- Hình như là có! Nghe Huyện quân nói Từ đại nho muốn đi Tuyên Châu nhận chức giáo thụ trong châu học, ông ấy không cần tiệm này nữa.

Lục Hữu Căn lại nói nhỏ:- Mấu chốt là Lý Tuyền đưa ra một quyển trướng, bên trên ghi lại tất cả các giao dịch của Kỳ Thạch Quán trong mười lăm năm qua, tính ra nhà họ Từ đã trốn thuế ít nhất gần vạn lượng bạc.

Phạm Ninh gật đầu, chắc là Lý Vân và Từ Trọng đã hoàn thành giao dịch gì đó, Lý Vân không truy cứu việc trốn thuế, liền đem những khối đá Thái Hồ này đến kinh thành, đoán chắc Lý Vân có thể thăng chức rồi.

Nếu nhà họ Từ từ bỏ tiệm này, đây không phải là cơ hội của mình sao?Tim Phạm Ninh đập thình thịch, hắn cần phải suy nghĩ kỹ việc này.

Đám quan sai khuân tất cả đá Thái Hồ lên thuyền, dán giấy niêm phong lên cửa chính, đám quan sai ngồi lên thuyền nghênh ngang rời đi.

Đám người bán rong ở ngõ Kỳ Thạch lại không chịu rời đi, vẫn vây quanh bàn tán, Kỳ Thạch Quán bị niêm phong, chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới thị trường đá ở Mộc Đổ trấn.

***Ngày hôm sau, Phạm Ninh mặc một bộ đồ học trò bằng gấm xanh, đây là quần áo làm để đón tết nhưng hồi tết hắn không mặc, mãi tới hôm nay mới mặc.

Hôm nay là ngày mừng thọ sáu mươi tuổi của Chu Nguyên Phủ, Phạm Ninh nhận được thiệp mời hôm kia, phải đi Chu phủ mừng thọ.

- Con mẹ thật có mặt mũi nha! Nhà họ Chu chỉ phát mười cái thiệp mời ở Mộc Đổ trấn này, không ngờ con có một tấm.


Trương Tam Nương vừa chải đầu cho con, miệng vừa lải nhải.

- Ngày hôm qua, bà vợ nhà họ Cố bên cạnh khoe với mẹ, nói cậu của nàng ta nhận được thiệp mời của Chu phủ, mẹ đã đem thiệp mời của con cho nàng ta xem, con đoán xem, nàng ta ngây ra một lúc, hừ! Mẹ đã không muốn khoe với nàng ta rồi, không ngờ nàng ta lại khoe với mẹ.

- Mẹ, con với cháu gái của Chu đại quan nhân là bạn học, lại đối xử với nàng rất tốt, ông ấy mời con tham gia lễ mừng thọ không phải rất bình thường sao?- Nói linh tinh!Trương Tam Nương cốc mạnh vào đầu hắn:- Con tưởng mẹ là đồ ngốc sao? Nếu con không đạt giải nhất kỳ thi huyện sĩ, ông ta sẽ cho con thiệp mời sao?Phạm Ninh bỗng nhiên nhận ra, nếu mình không muốn bị đánh nữa thì tốt nhất là im miệng lại.

***Dựa theo phong tục ở huyện Ngô, chúc thọ và đám cưới giống nhau, bình thường sẽ tổ chức vài ngày.

Trước cửa nhà họ Chu đông vui khác ngày thường, mấy trăm vị khách đã kéo đến Chu phủ, trên khoảng đất trống đã có đầy xe đậu, bến thuyền riêng của Chu phủ cũng đầy ắp những thuyền sang trọng.

Chu phủ phát ra tất cả ba trăm thiệp mời, khách đến từ khắp nơi, thậm chí cũng có nhiều người đến từ kinh thành, tất nhiên, chủ yếu vẫn là khách đến từ Giang Nam.

Người đến mừng thọ không phải là người giàu thì là người có quyền, khiến phong cảnh của Mộc Đổ trấn trở nên sáng sủa, thu hút sự chú ý của toàn bộ người ở phủ Bình Giang.

Phủ Bình Giang còn đặc biệt phái ra mấy trăm binh lính đến trấn duy trì trật tự trong ba ngày mừng thọ này, khiến cuộc sống của những người trên trấn có chút bất tiện.

Cũng có người ở Mộc Đổ trấn nhận được thiệp mời, chủ yếu là đồng hương tốt ở quê và bạn bè.

Vào buổi sáng, Phạm Ninh một mình đi tới Chu phủ, ôm một hộp gỗ mạ vàng, sơn đỏ trước ngực.

Trong hộp gỗ chính là một bình rượu hắn cất được, rượu khoảng bốn mươi độ, trong thiên hạ cũng coi như là loại rượu trắng mạnh rồi.

Đây chính là thọ lễ hắn dành tặng Chu Nguyên Phủ.

Ở phía sau hắn còn có một gã khuân vác đi theo, vác khối đá Thái Hồ của Phạm Ninh.

Còn cách cửa chính của Chu phủ hơn hai mươi bước, mộ gã quản gia thấy Phạm Ninh liền chạy đến nghênh đón.

Cũng khó trách, một đứa trẻ dẫn theo một gã khuân vác, nhìn thế nào cũng không giống một người đến chúc thọ.

- Xin tiểu quan nhân dừng bước!Quản gia khách khí, chắp tay hướng về phía Phạm Ninh:- Xin hỏi người nhà tiểu quan nhân ở đâu?Lão nghĩ Phạm Ninh đến cùng cha mẹ.

Phạm Ninh đưa thiệp mời cho lão, quản gia liền lập tức kính nể:- Hóa ra là Phạm tiểu quan nhân, đã thất lễ, mời người đi theo ta.


Quản gia cho gã khuân vác hơn mười văn tiền, liền gọi một người làm ra thay Phạm Ninh khiêng tảng đá.

Vừa đến cửa lớn, liền thấy Chu Bội từ trong phủ chạy ra, phía sau là hộ vệ của nàng tên là Kiếm Mai Tử.

Hôm nay Chu Bội mặc đồ nữ, áo đỏ ngắn tay may bằng gấm Tô tốt, in hoa văn hình mây, cổ tay áo và vạt áo phía dưới thêu kim tuyến.

Bên dưới mặc váy lụa rộng màu vàng nhạt, viền vàng, chân đi một đôi giày thêu màu xanh lá mạ.

Nhìn xa, quần áo của nàng màu sắc diễm lệ, làm cho mọi người nhìn chăm chú, nàng vẽ lông mày, khiến khuôn mặt xinh đẹp trong sáng như tuyết, ngũ quan đẹp đẽ đáng yêu, tựa như một tiểu tiên nữ.

Tâm trạng nàng đang rất tốt, thấy Phạm Ninh, khuôn mặt xinh đẹp cười tươi như hoa, nhưng giọng thì oán giận như cũ.

- A Ngốc, sao giờ ngươi mới đến?Phạm Ninh gãi đầu cười:- Bây giờ thời gian còn sớm mà.

- Nhưng ta sốt ruột!Đôi mắt xinh đẹp của Chu Bội thoáng nhìn qua, thấy khối đá Thái Hồ, mặt mày hớn hở:- Thật là tốt, ngươi thật sự đã đem khối đá đến.

- Tất nhiên rồi, ta là người giữ chữ tín mà, bên này có ba khối đá Thái Hồ, ngươi qua chọn một khối đi.

Phạm Ninh ra vẻ hào phóng, hắn đánh cuộc rằng Chu Bội chưa từng nhìn thấy bức Khê Sơn Hành Lữ Đồ.

- Thật sao?Chu Bội cười giảo hoạt:- Ngươi đừng hối hận nha!Phạm Ninh bỗng nhận ra điều không ổn, hắn giữ khư khư Khê Sơn Hành Lữ Thạch trong tay:- Khối này không được, ngươi có thể chọn một trong hai khối kia.


Chu Bội bĩu môi:- Ngươi đúng là không có thành ý, tùy tiện nói dối, để ta kéo cái đuôi nói dối của ngươi ra! Không được, ta muốn lấy khối đá trong tay ngươi.

Phạm Ninh nhận ra mình bị lừa, nha đầu xấu xí này thật sự khôn khéo.

Hắn cười gượng hai tiếng:- Khối đá Thái Hồ này chỉ là có phẩm thường, trái lại, hai khối kia mới là thượng phẩm và tinh phẩm.

- Nói bừa! Nếu là phẩm thường, chưởng quỹ Kỳ Thạch Quán sẽ phái người trộm đi sao?Phạm Ninh ngẩn ra:- Ngươi cũng biết sao?- Ta mới biết hôm qua thôi, ngươi rất giỏi! Không ngờ một mình chạy đi tìm Huyện quân, ông nội ta cũng khen ngươi nức nở.

Phạm Ninh ngẫm nghĩ một chút, liền đưa khối đá Thái Hồ trong tay cho nàng:- Được rồi! Cho ngươi khối này.

Chu Bội nhìn hắn một lúc:- Ngươi thật lòng cho ta?Phạm Ninh gật đầu lia lịa:- Tam thúc của ta hiện tại cũng khá giả, là nhờ ngươi hỗ trợ ít nhiều, khối đá kia là Khê Sơn Hành Lữ Thạch, cũng coi là đá Thái Hồ cực phẩm, hình dáng so với khối Thiên Động Thạch kia đáng giá cao hơn ngàn lần.

Chu Bội âm thầm có chút cảm động, nàng cười nói:- Nhưng ta chỉ đùa ngươi thôi, ta chọn một trong hai khối kia cơ!Phạm Ninh mừng rỡ, hiếm thấy cô nhóc này cảm thấy cắn rứt lương tâm, hắn vội vàng giới thiệu cho Chu Bội hai tảng đá kia.

- Hai khối đá Thái Hồ này, một khối đá Thái Hồ loại thượng phẩm tên là Tam Đàm Ánh Nguyệt, khối đá Thái Hồ loại tinh phẩm tên là Tấn Nương Vũ Y, là do ta đặt tên đó.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương