Đại Thúc Ngự Lang Chiến
Chương 192: Hứa hẹn

Nhìn hai người từ trong phòng ra tới, ba người bên ngoài sắc mặt khác nhau. Một đám đều nhìn chằm chằm Lăng Vũ cùng Lam Phi, tựa hồ muốn từ trên người bọn họ nhìn ra cái gì.

Nhìn ra ý tứ ba người kia, Lam Phi lập tức ôm Lăng Vũ, sau đó cơ hồ nói cho mọi người đều nghe thấy.

"Ngượng ngùng quá, tối hôm qua làm đến quá muộn mới ngủ, cho nên vừa rồi không muốn rời giường! Về sau bổn thiếu gia sẽ chú ý hơn!"

Ngữ khí ái muội cùng hành động thân mật làm Lăng Vũ tức khắc mạnh mẽ đẩy Lam Phi, sau đó đối với Lam Phi quát:

"Đừng nói bậy, tối hôm qua chúng ta cái gì cũng chưa làm, cậu nói như vậy sẽ khiến bọn họ hiểu lầm!"

Nghe Lăng Vũ nóng lòng phủi sạch, Lam Phi không để bụng nhún vai, sau đó bước lười biếng đi vào phòng tắm.

Mà ba người khác nghe được Lăng Vũ giải thích, biết tối hôm qua thật sự không phát sinh cái gì đều dưới đáy lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Sau đó một đám lại làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh, tiếp tục công việc riêng của mỗi người.

Sau khi những người khác đi làm, cuối cùng trong nhà chỉ còn lại Lăng Vũ cùng Bách Tiêu.

Nhìn trong nhà chỉ còn hai người bọn họ, Bách Tiêu mới lôi kéo Lăng Vũ ngồi vào sô pha, sau đó đem việc mình phải ra nước ngoài nói cho Lăng Vũ.

Biết Bách Tiêu ở nước ngoài học tập, Lăng Vũ đương nhiên sẽ không chậm trễ Bách Tiêu giây phút nào. Cho nên khi Bách Tiêu nói hắn phải rời khỏi, Lăng Vũ lập tức gật đầu, sau đó nói Bách Tiêu nhất định phải học cho tốt tương lai mới có tiền đồ.

Nghe người yêu nói mình phải nỗ lực học tập, còn phải chú ý thân thể, Bách Tiêu trong lòng ấm áp. Sau đó hắn ôm người còn đang nói không ngừng vào lòng.

"Vũ, chờ em được chứ? Lần này em đi, sẽ rất lâu mới trở về, đến lúc đó anh sẽ quên em không?"

Bách Tiêu có chút lo lắng, trong lòng cũng là thấp thỏm bất an. Hắn không biết mình rời khỏi xong, Vũ lại sẽ trải qua cái gì. Lần trước hắn rời đi có rất nhiều người tìm tới bên Vũ, như vậy lần này thì sao?

Lần này chính mình rời đi, có phải liền vĩnh viễn mất Vũ hay không?

Đây là điều hắn lo lắng nhất. Hắn không hy vọng kết quả sẽ biến thành như vậy. Đến lúc đó hắn thật sự không biết nên làm cái gì. Dù có nhiều tiền, có thế lực, đã không có Vũ, những thứ đó còn có ích lợi gì đâu?

Cảm nhận được Bách Tiêu bất an cùng sợ hãi, Lăng Vũ ở trong lòng tự trách.

Vốn biết Tiêu Tiêu là bởi vì bên cạnh mình xuất hiện nhiều người mới cảm thấy bất an, cho rằng thời điểm hắn không ở bên cạnh sẽ bị mình quên mất. Mà Tiêu Tiêu bất an đều là mình mang cho Tiêu Tiêu. Có phải Tiểu Hạo, Phi còn có A Giác cũng đều cảm giác như vậy hay không?

Lăng Vũ có chút không xác định, mà trong lòng lại càng thêm áy náy.

Không nghĩ tới mình mang tới nhiều bất an cho những người bên cạnh như vậy. Trước kia không để ý quá nhiều, nhưng hôm nay Tiêu Tiêu nhắc nhở mới phát hiện mình ở trong lòng bọn họ ảnh hưởng lớn bao nhiêu. Mà lần này, mình cần cho Tiêu Tiêu một lời hứa hẹn. Nếu Tiêu Tiêu không có được lời hứa của mình sẽ mang theo bất an rời đi. Cái này đối với học tập thậm chí là công tác của Tiêu Tiêu ảnh hưởng ít nhiều. HunhHn786 Nếu như vậy mình thật sự chính là một tội nhân!

Nhẹ nhàng dùng tay vỗ sau lưng Bách Tiêu, Lăng Vũ trấn an.

"Tiêu Tiêu, em phải tin tưởng chính mình, cũng phải tin tưởng anh. Anh sẽ chờ em trở về, chờ em thành công trở về! Em là hy vọng của ba mẹ em. Cho nên vì không để ba mẹ em thất vọng, em cần có thành tựu trong tương lai. Như vậy em mới có thể báo đáp dưỡng dục của ba mẹ, biết chưa? Mà đó cũng là điều anh muốn nhìn thấy nhất. Anh hy vọng thời điểm em trở về, anh sẽ nhìn thấy một Tiêu Tiêu khác. Một Tiêu Tiêu có thể độc lập. Cho nên em cũng đừng làm cho anh thất vọng nga!"

Lăng Vũ vừa trấn an Bách Tiêu vừa khích lệ Bách Tiêu. Lăng Vũ không hy vọng Tiêu Tiêu mang theo tiếc nuối rời đi, phải cho Tiêu Tiêu động lực, cho hắn biết sẽ có người chờ hắn trở về. Mà Tiêu Tiêu cần phải càng ưu tú, càng thành công trở về, đây là kỳ vọng lớn nhất của Lăng Vũ. Lăng Vũ cũng biết Tiêu Tiêu sẽ làm được, bởi vì Tiêu Tiêu có năng lực.

Nghe được người trong lòng hứa hẹn cùng chờ mong, Bách Tiêu phi thường kích động. Hắn biết mình lần này xuất ngoại cần thay đổi. Hắn sẽ không cô phụ chờ mong của Lăng Vũ. Hắn sẽ cho Vũ tương lai tốt đẹp.

"Cảm ơn anh, Vũ! Cảm ơn anh tin tưởng em, ủng hộ em. Em sẽ nỗ lực, sẽ không để anh thất vọng!"

"Ừ, đúng rồi! Anh thực hâm mộ những người có thể đi học cao hơn! Có thể tiếp thu kiến thức trở thành những tinh anh, có thể dùng kiến thức mình đã học đi làm việc mình thích làm. Thật là hâm mộ!"

"Vậy anh có cái gì muốn làm, em có thể làm vì anh!"

"Mới không cần đâu! Anh hiện tại cũng không có chí hướng lớn, chỉ là hy vọng có thể an ổn sống mỗi ngày. Hy vọng người bên cạnh mỗi ngày đều vui vẻ! Chỉ đơn giản vậy! Tiêu Tiêu, em cảm thấy anh không ý chí cầu tiến phải không! Một người đàn ông 30 tuổi rồi mà cái gì cũng không có, cái gì cũng không biết, chỉ biết trốn ở trong nhà nghĩ nguyện vọng nhỏ nhoi!"

"Nào có? Ai có chí nấy. Anh đây cũng có nguyện vọng riêng mình, chỉ là muốn sống đơn giản mà thôi! Bất quá đây mới là cuộc sống thực tế! Không giống một ít người chỉ biết ảo tưởng thứ không có khả năng thực hiện, kết quả là cái gì cũng làm không tốt, cái gì cũng không có được!"

"Thật vậy sao? Em đây là an ủi anh! Bất quá lần này an ủi rất hợp ý anh. Được rồi, không nói nữa! Ngày mai không phải em đi sao, chúng ta hiện tại liền đi mua đồ vật cần thiết cho em mang theo. Nghe nói nước ngoài đồ vật gì cũng rất đắt tiền!"

Lăng Vũ vừa rời khỏi ôm ấp của Bách Tiêu vừa thực nghiêm túc nói, sau đó kéo Bách Tiêu chuẩn bị đi ra ngoài mua sắm.

Buồn cười nhìn Lăng Vũ nghiêm túc, Bách Tiêu biết Lăng Vũ tái phát tật xấu tiết kiệm. HunhHn786 Bất quá chỉ cần Vũ vui vẻ liền tốt, hắn mệt một chút cũng không sao cả. Bách Tiêu ở trong lòng nghĩ như vậy.

Qua vài ngày.

Nhìn căn phòng trống rỗng cảm giác hư vô lập tức tập kích tâm trí Lăng Vũ. Bầu không khí tĩnh lặng làm Lăng Vũ có chút không biết thế nào. Bách Tiêu đêm qua đi rồi. Mà hôm nay buổi sáng, Lam Phi bởi vì trong nhà xảy ra chút chuyện đã rời đi. Âu Dương Hạo mỗi ngày đều sẽ đi công ty, cho nên sẽ không ở nhà. Gần nhất Lãnh Giác cũng tựa hồ rất bận, thời gian ở nhà càng ngày càng ít. Chỉ một mình ngốc trong nhà, ăn không ngồi rồi Lăng Vũ chỉ đành phải ôm TV.

Bữa trưa không ăn cơm bỗng nhiên cảm giác bụng rất đói bụng, vì thế Lăng Vũ liền đi phòng bếp tìm xem có cái gì ăn không. Lại phát hiện dù nhìn tủ lạnh có món mình thích nhưng không muốn ăn uống, Lăng Vũ lại đóng tủ lạnh, sau đó về ngồi trên sô pha.

Xem ra đã quen có bọn họ ở bên cạnh, đột nhiên một đám đều rời đi liền bắt đầu cảm thấy không thích ứng. Nhưng về sau bọn họ cũng không có khả năng vẫn ở bên cạnh. Dù sao bọn họ đều có sự nghiệp, cả ngày bận rộn nào còn có thời gian chỉ ở cùng mình!

Cho nên Lăng Vũ cũng nhắc nhở mình thích ứng hoàn cảnh.

Dù là chỉ có một mình cũng phải không cảm thấy có cái gì không thích ứng. Bởi vì sinh hoạt giống như vậy nhất định không chỉ là ngắn ngủi, cho nên cần tập cho quen!

Mơ màng hồ đồ qua hơn một tuần.

Lăng Vũ cảm thấy mình sắp mốc meo. Cả ngày không có việc gì làm, chỉ ở trong phòng xem TV, cuộc sống như vậy nhàm chán vô cùng, lại tiếp tục sẽ hỏng mất. Nghĩ nghĩ, Lăng Vũ quyết định đi ra ngoài, dù chỉ dạo phố ở gần nhà cũng đỡ buồn.

Vì thế Lăng Vũ cầm một cái áo khoác, chìa khóa ví tiền liền ra cửa.

Nhưng cửa mở ra liền đụng Lãnh Giác.

Nhìn thấy Lăng Vũ, ánh mắt Lãnh Giác lập tức chợt lóe, sau đó thực mau khôi phục lại. Hắn duỗi tay đem Lăng Vũ đang muốn ra ngoài kéo vào trong, sau đó nói:

"Bên ngoài lạnh lắm, lúc này Tiểu Vũ đi ra ngoài làm gì? Trong nhà có máy sưởi, so với bên ngoài ấm áp hơn nhiều, cho nên vẫn là ở nhà đi!"

Có chút ngoài ý muốn nhìn Lãnh Giác, Lăng Vũ đột nhiên cảm thấy mình không còn buồn. Nhưng nghĩ nghĩ Lăng Vũ vẫn muốn đi ra ngoài một chút, dù sao bên ngoài so với trong nhà náo nhiệt hơn.

"Tôi buồn muốn chết, cho nên muốn đi ra ngoài dạo một chút. Vừa lúc A Giác vừa trở về, hay chúng ta cùng đi ra ngoài một chút, thế nào?"

Nghe được Lăng Vũ tiếp tục muốn đi ra ngoài, Lãnh Giác có chút chột dạ cự tuyệt nói:

"Thôi đi, bên ngoài lạnh lắm. Tôi vừa mới bị đông lạnh đến bước không được! Chúng ta ở nhà được không?"

Nghi hoặc nhìn Lãnh Giác có chút dị thường, Lăng Vũ hơi hơi nhíu mày.

Nếu bình thường, chỉ cần mình đưa ra yêu cầu, Lãnh Giác đều sẽ không chút do dự đáp ứng. Nhưng hôm nay Lãnh Giác lại luôn cự tuyệt. Mà ánh mắt luôn nhìn về phía nơi khác, không dám nhìn hướng mình. Lãnh Giác thật sự quá khác thường!

"Làm sao vậy, A Giác? Có phải có chuyện gì muốn nói với tôi hay không?"

Biết mình nói dối bị nhìn ra, Lãnh Giác càng thêm chột dạ không dám nhìn Lăng Vũ. Đột nhiên như là nghĩ tới cái gì, Lãnh Giác làm bộ không chút nào để ý nói.

"Không có việc gì! Có chuyện tôi khẳng định sẽ nói với Tiểu Vũ!"

Lăng Vũ càng thêm nghi hoặc, nhưng lại nghĩ không ra lý do Lãnh Giác ngăn cản chính mình đi ra ngoài.

Thôi, dù sao bên ngoài xác thật rất lạnh. Mà A Giác lại không hy vọng mình đi ra ngoài, vậy không đi. Mà hiện tại cũng có A Giác ở nhà cùng mình, như vậy cũng không nhàm chán!

Vì thế Lăng Vũ liền nghe theo Lãnh Giác nói không kiên trì đi ra ngoài.

Nhìn thấy Lăng Vũ không có tiếp tục kiên trì đi ra ngoài, Lãnh Giác nhẹ nhàng lỏng một chút. Sau đó hắn chạy vào trong phòng lấy ra một hộp cờ tướng đi tới đặt trên bàn ăn.

"Hôm nay chúng ta không xem TV, tới chơi cờ đi!"

Lãnh Giác vừa nói, vừa vẫy tay với Lăng Vũ. Nghe được Lãnh Giác nói muốn chơi cờ, Lăng Vũ lập tức hứng thú ngẩng cao gật đầu đáp ứng, sau đó đứng dậy liền đi đến bàn ăn.

"Nhưng tôi không biết chơi cờ, làm sao bây giờ?"

Lăng Vũ có chút ảo não nói, sau đó tò mò nhìn chằm chằm cờ trong tay Lãnh Giác.

"Để tôi dạy cho, cái này rất dễ chơi!"

Lãnh Giác tự giác đảm đương vai trò thầy giáo dạy Lăng Vũ chơi cờ.

Nghe được Lãnh Giác nói muốn dạy mình, Lăng Vũ lập tức hưng phấn, sau đó kéo ghế ngồi xuống.

Nhìn Lăng Vũ ngồi, Lãnh Giác lại cố ý vô tình hôn má Lăng Vũ:

"Hôm nay Tiểu Vũ đã xem báo chí hay bản tin thời sự hay chưa? Không biết có tin tức gì mới?"

Nghe được Lãnh Giác hỏi chuyện, Lăng Vũ căn bản đang nhìn bàn cờ, không chú ý Lãnh Giác nói cái gì, mà là thuận miệng đáp:

"Còn chưa có xem, cho nên cũng không biết đã có tin tức gì. Mà vừa nãy xem TV chốc lát cũng chỉ là xem phim truyền hình, cũng chưa tới giờ phát tin tức, cho nên tin tức hôm nay tôi cũng không biết! Được rồi, nhanh đặt quân cờ lên đi, dạy tôi được không?"

Nghe được Lăng Vũ nói không biết tin tức, Lãnh Giác thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó hơi hơi cong lên khóe môi nói:

"Đừng vội, tôi dạy một ngày, bảo đảm Tiểu Vũ có thể chơi được!"

"Thật ư! Vậy tốt quá! Vừa lúc mấy ngày này nhàm chán vô cùng, nếu học xong chơi cờ, liền sẽ không nhàm chán! Chờ Phi cùng Tiểu Hạo trở về, tôi cũng có thể rủ bọn họ chơi cờ."

Nhìn Lăng Vũ tươi cười, Lãnh Giác cũng vui vẻ, trong mắt toàn là sủng nịch ôn nhu. Chỉ khi nghe Lăng Vũ nhắc tên hai người kia, sắc mặt Lãnh Giác lại có chút dị thường, cũng nhanh chóng giấu đi.

Vì thế cả ngày này, Lăng Vũ ở cùng Lãnh Giác học chơi cờ.

Buổi tối, Âu Dương Hạo từ công ty trở về. Vừa vào cửa, hắn liền sốt ruột tìm kiếm Lăng Vũ. Khi nhìn thấy Lăng Vũ cùng Lãnh Giác vừa nói vừa cười ở bàn ăn, Âu Dương Hạo mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó bước nhanh đến bàn ăn.

Nhìn thấy Âu Dương Hạo trở về, Lăng Vũ cười nói:

"Tiểu Hạo, tới đây, chúng ta chơi một ván đi! Hôm nay A Giác dạy anh chơi cờ. Anh cảm thấy rất thú vị. Em muốn chơi thử hay không?"

Lăng Vũ mời, Âu Dương Hạo khẳng định là đáp ứng. Chỉ là trước khi đáp ứng, Âu Dương Hạo dùng ánh mắt liếc Lãnh Giác một cái. Sau khi thu được ánh mắt xác định của Lãnh Giác, Âu Dương Hạo liền cười nói:

"Vũ ca ca, anh chờ một chút, em đi xuống bếp lấy chút đồ liền tới chơi cùng anh!"

Âu Dương Hạo tìm cái cớ đi phòng bếp, mà Lãnh Giác cũng đứng dậy nói:

"Tiểu Vũ cùng Âu Dương Hạo chơi, tôi đi làm cơm!"

Lăng Vũ cũng không có trả lời Âu Dương Hạo cùng Lãnh Giác, mà chỉ gật đầu, liền tiếp tục nghiên cứu bàn cờ, cũng không chú ý tới hai người còn lại dị thường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương