Đại Tranh Chi Thế
-
Quyển 1 - Chương 18: Đối vũ
Trong Thành phủ, đình ngoài, đình giữa đã bị hai trăm binh sĩ luyện võ hoàn toàn chiếm cứ. Khánh Kỵ cầm mâu nhìn xung quanh một hồi, vừa lòng gật gật đầu, xoay người trở về hậu trạch (nhà sau), thị vệ bên người A Cừu huynh đệ theo sát phía sau.
Phủ Thành Bích phu nhân ở Lỗ quốc, vườn hoa không so được với phong cảnh ở Giang Nam, nhưng mà ở giữa đào một cái hồ, đưa nước chảy vào, trong nước chất đá làm giả sơn, trên trồng hoa tử đằng, cũng làm pha thêm một chút cảnh sắc. Lúc này đã là tiết trời tháng tư, gió xuân hiu hiu thổi, khiến cho mặt nước gợn sóng, ráng mặt trời sáng sớm in bóng trên mặt nước, những gợn sóng lấp lánh dập dờn.
Một chiếc cầu bắc ngang qua, bắc tới một cái đài nhỏ bằng gỗ ở giữa hồ, bốn phía có rào chắn cao tới đầu gối. Gia nhân trồng cây hạnh ở khắp nơi, lúc này lại đúng vào mùa hoa hạnh điêu tàn, cánh hoa hạnh bay trắng bầu trời, rơi xuống đài ở trong hồ, thoáng như những bông tuyết nhỏ rơi xuống.
Khánh Kỵ đi lên trên đài, cầm mâu đứng lặng, nhắm mắt hồi tưởng lại những cách dùng mâu mà Khánh Kỵ tâm đắc, sau đó phấn chấn vung tay lên, cầm mâu nơi tay, bắt đầu luyện võ nghệ. Mâu trong tay hắn là thanh đồng chiến mâu, đầu mâu dài một thước có thừa, mũi nhọn vô cùng sắc bén, trên thân mâu có hoa văn trang trí, còn có hai hàng chữ Triện nhỏ thếp vàng "Công tử Khánh Kỵ, tự chế dụng binh!"
Mũi mâu sắc nhọn lạnh lẽo, làm cho người ta không dám nhìn gần, ở trong tay Khánh Kỵ, chiếc chiến mâu này vọt lên như bay, giống như thuồng luồng. Làm binh khí, cán mâu đều phải chọn loại gỗ chắc thượng đẳng để chế tác, không giống như cán thương sáp ong của hậu thế, cho dù thiếu đi tính dai, không thể rung thương, nhưng chiêu thức đi thẳng về thẳng, có thể đánh ra rất rộng, có một loại màu sắc cổ xưa khác lạ.
Cán trường mâu trong tay Khánh Kỵ múa lên, chùm tua màu đỏ thình lình tung loạn, lại khiến người ta khiếp sợ. Ở trên mâu buộc chùm tua đỏ, không phải vì đẹp, mà vì mũi mâu sau khi đâm vào nhục thể, máu sẽ phun ra, trên mâu có buộc chùm tua, có thể dẫn cho máu chảy xuống dưới, nếu để chảy xuống cán mâu sẽ gây trơn, không nắm chắc được, cho nên trong thực chiến ít khi có chuyện không buộc tua đỏ.
Bởi vì vấn đề dung hợp ký ức, ban đầu động tác dùng mâu của hắn còn có chút trì trệ, dần dần động tác càng lúc càng trôi chảy, một cây mâu uy vũ phần phật gió, tuy rằng sợ miệng vết thương hở ra, không dám sử dụng hết mười phần khí lực, uy thế kia cũng đã làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.
Không biết từ khi nào, Nhâm Nhược Tích xuất hiện tại đình nghỉ chân ở Nhâm gia hậu viện, đó là một cái đài cao, hình vuông, dùng đất xây nên, ở phía trên tiểu đình mái hiên cong lên như mặt trăng. Một trận gió thổi đến,làm tung bay cổ tay áo của nàng, khắp viện hoa hạnh bay múa, lướt cạnh người nàng nhẹ nhàng không dứt.
Nàng lẳng lặng đứng ở đó, trong tay chống một cây trường mâu, một đôi mắt đẹp chăm chú nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Khánh Kỵ. Cửa Thành phủ dựng thẳng lên ngọn cờ lớn "Ngô quốc Khánh Kỵ", tin tức ngay lập tức truyền khắp Tất Thành. Nàng lúc này nhìn thấy võ sĩ đang độc vũ ở trên đình, đương nhiên đoán ra được hắn tám chín phần mười chính là Khánh Kỵ, người đã suýt nữa cùng mình kết duyên vợ chồng. Bởi vì trọng trách trên vai mà phải bỏ qua duyên phận, cho nên lúc này nhìn thấy hắn, trong lòng Nhược Tích có một chút cảm giác kỳ lạ.
Bỗng nhiên, mũi nhọn chợt thu lại, Khánh Kỵ một tay cầm mâu, nâng lên hướng tới không trung, cả người liền giống như một thanh trường mâu thẳng tắp dựng lên ở đó. Một lượt vận động này, đã làm cho khí huyết cả người hắn được thông suốt, huyết mạch chảy nhanh hơn, trong đầu là một khoảng không sáng chói, mỗi một chiêu mỗi một kiểu vừa được hắn sử ra, ở trong lòng hắn cảm thấy đều rõ ràng như nước chảy. Hắn biết, các kỹ nghệ dùng mâu tâm đắc vốn của Khánh Kỵ, giờ phút này đã chân chính bị hắn nắm giữ.
Giơ mâu đứng thẳng trong đình, phong cảnh bốn phía giống như trong bức tranh, cỏ cây theo gió nhẹ nhàng lay động dập dờn, trời đất trong lúc đó dường như chỉ có hắn một người yên lặng đứng tại đây, tựa như là chúa tể của thiên địa. Trong lòng Khánh Kỵ không khỏi tự nhiên dâng lên một vầng hào khí: "Lúc tỉnh cầm kiếm giết người, lúc say gối vào đùi mỹ nhân, đại trượng phu chính là như vậy!"
Mục tiêu cuối cùng mà một kẻ vô danh tiểu tốt tầm thường cả đời hướng tới, không gì ngoài việc hưởng thụ tiền tài và mỹ nữ. Chính là khi hắn đã đứng ở một khởi điểm rất cao, lòng dạ, chí hướng cùng mục tiêu đương nhiên cũng càng thêm lớn hơn. Đây là một loại kết quả tự nhiên "thay đổi về lượng sẽ thay đổi về chất", với Khánh Kỵ mà nói, giờ phút này chính là như vậy.
Đổi sang một thân phận khác, hắn sẽ không có hùng tâm như vậy. Lưu Bang thời điểm vừa mới bắt đầu tạo phản khẳng định không nghĩ rằng hắn muốn đoạt thiên hạ, cũng sẽ không nghĩ tới kẻ làm hoàng đế tương lai lại chính là hắn. Dục vọng và dã tâm chỉ bắt đầu sinh ra khi thế lực của hắn đã đạt tới mức độ nhất định, thời điểm vương vị không còn xa tầm với.
Sử sách vì để tăng thêm tính truyền kỳ của quân vương, mới có thể biên ra được một câu nói nho nhỏ rất có dã tâm rất có khí phách mà các đồng chí cảnh sát giao thông hay ở sở cảnh sát hay nói "Đại trượng phu chính là như vậy", dường như quả thật hắn sinh ra đã là một vương giả (chỉ Lưu Bang). Nhưng mà khi hắn nói câu đó thì vẫn còn chưa làm hoàng đế cơ mà, nào đã bắt đầu cuộc sống mà hàng ngày đều có quan đi theo sau mông ghi chép lại những gì hắn nói? Những lời này nếu như không phải sau khi hắn làm hoàng đế nói lại cho sử quan nghe, thì chính là sử quan vì vỗ mông ngựa hắn mà bịa ra như vậy.
Vẫn là Chu Nguyên Chương (1) chân thực nhất, sau khi làm hoàng đế, khi cùng tán gẫu với các đại thần Dụng Phượng Dương Khang thì rất thẳng thắn: "Ta lúc trước vào thời điểm muốn tạo phản, cũng nào có nghĩ tới một ngày sẽ làm hoàng đế."
Tịch Bân cũng là như vậy, hắn thông qua Khánh Kỵ nhận được cuộc sống mới, cũng phải kế thừa trách nhiệm cùng nghĩa vụ của hắn. Nhưng khi đang yếu ớt, còn phải dẫn theo tàn binh bại tướng, chỉ vì bản năng sinh tồn mà mới kiên trì đi theo con đường của Khánh Kỵ, bởi vì hắn biết rõ nếu không làm như vậy, những người đi cùng hắn sẽ mất đi hi vọng cùng mục tiêu, tất nhiên một khi tan rã, sẽ như phượng hoàng gãy cánh, kết cục có thể đoán trước được.
Trong thâm tâm của hắn, vốn là vẫn có một chút ý niệm trốn tránh trong đầu, cũng không muốn đi theo con đường chinh phạt dùng mưu đoạt lại quốc vị. Chỉ có điều con người tóm lại là đều có dã tâm, khi hắn dần dần lành hẳn vết thương, lại tiếp xúc với đại thần Lỗ quốc, tỉnh táo nhận ra rằng hắn chỉ có thể đi trên con đường không có lối lại này. Phải thân phận của hắn mới có thể trở thành vua của một nước, chỉ cần hắn có thể kích thích ý chí chiến đấu, đánh bại Hạp Lư, khi những chuyện này đã nằm trong tầm tay, tự nhiên là sẽ bắt đầu sinh ra dã tâm.
Không phải sao, lui lại chỉ có đường chết, mà tiến vào? Không nói tới vinh hoa phú quý, người đẹp nước Sở múa đằng trước, nữ nhân nước Yên hát đằng sau, mỹ nhân nước Việt đánh đàn sắt bên trái, mỹ nữ yêu kiều nước Tề đánh đàn tranh bên phải, trong lòng ôm đứa nhỏ nước Ngô, gối lên đùi thiên nga nước Tần... đó là cuộc sống hương diễm vô cùng tươi đẹp "Ỷ hồng ôi thúy" (2), còn là hợp nhất thiên hạ, chỉnh lại chư hầu, xưng bá với Xuân Thu. Thậm chí thông qua những kiến thức về sự phát triển của lịch sự cùng quan điểm chính trị tiên tiến và chính xác, làm lớn mạnh Ngô quốc, giành trước Tần quốc trở thành một quốc gia cường đại có khả năng thống nhất toàn bộ Trung Nguyên, đó cũng không phải là một giấc mộng quá mức xa vời.
Khánh Kỵ đứng đó suy nghĩ một hồi lâu, mới thở ra một hơi thật dài, thu hồi trường mâu. Xoay người lại, giống như trong lòng có linh cảm, ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại ở tòa đình trong Nhâm gia hậu viện kia.
Mái đình cong lên như lưỡi câu, được mây trắng trời xanh làm nền, tựa như một cung điện trên trời. Một nữ tử xinh đẹp thướt tha đứng ở trên đình, đang cầm mâu nhìn lại chính mình, khung trời xanh biếc, nàng giống như đang đứng ở cuối chân trời. Cái loại xinh đẹp kinh người này, làm cho hắn lập tức như ngừng thở: "Phong thái quá đẹp, không thể tưởng được mình lại có hàng xóm tốt như vậy, nàng là nữ tử nhà ai nhỉ?"
Nhâm Nhược Tích lẳng lặng nhìn một lúc lâu sau, đột nhiên vung tay giơ lên, trường mâu vọt lên bầu trời. Vốn bàn tay vẫn nắm ở gần đầu mâu đột nhiên trượt xuống nắm lấy cán mâu, hai tay nàng cầm mâu, chân liên tục di chuyển, cây trường mâu trong tay như rắn thiêng thè lưỡi, bắt đầu diễn luyện võ nghệ. Mỗi một thức thi triển ra, mâu pháp tinh diệu không hề kém hắn chút nào.
Khánh Kỵ nhìn một lúc lâu, luôn luôn có chút cảm giác kỳ quái, sau một lúc hắn đột nhiên kinh động, lập tức tỉnh ngộ ra. Nữ tử xinh đẹp xa lạ này sử dụng mâu pháp mỗi chiêu mỗi thức đều là đặc biệt nhắm vào mâu pháp mà hắn vừa mới sử ra. Có một vài chiêu thức ứng đối nhìn không được rõ ràng, nhưng đại đa số chiêu pháp là có thể nhìn ra được, đúng là đang phá giải công phu mà hắn vừa mới thi triển.
Lòng hiếu thắng của Khánh Kỵ nhất thời nổi lên, lại nhìn thêm một lát, hắn cũng bày ra động tác, tiếp tục cầm mâu, cùng luyện tập cách không với nàng (cách một khoảng không). Hai người cách nhau bảy tám trượng, lại như là đối diện thực chiến, ngươi tới ta đi, đâm chém vùn vụt, rung động quấn lấy nhau, chiến sự thập phần kịch liệt.
Nếu luận về võ nghệ, Tịch Bân kế thừa ký ức Khánh Kỵ đương nhiên là phải ở trên Nhâm Nhược Tích. Nhưng muốn dung hợp được hết một môn kỹ nghệ thì phải cần thời gian, trong đầu có thể nhớ ra được là một chuyện, mà ngay lập tức áp dụng vào thực tế lại là một chuyện khác. Huống chi chiêu pháp của Nhâm Nhược Tích tinh diệu, muốn tìm ra sơ hở của đối phương, tấn công để địch không thể cứu được, lại càng không dễ dàng. Mà tối trọng yếu chính là, Nhâm Nhược Tích là một nữ nhân, mà còn là một nữ nhân xinh đẹp. Nam nhân bại dưới tay nữ nhân đã là không thể tha thứ, mà bại dưới tay một nữ nhân xinh đẹp thì càng là thiên địa bất dung, khiến cho lúc này tâm lý của Khánh Kỵ vô cùng nặng nề.
Mà Nhâm Nhược Tích lại không hề có loại áp lực tâm lý này. Đối diện chính là Ngô quốc đệ nhất dũng sĩ, có thể cùng hắn đối chiến, cho dù có bại trong vinh quang, Nhâm Nhược Tích cũng không để trong lòng, ra chiêu chẳng những càng thêm linh động tiêu sái, trái lại còn phát huy ra toàn bộ thực lực. Khánh Kỵ trong lòng khẩn trương, đấu sức một lát, mồ hôi ra còn nhiều hơn cả lúc nãy tự luyện tập một mình.
Có điều trận chiến này đối với Khánh Kỵ vẫn vô cùng có lợi, thông qua loại luyện tập gần như là thực chiến này, hắn sử mâu càng lúc càng tâm đắc, cảm xúc dần dần chìm vào trong đó, không hề suy tính sự được mất của mỗi chiêu mỗi thức, cây mâu trong tay sử ra chiêu thức thô kệch chứ không tinh tế, mau lẹ tàn nhẫn, giống như trước mặt đang có một địch nhân vô hình. Cây trường mâu đâm hay cản đều tự nhiên như gió, mỗi chiêu mỗi thức đều gắt gao áp tới những chỗ yếu hại của đối phương.
Song phương quấn lấy nhau đấu hơn ba mươi hiệp, Khánh Kỵ lại đâm một mâu, chân dẫm mạnh lên mặt đất, sử một chiêu giống như chiêu pháp hồi mã thương, đồng thời nhún chân nhảy lên, một thương thẳng tắp đâm tới Nhâm Nhược Tích trên đài cao. Một mâu này vô luận về góc độ hay tốc độ, thủ pháp hay bộ pháp, nhìn qua thì có vẻ đơn giản nhưng biểu hiện hình dáng lại như du long - rồng bay lượn.
Tuyệt luân nhất là hắn mượn lực hông và lực chân phát kình, chiêu này sử ra hội tụ toàn bộ khí lực mãnh liệt toàn thân, nhanh như tia chớp, trước đó lại không hề có dấu hiệu gì, trong khoảng khắc mũi mâu giống như đã đâm tới ngực nàng, mũi mâu mãnh liệt làm cho cánh hoa hạnh ào ào bay tán loạn, tung bay ra xa.
Đó là còn bởi vì miệng vết thương của hắn vẫn chưa lành, sử lực cũng không dám mạnh quá, dù vậy, nhìn thấy uy thế rõ ràng này, hai người nếu thực sự giáp mặt tác chiến, Nhâm Nhược Tích dáng người mềm mại mảnh mai yếu ớt như vậy, cho dù có ba người cũng bị một mâu này xuyên qua.
Đối mặt với tốc độ cùng lực đạo như vậy, Nhâm Nhược Tích nếu thật sự đang đối chiến cùng hắn, tuyệt đối sẽ không tránh kịp, lúc này cách phá giải duy nhất là đặt ngang cán mâu đập lên một mâu mà Khánh Kỵ đang đâm tới này, nhưng mà với tốc độ cùng lực đạo của một mâu này, một nữ tử như nàng có thế đập tan được sao?
Nhâm Nhược Tích chậm rãi thu thế, hơi hơi nghiêng đầu, đáng yêu nhìn hắn, cặp mắt xinh đẹp liếc hắn, trên mặt tựa hồ có chút không cam lòng, còn có chút khó chịu như tiểu cô nương bị người khi dễ, hoa hạnh bay lượn hạ xuống mái tóc xõa xuống vai của nàng, nàng cũng không buồn phủi đi.
Khánh Kỵ cười ha hả, cổ tay rung cả lên, làm ra một động tác thu thế phiêu dật, sau đó vung tay sang bên, ném thanh đồng chiến mâu cho A Cừu.
"Đấu với nàng mấy chiêu thức này, lẽ ra sớm nên dốc sức dùng ngoan chiêu (chiêu hung ác). Giống như nàng là một nữ tử nhát gan chỉ có lý thuyết suông, nếu thật sự đánh nhau trên chiến trường, không sợ bị ta một mâu xuyên qua sao? Có điều nha đầu này thực sự rất xinh đẹp, nếu có cơ hội, ta thật không ngại bắt nàng làm tù binh, tại một chiến trường khác dùng 'Trường mâu' của ta đại chiến ba trăm hiệp với nàng, ha ha..."
Khánh Kỵ trong lòng xoay chuyển, nhưng không để cho ai biết ý niệm dâm đãng trong đầu, trên mặt nhìn vẫn không đổi, vẫn một bộ dáng quân tử rụt rè thủ lễ. Hắn nhận khăn mặt trong tay Tái Cừu, chậm rãi lau đi mồ hôi trên mặt, khóe mắt hơi hơi đảo qua, ngó trộm nữ tử xinh đẹp kia, chỉ thấy trên đài cao đã 'người đi đình trống', tiểu mỹ nhân chỉ lưu lại hương thơm xa xăm, duy chỉ còn hoa hạnh bay múa...
"Hừm! Nữ nhân, đều là như vậy, không chịu nhận thua!" Khánh Kỵ ảo não nghĩ: "Lẽ ra ta nên nhường nàng..."
----------------------------------------------
(1) Chu Nguyên Chương: tức Minh Thái Tổ, là vị hoàng đế khai quốc của vương triều nhà Minh trong lịch sử Trung Quốc, cai trị từ năm 1368 đến 1398.
(2) Ỷ hồng ôi thúy: ỷ, ôi: tựa vào, hồng: chỉ hoa hồng, thúy: chỉ một loại ngọc, hồng và thúy đều tượng trưng cho mỹ nữ. Toàn câu ý chỉ thoải mái tựa vào trong lòng mỹ nữ thì rất tiêu diêu khoái hoạt.
Phủ Thành Bích phu nhân ở Lỗ quốc, vườn hoa không so được với phong cảnh ở Giang Nam, nhưng mà ở giữa đào một cái hồ, đưa nước chảy vào, trong nước chất đá làm giả sơn, trên trồng hoa tử đằng, cũng làm pha thêm một chút cảnh sắc. Lúc này đã là tiết trời tháng tư, gió xuân hiu hiu thổi, khiến cho mặt nước gợn sóng, ráng mặt trời sáng sớm in bóng trên mặt nước, những gợn sóng lấp lánh dập dờn.
Một chiếc cầu bắc ngang qua, bắc tới một cái đài nhỏ bằng gỗ ở giữa hồ, bốn phía có rào chắn cao tới đầu gối. Gia nhân trồng cây hạnh ở khắp nơi, lúc này lại đúng vào mùa hoa hạnh điêu tàn, cánh hoa hạnh bay trắng bầu trời, rơi xuống đài ở trong hồ, thoáng như những bông tuyết nhỏ rơi xuống.
Khánh Kỵ đi lên trên đài, cầm mâu đứng lặng, nhắm mắt hồi tưởng lại những cách dùng mâu mà Khánh Kỵ tâm đắc, sau đó phấn chấn vung tay lên, cầm mâu nơi tay, bắt đầu luyện võ nghệ. Mâu trong tay hắn là thanh đồng chiến mâu, đầu mâu dài một thước có thừa, mũi nhọn vô cùng sắc bén, trên thân mâu có hoa văn trang trí, còn có hai hàng chữ Triện nhỏ thếp vàng "Công tử Khánh Kỵ, tự chế dụng binh!"
Mũi mâu sắc nhọn lạnh lẽo, làm cho người ta không dám nhìn gần, ở trong tay Khánh Kỵ, chiếc chiến mâu này vọt lên như bay, giống như thuồng luồng. Làm binh khí, cán mâu đều phải chọn loại gỗ chắc thượng đẳng để chế tác, không giống như cán thương sáp ong của hậu thế, cho dù thiếu đi tính dai, không thể rung thương, nhưng chiêu thức đi thẳng về thẳng, có thể đánh ra rất rộng, có một loại màu sắc cổ xưa khác lạ.
Cán trường mâu trong tay Khánh Kỵ múa lên, chùm tua màu đỏ thình lình tung loạn, lại khiến người ta khiếp sợ. Ở trên mâu buộc chùm tua đỏ, không phải vì đẹp, mà vì mũi mâu sau khi đâm vào nhục thể, máu sẽ phun ra, trên mâu có buộc chùm tua, có thể dẫn cho máu chảy xuống dưới, nếu để chảy xuống cán mâu sẽ gây trơn, không nắm chắc được, cho nên trong thực chiến ít khi có chuyện không buộc tua đỏ.
Bởi vì vấn đề dung hợp ký ức, ban đầu động tác dùng mâu của hắn còn có chút trì trệ, dần dần động tác càng lúc càng trôi chảy, một cây mâu uy vũ phần phật gió, tuy rằng sợ miệng vết thương hở ra, không dám sử dụng hết mười phần khí lực, uy thế kia cũng đã làm cho người ta cực kỳ sợ hãi.
Không biết từ khi nào, Nhâm Nhược Tích xuất hiện tại đình nghỉ chân ở Nhâm gia hậu viện, đó là một cái đài cao, hình vuông, dùng đất xây nên, ở phía trên tiểu đình mái hiên cong lên như mặt trăng. Một trận gió thổi đến,làm tung bay cổ tay áo của nàng, khắp viện hoa hạnh bay múa, lướt cạnh người nàng nhẹ nhàng không dứt.
Nàng lẳng lặng đứng ở đó, trong tay chống một cây trường mâu, một đôi mắt đẹp chăm chú nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Khánh Kỵ. Cửa Thành phủ dựng thẳng lên ngọn cờ lớn "Ngô quốc Khánh Kỵ", tin tức ngay lập tức truyền khắp Tất Thành. Nàng lúc này nhìn thấy võ sĩ đang độc vũ ở trên đình, đương nhiên đoán ra được hắn tám chín phần mười chính là Khánh Kỵ, người đã suýt nữa cùng mình kết duyên vợ chồng. Bởi vì trọng trách trên vai mà phải bỏ qua duyên phận, cho nên lúc này nhìn thấy hắn, trong lòng Nhược Tích có một chút cảm giác kỳ lạ.
Bỗng nhiên, mũi nhọn chợt thu lại, Khánh Kỵ một tay cầm mâu, nâng lên hướng tới không trung, cả người liền giống như một thanh trường mâu thẳng tắp dựng lên ở đó. Một lượt vận động này, đã làm cho khí huyết cả người hắn được thông suốt, huyết mạch chảy nhanh hơn, trong đầu là một khoảng không sáng chói, mỗi một chiêu mỗi một kiểu vừa được hắn sử ra, ở trong lòng hắn cảm thấy đều rõ ràng như nước chảy. Hắn biết, các kỹ nghệ dùng mâu tâm đắc vốn của Khánh Kỵ, giờ phút này đã chân chính bị hắn nắm giữ.
Giơ mâu đứng thẳng trong đình, phong cảnh bốn phía giống như trong bức tranh, cỏ cây theo gió nhẹ nhàng lay động dập dờn, trời đất trong lúc đó dường như chỉ có hắn một người yên lặng đứng tại đây, tựa như là chúa tể của thiên địa. Trong lòng Khánh Kỵ không khỏi tự nhiên dâng lên một vầng hào khí: "Lúc tỉnh cầm kiếm giết người, lúc say gối vào đùi mỹ nhân, đại trượng phu chính là như vậy!"
Mục tiêu cuối cùng mà một kẻ vô danh tiểu tốt tầm thường cả đời hướng tới, không gì ngoài việc hưởng thụ tiền tài và mỹ nữ. Chính là khi hắn đã đứng ở một khởi điểm rất cao, lòng dạ, chí hướng cùng mục tiêu đương nhiên cũng càng thêm lớn hơn. Đây là một loại kết quả tự nhiên "thay đổi về lượng sẽ thay đổi về chất", với Khánh Kỵ mà nói, giờ phút này chính là như vậy.
Đổi sang một thân phận khác, hắn sẽ không có hùng tâm như vậy. Lưu Bang thời điểm vừa mới bắt đầu tạo phản khẳng định không nghĩ rằng hắn muốn đoạt thiên hạ, cũng sẽ không nghĩ tới kẻ làm hoàng đế tương lai lại chính là hắn. Dục vọng và dã tâm chỉ bắt đầu sinh ra khi thế lực của hắn đã đạt tới mức độ nhất định, thời điểm vương vị không còn xa tầm với.
Sử sách vì để tăng thêm tính truyền kỳ của quân vương, mới có thể biên ra được một câu nói nho nhỏ rất có dã tâm rất có khí phách mà các đồng chí cảnh sát giao thông hay ở sở cảnh sát hay nói "Đại trượng phu chính là như vậy", dường như quả thật hắn sinh ra đã là một vương giả (chỉ Lưu Bang). Nhưng mà khi hắn nói câu đó thì vẫn còn chưa làm hoàng đế cơ mà, nào đã bắt đầu cuộc sống mà hàng ngày đều có quan đi theo sau mông ghi chép lại những gì hắn nói? Những lời này nếu như không phải sau khi hắn làm hoàng đế nói lại cho sử quan nghe, thì chính là sử quan vì vỗ mông ngựa hắn mà bịa ra như vậy.
Vẫn là Chu Nguyên Chương (1) chân thực nhất, sau khi làm hoàng đế, khi cùng tán gẫu với các đại thần Dụng Phượng Dương Khang thì rất thẳng thắn: "Ta lúc trước vào thời điểm muốn tạo phản, cũng nào có nghĩ tới một ngày sẽ làm hoàng đế."
Tịch Bân cũng là như vậy, hắn thông qua Khánh Kỵ nhận được cuộc sống mới, cũng phải kế thừa trách nhiệm cùng nghĩa vụ của hắn. Nhưng khi đang yếu ớt, còn phải dẫn theo tàn binh bại tướng, chỉ vì bản năng sinh tồn mà mới kiên trì đi theo con đường của Khánh Kỵ, bởi vì hắn biết rõ nếu không làm như vậy, những người đi cùng hắn sẽ mất đi hi vọng cùng mục tiêu, tất nhiên một khi tan rã, sẽ như phượng hoàng gãy cánh, kết cục có thể đoán trước được.
Trong thâm tâm của hắn, vốn là vẫn có một chút ý niệm trốn tránh trong đầu, cũng không muốn đi theo con đường chinh phạt dùng mưu đoạt lại quốc vị. Chỉ có điều con người tóm lại là đều có dã tâm, khi hắn dần dần lành hẳn vết thương, lại tiếp xúc với đại thần Lỗ quốc, tỉnh táo nhận ra rằng hắn chỉ có thể đi trên con đường không có lối lại này. Phải thân phận của hắn mới có thể trở thành vua của một nước, chỉ cần hắn có thể kích thích ý chí chiến đấu, đánh bại Hạp Lư, khi những chuyện này đã nằm trong tầm tay, tự nhiên là sẽ bắt đầu sinh ra dã tâm.
Không phải sao, lui lại chỉ có đường chết, mà tiến vào? Không nói tới vinh hoa phú quý, người đẹp nước Sở múa đằng trước, nữ nhân nước Yên hát đằng sau, mỹ nhân nước Việt đánh đàn sắt bên trái, mỹ nữ yêu kiều nước Tề đánh đàn tranh bên phải, trong lòng ôm đứa nhỏ nước Ngô, gối lên đùi thiên nga nước Tần... đó là cuộc sống hương diễm vô cùng tươi đẹp "Ỷ hồng ôi thúy" (2), còn là hợp nhất thiên hạ, chỉnh lại chư hầu, xưng bá với Xuân Thu. Thậm chí thông qua những kiến thức về sự phát triển của lịch sự cùng quan điểm chính trị tiên tiến và chính xác, làm lớn mạnh Ngô quốc, giành trước Tần quốc trở thành một quốc gia cường đại có khả năng thống nhất toàn bộ Trung Nguyên, đó cũng không phải là một giấc mộng quá mức xa vời.
Khánh Kỵ đứng đó suy nghĩ một hồi lâu, mới thở ra một hơi thật dài, thu hồi trường mâu. Xoay người lại, giống như trong lòng có linh cảm, ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại ở tòa đình trong Nhâm gia hậu viện kia.
Mái đình cong lên như lưỡi câu, được mây trắng trời xanh làm nền, tựa như một cung điện trên trời. Một nữ tử xinh đẹp thướt tha đứng ở trên đình, đang cầm mâu nhìn lại chính mình, khung trời xanh biếc, nàng giống như đang đứng ở cuối chân trời. Cái loại xinh đẹp kinh người này, làm cho hắn lập tức như ngừng thở: "Phong thái quá đẹp, không thể tưởng được mình lại có hàng xóm tốt như vậy, nàng là nữ tử nhà ai nhỉ?"
Nhâm Nhược Tích lẳng lặng nhìn một lúc lâu sau, đột nhiên vung tay giơ lên, trường mâu vọt lên bầu trời. Vốn bàn tay vẫn nắm ở gần đầu mâu đột nhiên trượt xuống nắm lấy cán mâu, hai tay nàng cầm mâu, chân liên tục di chuyển, cây trường mâu trong tay như rắn thiêng thè lưỡi, bắt đầu diễn luyện võ nghệ. Mỗi một thức thi triển ra, mâu pháp tinh diệu không hề kém hắn chút nào.
Khánh Kỵ nhìn một lúc lâu, luôn luôn có chút cảm giác kỳ quái, sau một lúc hắn đột nhiên kinh động, lập tức tỉnh ngộ ra. Nữ tử xinh đẹp xa lạ này sử dụng mâu pháp mỗi chiêu mỗi thức đều là đặc biệt nhắm vào mâu pháp mà hắn vừa mới sử ra. Có một vài chiêu thức ứng đối nhìn không được rõ ràng, nhưng đại đa số chiêu pháp là có thể nhìn ra được, đúng là đang phá giải công phu mà hắn vừa mới thi triển.
Lòng hiếu thắng của Khánh Kỵ nhất thời nổi lên, lại nhìn thêm một lát, hắn cũng bày ra động tác, tiếp tục cầm mâu, cùng luyện tập cách không với nàng (cách một khoảng không). Hai người cách nhau bảy tám trượng, lại như là đối diện thực chiến, ngươi tới ta đi, đâm chém vùn vụt, rung động quấn lấy nhau, chiến sự thập phần kịch liệt.
Nếu luận về võ nghệ, Tịch Bân kế thừa ký ức Khánh Kỵ đương nhiên là phải ở trên Nhâm Nhược Tích. Nhưng muốn dung hợp được hết một môn kỹ nghệ thì phải cần thời gian, trong đầu có thể nhớ ra được là một chuyện, mà ngay lập tức áp dụng vào thực tế lại là một chuyện khác. Huống chi chiêu pháp của Nhâm Nhược Tích tinh diệu, muốn tìm ra sơ hở của đối phương, tấn công để địch không thể cứu được, lại càng không dễ dàng. Mà tối trọng yếu chính là, Nhâm Nhược Tích là một nữ nhân, mà còn là một nữ nhân xinh đẹp. Nam nhân bại dưới tay nữ nhân đã là không thể tha thứ, mà bại dưới tay một nữ nhân xinh đẹp thì càng là thiên địa bất dung, khiến cho lúc này tâm lý của Khánh Kỵ vô cùng nặng nề.
Mà Nhâm Nhược Tích lại không hề có loại áp lực tâm lý này. Đối diện chính là Ngô quốc đệ nhất dũng sĩ, có thể cùng hắn đối chiến, cho dù có bại trong vinh quang, Nhâm Nhược Tích cũng không để trong lòng, ra chiêu chẳng những càng thêm linh động tiêu sái, trái lại còn phát huy ra toàn bộ thực lực. Khánh Kỵ trong lòng khẩn trương, đấu sức một lát, mồ hôi ra còn nhiều hơn cả lúc nãy tự luyện tập một mình.
Có điều trận chiến này đối với Khánh Kỵ vẫn vô cùng có lợi, thông qua loại luyện tập gần như là thực chiến này, hắn sử mâu càng lúc càng tâm đắc, cảm xúc dần dần chìm vào trong đó, không hề suy tính sự được mất của mỗi chiêu mỗi thức, cây mâu trong tay sử ra chiêu thức thô kệch chứ không tinh tế, mau lẹ tàn nhẫn, giống như trước mặt đang có một địch nhân vô hình. Cây trường mâu đâm hay cản đều tự nhiên như gió, mỗi chiêu mỗi thức đều gắt gao áp tới những chỗ yếu hại của đối phương.
Song phương quấn lấy nhau đấu hơn ba mươi hiệp, Khánh Kỵ lại đâm một mâu, chân dẫm mạnh lên mặt đất, sử một chiêu giống như chiêu pháp hồi mã thương, đồng thời nhún chân nhảy lên, một thương thẳng tắp đâm tới Nhâm Nhược Tích trên đài cao. Một mâu này vô luận về góc độ hay tốc độ, thủ pháp hay bộ pháp, nhìn qua thì có vẻ đơn giản nhưng biểu hiện hình dáng lại như du long - rồng bay lượn.
Tuyệt luân nhất là hắn mượn lực hông và lực chân phát kình, chiêu này sử ra hội tụ toàn bộ khí lực mãnh liệt toàn thân, nhanh như tia chớp, trước đó lại không hề có dấu hiệu gì, trong khoảng khắc mũi mâu giống như đã đâm tới ngực nàng, mũi mâu mãnh liệt làm cho cánh hoa hạnh ào ào bay tán loạn, tung bay ra xa.
Đó là còn bởi vì miệng vết thương của hắn vẫn chưa lành, sử lực cũng không dám mạnh quá, dù vậy, nhìn thấy uy thế rõ ràng này, hai người nếu thực sự giáp mặt tác chiến, Nhâm Nhược Tích dáng người mềm mại mảnh mai yếu ớt như vậy, cho dù có ba người cũng bị một mâu này xuyên qua.
Đối mặt với tốc độ cùng lực đạo như vậy, Nhâm Nhược Tích nếu thật sự đang đối chiến cùng hắn, tuyệt đối sẽ không tránh kịp, lúc này cách phá giải duy nhất là đặt ngang cán mâu đập lên một mâu mà Khánh Kỵ đang đâm tới này, nhưng mà với tốc độ cùng lực đạo của một mâu này, một nữ tử như nàng có thế đập tan được sao?
Nhâm Nhược Tích chậm rãi thu thế, hơi hơi nghiêng đầu, đáng yêu nhìn hắn, cặp mắt xinh đẹp liếc hắn, trên mặt tựa hồ có chút không cam lòng, còn có chút khó chịu như tiểu cô nương bị người khi dễ, hoa hạnh bay lượn hạ xuống mái tóc xõa xuống vai của nàng, nàng cũng không buồn phủi đi.
Khánh Kỵ cười ha hả, cổ tay rung cả lên, làm ra một động tác thu thế phiêu dật, sau đó vung tay sang bên, ném thanh đồng chiến mâu cho A Cừu.
"Đấu với nàng mấy chiêu thức này, lẽ ra sớm nên dốc sức dùng ngoan chiêu (chiêu hung ác). Giống như nàng là một nữ tử nhát gan chỉ có lý thuyết suông, nếu thật sự đánh nhau trên chiến trường, không sợ bị ta một mâu xuyên qua sao? Có điều nha đầu này thực sự rất xinh đẹp, nếu có cơ hội, ta thật không ngại bắt nàng làm tù binh, tại một chiến trường khác dùng 'Trường mâu' của ta đại chiến ba trăm hiệp với nàng, ha ha..."
Khánh Kỵ trong lòng xoay chuyển, nhưng không để cho ai biết ý niệm dâm đãng trong đầu, trên mặt nhìn vẫn không đổi, vẫn một bộ dáng quân tử rụt rè thủ lễ. Hắn nhận khăn mặt trong tay Tái Cừu, chậm rãi lau đi mồ hôi trên mặt, khóe mắt hơi hơi đảo qua, ngó trộm nữ tử xinh đẹp kia, chỉ thấy trên đài cao đã 'người đi đình trống', tiểu mỹ nhân chỉ lưu lại hương thơm xa xăm, duy chỉ còn hoa hạnh bay múa...
"Hừm! Nữ nhân, đều là như vậy, không chịu nhận thua!" Khánh Kỵ ảo não nghĩ: "Lẽ ra ta nên nhường nàng..."
----------------------------------------------
(1) Chu Nguyên Chương: tức Minh Thái Tổ, là vị hoàng đế khai quốc của vương triều nhà Minh trong lịch sử Trung Quốc, cai trị từ năm 1368 đến 1398.
(2) Ỷ hồng ôi thúy: ỷ, ôi: tựa vào, hồng: chỉ hoa hồng, thúy: chỉ một loại ngọc, hồng và thúy đều tượng trưng cho mỹ nữ. Toàn câu ý chỉ thoải mái tựa vào trong lòng mỹ nữ thì rất tiêu diêu khoái hoạt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook