Đại Thúc Phải Gả
-
Chương 139: Ngạc nhiên
Sắc mặt Cố Gia rất nhanh trở lại bình thường.
Hắn liếc Thi Viêm, lại liếc Cổ Nhạc, xem mặt đoán ý một phen, cuối cùng, bình tĩnh cười nhạo.
Hắn tiến lên, đứng ở trước mặt Nhất Hạ, ghé sát vào y, ý tứ có điểm giễu cợt, không đứng đắn hỏi: “Đã chịu trở lại?”
Nhất Hạ chớp mắt, thấy hắn dán lại gần như vậy, theo bản năng liền giơ tay đẩy ngực hắn một cái, cằm khẽ nhếch: “Còn không phải tại cậu!”
Này nghe tựa chứa đầy ý vị oán giận làm cho tất cả mọi người ngẩn ra.
Ngữ khí Nhất Hạ kỳ thật cũng không mang ý làm nũng.
Nhưng là, mọi người lại không nghe được vậy.
Có kinh ngạc, có nghi kỵ, có nghi hoặc.
Nhất Hạ đột nhiên ý thức được, ngậm miệng.
Trong một cái chớp mắt, Nhất Hạ liền cảm thấy xấu hổ.
Như là nói trắng ra mình vẫn luôn ở chỗ Cố Gia, chỉ là hiện tại mới trở về nhà mẹ đẻ.
Nhưng, đây là hiểu lầm.
“Phải ~ tôi sai.” Nhìn đến Cổ Nhạc cùng Thi Viêm sắc mặt khó coi đến bạo, trong lòng Cố Gia thật sự sung sướng vô cùng.
Hắn một tay ôm eo Nhất Hạ, ở bên tai Nhất Hạ: “Tôi bồi tội, tôi phụ trách đưa anh trở về, ân?”
Nhất Hạ cũng không có biện pháp đối những người khác giải thích. Bởi vì mọi người đều đi cùng huề quyến tới, mình nếu giải thích, sẽ có vẻ thực buồn cười.
Nhiệt nhiệt hơi thở phun ở trên mặt.
Nhất Hạ bất mãn giương mắt liếc Cố Gia, thấy hắn cười đến hư, khuỷu tay Nhất Hạ liền trực tiếp húc vào hắn.
Cố Gia làm bộ ăn đau lui lại, hắn thấy Nhất Hạ đi về phía cửa, đắc thắng treo lên tươi cười nơi khóe miệng.
Hắn thực phong tao mà đối Liền Tử vẫy tay chào, bước ra ngoài, đuổi theo Nhất Hạ.
Cố Gia thật sự ngoan ngoãn đem Nhất Hạ về đến dưới lầu nhà Nhất Hạ.
Xe mới vừa dừng lại, Cố Gia thấy Nhất Hạ vẻ mặt hờn dỗi, nghĩ đến cười, cánh tay hướng lưng ghế sau vô một cái, tiến lại định hôn y.
Nhất Hạ trực tiếp đẩy mặt hắn ra.
Kỳ thật lực độ rất nhỏ. Không đủ để làm Cố Gia nghiêng mặt đi, bất quá Cố Gia tươi cười chợt tắt, cuối cùng, thấy Nhất Hạ nhìn chằm chằm vào mình, hắn nhíu mày, hỏi Nhất Hạ: “Làm sao?”
“Cậu muốn làm sao?” Nhất Hạ rõ ràng tâm tình không tốt.
Y giận đối Cố Gia: “Tôi bảo cậu hôn tôi sao?”
“Chính là hôm đó anh cũng không bảo tôi thượng anh a?” Cố Gia thối lui oán giận: “Sau đó anh còn không phải thực phóng đãng.”
Nhất Hạ phát hỏa.
Vốn dĩ ở đó mất mặt xấu hổ trở về cũng đã phát hỏa, hôm nay gặp được hai người kia mỗi người phong lưu lại càng phát hỏa, cố tình Cố Gia còn muốn chọc giận y!
Nhất Hạ lập tức liền mở cửa xuống xe.
Cố Gia vừa thấy, biết đã chọc y xù lông, vội vàng ôm đồm kéo y lại, đúng lúc đem cửa xe kéo trở về.
Nhất Hạ tức tối liếc hắn.
Cặp mắt kia hồng hồng, ánh nước lấp lánh vẫn luôn đảo quanh.
Cố Gia nhìn, rất là thất bại.
Hắn đột nhiên: “Tôi yêu anh.”
Nhất Hạ sửng sốt.
Nhất Hạ hoàn toàn không có chuẩn bị, đối diện hai tròng mắt Cố Gia, thấy được hắn nghiêm túc, Nhất Hạ thậm chí còn có chút sợ hãi.
“Kỳ thật tôi tính toán ngày mai bảo người đến đón anh.” Cố Gia từ túi tiền móc ra một cái hộp nhung màu xanh biển, mở ra: “Đêm nay trước khi đi cùng bằng hữu ăn một bữa cơm, khoe bọn họ cái này.”
Một đôi nhẫn kim cương, thiết kế thực đơn giản.
Hai quả nhẫn gắt gao khảm bên nhau, là tên viết tắt của hai người được thiết kế độc đáo.
Nhất Hạ ngước mắt nhìn hắn.
Hoàng hôn ám quang, trong lòng phức tạp.
Cố Gia thấy y lâu như vậy không nói chuyện, hỏi: “Muốn mang lên hay không?”
Nhất Hạ đột nhiên liền mở cửa xuống xe.
Đúng là bởi vì quá đột nhiên, Cố Gia hoảng hốt, vội theo xuống xe.
“Anh làm gì thế?” Cố Gia chạy tới đem y kéo trở về, giận: “Anh bỏ của chạy lấy người, anh không cảm thấy anh hẳn nên cho tôi một……”
“Cách nói?”
Cố Gia lời nói cứng lại, bởi vì Nhất Hạ tiếp lời nói.
“Cậu muốn tôi nói cái gì?” Nhất Hạ ngước mắt, một đôi con ngươi sâu kín, phức tạp.
Cố Gia trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Hắn chỉ là cảm thấy, một việc đơn giản như vậy, cũng không thể thuận lợi khiến nó hoàn thành sao.
“Tôi……”
“Tôi nghe nói, bên cạnh cậu đã sớm đã có người.” Nhất Hạ thực trực tiếp đánh gãy hắn, không muốn cùng hắn vô nghĩa.
Cố Gia sửng sốt, thực mau, hắn bực bội nhấp môi, Nhất Hạ nhìn, liền biết, đây là sự thật.
Ánh mắt Nhất Hạ rơi xuống hộp nhung màu xanh biển. Trong một khắc, y cảm thấy thực châm chọc, than: “Thật buồn cười.”
Y một phen đẩy Cố Gia ra phải đi, lại bị Cố Gia mạnh mẽ xả trở về áp lên cửa xe.
Cố Gia hảo hung, thực hỏa trừng mắt nhìn y: “Anh rốt cuộc muốn thế nào?”
Nhất Hạ cũng tức.
Nhưng y tránh không được, vừa định mở miệng, Cố Gia lại không muốn nghe y nói chuyện, mà cướp lời: “Tôi là nam nhân bình thường, tôi có nhu cầu! Hơn nữa tôi cũng cần thiết đối người trong nhà cho một cái công đạo, tìm nữ hài có thể kết giao, đây là chuyện hết sức bình thường được không?”
Nhất Hạ trong một khắc rất muốn khóc.
Mỗi người đều nói đạo lý, vì cái gì còn tới dây dưa y!
“Nhưng là lòng tôi thật sự chỉ ở có mình anh, tôi có thể thề với trời……” Cố Gia lúc nói lời này không có phát hiện hốc mắt Nhất Hạ đã ươn ướt.
Hắn thề son sắt: “Chỉ cần anh chịu đáp ứng tôi, cùng tôi ở bên nhau, tôi có thể cam đoan với anh, vì anh bỏ qua bất luận kẻ nào, tôi là thật sự sẽ nói được làm được!”
Sự thật thì sao. Trong nhà như cũ, bên ngoài tiếp tục.
Nhất Hạ trước kia không phải không có kiến thức qua, bọn họ mỗi người đều đối y biểu hiện ra cực đại chiếm hữu dục, nhưng là ở bên ngoài, cũng không cố tình dấu diếm y, cũng chưa từng dừng lại.
Nhất Hạ trong một cái chớp mắt tâm lực lao lực quá độ.
Y ngước mắt nhìn Cố Gia thật lâu, cuối cùng, đối hắn vươn tay.
“Tôi suy xét một chút.”
Nhất Hạ đã không muốn dây dưa với hắn nữa. Nhất Hạ lui một bước, tỏ ý tống cổ hắn.
Cố Gia thấy Nhất Hạ vươn tay tới, liền đem hộp nhung đặt lại trên tay y.
“Cậu đi về trước đi. Tôi đêm nay rất mệt, muốn sớm nghỉ ngơi một chút ……”
Nhất Hạ đẩy hắn ra, đi mất.
Cố Gia mày nhíu chặt, nhìn theo, nguyên bản nhịn không được muốn tiến lên đuổi theo, nhưng là di động đột nhiên vang lên, hắn lấy ra vừa thấy, là hình của một nữ nhận trông rất xinh đẹp, hắn do dự một phen, nhìn thoáng qua ngõ nhỏ, chuyển điện thoại, ngồi vào trong xe, nghênh ngang đi.
Nhất Hạ về đến nhà, thật sự rất mệt rất mệt.
Y ngồi ở đại sảnh, nhìn hết thảy quen thuộc trước mắt, đột nhiên toát ra ý niệm muốn bán đi căn hộ này.
Y cảm thấy quá đánh giá cao chính mình.
Y cảm thấy, y không nên trở lại nơi này.
Y bắt đầu suy nghĩ tiếp theo nên đến đâu.
Y cảm thấy mình có lẽ hẳn là khi Liền Tử cử hành lễ kết hôn khi đó lại trở về, bởi vì nơi này, y cảm thấy mình một phút đồng hồ không ngốc nổi nữa.
Nhất Hạ bất tri bất giác ngủ ở trên sô pha.
Lúc y mơ hồ tỉnh lại, trời đã sáng hẳn, y cảm thấy ánh sáng chói mắt, mơ mơ màng màng muốn xoay người, cuối cùng, ngạc nhiên.
King nằm ở bên người y.
Y bắn lên, tràn đầy kinh hoàng nhìn King, động tĩnh quá lớn đánh thức King, gương mặt đầy tính trẻ con, mày nhăn lại, King mê mê ngốc ngốc trở mình, thực thói quen mà đem đầu chôn phía dưới gối đầu, tiếp tục ngủ.
Tại sao lại như vậy?
Nhất Hạ hoàn toàn không có chuẩn bị tái kiến King.
Nhất Hạ nhất thời cứng đờ.
Y hoảng loạn xuống giường, định nhanh chóng đổi bộ quần áo ra ngoài lấy lại bình tĩnh, nhưng là thực kinh ngạc, y phát hiện hành lý mình còn chưa thu thập không thấy đâu.
Nhất Hạ nhất thời không thể hiểu được, lúc này mới phát hiện, phòng của mình khi trở về có chút bất đồng.
Mạn họa thư, đại sứ heo, robot, Nhất Hạ nhìn kỹ phòng, rất quen thuộc, nhưng là cảm thấy nơi nào quái quái.
Y đi ra bên ngoài.
Làm y kinh ngạc, là chiếc di động xưa cũ không thấy bao năm lúc này đang lẳng lặng nằm ở trên bàn trà phòng khách.
Nhất Hạ nhìn, tâm hoảng ý loạn, nhìn chung quanh trong nhà một vòng, ánh mắt rơi xuống ngày trên lịch treo tường, cuối cùng, hít hà một hơi.
Con số thật lớn trên lịch, biểu hiện thế nhưng là một ngày của mấy năm trước.
Nguyên bản còn mê ngốc Nhất Hạ vội vàng mở di động, vừa thấy là ngày trên lịch, trong óc “Ong” một tiếng.
“Tại sao lại như vậy……”
Y kinh ngạc.
Y đột nhiên cảm thấy, tất cả những chuyện lúc trước, khả năng tất cả chỉ là một giấc mộng!
Hắn liếc Thi Viêm, lại liếc Cổ Nhạc, xem mặt đoán ý một phen, cuối cùng, bình tĩnh cười nhạo.
Hắn tiến lên, đứng ở trước mặt Nhất Hạ, ghé sát vào y, ý tứ có điểm giễu cợt, không đứng đắn hỏi: “Đã chịu trở lại?”
Nhất Hạ chớp mắt, thấy hắn dán lại gần như vậy, theo bản năng liền giơ tay đẩy ngực hắn một cái, cằm khẽ nhếch: “Còn không phải tại cậu!”
Này nghe tựa chứa đầy ý vị oán giận làm cho tất cả mọi người ngẩn ra.
Ngữ khí Nhất Hạ kỳ thật cũng không mang ý làm nũng.
Nhưng là, mọi người lại không nghe được vậy.
Có kinh ngạc, có nghi kỵ, có nghi hoặc.
Nhất Hạ đột nhiên ý thức được, ngậm miệng.
Trong một cái chớp mắt, Nhất Hạ liền cảm thấy xấu hổ.
Như là nói trắng ra mình vẫn luôn ở chỗ Cố Gia, chỉ là hiện tại mới trở về nhà mẹ đẻ.
Nhưng, đây là hiểu lầm.
“Phải ~ tôi sai.” Nhìn đến Cổ Nhạc cùng Thi Viêm sắc mặt khó coi đến bạo, trong lòng Cố Gia thật sự sung sướng vô cùng.
Hắn một tay ôm eo Nhất Hạ, ở bên tai Nhất Hạ: “Tôi bồi tội, tôi phụ trách đưa anh trở về, ân?”
Nhất Hạ cũng không có biện pháp đối những người khác giải thích. Bởi vì mọi người đều đi cùng huề quyến tới, mình nếu giải thích, sẽ có vẻ thực buồn cười.
Nhiệt nhiệt hơi thở phun ở trên mặt.
Nhất Hạ bất mãn giương mắt liếc Cố Gia, thấy hắn cười đến hư, khuỷu tay Nhất Hạ liền trực tiếp húc vào hắn.
Cố Gia làm bộ ăn đau lui lại, hắn thấy Nhất Hạ đi về phía cửa, đắc thắng treo lên tươi cười nơi khóe miệng.
Hắn thực phong tao mà đối Liền Tử vẫy tay chào, bước ra ngoài, đuổi theo Nhất Hạ.
Cố Gia thật sự ngoan ngoãn đem Nhất Hạ về đến dưới lầu nhà Nhất Hạ.
Xe mới vừa dừng lại, Cố Gia thấy Nhất Hạ vẻ mặt hờn dỗi, nghĩ đến cười, cánh tay hướng lưng ghế sau vô một cái, tiến lại định hôn y.
Nhất Hạ trực tiếp đẩy mặt hắn ra.
Kỳ thật lực độ rất nhỏ. Không đủ để làm Cố Gia nghiêng mặt đi, bất quá Cố Gia tươi cười chợt tắt, cuối cùng, thấy Nhất Hạ nhìn chằm chằm vào mình, hắn nhíu mày, hỏi Nhất Hạ: “Làm sao?”
“Cậu muốn làm sao?” Nhất Hạ rõ ràng tâm tình không tốt.
Y giận đối Cố Gia: “Tôi bảo cậu hôn tôi sao?”
“Chính là hôm đó anh cũng không bảo tôi thượng anh a?” Cố Gia thối lui oán giận: “Sau đó anh còn không phải thực phóng đãng.”
Nhất Hạ phát hỏa.
Vốn dĩ ở đó mất mặt xấu hổ trở về cũng đã phát hỏa, hôm nay gặp được hai người kia mỗi người phong lưu lại càng phát hỏa, cố tình Cố Gia còn muốn chọc giận y!
Nhất Hạ lập tức liền mở cửa xuống xe.
Cố Gia vừa thấy, biết đã chọc y xù lông, vội vàng ôm đồm kéo y lại, đúng lúc đem cửa xe kéo trở về.
Nhất Hạ tức tối liếc hắn.
Cặp mắt kia hồng hồng, ánh nước lấp lánh vẫn luôn đảo quanh.
Cố Gia nhìn, rất là thất bại.
Hắn đột nhiên: “Tôi yêu anh.”
Nhất Hạ sửng sốt.
Nhất Hạ hoàn toàn không có chuẩn bị, đối diện hai tròng mắt Cố Gia, thấy được hắn nghiêm túc, Nhất Hạ thậm chí còn có chút sợ hãi.
“Kỳ thật tôi tính toán ngày mai bảo người đến đón anh.” Cố Gia từ túi tiền móc ra một cái hộp nhung màu xanh biển, mở ra: “Đêm nay trước khi đi cùng bằng hữu ăn một bữa cơm, khoe bọn họ cái này.”
Một đôi nhẫn kim cương, thiết kế thực đơn giản.
Hai quả nhẫn gắt gao khảm bên nhau, là tên viết tắt của hai người được thiết kế độc đáo.
Nhất Hạ ngước mắt nhìn hắn.
Hoàng hôn ám quang, trong lòng phức tạp.
Cố Gia thấy y lâu như vậy không nói chuyện, hỏi: “Muốn mang lên hay không?”
Nhất Hạ đột nhiên liền mở cửa xuống xe.
Đúng là bởi vì quá đột nhiên, Cố Gia hoảng hốt, vội theo xuống xe.
“Anh làm gì thế?” Cố Gia chạy tới đem y kéo trở về, giận: “Anh bỏ của chạy lấy người, anh không cảm thấy anh hẳn nên cho tôi một……”
“Cách nói?”
Cố Gia lời nói cứng lại, bởi vì Nhất Hạ tiếp lời nói.
“Cậu muốn tôi nói cái gì?” Nhất Hạ ngước mắt, một đôi con ngươi sâu kín, phức tạp.
Cố Gia trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
Hắn chỉ là cảm thấy, một việc đơn giản như vậy, cũng không thể thuận lợi khiến nó hoàn thành sao.
“Tôi……”
“Tôi nghe nói, bên cạnh cậu đã sớm đã có người.” Nhất Hạ thực trực tiếp đánh gãy hắn, không muốn cùng hắn vô nghĩa.
Cố Gia sửng sốt, thực mau, hắn bực bội nhấp môi, Nhất Hạ nhìn, liền biết, đây là sự thật.
Ánh mắt Nhất Hạ rơi xuống hộp nhung màu xanh biển. Trong một khắc, y cảm thấy thực châm chọc, than: “Thật buồn cười.”
Y một phen đẩy Cố Gia ra phải đi, lại bị Cố Gia mạnh mẽ xả trở về áp lên cửa xe.
Cố Gia hảo hung, thực hỏa trừng mắt nhìn y: “Anh rốt cuộc muốn thế nào?”
Nhất Hạ cũng tức.
Nhưng y tránh không được, vừa định mở miệng, Cố Gia lại không muốn nghe y nói chuyện, mà cướp lời: “Tôi là nam nhân bình thường, tôi có nhu cầu! Hơn nữa tôi cũng cần thiết đối người trong nhà cho một cái công đạo, tìm nữ hài có thể kết giao, đây là chuyện hết sức bình thường được không?”
Nhất Hạ trong một khắc rất muốn khóc.
Mỗi người đều nói đạo lý, vì cái gì còn tới dây dưa y!
“Nhưng là lòng tôi thật sự chỉ ở có mình anh, tôi có thể thề với trời……” Cố Gia lúc nói lời này không có phát hiện hốc mắt Nhất Hạ đã ươn ướt.
Hắn thề son sắt: “Chỉ cần anh chịu đáp ứng tôi, cùng tôi ở bên nhau, tôi có thể cam đoan với anh, vì anh bỏ qua bất luận kẻ nào, tôi là thật sự sẽ nói được làm được!”
Sự thật thì sao. Trong nhà như cũ, bên ngoài tiếp tục.
Nhất Hạ trước kia không phải không có kiến thức qua, bọn họ mỗi người đều đối y biểu hiện ra cực đại chiếm hữu dục, nhưng là ở bên ngoài, cũng không cố tình dấu diếm y, cũng chưa từng dừng lại.
Nhất Hạ trong một cái chớp mắt tâm lực lao lực quá độ.
Y ngước mắt nhìn Cố Gia thật lâu, cuối cùng, đối hắn vươn tay.
“Tôi suy xét một chút.”
Nhất Hạ đã không muốn dây dưa với hắn nữa. Nhất Hạ lui một bước, tỏ ý tống cổ hắn.
Cố Gia thấy Nhất Hạ vươn tay tới, liền đem hộp nhung đặt lại trên tay y.
“Cậu đi về trước đi. Tôi đêm nay rất mệt, muốn sớm nghỉ ngơi một chút ……”
Nhất Hạ đẩy hắn ra, đi mất.
Cố Gia mày nhíu chặt, nhìn theo, nguyên bản nhịn không được muốn tiến lên đuổi theo, nhưng là di động đột nhiên vang lên, hắn lấy ra vừa thấy, là hình của một nữ nhận trông rất xinh đẹp, hắn do dự một phen, nhìn thoáng qua ngõ nhỏ, chuyển điện thoại, ngồi vào trong xe, nghênh ngang đi.
Nhất Hạ về đến nhà, thật sự rất mệt rất mệt.
Y ngồi ở đại sảnh, nhìn hết thảy quen thuộc trước mắt, đột nhiên toát ra ý niệm muốn bán đi căn hộ này.
Y cảm thấy quá đánh giá cao chính mình.
Y cảm thấy, y không nên trở lại nơi này.
Y bắt đầu suy nghĩ tiếp theo nên đến đâu.
Y cảm thấy mình có lẽ hẳn là khi Liền Tử cử hành lễ kết hôn khi đó lại trở về, bởi vì nơi này, y cảm thấy mình một phút đồng hồ không ngốc nổi nữa.
Nhất Hạ bất tri bất giác ngủ ở trên sô pha.
Lúc y mơ hồ tỉnh lại, trời đã sáng hẳn, y cảm thấy ánh sáng chói mắt, mơ mơ màng màng muốn xoay người, cuối cùng, ngạc nhiên.
King nằm ở bên người y.
Y bắn lên, tràn đầy kinh hoàng nhìn King, động tĩnh quá lớn đánh thức King, gương mặt đầy tính trẻ con, mày nhăn lại, King mê mê ngốc ngốc trở mình, thực thói quen mà đem đầu chôn phía dưới gối đầu, tiếp tục ngủ.
Tại sao lại như vậy?
Nhất Hạ hoàn toàn không có chuẩn bị tái kiến King.
Nhất Hạ nhất thời cứng đờ.
Y hoảng loạn xuống giường, định nhanh chóng đổi bộ quần áo ra ngoài lấy lại bình tĩnh, nhưng là thực kinh ngạc, y phát hiện hành lý mình còn chưa thu thập không thấy đâu.
Nhất Hạ nhất thời không thể hiểu được, lúc này mới phát hiện, phòng của mình khi trở về có chút bất đồng.
Mạn họa thư, đại sứ heo, robot, Nhất Hạ nhìn kỹ phòng, rất quen thuộc, nhưng là cảm thấy nơi nào quái quái.
Y đi ra bên ngoài.
Làm y kinh ngạc, là chiếc di động xưa cũ không thấy bao năm lúc này đang lẳng lặng nằm ở trên bàn trà phòng khách.
Nhất Hạ nhìn, tâm hoảng ý loạn, nhìn chung quanh trong nhà một vòng, ánh mắt rơi xuống ngày trên lịch treo tường, cuối cùng, hít hà một hơi.
Con số thật lớn trên lịch, biểu hiện thế nhưng là một ngày của mấy năm trước.
Nguyên bản còn mê ngốc Nhất Hạ vội vàng mở di động, vừa thấy là ngày trên lịch, trong óc “Ong” một tiếng.
“Tại sao lại như vậy……”
Y kinh ngạc.
Y đột nhiên cảm thấy, tất cả những chuyện lúc trước, khả năng tất cả chỉ là một giấc mộng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook