý đầu nhập làm môn hạ của ta, dốc sức cho ta sao?
Anh Đào ngẩn ra, hắn chậm rãi thu tay lại, nắm chặt mấy đồng tiền, nói:
- Ta nếu đầu nhập làm môn hạ của công tử, không biết công tử cần ta làm chuyện gì?
Khánh Kỵ mỉm cười, từng chữ từng chữ nói:
- Cùng với ta, chứng kiến thiên hạ hưng vong!
Công phu linh hoạt khéo léo như con báo, Khánh Kỵ nhìn xem cũng âm thầm gật đầu, hai tên đầu gấu thấy đánh hắn không trúng, mặt đã không nhịn nổi nữa, khí lực trên tay cũng tăng lên. Anh Đào hạ thấp người tránh được đòn gỗ của tên mập mạp, ôm lấy cây gậy gỗ trong tay đại hán, chuôi kiếm đập lên khuỷu tay của hắn một cái, đại hán kia 'Ôi' lên một tiếng, liền bị hắn đoạt mất binh khí trong tay.
Anh Đào cười ha ha, một tay múa gậy gỗ, xoay tròn giống như chong chóng, khiến cho gã mập mạp liên tục lui về phía sau, gót chân bị vấp phải một chỗ gồ ghề, té ngã lăn quay ra đất, Anh Đào quát to:
- Trả tiền đây! - Gậy gỗ trong tay đã hướng về cổ họng của hắn.
Thân thủ của mập mạp cũng khá tốt, mạnh mẽ xoay người lăn một vòng, tránh được một gậy này của hắn. Gã đại hán bị mất đi binh khí, mắt thấy hắn làm cho đồng bạn té xuống mặt đất, nghiến răng một cái, liền bưng cái chậu thịt chó đang sôi sùng sục lên, quát to một tiếng giội vào Anh Đào.
Khánh Kỵ thấy vậy, vội vàng cao giọng nhắc nhở:
- Coi chừng! Mau tránh ra!
Anh Đào quay đầu nhìn lại, thấy một chậu nước sôi đang hất về phía mình, sắc mặt tức khắc biến đổi, thân hình nhoáng lên một cái, tựa hồ muốn tránh sang một bên, cũng không biết như thế nào, thân hình rõ ràng đã rất nhanh tránh sang, lại giống như lò xo bật trở lại.
-A!
Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, mặc dù hắn đã nâng tay lên che mặt, một nồi nước thịt sôi sùng sục vẫn hất vào người hắn, đau tới mức hắn ngã nhào xuống đất, liên tục quằn quại. Mập mạp cùng đại hán thấy thời cơ có thừa, liền nhào tới tay đấm chân đá, mập mạp giơ thanh đòn gỗ lên, một đòn đập thẳng vào bụng hắn, đau đến mức Anh Đào cong cả người lại như con tôm.
Mập mạp nhe răng ra cười, mắt lộ ra hung quang, hắn giơ cao thanh đòn gỗ trong tay, đang định hung hăng đánh vào đùi Anh Đào, chính là đã cố gắng dùng sức, cái đòn ở trên không trung không biết làm sao mà vẫn không chịu nhúc nhích. Mập mạp kỳ quái, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cái đòn gỗ của hắn đã bị một vị công tử mặc áo bào bắt lấy. Công tử kia chỉ lấy một tay bắt lấy cây đòn gỗ của hắn, mà hắn dùng hết khí lực toàn thân cũng không làm cho động đậy được chút nào.
Hai tay du côn của kỹ viện tuy rằng là hung hãn, nhưng nhãn lực cũng không phải tồi, hắn vốn định phát tác, nhưng vừa nhìn cách ăn mặc của công tử này là biết được thân phận không phải là thấp, lại nhìn vài tên gia tướng đứng sau lưng hắn, một đám vóc người cao lớn, hình dáng hung mãnh, người nào cũng không phải loại dễ chọc vào, thần sắc liền hòa hoãn, hỏi:
- Công tử muốn vì tên vô lại này mà ra mặt sao?
Khánh Kỵ cười nhạt nói:
- Các ngươi làm việc buôn bán, mua bán không được thì cũng phải có nhân nghĩa, không nên đánh cho người thành tàn phế.
Mập mạp liền kêu lên oan khuất:
- Công tử ngài có điều không biết, việc mở cửa buôn bán chú ý nhất chính là thanh danh, Anh Đào làm bại hoại danh dự của nhà ta, về sau còn có ai dám đến nữa sao?
Khánh Kỵ hừ một tiếng nói:
- Nếu khách nhân tới nói một lời không hợp ý là sẽ bị các người đánh gãy hai chân, vậy thì liệu còn có ai dám đến cửa nữa không?
Mập mạp cứng họng, Khánh Kỵ cười nói:
- Bản công tử đứng ra làm hòa giúp các ngươi, việc này coi như bỏ qua.
Nói xong tay đẩy một cái, mập mạp đạp đạp lui lại mấy bước, sắc mặt biến đổi, thầm nghĩ trong lòng: "Công tử này nhìn tuấn tú nho nhã, không thể tưởng được lại có khí lực lớn như vậy." Trong lòng liền sinh ra vài phần khiếp sợ.
Anh Đào mặc dù lúc đó đã che mặt đi, nhưng những chỗ bị nước sôi hất vào bắt đầu phồng rộp lên, trên cổ cũng sưng phù một vùng, bụng hắn bị đòn gỗ đánh mạnh vào, đến giờ vẫn còn đang thở hổn hển, nghe thấy Khánh Kỵ nói như vậy, lại lớn tiếng hô to:
- Không được, ta không chơi cô nương nhà hắn, đem tiền trả cho ta!
Mập mạp nghe thấy vậy, thần sắc càng buồn bực, nhưng cây đòn gỗ trong tay vừa giơ lên, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Khánh Kỵ, trong lòng lập tức trở nên yếu ớt, chậm rãi thả cây đòn xuống, căm giận nói:
- Trên đời nào có đạo lý như vậy, ta thu tiền của hắn, cũng đã để cho cô nương hầu hạ hắn, chính hắn cảm thấy chướng mắt, cũng không trách được ta, lại còn đòi lại tiền, như thế sẽ làm hỏng đi quy củ của chúng ta.
Khánh Kỵ thấy Anh Đào kia rõ ràng đã rơi xuống hạ phong, còn không biết thuận theo thời thế mà bỏ qua, cứ nhất định quấn lấy đòi lại tiền của hắn, đúng là quá mức không biết tốt xấu, trong lòng liền có chút không vui, có điều nếu cũng đã nhúng tay vào, tóm lại không thể cứ như vậy mà rời đi, đành phải nói:
- Đem tiền của hắn trả lại cho hắn, nhiều ít bao nhiêu, bản công tử sẽ đưa cho ngươi là được."
Gã mập mạp chỉ cần có người trả tiền, cũng chẳng quản hắn là ai, đương nhiên mình không mất gì là được, thu tiền của Khánh Kỵ, liền ném tiền của người nọ vào mặt hắn, hung hăng nhổ một ngụm nước bọt, rồi cùng đại hán kia bỏ đi.
Khánh Kỵ thấy Anh Đào nọ chỉ lo nhặt tiền trên mặt đất, cũng không buồn nhìn hắn lấy một cái, trong lòng không cảm thấy vui vẻ, hắn phất ống tay áo, liền xoay người bỏ đi.
Vừa mới đi được một đoạn, Anh Đào đã nhặt xong tiền liền đuổi theo, lớn tiếng kêu lên:
- Này! Công tử xin dừng bước!
Khánh Kỵ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người này cái mũi đã chảy máu, cổ sưng tấy, nhưng tay trái vẫn đang nắm chặt chuôi thanh trường kiếm cũ nát của hắn, liền thản nhiên hỏi:
- Chuyện gì?
- Công tử là ai, ngươi ban ơn cho ta, chính là vì muốn ta dốc sức cho ngươi sao?
Khánh Kỵ lập tức nở nụ cười, hắn nhịn không được nói:
- Ngươi có cái bổn sự tài cán gì có thể dốc sức cho ta?
Anh Đào tuy rằng cả người đang chật vật, vẫn đứng thẳng thân mình, ngạo nghễ đáp:
- Công tử đừng xem thường ta, ta hiện giờ tuy rằng nghèo túng, nhưng cũng là một võ sĩ có danh tiếng.
Thời đại Tiên Tần, vùng Hoa Hạ là do võ sĩ đảm đương quốc gia, từ cổ gọi là sĩ, tức võ sĩ. Chu Thiên Tử phong chư hầu, từ vua trở xuống, là công, hầu, bá, tử, nam, khanh, đại phu, sĩ, trong đó sĩ chính là võ sĩ. Võ sĩ tập "thất nghệ", tức võ, lễ, nhạc, xạ (bắn), ngự (đánh xe), thư (sách), thuật. Thờ phụng các đạo đức nghĩa, dũng, lễ, liêm, sỉ.
Hiện giờ bởi vì quy mô chiến tranh không ngừng mở rộng, quân đội ngày càng bình dân hóa, các tầng lớp võ sĩ mất đi quyền lợi lại lấy đặc quyền về ruộng đất để duy trì địa vị xã hội. Nhiều võ sĩ lại kiên trì theo tiêu chuẩn hành vi của mình, cho rằng làm nông là việc thấp hèn, khinh thường việc làm nông dân, bởi vậy rất nhiều người đã lưu lạc trở thành hiệp khách hay môn khách, toàn bộ giai cấp võ sĩ đang đi theo hướng hoàng hôn của thời đại.
Có điều lúc này mà nói, thân phận 'sĩ' của bọn họ vẫn được xã hội tôn trọng, nếu hắn đã nói mình là một võ sĩ, Khánh Kỵ thật sự cũng không tiện lộ ra thần sắc khinh miệt. Chính là bởi vì bộ dáng coi tiền như mạng vừa rồi của hắn khiến cho Khánh Kỵ hoàn toàn không có hảo cảm với hắn, cho nên chỉ đơn giản là chắp tay biểu thị sự kính trọng, thản nhiên cười nói:
- Ta bây giờ cũng không cần ngươi phải dốc sức, ta thấy thương thế của ngươi không nhẹ, vẫn nên sớm tìm một y sư để trị liệu đi thôi.
Anh Đào đần ra, lập tức luồn tay vào ngực, lấy ra mấy đồng tiền Lỗ, nói:
- Nếu như thế, mời thu hồi lại tiền đi, Anh Đào ta sẽ không tự dưng thiếu nợ nhân tình của ngươi.
Sự thay đổi này làm cho Khánh Kỵ sững sờ:
- Sao lại như vậy, mới vừa rồi ngươi bị người đánh cho rất thảm, vì sao còn cứ khăng khăng đòi lại tiền của mình?
Anh Đào ngang nhiên nói:
- Ta chưa từng làm cuộc mua bán nào với nhà hắn, vẫn trả tiền tức là khiếp sợ dũng lực của đối phương, là kẻ phi quân tử. Hiện giờ trả lại tiền cho ngươi, là do không thể tự dưng chịu ân huệ của người khác, hai việc này khác nhau rất lớn.
Khánh Kỵ kinh ngạc, ngây người ngẩn ra, lại hỏi:
- Ta thấy thân thủ của ngươi vô cùng tốt, mới vừa rồi hẳn là tránh được một chậu nước sôi, vì sao sau đó lại không tránh được?
Anh Đào ảo não nói:
- Ai! Ta vốn chính xác là đã tránh được, chính là ta đột nhiên phát hiện ra người hàng xóm Lưu Trọng đứng ở phía sau, Lưu Trọng năm trước khi trời đông giá rét từng tặng cho ta một bó củi, có ân với ta, chậu nước sôi này chẳng phải sẽ đổ lên người hắn sao?
Những vết bỏng trên người Anh Đào đương nhiên là đau tới tận xương tủy, hắn cố nén mà nói nhiều như vậy, mặt ngoài tuy rằng chẳng hề để ý, nhưng trên mặt cũng đã xuất hiện nhiều giọt mồ hôi li ti, hắn thấy Khánh Kỵ không nói tiếp, liền hướng hắn vái chào một cái, nói:
- Đa tạ công tử mới vừa rồi cứu ta, tiền này mời ngươi cầm lại đi.
Khánh Kỵ cũng không nhận tiền, ánh mắt của hắn lại trở nên nhu hòa:
- Ta đột nhiên thay đổi chủ ý, ngươi nguyện ý đầu nhập làm môn hạ của ta, dốc sức cho ta sao?
Anh Đào ngẩn ra, hắn chậm rãi thu tay lại, nắm chặt mấy đồng tiền, nói:
- Ta nếu đầu nhập làm môn hạ của công tử, không biết công tử cần ta làm chuyện gì?
Khánh Kỵ mỉm cười, từng chữ từng chữ nói:
- Cùng với ta, chứng kiến thiên hạ hưng vong!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook