Đại Thúc Ngự Lang Chiến
Chương 189: Khắc khẩu

Cửa mở ra, hai âm thanh liền vang lên:

"Vũ ca ca, em đã trở về!"

"Lăng Vũ, bổn thiếu gia đã trở về!"

"Tiểu tử thúi, là bổn thiếu gia vào trước, cậu chen với bổn thiếu gia làm gì."

"Củ cải lớn hoa tâm, thiếu gia cái gì? Nhóc con nhà cậu đậu tương còn chưa có cũng đòi chạy ra cùng người khác tranh. Không có việc gì thì về nhà bú sữa rồi ngủ đi!"

"Đồ trứng thúi, cậu mới chưa có đủ lông cánh đó! Tôi lập tức liền thành niên…"

"Ồ, còn biết mình chưa thành niên a! Cũng biết thân mình sao!

"Cậu…"

Đồng thời trở về, Lam Phi cùng Âu Dương Hạo tựa như bình thường khắc khẩu không thôi. Mà mỗi lần Âu Dương Hạo đều sẽ bị Lam Phi chọc tức nói năng lộn xộn, mặt cũng đỏ bừng, nào còn vẻ trầm ổn như ở công ty xử lý nghiệp vụ. Giờ phút này Âu Dương Hạo mới biểu hiện ra dáng vẻ phù hợp tuổi tác.

Mà Lam Phi giờ phút này cũng đã không còn biểu tình lạnh nhạt, mà phi thường phẫn nộ cùng Âu Dương Hạo khắc khẩu.

Hai người, cậu một câu tôi một câu, phỉ báng đối phương, không ai nhường ai. Tiếng khắc khẩu vang dội làm Bách Tiêu đang trong phòng bếp lập tức bị dọa ló đầu ra xem, sau đó thực kinh ngạc nhìn hai người đi vào cửa chính.

Hai người này sao ở tại đây? Âu Dương Hạo còn có thể hiểu. Nhưng Lam Phi nên giải thích như thế nào? Hắn khi nào cũng đến chỗ của Vũ?

Buông cái sạn trong tay, sau đó Bách Tiêu đi ra khỏi phòng bếp, đối với hai người còn đang khắc khẩu mặt đỏ tai hồng nói:

"Cãi cái gì mà cãi! Vũ còn ở trong phòng ngủ! Các người lớn tiếng như vậy sẽ đánh thức Vũ!"

Đột nhiên vang lên âm thanh làm hai người khắc khẩu lập tức im re, sau đó đồng thời nhìn về phía cửa bếp, lúc sau lại đồng thời phát ra tiếng hô kinh ngạc.

"To con, sao lại tới đây?"

"Sao... sao đột nhiên xuất hiện ở đây?"

Hai người giờ phút này đều kinh ngạc nhìn Bách Tiêu, sau đó đều nghi hoặc hỏi.

Âu Dương Hạo còn chưa biết Bách Tiêu xuất ngoại, vẫn cho rằng hắn về ký túc xá trường học mà thôi. Cho nên Bách Tiêu xuất hiện tại đây Âu Dương Hạo chỉ là kinh ngạc, nhưng không cảm thấy có cái gì không đúng. Mà Lam Phi biết Bách Tiêu bị mẹ hắn đưa ra nước ngoài. Cho nên đối với việc Bách Tiêu xuất hiện tại đây, Lam Phi thập phần kinh ngạc cùng khó chịu HunhHn786.

Vốn dĩ cho rằng ít một đối thủ, mình liền càng thêm dễ dàng có được Lăng Vũ, lại không ngờ rằng thêm người! Xem ra mình lại nhiều một đối thủ!

Lam Phi âm thầm nói.

Nghe được hai người nghi hoặc hỏi, Bách Tiêu chỉ là nhàn nhạt cười một chút, sau đó ý vị sâu xa nói:

"Chẳng lẽ các người cho rằng tôi sẽ không xuất hiện nữa?"

Nói giỡn, sao có thể không xuất hiện. Nếu lại không xuất hiện, Vũ thật sự bị mấy người này chia cắt, đến lúc đó chính mình liền thật sự cái gì cũng không có! Hơn nữa thực không rõ Lam Phi vì cái gì xuất hiện tại đây?

"Nè, hỏi cậu đó. Người này như thế nào xuất hiện tại đây? Chẳng lẽ Lam đại thiếu gia sau tan ca còn phải đến nơi đây hướng Vũ báo danh sao?"

Nghe ra Bách Tiêu khó hiểu, Lam Phi nhướng mày, giờ phút này chính là tràn đầy hài hước nhìn Bách Tiêu, khóe miệng cũng cong lên lộ ra đắc ý.

"Cậu nghĩ sai rồi, bổn thiếu gia cũng không phải tới báo danh với Lăng Vũ, mà là… ở tại đây!"

Nói xong, Lam Phi liền ôm cánh tay nhìn Bách Tiêu đứng ở cửa phòng bếp. Hắn cũng không có khác lạ khi Bách Tiêu nghe được hắn nói ở đây lộ ra ánh mắt kinh ngạc. Nhìn Bách Tiêu như vậy, Lam Phi cười càng thêm dày đặc.

Đây đúng là hiệu quả tốt!

Lam Phi dưới đáy lòng nói.

Lam Phi nói làm Bách Tiêu phi thường khiếp sợ. Hắn không biết khi nào Lam Phi tiến vào ở. Xem ra trong khoảng thời gian hắn không có ở nơi này, Vũ đích xác đã xảy ra rất nhiều chuyện, rất nhiều sự tình hắn không biết.

Nhìn hai người đối diện, Âu Dương Hạo lập tức cùng Bách Tiêu đứng chung một trận tuyến, sau đó căm giận đối với Bách Tiêu nói:

"To con, tôi nói cho cậu biết, củ cải lớn hoa tâm vẫn luôn như chó ghẻ tới đây ở bám không đi. Hắn ở tại đây còn giành phòng với chúng ta. Hiện tại cậu đã trở lại, hắn khẳng định phải rời đi. Vốn dĩ nhà này lúc ban đầu chính là tôi và cậu cùng Vũ ca ca thuê, nào có chỗ cho củ cải lớn hoa tâm này!"

"Nè! Tiểu tử thúi, cậu nói cái gì đó? Cậu cũng nói đó là lúc trước. Hiện tại không giống. Sau khi các người rời đi cái gì cũng thay đổi. Nơi này đã không chỉ là địa bàn của cậu và hắn, hơn nữa bổn thiếu gia hiện tại chính là muốn ở tại nơi này. Cả Lăng Vũ còn chưa nói lời nào, cậu có tư cách gì những lời này!"

"Đồ chó ghẻ! Không biết xấu hổ! Vũ ca ca căn bản không chào đón cậu, chỉ là không muốn làm cậu mất mặt mới không đuổi cậu đi ra ngoài mà thôi. Tự cho là Vũ ca ca hoan nghênh mình! Đáng chết!"

"Đồ tiểu tử thúi, nói cái gì đó? Cậu cho rằng……"

Vốn dĩ đã dừng lại, hai người hiện tại lại bắt đầu ầm ĩ lên, làm Bách Tiêu đứng ở cửa phòng bếp lập tức minh bạch lời buổi sáng Lăng Vũ nói là có ý tứ gì.

Xem ra nhà này, có này hai phe đối đầu, thật sự không được bình an a!

Đau đầu xoa cái trán, Bách Tiêu đã không muốn lại đi truy cứu Lam Phi vì lý do gì tiến vào ở. Bởi vì hai người bên ngoài hiện tại khắc khẩu túi bụi, hắn bỏ vào phòng bếp.

Thôi, vẫn là đi nấu cơm! Chờ Vũ tỉnh lại, liền có cái ăn! Mà hai tên kia, cứ mặc kệ bọn họ đi thôi!

Tưởng tượng đến Lăng Vũ ăn món hắn nấu, sau đó lại lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, Bách Tiêu lập tức liền nở nụ cười hạnh phúc. Sau đó hắn liền thực thỏa mãn bắt đầu nghiệp lớn.

Mà bên ngoài Lam Phi cùng Âu Dương Hạo còn khắc khẩu, tựa hồ có xu thế động thủ. Bất quá vừa thấy liền biết Âu Dương Hạo ở thế hạ phong. Bởi vì hắn thân thể nhỏ, muốn cùng Lam Phi cao lớn đấu sức, không cần nghĩ cũng biết kết quả là cái gì. Cho nên giờ phút này Âu Dương Hạo phi thường hối hận lúc trước mình không có luyện tập mỗi ngày, biến thành gầy yếu bất kham chịu không nổi một đòn.

Ở trong phòng ngủ, Lăng Vũ đã sớm nghe được âm thanh ầm ĩ. Vì không muốn tham dự buổi trình diễn mỗi ngày, vì thế Lăng Vũ liền tiếp tục tránh ở trong chăn không ra. Chỉ là muốn bỏ qua, mà bên ngoài hai người kia lại không cho cơ hội, vốn đang tranh cãi kịch liệt, hiện tại tựa hồ trở nên có khả năng biến thành bạo lực, cái này làm cho Lăng Vũ không thể lại tiếp tục làm đà điểu, mà cần đi ra ngoài ngăn cản, bằng không cái nhà này thật sự sẽ bị phá hỏng.

Thực đau đầu từ trên giường bò dậy, Lăng Vũ mạnh mẽ mở cửa, đi ra phòng khách, sau đó đối với hai người kia quát:

"Các người có cho anh ngủ một chút hay không? Vừa trở về liền ồn ào, hàng xóm sắp sang than phiền vì bị các người ồn chết! Các người nếu còn tiếp tục cãi nhau, ngày mai dọn đi hết, về sau cũng đừng bước vào cái nhà này một bước!"

Lăng Vũ lạnh giọng quát, sau đó liền thực không cao hứng đi đến sô pha ngồi.

Vốn đang khắc khẩu, hai người nghe được Lăng Vũ nói câu kia, lập tức im lặng, sau đó đều chạy đến bên cạnh Lăng Vũ nịnh nọt, còn bảo đảm mình nhất định không ồn ào, sẽ thực ngoan.

Ai! Lại là những lời này!

Lăng Vũ dưới đáy lòng thực bất đắc dĩ nghĩ.

Tự mình nói xong, ngày hôm sau lại như cũ ồn ào không ngừng. Cho nên Lăng Vũ thực thông minh không để ý tới hai người nói chuyện không giữ lời này, mà là lộ ra một biểu tình lạnh lùng cũng không nói gì.

Nhìn Lăng Vũ, Lam Phi cùng Âu Dương Hạo thực tự giác không có lại tiếp tục ồn ào. Lăng Vũ không nói bất luận cái gì, bọn họ biết lần này Lăng Vũ thật sự giận, còn có khả năng thật sự đem bọn họ đuổi ra khỏi nhà. Nghĩ như vậy, Lam Phi cùng Âu Dương Hạo đều phi thường hối hận vừa rồi không có nhịn xuống. Trước kia bọn họ bảo đảm, Lăng Vũ còn nghe, nhưng hôm nay Lăng Vũ không để ý tới. Cái này làm cho bọn họ thực không có cách, vì thế liền thực an tĩnh ngồi ở một bên, thật cẩn thận đem tầm mắt nhìn Lăng Vũ. Nhìn xem Lăng Vũ có phải còn giận hay không. Khi nhìn thấy Lăng Vũ vẫn như cũ lạnh mặt, bọn họ ủ rũ đem đầu nghiêng một bên, sau đó yên lặng nhìn mặt đất không nói chuyện nữa.

Cảm giác được hai người bên cạnh an tĩnh, Lăng Vũ trong lòng nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Xem ra về sau mình không thể lại nhân từ, bằng không hai người này thật sự không hiểu chuyện, tiếp tục gà bay chó sủa khiến nhà cửa không yên.

Trừng phạt thích hợp cũng tốt, làm hai người không bớt lo này an tĩnh một chút!

Nghĩ như vậy, Lăng Vũ liền tiếp tục giả bộ không để ý tới bọn họ, lộ ra biểu tình thực tức giận nhìn phía trước.

Ba người cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở trên sô pha, cũng không có ai nói một lời nào. Không khí trong phòng nháy mắt trở nên có chút quỷ dị. Vốn còn khắc khẩu không thôi, hai người kia giờ phút này cũng đã cảm nhận được không khí biến hóa, vì thế ở trong lòng trách cứ chính mình xúc động, sau đó lại ở trong lòng bình tỉnh lại.

Lúc này, cửa truyền đến âm thanh.

Cửa mở, sau đó liền thấy Lãnh Giác mặc một kiện áo khoác lông màu đen đi vào. Lãnh Giác vừa tháo ủng thay dép lê đi trong nhà, vừa nói:

"Tiểu Vũ, tôi đã trở về!"

Phòng vốn an tĩnh, đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng chứa đựng ôn nhu, Bách Tiêu cũng tò mò ló đầu nhìn về phía cửa.

Đứng ở cửa đang đổi giày, Lãnh Giác rõ ràng cảm nhận được không khí trong phòng không bình thường. Bất quá hắn cũng không để ý tới, bởi vì không khí giống hôm nay mỗi ngày đều có, không có gì kỳ quái. Chờ hắn đổi dép lê xong, mới ngẩng đầu tìm kiếm thân ảnh Lăng Vũ trong phòng. Tầm mắt xẹt qua cửa phòng bếp, Lãnh Giác liền hơi tạm dừng một chút, sau đó lại đem tầm mắt đặt ở Lăng Vũ ngồi trên sô pha.

Cũng không phải hắn không hiếu kỳ Bách Tiêu vì cái gì xuất hiện tại đây. Mà là hắn đối với người bên cạnh Lăng Vũ đều nhận biết, cũng biết những người này đối với Lăng Vũ là ôm loại tâm tư nào. Nhưng đối với hắn mà nói, trừ bỏ Lăng Vũ, không có ai sẽ khiến hắn chú ý, cũng không có sự tình gì hắn muốn chú ý, trừ phi chuyện này liên quan đến Lăng Vũ.

Thấy Lăng Vũ trên sô pha nhìn mình không chớp mắt, Lãnh Giác hơi hơi cong lên khóe môi, chậm rãi đi đến sau sô pha. Tay trái đáp trên tựa lưng sô pha, sau đó hắn cong thân đối với Lăng Vũ dò hỏi:

"Hôm nay tôi không ở nhà, Tiểu Vũ có phải cảm thấy nhàm chán hay không?"

Giọng nói như cũ lạnh lùng, nhưng thời điểm đối mặt Lăng Vũ lại nhu hòa rất nhiều, làm tim Lăng Vũ đập thình thịch. Không dám quay đầu lại nhìn Lãnh Giác phía sau, Lăng Vũ vẫn duy trì nhìn thẳng phía trước trả lời.

"Không có. Dù sao không có việc gì liền ngủ một ngày!"

Lăng Vũ có chút khẩn trương trả lời. Không biết gần đây Lãnh Giác là làm sao vậy, trước kia cố ý vô tình làm một ít động tác thân mật. Nhưng gần đây Lãnh Giác lại chính đại quang minh làm này nọ khiến Lăng Vũ mặt đỏ tim đập nhanh, cũng không biết nên ứng đối như thế nào. Hơn nữa số lần Lãnh Giác hôn càng ngày càng nhiều. Tựa như hiện tại……

Lăng Vũ rõ ràng cảm giác được cánh môi Lãnh Giác dán trên người mình. Mà khi Lãnh Giác hôn mình, Lăng Vũ rõ ràng cảm giác được hai người bên cạnh cảm xúc dao động. Lăng Vũ biết giờ phút này người hai này đã bắt đầu nổi giận, rồi lại không dám làm gì Lãnh Giác, cho nên chỉ có thể ở một bên sinh hờn dỗi.

Mà đứng ở trong phòng bếp, Bách Tiêu giờ phút này đã hoàn toàn hóa đá. Hắn không nghĩ tới trừ bỏ Lam Phi cùng Âu Dương Hạo, thế nhưng còn có một người ở bên Lăng Vũ. Hơn nữa còn là một người rất mạnh.

Khi người này vừa tiến vào, Bách Tiêu liền rõ ràng cảm giác được hàn khí đánh tới. Ánh mắt lạnh lùng, không chút biểu tình bình thường, làm người ta nhịn không được muốn tránh xa. Người lãnh khốc như vậy, trong mắt lại tràn ngập ấm áp nhu tình đối với duy nhất Vũ. Người đàn ông như vậy thật sự là quá đáng sợ, cũng quá cường thế. Hơn nữa, người này trong mắt cũng chỉ có Vũ, người khác cùng sự tình chung quanh đều không được người này để trong mắt, tựa hồ toàn bộ thế giới cũng chỉ có hắn cùng Vũ tồn tại.

Nhìn người như vậy, Bách Tiêu biết Vũ là toàn bộ thế giới của hắn. Nếu không có Vũ, người này chẳng khác nào mất đi nguồn sống, bởi vì từ trong mắt hắn thấy được kiên định cùng vĩnh viễn.

Hơi hơi rũ xuống đôi mi, Bách Tiêu có chút cô đơn quay trở về phòng bếp. Xem ra lúc trước hắn rời đi đã cho những người này cơ hội tốt, muốn trở thành duy nhất trong lòng Vũ đã là không có khả năng.

Nếu muốn Vũ ở trong bọn họ lựa chọn một người duy nhất, có lẽ Vũ sẽ thực rối rắm, đến cuối cùng y theo tính cách Vũ, chắc chắn không lựa chọn ai, sau đó yên lặng rời đi. Nếu kết quả như vậy đối với ai cũng không tốt, đặc biệt là đối với Vũ.

Nhìn chằm chằm cái nồi, Bách Tiêu lại chìm vào trầm tư. Đến khi vang lên âm thanh "lách tách" mới kéo Bách Tiêu khỏi trầm tư. Hắn phát hiện đáy nồi sắp cháy khét.

"Làm việc nghiêm túc đi, bằng không hôm nay cũng không thể ăn cơm!"

Bên tai đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng làm Bách Tiêu giống bị điện giật tại chỗ, sau đó nhìn về phía người đứng ở cửa phòng bếp.

"Á, ngượng ngùng, tôi thất thần!"

Bách Tiêu có chút ngượng ngùng giải thích, sau đó tiếp tục bắt đầu nghiêm túc nấu ăn.

Nghe được Bách Tiêu giải thích, Lãnh Giác cũng không có biểu tình gì, mà là rất có thâm ý nhìn thoáng qua nồi thức ăn Bách Tiêu đang nấu một chút liền xoay người rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương