Đại Thúc Phải Gả
Chương 15: Tò mò

Đợi Nhất Hạ phản ứng lại được, Cố Gia đã tránh ra.

Bởi vì, di động Cố Gia đột nhiên vang.

Cố Gia tránh ra hai bước tiếp điện thoại, Nhất Hạ muốn tiến lên đoạt di động, thấy cậu nghe xong sắc mặt thay đổi dần, đoạt không được, không đoạt cũng không được.

“Mày được lắm! Mày muốn lại đánh cược phải không?”

Cố Gia đối với đầu bên kia di động kêu gào.

Kia khí thế, là thật sự nổi giận, điên loạn vô cùng.

Nhất Hạ bị cậu dọa sợ rồi.

Cố Gia không biết là nghe thấy đầu dây bên kia nói cái gì, liếc Nhất Hạ một cái, đi ra ngoài, Nhất Hạ muốn kéo cậu lại, thấy cậu như vậy hung, lại do dự.

Chính là, cũng chỉ là do dự một chút, Nhất Hạ lại đuổi theo tới bên ngoài, Cố Gia đã không thấy đâu.

Tiểu niếp nói Cố Gia vừa rồi trực tiếp đi ra phía cửa.

Tiểu niếp cũng không biết sao lại thế này, thấy vẻ mặt Nhất Hạ có vẻ gấp, hỏi: “Có phải hay không phát sinh chuyện gì?”

“Không biết……”

Nhất Hạ lắc đầu, bước nhanh chạy ra ngoài cửa, tiểu niếp gọi anh lại lại không được, kỳ quái.

Trên đường, ngựa xe như nước.

Trên đường, người đi đường rất nhiều, Cố Gia lại không thấy bóng dáng.

Nhất Hạ đứng ở ven đường nhìn quanh bốn phía thật lâu.

Tìm không thấy, anh giận dỗi, trong lòng thực bất an, lựa chọn, quay trở về nhà.

Nhất Hạ sau đó vẫn luôn nghĩ đến chuyện của Cố Gia.

Anh nghĩ đến tấm ảnh chụp lén mình, vừa tính đi nấu cơm, cũng đều là hồn vía lên mây.

Tiểu Kỷ Hạo phát hiện anh không thích hợp, cách cái vài phút liền lấy cớ vào phòng bếp lấy đồ ăn vặt, quan sát anh.

Cuối cùng, đợi đến lúc tiểu Kỷ Hạo xác định anh nhất định là có chuyện, chuẩn bị bức cung, di động Nhất Hạ lại vang lên.

“Nhất Hạ, điện thoại.”

Bước ra khỏi WC Liền Tử liếc di động trên bàn trà tại phòng khách một cái, ồn ào một tiếng, vào phòng tắm.

Nhất Hạ nghe tiếng đáp một câu, nghĩ đến có thể là Cố Gia, tay nhanh chóng cởi bỏ tạp dề, thấy tiểu Kỷ Hạo định tiếp dùm, một phen đuổi tiểu Kỷ Hạo đi, bước nhanh đến phòng khách tiếp điện thoại.

“Là Nhất Hạ sao?”

Đầu kia di động truyền đến chính là thanh âm tiểu niếp.

Nhất Hạ thất vọng, nhưng mà tâm đang thấp thỏm lại thoáng yên ổn.

“Phải.”

“Buổi tối hôm nay có hẹn nga. Có MM buổi tối hôm nay muốn hẹn anh ra ngoài a ~”

“Đêm nay?”

Như thế nào luôn là hẹn gặp mặt gấp gáp như vậy?

Nhất Hạ mày nhăn lại, cảm giác được có ánh mắt, quay đầu lại phát hiện tiểu Kỷ Hạo dựa ở cửa phòng bếp nhìn mình, đi ra xa vài bước, thấp giọng: “Nhưng mà tôi buổi tối hôm nay không có rảnh.”

Nhất Hạ không thích làm việc không có kế hoạch.

“Anh buổi tối hôm nay muốn làm cái gì?”

Tiểu niếp truy tìm nguyên do, Nhất Hạ kỳ thật căn bản không có bận rộn gì, không chuẩn bị tốt lý do, nhất thời cứng miệng trả lời không được.

“Anh buổi tối hôm nay bận cái gì? Anh nói đi, chúng tôi có thể giúp anh sắp xếp thời gian một chút.”

“Cái kia……” Nhất Hạ nóng nảy một hồi, há miệng, lại bị tiểu niếp đánh gãy.

Bởi vì, tiểu niếp đoán được kỳ thật anh không có bận.

“Tới đi, Nhất Hạ. Không ăn cơm, đơn giản tìm một chỗ uống trà cũng được a. MM này trưởng thành rất tốt nha, lại ôn nhu, lại dễ nói chuyện. Cô ta có một cửa hàng bán hoa, ngày thường thích viết thơ văn gì đó, vô luận là cá tính, bối cảnh vẫn là đáng yêu, là thích hợp nhất với anh rồi đó.”

“Như vậy sao?”

Nhất Hạ nghe thấy như vậy kỳ thật tâm liền động.

Cảm giác tầm mắt sau lưng thêm mãnh liệt, anh lại quay đầu lại, xem tiểu Kỷ Hạo hướng anh bước tới.

Anh lại xê dịch, nhỏ giọng: “Vậy thì hẹn uống nước, buổi tối 8 giờ có được không?”

“Được, đợi lát nữa tôi hẹn cô ta rồi gọi lại cho anh sau.”

“Tốt……”

Nhất Hạ trả lời, thấy Kỷ Hạo đứng ở sau lưng mình, đem trò chuyện ngắt đi.

“Ai gọi tới? Thần bí như vậy.”

“Chỉ là một người bạn.”

Tiểu Kỷ Hạo mày nhếch lên, thấy Nhất Hạ bước vòng qua mình, xoay người, truy vấn: “Anh buổi tối hôm nay lại muốn đi ra ngoài sao?”

“Chỉ là đi ra ngoài một chút thôi.”

Nhất Hạ nói vọng ra từ phòng bếp.

Tiểu Kỷ Hạo đang muốn kháng nghị, Liền Tử từ trong phòng tắm đi ra ngoài, khinh bỉ nhìn cậu.

“Muốn hay không kêu anh trai em mua một cái đai cõng em theo?”

“Liên quan đến cô không!”

Tiểu Kỷ Hạo mắt trợn ngược, cũng không ham chiến, cậu vội vàng đi vào phòng bếp, thiếu chút nữa đụng phải Nhất Hạ đang bưng tô canh nóng đi ra.

Hữu kinh vô hiểm, Nhất Hạ trừng mắt nhìn cậu một cái.

Nhất Hạ gọi ăn cơm, tiểu Kỷ Hạo mở mồm muốn lải nhải, nhưng là thấy Nhất Hạ rất bận rộn, đành phải kéo ghế dựa ra, ngoan ngoãn ở trước bàn ngồi xuống.

Cơm chiều, Nhất Hạ chỉ vội vàng ăn một chút.

Anh buông chén đũa liền vội vàng lấy quần áo bước vào phòng tắm, vừa xong, lập tức chui vào phòng.

Nhất Hạ mở tủ quần áo chọn quần áo.

Quần áo anh không nhiều lắm, vài món ít ỏi, với lấy bộ tây trang chỉ dùng khi uống tiệc rượu cao sang, ngẫm lại lại sợ hai người ở phòng khách sẽ phát hiện được cái gì, lại quăng trở vào ngăn tủ.

Tiểu Kỷ Hạo vào được.

Thấy anh chọn một bộ đồ ngày thường ném đến trên giường, tiểu Kỷ Hạo cũng ngồi xuống trên giường.

“Anh……”

“Ân?”

Nhất Hạ bắt đầu cởi quần áo.

Anh cởi bỏ nút thắt áo ngủ, chuẩn bị đem áo ngủ trên người lột bỏ, tiểu Kỷ Hạo nhìn, nguyên bản tính toán oán giận nói vài lời liền bị giữ lại ở trong cổ họng.

Nhất Hạ động tác không tính nhanh, da thịt rắn chắc trơn bóng từng chút từng chút lộ ra, trên người còn đọng lại mùi hương của sữa tắm, da thịt mềm dẻo tràn đầy ánh sáng như ẩn như hiện, tiểu Kỷ Hạo lẳng lặng nhìn, vẻ mặt liền mất đi tính trẻ con, lông mi nhẹ động.

Cuối cùng, cậu khóe miệng giương lên, bàn tay to đột nhiên chụp tới, Nhất Hạ một chút chưa chuẩn bị té trên người cậu.

“Em làm gì thế?”

Quần áo Nhất Hạ vừa lúc cởi tới trên cánh tay.

Anh ngã một cái, gần như là ngồi trên đùi Kỷ Hạo.

Nhất Hạ muốn giãy giụa, Kỷ Hạo thân thủ ôm chặt, Nhất Hạ xích lõa dựa sát vào ngực Kỷ Hạo, áo ngủ cởi tới bắp tay bị Kỷ Hạo kéo ra.

“Anh buổi tối hôm nay không thể không đi ra ngoài sao? Anh không ở nhà, em thấy thực nhàm chán a……”

Tiểu Kỷ Hạo với lấy áo sơmi sạch sẽ trên giường, vẻ mặt cùng bộ dáng “Vì anh trai phục vụ”, Nhất Hạ thấy cậu như vậy, cũng không giãy giụa, bình tĩnh ngồi an ổn ở trên đùi tiểu Kỷ Hạo, nói: “Anh sẽ nhanh trở về thôi.”

“Không ra ngoài không được sao?”

Móc áo sơmi bị ném qua một bên, áo sơmi bị Kỷ Hạo cầm ở trên tay, giống như là lấy áo sơ mi ra trao đổi với Nhất Hạ, cậu một tay vòng lấy Nhất Hạ, một cái tay khác ở kia làm bộ làm tịch cởi ra áo sơmi, Nhất Hạ thấy cậu cọ xát, đứng lên, lấy áo sơmi, nhanh chóng tròng lên.

“Anh sẽ nhanh trở về thôi.” Nhất Hạ nhanh chóng thay đổi quần, muốn lấy áo khoác tây trang, nhưng mà nghĩ nghĩ, lại không lấy, mà xoay người lại xoa xoa khuôn mặt tuấn tú của tiểu Kỷ Hạo, trấn an: “Trở về sẽ mua đồ ăn khuya cho em.”

Nhất Hạ không muốn ăn mặc quá trang trọng.

Bằng không, tiểu Kỷ Hạo trong lòng nghi ngờ, lại sống chết dán lấy y.

Tiểu Kỷ Hạo thấy đòi hỏi Nhất Hạ không được, đôi lông mày xinh đẹp nhăn lại.

“Em muốn ăn ngon.”

“Được, được.”

“Em muốn ăn hai phần.”

“Được, được.”

“Em muốn ăn cá nướng tôm dưới lầu!”

“Được……”

Nhất Hạ thuận miệng đáp, cuối cùng, giật mình.

Anh nhìn về phía tiểu Kỷ Hạo.

Cá nướng tôm dưới lầu rất đắt hàng.

Hơn nữa cửa hàng kia giờ giấc rất quy củ, cứ 10h liền tắt đèn đóng cửa.

Nhất Hạ không biết tiểu Kỷ Hạo có phải cố ý hay không.

Bởi vì tiểu Kỷ Hạo nếu thật muốn ăn cái kia, Nhất Hạ chưa đến 9h30 nhất định phải trở về đến nhà.

Chính là hiện tại đã hơn 8 giờ.

Chỉ có hơn 1 tiếng một chút……

Nhất Hạ há mồm, muốn nói cậu đổi cái khác, nhưng là tiểu Kỷ Hạo không chờ anh hỏi liền đứng dậy lập tức ra khỏi phòng, trước khi ra còn ném xuống một câu: “Anh nếu như nuốt lời không mua em liền rời nhà trốn đi.”

(— —b)……

Nhất Hạ: Hãn ~

Nhất Hạ buồn bực.

Nhất Hạ kỳ thật sủng ái nhất đứa em trai đã mất đi mà tìm lại được này.

[(— —b)…… Tuy rằng thường xuyên thực thi “cốc đầu”…… ]

Nhất Hạ biết tiểu Kỷ Hạo rất thích ăn đồ chiên thêm chút sốt, phỏng chừng cậu cũng không phải cố ý.

Nhất Hạ chỉ nói “được”, đáp ứng rồi.

Nhất Hạ vừa a khỏi cửa liền báo cho tiểu niếp một tiếng.

Chọn chỗ cũng rất tốt, kỳ thật không xa, Nhất Hạ thở lấy một hơi dài, bước ra cửa.

Anh nhìn đến bên kia đường, đèn đường cũng đã được mở.

Đợi trong chốc lát, y có điểm nhàm chán, nhìn nhìn thời gian, bắt đầu hướng khắp nơi nhìn xung quanh.

Trời đã tối rồi.

Quảng trường xưa cũ, ánh đèn vô dụng, bất quá còn tốt, cửa hàng tiện lợi đối diện đèn thật sáng.

Nhất Hạ trong lúc vô ý quét đến bên ngoài cửa hàng tiện lợi, thấy thân ảnh Cố Gia.

Cậu là từ con phố bên kia đi tới, trước cửa cửa hàng tiện lợi có một trung niên nam nhân thực gầy rất cao đứng đó, dựa vào lan can yên lặng chờ cậu.

Cậu ngay sau đó cầm lấy tờ giấy trong túi quăng vào người nam nhân kia.

Người nọ lại là gật đầu sau đó cúi người, còn vỗ vỗ bả vai cậu dường như đang khen.

Nhưng là Cố Gia như thể đối với người này thực chán ghét, đẩy tay hắn ta ra, chọc ngực người nọ, đứng đó mắng.

Nhất Hạ tò mò, muốn chạy theo, xe buýt ngay lúc này đến trạm.

Nhất Hạ tầm mắt bị ngăn trở, cửa xe buýt mở ra, có người xuống trạm, tài xế thấy Nhất Hạ cọ tới cọ lui không lên xe, hỏi: “Anh có muốn lên xe hay không?”

“Có, có.” Nhất Hạ vội vàng xin lỗi, y bước lên xe buýt, tìm vị trí, quay đầu nhìn phía bên kia đường, Cố Gia ở kia đối với trung niên nam nhân chửi ầm lên.

Xe chậm rãi chạy, tới lúc hoàn toàn nhìn không tới, Nhất Hạ tò mò, đoán quan hệ hai người, quay đầu.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Kỷ Hạo  (  đáng thương hề hề  ): Nướng tôm, biết không?

Tiểu Cố Gia: @#*……%##@

Đại thúc: Tò mò

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương