Đại Thúc Phải Gả
-
Chương 18: Dọn
sSng sớm ngày hôm sau, Nhất Hạ đã bị đánh thức.
Nhất Hạ hơi hơi ngẩng cổ quay đầu lại, tiểu Kỷ Hạo một thân đầu tóc mềm xù xù, vùi đầu vào lưng y, ngọt ngào ngủ say.
Là Liền Tử sao?
Sớm như vậy đã làm gì?
Nhất Hạ mày hơi hơi nhíu.
Sợ sẽ đánh thức tiểu Kỷ Hạo, y rời giường động tác phi thường nhẹ nhàng chậm chạp.
Nhất Hạ chậm rãi ngồi dậy, thấy tiểu Kỷ Hạo không có động tĩnh gì, cúi đầu tìm dép lê, hướng đại sảnh đi ra.
Đại sảnh không có ai.
Cửa phòng Liền Tử đóng chặt.
Ánh ban mai của ngày mới lọt qua khe cửa ban công sát đất, Nhất Hạ ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ báo thức treo tường, hiện tại còn không đến 7h sáng.
Ai vậy nhỉ?
Nhất Hạ nghĩ, đột nhiên lại nghe được “Đông” một tiếng.
Thanh âm rất lớn, hơn nữa ngay sau đó, là tiếng chửi bậy.
Nhất Hạ cảm thấy kỳ quái, vểnh tai cẩn thận nghe xong, hướng cửa chính đi đến.
Nhất Hạ không nghĩ tới cách vách sáng sớm có người đã chuyển nhà.
Vài thân thể nam nhân to lớn ở chỗ đó ra ra vào vào, đồ vật nâng lên va va đập đập, cứ chốc lát đâm vào hàng rào xi-măng, cứ chốc lát lại đâm vào tường, phát ra tiếng vang rất lớn.
Vậy sao được.
Thời gian này còn sớm, rất nhiều người còn đang ở trong mộng đẹp, sớm như vậy chuyển nhà, này không phải cố ý phá đám người ta sao?
“Tôi nói……”
Nhất Hạ muốn hỏi một chút chủ nhân bên kia đang ở đâu, chính là vừa tiến lên mở miệng, tất cả mọi người đều đang bận việc, căn bản không có ai để ý đến anh.
Nhất Hạ lại đến gần vài bước, thấy mọi người thật sự đang rất bận, chạy nhanh tới ngăn lại một một người từ bên trong vừa bước ra, hỏi: “Tôi hỏi chút, vị này……”
Người nọ liếc mắt nhìn anh, nghe được có người thét to, chạy nhanh đến hỗ trợ.
Nhất Hạ mày nhăn chặt.
Không phải chỉ hỏi một câu thôi sao?
Như vậy khó khăn sao?
Nhất Hạ lại chặn lại một người, mở miệng: “Vị anỳ, nhà này ai chuyển đến……”
“Đừng chặn đường a!”
Phía sau đột nhiên một vọng lại một tiếng hét to, Nhất Hạ vừa quay đầu lại, thấy một tủ quần áo lớn thẳng phía mình khênh tới, y cả kinh, lui về sau một bước, bị người lôi kéo, lời thô tục lập tức liền vang bên tai y.
“Ngươi TM làm gì? #¥%*&, không thấy tất cả mọi người đều đang bận rộn sao?”
Nhất Hạ sáng sớm đã bị người đánh thức, hiện tại còn bị người ta chửi, sắc mặt cùng tâm tình thẳng tắp đi xuống.
Y nén lại cơn tức, bắt được người vừa chửi mình đang chạy đi, hỏi: “Chủ nhân nhà này đâu?”
Người nọ không có trả lời.
Chỉ là quét mắt liếc y một cái, hướng dưới lầu chỉ tay, tiếp nhận đồ vừa đưa tới giúp nâng lên.
Nhất Hạ hướng dưới lầu bước xuống.
Đồ vật lục tục được khênh hết lên, cầu thang cũ nhỏ hẹp trở nên càng chật chội.
Nhất Hạ tránh, lại tránh, né, uốn éo, thật vất vả mới xuống được dưới lầu, nhìn thấy mấy tráng hán đang đứng ở đuôi xe vận tải không ngừng bận việc dỡ xuống nội thất, Nhất Hạ nhìn lướt qua, nhìn không ra ai không phải người của công ty chuyển nhà, mày lại nhăn lại.
Người đâu?
Rốt cuộc là người nào?
Những người đó đều dọn nhà đến khí thế ngất trời, một thân áo thun mướt mồ hôi, có người dứt khoát áo cũng không mặc, vai trần.
“Vị huynh đệ này……”
“Ai, tránh ra, tránh ra!”
“Anh đứng đây làm gì làm cái gì, nếu như đụng phải anh đừng bắt bọn này bồi thường!”
Những người đó bận việc đến mệt lắm rồi, căn bản không rảnh để ý tới Nhất Hạ.
Nhất Hạ thấy nội thất cứ được mang dần lên trên, số lượng không ít, hắng giọng một cái, lớn tiếng: “Tôi muốn tìm người mướn mấy người.”
Những người đó nhìn về phía Nhất Hạ.
Có một người dừng tay, lau mồ hôi một phen, gào: “Người đó không phải đứng trên kia sao sao?”
Phía trên?
Nhất Hạ giật mình.
Nhất Hạ hướng lên trên nhìn nhìn, đối bọn họ: “Mấy người vừa nói tôi là ở dưới.”
Những người đó không kiên nhẫn.
Có người quay đầu sáng, đối Nhất Hạ: “Anh thấy chỗ này giống như có người như thế sao?”
Không hề.
Tất cả đều là người bận rộn vội vã đến đỏ hồng hết cả người.
Đưa tiền bảo người khác làm việc xong biến ra chỗ nào đứng, kiểu người này lớn gan ha.
Nhất Hạ nhìn hiên nhà người người chen chúc, bực bội.
Y lại vất vả trèo được lên trên lầu, lại bắt lấy một người, người nọ chỉ thẳng dưới lầu, Nhất Hạ phát hỏa.
Rốt cuộc người đứng ở đâu?
Không phải chỉ muốn tìm người kêu hắn dừng lại đợi muộn một chút hãy dọn, khó như vậy sao?
Nhất Hạ bạo phát.
Nhất Hạ trượt chân té khỏi hành lang, miệng hét lên, cảm thấy tiêu đời rồi, đột nhiên, “Nha!” một tiếng.
Bởi vì… thân mình y đột nhiên bay lên không, trọng tâm không vững, thế nhưng bị người từ phía sau trực tiếp bế ngang lên.
Nhất Hạ hơi hơi ngẩng cổ quay đầu lại, tiểu Kỷ Hạo một thân đầu tóc mềm xù xù, vùi đầu vào lưng y, ngọt ngào ngủ say.
Là Liền Tử sao?
Sớm như vậy đã làm gì?
Nhất Hạ mày hơi hơi nhíu.
Sợ sẽ đánh thức tiểu Kỷ Hạo, y rời giường động tác phi thường nhẹ nhàng chậm chạp.
Nhất Hạ chậm rãi ngồi dậy, thấy tiểu Kỷ Hạo không có động tĩnh gì, cúi đầu tìm dép lê, hướng đại sảnh đi ra.
Đại sảnh không có ai.
Cửa phòng Liền Tử đóng chặt.
Ánh ban mai của ngày mới lọt qua khe cửa ban công sát đất, Nhất Hạ ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ báo thức treo tường, hiện tại còn không đến 7h sáng.
Ai vậy nhỉ?
Nhất Hạ nghĩ, đột nhiên lại nghe được “Đông” một tiếng.
Thanh âm rất lớn, hơn nữa ngay sau đó, là tiếng chửi bậy.
Nhất Hạ cảm thấy kỳ quái, vểnh tai cẩn thận nghe xong, hướng cửa chính đi đến.
Nhất Hạ không nghĩ tới cách vách sáng sớm có người đã chuyển nhà.
Vài thân thể nam nhân to lớn ở chỗ đó ra ra vào vào, đồ vật nâng lên va va đập đập, cứ chốc lát đâm vào hàng rào xi-măng, cứ chốc lát lại đâm vào tường, phát ra tiếng vang rất lớn.
Vậy sao được.
Thời gian này còn sớm, rất nhiều người còn đang ở trong mộng đẹp, sớm như vậy chuyển nhà, này không phải cố ý phá đám người ta sao?
“Tôi nói……”
Nhất Hạ muốn hỏi một chút chủ nhân bên kia đang ở đâu, chính là vừa tiến lên mở miệng, tất cả mọi người đều đang bận việc, căn bản không có ai để ý đến anh.
Nhất Hạ lại đến gần vài bước, thấy mọi người thật sự đang rất bận, chạy nhanh tới ngăn lại một một người từ bên trong vừa bước ra, hỏi: “Tôi hỏi chút, vị này……”
Người nọ liếc mắt nhìn anh, nghe được có người thét to, chạy nhanh đến hỗ trợ.
Nhất Hạ mày nhăn chặt.
Không phải chỉ hỏi một câu thôi sao?
Như vậy khó khăn sao?
Nhất Hạ lại chặn lại một người, mở miệng: “Vị anỳ, nhà này ai chuyển đến……”
“Đừng chặn đường a!”
Phía sau đột nhiên một vọng lại một tiếng hét to, Nhất Hạ vừa quay đầu lại, thấy một tủ quần áo lớn thẳng phía mình khênh tới, y cả kinh, lui về sau một bước, bị người lôi kéo, lời thô tục lập tức liền vang bên tai y.
“Ngươi TM làm gì? #¥%*&, không thấy tất cả mọi người đều đang bận rộn sao?”
Nhất Hạ sáng sớm đã bị người đánh thức, hiện tại còn bị người ta chửi, sắc mặt cùng tâm tình thẳng tắp đi xuống.
Y nén lại cơn tức, bắt được người vừa chửi mình đang chạy đi, hỏi: “Chủ nhân nhà này đâu?”
Người nọ không có trả lời.
Chỉ là quét mắt liếc y một cái, hướng dưới lầu chỉ tay, tiếp nhận đồ vừa đưa tới giúp nâng lên.
Nhất Hạ hướng dưới lầu bước xuống.
Đồ vật lục tục được khênh hết lên, cầu thang cũ nhỏ hẹp trở nên càng chật chội.
Nhất Hạ tránh, lại tránh, né, uốn éo, thật vất vả mới xuống được dưới lầu, nhìn thấy mấy tráng hán đang đứng ở đuôi xe vận tải không ngừng bận việc dỡ xuống nội thất, Nhất Hạ nhìn lướt qua, nhìn không ra ai không phải người của công ty chuyển nhà, mày lại nhăn lại.
Người đâu?
Rốt cuộc là người nào?
Những người đó đều dọn nhà đến khí thế ngất trời, một thân áo thun mướt mồ hôi, có người dứt khoát áo cũng không mặc, vai trần.
“Vị huynh đệ này……”
“Ai, tránh ra, tránh ra!”
“Anh đứng đây làm gì làm cái gì, nếu như đụng phải anh đừng bắt bọn này bồi thường!”
Những người đó bận việc đến mệt lắm rồi, căn bản không rảnh để ý tới Nhất Hạ.
Nhất Hạ thấy nội thất cứ được mang dần lên trên, số lượng không ít, hắng giọng một cái, lớn tiếng: “Tôi muốn tìm người mướn mấy người.”
Những người đó nhìn về phía Nhất Hạ.
Có một người dừng tay, lau mồ hôi một phen, gào: “Người đó không phải đứng trên kia sao sao?”
Phía trên?
Nhất Hạ giật mình.
Nhất Hạ hướng lên trên nhìn nhìn, đối bọn họ: “Mấy người vừa nói tôi là ở dưới.”
Những người đó không kiên nhẫn.
Có người quay đầu sáng, đối Nhất Hạ: “Anh thấy chỗ này giống như có người như thế sao?”
Không hề.
Tất cả đều là người bận rộn vội vã đến đỏ hồng hết cả người.
Đưa tiền bảo người khác làm việc xong biến ra chỗ nào đứng, kiểu người này lớn gan ha.
Nhất Hạ nhìn hiên nhà người người chen chúc, bực bội.
Y lại vất vả trèo được lên trên lầu, lại bắt lấy một người, người nọ chỉ thẳng dưới lầu, Nhất Hạ phát hỏa.
Rốt cuộc người đứng ở đâu?
Không phải chỉ muốn tìm người kêu hắn dừng lại đợi muộn một chút hãy dọn, khó như vậy sao?
Nhất Hạ bạo phát.
Nhất Hạ trượt chân té khỏi hành lang, miệng hét lên, cảm thấy tiêu đời rồi, đột nhiên, “Nha!” một tiếng.
Bởi vì… thân mình y đột nhiên bay lên không, trọng tâm không vững, thế nhưng bị người từ phía sau trực tiếp bế ngang lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook