Đại Thúc, Tôi Muốn Anh
-
Chương 2
Căn phòng nhỏ của một khu ổ chuột – nơi ở của tầng lớp thấp kém nhất xã hội, tập trung những con người nhỏ bé, lại chính là chỗ ở của y.
"Khụ... khụ.."
Vừa bước tới nhà, Ngô Phàm đã nghe thấy tiếng ho khan của con gái. Vội tông cửa xông vào, y thấy một bé gái đang khom người xuống, vẻ mặt khó chịu nôn ra một ngụm máu tươi chói mắt.
Viền mắt chợt hồng lên, Ngô Phàm chạy đến ôm cô bé vào lòng, khẽ hôn lên trán:
"Ân nhi, ba đây! Con làm sao vậy?"
Cô bé khó nhọc ngẩng mặt lên: đôi mắt to tròn đã ướt đẫm, khuôn mặt phấn nộn đáng yêu đang đỏ lên vì khó thở. Nhưng cô bé vẫn cố gắng mỉm cười với Ngô Phàm, môi vẽ thành hình vòng cung xinh đẹp:
"Baba, Ân nhi không sao! Ân nhi chỉ hơi mệt thôi. Lát nữa là hết rồi! Baba đừng khóc, Ân nhi sẽ đau lòng đó." Khuôn mặt đã tái nhợt, nó khẽ vươn đôi tay nhỏ bé chạm vào giọt lệ của Ngô Phàm, nóng hổi.
"Ừ, baba không khóc. Ân nhi của baba luôn mạnh mẽ mà, phải không?" Lén lau khô những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, Ngô Phàm nén đau thương ôm chặt Ngô Ân vào lòng. Đây là bảo bối của y, y không thể mất nó được. Vì nó, chuyện gì y cũng làm được! (Rùa: thế nên thúc mới rơi vào miệng sói đó haha)
Đưa mắt nhìn xung quanh căn nhà tồi tàn của mình, Ngô Phàm cố gắng tìm món đồ nào đó đem bán để mua thuốc cho con, nhưng không tìm thấy gì cả. Tất cả mọi thứ, y đều đã bán từ trước.
Đau lòng nhìn con gái yêu đã say ngủ, suy nghĩ một chút, y cúi xuống, chặt chẽ ôm nó vào lồng ngực, hôn lên mái tóc hơi rối loạn, rồi đột nhiên đứng thẳng lên đi ra cửa – trong lòng y đã có một quyết định.
*****
Nhìn chiếc đồng hồ cũ kĩ trên cổ tay trái – kỉ vật duy nhất giữa y và người vợ đã mất. Ngô Phàm cắn răng, nắm chặt tay đi đến hiệu cầm đồ...
"Ông chủ, tôi muốn cầm chiếc đồng hồ này."
Tên chủ tiệm mập mạp nhìn nhìn chiếc đồng hồ một cái, lại liếc nhìn Ngô Phàm, nhướng mắt lên tỏ vẻ khinh thường:
"Này anh bạn, anh đang đùa tôi đấy à? Chiếc đồng hồ này có cho tôi cũng chẳng thèm đâu. Anh đem về bán đồng nát xem ra còn có giá hơn đấy!"
Như đã đoán trước được phản ứng của tên chủ tiệm, Ngô Phàm vẫn giữ nguyên nét mặt sầu não. Y cố gắng nài nỉ gã, vì nếu không bán được chiếc đồng hồ này thì y và Ân nhi sớm muộn cũng sẽ chết đói. Y thì không sao, nhưng Ân nhi thì không được, con bé còn đang mang bệnh trong người, tuyệt đối không thể nhịn đói.
"Ông chủ, anh làm ơn giúp tôi với. Anh xem lại một lần nữa đi. Chiếc đồng hồ này tôi mua rất đắt đó."
"Đó là lúc anh mua. Nhưng giờ thì khác. Tôi không thể giúp anh đâu."
"Nhưng..."
Sau khi kì kèo, mặc cả một thời gian dài thì tên chủ tiệm kia rốt cuột cũng chịu cầm chiếc đồng hồ với giá rẻ mạt. Trước khi đi, gã còn doạ nếu y không đến chuộc đúng hẹn thì sẽ ném nó vào thùng rác. Nắm trong tay những tờ tiền nhàu nát, Ngô Phàm chạy đến cửa tiệm thuốc gần đó. Nhưng số tiền này chẳng thấm vào đâu so với những viên thuốc giá trị trên trời kia. Cuối cùng, Ngô Phàm chẳng những không mua được thuốc mà còn bị người chủ tiệm mắng cho một trận.
Một mình bước đi trên con đường rộng lớn, Ngô Phàm khẽ nhắm mắt lại... "Tình nhi, xin lỗi em."
Tình nhi, người vợ bạc mệnh của y. Nghĩ về nàng, Ngô Phàm chỉ biết cười khổ: y là một đứa trẻ bất hạnh, bị cha mẹ vứt bỏ ở trước cửa cô nhi viện. Từ nhỏ nhát gan chất phác sống đến hai mươi mấy năm, trừ tấm bằng tốt nghiệp đại học hạng ba ra cái gì cũng không có: không có tiền, không có công việc cố định, không có năng lực, ngay cả thân thể cũng là gầy yếu đơn bạc. Cũng bởi vì điều này mà sống trong cô nhi viện đã hơn hai mươi năm, y cũng chẳng có lấy một người bạn. Thường ngày bị đám trẻ con cùng trang lứa bắt nạt, y chỉ biết im lặng mà chịu đựng.
Rồi một ngày, Tình nhi – Tình Viên của y xuất hiện. Nàng là một cô gái rất xinh đẹp, làm cho mọi đứa trẻ trong viện mồ côi đều trầm trồ ngưỡng mộ. Nhưng nàng lại chẳng hề để tâm đến điều đó, chỉ lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh y. Chính nàng đã đem lại nguồn sáng cho y: bảo vệ y khỏi lũ trẻ bắt nạt, mang đến nụ cười mỗi ngày cho y. Cùng ăn, cùng ngủ, cùng chơi, cùng đến trường... y và nàng đã cùng nhau trải qua những tháng ngày tuổi thơ hạnh phúc.
Ngày Tình Viên chấp nhận lời cầu hôn của y, y đã không thể kìm được lòng mà ôm chầm lấy nàng. Khoé mắt đã nóng rực, y chôn đầu vào hõm vai nàng, mỉm cười mãn nguyện: "Tình nhi, cảm tạ em". Tình Viên lắc đầu, đôi mắt tràn ngập nhu hoà ngước nhìn y. Nàng nhẹ nhàng cốc vào đầu y một cái, khẽ cười: "Ngốc, đàn ông ai lại khóc bao giờ. Không cho phép anh khóc nữa."
Đám cưới của họ chẳng ai tham dự, chỉ có vài người thân thích đến làm chứng rồi chúc mừng, nhưng họ không nửa câu oán trách. Vì đối với họ, người kia đã là tất cả, đã là quá đủ rồi.
Vốn tưởng rằng có thể sống thật vui vẻ, bình bình đạm đạm cùng người mình yêu đi đến cuối cuộc đời. Nhưng chính là, trời cao có lẽ đố kỵ hữu tình nhân nên đã tàn nhẫn chia rẽ y và Tình Viên, làm cho y cùng nàng thiên nhân vĩnh viễn chia cách...
Tình Viên thân thể vốn có bệnh tim bẩm sinh, cha mẹ nàng cũng chính vì điều này mà rời bỏ nàng. Lúc Tình Viên sinh ra Ngô Ân, thân thể vốn yếu nhược nên khó sinh. Gánh chịu cơn đau đớn trong hàng giờ liền nhưng vẫn không được. Trong giờ phút nguy kịch nhất, bác sĩ bảo nàng chọn một trong hai: thai nhi hay mẹ? Nàng vẫn mỉm cười, nhắm mắt lại, đôi môi tái nhợt thốt lên: "Đứa bé".
Một câu nói nhẹ nhàng như hàng vạn mũi đao đâm vào tim y, Ngô Phàm khi nghe được lời nói đó từ miệng hộ sĩ liền suy sụp, thân thể bạc nhược gần như khuỵu xuống. Đôi mắt y như mờ đi vào lúc nhìn thấy thi thể phủ khăn trắng của nàng; nàng vẫn vậy, bình lặng mà an tĩnh; bất chợt mang ánh sáng vào cuộc đời y, cũng bất chợt cướp đi nguồn sáng đã ghi khắc trong tim y. Nhưng giờ đây, nàng đã mang đi tất cả mọi thứ: tình yêu, hạnh phúc của y đã theo nàng mà rời xa, xa mãi...
Hết chương 2
Rùa: tội nghiệp thúc, mệnh thật khổ mà, haizzz...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook