Mọi người vẫn đang ca hát, nhưng rõ ràng tâm tư không ở chỗ này, lại càng không ngừng nhìn ra cửa, âm lượng cũng mở rất thấp, đến cuối cùng đáng lẽ phải bắt đầu ca phần điệp khúc thì lại không nghe được nữa.

“Các cậu đang chờ ai?” Thẩm Trác Hi thấy quái lạ hỏi, từ sau khi y ra ngoài vào, bầu không khí đã rất quỷ dị.

“À, khách quý đặc biệt của hôm nay, cho cậu một cái kinh hỉ”. Mọi người đều cười phụ họa.

Thẩm Trác Hi không biết bọn này làm cái quỷ gì, chỉ cảm thấy hơi bất an, muốn đi lại không cho, đành phải dằn lòng mà ngồi chờ.

Một hồi tiếng gõ cửa truyền đến, mặc dù rất khẽ, nhưng tất cả mọi người chuyên tâm nghe mà, tất nhiên sẽ không bỏ lỡ, có người nhiều chuyện giành đi mở cửa.

“Chào chị dâu!” Hai người kéo cửa ra, còn giống như đứa trẻ giữ cửa đặc biệt chuyên nghiệp rống lên một tiếng.

Thế nhưng cửa vừa mở, mọi người đều cứng đờ, chẳng những người ở cửa cứng đờ, người ngồi bên trong cũng loạn xạ lộ ra biểu cảm kinh ngạc.

An Dật bị tiếng chị dâu kia của anh ta làm ngẩn người, sau đó nhìn thấy Thẩm Trác Hi ngồi bên trong tương đối thanh tỉnh, nhìn thấy hắn cũng lộ ra một loại biểu cảm như thấy ma.

Một câu sao cậu lại ở chỗ này? Thẩm Trác Hi kẹt lại trong cổ họng làm sao cũng hỏi không ra, sau đó có phần may mắn đám phụ nữ kia đều đi rồi, mặc dù cảm thấy An Dật cũng không có vẻ sẽ ghen, nhưng dù sao y vẫn cảm thấy có loại cảm giác làm sai bị bắt, chột dạ cực kỳ. Tám phần là đám người này giở trò quỷ.

“Lầm rồi?” Người vừa rồi gọi điện thoại ngớ mặt ra, kinh ngạc hỏi người bên cạnh, người kế bên cũng vẻ mặt mờ mịt, không biết người tình trong mộng của Thẩm Trác Hi thế nào lại biến thành đàn ông rồi, chẳng lẽ họ đã đoán sai, vì vậy cũng dời tầm mắt nhìn về phía Thẩm Trác Hi, Thẩm Trác Hi vẻ mặt lại có vẻ rất cổ quái, có giật mình, càng nhiều lại là kinh hoảng. Những người này đều là nhân vật thành tinh, Thẩm Trác Hi này rõ ràng biểu cảm biến hóa sao có thể để sót, nhưng vậy có ý nghĩa gì? Nói rõ họ không lầm người, người này thật là bạn đời của Thẩm Trác Hi? Vì vậy cả đám bị cái kết luận này làm cho khiếp vía, sắc mặt biến ảo khó lường, rất đặc sắc.

An Dật quét mắt nhìn biểu cảm đặc sắc của bọn họ, cũng đại khái biết là họ giở trò quỷ, cái gì Thẩm Trác Hi say … Cũng là vì lừa hắn ra đây.

Cảm thấy thật thú vị, An Dật chỉ chỉ chính mình, “An Dật, lần đầu tiên gặp mặt”. Ung dung đi tới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Trác Hi.

Thẩm Trác Hi sợ đến mức không ngừng cẩn thận nhìn sắc mặt An Dật, vẫn là vẻ ôn nhu ý cười, nhưng chính là như thế này mới đáng sợ đấy, trong bụng Thẩm Trác Hi nguyền rủa một vạn lần, để y biết là cái tên nào ra chủ ý thiu thì cho nó đẹp mắt.

Nhìn thấy bộ dạng Thẩm Trác Hi dè dặt chỉ sợ làm người tức giận như vậy, nhìn nhau một cái, thật quá kinh khủng, họ không nhìn lầm người chứ, Thẩm Trác Hi này không phải kẻ giả mạo chứ. Nếu như là thật, họ trái lại có thể khẳng định đây thật sự là người trong lòng của Thẩm Trác Hi, hơn nữa rất có khả năng còn là loại phải theo đuổi cũng không được, không ngờ Thẩm Trác Hi lại cũng có lúc đá phải tấm sắt (beta: cái nì nên hiểu nghĩa đen lẫn bóng là ko giải quyết đc) , cư nhiên bại dưới tay một người đàn ông.

Những người này ngược lại cũng nhìn quen sự đời, đối với việc Thẩm Trác Hi thích đàn ông thì ngây ra một chốc rồi cũng đều thích ứng. Vì vậy từng người một bắt đầu quan sát người thanh niên tên An Dật này, vừa rồi chuyện hắn là đàn ông gây chấn động quá lớn, không nhìn kỹ tướng mạo hắn, bây giờ nhìn kỹ, người này thật đúng là không phải đẹp trai bình thường có thể hình dung được, khá có mị lực, trên người mang chút phong độ của người trí thức, dùng ôn uyển như ngọc để hình dung cực kỳ thích hợp, chỉ là ngồi ở đó, đã giống như một khối phác ngọc, toả ra ánh sáng nhu hòa. Chẳng trách Thẩm Trác Hi xưa nay chưa từng nghe nói thích đàn ông lại khuynh đảo vì hắn.

Thẩm Trác Hi nhìn mấy người này, ánh mắt từng người một muốn ăn tươi nuốt sống An Dật, khó chịu nhíu nhíu mày, xê dịch nửa người dưới, chặn ánh mắt dò xét của họ lại, hung hăng cắt ngang bọn họ một phát, đầy ý cảnh cáo.

Cả đám nhất tề lộ ra vẻ mặt hiểu rõ, cho y một ánh mắt mọi người đều rõ ràng rồi, hạ giọng sáp lại nói, “Coi như bảo bối vậy sao, nhìn một chút mà thôi, thế nào mùi vị có được hay không?” Thẩm Trác Hi nhất thời dở khóc dở cười, biết họ tuyệt đối nghĩ sai quan hệ trên dưới của hai người, nhưng y cũng không ngốc đến mức đi giải thích y mới là người bị đè.

Mọi người lại bắt đầu ca hát tiếp, có điều lực chú ý vẫn đặt trên người Thẩm Trác Hi và An Dật, Thẩm Trác Hi nào đâu còn để ý được nhiều như vậy, vội vàng quay đầu giải thích với An Dật.

“Không phải tôi cố ý lừa cậu ra đây”. Thẩm Trác Hi sát lại cách An Dật rất gần, gần như là dán vào tai An Dật mà nói, phía sau nhất thời truyền đến tiếng ồn ào.

An Dật nhìn đám bạn bè sau lưng y một chút, lại nhìn Thẩm Trác Hi vội vã giải thích một chút rồi nở nụ cười.

Nụ cười này làm Thẩm Trác Hi càng thêm hoảng sợ, “Thật đó!”

“Tôi biết”. An Dật kéo tay Thẩm Trác Hi, trấn an y, chút tạp kỹ nhỏ xíu đó làm sao hắn nhìn không thấu.

“Vậy…Cậu… Tức giận?” Thẩm Trác Hi lo lắng hỏi.

“Sao lại như vậy?” An Dật buồn cười mà nhìn Thẩm Trác Hi, lại không liên quan tới y, có cái gì mà tức với giận. Mấy trò đùa nho nhỏ đó hắn vẫn bày ra hoài.

“Thật chứ?” Thẩm Trác Hi vẫn không khẳng định hỏi, biểu hiện của An Dật quá bình tĩnh, ngược lại khiến y lo sợ bất an.

“Thật mà”. Mới định an ủi Thẩm Trác Hi vài câu, bảo y không cần lo lắng, hắn sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận, điện thoại đã vang lên không đúng lúc, An Dật tránh vào góc nghe, “Xin lỗi, công ty có việc tìm tôi, tôi phải đi trước, các anh cứ chơi tiếp, nếu Trác Hi thật sự uống say, hãy gọi lại cho tôi nhé”. An Dật cười nói.

“Da, mới đến đã đi?”

“Không được, hát một bài rồi đi”. “Đúng đúng, hát hát”. Một phát đè Thẩm Trác Hi đang muốn đứng lên, “Trác Hi không được giúp”.

An Dật cười cười cũng không từ chối, cầm lấy micro, cũng không chọn bài hát, trực tiếp hát ngay một bài hát bên dưới mà họ đã chọn, giọng hát kỳ ảo tuyệt vời trấn áp hết bọn họ, ngay cả An Dật đã đi cũng không phản ứng lại.

“Oa, không phải chứ, Thẩm Trác Hi, cậu thành thật khai báo, không phải là ngôi sao ca nhạc nào chứ”.

“Chưa từng thấy người này, còn chưa ra lò?”

“Lão Thẩm cậu thật chẳng có lòng gì cả, người tuyệt vời như vậy lại đi cất giấu, còn sợ tụi này ăn cậu ta à.”

“Đúng đó, không phải là đàn ông sao, không ngờ Thẩm tổng lại sợ tụi này theo không kịp thời đại, yên tâm, sẽ không ghét bỏ cậu”.

Thẩm Trác Hi cũng rất bất ngờ An Dật cư nhiên lại biết hát, nhưng bị bọn họ đè lại, nhìn thấy An Dật đi cũng không có cách nào, tức giận mà nện người đè y một quyền, cái gì ăn hắn, đến lúc đó người bị hại là ai còn không nhất định đây. Thoát khỏi đám bạn còn đang ồn ào vớ vẩn, đuổi theo An Dật chạy ra ngoài, cũng không để ý người đang than thở phía sau y.

Nhưng không biết An Dật đi hướng nào, y đuổi tới phía dưới đã không thấy bóng dáng An Dật rồi, lúc đang chuẩn bị gọi điện thoại tìm hắn, đã nhìn thấy An Dật ngồi trên ghế phó lái, xe này y biết, là của An Dật, nhưng hiển nhiên An Dật không phải tới một mình. Thẩm Trác Hi ngây người gọi An Dật lại, chiếc xe từ con đường trước mặt đã chạy mất, sau đó nhìn thấy ngồi trên ghế lái chính là — An Ninh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương