Giờ phút này thấy Diệp Phồn Tinh trở lại, mẹ Diệp cười lạnh một tiếng, “Không phải cô nói tôi không phải mẹ cô mà? Cô không nên quay lại cái nhà này! Nhìn thấy cô liền thấy phiền, cả ngày đều ở ngoài đường, cũng không về nhà giúp đỡ cái gì.

Tôi sao lại có đứa con gái như cô chứ?”
Nàng lãnh ngôn lãnh ngữ như thế, chính là vì không để cho Diệp Phồn Tinh mở miệng đòi nàng tiền.

Diệp Phồn Tinh không nói gì, đi vào phòng của mình, Diệp Tử Thần hỏi: “Chị, chị không ăn cơm à?”
“Con để ý đến nó làm gì? Nó lớn như thế rồi, ở bên ngoài sẽ không ăn à?”
Diệp Phồn Tinh ở trong phòng, nước mắt lặng rơi xuống.

Diệp Tử Thần từ nhỏ đã được sủng, nàng luôn cảm thấy, Tử Thần tuổi còn nhỏ, hắn được sủng cũng là bình thường.

Nhưng bây giờ…
Nàng mới biết, không phải do nàng lớn, mà vì nàng là con gái.

Sáng hôm sau, Diệp Phồn Tinh mang đồ đạc đã thu dọn xong.

Lúc trước nàng cảm thấy đây là nhà của nàng, nhưng bây giờ, nàng chỉ muốn rời khỏi nơi này.

Thời điểm nàng xách hành lý đi ra ngoài, mẹ Diệp đang rửa chén, thấy nàng liền sững sờ, “Cô tính đi đâu?”
“Con muốn dọn ra ngoài sống.


” Không phải hy vọng nàng đi luôn sao?
Nàng đi, mẹ cũng sẽ vui vẻ hơn đúng không!
Mẹ Diệp thấy vậy, trực tiếp đi qua, ngăn nàng lại, “Mày còn muốn đi? Diệp Phồn Tinh, cánh mày cứng cáp rồi đúng không? Tao cho mày biết, không được tao và cha mày đồng ý, mày không thể đi đâu hết.


“Con cũng không phải con ruột người, con đi đâu, có liên quan gì đến người?” Diệp Phồn Tinh khóc suốt một đêm, bây giờ mắt vẫn còn hồng.

Mẹ Diệp cứng người một cái, nói: “Coi như là vậy, tao nuôi mày nhiều năm như vậy, mày muốn đi đây, cũng phải được tao đồng ý.


Buồn cười, nàng (mẹ Diệp) đã nói chuyện với người kia rồi, sẽ đem nàng (Diệp Phồn Tinh) gả qua đó.

Nếu Diệp Phồn Tinh cứ đi như vậy, nàng không phải phụ long người ta sao?
Diệp Phồn Tinh cười một tiếng, “Con sắp hai mươi rồi, không cần phải có sự đồng ý của người”
“Hừ, mày thật sự muốn đi, ít nhất mày phải trả phần tình nghĩa mấy năm nay tao nuôi dưỡng mày àm trả lại hết đi.

Tao và cha mày vì nuôi lớn mày, khó khăn thế nào, mày bây giờ lại muốn bỏ hết đi, nằm mơ à!”
Nàng nói xong, trược tiếp nắm tay Diệp Phồn Tinh, kéo nàng (Diệp Phồn Tinh) trở về phòng, khóa trái cửa lại, tức chết nàng (mẹ Diệp) mà, tại sao nàng (mẹ Diệp) lại có đứa con gái bất hiếu như vậy?
Nói chuyện đàng hoàng thì không nghe, thật là uổng công nuôi nhiều năm như vậy.

000 --- 000
Bị nhốt cả một ngày, sang hôm sau thức dậy, Diệp Phồn Tinh phát hiện mình bị cảm mạo, đầu đau quá.


Làm sao cũng không dậy nổi.

Nàng để tay lên trán, nhìn trần nhà, không biết tại sao lại nhớ tới Cố Vũ Trạch…
Vừa nghĩ tới người bản thân yêu, và người bạn tốt nhất của bản thân ở chung một chỗ.

Cảm giác bi thương liền tuôn ra ngoài.

Nàng trở mình, tiếp tục ngủ.

000 --- 000
Hai ngày sau, Diệp Tử Thần ngủ đến trưa mới dậy, chuẩn bị đi ra ngoài, nhìn thấy Tưởng Sâm mặc âu phục, cổ thắt cà vạt xuất hiện, phản ứng đầu tiên chính là – không biết nóng à?
“Cho hỏi, Diệp Phồn Tinh có phải ở đây không?” Biểu tình của Tưởng Sâm rất nghiêm túc, hắn dựa theo địa chỉ Diệp Phồn Tinh đưa cho mà tìm tới.

Trước đây, mỗi ngày đều đến biệt thự, không đến được Diệp Phồn Tinh cũng sẽ xin nghỉ, hiện tại lại biến mất hai ngày.

Nữ nhân này là muốn làm gì?
Ký hiệp nghị xong liền muốn đi.

Không phải là hối hận chứ?
Nếu như nàng thật sự đùa kiểu này, hắn chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng.

Nghĩ đến trước khi đến đây, Phó tiên sinh vẻ mặt nghiêm túc, Tưởng Sâm thấy tâm thật mệt mỏi.

Phó tiên sinh số mệnh thật đắng quá, đều gặp phải nữ nhân không đáng tin.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương